Tô Diêu nhìn Trì Thủy Mặc
cười, đôi mày nhướn lên, cặp mắt thâm sâu quét qua quét lại trên người
hắn, ngược lại cũng tự làm ra một bộ dạng cười như không cười: “Vậy thì
chỉ có một cách giải thích duy nhất.”
Trì Thủy Mặc cũng nhướn mày: “Nói thử xem.”
Tô Diêu hơi híp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn
khẽ ngẩng cao, có chút trêu chọc có chút xảo trá nhìn nam nhân xuất sắc
trước mặt: “Tôi nói đại thần, anh yêu tôi sao?”
…
Một hồi lâu sau, đại thần của chúng ta mới khẽ nhếch đôi môi hoàn mỹ, ánh mắt tràn ngập ý cười, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.”
Mọi người đều nói, ở Lệ Giang, thời gian trôi qua một cách rất chậm rãi và yên bình. Nơi như thế này đúng là thế ngoại đào nguyên, khiến cho tâm hồn con người ta như được thanh lọc và
trẻ lại.
Ở đây đã bốn ngày, Tô Diêu bắt đầu cảm
thấy những điều này rất đúng. Tuy là quầy rượu ở đây to đến nỗi cô cũng
phải phát hoảng một phen, nhưng những cơ sở vật chất hiện đại như thế
này cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp tuyệt mỹ của Lệ Giang. Thời điểm cô đi tản bộ trên con đường lát gạch xanh ngắm sao trời, cô đột nhiên
ngẫm ra, nếu bây giờ trở về, cô nhất định sẽ dùng thái độ bình tĩnh nhất để đối mặt với mọi chuyện.
Bởi vì tâm hồn cô lúc này đây, đã hoàn toàn tĩnh lặng.
Trở lại nhà nghỉ, Tô Diêu tiếp tục theo đường cũ đến quán bar. (~~> Hôm trước bà D.C có hỏi A.T một vấn đề thế này, tại sao nhắc đến “nhà
nghỉ” hay “khách sạn” thì việc đầu tiên mà người ta nghĩ đến lại là cảnh tượng xxoo nhỉ? A.T nghĩ, có khi nào con người ta thời đại này quá sức
thoái hóa rồi không XD~~~)
Chủ quán bar là một người đàn ông trẻ
tuổi, ánh mắt sáng ngời, làn da ngăm đen, lúc cười để lộ ra một hàm răng đều đặn trắng bóng.
Tô Diêu ở đây được vài ngày, ông chủ này lúc nào cũng tìm đủ cách để chọc cười cô vì lí do thoạt nhìn cô có vẻ
quá sức buồn bã cô đơn. Hơn nữa có lần anh ta còn đề nghị cô uống thử
loại rượu sở trường, khiến cho Tô Diêu nhà ta vô cùng cảm kích. Cho nên
là, bất luận ban ngày cô đến đâu chơi, gặp phải loại người gì, ban đêm
trước khi lên phòng đi ngủ cũng nhất định phải ghé qua chỗ này một lúc.
Chủ quầy bar nhìn thấy Tô Diêu đi tới, hắng giọng chào hỏi cô bằng chất giọng đặc sệt tiếng địa phương: “Chào, Tô tiểu thư.”
Tô Diêu cười gật đầu: “Chào buổi tối.”
Anh ta cũng gật đầu một cái, sau đó mỉm cười: “Tối nay có muốn uống gì không?”
Tô Diêu khẽ nghiêng đầu nhìn sang: “Cho một chén Margaret đi.” (~~> Magaret là tên một loại rượu vang nào nào đó =)) Do tra gu gồ ca ca thì thấy có nhiều tên rượu vang mang tên Margaret quá, cho nên ở đây cũng
chả biết là loại nào )
Chủ quầy bar nghe thấy vậy lập tức lắc đầu: “Tô tiểu thư, rượu này không tốt.”
Cô bật cười: “Không đâu, anh không biết chứ, tôi rất thích cái tên rượu này.”
Anh ta lặng lẽ lấy ra một chén rượu, lát sau mới mở miệng giải thích: “Tô tiểu thư, người chế tạo ra loại rượu
này chính là Đỗ Lôi Tát tiên sinh, lấy cảm hứng từ sự bất hạnh của bản
thân và cái chết của tình nhân ông ấy. Margaret là loại rượu biểu trưng
cho sự ưu thương, sư cay đắng của tình yêu và tình cảm lưu luyến. Tôi
chỉ mong cô có thể uống loại rượu nào khiến cho bản thân mình trở nên
vui vẻ khoái hoạt hơn thôi.”
Tô Diêu vểnh tai nghe một hồi, sau đó
khẽ cười cười: “Vậy được rồi, nghe lời anh tôi sẽ buông tha cho rượu
Margaret này. Hay là anh chọn rượu cho tôi thử xem?”
Anh ta rất nhanh lấy ra một chai Kê Vi
Tửu xinh đẹp, lập tức đẩy đến trước mặt cô: “Tô tiểu thư, cô là một
người phụ nữ rất quyến rũ. Vì thế chén ‘Phấn hồng giai nhân’ này, tôi
mời cô.”
Tô Diêu cảm kích cười một cái nữa, nhẹ
ngàng nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, tán thưởng nói: “Thật sự cảm ơn
anh, rượu này tôi rất thích.”
Chủ quầy bar chỉ mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng.
Thưởng thức rượu xong rồi, Tô Diêu chào
anh ta rồi thoải mái bước về phòng ngủ. Mới đóng cửa lại đã lập tức nhận được điện thoại của Từ Hoãn.
“Uy, Tô Tô.”
Tô Diêu không bật đèn, chỉ mở nửa cảnh
cửa để ánh sáng mờ ảo có thể chiếu vào, ánh trăng xuyên thấu qua ô cửa
sổ tỏa ra một cảm giác nhẹ nhàng thanh thản, đâu đó quanh đây còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách êm đềm.
“Làm sao, nhớ ta hả? Ta nhớ hôm qua vừa mới gọi cho ngươi xong nha.”
Từ Hoãn thở dài: “Ta muốn bóp chết ngươi.”
Cô nghe thấy vậy liền bật cười ha ha.
Từ Hoãn lại nói: “Ngươi đó, nói đi thì
liền bỏ đi luôn, rút khỏi giang hồ rồi cũng đâu cần tặng mọi người nhiều đồ như vậy? Đang yên đang lành lại làm tất cả sợ hãi một phen, ngươi
không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?”
Tô Diều cười cười: “Giọng điệu của ngươi đúng là giống cái đồ chiếm được tiện nghi rồi còn đòi khoe mẽ. Nếu thấy tiếc thì đợi ta về rồi bảo mọi người trả lại hết đồ cho ta luôn đi.”
Từ Hoãn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Nhưng mà ngươi chả thèm để lại cho ta cái
gì hết, ta cảm thấy vô cùng tức giận, kéo theo việc hậu quả hết sức
nghiêm trọng.”
Tô Diêu trợn tròn mắt: “Trang bị của
ngươi mạnh như thế rồi còn muốn đòi gì nữa? Ngươi chẳng lẽ muốn ta sạt
nghiệp mới vừa lòng chắc?”
Từ Hoãn đột nhiên bật cười hắc hắc một
cách rất chi là quỷ dị: ” Mặc kệ, dù sao ta cũng rất tức giận, cho nên
hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Ha ha, đắc tội với ta thì ngươi chỉ có
nước chết thôi.”
Tô Diêu nháy nháy mắt mấy cái: “Từ Hoãn?”
“Ừ?”
“Ngươi uống rượu phải không? Sao tự nhiên lại nói năng lung tung nhảm nhí thế kia?”
“…”
“Được rồi, để tỷ tỷ ta đây hát bài Hai con hổ* cho ngươi nghe.”
“…Tô Diêu!” Cô lại nỡ lòng nào nhắc đến
bài hát “Hai con hổ” này chứ? Hình tượng của hắn chẳng phải đã hoàn toàn bị hủy diệt trong tay nhạc thiếu nhi rồi sao? TT______TT Mỗi lần nghĩ
đến Từ Hoãn lại không khỏi lệ rơi đầy mặt.
“Ha ha.” Tô Diêu lại bật cười một cách rất chi là phách lối.
Từ Hoãn giận đến tím mặt: “Ngươi chết đến nơi rồi, cười cái rắm gì!”
Cô càng cười lớn hơn nữa, khiêu khích
nói: “Lão nương đây sống rất tốt nha. Ở chỗ này cuộc sống phải gọi là
tiêu diêu tự tại cực kỳ, có phải ngươi ghen tị nên mới trù ẻo ta phải
không? Không phục thì đến đây mà cắn ta nè ~~”
Từ Hoãn lạnh lùng mở miệng: “Ngươi chớ có đắc ý quá sớm, yên tâm, nhất định sẽ có người đến cắn ngươi.”
Tô Diêu “Hử?” một tiếng, chỉ nghe thấy
Từ Hoãn đột nhiên ném đến một câu: “Đại thần nổi giận, cho nên ngươi tự
mình cầu phúc đi.” Dứt lời hắn dập mạnh điện thoại không thương tiếc.
Tô Diêu nhất thời cảm thấy sững sờ — Từ Hoãn vừa mới nhắc đến đại thần, chính là Trì Thủy Mặc sao?
Suy nghĩ một chút, Tô Diêu khẽ nhếch
miệng, chẳng qua cũng chỉ là trò chơi thôi mà, game Thiên Long đâu có
thiếu nữ nhân, hắn ta đại thần như thế chẳng lẽ lại thiếu nữ nhân để
phải bám theo một Yêu Nữ như cô! Đúng là đùa người!
Tô Diêu vừa gập điện thoại lại vừa lầm bầm: “Anh ta nhiều lắm cũng chỉ là không có gan chấp nhận thực tế thôi.”
Thình lình đằng sau lưng cô truyền đến một thanh âm băng hàn lạnh lẽo: “Ý của em là, em nghĩ rằng có thể vứt bỏ được tôi?”
Tô Diêu sợ hết hồn giật thột một cái, chiếc điện thoại di động cũng đã rớt bộp trên mặt đất từ lúc nào.
Nhìn thân ảnh cao lớn mờ mờ ảo ảo phản
chiếu lên chiếc cửa sổ đối diện đang từ từ từng chút một tiến lại gần
mình, Tô Diêu nhất thời cổ họng nghẹn ứ, không kịp để ý đến câu nói vừa
rồi của ‘người lạ mặt’, trong đầu đột nhiên nhảy ra mấy cảnh tượng máu
me be bét, cuối cùng chỉ còn cách quẫn trí mở miệng kêu to: “Cứu…”
Lời vừa thoát ra khỏi cổ họng, chiếc miệng nhỏ nhắn của cô đã ngay lập tức bị bàn tay to lớn của ai đó bịt chặt.
“Ngô, ngô…” Tô Diêu ra sức dãy dụa phản kháng.
Sau đó cô chỉ nghe thấy thanh âm kia lại vang lên, trộn lẫn dáng vẻ cười như không cười: “Yêu Nữ của ta, thật
khó thấy được em cũng có lúc tỏ ra sợ hãi như thế này.”
Tô Diêu mở to hai mắt, cố nhìn xem người đó là ai.
Người đó tựa hồ như biết được ý đồ của
cô, khẽ cười một tiếng rồi bước vòng qua, trực tiếp đứng dưới ánh trăng, khiến cho hai người lúc này đây đã mặt-đối-mặt.
Tô Diêu giật mình nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng tà ác vô cùng kia, vẻ cười như không cười, con ngươi đen sâu thẳm bắn ra những tia lạnh lẽo băng hàn đến chết người —
Trì Thủy Mặc!
“Biệt lai vô dạng, nương tử đại nhân!” (~~> Tạm edit là: “Muội có khỏe không, nương tử đại nhân!” ~ “Biệt lai vô
dạng”, lần đầu A.T cứ nghĩ nó là “mất tích thật lâu quá”, nhưng sau tìm
hiểu được thì nó lại là câu hỏi giống như “có khỏe không?” khi 2 người
lâu ngày không gặp nhau, ở đây A.T để câu Hán vì nghe êm tai hơn, với
lại cũng thích câu này nữa )
***
Tô Diêu ngồi trên một chiếc ghế nhỏ đơn
giản, vừa bất an vừa nghi hoặc nhìn Trì Thủy Mặc đang im lìm đứng bên
cạnh cửa sổ: “Trì tổng, sao anh lại tới đây?”
Trì Thủy Mặc xoay người liếc mắt nhìn
cô: “Làm sao vậy, cưỡng chế ly hôn cho nên không còn là phu quân nữa,
biến thành Trì tổng rồi?”
Tô Diêu cau mày, trên thực tế vốn không
phải cô vẫn gọi hắn như vậy sao? Hắn trước đây cũng không dị nghị gì,
tại sao hôm nay lại biến thành như vậy?
Trì Thủy Mặc cười như không cười: “Em chẳng lẽ không cho tôi đến Lệ Giang này là để du lịch sao?”
Hắn cố ý nhấn mạnh vào hai chữ ‘du
lịch’, khiến Tô Diêu sau khi nghe xong cũng phải nhướn mày: “Anh nếu đến đây để du lịch, sẽ không nửa đêm nửa hôm chạy đến phòng tôi chứ?”
Cô cũng không phải là đồ ngốc, dĩ nhiên
biết hắn đến đây là để tìm cô. Hơn nữa lúc nãy trong điện thoại Từ Hoãn
cũng đã mập mờ nhắc tới điều này rồi.
Trì Thủy Mặc tiếp tục cười: “Anh chẳng qua chỉ là muốn đến để xem phong cảnh trong phòng em đẹp như thế nào thôi.”
Tô Diêu trừng mắt liếc hắn một cái, đồ hạ lưu!
Trì Thủy Mặc bước lại, ngồi xuống một
chiếc ghế dựa gần cô: “Lão bà chạy trốn, thân là lão công, dĩ nhiên
không ngại ngàn dặm tìm vợ a!”
Cô cau mày: “Anh không phải là muốn trả
thù tôi vụ cưỡng chế ly hôn, cho nên nửa đêm nửa hôm mới chạy đến đây hù dọa tôi đấy chứ?”
Không đợi Trì Thủy Mặc mở miệng, cô tiếp tục lải nhải, nhưng lần này là phản bác lại chính suy đoán vừa rồi của
mình: “Mà không đúng, anh vốn không phải loại người vừa nhàm chán vừa
thất thường như vậy.”
Trì Thủy Mặc bất đắc dĩ chỉ còn cách cười cười.
Tô Diêu nhìn Trì Thủy Mặc cười, đôi mày
nhướn lên, cặp mắt thâm sâu quét qua quét lại trên người hắn, ngược lại
cũng tự làm ra một bộ dạng cười như không cười: “Vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất.”
Trì Thủy Mặc cũng nhướn mày: “Nói thử xem.”
Tô Diêu hơi híp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn
khẽ ngẩng cao, có chút trêu chọc có chút xảo trá nhìn nam nhân xuất sắc
trước mặt: “Tôi nói đại thần, anh yêu tôi sao?”
Trì Thủy Mặc nghe thấy cô nói vậy thì chỉ khẽ nhếch miệng, đôi mắt phượng cũng hơi nhướn lên.
Hai người nhìn nhau, trao nhau những nụ cười bí hiểm.
Một hồi lâu sau, đại thần của chúng ta mới khẽ mấp máy đôi môi hoàn mỹ, ánh mắt tràn ngập ý cười, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.”
Trì Thủy Mặc vốn cứ nghĩ Tô Diêu sau khi nghe xong lời tỏ tình của mình nhất định sẽ trốn tránh, nhất định sẽ
vừa kinh ngạc vừa xấu hổ… Nhưng thật không ngờ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô bây giờ chỉ có duy nhất một biểu cảm tò mò.
“Thật a?”, sau đó liền lập tức hỏi tới tấp.
“Anh yêu tôi từ lúc nào?”
“Làm sao anh lại yêu tôi?”
“Mà không đúng, chúng ta chẳng phải chỉ mới gặp nhau hai lần sao? Một lần là phỏng vấn, một lần là họp mặt bang hội.”
“Đại thần, thật không ngờ anh lại là kiểu người thích nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu nha!”
Những câu hỏi ào ạt tuôn đến như thác đổ khiến đại thần có chút bất đắc dĩ. Tỏ tình cũng đã tỏ tình rồi, nhưng
nghe được những câu hỏi của nha đầu này, anh không khỏi cảm thấy mình
đang bị cô đùa giỡn.
Tô Diêu ngồi bên cạnh trưng ra bộ mặt ta-đây-cái-gì-cũng-biết: “Mà thực ra thì tôi cũng biết hết rồi.”
Rốt cục đại thần của chúng ta cũng chịu ngẩng đầu: “Hả?”
Vẻ đắc ý trên mặt cô lại càng đậm hơn:
“Được, tôi nói cho anh nghe, tôi hôm trước đi tham dự hôn lễ của người
kia, cho dù Từ Hoãn có đi thì anh cũng không nhất thiết phải lặn lội
đường xa mò đến chứ? Trừ phi…hai người có gian tình!”
Trì Thủy Mặc trả lời một cách cực kỳ bất đắc dĩ: “Tôi tự thấy mình hoàn toàn bình thường.”
Tô Diêu một bụng tức giận vặn ngược lại: “Anh dám nói đồng tính là không bình thường???”
“Tôi không phải có ý này.”
“Vậy chứ ý anh là gì?”
“…Tôi chỉ muốn nói tôi thích nữ nhân, nhưng còn mẫu người Từ Hoãn thích thì tôi không biết.”
Tô Diêu có chút thương cảm nói: “Đừng nhắc đến chuyện thương tâm của tôi nữa.”
“…Là sao?”
“Anh cũng biết đó, nhiều năm như vậy mà
bên cạnh tôi chỉ có một nam nhân duy nhất là Từ Hoãn có thể phát triển
vẹn toàn, vốn là định bỏ chút sức ra làm bà mối cho hắn, bây giờ phát
hiện ra hắn có “ấy ấy” với anh, chẳng phải công sức của tôi từ trước đến nay là công cốc rồi sao?”
“Không đâu, hắn hoàn toàn thích nữ nhân.”
“…Nói thử nghe coi.”
“Bởi vì mỗi lần chúng tôi ra đường, nếu
gặp được mỹ nữ hắn nhất định sẽ giả bộ rớt đồ mà quay lại nhặt, hoặc là ở trong game cũng thế, chỉ cần có nữ nhân xinh đẹp nào đi qua, hắn đảm
bảo quay lại nhìn đến sái cổ, còn nhanh tay nhanh chân cưỡi con lừa của
hắn đến gần tiếp cận mục tiêu nữa.”
Đại thần trầm tư trong chốc lát, rốt cục lát sau cũng phải mở miệng chữa lại: “Không đúng, thú cưỡi của Từ Hoãn
phải là một con hươu mới đúng.” (~~> Chương 20 có nhắc đến Thần Lộc của anh Hoãn đó.)
Ngay lập tức Tô Diêu ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ: “Thú cưỡi của phái Tiêu Dao là con lừa chứ!”
“…”
“Anh nhìn xem, game Thiên Long này sao
lại có thể đem thú cưỡi biến thành đồ xấu hoắc như thế chứ? Ngựa thì y
hệt con la, thú cưỡi của Thiếu Lâm ai dám bảo là hổ hử? Rõ rành rành là
mèo bệnh thế kia; Nga Mi lại càng không phải nói, cái gì mà dám kêu
Phượng Hoàng, nhìn thế nào cũng chỉ giống con gà rừng không hơn không
kém! Đúng là sỉ nhục cổ nhân mà! Còn có phái Minh giáo nữa, to mồm kêu
một sư tử hai sư tử, ta đây gọi nó là chó lông xồm đấy thì sao nào?”
Tô Diêu mở miệng xỉ vả liên hồi như súng liên thanh, Trì Thủy Mặc nhẫn nại ngồi nghe một hồi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội cắt đứt lời cô: “Vậy phái Thiên Sơn cưỡi cái gì?”
“Gà.”
Câu trả lời cực kỳ gọn gàng.
Trì Thủy Mặc: “…”
(Thuyết minh game Thiên Long: Đó là chim ưng a!!! Cái đồ mắt mù mắt chột mắt đui này!!!!~~~)
Nói một thôi một hồi, cô bất chợt khựng lại, khiến cho Trì Thủy Mặc không khỏi cảm thấy có chút ngạc nhiên: “Sao thế?”
Tô Diêu nháy nháy mắt mấy cái nhìn hắn: “Chúng ta lạc đề rồi.”
Hơn nữa còn xa thật là xa =____=
Trì Thủy Mặc ngẩn người một lúc, sau đó bật cười lớn, đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc cô: “Tô Tô, em đúng là một bảo bối.”
Tô Diêu liếc mắt nhìn hắn: “Trị giá bao nhiêu tiền?”
Trì Thủy Mặc thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc đến lạ: “Vô giá.”
Tô Diêu im lặng nhìn đôi mắt đen láy mà sâu thăm thẳm của hắn, chốc lát sau đưa tay chắn giữa hai người: “Đừng có câu dẫn tôi.”
Đại thần im lặng, sau đó khẽ đứng lên, mị hoặc lên tiếng: “Tô Tô.”
Hắn có thể nhìn ra được, bây giờ thì cô
đang ngượng thật rồi, ít ra Yêu Nữ của hắn, sâu trong thâm tâm vẫn có
một góc nào đó mềm yếu mỏng manh, mặc dù bề ngoài cô tỏ ra vừa mạnh mẽ
cứng cỏi, vừa thoải mái không kiêng dè, nhưng mà…
Kéo đôi tay đang là vật cản giữa hai người của cô xuống, Trì Thủy Mặc ôm lấy khuôn mặt cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào mình.
“Nữ nhân, đến ở cùng với tôi đi.”
Đôi mắt to tròn sáng long lanh của cô chỉ ngước lên nhìn hắn chăm chú, hoàn toàn không nói một lời nào.
Trì Thủy Mặc bật cười: “Em đó, thoạt
nhìn thì hung hăng chua ngoa đanh đá, trên thực tế thì tính cách lại
giống những hạt châu tròn vô cùng nhạy cảm, chưa chạm đến đã động rồi.”
Tô Diêu định mở miệng phản bác, nhưng đại thần lần này lại không cho cô cơ hội.
“Nữ nhân, ngoài việc ở chung với tôi, em không còn sự lựa chọn nào khác.”
Dứt lời, hắn nâng khuôn mặt làm hắn
nhung nhớ suốt bốn ngày qua của cô lên, nhẹ nhàng ấn xuống đôi môi kiều
diễm một nụ hôn thật sâu thật dài.
***
Thành phố Z, Từ Hoãn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ bàn phím cực kỳ có nhịp điệu.
“Cô ấy rất tốt, Thủy Mặc đã đi tìm rồi…”
“Anh yên tâm, tôi dám cam đoan Thủy Mặc có thể chăm sóc tốt cho cô ấy…”
“Được rồi, cứ vậy đi…”
“Đúng rồi, lúc đó còn chưa chúc anh, tân hôn vui vẻ.”
“Chúc anh hạnh phúc.”
“Sở Dương.”
Nhìn chữ Sở Dương dần dần biến mất, khung chat trên màn hình cũng đã bị tắt đi, Từ Hoãn bất giác không khỏi thở dài.
Lần đó ở tiệc cưới Sở Dương tại thành
phố A, Tô Diêu đột nhiên đang yên đang lành lại bỏ chạy mất, mà Sở Dương sau đó có nói chuyện với hắn một lần, cuối cùng cũng đã biết tất cả.
Mặc dù Từ Hoãn hắn là bạn thân của Tô Diêu, nhưng do Sở Dương ở tận
thành phố A xa tít tắp nên thực ra hai người cũng chưa từng tiếp xúc
nhiều lắm. Lần duy nhất họ “thực sự” nói chuyện với nhau chính là ở cái
lễ kết hôn kia, vấn đề chính chỉ xoay quanh chuyện của Tô Diêu.
Ở đầu bên kia đất nước, Sở Dương lúc đó
cũng đang thở dài. Diêu Diêu, em có biết mình đã làm cho bao nhiêu nam
nhân phải vì em mà trở nên vô cùng mê muội rồi không?
Đáng tiếc, có lẽ trọn đời này…anh sẽ mãi không thể đến gần em được nữa…
Khoảng cách của chúng ta trước kia chỉ là quãng đường từ thành phố Z đến thành phố A, nay lại xa vời như Nam Cực với Bắc Cực…
***
Từ Hoãn không có chút gì gọi là buồn
ngủ, đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng lại đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh thành phố Z lúc về đêm. Nhìn mông lung một hồi, ánh mắt hắn không
khỏi hướng đến phía nam. (~~> Lệ Giang ở phía tây nam Trung Quốc, thuộc tỉnh Vân Nam.)
“Người anh em, Tô Tô xin giao lại cho ngươi.”
Từ Hoãn bất giác mỉm cười, trước mắt hắn tựa hồ như hiện lên một khuôn mặt.
Gương mặt quật cường của nữ nhân.