Kì Hân hận không thể tự tay bóp chết Uyển Nhi ngay lúc này. Miệng cô liền lẩm bẩm.
“Quản Nhạc, anh thay đổi rồi. Vì ả ta mà anh bỏ mặc em. Anh quên rằng người hại chết em gái anh là cô ta sao?”
“Uyển Nhi, nhất định cô không thể sống yên ổn.”
“Tôi sẽ bắt cô nếm trãi từng chút một.”
...
Uyển Nhi cứ nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đan chéo vào nhau. Lần đầu tiên anh đứng về phía cô, bênh vực cô.
Sao tim cô lại có chút cảm giác vui nhỉ?
Mấy ngày nay đối với cô, anh lại hết sức dịu dàng. Sợ rằng đây chỉ là mơ, ngày mai tỉnh lại cô sẽ phải trở về với thực tại tàn nhẫn mà thôi.
Bộ dạng ngơ ngác của cô, làm cho tâm trạng người nào đó có chút thoải mái khó tả.
Quản Nhạc buông tay cô ra, ân cần nhìn cô mà nói.
“Lần sau, có gặp cô ta thì tránh xa ra chút”
Là đang lo lắng cho cô sao? Anh ta không bắt nạt cô thì thôi, ai dám bắt nạt cô chứ?
“Tôi không có gây chuyện với cô ta. Là cô ta gây chuyện với tôi trước.”
Nhìn cô cứ như con mèo nhỏ, sợ người ta bắt tội mình vậy. Quản Nhạc lòng có chút mắc cười. Nhưng rồi lại giấu vào trong.
“Tôi biết rồi”
“Muốn ăn gì không?”
Uyển Nhi lắc đầu nhìn anh.
“Vậy tôi đưa cô đi mua đồ”
Mua đồ sao? Hôm nay anh ta lại ăn trúng gì nữa sao? Anh ta lại tốt với cô nữa rồi?
Nói rồi Quản Nhạc kéo tay Uyển Nhi vào shop quần áo gần đó. Nhân viên thấy anh liền cung kính cuối chào.
“Lâm tổng, anh và phu nhân cần gì ạ?”
“Phu nhân” sao? Nghe giễu cợt vậy. Cô từ khi nào lại có tư cách ấy. Uyển Nhi có chút sợ, liếc nhìn về phía anh ta.
Nhưng xem ra lần này anh không có chút khó chịu nào. Cũng chẳng hề phủ nhận.
Vậy thì để cô.
Uyển Nhi mỉm cười nhìn nhân viên.
“Chị hiểu lầm rồi, tôi không phải phu nhân của anh ấy.”
Quản Nhạc liền cau mày khó chịu nhìn cô. Anh không nói gì thì thôi đi, cô nhiều lời như vậy làm gì?
Nữ nhân viên khó xử nhìn Quản Nhạc, cái miệng này lại nói ra những lời không nên nói rồi, có khi nào anh ta nổi giận san bằng luôn cả cửa tiệm của họ không?
“Thật sự rất xin lỗi, tôi không biết...”
“Được rồi, cô đưa cô ấy đi chọn ít quần áo đi.”
Thật may, hôm nay anh ta không nổi giận. Lâm tổng, mà cô nghe nói, không phải anh ta mặt mày lúc nào cũng cau có khó chịu hay sao? Nhưng nhìn anh ta không giống như lời đồn mà ngược lại còn rất đẹp trai.
Một lúc lâu sau, Uyển Nhi cũng chọn được một bộ váy phù hợp, là một chiếc váy sơ mi màu xanh nhạt dài qua gối, nhưng nhìn cứ thấy lỗi thời sao đó.
Uyển Nhi cầm chiếc váy đến chỗ của Quản Nhạc, anh ta thảnh thơi ngồi tựa lưng ở ghế sofa đọc báo, không có thái độ hấp tấp hay vội vàng.
“Tôi chọn xong rồi”
Quản Nhạc nhíu mày nhìn chiếc váy trong tay cô. Như thế này cũng được gọi là đồ sao? Hơn nữa cô ta nghĩ anh nghèo đến mức chỉ mua nổi cho cô một chiếc váy thôi sao?
Nhưng quả thực nơi này quần áo rất mắc, chỉ là mặc trên người thôi, có cần phải tốn kém vậy không?
“Cô chê tôi nghèo không đủ tiền mua quần áo cho cô sao?”
Uyển Nhi thắc mắc nhìn anh. Cô chê anh từ bao giờ. Chỉ là ở đây quần áo thật sự quá phô trương rồi, cái thì quá mắc, cái thì cắt xẻ táo bạo. Kêu cô mua chúng, rồi về biết mặc thế nào đây. Hơn nữa cô cũng có đi đâu đâu. Mua về để đó không phải rất phí sao?