“Không trốn nữa sao?”
“Ưm...không...ưm...trốn nữa...ưm...”
“Vậy cho em, ngoan, ngồi dậy cởi đồ cho anh”
Quản Nhạc nói rồi liền buông người Uyển Nhi ra mà đứng lên. Cứ như thế cơn trống trãi ập đến khiến Uyển Nhi khổ sở mà khóc nất lên.
Đúng là bộ dạng của cô khiến cho người khác phải cười vì bất lực mà. Như vậy cũng khóc được sao?
Quản Nhạc đau lòng, ôm lấy người Uyển Nhi để cô ngồi thẳng trên ghế sofa.
“Tất cả đều cho em. Cởi nó ra”
Uyển Nhi cứ uất ức mà ngồi đó dùng đôi mắt đẫm nước mà ngước nhìn anh.
Giờ biết phải làm sao với cô gái nhỏ này đây chứ?
Quản Nhạc đưa tay xoa lấy đầu cô.
“Không muốn nữa sao?”
Chết tiệt.
Tại sao cứ dùng đôi mắt này mà nhìn anh chứ.
Quản Nhạc đành bất lực mà cởi quần áo trên người mình ra phụ cô một tay. Thoáng chóc trên người anh cũng chỉ còn lại một chiếc quần nhỏ bao bọc lấy của quý ở bên trong.
Vì Quản Nhạc đang đứng, Uyển Nhi lại ngồi, nên nơi đó của anh cứ thế mà nhô ra trước mặt cô.
“Em tự mình thả nó ra đi”
Không biết Uyển Nhi cứ suy nghĩ gì đó mà ngồi nhìn nó chăm chăm cũng không có ý định làm theo lời anh nói.
“Uyển Nhi”
Lần nữa Quản Nhạc kiên nhẫn mà gọi tên cô.
Uyển Nhi giật mình mà ngước lên nhìn anh.
“Ngoan, thả nó ra”
Đôi tay Uyển Nhi có phần hơi run mà đặt lên lưng quần.
“Không phải em muốn tiểu Quản Nhạc sao?”
Không hiểu sao Uyển Nhi cứ thấy ngượng khi nhìn thấy thứ đó, mặc dù cô cũng đã nhìn qua không ít lần rồi, thôi không nghĩ nhiều nữa Uyển Nhi nhắm chặt mắt quyết đoán mà kéo xuống.
Tiểu Quản Nhạc cứ thế mà chỉa thẳng đến trước mặt cô.
Quản Nhạc thấy thái độ của cô liền cười khổ nắm lấy cầm cô.
“Uyển Nhi ngoan, mở mắt ra”
Lời dụ dỗ của Quản Nhạc cứ thế liền trở nên hiệu nghiệm. Đôi mắt Uyển Nhi dần mở ra. Hôm nay ở khoảng cách gần có thời gian quan sát, thật sự nơi này rất to còn rất dài nữa, những thớ gân xanh cứ khiến cho người ta thích mắt không thôi. Nhưng tại sao nó mang một màu tím ngắt, còn q.u.y đ.ầ.u lại trắng hồng thế này?
“Nào ngậm lấy nó đi”
Quản Nhạc cầm lấy tiểu Quản Nhạc mà đưa đến miệng Uyển Nhi.
Tại sao anh lại thích cô ngậm lấy nó như thế? Lần nào anh cũng kêu cô phải ngậm lấy nó. Rõ ràng nó rất bẩn.
“Không ngậm được không?”
Thái độ gì đây chứ?
“Em chê nó bẩn sao?”
“Chỉ là không muốn”
“Ngoan, há miệng ra”
Đã nói không muốn rồi mà. Tại sao cứ phải ngậm nó mới được.
Không để cô đồng ý Quản Nhạc liền bóp lấy miệng cô, đem nó đặt vào trong.
Có chút bất ngờ, nhưng sau đó Uyển Nhi cũng nhanh chóng mà tiếp nhận. Tiểu Quản Nhạc cứ thế trong khoang miệng cô mà càng quấy, nhịp điệu của Quản Nhạc bắt đầu nhanh hơn, khóa chặt đầu cô mà ra vào không ngừng, từng cú thúc đến sâu tận cổ họng khiến Uyển Nhi cứ muốn nôn hết ra.
Nước bọt của cô cứ thế chảy ra mà bôi trơn tiểu Quản Nhạc khiến anh ngày càng dễ dàng di chuyển hơn. Uyển Nhi cứ thế ôm lấy chiếc eo trần của Quản Nhạc mà làm điểm tựa.
“Ưm...ưm...ưm...”
Hơn mười lăm phút trôi qua, Quản Nhạc bắt đầu chạy nước rút, cổ họng Uyển Nhi cứ thế mà tiếp nhận từng dòng chất lỏng tiết ra từ anh.
Cảm giác hôi tanh khó chịu khiến Uyển Nhi nhăn mày, ôm cổ mà ho khan.
Đẩy cô nằm dài xuống sofa, Quản Nhạc liền nằm xuống ép sát người cô.
“Ngọt không?”
Anh cứ thế tham lam mà hôn lấy cô, luồng chiếc lưỡi của mình vào trong khoang miệng cô mà chia sẻ từng dòng chất lỏng màu trắng đục lẫn từng dòng nước bọt còn đang vương vãi.