Sarah thoải mái chống cằm, đầu hơi nghiêng dựa vào một bên cửa xe. Đôi mắt xanh lam trong suốt nhìn từng mảng màu lục ướt đầm gấp gáp thực hiện những bước chuyển động lùi liên tục thông qua mảng kính nhựa tối màu trên chiếc xe bảy chỗ đời cũ. Những tán cây vội vã xuất hiện trước tầm mắt rồi bị lướt qua và lãng quên, muôn hình vạn trạng với những sắc thái khác nhau mà cũng giống nhau đến lạ kỳ. Bao trùm lên sắc xanh lạnh nhạt ấy là một vòm xám đục xấu xí quen thuộc. Vòm trời lững lờ âm u, trái ngược hẳn với sức sống nhảy nhót giấu trong những tán lá xum xuê, lắng đọng như một vòng miệng giếng xưa cổ. Bên tai là tiếng cười đùa sôi nổi của nhóm bạn thân nhưng trái tim Sarah lại tĩnh lặng một cách kỳ diệu, không phập phồng nhấp nhô chút tình cảm dư thừa nào. Cô lặng im thưởng thức những sắc màu ảm đạm cố hữu của vùng đất nhỏ hẹp này, cảm thấy những ngày yên tĩnh như thế này thật sự rất tốt.
Đột nhiên, tiếng cười trong trẻo của Jessica đánh thức Sarah ra khỏi thế giới của riêng mình.
“Đang nhìn gì vậy?” Jessica hơi chồm qua vai Sarah, phóng tầm mắt ra bên ngoài lại chỉ thấy toàn một cảnh cây cối đơn điệu. Cô nàng thất vọng bĩu môi, thả người, thoải mái dựa lại vào lưng ghế như ban đầu. “Chỉ toàn cây cối. Sarah, mỗi ngày bồ ngắm còn chưa đủ?”
Sarah cười cười, dứt tầm mắt khỏi cảnh vật bên ngoài, quay đầu nhìn Jessica đang lười biếng ngồi bên cạnh mình.
“Mình chỉ đang suy nghĩ.”
“Chuyện gì?” Angela lúc này cũng bị đoạn đối thoại của Sarah và Jessica hấp dẫn.
“Mình đang nghĩ…La Push. Nghe nói, đó là vùng đất của bọn người sói.”
Nụ cười trên môi Sarah càng trở nên tươi tắm nhưng đôi mắt lam giấu trong bóng tối lại xét qua những tia sáng nguy hiểm, thâm sâu như biển cả. Giọng điệu chậm rãi như bình thường nhưng lại khiến người nghe bất giác cảm thấy lạnh lẽo một cách khó hiểu.
Chỉ có Eric vẫn vô tâm vô phế cười to như thường ngày. Hành động vĩ đại này của anh chàng hiển nhiên đã giúp mọi người trong xe thoáng thả lỏng sau khi nghe câu nói bâng quơ mà bí hiểm của Sarah.
“Người sói? Ha ha…Cậu cũng tin thứ nhảm nhí này? Nó còn khó tin hơn đề tài người ngoài hình tinh đến Forks đăng trên báo trường của mình vào năm ngoái.”
“Không biết. Mình chỉ vô tình đọc được trong một quyển sách cổ tại thư viện thị trấn thôi.” Sarah không mấy để ý nhún vai, giọng nói cũng trở nên thờ ơ giống như bản thân chỉ vô tình nhắc đến một loại tin đồn nhảm mua vui cho mọi người trong xe.
“Cái thư viện rách nát ấy?” Lauren ngạc nhiên hỏi lại. Hai tay che miệng đang mở to thành hình chữ O. Động tác của cô nàng tuy hơi khoa trương một chút nhưng vẫn giữ được nét sinh động dễ thương của một cô nữ sinh mười bảy tuổi.
“Ừ. Nơi đó hơi nhỏ nhưng cũng có rất nhiều thứ thú vị.”
“Bồ cũng hay thật đó Sarah. Mình còn chưa từng bước vào đó một lần nào.” Angela không ngần ngại tán thưởng Sarah. Quả thật, chỉ có mấy người lớn tuổi trong thị trấn mới dùng đến cái thư viện cổ xưa đó. Ngay cả cha mẹ cô dường như cũng chưa từng vào đó lần nào.
“Mình cũng thế.” Ba, bốn giọng nói khác nhau của cả nam lẫn nữ cũng liên tiếp tán đồng với ý kiến của Angela.
“Cái thư viện đó, hình như sang năm sẽ bị đóng cửa vĩnh viễn thì phải.” Samatha, cô gái đeo kính trông có vẻ học thức luôn ngồi bên cạnh Lauren lên tiếng. Cô nàng này cũng là một trong số ít người trong nhóm duy trì được thành tích vượt trội trong trường.
“Bán cho người khác?” Tyler đang ngồi trên ghế phụ cũng hăng hái tham gia góp vui.
“Không. Chỉ là đóng cửa vĩnh viễn. Nghe nói, kế hoạch của thị trưởng là bảo tồn nơi đó như một viện bảo tàng.”
“Thật phí phạm.” Mike thở dài. Hai tay vẫn vững chắc ôm vô lăng. Hôm nay, anh chàng này được một bữa trở thành tài xế thay cho Tyler. Vì vậy, từ sáng đến giờ anh chàng này vẫn luôn thầm oán Tyler cùng tay lái vụng về của anh ta.
“Còn mình thì thấy thực đáng tiếc.” Nhắc đến việc thự viện thị trấn bị đóng cửa, Sarah nặng nề thở dài.
“Đừng nhắc đến cái thư viện rách nát ấy nữa. Chỉ có mình mình có hứng thú với người sói thôi sao?” Jessica ngáp một cái, lơ đễnh chuyển hướng đề tài câu chuyện. Cô quả thực không có hứng thú mấy với cái nơi chỉ có bụi bặm và những quyển sách giấy vàng khè đó.
“Cậu có hứng thú với thứ đó? Mình còn tưởng cậu sẽ là người đầu tiên cười nhạo khi nghe thấy thứ nhảm nhí đó chứ?”
Mike hơi cười nhạo lên tiếng. Mấy hôm gần đây, anh chàng lại đang hục hặc với Jessica về việc chọn lễ phục cho buổi dạ vũ. Mỗi lần nghe Jessica than thở về mớ chuyện cãi vã vô bổ giữa hai người, Sarah lại không nén được thở dài. Cô thật không hiểu tại sao hai người này lại quan trọng hoá vấn đề lên như vậy. Còn nửa năm nữa mới đến lúc diễn ra buổi dạ vũ cuối năm. Nửa năm, nửa năm lận đó!
Đang trong thời kỳ chiến trăng căng thẳng, Jessica tất nhiên sẽ không dễ dàng chịu thua Mike. Cô nàng cười cười, ngón tay vô thức nghịch nghịch mái tóc xù đáng yêu của mình.
“Mình tất nhiên là sẽ không có hứng thú với thứ vớ vẩn đó. Mình là có hứng thú với phản ứng của Sarah kìa.”
“Phản ứng của mình?” Sarah kinh ngạc nhìn chằm chằm Jessica. Trong lòng thầm than, Jess, bồ không thể dùng mình như tấm chắn như thế được. Rất dã man, có biết hay không?
“Tụi mình đang đi La Push đó. Lỡ may đụng phải người sói yêu quý của bồ thì bồ làm gì bây giờ?”
Khoé mắt của Sarah hơi giật giật mấy cái, trong lòng lại giống như có một đàn quạ bay ngang qua. “Quác…quác…quác…”, vắng lặng đìu hiu…
“Câu hỏi dạng “nếu” này cần phát huy sức tưởng tượng hết sức phong phú.”
“Mình tin tưởng vào khả năng của bồ.” Jessica cười khanh khách. Một tay vỗ vỗ vai Sarah, hoàn toàn chặn hết cơ hội thoái thác của cô.
“Gặp phải người sói sao?”
“Đúng vậy. Một anh người sói đẹp trai, cao to đó nha. A! Mình nhớ là La Push là vùng đất của tộc người da đỏ nhỉ. Là anh người sói da đỏ đẹp trai lại cao to.” Angela cũng không chịu thua kém xen vào giúp vui. Tất nhiên, cô nàng này cũng không biết được rằng bản thân lại vô tình nói ra chân tướng. Đúng! Là chân tướng: anh người sói da đỏ đẹp trai cao to…
Nụ cười trên môi của Sarah cuối cùng cũng không còn giữ được vẻ hoàn mỹ, hoàn toàn vỡ vụn. Trên mặt cô ngoài vẻ bất đắc dĩ cũng vẫn chỉ là vẻ bất đắc dĩ. Trong lòng cô âm thầm giơ ngón tay cái lên đối với Angela. Bạn thân, bồ thực sự rất thông minh, siêu cấp thông minh!
“Cao to đẹp trai hay không thì mình không biết. Mình chỉ cầu cho lúc đó bản thân còn giữ đủ bình tĩnh để nhắm mắt cầu nguyện không trở thành bữa tối của nó.”
Jessica thương hại nhìn Sarah, lắc đầu quầy quậy.
“Bồ thực sự chẳng có chút tế bào lãng mạn nào cả.”
“Lãng mạn với người sói?” Sarah khinh bỉ liếc nhìn Jessica, châm chọc. “Thôi đi. Chẳng lẽ bồ còn muốn làm vợ frankenstein? Đó mới thực sự gọi là lãng mạn.”
“Là lãng mạn một cách kinh dị.” Angela tiếp lời Sarah rồi phá lên cười, hoà lẫn với tiếng cười thoải mái của mọi người trong xe.
“Mike, cậu thực sự muốn trở thành Frankenstein?” Eric hiển nhiên cũng không bằng lòng khoanh tay đứng ngoài cuộc, gọi với lên trêu chọc Mike đang ngồi ở ghế tài xế.
Chỉ nghe thấy giọng gầm ghè của Mike từ phía khoảng trên vang xuống hăm doạ nhưng dĩ nhiên, cậu chàng cũng không thực sự tức giận mà chỉ đùa giỡn vui vẻ.
“Đừng chọc mình Eric. Mình đang nắm trong tay sinh mạng của cậu đấy!”
Câu hăm doạ của Mike lại khiến cho mọi người trong xe cười càng khoái trá.
Thế nhưng, trong bầu không khí sôi nổi ấy, Bella lại không cảm thấy thoải mái cho lắm. Từ đầu buổi đến giờ, cô không làm cách nào xen vào câu chuyện của mọi người trên xe được. Cũng không phải mọi người bài xích gì cô. Chỉ là, Bella cảm thấy mình không có tâm trạng vui đùa cùng bọn họ. Những người trong xe toàn nói về những điều mà cô không biết, không có hứng thú. Họ vui vẻ, cười sặc sụa vì những câu nói đùa nhạt thếch đến mức Bella không kịp hiểu tại sao bọn họ có thể cười đến sung sướng như vậy.
Thấy mọi người trên xe đều cười, Bella cũng không ngại nở nụ cười hoà lẫn trong không khí náo nhiệt của họ. Nhưng trong mắt cô lại không thực sự vui vẻ là mấy. Trong đó xen tạp quá nhiều tình cảm: rụt rè, xa lạ, còn có một chút tự ti và mặc cảm lẫn với rất nhỏ khinh thường. Thật sự là một tổ hợp tình cảm kỳ dị và mâu thuẫn.
Bella vô tình lướt nhìn ra bầu trời xám đục tẻ nhạt bên ngoài. Xanh và xám, nâu và xám; không có một chút nắng sớm màu vàng tươi mới nào. Bella còn có thể thấy xa xa trên nền xanh xám ấy còn lẫn một chút màu bạc của sóng, màu xanh xám của biển và màu vàng nhợt nhạt của bãi cát xen lẫn với màu xám của đá. Những sắc màu ảm đạm và buồn tủi ấy không thể khơi dậy được lòng hăng hái nhiệt tình trong Bella. Cô phóng tầm mắt ra xa, thật xa nữa hòng tìm thấy một chút vui tươi nào đó để an ủi bản thân. Nhưng rất tiếc, chẳng có gì ngoài những thứ buồn tẻ kia.
Buổi cắm trại ngoài trời này, dường như không hề thú vị như cô vẫn tưởng tượng.
Trong khi Bella ngần ngơ thì chiếc xe cũng đã nhanh chóng tiến vào bãi biển La Push. Nhìn bóng dáng mọi thành viên trong nhóm vui vẻ lục tục xuống xe, Bella cũng không tiện tiếp tục ngồi yên tại chỗ ngồi mà cũng nối đuôi đi theo sau.
Vừa bước ra khỏi xe, Bella chỉ có thể cảm nhận được một luồng gió lạnh mang mùi muối biển phả thẳng vào khuôn mặt, lạnh lẽo đến mức buốt rát. Nhìn bãi biển hoang vu tẻ nhạt, chỉ có lác đác vài bóng người nghịch nước ngoài xa; Bella không tự giác nhớ đến lời từ chối của Edward khi cô cố gắng mời anh ta và những Cullen khác đi cùng đến La Push. Anh ta nói, nơi này quá đông người, bọn họ không thích.
Đông người?
Bella đưa mắt nhìn mảng màu xám đục, xanh xám, vàng xám, xanh rêu rền rĩ trước mặt; lạnh ngắt và nhạt nhẽo, giống như một bãi tha ma không có nấm mồ. Biết đâu được, có khi là chúng ẩn nấp dưới đáy biển sâu kia không chừng. Những xác chết không được vùi lấp mãi mãi ngủ sâu dưới đáy biển.
Bella hơi rùng mình vì suy nghĩ u ám bất chợt của mình. Cô nở nụ cười một cách yếu ớt, trong đáy mắt lại không có một chút vui sướng. Chưa bắt đầu buổi cắm trại, cô đã bắt đầu bị ảnh hưởng bởi những câu chuyện quái dị của đứa con gái kỳ lạ kia rồi sao?
La Push.
---------------------------------------
Chương 37: La Push và truyền thuyết về những kẻ máu lạnh (P.B)
La Push.
Khi ánh sáng yếu ớt của buổi chiều chợt tắt, ánh lửa trại cũng đã nhen nhóm, bập bùng nhảy nhót trong bóng tối. Mười mấy con người tụ tập lại thành vòng tròn, chia sẻ cho nhau từng lon bia, chậm rãi xoay những xiên thịt nướng thơm lừng. Bọn họ cười đùa và thân thiết ngồi kề cạnh bên nhau khiến cho không gian tối tăm cũng mơ hồ nhuốm một chút màu hăng hái và bồng bột của tuổi trẻ.
Nhóm học sinh này hiển nhiên đã rất quen thuộc với việc cắm trại dã ngoại qua đêm thế này. Họ sảng khoái đùa giỡn, không hề kiêng kỵ mà to tiếng, cũng không hề lo sợ sẽ có bất kỳ nguy hiểm nào có thể xuất hiện ở vùng đất tối đen xung quanh. Đối với họ, khu vực này mặc dù hoang vu nhưng cũng là một nơi cắm trại an toàn và lý tưởng.
Thế nhưng, đêm cắm trại hôm nay lại có chút khác biệt. Nhóm người bọn họ đột nhiên tiếp đón một vài người khách không mời ngoài dự liệu.
Tiến đến là ba người con trai cao to lực lưỡng. Bọn là thành viên của một tộc người da đỏ sống tại khu vực gần đấy, tộc Quileute – một tộc người bản địa xa xưa và lâu đời. Trên môi họ là nụ cười thân thiện, trên tay là vài ba con thú hoang dã săn được trong cuộc săn trước đó; với vài thứ dân dã và cách hành xử nồng nhiệt, họ nhanh chóng hoà mình vào không khí sôi nổi của những người trẻ tuổi đang cắm trại.
Sarah kín đáo nâng mắt nhìn ba người lạ mặt sang sảng tiến vào hoà nhập ngồi xung quanh vòng tròn. Tộc người Quileute, cô vẫn biết sẽ đụng độ thành viên của họ khi đến La Push nhưng không ngờ thời gian, địa điểm và cách thức gặp mặt đều lại khác xa với những gì vẫn tồn tại trong trí nhớ đáng thương của cô. Những người này đáng lẽ ra đã nên xuất hiện vào buổi chiều và rời khỏi trước khi đốt lửa chứ không phải cười cười nói nói uống bia cùng nhóm bạn trong trường lúc này. Tộc người da đỏ không phải là không mấy thân thiện với người trong thị trấn hay sao? Sarah nghi hoặc giương mắt nhìn về người duy nhất có vẻ quen thuộc trong số ba người khách mới đến.
Khuôn mặt góc cạnh lại có vẻ hơi ngây ngô của anh chàng dưới ánh lửa bập bùng lại được nhuốm thêm một phần hoang dại. Jacob cũng là một anh chàng rất điển trai, Sarah không thể không công nhận điều đó. So với Edward lạnh như băng, suốt ngày không buồn mở miệng lấy một tiếng; Jacob thân thiện và nồng nhiệt hơn, giống như một ngọn lửa có thể sưởi ấm, cũng có thể đốt cháy người khác, nếu không cẩn thận. Cá tính này của anh chàng hoàn toàn phù hợp với nhiệt độ thân thể bất thường và dòng máu hoang dại của anh ta.
Ngoại trừ lần vô ý gặp mặt tại sở cảnh sát, đây mới là lần thứ hai Sarah gặp mặt Jacob. Hai người rõ ràng chẳng có mấy giao tình qua lại với nhau thế nhưng ngay từ lúc đầu, khi mới xuất hiện, anh chàng này đã thân thiết chào hỏi và ngồi vào vị trí bên cạnh cô. Và hiển nhiên, cái vị trí này cũng là một vị trí khiến Sarah âm thầm cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Phải mô tả thế nào nhỉ? Jacob chính là người ngồi ở giữa, Bella ngồi bên phải anh chàng, còn cô thì ngồi bên trái. Một cách sắp xếp chỗ ngồi thật đáng xấu hổ.
Tình cảnh của Sarah còn trở nên khó xử hơn khi Jacob vô cùng thích thú nói chuyện với Bella còn cô thì ngây ngốc ngồi cắn đồ ăn vặt một mình, nhìn bạn học của mình từng người, từng người một gục ngã, ngay cả sức bò vào lều ngủ cũng không có. Sarah bĩu môi nhìn đám thanh niên người ngã ngựa đổ, say mèm nằm xếp chồng lên nhau mà ngủ trước mặt; mắt cũng liếc qua toàn cảnh lửa trại. Mười mấy người ngồi xung quanh, vậy mà chỉ còn ba người: cô, Bella và Jacob còn tỉnh táo. Cô nên tự khen mình thực tự chủ và trưởng thành hay nên tự đạp vào mặt mình vì tội không biết linh hoạt tiếp bước theo số đông?
Ngay lúc Sarah tính toán bản thân có nên kịp thời gục ngã hay không thì đôi mắt ngời sáng của Jacob đã thân thiết dời sự chú ý sang phía cô.
“Nghe Bella nói em muốn chơi trò một trăm câu chuyện ma?”
Mí mắt Sarah kín đáo giật nhẹ. Cô cảm thấy việc tiếp theo đối với mình chắc chắn chẳng hay ho gì, mở miệng bâng quơ muốn dời đi chủ đề.
“Mọi người đã say như thế này, đành để dịp khác vậy, cũng không có gì quan trọng.”
Thế nhưng, thật khác thường là lúc này Jacob lại không hề có ý định muốn bỏ qua chuyện này; giống như anh ta đặc biệt muốn kể cho Sarah một câu chuyện kinh dị quan trọng nào đó.
“Không phải còn ba người chúng ta sao? Bella vừa nãy còn thắc mắc về mấy truyền thuyết của tộc Quileute bọn anh, có lẽ sẽ có ích cho em.”
Trong khoảnh khắc, Sarah đột nhiên có cảm giác bản thân có khổ mà không nói nên lời. Cô tất nhiên biết tiếp theo Jacob muốn kể chuyện gì. Và nói thật, bản thân cô tuyệt đối không hề muốn nghe câu chuyện xưa này chút nào. Chuyện cổ tích, ai mà thích nghe nó lặp đi lặp lại bên tai mình đến khi phát chán cơ chứ? Mà thứ bí mật truyền tai trong bộ tộc thế này, Jacob không phải chỉ nên thủ thỉ một mình cho cô bạn Bella ngồi bên kia nghe thôi sao? Kéo cô vào làm cái gì? Jacob này hôm nay cũng thực kỳ cục!
Theo tình tiết tiếp theo trong nguyên tác, không phải Bella sẽ dụ dỗ Jacob ngây thơ kể về nhà Cullen hay sao? Tại sao lại còn có phần của cô trong truyện này nữa? Bạn nhỏ, chị không muốn nghe, cưng không cần tính phần cho chị được chứ?! TT^TT
“Truyền thuyết trong tộc của anh, kể cho người ngoài là em có sao không?…” Cũng không phải là du lịch sinh thái, trải nghiệm sinh hoạt cùng bộ tộc thiểu số mà cần tiết mục kể chuyện đêm khuya! Dĩ nhiên là đoạn sau Sarah cũng không ngu ngốc nói ra trước mặt Jacob.
Về mặt vũ lực, hai người chênh lệch nhau không chỉ một chút khoảng cách nho nhỏ. Nếu chọc giận anh chàng này, ai biết được anh ta có hay không phát cuồng rồi thưởng cho cô một tát huỷ dung giống như vợ của anh chàng tên Sam gì đó ngồi bên kia? Quả thực, mỗi khi tiếp xúc với tộc người sói, cô chỉ nhớ duy nhất đến loại bệnh trạng phát cuồng bất ngờ của họ, so với ma cà rồng còn nguy hiểm và khó phòng hơn nhiều.
Thế nhưng, bất hạnh thay, Jacob dĩ nhiên không nghe ra ý tứ từ chối trong câu nói của Sarah. Anh chàng chỉ cho rằng cô nàng sợ hãi không dám nghe những câu chuyện dạng này vào lúc khuya khoắt như bây giờ.
“Cũng không có gì. Chuyện này cũng đã lưu truyền trong tộc rất lâu rồi. Đến hiện giờ còn mấy ai thực sự tin vào nó cơ chứ.” Jacob cười cười, có ý tốt trấn an Sarah.
Thực ra anh cũng không hiểu suy nghĩ của cha Billy cho lắm. Việc kể cho cô gái tên Sarah này nghe câu chuyện truyền thuyết khó tin kia của bộ tộc vốn là ý của ông, lại vẫn chưa có cơ hội. Hôm nay xem như trùng hợp Bella hỏi đến, anh cũng nhân tiện mà thay cha mình thực hiện việc này; cũng khiến cho ông đừng suốt ngày đăm chiêu lo nghĩ một cách kỳ lạ.
“Truyền thuyết đó thực sự có liên quan đến nhà Cullen sao? Nếu nói câu chuyện này tồn tại trong tộc người của anh qua nhiều đời nhưng bọn họ cũng chỉ mới chuyển đến cách đây không lâu thôi mà?” Bella tò mò lên tiếng hỏi. Cô thực không muốn Jacob quên đi chủ đề chính mà bản thân đang muốn biết. Nếu cứ để Jacob dây dưa lòng vòng với con bé tóc bạch kim kia, chẳng phải công sức của cô nãy giờ đều bị lãng phí?
“Thực sự là chuyển đến? Hay là, trở về?” Jacob hạ mí mắt, thấp giọng, bí hiểm hỏi lại.
----------------------------------------
Chương 37: La Push và truyền thuyết về những kẻ máu lạnh (P.C)
“Thực sự là chuyển đến? Hay là, trở về?” Jacob hạ mí mắt, thấp giọng, bí hiểm hỏi lại.
“Trở về?” Bella sửng sốt thốt lên.
“Ừm… Các em biết đấy. Tộc Quileute tụi anh vốn là chủ nhân của vùng đất hoang sơ này từ rất lâu về trước, từ khi khởi nguồn của người Quileute vẫn chỉ là loài sói.” Nói đến đây, Jacob hơi ngượng ngùng, cười cười gãi đầu. “Một loại phát triển về sau giống như người sói ấy. Khi ấy, tộc Quileute cũng có tộc tử địch, gần giống như một giống loài thiên địch vậy. Tổ tiên bọn anh gọi chúng là những kẻ máu lạnh.”
“Những kẻ máu lạnh?”
“Ừm, thì… nói như thế nào nhỉ? Chúng uống máu, làn da lạnh lẽo như xác chết…trong những câu chuyện kinh dị mà em quen thuộc người ta hay gọi chúng là…”
“Ma cà rồng…” Sarah nhỏ giọng tiếp lời Jacob.
Trước mắt cô như hiện lên dáng người cao gầy cùng khuôn mặt lạnh lẽo của Edward, từng đường nét quen thuộc đều được mô tả vô cùng tỉ mỉ và chi tiết. Một Edward bên cạnh cô hơn một năm qua chứ không phải là hình dáng của một nam diễn viên siêu sao hollywood xa lạ trên màn ảnh đã từng xuất hiện trong ký ức. Hai con người bất đồng từ ngoại hình cho đến tính cách, hình tượng. Ngay cả hai người đang ngồi bên cạnh cô cũng vậy, dung mạo của họ đều khác hoàn toàn với những diễn viên trong bộ phim xưa cũ mà cô đã từng xem qua. Chỉ có những nét phác thảo chính yếu bày ra trên mặt giấy là không hề thay đổi. Điều này khiến cho bản thân cô luôn tự nhận thức được, đây là một thế giới chân thực chứ không còn là một bộ phim điện ảnh giải trí. Bên cạnh cô là Jacob nhưng cũng không phải Jacob kia, Bella cũng không phải Bella kia, và Edward lại càng không phải Edward kia trên màn ảnh. Sarah Stuart cũng là một con người chân thực còn sống, đang hít thở, đang tồn tại. Nếu như vậy, có phải chăng, tình yêu của Edward cũng sẽ không còn là tình yêu bùng cháy mãnh liệt kia? Trong trái tim Sarah không tự chủ dâng lên một tia ảo tưởng không thực tế.
Nhưng rồi giọng nói của Jacob lại đánh thức Sarah khỏi suy tưởng của bản thân và dập tắt tia hy vọng chỉ vừa mới nhen nhóm cháy lên. Bởi vì Sarah ý thức được, nội dung câu chuyện mà bọn họ đang nói. Ngoài việc có thêm một kẻ ăn theo dư thừa thứ ba là cô, nội dung đối thoại giữa Jacob và Bella ở La Push lại chẳng hề khác như trong nguyên tác. Tất nhiên, bọn họ đang kể một truyền thuyết không có thực về những kẻ máu lạnh, Sarah hơi nhếch mép cười lạnh.
Có lẽ giọng nói ban nãy của Sarah rất mỏng, mỏng đến mức ngoài cô ra không ai có thể nghe thấy nó. Vì vậy, sau một hồi ngập ngừng như nhớ lại một thứ gì từng đọc lướt qua, Jacob lại tiếp tục câu chuyện của mình.
“…là ma cà rồng. Tên gọi này có vẻ quen thuộc nhỉ?” Jacob nhìn Bella và Sarah ngồi hai bên hơi nở nụ cười thân thiện. Anh cũng không muốn khiến câu chuyện này nghe qua có vẻ nặng nề lắm. Dù sao cũng chỉ là một câu chuyện cũ không có căn cứ truyền từ bao nhiêu đời trước không nhớ nổi.
“Đúng vậy. Rất quen thuộc.” Bella gật đầu, trong mắt lại hiện rõ sự kinh ngạc, tựa hồ như hiểu ra thứ gì, lại tựa hồ như không phải.
Sarah cũng chỉ lung tung gật đầu phụ hoạ. Nói thật là trong lòng cô, mỗi khi nghe chuyện về ma cà rồng lại bất giác cảm thấy mệt rã rời, giống như cứ bị ép nghe đi nghe lại về chuyện tình hoa lệ giữa Edward và Bella, giữa ma cà rồng và con người, giữa thợ săn và con mồi vậy. Là ai cũng sẽ cảm thấy chán ghét.
Jacob hiển nhiên không thể biết suy nghĩ trong đầu của hai cô gái ngồi bên cạnh mình. Anh chàng lại trầm ngâm tiếp tục câu chuyện xưa của bộ tộc mình.
“Một ngày đi săn, tổ tiên của anh đột nhiên phát hiện bọn chúng trong lãnh địa của mình, xâm phạm vùng đất của tụi anh. Lúc ấy bọn chúng có ít thành viên hơn bây giờ. Nhưng kẻ cầm đầu nhóm của bọn chúng, một kẻ thông minh và khôn ngoan đã ký kết hiệp ước với tổ tiên của tụi anh. Bọn chúng nói bản thân là kẻ ăn chay, sẽ không xâm phạm vào lãnh địa của tộc người sói – La Push, cũng sẽ không động đến con người tại khu vực này. Đổi lại, người sói cũng không được can thiệp vào cuộc sống của chúng tại đây và không giao nộp chúng cho con người. Một hiệp ước khá là công bằng, phải không?”
“Không xâm phạm lẫn nhau. Đúng là khá là công bằng.” Bella gật gù đồng ý.
Thế nhưng âm thanh thân thiện của Jacob bỗng trở nên lạnh như băng, khô khan một cách kỳ dị.
“Nhưng những kẻ như bọn chúng thì cần gì đến công bằng? Giống loài săn mồi xảo quyệt đó, cho dù chúng đã được giáo hoá đi chăng nữa cũng không thể loại bỏ bản chất ghê tởm của chúng.”
“Anh nói giáo hoá là sao?” Bella kinh ngạc quay sang hỏi Jacob, trong giọng nói ngoài sự khó hiểu còn xen lẫn một chút ngạc nhiên trước sự thù địch đột ngột trong giọng điệu của anh chàng.
“Ừm…như thế nào nhỉ?” Jacob chau mày, hơi nghiêng đầu suy nghĩ tìm một cách mô tả thích hợp nhất cho ý tưởng của mình. “Kẻ cầm đầu của nhóm những kẻ ký hiệp ước của anh là một kẻ vô cùng thông minh và kỳ lạ. Ngày ấy hắn giới thiệu bản thân gọi tên là Carlisle, dẫn theo nhóm của mình tiến về vùng Olympic này và dạy cho những kẻ còn lại không sử dụng máu người như thực phẩm mà thay vào đó bằng máu của thú vật.”
“Nếu như vậy,…chẳng phải bọn họ đã không còn nguy hiểm rồi sao?” Bella ngập ngừng hỏi lại.
Jacob hừ lạnh. Đôi mắt chìm sâu trong bóng đêm ánh lên vẻ khinh thường và giễu cợt.
“Không còn nguy hiểm? Rắn độc sao có thể hết nguy hiểm, trừ khi rút đi răng nanh cùng nọc độc của chúng. Bọn chúng là những kẻ săn mồi. Mà phàm là thú dữ, để tồn tại, bọn chúng có thể trở nên vô cùng hung bạo. Đến lúc đó, ai có thể khống chế được?”
Giọng điệu kỳ dị của Jacob khiến Bella hơi cau mày. Cô không tự giác cảm thấy hơi phản cảm với sự thù địch vô cớ và cách ăn nói khắc nghiệt của anh chàng dành cho những…người chỉ xuất hiện trong những truyền thuyết hư ảo như thế này.
“Vậy thì bọn họ có liên quan gì đến nhà Cullen? Bởi vì nhà Cullen rất giống bọn họ?”
“Không. Cullen chính là bọn chúng, là những kẻ máu lạnh hút máu người.”
Âm thanh lạnh nhạt của Jacob vang lên trong bóng đêm, từng chữ chậm rãi lạnh lùng rơi vào khoảng không khiến Bella vô thức cảm thấy lạnh lẽo. Hai tay đang ôm lon bia của cô hơi run rẩy. Đôi mắt mở to không dám tin nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ trung của Jacob ẩn hiện lên dưới ánh lửa màu cam quỷ dị bập bùng lúc sáng lúc tối. Không gian xung quanh ba người cũng trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Đột nhiên, vẻ nghiêm túc trên mặt Jacob bỗng biến mất. Anh chàng phì cười một cách thoải mái, tựa như bầu không khí quái dị vừa rồi chỉ là do Bella gặp ảo giác mà có.
“Đùa vui thôi. Chỉ là một chuyện xưa không có căn cứ. Hù doạ các em sao?”
Bella cũng gượng gạo nở nụ cười hùa theo. Một tay vui vẻ vỗ nhẹ vào vai Jacob nhưng sự sợ hãi và nghi hoặc trong mắt vẫn chưa lui hết mà còn trở nên càng đậm đặc.
“Không có. Em chỉ thấy anh thật có khiếu kể chuyện kinh dị.”
“Vậy sao?” Jacob khẽ cười.
Sau đó, Jacob và Bella còn nói những chuyện gì đó nữa nhưng Sarah cũng không nghe lọt vào tai. Cô nặng nề âm thầm thở dài. Câu chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc, cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của nó là khiến cho Bella có phương hướng tìm hiểu về bí mật của nhà Cullen. Nhưng rồi tiếp theo thì sao? Cô ta đoán được bí mật của họ, nói toạc ra trước mặt Edward và nhân cơ hội đó dung nhập vào thế giới xa lạ của họ, trở thành một thành viên trong nhà Cullen và trình diễn thiên tình sử tráng lệ của mình?
Sarah mê mang nhìn vào đống lửa đang nhảy nhót, múa may trước mặt mình. Ánh sáng từ nó toả ra khiến cô cảm thấy chói mắt và choáng váng. Thế nhưng, cô còn nhận thấy, đối lập với ánh sáng nhỏ nhoi từ đống lửa trại kia; bóng đêm bên ngoài càng dày đặc, càng rộng lớn, hung hãn như muốn cắn nuốt hết thảy.
Có điều, Sarah lại cũng không biết, có một bóng người thẳng tắp, đứng từ một nơi rất xa vượt ngoài ranh giới của La Push, im lặng canh giữ trong đêm tối vọng về một chấm sáng nhỏ nhoi nơi cô đang ngồi. Ánh mắt người ấy thâm trầm như đêm đen, lại sôi trào như sóng biển mạnh mẽ đánh vào vỡ tung trên vách đá. Người ấy yên tĩnh như một bức tượng đá, kiên nhẫn chờ từng giọt thời gian trôi qua, cho đến khi bình minh dần dần dâng lên, sương mù lại tiếp tục bao phủ.