Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc

Chương 40: Chương 40: Tôi có thể giải thích




Bá tước Grey nhập học Cambrigde, cũng giống rất nhiều quý tộc xuất thân chính khách khác, theo đuổi ngành văn học tao nhã.

Thiện Sơ và bá tước Grey tuy học chung một trường đại học, nhưng cậu lại chọn chuyên ngành lịch sử.

Vì hai người đều là sinh viên khối xã hội, nên áp lực bài tập bình thường vẫn có thể chấp nhận được, không sánh được với khối lượng học nặng nề của STEM¹. Bất quá, rất nhiều quý tộc thường đùa rằng chỉ có học sinh nghèo mới chọn theo STEM.

¹ STEM - Khoa học, Công nghệ, Kỹ thuật và Toán học (STEM, trước đây SMET) là thuật ngữ dùng để chỉ các ngành học về Science (Khoa học), Technology (Công nghệ), Engineering (Kỹ thuật) và Mathematics (Toán học).

Nhưng trên thực tế, đã có nghiên cứu chứng minh, con cái nhà nghèo chân chính phần lớn không theo nổi chương trình học của STEM. Đa số người lựa chọn STEM thường là con cháu gia đình trung lưu, bọn họ hi vọng có thể đậu trường danh tiếng, đồng thời chú ý đến hiện thực, ví dụ như học STEM dễ kiếm việc làm, đáp ứng yêu cầu nâng lương khả quan của bọn họ.

Mà những người tự xưng gia đình quý tộc thường chuộng văn học, triết học, nghệ thuật và âm nhạc. Tất nhiên, một số môn hoc nghệ thuật tự do² dường như không thực tế lắm cũng là lựa chọn yêu thích của họ.

Như Emily học chuyên ngành lịch sử nghệ thuật³.

² Raw để Liberal Art là một thuật ngữ quốc tế chỉ nền giáo dục khai phóng, một trong những chương trình giáo dục truyền thống của các tổ chức giáo dục Đại học phương Tây, thường chỉ đến những gì không phải là những chương trình học chuyên nghiệp, mang tính huấn nghệ, hay kỹ thuật.

³ Lịch sử học nghệ thuật là nghiên cứu về các đối tượng thẩm mỹ và biểu hiện thị giác trong bối cảnh lịch sử và phong cách. Theo truyền thống, ngành lịch sử học nghệ thuật nhấn mạnh hội họa, vẽ, điêu khắc, kiến trúc, gốm sứ và nghệ thuật trang trí.

Còn Thiện Sơ chọn ngành này, không phải vì giả bộ thanh cao, mà là vì thoải mái. Kiếp trước cậu cũng học ngành này, bây giờ học tiếp thì sẽ dễ dàng hơn, như vậy cậu có thể rảnh tay làm những chuyện mình muốn làm.

Mà chuyện cậu muốn làm đương nhiên là kết nối với bá tước Grey.

Và bá tước Grey cũng càng dư dả thời gian thực hiện lí tưởng của mình: Tham gia các hoạt động tích lũy danh tiếng tốt.

Để tạo thêm tương tác với bá tước Grey, tất nhiên Thiện Sơ phải cùng hắn tham dự các hoạt đồng. Cho nên cậu mới lợi dụng việc bá tước Grey mất trí nhớ, nói dối bá tước Grey từng đáp ứng để cậu tiếp nhận một hạng mục.

Bá tước Grey tin cậu, vì vậy sắp xếp để cậu trở lại quỹ hội Grey, đảm đương chức vụ giám đốc hạng mục.

Hoạt động lần này rất lớn, rốt cuộc bọn họ cũng bắt đầu đánh vào chính trị ------- tổ chức biểu tình thị uy.

Một công ty dự định khởi công xây dựng khách sạn gần bìa rừng, cư dân địa phương hết sức không hài lòng, cho rằng việc này sẽ làm ảnh hưởng môi trường và hệ sinh thái, gây hại cho động vật. Đúng lúc này, chủ nhiệm văn phòng Nina của quỹ hội mắt sáng như đuốc, kiến nghị quỹ Grey bỏ vốn tổ chức phản đối thị uy.

Làm chính trị quan trọng nhất chính là phát ra tiếng, tạo được âm thanh, để cho mình được nghe đến.

Vậy nếu muốn có tiếng nói, nhất định phải có một đề tài, nếu không có đề tài, thì phải tạo đề tài. Theo một vài phương diện, ngôi sao nắm quyền chính trị rất giống ngôi sao giới giải trí, nhất định phải có chủ đề, xào nhiệt độ, tạo dư luận.

Nina đánh giá hạng mục này, cảm thấy có thể triển khai được, bá tước Grey cũng thâm dĩ vi niên⁴.

⁴ Tự cho là đúng.

Nhắc đến ứng cử viên đảm nhiệm dự án, trong đầu bá tước Grey lập tức xuất hiện tên Thiện Sơ.

Nhưng bá tước Grey không muốn tỏ ra thiên vị, bèn giả bộ muốn lấy ý kiến mọi người, hỏi Nina: “Cô còn nhớ Thiện Sơ không?”

Nina suy nghĩ một chút, nói: “Là Thiện Sơ hồi trước ở học viện Athens, từng giúp chúng ta làm hội đấu giá từ thiện à?”

“Đúng, chính là cậu ấy.” Bá tước Grey nói, “Ấn tượng của cô về cậu ấy thế nào?”

“Không tồi.” Nina bày tỏ, “Cậu ấy rất lanh lợi.”

Bá tước Grey tiếp tục nói: “Cô nghĩ để cậu ấy làm giám đốc cho hạng mục lần này thì sao?”

Nina vừa nghe, lắc đầu liên tục: “Cậu ấy còn trẻ quá, chưa có kinh nghiệm, làm trợ lý là tốt lắm rồi, giám đốc thì hơi quá sức.”

Bá tước Grey lại nói: “Tôi cũng rất trẻ.”

Nina vốn định bảo “Các ngươi sao giống nhau được. Đại ca ơi, ngài là ông chủ đó.” Nhưng Nina cũng là một người lão làng, lập tức nghe ra ý tứ của bá tước Grey: Hiểu rồi, mình kêu Thiện Sơ quá trẻ thì bá tước Grey cũng tự nhận mình trẻ, điều này có nghĩa là bá tước Grey quyết tâm phải thăng chức cho Thiện Sơ!

Nina lập tức tỉnh ngộ, nói: “Đúng, bá tước nói đúng. Nếu chúng ta muốn rèn tính 'teenage politician', thì nên tìm một vị giám đốc teenage. Tôi cảm thấy rất tốt, vậy cứ để Thiện Sơ làm đi.”

Thươn hiệu mà họ muốn gây dựng nên là “Chính trị gia thanh thiếu niên - teenage politician”, chủ yếu tập trung vào những đối tượng trẻ tuổi.

Thiện Sơ cứ như vậy thuận lợi được thuê về đảm nhận dự án.

Thời điểm gặp lại Thiện Sơ lần nữa, đôi mắt Nina như bị những viên kim cương tỏa sáng làm rung động, theo bản năng mà ra sức chớp mắt hai lần.

Cô không khỏi thán phục thiếu niên biến hóa quá lớn.

Lần đầu cô thấy Thiện Sơ, cậu vẫn chỉ là một chàng trai bị bạo lực học đường.

Tuy lúc đó Thiện Sơ vẫn rất sắc bén, nhưng vẫn ra sức che giấu chính mình, làm một chén trà xanh thơm mát, tinh khiết, không hề có chút công kích nào. Nhưng hôm nay, hào quang bao bọc lấy cậu, không tiếp tục lạm dụng khí chất trà xanh giấu diếm các khía cạnh của mình nữa.

Cậu tươi sáng nở nụ cười: “Nina, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, đã lâu không gặp, trông cậu có vẻ rất tốt.” Nina nói.

“Cảm ơn.” Thiện Sơ đáp, “Bá tước đâu rồi?”

Trước đây, lúc nào Thiện Sơ cũng dùng ngữ khí cung kính gọi “bá tước Grey”, nhưng bây giờ cậu trở nên tùy ý hơn nhiều, giống như đang gọi tên một người thân quen.

Cona ngẩn người, nói: “Ở văn phòng chọn quần áo.”

“Ồ, thuận tiện tôi ghé xem một chút.” Thiện Sơ trực tiếp bước thẳng vào văn phòng.

Nina cảm thấy được không thích hợp, có ý ngăn cậu lại: “Để tôi thông báo trước một tiếng -- “

Thiện Sơ phớt lờ cô, vẫn đi thẳng đến văn phòng, gõ cửa hai lần tượng trưng rồi lập tức đẩy cửa vào.

Chỉ thấy bá tước Grey ngồi trên sofa bằng da trong văn phòng, đưa mặt nhìn một loạt quần áo treo trên giá. Thợ trang điểm đứng bên cạnh giá áo, lên kế hoạch cho hắn.

Ngay lúc Thiện Sơ đẩy cửa ra, Nina cũng đuổi kịp.

Nina lúng túng nói: “Tôi định báo trước với ngài...”

“Nhưng tôi lại trực tiếp xông vào.” Thiện Sơ ngắt lời cô, “Xin lỗi nhé!”

Ngoài miệng nói “xin lỗi”, mà trên mặt không thấy hối lỗi chút nào. Thiện Sơ nghênh ngang đi tới trước giá treo quần áo, chọn từng cái một: “Không được, mấy bộ này...”

Nina đứng ở bên cạnh, hận không thể đào cái lỗ chui xuống: Trước đây Thiện Sơ rõ ràng rất đúng mực, rất có lễ phép, sao bỗng nhiên biến thành như vậy?

Bá tước Grey lại cũng không cho là ngang bướng, chỉ cười hỏi: “Cậu cảm thấy không ổn chỗ nào?”

“Những bộ này quá đẹp.” Thiện Sơ nói, “ Phong cách trang phục thường ngày của bá tước Grey thật sự kì lạ, người bình thường nhìn thấy sẽ tạo cảm giác xa cách. Ngài muốn theo con đường tuổi teen, nên mặc quần áo đơn giản một chút. Áo phông và denim thông thường, tuyệt đối không được chọn hàng hiệu ---- thậm chí cũng không thể quá sang trọng.”

Nina ngẩn người, nói: “Nhưng mà...”

Cô muốn nói, bá tước Grey là quý tộc, cho dù hắn có ăn mặc rách rưới, mọi người cũng sẽ biết hắn giàu có.

Thiện Sơ nói: “Nhưng giàu có là một chuyện, còn khoe khoang lại là một chuyện khác! Ngài là một thiếu niên, cần giữ hình tượng thân thiện hơn ---- sinh viên đại học Cambridge trẻ trung, vui vẻ, chứ không thể để mọi người liên tưởng đến 'nam sinh trường tư' được.”

Bá tước Grey đồng tính: “Tôi đồng ý với Thiện Sơ.”

Thật ra thợ trang điểm cũng nghĩ vậy, nhưng vì anh ta biết bình thường bá tước Grey ăn vận sang trọng, nên không dám tùy tiện nêu ý kiến. Nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, thợ trang điểm lập tức lôi ra một bộ áo phông denim từ trong góc: “Hay là thử bộ này xem?”

“Được.” Bá tước Grey đồng ý.

Bá tước Grey cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.

Qua một lúc sau, bá tước Grey xuất hiện với một chiếc áo phông và denim đơn giản.

Thiện Sơ phụt cười, nói: “Bá tước Grey đi giày da ở nhà chắc là lần đầu tiên ăn mặc như thế này nhỉ?”

Bá tước Grey cười nói: “Không hợp sao?”

“Người đẹp mặc gì cũng đẹp.” Thiện Sơ trả lời.

Thiện Sơ không phải khách sáo, mà là lời thật lòng.

Thanh niên đẹp đẽ tóc vàng mắt xanh, eo nhỏ chân dài không thể bị áp chế bởi tổ hợp T-shirt quần bò giản dị này.

Bình thường bá tước Grey mặc âu phục, sơ mi trông khá cao lãnh, đổi sang quần áo thường ngày thì đã làm trung hòa khí chất cao quý của khuôn mặt quá thanh tú mang lại, khiến hắn có vẻ gần gũi hơn với mọi người.

“Phải vậy không?” Bá tước Grey nhìn vào gương.

“Đẹp lắm.” Cả Nina và thợ trang điểm đều khen ngợi, “Thật sự là rất thích hợp, rất đẹp mắt.”

Thiện Sơ lại khẽ lắc đầu.

Bá tước Grey nhíu mày, nói: “Vừa rồi cậu còn bảo người đẹp mặc gì cũng đẹp mà?”

Thiện Sơ nở nụ cười: “Ngài đây tự nhận mình là 'người đẹp' đấy à?”

Bá tước Grey nói: “Lẽ nào tôi không dễ nhìn?”

Người khác nói như vậy thì có chút tự luyến, nhưng không có gì sai khi những người ưa nhìn nói rằng họ ưa nhìn cả.

“Thật không khiêm tốn.” Thiện Sơ cử động, tiến lên một bước, đánh giá bá tước Grey “Hợp thật đấy, nhưng vẫn còn một điểm ----- tóc của ngài quá gọn gàng!”

Tóc bá tước Grey được chải chuốt cẩn thận, tỉ mỉ, chỉnh tề đến mức những chiếc răng lược có thể để lại đường nét trên mái tóc vàng óng.

Thợ trang điểm cũng gật đầu: “Đúng là vậy, nếu bá tước đồng ý, tôi kiến nghị ngài nên thay đổi kiểu tóc, tốt nhất là cào lộn xộn một chút.”

“Để tôi.” Thiện Sơ một mặt nóng lòng muốn thử, “Tôi sẽ tạo kiểu tóc!”

Nina và thợ trang điểm ngẩn người.

Cái gọi là “Đầu nam, eo nữ” đều là chỉ khu vực cấm, không thể dễ dàng đụng vào.

Thiện Sơ trực tiếp thoa dầu hấp tóc, định bắt đầu xoa tóc bá tước Grey, điều này không thích hợp lắm.

Chớ nói chi là, bá tước Grey là một người có cảm giác giới hạn rất mạnh, không thích người khác tùy tiện đụng vào hắn.

Bởi vậy, thợ trang điểm xưa nay đều không có cơ hội chạm vào tóc bá tước Grey.

Bá tước Grey tự chải tóc của mình, vạn năm bất biến, không hề thay đổi.

Nina và thợ trang điểm còn đang chờ bá tước Grey từ chối, nhưng không nghĩ rằng bá tước Grey lại ngồi thẳng xuống trước gương, nói: “Vậy cậu cứ thử xem.”

Nina cùng thợ trang điểm kinh ngạc không thôi.

Ngược lại, Thiện Sơ cảm thấy không có vấn đề gì, đổ dầu hấp ra tay, trực tiếp bắt đầu, tùy ý đụng vào tóc bá tước Grey.

Mái tóc người châu Âu tương đối đẹp đẽ, bá tước Grey cũng không ngoại lệ.

Sợi tóc vàng óng mềm mại và mượt, sờ giống như tơ tằm dâu.

Thiện Sơ rất thích cảm giác này, xoa nhẹ hai cái, mới tiếp tục tạo kiểu cho hắn.

Lại nói thủ pháp của Thiện Sơ không thể coi là chuyên nghiệp, nhưng cũng không khỏi cảm thán điều kiện bẩm sinh của bá tước Grey, quần áo xộc xệch và đầu tóc bù xù không che giấu được màu sắc dân tộc.

Thiện Sơ khều hai cọng tóc, liền thả tay xuống, nói: “Mới mười tám mười chín tuổi đã thích vuốt sáp(?). Ngài xem ngài như vậy có phải hiền hòa hơn nhiều khôn”

Dáng người và khí chất của bá tước Grey quá mức cao lãnh. Đổi sang một chiếc T-shirt, tóc tai loạn xạ, quả thật khiến cảm giác xa cách thuyên giảm bớt.

Bá tước bâng quơ hỏi: “Kiểu tóc này có bình dân thật không?”

Thợ trang điểm và Nina nhìn mái tóc bá tước Grey bị Thiện Sơ chà đạp, nghĩ thầm: Kiểu tóc này nào có bình dân? Thật ra là ăn mày mới phải!

Thiện Sơ quả thật là xoa loạn, vì cậu không phải nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp. Nhưng cậu tuyệt đối không phải cố ý biến bá tước Grey trở nên xấu xí. Bình thường cậu cũng hay tạo tóc cho mình như vậy.

Chỉ là Thiện Sơ là một mỹ nhân, lúc thường vò loạn cũng rất đẹp, cho nên xưa nay không hề biết tay nghề mình vô cùng kém cỏi.

Điều kiện của bá tước Grey ưu việt bẩm sinh, làm xằng bậy thì vẫn là đại soái ca.

Thợ trang điểm làm việc chuyên nghiệp, tức hộc cả máu: Phung phí của trời!

Anh ta nghĩ đi nghĩ lại: Thì ra bá tước Grey không hề chống cự khi bị người khác sờ tóc, hay là mình thử...

Vì vậy, thợ trang điểm nói: “Kiểu này quả thật không tệ, nhưng mà tôi có ý kiến tốt hơn, chi bằng để tôi thử xem?”

Vừa nghe đến thợ trang điểm muốn đụng chạm tóc mình, bá tước Grey lạnh nhạt từ chối: “Không cần, tôi thấy như vậy là tốt rồi.”

Thợ trang điểm:??? Đẹp trai mà thẩm mỹ tệ thế????

Nina cũng không dám ý kiến.

Có vẻ như từ khi lên đại học, bá tước Grey đã thay đổi. Ngày trước bá tước Grey rất dễ ở chung, cho dù không vui, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Nhưng hiện tại, một khi đã không thích, thì lập tức toát ra uy thế, khiến người khác e ngại.

Nina cũng không biết nguyên nhân, chỉ là càng ngày càng e sợ bá tước Grey.

Thật ra đây là vì bản tính bá tước Grey vốn dĩ như vậy.

Ở trong giấc mơ, bá tước Grey sẽ không che giấu thái quá.

Sau khi chọn được tạo hình ưng ý, bài phát biểu...đoàn đội và bá tước Grey khởi hành đến núi Reeling (chỗ này không chắc lắm mọi người ơi, núi gì lạ lắm tìm quài hỏng raaa)

Công ty X dự định xây khách sạn trên núi, khiến dân địa phương phản đối kịch liệt. Bá tước Grey muốn tổ chức thị uy, tất nhiên phải đích thân đến.

Đương nhiên hắn không đến đó một mình, mà mang đoàn đội theo cùng, trong đoàn đội dĩ nhiên không thể thiếu giám đốc hạng mục mới nhậm chức Thiện Sơ.

Có một quán trọ địa phương nhỏ trong thôn trang, nhưng vô cùng đơn sơ.

Bá tước Grey vì chứng tỏ mình gần gũi với mọi người, đành phải ngủ lại phòng trọ cũ kĩ này một đêm.

Dù là như vậy, biết bá tước sắp đến, chủ nhà trọ cũng quét tước giường chiếu sạch sẽ, cố ý chọn căn phòng lớn nhất, có ánh sáng tốt nhất cho bá tước Grey.

Bá tước Grey luôn mồm cảm ơn, bước vào phòng khách, thả hành lý xuống, cầm lấy bản thảo diễn thuyết ôn tập.

Sau khi lẩm nhẩm chừng mười mấy lần, đột nhiên hắn nghe tiếng gõ cửa.

Bá tước Grey nói: “Mời vào.”

Cửa mở ra, Thiện Sơ nhanh nhẹn đi vào.

“Là cậu à?” Grey bá tước hỏi, “Có chuyện gì sao?”

Thiện Sơ nghĩ: Còn có thể có chuyện gì? Hơn nửa đêm gõ cửa phòng, tất nhiên là muốn quyến rũ anh chứ gì nữa!

Thiện Sơ nói: “Tôi muốn thảo luận bài phát biểu với ngài.”

Bá tước Grey thân sĩ nhất định sẽ mỉm cười tiếp đón, đồng thời sẵn sàng thảo luận bản thảo cùng Thiện Sơ.

Nhưng hiện tại chỉ còn tồn tại bá tước Grey tiếp cận bản tính chân chính.

Bá tước Grey thât lòng nói: “Tên lừa đảo, mau nói thật đi.”

“Tự nhiên lại nói thế?” Thiện Sơ trợn mắt lên phản bác.

Bá tước Grey hỏi: “Nếu cậu đến để thảo luận nội dung diễn thuyết, sao còn đem quần áo với khăn mặt làm gì?”

Thiện Sơ cúi đầu nhìn túi quần áo mình ôm trong lồng ngực, có chút lúng túng: “Không phải đâu, bá tước, tôi có thể giải thích...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.