Thư phòng của bá tước Grey mang phong cách Anh quốc điển hình.
Bức tường nghiêm chỉnh chia thành ô vuông làm giá sách, trên đó xếp những cuốn sách mang tầm vĩ mô mà chỉ cần đọc tựa đề cũng đủ khiến người học dốt chữa bệnh mất ngủ ngay lập tức*. Phía trước giá sách là chiếc bàn gỗ nguyên khối, tràn ngập cảm giác cổ kính.
(*) Này chắc là chỉ đa số người học dở lên lớp hay ngủ gật. Nhưng đọc tựa sách cũng giật mình không ngủ được nữa (?)
Ở phía bên kia của bức tường là một cửa trượt bằng kính với họa tiết hoa hồng sẫm và kính mờ ngăn cách với phòng ngủ của bá tước Grey.
Phòng ngủ và thư phòng của hắn liên thông với nhau, thể hiện tinh thần nhiệt huyết của một học bá.
Khi Thiện Sơ tiến vào phòng làm việc, trên người mặc quần áo ở nhà mà quản gia chuẩn bị cho cậu.
Quần áo màu xanh lam, trong veo như ánh sao. Dưới ánh đèn chùm cổ kính, chất áo satin¹ độc đáo của tơ lụa chuyển động, khiến làn da Thiện Sơ càng thêm trắng nõn.
¹ Vải satin là loại vải có chất liệu đặc trưng bóng, mịn thường có mặt trên bóng và mặt sau xỉn màu. Vải satin áp dụng kiểu dệt sa tanh là kỹ thuật dệt vân đoạn, tạo nên sự đan kết giữa sợi ngang và sợi dọc.
Cậu nói với bá tước Grey: “Không ngờ trong nhà bá tước lại có quần áo phù hợp với vóc dáng nhỏ bé của tôi.”
Câu này quá phi lí.
Khi Thiện Sơ đến trang viên Grey lúc nửa đêm, cậu còn nghĩ mình có thể mặc đồ của bá tước Grey như lần trước. Tuy số đo không vừa vặn, nhưng mặc vẫn rất thoải mái. Chưa kể, mặc chiếc áo thêu tên Eden William Dewar càng có cảm giác ám muội thú vị.
Bất quá, lần này quản gia thật sự đưa ra một bộ đồ mới vừa vặn.
Sao trong nhà bá tước Grey lại có quần áo thủ công vừa in với Thiện Sơ được?
Như vậy có thể thấy, bá tước Grey có “Lòng dạ Tư Mã Chiêu.”²
² “Lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ“. Câu nói này dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai trong thiên hạ cũng biết.
Thiện Sơ nhân cơ hội trêu chọc một cái: “Không nghĩ tới bá tước lại vì tôi mà chuẩn bị quần áo phù hợp đấy.”
Bá tước Grey ngồi ở bàn làm việc, không có vẻ gì là xấu hổ, cười đáp: “Ừ, chỉ dành cho cậu thôi, nhìn rất hợp.”
“Chuẩn bị cho tôi?” Thiện Sơ nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên một vòng cung tự mãn, “còn phải hỏi kích cỡ của tôi...”
“Không khó để biết, đồng phục học sinh có đầy đủ số đo của cậu.”
“Thật khó tin khi bá tước Grey lại tận tâm với quần áo mặc ở nhà của tôi đến vậy. May một bộ đồ không phải chuyện ngày một ngày hai, đúng không? Lẽ nào bá tước đã sớm nghĩ đến chuyện mời tôi đến nhà qua đêm sao?” Thiện Sơ thắc mắc.
Bá tước Grey cười rạng rỡ: “Không sai, lần trước không biết cậu sẽ ở lại, để cậu mặc đồ của tôi thật thô lỗ. Tôi sợ có ngày cậu tâm huyết dâng trào, đội mưa đến ngủ, không có quần áo mới cho cậu, nên chuẩn bị trước. Cậu xem, không phải cần dùng đến rồi sao?”
Độ cong nơi khóe miệng Thiện Sơ khựng lại: Uầy, mồm miệng lão già này cũng gây thương tổn phết.
Tuy nhiên Thiện Sơ không muốn chịu thua.
Cậu cười khẽ: “Thật ra tôi thích bộ trước hơn, bộ có thêu tên ngài ấy.”
“Nếu cậu thực sự thích, cậu cũng có thể mặc nó.” Bá tước Grey nói, dừng lại nửa giây rồi bổ sung thêm, “Chỉ là không có đồ chưa sử dụng, cậu muốn mặc thì chỉ còn mấy bộ tôi vừa thay ra.”
Thiện Sơ thẳng đi thẳng đến bên cạnh bàn làm việc, nói: “Thế còn bộ ngài đang mặc thế nào?”
“Điều này không quá thích hợp.”Bá tước Grey chậm rãi lắc đầu.
“Tại sao?” Thiện Sơ hỏi.
Bá tước Grey nói: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi cởi quần áo trước mặt cậu ư?”
“Có thể.” Thiện Sơ trêu chọc, “Tôi không ngại.”
Bá tước Grey nhíu mày: “Tôi thấy cậu không những không ngại, mà còn rất nhiệt tình.”
Thiện Sơ cũng học nhướng mày như một ông già, tủm tỉm không nói lời nào.
Bá tước Grey mắng nhỏ: “Hạ lưu.” Giọng điệu của hắn không hề có ý tứ phê phán, khóe môi khẽ cong.
Thiện Sơ vươn tay: “Có cần tôi giúp ngài một tay không?”
“Cảm ơn, nhưng không cần thiết.” Bá tước Grey lịch sự từ chối, “Không có hứng thú.”
Bá tước Grey từ chối người khác, chưa bao giờ trực tiếp say no, trước hết phải say thank you rồi mới áp dụng chiến lược but, thể hiện sự giáo dưỡng tốt đẹp của mình. Nhưng khí chất cao lãnh và thái độ cự tuyệt quyết liệt đã bán đứng điều đó.
Thiện Sơ không ngờ bá tước Grey lại quyết tuyệt đến vậy, khiến Thiện Sơ thật sự giống một tên biến thái đang cố quấy rối trai đẹp khó ở.
Thiện Sơ cũng có chút lúng túng, ngượng ngùng quay mặt đi, nói: “Thứ lỗi cho tôi tùy tiện.”
“Quả thật rất tùy tiện.” Biểu tình bá tước Grey nghiêm túc, “Cậu chưa thành niên, không nên nghĩ đến những thứ đó.”
Thiện Sơ tròn mắt, không thể tin được bá tước Grey có thể phát ngôn có tình người như thế.
Một lúc sau, Thiện Sơ mới nói: “Nhưng ở Anh, độ tuổi được phép quan hệ là mười sáu, năm nay tôi mười bảy tuổi rồi.”
Bá tước Grey nói: “Cậu là người Trung Quốc.”
Thiện Sơ trả treo: “Ở Trung Quốc chỉ cần mười bốn tuổi.”*
(*) Ũmg, thiệt nha mọi người. Đọc truyện bao năm giờ mới biết vụ này!
Bá tước Grey kinh ngạc “Nói người Đông Á bảo thủ là thật hay giả?”
Thiện Sơ cũng cho rằng rất khó để giải thích sự khác biệt văn hóa ở phương diện này, vì vậy cậu ngừng nói, cầm một cuốn sách lên và lật xem tùy ý.
Cậu cảm thấy bá tước Grey không muốn cởi bỏ quần áo của mình, tuyệt đối không phải vì một số nguyên tắc chó má về bảo vệ trẻ vị thành niên. Họ hiểu rõ nhau, chẳng có “vị thành niên” nào ở đây cả, chẳng qua là hai trái dưa chuột già quét sơn xanh*, không thể hiểu nổi khúc tình ca tuổi trẻ một lần nữa.
(*) Ý là dưa chuột già quét sơn xanh lên nhìn cho mới. Cả bá tước và Thiện Sơ đều là người trưởng thành bọc lốt vị thành niên.
Nhưng Thiện Sơ không thật sự muốn phát sinh chuyện gì với bá tước Grey, cậu chỉ đang trêu chọc quý ông kiêu căng này. Giả sử, bá tước Grey đồng ý cởi đồ thật, Thiện Sơ sẽ giả bộ hoảng hốt, ngượng ngùng, sau đó giả mù sa mưa mà nói: “Chúng mình còn nhỏ mà, ngài làm gì đấy?” Sau đó bấm nút tốc biến, mặc cho bá tước Grey bị treo nửa vời ở đó.
Thiện Sơ cau mày: Phải chăng bá tước Grey dự đoán được nên không cắn câu?
Thiện Sơ nhìn bá tước Grey, chỉ thấy bá tước Grey đang cúi đầu đọc sách, như thể hắn không để tâm đến Thiện Sơ.
Từ phương diện nào đó, Thiện Sơ giống như một chú mèo.
Khi bạn nựng nó, nó sẽ ghét bỏ, chạy trốn bằng mọi cách.
Nhưng vào lúc bạn đang làm việc, đọc sách, hoặc làm bài tập, nó sẽ chạy đến, cố gắng làm nũng, cản trở bạn tiếp tục chăm chỉ.
Thiện Sơ đưa tay lật sách trên tay bá tước Grey: “Ngài đang đọc gì thế?”
Cậu khép sách lại, thấy trên mặt bìa in tựa đề《 Liệu pháp thôi miên 》, mà bá tước Grey đang xem đến chương《 Hồi tưởng: Mơ thấy kiếp trước 》
Nếu là Thiện Sơ của trước đây, thấy người nào đó nghiêm túc nhờ cậy thôi miên để xem kí ức của kiếp trước, cậu nhất định sẽ cảm thấy đầu óc đối phương không được bình thường lắm, hoặc bị thế lực thần bí nào đó hãm hại.
Nhưng là một người được tái sinh, Thiện Sơ cũng dần dần sinh lòng kính nể với những giả thuyết thần bí này.
Thiện Sơ vô tình nhìn lướt qua, phát hiện trên bìa sách viết “Tác giả: Du Niệm.”
“Du Niệm?” Thiện Sơ cầm cuốn sách lên, tò mò: “Du Niệm nghiên cứu lĩnh vực này sao?”
“Cậu nghĩ Du Niệm nghiên cứu cái gì?” Bá tước Grey hỏi ngược lại.
Thiện Sơ nói: “Đại loại như giao diện não - máy tính³...”
³ Giao diện não - máy tính (viết tắt tiếng Anh: BCI), là con đường giao tiếp trực tiếp giữa một bộ não nâng cao hoặc có dây và một thiết bị bên ngoài. BCI khác với điều chế thần kinh ở chỗ nó cho phép luồng thông tin hai chiều. BCI thường được hướng vào nghiên cứu, lập bản đồ, hỗ trợ, tăng cường hoặc sửa chữa các chức năng nhận thức hoặc vận động cảm giác của con người. Có thể tìm hiểu thêm trên Google.
Dù sao trong ấn tượng của Thiện Sơ, mấy cái sóng điện não, giao diện não - máy tính, v..v.. khá thành công và phổ biến. Ở kiếp trước, thí nghiệm của Du Niệm đã có thể cho phép người bình thường điều khiển đồ vật thông qua sóng não, viết chữ vẽ tranh, thậm chí là lái xe. Lợi hại đến khó tin.
Ngoài ra, Thiện Sơ còn nghe nói Du Niệm đang triển khai một hạng mục bí mật cùng với một số nhà khoa học lượng tử.
Thiện Sơ mới nghĩ trăm phương ngàn kế liên lạc với Du Niệm.
Nói thật, khoản đầu tư năm trăm triệu mà cậu ném ra không đáng là bao trong mắt Du Niệm khi ấy. Xét cho cùng, những người nghiên cứu khoa học như Du Niệm, phần lớn đều đem tiền ném qua cửa sổ.
Năm trăm triệu đó chỉ là một món quà thể hiện sự chân thành và thực lực mà thôi. Chờ đến khi đối phương chấp nhận rồi hãy bàn đến chuyện hợp tác trong tương lai. Công ty công nghệ cam lòng đầu tư vào phòng thí nghiệm của Du Niệm nhiều vô kể, Thiện Sơ phải dùng thân phận “cựu học viên”, bạn học cũ ở Athens để xây cầu nối, mới liên lạc được.
Bá tước Grey nói: “Đúng, quả thật cậu ấy từng nghiên cứu những thứ đó.”
Nói rồi, bá tước Grey khởi động máy tính, nhập từ khóa mấu chốt, kết quả rất nhanh đã hiện trên công cụ tìm kiếm: Sự tương tác lẫn nhau của não và công nghệ máy tính trong lái xe ô tô.
Thiện Sơ trợn mắt há mồm: Cậu nhớ rất rõ, đời trước Du Niệm hai mươi bảy tuổi mới đạt được thành quả này, sao bây giờ đã...
“Anh ấy có thành tựu khi còn trẻ như vậy sao? Nếu tôi không lầm thì anh ấy mới hai mươi tuổi nhỉ?” Thiện Sơ khó lòng tin nổi.
“Ừm. Cho nên mọi người gọi hắn là thiên tài.” Bá tước Grey nói với Thiện Sơ.
Thiện Sơ cảm thấy da đầu tê rần.
Thiện Sơ lại đưa tay ra, vuốt ve bìa sách, ngón tay lướt qua bốn chữ in lớn “Mơ thấy kiếp trước”: “Vậy là anh ấy đạt được thành tựu trong lĩnh vực não bộ rồi, bây giờ chuyển sang tìm tòi về giấc mơ sao?”
“Dường như hắn vẫn luôn nghiên cứu vấn đề này.” Bá tước Grey mỉm cười, “Do đó rất nhiều người nghĩ hắn là Isaac Newton hiện đại.”
Sở dĩ nói như vậy, bởi vì nhà khoa học nổi tiếng Isaac Newton cũng là một tín đồ Kito giáo, trong lúc nghiên cứu khoa học, vẫn miệt mài tìm hiểu về huyền học.
Thiện Sơ hỏi bá tước Grey: “Ngài đọc quyển sách này, thế ngài có tin tưởng con người có thể mơ về tiền kiếp không?”
“Cậu tin không?” Bá tước Grey hỏi ngược lại Thiện Sơ, “Tôi cảm thấy rất có thể cậu sẽ tin vào nó.”
“Tại sao lại nói vậy?” Thiện Sơ thắc mắc.
Bá tước Grey cười nói: “Cậu có nhớ đã nói gì với tôi hôm sinh nhật mười bảy tuổi không?”
Thiện Sơ nhớ lại hôm sinh nhật mười bảy tuổi, cậu nói rất nhiều, nhưng căn bản đều vô nghĩa, chủ yếu chỉ để dụ dỗ bá tước Grey.
Nghĩ đến đó, Thiện Sơ xấu hổ trả lời: “Ngài ám chỉ câu nào vậy? Tôi uống hơi nhiều, không nhớ rõ mình luyên thuyên gì nữa.”
Bá tước Grey không nghĩ vậy, cười đáp: “Cậu nói, cậu có thể nhìn thấy bản thân năm ba mươi tuổi.”
Thiện Sơ theo bản năng muốn nói: Không phải do tôi nằm mơ, mà là vì tôi sống lại...
Nhưng Thiện Sơ lập tức ngậm chặt miệng, không hó hé câu gì.
Thậm chí, cậu còn hơi do dự trong giây lát: Sao mình chắc chắn mình sống lại mà không phải là nằm mơ chứ?
Thiện Sơ luôn cảm thấy: mình đã bước qua tuổi mười sáu đầy đau đớn, lấy lại sức lực, phấn đấu suốt mười bốn năm, cuối cùng bất cẩn té vào bể bơi, thức giấc đã trở lại năm mười tuổi đó.
Nhưng có khi nào, năm mười sáu tuổi, cậu nằm mơ thấy tương lai mười bốn năm sau. Sau khi tỉnh giấc, liền trở thành một người bước qua mười bốn năm thăng trầm?
Tuy nhiên Thiện Sơ lại lắc đầu: Không đúng, trải nghiệm “kiếp trước” khắc sâu vào người, bị bạo lực học đường khổ sở, nghẹt thở trong cảm giác chết chìm, tất cả đều rất chân thực, giống như một nhát dao cứa trực tiếp lên da thịt. Nỗi đau như cắt này không thể là cảm giác mà một giấc mơ bình thường có thể đem đến.
Song, sự xuất hiện của quyển sách này đã khiến Thiện Sơ sinh ra lòng hiếu kỳ sâu sắc với Du Niệm.
Hai ngày sau, thời tiết dần tốt lên, Thiện Sơ lập tức trở về ký túc xá gia đình.
Bản thân cậu cũng không ngờ được, mình ăn dầm nằm dề ở trang viên Grey hai ngày, dùng ké điều hòa, hóa ra thật sự là ké điều hòa.
Chưa tính đến chuyện kia, ngay cả ôm với hôn cũng không có.
Hai hôm nay, ban ngày bá tước Grey đều rời khỏi nhà, rất bận rộn.
Trong lúc buồn chán, Thiện Sơ đã đọc xong cuốn sách《 Liệu pháp thôi miên 》mà Du Niệm viết..
Đúng lúc vừa đọc xong, cậu về lại phòng trọ.
Qua hôm sau, phòng đấu giá gửi bình hoa đến.
Sau khi Thiện Sơ ký nhận, lập tức gọi cho Du Niệm: “Tôi đã có bình hoa anh thích rồi, khi nào anh có thể lấy được?”
Du Niệm nói cảm ơn với Thiện Sơ, hẹn thời gian gặp mặt.
Du Niệm đã đồng ý mời Thiện Sơ dùng bữa, nên bọn họ quyết định gặp nhau ở một nhà hàng Trung Quốc.
Nhà hàng trang trí rất tao nhã, bàn ghế cũng theo phong cách hai nhà Minh, Phong, ghế đều là ghế bành có lưng tựa, không gian được ngăn cách bằng bức bình phong, trên vách tường dán chứ Phúc màu đỏ và câu đối, khắp nơi tràn ngập phong vị Trung Quốc xưa.
Thiện Sơ ôm hộp quà đến phòng riêng.
Bức bình phong mở ra, rốt cuộc cậu cũng được diện kiến chân dung Du Niệm.
Lần trước gặp gỡ, Du Niệm đeo mặt nạ, hôm nay mới được nhìn thấy khuôn mặt y.
Trong vũ hội mặt nạ, Thiện Sơ luôn chú ý đến đôi mắt xanh của Du Niệm lộ ra sau lớp mặt nạ trắng.
Không nghĩ tới, ngay cả lúc Du Niệm tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt rõ ràng, Thiện Sơ vẫn không tự chủ được mà chú ý đến đôi mắt y.
Bởi vì mắt Du Niệm thật sự rất đẹp.
Ngũ quan Du Niệm chỉ bình thường thôi, cũng được xem như đoan chính, nhưng không thể liên hệ với hai từ “mỹ nam” được, không phải xấu mà là không nổi bật. Nhưng trái lại đôi mắt xanh lục của y cực kì quyến rũ, giống như một viên đá tinh linh sở hữu ma thuật kì lạ.
Du Niệm ôn nhu cười: “Chào cậu, cảm ơn đã mang bình hoa đến cho tôi.”
Thiện Sơ vội vàng mở hộp quà, trong đó đựng một chiếc bình gốm từ thời Ung Chính.
Du Niệm nói: “Thật ngại quá, đã phiền cậu giúp tôi.” Nói rồi, Du Niệm muốn gửi chi phiếu cho cậu.
Thiện Sơ lập tức kêu lên: “Không sao, coi như chúng ta kết bạn.”
Thiện Sơ nhớ mãi, Du Niệm là người bạn đáng giá năm trăm triệu, có khi là chục tỷ đồng, còn cái bình hoa này tốn có bốn mươi vạn.
Du Niệm nhận bình hoa, ngắm nghía một phen.
Thiện Sơ lơ đễnh để ý đến chiếc lắc tay chuông vàng trên cổ tay Du Niệm không phát ra tiếng dù có chuyển động cỡ nào đi nữa.
Du Niệm đặt bình hoa xuống, hỏi Thiện Sơ: “Có chuyện gì sao? Sao cậu cứ nhìn tôi vậy?”
Thiện Sơ định buộc mồm nói: Vì anh thật sự rất đẹp trai...
Nhưng lại cảm thấy nói thế không tốt lắm, bèn đổi thành: “Mấy hôm nay tôi đã đọc cuốn sách《 Liệu pháp thôi miên 》của anh...”
“Cảm giác thế nào?” Du Niệm hỏi.
Thiện Sơ nói: “Đọc không hiểu.”
Thiện Sơ trung thực thừa nhận.
Dù sao không hiểu thì nói không hiểu, cố ra vẻ hiểu biết mới mất mặt.
Du Niệm nở nụ cười, nói: “Không sao, chuyện này rất bình thường, thật ra tôi cũng chỉ hiểu tương đối về nó thôi.”
“Thật sao?” Thiện Sơ nói, “Thiên tài như anh mà chỉ 'tương đối', thế thì tôi lại càng không thể...”
“Tôi không phải thiên tài, tôi chỉ dành nhiều thời gian cho việc học và nghiên cứu hơn mà thôi.” Du Niệm nói.
“Hửm, không phải anh mới hai mươi tuổi à?” Thiện Sơ đáp lại, “Anh khiêm tốn thật đấy, anh dùng ít thời gian hơn so với người khác khi làm cùng một việc!”
Du Niệm chợt im lặng nhìn Thiện Sơ một lúc, rồi nói tiếp: “Đã đến lúc cậu cần nhớ lại.”
Nói rồi, Du Niệm lắc chiếc chuông vàng trên cổ tay.
Lần này, Thiện Sơ nghe được âm thanh chuông vàng ngân vang.
Bức tranh kiếp trước, cuối cùng cũng hiện ra hoàn toàn trước mắt cậu...
_____^_^_____
○ Du Niệm không phải “cá” mà Thiện Sơ nuôi đâu, tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa real đó.
○ Bắt đầu từ chương sau truyện sẽ rối thành một nùi