Lúc Thiện Sơ chuyển vào đã là chiều tối, vừa dàn xếp xong xuôi thì cũng đến giờ cơm.
Bàn ăn nhà bá tước Grey dài như trong những bộ phim truyền hình, có cả bình hoa và đốt nến, vô cùng trang nhã.
Bá tước Grey ngồi ở một đầu, Thiện Sơ ngồi đối diện ở đầu còn lại, hai người cách xa nhau.
Thiện Sơ yên vị, cảm thấy buồn cười nói: “Đây cũng quá khoa trương rồi, quả thực cứ như đóng phim. Xa như vậy, chúng ta muốn nói chuyện chắc phải hô to mất!”
Bá tước mỉm cười: “Ở đây rất yên tĩnh, cậu cứ nói chuyện bình thường, tôi có thể nghe thấy.”
Một người hầu nam bắt đầu bày những món ăn lên bàn.
Thiện Sơ nhìn thấy rượu, lập tức nói: “Tôi không uống rượu.”
“Là do tôi sơ sót.” Người quản gia túc trực bên cạnh liên tục nhận lỗi, “Xin lỗi, xin hỏi cậu muốn uống gì?”
Thiện Sơ bày tỏ: “Cháu muốn uống trà sữa trân châu.”
“...” Quản gia cứng người, có chút khó xử, “Thực sự xin lỗi, bây giờ e là không có cách nào nấu kịp trân châu, trà sữa phổ thông thôi có được không?”
“Chậc.” Thiện Sơ bất mãn, “Cháu đã báo trước hôm nay mình sẽ đến, các chú cũng nên chuẩn bị tốt bữa ăn đầu tiên của cháu chứ ạ. Nhưng không một ai hỏi cháu thích ăn gì, uống gì! Xem ra vị trí 'khách quý' này cũng không 'quý' lắm.”
Quản gia nghẹn họng.
Bá tước Grey nghe vậy cũng hơi không vui: “Thật sao? Chú không hỏi trước ý kiến của Thiện Sơ?”
Người bình thường có thể sẽ không nhạy cảm như vậy, nhưng bá tước Grey và Thiện Sơ đều là những người nằm trong vòng tròn quý tộc hỗn loạn.
Thông thường, kể cả khi Thiện Sơ chỉ ghé qua, quản gia chắc chắn phải hỏi những yêu cầu của cậu cho bữa ăn đầu trong ngày. Sở dĩ quản gia không hỏi, là vì trong ấn tượng của ông, Thiện Sơ vẫn là chàng trai tính cách ôn hòa đến từ giai cấp thấp, không am hiểu lễ tiết. Nói cách khác, trong mắt quản gia, Thiện Sơ không phải một “khách quý” thực sự, vì vậy ông đã xem nhẹ cậu.
“Tôi đã sai.” Quản gia lập tức thừa nhận sai lầm, “Đây là sơ sót của tôi, tôi đảm bảo lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Thiện Sơ nhíu mày, nói: “Lần sau? Lần sau là khi nào?”
Quản gia có chút đổ mồ hôi lạnh, giống như đây mới là lần đầu tiên ông biết đến Thiện Sơ.
Trước đây không phải ông chưa từng tiếp xúc cùng Thiện Sơ, quản gia nhận ra Thiện Sơ đậm vị trà xanh, nhưng thực sự không biết vị nguyên chất của Thiện Sơ lại dễ sặc như thế này.
“Cháu không muốn nghe chuyện 'lần sau', “ Thiện Sơ dừng một chút, nói tiếp, “Cháu chỉ muốn 'hiện tại'! Bây giờ ngay lập tức chuẩn bị cho cháu một ly trà sữa trân châu!”
Thật lòng quản gia có chút không phục, không hiểu Thiện Sơ dùng thân phận gì để hất hàm sai khiến ông.
Ông liền bắn ánh mắt cầu viện về phía bá tước Grey, ai ngờ, thời điểm chạm phải đôi mắt bá tước, sống lưng quản gia cũng chợt lạnh lẽo.
Bá tước Grey lạnh giọng nói: “Chú không nghe thiếu gia Thiện Sơ nói sao?”
Nghe bá tước Grey gọi Thiện Sơ là “thiếu gia”, quản gia ứa mồ hôi lạnh, hiểu rõ ý tứ: “Tôi đã hiểu, bây giờ tôi làm ngay.”
Quản gia cẩn thận hỏi thăm khẩu vị Thiện Sơ, cũng không dám để người khác hỗ trợ, chính mình lái xe đến tiệm trà sữa sủi bọt gần đó, mua một ly trà sữa trân châu, nhanh chóng mang về, giao tận bàn ăn: “Mời ngài* dùng, thiếu gia Thiện Sơ.”
* Bắt đầu từ đây mình sẽ để quản gia gọi Thiện Sơ là ngài nhé.
Thiện Sơ nghe quản gia gọi mình là thiếu gia, liền cong khóe môi, nói: “Ly nhựa xấu quá.”
“Đúng thế.” Quản gia hưởng ứng, rót trà sữa vào một chiếc ly thủy tinh cao cấp, đặt trên bàn ăn cho Thiện Sơ thưởng thức.
Sau khi dùng bữa xong, quản gia lại ân cần hỏi Thiện Sơ ý kiến về bữa tối.
Thiện Sơ nhíu mày: “Cháu nghĩ chú căn bản không mời bếp trưởng chuyên nấu món Trung nhỉ? Cháu nếm từng món, hết rồi, đồ ăn đều của nhà hàng Trung Quốc gần đây. Hẳn là chú gọi đồ ăn ngoài, bưng ra gạt cháu?”
Quản gia không ngờ miệng Thiện Sơ lại lỗ mãng đến thế, chỉ có thể cười gượng: “Thứ cho tôi kém cỏi, không có cách nào mời đầu bếp Trung trong thời gian ngắn như thế, chỉ có thể dùng hạ sách này.”
Thiện Sơ nhìn lão quản gia cúi đầu khom lưng với mình hơn nửa ngày, cảm thấy mình ra uy thế là đủ rồi, liền cười nói: “Không thể trách chú được. Trong thời gian ngắn muốn tìm được đầu bếp giỏi cũng rất khó. Nhà hàng chú chọn không tệ đâu, bình thường cháu cũng thích ăn chỗ đấy.”
Quản gia thở phào nhẹ nhõm.
- -------
Sau khi ăn xong, Thiện Sơ thưởng trà cùng bá tước Grey.
Bá tước Grey thay mặt xin lỗi cậu: “Đúng là tôi sắp xếp không chu toàn, nếu cậu không thích chú ấy...”
Thiện Sơ liếc nhìn hắn một cái, nói: “Tôi chỉ tới ở nhờ, cũng không tiện vênh mặt sai khiến người hầu của ngài.”
Bá tước Grey thấy hơi buồn cười, thái độ của Thiện Sơ, có chỗ nào khớp với hai chữ “không tiện”?
Một lát sau, chuông cửa vang lên.
Quản gia đi mở cửa, trở về báo với Thiện Sơ: “Thiếu gia Thiện Sơ, Thi Tiêu Nại tìm ngài.”
Thiện Sơ nghe đến bá chữ “Thi Tiêu Nại”, bừng tỉnh, quay đầu hỏi ý bá tước Grey: “Đây là nhà của ngài, ngài có đồng ý gặp cậu cậu ấy không?”
Bá tước Grey nói: “Cậu ấy đến tìm cậu, muốn thì cậu cứ gặp.”
“Được, vậy để cậu ấy vào đây.” Thiện Sơ trả lời.
Thi Tiêu Nại là đang xông vào nhà tình địch, tất nhiên ăn vận tương đối đẹp đẽ, bộ quần áo liền quần màu xanh lam khảm sequins, dưới ánh đèn huỳnh quang phát ra ánh sáng như vảy cá. Người thường mặc quần áo như vậy có hơi khoa trương. Nhưng Thi Tiêu Nại mặc lại trông rất hợp mắt, giống như một mỹ nhân ngư vừa nhảy khỏi mặt nước vậy.
Thi Tiêu Nại nhìn thấy Thiện Sơ và bá tước Grey bá tước ngồi cùng một chỗ, càng tức giận không có chỗ phát tiết, trên mặt trấn giữ biểu tình, nở nụ cười: “Tiểu Sơ, sao cậu chuyển nhà không báo cho tôi biết? Hại tôi lo lắng muốn chết. Cậu không có nơi ở, sao không đến tìm tôi chứ? Chúng ta là gì của nhau? Cần gì phải quấy rầy một người ngoài như bá tước Grey?”
Thiện Sơ:... Thi Tiêu Nại hoàn toàn không chú ý giọng điệu của hắn chua như ngâm giấm, giống hội thê thiếp không dám xé mặt nhau thời Trung Hoa dân quốc à?
Kí ức của bá tước Grey thiếu hụt, không biết rõ mối quan hệ của Thi Tiêu Nại và Thiện Sơ.
Mà mặc dù như thế, chứng kiến tình huống hiện tại, bá tước Grey cũng đoán được mấy phần.
Bá tước Grey nói: “Thì ra hai người là bạn tốt?”
“Đương nhiên.” Thi Tiêu Nại hất cằm, thuận thế duỗi tay ôm vai Thiện Sơ, “Chúng tôi đã 'tốt' nhiều năm rồi.”
Ngay khi Thi Tiêu Nại đặt tay lên bả vai Thiện Sơ, ánh mắt bá tước Grey lập tức tối lại.
Thiện Sơ nhẹ nhàng liếc Thi Tiêu Nại một cái, không nói lời nào.
Thi Tiêu Nại tiếp tục nói: “Cậu còn chưa nói với tôi, sao không ở đó nữa?”
Thiện Sơ đáp: “Không có gì, chủ trọ rút hợp đồng. Tôi nhất thời không có chỗ ở, nên đến nhà bá tước Grey tá túc một thời gian.”
“Sao lại muốn ở nhà bá tước? Không quấy rầy cuộc sống của ngài ấy ư?” Thi Tiêu Nại nói, “Cậu tới chỗ tôi đi, tôi đảm bảo sẽ phục vụ cậu thoải mái từ A đến Z.”
Thiện Sơ đến câu “Phục vụ thoải mái từ A đến Z”, mí mắt run rẩy:... Cái tên Thi Tiêu Nại này thật sự không có liêm sỉ. Lời kịch ba xu của thê thiếp thế mà cũng thốt ra được!
Bá tước Grey lập tức lên tiếng: “Thiện Sơ ở chỗ tôi chắc chắn được chăm sóc rất tốt, cậu không cần quá lo lắng. Cậu ấy là người bạn thân đáng quý nhất của tôi mà.”
Thi Tiêu Nại tự xưng là bạn tốt nhất của Thiện Sơ -- best friend, bá tước Grey lại nhận mình là bạn bè thân nhất -- dearest friend. Âm thanh trầm thấp từ bá tước Grey nói ra, cảm giác còn hơn best friend một tầng cảm giác mập mờ, ám muội.
Điều này quấy nhiễu tinh thần Thi Tiêu Nại không yên.
Thi Tiêu Nại không biết việc bá tước Grey mất trí, chỉ cho rằng một năm nay Thiện Sơ không lui tới cùng bá tước Grey là chuyện tốt. Ai mà biết, Thiện Sơ đột nhiên kề cận với bá tước như vậy, vừa sơ sẩy một xíu, họ đã ở cùng nhau luôn rồi!
Quá ghê gớm!
Bá tước Grey lại nói: “Thiện Sơ đến ở chỗ tôi, thật ra có thể hưởng thụ một chút văn hóa nước Anh. Gia đình cậu theo phong cách gốc Hoa, không phù hợp với cậu ấy.”
“Văn hóa nước Anh cái gì?” Thi Tiêu Nại không phục, “Thiện Sơ không quen ăn món Anh! Chỉ miễn cưỡng chấp nhận được full breakfast thôi.”
Bá tước dừng một chút, không nghĩ tới Thi Tiêu Nại có vẻ hiểu Thiện Sơ khá rõ. Điều này khiến bá tước Grey rất không hài lòng.
Bá tước Grey trong mơ tương đối không hiểu cách ẩn giấu nội tâm, nghe Thi Tiêu Nại khiêu khích, mi tâm nhăn lại, nhếch miệng cười lạnh: “Nhưng ở đây có thứ cậu ấy muốn thử...”
“Gì cơ?” Thi Tiêu Nại không phản đối, “Có cái gì mà chỗ tôi không có?”
Bá tước Grey nói: “Nam hầu tóc vàng mắt xanh, da trắng đẹp đẽ.”
Thiện Sơ đang uống trà, nghe nói như thế thiếu chút nữa sặc chết.
Quản gia đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng cơ hồ muốn nứt ra.
Thi Tiêu Nại cũng trợn mắt há mồm.
Qua nửa ngày, Thi Tiêu Nại mới nhìn Thiện Sơ, nói: “Cậu tới đây ở chỉ vì hầu nam tóc vàng?”
Thiện Sơ nháy mắt cứng đờ, cười cười, liếc nhìn bá tước Grey: “Không hẳn là vậy, nhưng đó cũng là một yếu tố quan trọng.”
Thi Tiêu Nại nghĩ không thông: Muốn thuê nam hầu tóc vàng vốn chẳng có gì khó. Nhưng để Thiện Sơ đến nhà mình ở, còn tìm một mỹ nam tóc vàng mắt xanh về hầu hạ Thiện Sơ, đáp ứng niềm vui của cậu... Thi Tiêu Nại quả thật không làm được, đây khác gì dùng tiền tự mua mũ xanh đội lên đầu!
Thi Tiêu Nại biết rõ nội tình, Thiện Sơ là một hải vương thích nuôi cá, hơn nữa còn ưu ái những anh chàng đẹp trai. Nếu nói Thiện Sơ vừa mắt người hầu nam xinh đẹp nào đó ở nhà bá tước Grey, nên mới chạy đến ăn nhờ ở đậu cũng không phải không thể...
Chỉ là, sao bá tước Grey có thể cho phép loại chuyện này phát sinh?
Ơ?
Lẽ nào bá tước Grey...
Có đam mê đặc biệt??
Thi Tiêu Nại càng nghĩ càng không hiểu, ánh mắt săm soi bá tước Grey tăng thêm mấy phần kì quái.
Bá tước Grey bâng quơ ám chỉ: “Bây giờ đã muộn thế này, nếu không còn chuyện gì, chi bằng ngày khác lại nói tiếp.”
Thi Tiêu Nại siết chặt nắm đấm, nhịn xuống một hơi.
Hắn không muốn quá gấp gáp, sợ sẽ dọa Thiện Sơ chán ghét, đành phải tạm thời cáo từ.
Thiện Sơ đứng dậy, nói: “Tôi tiễn cậu về.”
Bá tước Grey nghe vậy cũng đứng lên: “Tôi là chủ nhà, để tôi.”
Vì vậy, Thiện Sơ và bá tước Grey tiễn Thi Tiêu Nại tận cửa.
Thi Tiêu Nại vẫn khó lòng nhẫn nhịn, quay đầu nói với Thiện Sơ: “Nếu cậu ở đây không quen...”
“Không có chuyện như vậy.” Bá tước Grey thản nhiên nói, sau đó trực tiếp đóng cửa không tiếp Thi Tiêu Nại nữa.
Thi Tiêu Nại còn chưa kịp nói hết, đã bị đánh gãy, chỉ kịp nhìn thấy cửa đóng sầm trước mũi, tức giận sôi máu, nhưng không thể làm được gì.
Sau khi cửa đóng, bá tước Grey lập tức hỏi Thiện Sơ: “Cậu quen thân với Thi Tiêu Nại à?”
“Cũng không tệ lắm.” Thiện Sơ trả lời, “Hắn rất nhiệt tình, còn khá săn sóc tôi.”
Sắc mặt bá tước Grey u ám hơn: “Tôi thấy cậu ta không phải nhiệt tình với cậu mấy, sợ là có mưu đồ khác, cậu cẩn thận một chút.”
Thiện Sơ nhẹ nhàng nở nụ cười, chẳng hề tiếp lời.
Bá tước Grey cầm lấy một chiếc khăn tẩm cồn, nói: “Đừng cử động, ở đây rất bẩn.”
Bá tước Grey dùng khăn ướt tẩm cồn lau vị trí bả vai Thiện Sơ mà Thi Tiêu Nại vừa chạm vào.
“Sạch lắm rồi đấy.” Thiện Sơ thấy bá tước Grey cọ xát nhiều lần, hơi không kiên nhẫn, nhúc nhích tránh né, “Tôi về nghỉ trước đây.”
Nói xong, Thiện Sơ bình bịch chạy thẳng lên lầu hai.
Nhìn Thiện Sơ chạy trốn nhanh như thỏ, con ngươi bá tước Grey ngày càng thâm trầm.
Phức tạp, tâm tình khó tả trong lòng hắn càng dài càng sâu, giống như một hồ nước đọng bỗng nhiên bị khuấy động, tỏa ra khí tức mục nát.
Quản gia đứng bên cạnh, bị dáng vẻ bá tước Grey làm sợ hết hồn: “Bá tước đại nhân, ngài vẫn ổn chứ...”
Bá tước Grey bình tĩnh lại, nét mặt thản nhiên, lạnh lùng.
Hắn không phải vị bá tước thân sĩ hoàn hảo trong hiện thực, bởi vậy không quá để tâm đến việc ngụy trang tâm tình của mình trước mặt người khác.
Bá tước Grey lạnh nhạt nói: “Sau này Thi Tiêu Nại còn tìm đến, từ chối gặp.”
“A... Được, tôi biết rồi.” Quản gia không dám hỏi nguyên nhân, kinh ngạc một giây sau liền lập tức phục tùng mà đáp ứng.
Quan hệ của Thiện Sơ và Thi Tiêu Nại, có lẽ không giống ý nghĩa của từ “best friend“...
Bá tước Grey liếc mắt là đã nhìn ra, Thi Tiêu Nại rất thích Thiện Sơ. Ánh mắt của tên đó khiến con người thật của bá tước Grey trỗi dậy, hận không thể móc con ngươi của Thi Tiêu Nại ra.
Càng làm cho bá tước Grey buồn bực chính là thái độ của Thiện Sơ.
Thiện Sơ không phải là một kẻ ngốc, Thi Tiêu Nại biểu hiện rõ ràng như vậy, Thiện Sơ tuyệt đối có thể nhìn ra Thi Tiêu Nại thích mình.
Nhưng Thiện Sơ chưa từng giữ khoảng cách với hắn ta, còn có chút mập mờ, ý tứ ám muội...
Căn cứ theo tin tình báo bá tước Grey nghe được, người khuất phục trước mị lực của Thiện Sơ quả thật không ít, lúc trước chỉ tính riêng học viện Athens, Brighton và Jeff vì tranh giành Thiện Sơ mà suýt ra tay tẩn nhau một trận...Nhưng không ai có được trái tim cậu.
Thiện Sơ đối xử với Brighton và Jeff, có phải cũng giống như cách cậu cư xử với Thi Tiêu Nại khi nãy không?
Nụ cười của cậu như một lời mời gọi, không thể từ chối.
Chỉ cần bạn cho rằng có thể chạm được cậu ấy, càng đến gần, mới nhận ra trong mắt cậu ấy vốn không có bóng hình bạn.
Bá tước Grey bỗng nhiên nhận ra: Đó không phải là thái độ của Thiện Sơ với mình sao?
Tại sao Thiện Sơ dám phách lối trước mặt bá tước Grey như vậy?
Có phải vì... Thiện Sơ biết bá tước Grey thích cậu?
Thật là một tên nhóc lừa đảo khốn nạn...
- ----- Bá tước Grey vừa yêu vừa hận.
Làm thế nào lại có một kẻ nói dối tồi tệ như vậy nhỉ?
Mình đã sớm biết không thể tin tưởng cậu ấy...
Hồ nước yên lặng trong lòng bá tước Grey đang khuấy động, càng ngày càng trở thành một vòng xoáy đen kịt.
Bá tước Grey trở về phòng ngủ, nhìn thân ảnh chính mình phản chiếu trên mặt gương treo tường.
Thoạt nhìn hắn vẫn rất bình tĩnh, đưa tay cởi chiếc áo in họa tiết xếp chồng.
Đổi một bộ trang phục hầu nam bình thường, hắn tự mình bưng ly sữa bò nóng trợ giúp giấc ngủ do chính tay mình pha, vững chãi đi thẳng đến căn phòng giáp hoa viên kia.