“Ý tôi là, ngài nghe tôi giải thích một chút...” Thiện Sơ khẽ dừng lại, sau đó nói, “Mọi chuyện là thế này, nhà vệ sinh phòng tôi bị hỏng, buồng tắm tạm thời không thể sử dụng, bây giờ tôi chỉ còn cách đến chỗ ngài tắm nhờ... nếu ngài không ngại.”
Bá tước Grey chau mày, nói: “Có chuyện như vậy ư? Thế sao cậu không nói thẳng muốn mượn nhà tắm, mà lại nói muốn thảo luận bài phát biểu với tôi?”
“Tôi đến tá túc không phải vừa lúc có thể thảo luận cùng ngài à?” Thiện Sơ cây ngay không sợ chết đứng.
Bá tước Grey nhướng mày: “Tôi nghĩ, cậu có thể để chủ trọ đổi một phòng mới có phòng tắm cho cậu. Đừng bảo không có phòng dư nhé?”
Thiện Sơ đáp: “Có chứ.”
Bá tước Grey lập tức hỏi: “Có thì sao còn chạy đến đây?”
Thiện Sơ nói rằng: “Phòng tốt thì không còn nữa rồi, phần lớn đều ẩm ướt lạnh lẽo.”
Nơi này trong núi, nhà trọ tương đối đơn sơ, không có phòng tốt cũng rất bình thường.
Bá tước Grey chưa dừng lại: “Cậu cũng có thể tìm đồng nghiệp khác? Nghĩ như thế nào lại đến tìm tôi ở đây?”
=))) Anh để yên cho người ta ra dẻ coi.
Bá tước Grey vốn tưởng rằng Thiện Sơ sẽ nói “Bởi vì quan hệ của tôi và ngài tốt nhất”, hoặc tán thưởng bá tước Grey thích giúp người làm niềm vui.
Không nghĩ tới, Thiện Sơ lại nói: “Còn chưa rõ ràng sao? Bồn tắm ở phòng ngài là bự nhất.”
Bá tước Grey nhất thời không còn gì để nói.
Dù sao, Thiện Sơ nói cũng đúng.
Bồn tắm trong phòng bá tước Grey lớn nhất, phòng ngủ cũng vô cùng thoải mái.
Thiện Sơ liền nói: “Được rồi, cứ quyết định như vậy nhé, tôi đi tắm trước đây. Xong xuôi thì bàn bạc nội dung với ngài.”
Không đợi bá tước Grey đáp ứng, Thiện Sơ cầm quần áo phi thẳng vào nhà tắm.
Cho dù chất lượng phòng bá tước Grey đã được xem là tốt và lớn nhất, nhưng trang trí, cách âm khá bình thường. Lúc Thiện Sơ tắm rửa, bá tước Grey ngồi ở bên ngoài nghe rõ mồn một tiếng vòi sen chảy.
Nước chảy không phải vấn đề gì, đáng lẽ bá tước Grey sẽ không bị quấy rầy, nhưng cố tình hắn vẫn luôn cảm thấy phập phồng, thấp thỏm.
Qua một hồi lâu, tiếng nước ngừng lại.
Nhưng sự nóng bức của bá tước Grey lại chẳng dứt, hắn vẫn không thể đọc chữ trên bản thảo.
Chỉ nghe được âm thanh Thiện Sơ mang dép bước lạch cạch trên sàn gạch men, sau đó vang lên tiếng đẩy cửa. Mùi hương sữa tắm và luồng hơi ấm áp từ nhà tắm tuông ra.
Bá tước Grey ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thiện Sơ mặc áo ngủ, tóc tai hơi ướt, da dẻ trắng hồng sau khi ngâm nước nóng.
Rất đẹp.
Thiện Sơ tùy ý dùng khăn tắm xoa tóc, ngồi ở mép giường, khoanh chân, ống quần thuận thế kéo lên, lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh, hồng hào.
Trái tim bá tước Grey ngay lập tức hóa thành chú mèo thấy quả bóng len, không nhịn được muốn duỗi móng vuốt cào cậu, biến thành một mớ hỗn độn mới vừa lòng.
Thiện Sơ cảm nhận được ánh mắt bá tước Grey, có chút đắc ý lại hơi bất ngờ: Xem ra bá tước Grey trong giấc mơ dễ chọc hơn nhiều.”
Ngoài hiện thực, bá tước Grey luôn dễ chịu, lúc nào cũng như một quý ông.
Ít nhất đến tận khi Thiện Sơ cưỡi lên người hắn, ánh mắt bá tước Grey mới trở nên nóng rực ------- sau đó liền đổi khách làm chủ, nhấn Thiện Sơ xuống một cách mạnh bạo.
Thiện Sơ thích nhìn thấy một bá tước Grey xé bỏ lớp áo quý ông của mình, bộ dáng điên cuồng.
Thiện Sơ chống cằm, nhìn bá tước Grey phiên bản “dễ cháy dễ phát nổ” trước mặt, mỉm cười: “Ngài đọc tới đâu rồi?”
Bá tước Grey thu hồi tầm mắt, cầm lấy xấp giấy, nói: “Khoảng bảy tám phần rồi.”
Theo cách hiểu của Thiện Sơ về bá tước Grey, cái gọi là “bảy tám phần” chính là “học thuộc làu làu“.
“Xong rồi thì đọc thử tôi nghe một chút đi.” Thiện Sơ cầm lấy bản thảo.
Bá tước Grey quyết định dồn toàn lực cho công việc, lập tức đứng dậy, tiến hành diễn thuyết trước mặt Thiện Sơ.
Đúng như Thiện Sơ dự liệu, bá tước Grey sớm đã học thuộc lòng bản thảo, mỗi nơi nhấn giọng, khoảng lặng, cử chỉ đều đã được bố trí rõ ràng, tuyệt đối không có sơ sót nào.
Nhưng khi bá tước Grey phát biểu, mỗi lần cúi xuống lại nhìn thấy Thiện Sơ ngồi trên giường.
Vẻ mặt Thiện Sơ chăm chú, dường như rất nghiêm túc nghe bá tước Grey diễn thuyết, nên thân thể hơi đổ về phía trước. Nhưng cũng vì cậu nghiêng mình về trước, phần ngực sau lớp áo ngủ rộng thùng thình mở rộng, cậu cũng không phát hiện. Làn da vốn trắng mịn ngay lồng ngực, tắm nước nóng dần trở nên ửng hồng, giống như bông hoa lê trắng muốt nhuộm màu hoa hồng.
Bỗng nhiên bá tước Grey khựng lại.
Thiện Sơ làm bộ giật mình, nói: “Quên từ?”
Bá tước Grey thực sự chưa từng nghĩ mình lại vì sắc đẹp mà quên từ.
Đương nhiên, nếu là một bá tước Grey bình thường sẽ không đến nỗi như vậy.
Càng lúc càng đổ theo bản tính chân thật.
Càng nương theo bản tính hắn lại càng khó ức chế nội tâm dục vọng.
Mà dục vọng to lớn nhất của hắn chính là Thiện Sơ.
Thiện Sơ thoạt nhìn như không biết tình hình, khuyên lơn bá tước Grey: “Đừng căng thẳng, tôi là khán giả duy nhất ở đây.”
Ai biết được, cũng vì chỉ có một mình Thiện Sơ mới có thể khiến bá tước Grey thất thường.
Thiện Sơ vô cùng vừa lòng, thầm nghĩ: Thì ra tính cách của bá tước Grey đáng yêu như thế? Vui hơn nhiều so với phiên bản trịnh trọng kia.
Bá tước Grey nhắm mắt lại, nói: “Xem ra tôi còn chưa thành thục lắm, tôi sẽ tự mình luyện tập một lát nữa.”
“Được, vậy tôi về trước.” Thiện Sơ đứng lên, cũng không nói thêm gì, nhấc túi đựng đồ về phòng.
Cậu không có ý định dây dưa, câu cá mà, phải biết giữ biết thả.
Đợi đến khi Thiện Sơ rời đi, bá tước Grey đặt bản thảo xuống, đi vào buồng tắm rửa.
Trong phòng tắm còn lưu lại vết tích Thiện Sơ sử dụng mới nãy, mùi hương lơ lửng trong không khí giống y như đúc mùi hương trên da Thiện Sơ. Bá tước Grey cụp mắt, phát hiện bộ quần áo treo cạnh bồn tắm -------- Thiện Sơ vừa thay ra.
Thiện Sơ quên mang về?
Bá tước Grey nghĩ thế.
Hắn duỗi tay cầm lên quần áo mà Thiện Sơ từng mặc, trong đầu không nghĩ thêm được nữa.
Vừa nhắm mắt, liền tràn ngập dáng vẻ ngồi trên giường của Thiện Sơ khi đó.
—— Nên giữ cậu ấy lại...
Bá tước Grey bỗng nhiên nghĩ như vậy.
Nếu là bá tước Grey trong thực tế, hắn sẽ không mất bình tĩnh như vừa rồi, có thể thoải mái diễn thuyết, trò chuyện cười đùa với Thiện Sơ, thậm chí là khiêu khích khiến Thiện Sơ chủ động dựa vào mình.
Nhưng bá tước Grey ở tầng sâu trong giấc mộng không am hiểu khắc chế.
Ở trong lòng của hắn, muốn cái gì, thì nhất định phải có.
Không có lúc nào hắn hiểu rõ hơn bây giờ, hắn nghĩ đến Thiện Sơ.
Phải có được.
- -------
Sáng sớm, Thiện Sơ lại đến gõ cửa phòng bá tước Grey.
Bá tước Grey đã có chuẩn bị tâm lý, không giống tối hôm qua bị đánh trở tay không kịp, nên bây giờ không đến nỗi vừa nhìn thấy Thiện Sơ quần áo xốc xếch thì mất bình tĩnh nữa.
Thiện Sơ cầm bàn chải đánh răng và cốc, nói: “Tôi mượn phòng tắm.”
“Được.” Bá tước Grey nói, chợt khựng lại một chút, “Cậu đi tới đi lui như vậy có bất tiện không? Không chê thì đến ở cùng phòng với tôi?”
Nghe bá tước Grey đề nghị như thế, Thiện Sơ suy nghĩ một chút: Có vẻ sự tự chủ của hắn trong mơ không quá tốt.
Thiện Sơ quay đầu lại cười nói: “Không cần, giường này nhỏ quá.”
Sau khi đánh răng rửa mặt, Tiện Sơ thoải mái bước ra khỏi nhà tắm, hỏi bá tước Grey: “Phải rồi, hôm qua lúc đến đây tắm, tôi quên cầm quần áo...”
“Ừm, “ bá tước Grey thong thả trả lời, “Treo trong phòng tắm đúng không? Tôi không cẩn thận làm ướt mất rồi, đã giao cho chủ trọ giặt giúp. Rất xin lỗi.”
“Không sao.” Thiện Sơ không thèm để ý.
Nói rồi, Thiện Sơ đưa tay ra, khoát lên bả vai bá tước Grey: “Đến, tôi giúp ngài làm tóc.”
Một tiếng sau.
Bá tước Grey đổi lại áo phông, quần bò, đầu tóc rối bù, xuất hiện ở bìa rừng.
Ở bên cạnh hắn còn có những thành viên khác trong đoàn đội.
Trước khi bá tước Grey đến, Nina đã dựng một sân khấu đơn giản, treo sẵn biểu ngữ viết khẩu hiệu trên đó. Các thôn dân tham dự biểu tình cũng được sắp xếp dưới khán đài, ngoại trừ thôn dân bình thường còn có cả kẻ lừa gạt tạo bầu không khí*, và một số người bên truyền thông.
* Giống kiểu thuê người đến để điều hướng bầu không khí theo ý mình.
Bá tước Grey bước lên đài diễn thuyết trong tiếng hoan hô, bắt đầu lời kêu gọi “bảo vệ vùng đất tinh khiết cuối cùng của núi Jiusi“.
“Tôi là một thiếu niên...” Hơi thở bá tước Grey đều đặn, giọng nói rõ ràng, trầm bổng du dương, rất khí thế. Dù sao hắn cũng là một diễn giả có kinh nghiệm, rất khéo léo khống chế nhịp điệu cảm xúc khi phát biểu. Ngoài ra ngoại hình của hắn cũng thêm không ít điểm cho bài diễn thuyết hôm nay.
Ký giả truyền thông chụp ảnh lách tách liên tục, bọn họ đã nhận được một khoản “chi phí đi lại” hậu hĩnh từ Nina, đương nhiên hứa hẹn sẽ đưa tin “khách quan” và “sống động“.
Thêm thuỷ quân đồng loạt làm việc, # bảo vệ núi Jiusi # trở thành đề tài bàn tán sôi nổi cũng là việc tự nhiên.
Bá tước Grey cũng thành công thu hoạch một làn sóng để ý khen ngợi.
Sau buổi diễn thuyết, đoàn người bá tước Grey nhất trí xuống núi.
Bọn họ không dự định tiếp tục ở lại quán trọ trong núi này.
Thiện Sơ lại cảm thấy rất đáng tiếc, cậu còn muốn qua phòng bá tước tắm thêm mấy lần nữa đây này.
—— không ngờ, tâm nguyện của cậu cũng là mong ước của bá tước Grey.
Bá tước Grey rất nhanh đã để Thiện Sơ toại nguyện ý muốn “đến nhà bá tước tắm rửa.”
Thiện Sơ vốn thuê căn hộ ở phụ cận Cambridge, còn thuê thêm hai người hầu nữ, mỗi ngày đều tốt. Không nghĩ tới, chủ hộ đột nhiên không cho thuê nữa. Chủ hộ dựa theo pháp luật gửi thông báo cho cậu, và chỉ cho cậu thu xếp theo đúng thời gian tối thiểu pháp luật qui định.
Mới đầu Tiện Sơ rất bất ngờ.
Cậu thật sự thích căn hộ này, lập tức thương lượng với chủ hộ, biểu thị sẵn sàng trả thêm tiền.
Chủ hộ cũng rất có nguyên tắc, bày tỏ tiền không phải vấn đề, vấn đề là không muốn cho thuê nữa.
Thiện Sơ hết cách rồi, chỉ có thể bắt đầu tìm phòng mới.
Tuy Thiện Sơ không thiếu tiền, nhưng cậu nhất định phải ở xung quanh đây, lựa chọn cũng không nhiều. Nhà này chủ trọ không muốn cho thuê, cậu cũng không thể ép mua ép bán.
Chỉ là tìm phòng tạm thời luôn rất phiền hà, cậu cũng sốt ruột vì chuyện này.
Chính vào lúc này, Thiện Sơ “Ngẫu nhiên gặp” bá tước Grey.
Bá tước Grey thân thiết hỏi Thiện Sơ gần đây thế nào rồi.
Thiện Sơ liền nói với hắn tình trạng của mình: “Haiz, không biết làm sao, chủ nhà trọ bỗng nhiên nói không chịu cho thuê nữa, tình nguyện trả cọc cho tôi...”
Bá tước Grey lấy làm tiếc: “Thật ư? Phòng tốt như vậy quanh đây kiếm không dễ. Nếu cậu không chê, có thể đến nhà tôi ở tạm, đến khi cậu tìm được nơi ở mới.”
Thiện Sơ nghe đề nghị này, xấu hổ nói: “Cái này không được đâu?”
Bá tước Grey còn đang định khuyên cậu lần nữa, chợt nghe thấy Thiện Sơ nói: “Vậy tôi có thể ở phòng nhìn ra hoa viên được không? Phải rồi, tôi cũng có thể có một người hầu nam chứ? Chính là người hầu nam từ học viện chuyên nghiệp....Còn nữa, đầu bếp của ngài có thể nấu đồ ăn Trung Quốc không? Tôi không quen ăn món Anh lắm...Chà, bữa sáng thì còn có thể dùng full breakfast¹ kiểu Anh, nhưng bữa chính thì chịu thôi...”
¹ Full breakfast: bữa sáng đầy đủ là bữa sáng nấu sẵn, thường được phục vụ ở Vương quốc Anh và Ireland, thường bao gồm thịt xông khói, xúc xích, trứng, bánh pudding đen, đậu nướng, cà chua, nấm, bánh mì nướng và đồ uống như cà phê hoặc trà.
Nghe những yêu cầu này của Thiện Sơ, bá tước Grey nhận ra những gì mình chuẩn bị thuyết phục Thiện Sơ đều là uổng công vô ích. Thiện Sơ dễ dàng đồng ý dọn vào nhà bá tước Grey tá túc.
Thiện Sơ thanh toán hợp đồng nhà xong cũng sa thải hai người hầu nữ, chuyển đến nhà bá tước Grey sinh sống.
Cậu nghĩ, nơi mà quý tộc như bá tước Grey ở tất nhiên sẽ có đội ngũ phục vụ họ, nên cậu không cần tự đem người hầu.
Lúc Thiện Sơ xách hành lý đến nhà bá tước Grey, tiếp đãi cậu vẫn là quản gia.
Quản gia đưa Thiện Sơ về phòng, đi vào liền mở rèm chống muỗi ngay ban công, nói: “Bá tước đại nhân đặc biệt phân phó phòng có thể ngắm vườn hoa cho cậu.” Trong lời nói có chút ẩn ý “Còn không mau tạ chủ long ân“.
Thiện Sơ không để ý, chỉ coi là chuyện đương nhiên.
Phong cảnh vườn hoa khiến tinh thần sảng khoái, đó cũng là thứ Thiện Sơ cần.
Thiện Sơ thuận miệng hỏi: “Vậy đâu bếp nấu món Trung thì sao ạ?”
Thiện Sơ đặt vấn đề rất không khách khí, quản gia nuốt nước miếng một cái, mới đáp: “Việc ấy cậu đứng lo lắng, đã sắp xếp xong xuôi.”
“Ừm.” Thiện Sơ tiếp tục hỏi, “Thế còn người hầu nam của cháu ạ?”
“Xin lỗi, bá tước đại nhân không sắp xếp việc này.” Quản gia nghiêm nghị trả lời.
Thiện Sơ trợn tròn mắt: “Sao có thể? Rõ ràng đã đồng ý rồi!”
Quản gia cúi đầu nói: “Thực sự xin lỗi. Nhưng bản thân bá tước đại nhân cũng không cần người hầu nam.”
—— ý là, bá tước đại nhân còn không cần, cậu là cái thá gì? Cậu cũng xứng?
“Ngài ấy không cần sao?” Thiện Sơ bày ra tư thế thiếu gia, “Vậy ai mặc trang phục với giày cho ngài ấy.”
Quản gia ngẩn ra, nói: “Ngài ấy... Tự mình.”
“Tự mình thay đồ, đeo giày ư? Người có địa vị cao lại nhân nhượng như vậy? Thế chẳng phải ngài ấy sẽ tự chải tóc rửa mặt luôn ư?” Thiện Sơ há hốc mồm, “Ngài ấy tự lập thật đấy, quá tốt! Nhưng cháu không làm được!”
Quản gia:... Nếu như cậu nói thật, thì cậu là người chậm phát triển. Còn nếu như tôi thật sự tin cậu, vậy tôi là kẻ kẻm thông minh.
Thiện Sơ đặt mông ngồi ở trên giường, nói: “Nhanh sắp xếp người hầu hầu hạ cháu đi.”
Ngữ khí không có chút tự giác của người tới nhà làm khách, hoàn toàn là một tên đại thiếu gia nuông chiều, lêu lổng.
Quản gia không bộc lộ bất kỳ bất mãn nào, gật đầu nói sẽ đi làm, đang chuẩn bị quay người rời đi.
Thiện Sơ bỗng hô một tiếng: “Khoan đã, còn có một yêu cầu!”
“Mời nói.” Quản gia lên tiếng.
Thiện Sơ nói: “Sắp xếp cho cháu người nào thật đẹp trai ấy, tốt nhất là tóc vàng, mắt xanh, da trắng ạ.”
Quản gia:... Cậu tưởng mình đang lùa vịt đấy
Một lúc sau, quản gia truyền tải yêu cầu đến tai bá tước Grey.
Bá tước Grey trầm mặc nửa ngày: “Cậu ấy thật sự nói như vậy?”
“Đúng, cậu ấy nói nhất định phải có người kề cạnh hầu hạ.” Quản gia trả lời, “Tốt nhất là vẻ đẹp tóc vàng, mắy xanh, da trắng.”
Bá tước Grey nhìn mình trong gương, bỗng dưng nở nụ cười: “Tôi biết rồi.”