“Tôi không có ý đó. Chỉ là quần áo ở đây thật sự không hợp với tôi.”
Quản Nhạc nheo mắt nhìn cô. Đặt tờ báo xuống bàn, tay phải đẩy nhẹ kính một cái, thông thả đút vào túi quần. Đi đến chỗ trưng bày sản phẩm. Tiện tay chỉ vài chiếc đầm trên kệ.
“Gói hết lại cho tôi”
Quả là hào phóng. Nhân viên trong cửa hàng đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn Uyển Nhi. Còn nói không phải là người tình của nhau sao?
Uyển Nhi chỉ biết đứng đó im lặng mà vâng theo lời anh thôi.
Người ta đang nhìn vào mà ngưỡng mộ cô, nhưng đâu ai biết cô đã phải chịu đựng những gì, vừa mới vài tuần trước cô còn bán sống bán chết bị anh hành hạ kia mà.
Mấy thứ này đối với những cô gái các là vàng là bạc, nhưng đối với cô nó cũng chỉ là vật dùng để che thân mà thôi. Nếu cách đây hai năm cô còn ao ước được mặc trên người những bộ váy đẹp như thế này, thì nay cô cũng chẳng buồn quan tâm.
“Tôi thật sự không cần nhiều quần áo như vậy đâu?”
Đúng là có phúc không biết hưởng mà. Ai cũng mang ý nghĩ như vậy mà nhìn Uyển Nhi.
“Cứ gói vào đi”
Lần nữa Quản Nhạc lại bỏ qua lời cô.
Dẫu sao hiện giờ cô cũng là người phụ nữ của anh. Cũng không thể qua loa được, thứ gì cần mua vẫn nên mua thì hơn.
Nhưng mà, không phải anh rất hận cô sao?
Sau khi mua xong quần áo. Quản Nhạc lại dắt cô đi mua nào là trang sức, nào là mỹ phẩm,... Không biết sao hôm nay cô lại tốt số đến vậy.
Hôm nay Uyển Nhi thật sự rất vui.
Trên đường về nhà, ngồi ở ghế phụ cô không ngừng liếc nhìn Quản Nhạc. Xem ta tâm tình của anh ta hôm nay cũng rất tốt.
Từ nảy đến giờ, ánh mắt Uyển Nhi luôn trên người mình, khiến Quản Nhạc không thể tập trung lái xe được.
“Em nhìn tôi như vậy có ý gì?”
Uyển Nhi đỏ hết cả mặt, ngại ngùng mở cửa xe xuống chòi đầu ra cửa xe.
Phong cảnh hôm nay rất đẹp, không khí hết sức trong lành, ánh nắng mang chút hơi thở của đất nồng nàng chói chang,...
Về đến nhà Uyển Nhi liền chạy lên phòng.
Ngột ngạt chết đi được.
Quản Nhạc nhìn theo bóng dáng của cô mỉm cười.
Thật ra cô gái này cũng khá tốt, thật sự thì cô khá lương thiện lại có phần ngây thơ, trong sáng.
Quản Nhạc xách tất cả những thứ vừa nảy đã mua lên phòng cho cô. Nhưng khi lên đến nơi, anh đã thấy Uyển Nhi yên giấc trên chiếc giường nhỏ của mình mất rồi.
Quản Nhạc ngồi xuống bên cạnh Uyển Nhi, kéo lấy chăn mà đắp lên người cô. Tay nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc cô.
“Rốt cuộc năm đó còn có uẩn khúc gì? Còn có chuyện gì mà tôi chưa biết về em nữa không?”
Suy nghĩ được gì đó Quản Nhạc ra khỏi phòng cô đi đến bên cửa sổ lớn ở hành lang, từ túi quần lấy ra một gói thuốc. Quản Nhạc từ trước đến giờ không có thoái quen hút thuốc, chỉ là khi có việc thật sự nặng lòng ăn mới dùng đến nó. Khói thuốc như một chất kích thích giúp anh xua tan đi phiền não vậy.
Quản Nhạc nhìn xa xăm khó hiểu, gọi cho trợ lí của mình.
“Trương Duệ, cậu điều tra lại cái chết năm xưa của Quản Đình giúp tôi.”
Đầu dây bên kia chỉ “Vâng” một tiếng rồi cúp máy.
Anh có chút lòng tin với cô rồi sao? Anh sẽ không tự nhiên mà bác bỏ suy nghĩ của mình như thế. Chắc chắn là có việc gì đó rồi.
Như thế cũng tốt. Không phải khi điều tra rõ ràng rồi. Sự thật sẽ sáng tỏ. Uyển Nhi có khả năng sẽ được tự do hay sao?