Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc

Chương 33: Chương 33: Tui chỉ muốn nằm máy lạnh




Hai mươi chín tuổi là một con số rất mơ hồ.

“Chín” trong hai chín cũng giống như “chín” trong mệnh giá “chín phẩy chín.”

Rõ ràng chín phẩy chín nghìn làm tròn bằng mười nghìn, nhưng người tiêu dùng luôn cảm thấy có lợi trước con số “chín phẩy chín“.

Mà hai chín và ba mươi, giống như hai người ở khu vực khác nhau vậy.

“Tiểu Sơ à, con đã hai chín tuổi rồi...Không dự định lập gia đình sao?” Bà nội nghiêm túc nói.

Bà rất bận tâm chuyện của Thiện Sơ.

Ở trong mắt bà, Thiện Sơ mười sáu tuổi đáng thương phải nghỉ học vì bệnh trầm cảm hay Thiện Sơ ngông cuồng, tự đại, nắm giữ tập đoàn nhà họ Thiện năm hai chín tuổi, cũng đều là một đứa bé.

Thiện Sơ tuổi mười sáu là đứa cháu nhỏ của bà.

Thiện Sơ lên hai chín thì vẫn chỉ là một đứa nhỏ.

Cho dù lớn bao nhiêu, vẫn mãi là bảo bối bà nội nâng niu.

Thiện Sơ có lòng tự trọng cao, không thích người khác quơ tay múa chân vào cuộc đời cậu.

Lúc trước, có một trưởng bối cậy lớn tuổi lên giọng khuyên nhủ cậu “Đã hai chín tuổi phải yêu đương đi”, Thiện Sơ lập tức trợn trắng mắt nói thẳng “Vậy không phải người bảy chín tuổi thì nên tìm một chỗ chôn cất đi à?”

Lão nhân gia bị cậu chọc tức đến thiếu chút nữa trực tiếp xuống mồ.

Nhưng Thiện Sơ sẽ không hơn thua với bà nội.

Bà nội kéo cậu khỏi tuyệt vọng, cậu vĩnh viễn biết ơn.

Cậu lừa gạt qua loa: “Không phải không có?”

Bà nội hừ một tiếng: “Con cũng biết? Vậy sao con không dắt người ta về cho bà xem một chút?”

Cậu tiếp tục gạt bà: “Sớm thôi.”

Lão thái thái nói: “Con đừng cho là bà không biết? Gần đây con cứ bay sang Anh, người nọ ở Anh cũng thường về đây, hai đứa...thật sự không có quan hệ gì ư, ngay cả chuyện con thích đàn ông bà còn chấp nhận được, huống hồ gì là tên quỷ nước ngoài¹ đấy?”

¹ Raw là 鬼子: quỷ sứ, giặc ngoại xâm. Chắc ở đây ý bà là yêu xa với người nước ngoài nên mình sẽ để là quỷ nước ngoài cho đến khi có từ nào hay hơn.

Một tiếng sét từ bên cửa sổ chợt lóe.

Thiện Sơ bỗng dưng giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra.

Cậu hít vào một hơi thật sâu, nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện mình đang ở ký túc gia đình.

Lau mồ hôi trên trán, cậu đi tới trước gương, nhìn ảnh ngược trong gương ------ vẫn là khuôn mặt mười bảy tuổi..

Cậu hít thở nặng nề, chợt thấy kì lạ: Từ khi sống lại đến nay, cậu chưa bao giờ nằm mơ.

Sao ngày hôm nay bỗng nhiên mơ thấy sự việc ở kiếp trước?

Thiện Sơ nhíu mày lại.

Cậu mơ về cuộc sống ngày trước, khi cậu hai chín tuổi, bà nội giục cậu dẫn người yêu về nhà, còn nói cái gì mà người ngoại quốc...

Quỷ ngoại quốc nước Anh?

Thiện Sơ lau mồ hôi trên trán: Mình nuôi thả cá ngoại quốc bao giờ?

Sao không nhớ gì hết?

Trung Quốc đất rộng nhiều của còn không làm mình hài lòng? Sự nghiệp nuôi cá của mình vượt khỏi châu Á, hướng đến international?

Reng reng reng -- điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Thiện Sơ hết hồn, nhìn màn hình điện thoại tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Giờ này ai còn gọi cho mình?

Thiện Sơ vươn tay đến tủ đầu giường, phát hiện điện thoại không hiển thị thông tin.

Tín hiệu kết nối, người thanh niên ở đầu dây bên kia cất âm thanh sàn sạt, như tiếng gió đêm xào xạt xuyên qua kẽ lá: “Xin chào, Thiện Sơ, cậu còn nhớ tôi chứ?”

“Là anh.” Thiện Sơ nói, “Tôi nhớ, anh là...tiến sĩ Du?”

Là Du Niệm.

Thiện Sơ nhớ lần gặp gỡ Du Niệm trong vũ hội mặt nạ, vì tình bạn lên trị giá năm trăm triệu nên cậu đặc biệt trao đổi phương thức liên lạc với Du Niệm.

Tuy nhiên, Thiện Sơ chỉ lấy danh thiếp của Du Niệm mà quên lưu số y trong điện thoại nên khi y gọi đến, điện thoại chỉ hiển thị “người gọi không xác định.”

Theo thói quen của người phương Tây, nếu đối phương có học vị tiến sĩ, bạn không thể xưng là “tiên sinh” (Mr.) mà phải gọi bằng “tiến sĩ” (Dr.)

Thiện Sơ gọi y một cách tôn trọng: “Tiến sĩ Du...”

“Cậu kêu Du Niệm là được rồi.” Du Niệm dùng tiếng Trung trả lời.

Thiện Sơ không ngờ tiếng Trung của Du Niệm lại tốt như vậy, nhưng nghĩ kĩ thì Du Niệm là người gốc Hoa, lại còn là một đứa trẻ có năng khiếu, thông thạo tiếng Trung cũng không phải chuyện quá khó khăn.

Du Niệm đột nhiên gọi điện, khiến Thiện Sơ cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Thiện Sơ hỏi: “Được, Du Niệm. Tôi có thể giúp gì cho anh sao?”

“Có.” Du Niệm nói, “Tôi rất thích chiếc bình hoa cậu mua trong buổi đấu giá tối hôm qua, xin hỏi cậu có thể nhường cho tôi không? Tất nhiên, tôi tình nguyện trả thêm tiền.”

Thiện Sơ quả thật thay mặt quỹ Grey mua một chiếc bình sứ. Nếu chỉ là cá nhân cậu mua, cậu nhất định sẽ đồng ý nhường cho Du Niệm, hơn nữa cũng sẽ không tính tiền. Nhưng hàng hóa xung vào Grey quỹ, có hơi khó xử.

Song nghĩ kĩ thì cũng không khó giải quyết.

Xem ý tứ của bá tước Grey, cố tình cho Thiện Sơ mua vật phẩm dưới danh tiếng quỹ hội là để Thiện Sơ tiêu tiền của hắn một cách quang minh chính đại mà thôi.

Chắc chắn bá tước Grey sẽ không để ý Thiện Sơ mượn hoa kính phật².

² Dùng sự tài trợ của người khác để mang đi tặng.

Nhưng Thiện Sơ không muốn đáp ứng quá dễ dàng.

Cậu do dự một lúc rồi mới nói: “Nếu anh thích nó, tất nhiên tôi sẽ cố gắng giúp anh. Nhưng mà đồ vật không phải do tôi mua, tôi chỉ đại diện quỹ Grey...Trên thực tế, quyền sở hữu bây giờ thuộc về quỹ hội.”

“Vậy à?” Âm thanh Du Niệm nhẹ nhàng, không nghe ra được chút mất mát nào.

Thiện Sơ vốn định thực hiện chiến lược trà xanh “đẩy và kéo”, ngay khi đối phương nhờ vả, trước tiên giả vờ khó xử “chuyện này không dễ xử lý”, khiến người đó thất vọng, sau đó bọc thêm câu “nhưng tôi có thể giúp anh”, cuối cùng lại làm đối phương vui vẻ.

Nhưng Du Niệm có vẻ không quá hụt hẫng, giống như vừa rồi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

Thiện Sơ đành tiếp tục diễn theo kế hoạch: “Nhưng mà nếu học trưởng Du yêu thích...”

“Cũng không thích lắm,“ Du Niệm nói, “nếu tôi thật sự muốn, tối qua chắc chắn sẽ mua.”

Thiện Sơ:...

Âm thanh Du Niệm bình tĩnh: “Không được cũng không sao. Tôi chỉ tình cờ hỏi chút thôi.”

Thiện Sơ:... Này nhá.

Nhưng trong mắt Thiện Sơ, Du Niệm là khối tài sản “bên ngoài năm trăm, bên trong chục tỷ“. Tất nhiên cậu rất nhiệt tình, thân thiện với Du Niệm.

Giọng nói Thiện Sơ mang ý cười mà nói: “Nếu anh thích, tôi nghĩ mình có thể giúp anh. Thế này nhé, tôi tìm người hỏi thăm một chút, không chắc sẽ thành công. Nhưng nếu ổn thỏa, anh không cần trả tiền cho tôi, mời tôi một bữa được chứ?”

“Có thể.” Du Niệm nói, “Làm phiền rồi.”

- -----

Tiết trời dần nóng lên.

Hiếm khi thời tiết ở Anh lại nóng bức như thế.

Do đó, phần lớn gia đình ở Anh không sử dụng điều hòa, thậm chí đến quạt cũng không có. Không như thường lệ, nhiệt độ mùa hè năm nay rất cao ( đối với nước Anh), lên đến 30⁰C, một điều khá hiếm gặp ở Anh.

Ở nhà không có máy điều hòa hay quạt còn khổ hơn nữa.

Chỗ Thiện Sơ ở cũng không lắp điều hòa và quạt.

Ban ngày, cậu còn có thể ra ngoài cho thoáng, nhưng tối đến thì nóng bức không thể ngủ.

Thiện Sơ lấy kem từ trong tủ lạnh, múc một muỗng lớn, ngồi trên giường thổi một ngụm khí mát lạnh, khoang miệng mát mẻ sảng khoái, nhưng thân thể vẫn rất nóng nực.

Chiếc giường êm ái ngày thường cũng trở nên đáng ghét vì cơn nóng.

Thiện Sơ đá vào tấm đệm dưới chân, tựa đầu vào cửa sổ.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Thiện Sơ liếc mắt nhìn, là cuộc gọi từ bá tước Grey.

Trong lòng cậu chợt có hơi bất ngờ, xen lẫn chút vui sướng nhỏ bé: Lần đầu tiên bá tước Grey chủ động tìm mình nhỉ?

Hình ảnh hai người hôn nhau trên tháp chuông mơ hồ hiện lên trước mắt.

Thiện Sơ suy nghĩ có chút phức tạp: Tuy hai người đã hôn rồi, nhưng sau đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thiện Sơ sẽ không chủ động hỏi hắn: “Nụ hôn này có ý nghĩa gì?”

Điều đó không phù hợp với phong cách trà xanh. Trà xanh không bao giờ hỏi “Cậu có ý gì?”, từ trước đến giờ trà xanh luôn là người khiến đối phương phải thốt lên “ý cậu là sao?”

Một điều nữa, Thiện Sơ rất dễ lo lắng và do dự trong các mối quan hệ thân mật. Lòng càng để ý, càng khó nói ra.

Cậu nheo mắt, nhận điện thoại: “Xin chào, Eden, tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Đây là một sự thăm dò tinh vi.

Cậu không gọi bá tước Grey theo tước vị nữa, trực tiếp gọi thẳng tên đối phương.

Cậu vẫn nhớ tên đầy đủ của bá tước Grey: Eden William Dewar.

Sau khi bá tước Grey nghe được chữ “Eden”, nháy mắt im lặng.

Thiện Sơ không biết lý giải khoảng khắc im lặng này thế nào, vì vậy liền nói: “Xin lỗi, tôi nên gọi ngài là bá tước, phải không?”

“Không cần, “ bá tước Grey nói, “Chỉ có những người không thân thuộc, thấy sang bắt quàng làm họ mới gọi tôi là Eden. Họ không biết người thân của tôi thường xưng bằng tên đệm.”

Thiện Sơ nở nụ cười: “E rằng tôi cũng chỉ là người không thân thuộc với ngài.”

Nói rồi Thiện Sơ hỏi: “Tên đệm của ngài...William, đúng không?”

“Phải, nhưng William quá khách sáo, người thân đều trực tiếp gọi là Will.” Bá tước Grey nói, “Cậu cũng có thể gọi như thế.”

Thiện Sơ suy nghĩ một chút, hỏi: “Có ai từng gọi ngài là Will chưa?”

“Mẹ tôi.” Grey bá tước nói.

“Chỉ có phu nhân thôi sao?” Thiện Sơ nghi hoặc, “Còn ông nội và công tước* thì sao?”

* Ba của anh công.

Bá tước Grey trả lời: “Cũng gọi là Will.”

“Vậy tôi yên tâm rồi.” Thiện Sơ nói, “Tôi cũng không muốn làm mẹ của ngài.”

Bá tước Grey bật cười: “Vậy cậu muốn làm ông nội hay ba tôi sao?”

“Ha, cũng không tệ lắm.” Thiện Sơ trêu chọc.

Nói thật, khi Thiện Sơ biết được “Will” là biệt danh mẹ bá tước Grey thường dùng, cậu lập tức chùn bước. Trong thâm tâm, cậu rất e dè trước những mối quan hệ quá thân mật.

Dường như bá tước Grey cũng ý thức được, hắn im lặng một lát, mới nói tiếp: “Tôi không muốn cậu làm ba hay ông tôi. Thôi, cậu vẫn nên gọi tôi là bá tước như trước đi.”

Thiện Sơ rút một bước nhỏ, nhưng bá tước Grey lùi về một bước dài.

Sức hấp dẫn do nụ hôn đêm qua mang lại ngay lập tức bị phá vỡ, để lại sự trống trải đến lặng lẽ.

Trái tim Thiện Sơ chùn xuống, nói: “Được, bá tước, vừa vặn tôi có một chuyện muốn nhờ vả ngài.”

“Chuyện gì?” Bá tước Grey hỏi, giọng điệu vẫn rất rõ ràng, như không hề bị ảnh hưởng bởi khúc nhạc dạo vừa rồi.

Thiện Sơ nói: “Chiếc bình hoa tôi dùng danh nghĩa quỹ Grey để mua...có thể bán lại cho tôi không?”

“Cậu thích nó thì cứ việc lấy.” Bá tước Grey đáp.

Thiện Sơ cảm thấy hơi khó chịu khi trực tiếp nhận quà của bá tước Grey, nói: “Để tôi chuyển tiền cho ngài...”

Nhưng Thiện Sơ lập tức nghĩ rằng bá tước Grey có thể sẽ từ chối “Không cần trả tiền.”

Sau đó cậu lại phải miễn cưỡng “muốn, muốn...”

* Đoạn trên từ khúc “Nhưng Thiện Sơ...muốn” là ẻm giả sử tình huống đó thôi chứ chưa xảy ra nha.

Vừa trải qua khoảnh khắc lúng túng xưng hô biệt danh, mối quan hệ của hai người lại càng bị đẩy ra xa.

Bởi vậy, ngay lúc Thiện Sơ vừa thốt ra câu “để tôi chuyển khoản cho ngài”, cậu lập tức hối hận.

Không nghĩ tới, bá tước Grey lại nói: “Ừm, tôi kêu người giao đồ đến cho cậu, lúc kí nhận gửi chi phiếu cho cậu ta là được.”

Thiện Sơ chỉ bối rối trong chớp mắt, rất nhanh đã lấy lại tinh thần: “không thành vấn đề.”

Sau đó, chiếc bình được gửi đến nhà Thiện Sơ, cậu cũng viết chi phiếu gửi lại.

Điều mà Thiện Sơ không ngờ tới là bá tước Grey không rút chi phiếu. Vì bá tước Grey không bao giờ lấy chi phiếu đổi thành tiền mặt, nên cuối cùng Thiện Sơ không tốn đồng nào vẫn nhận được bình hoa.

Thiện Sơ lại một lần nữa thán phục: Lão nam nhân muộn tao vẫn nhàm chán như vậy.

Nhưng chuyện đó tính sau đi, hiện tại Thiện Sơ bị thời tiết dằn vặt, thở dài múc kem ăn: “Trời nóng quá à.”

Bá tước Grey nói: “Nhà tôi có điều hoà.”

“...” Lần đầu tiên Thiện Sơ nảy sinh uất hận sâu sắc với người có tiền đến vậy.

Thành thật mà nói, máy điều hòa không đắt, mà gia đình bản xứ nơi Thiện Sơ sinh sống có thu nhập không thấp, do đó họ hoàn toàn có thể mua được điều hòa.

Chỉ là người dân ở Anh không có thói quen này.

Đứa trẻ Thiện Sơ bị máy lạnh chiều hư chỉ có thể chịu đựng.

Phải biết rằng trong hoàn cảnh bình thường, mùa hè ở Anh không nóng và không cần điều hòa nhiệt độ. Hầu hết mọi người sẽ không tiêu phí tiền của vào đó.

Nhưng Thiện Sơ rất không may mới gặp phải mùa hè nóng nực trăm năm mới có một lần, thật xui xẻo.

Grey bá tước hỏi: “Muốn đến nhà tôi không?”

Thiện Sơ muốn nói: Tui nhổ vào, người có tiền xấu xa!

Thiện Sơ nói: “Hm, muộn như vậy khó gọi xe lắm.”

Bá tước Grey nói: “Tôi bảo tài xế đến đón cậu.”

Hơn nửa đêm, Thiện Sơ muốn ra ngoài, tất nhiên phải nói một tiếng với người giám hộ.

Người giám hộ biết Thiện Sơ là bạn của bá tước Grey, nghe cậu nói muốn đến nhà bá tước cũng không có gì lạ.

Ông là một lão thẳng nam chính trực, hoàn toàn không cảm thấy một cậu trai ngủ qua đêm ở nhà một cậu trai khác có vấn đề gì.

Trái lại, ông lo lắng vấn đề khác: “Sẽ không quấy rầy bá tước chứ?”

Thiện Sơ nói: “Ngài ấy mời cháu đến.”

Người giám hộ hỏi: “Cháu có việc quan trọng à?”

Thiện Sơ thẳng thắn: “Đi ké máy điều hòa ạ.”

“Việc đấy quan trọng phết.” Người giám hộ cảm thấy lý do này phi thường hợp lý, cũng lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Cứ như vậy, Thiện Sơ đến trang viên Grey.

Lão quản gia đã đợi ở đấy từ lâu, ông đưa Thiện Sơ đi đổi quần áo ở nhà, thu xếp phòng ngủ cho cậu.

Điều này làm cho Thiện Sơ mơ hồ nhớ lại đêm mưa vào ngày sinh nhật tuổi mười bảy kia.

Ngày ấy, cậu mắc mưa ở trang viên Grey, cũng được quản gia chuẩn bị quần áo ngủ, dẫn vào phòng cho khách.

Thiện Sơ nhìn quản gia, hỏi: “Sao lại không thấy bá tước Grey đâu? Ngài ấy ngủ rồi ạ?”

Quản gia nói: “Đúng vậy, bá tước đã ngủ rồi. Nhưng trước khi ngủ, ngài ấy phân phó tiếp đón cậu chu đáo. Cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây.”

“Vâng.” Thiện Sơ cảm thấy kỳ lạ, không nghĩ tới bá tước Grey mời mình đến ngủ điều hòa, cmn thật sự chỉ là cọ điều hòa và ngủ.

Thiện Sơ lăn lộn trong phòng, suy nghĩ vu vơ: Còn gì thoải mái hơn nằm ngủ máy lạnh giữa trời nắng to à?

Vì vậy, Thiện Sơ thành thật nằm trong phòng điều hòa say giấc nồng.

Ngày hôm sau, khi Thiện Sơ rời giường, bá tước Grey cũng không có nhà.

Lão quản gia nói với Thiện Sơ: “Sáng sớm bá tước đã rời nhà rồi.”

Thiện Sơ tò mò hỏi: “Ngài ấy đi đâu thế ạ?”

Quản gia nói: “Việc này tôi cũng không rõ.”

Thiện Sơ vốn cũng định trở về kí túc xá gia đình, nhưng sau khi đi bộ mười mét trong hoa viên dưới ánh nắng mặt trời, cậu lập tức quay vào phòng bật máy lạnh.

Máy điều hòa quả thực là một tên tiểu yêu tinh! Khiến người ta không thể rời bỏ!

Nhưng đã cả một ngày trời Thiện Sơ vẫn chưa gặp được bá tước Grey.

Thiện Sơ đành phải cùng quản gia nói chuyện: “Cháu muốn trực tiếp cảm ơn bá tước Grey, nếu ngài ấy về...”

Quản gia hiểu rõ, trả lời: “Khi nào bá tước Grey trở lại, tôi sẽ báo cho cậu đầu tiên.”

“Cảm ơn.” Thiện Sơ nói.

Thiện Sơ ngồi trong trang viên chơd bá tước Grey.

Chờ một mạch đến chín giờ tối.

Quản gia nói cho Thiện Sơ, bá tước Grey vừa về, đã đến thẳng thư phòng.

Thiện Sơ hỏi: “Cháu có được đến thư phòng bá tước không ạ?”

“Đương nhiên có thể.” Quản gia dẫn đường cho Thiện Sơ.

Thiện Sơ nghĩ thầm: Nếu như không có bá tước vẽ đường chỉ điểm, sao quản gia có khả năng thoải mái chỉ đường cho mình?

Bá tước thật sự là tên đàn ông muộn tao xấu tính.

Rõ ràng rất muốn gặp mình, mà cứ ra vẻ, cho mình ăn bơ một đêm, sau đó lạt mềm buộc chặt.

Thiện Sơ quyết định: Mình cũng phải lơ hắn một chút mới được! Lạt mềm buộc chặt ai mà chẳng biết chơi?

Vì vậy, Thiện Sơ không trực tiếp đi tìm bá tước Grey.

Cậu về phòng khách trước, nhàn nhã ăn khoai tây chiên, tắm rửa sạch sẽ, thay đồ bộ ở nhà, trao đổi một ít thông tin với Du Niệm, tiện tay chọc ghẹo thiếu niên Thi Tiêu Nại hai câu, nhận tư liệu phỏng vấn Cambridge từ Brighton. Cuối cùng mới chậm rãi di chuyển đến thư phòng bá tước Grey.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.