Trở lại thành phố Z, Tô Diêu trong lòng
tràn ngập sự đau buồn cùng tưởng niệm… Sinh sống hai mươi mấy năm ở cái
thành phố này, đây là lần đầu tiên cô chân chính cảm thấy nơi đây là nhà của cô, là nơi cô đã gắn bó suốt một chặng đường dài.
Từ nay về sau, lòng cô sẽ hoàn toàn
hướng về nhà. Tất cả những gì về thành phố A kia, kể từ đây sẽ không còn nữa. Cô cũng không cần lưu luyến… Hôn lễ của hai người bọn họ cuối cùng lại biến thành tang lễ của chính bản thân cô. Cô đã chôn sâu trong tiềm thức một đoạn tình cảm dài. Hoàn toàn cáo biệt.
Nếu ở thành phố A còn điều gì khiến cô vẫn để tâm, thì đó chính là Trì Thủy Mặc.
Do buổi tối hôm đó cô uống rượu quá
nhiều, căn bản không rõ người bên cạnh mình là ai, chẳng qua chỉ là ngồi giãi bày hết tâm sự của mình, chuyện tình với Sở Dương cũng vì thế mà
đem kể ra sạch sẽ.
Sáng hôm sau mở mắt, liền thấy bên cạnh
có một nam nhân đang ngủ say… Mọi ký ức đến lúc đó mới đột ngột ùa về,
thậm chí Tô Diêu còn theo bản năng vén chăn lên, ngắm nghía một hồi xem
mình có còn nguyên vẹn hay không. (Cô Tô Diêu kia cô đang nghĩ cái gì đấy hả? =_____= ~ A.T: tác giả ơi là chị tự viết mà, đừng hỏi chị Diêu Diêu tội chị ấy =)) )
Sau đó cô cũng chẳng cần nghe lời giải
thích nào hết, mang theo những thứ cần thiết rồi mua vé xe trở về thành
phố Z… Dù sao chuyện nhỏ này Từ Hoãn nhất định có thể xử lý tốt.
Nếu hỏi giờ phút này, người cô không muốn gặp nhất là ai?
Đương nhiên là Trì Thủy Mặc!
Cô phải tránh mặt hắn, thậm chí còn phải tìm kế đề phòng Từ Hoãn nữa — Ông trời, sao hai người bọn họ lại có thể thân thiết với nhau đến thế chứ?
Tô Diêu cũng mãi sau này mới biết được,
thì ra cha mẹ Trì Thủy Mặc và cha mẹ Từ Hoãn vốn có mối thâm tình lâu
năm, hai người từ nhỏ đã như hình với bóng. Cho đến khi lên đại học lựa
chọn của cả hai mới bắt đầu khác nhau. Từ Hoãn chỉ muốn ở lại Trung
Quốc, cự tuyệt việc ra nước ngoài du học, dứt khoát phải vào cho bằng
được khoa báo chí Đại học Quốc gia. Còn Trì Thủy Mặc vốn cha mẹ cũng
không áp đặt cho hắn cái gì, cho nên rất tự do mà chọn khoa mình yêu
thích là công nghệ thông tin.
Dù sao đi nữa thì, Trì Thủy Mặc cùng Từ
Hoãn rất thân thiết, mà quan hệ giữa cô với tên Từ Hoãn tuy gần gũi
nhưng có thể nói còn thua mối quan hệ kia một chút, cho nên cô có thể
tạm thời đưa ra kết luận: Tránh mặt Trì Thủy Mặc, cũng đồng nghĩa với
việc phải tránh mặt Từ Hoãn!
Mà cũng thật đúng lúc tâm tình cô đang
cần được thả lỏng, cho nên Tô Diêu trong lòng lặng lẽ quyết định, lần
này phải tự nuông chiều bản thân mình một chút.
Thời điểm Từ Hoãn mở hộp thư liền thấy
có tin nhắn gửi đến đang chớp chớp không ngừng, mở ra mới biết đó là tin nhắn của Tô Diêu.
Từ Hoãn nháy nháy chớp chớp đôi mắt một hồi, rốt cục cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
“Tô Diêu, đồ nữ nhân xui xẻo chết tiệt này!”
Vô duyên vô cớ chơi trò mất tích, hại
hắn biết làm cách nào thông báo với Trì Thủy Mặc đây? Mà hắn lại chính
là người gọi đại thần đến thành phố A để tìm cô, vốn là muốn tạo cơ hội
cho hai người — Hừ, bây giờ thì tốt rồi, Trì Thủy Mặc có thời gian, mà
nha đầu Tô Diêu kia lại không cho phép.
Trong đầu Từ Hoãn bắt đầu hiện ra đủ loại kết cục bi thảm của chính bản thân mình.
***
Nhìn thấy Từ Hoãn đăng nhập vào game, mọi người đồng loạt xúm lại, hỏi thăm tới tấp:
[Đồng minh] Phi Thành Vật Nhiễu: “Lão
đại, bang phó của chúng ta là xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao vô duyên vô
cớ lại tự nhiên rút khỏi bang?”
[Bang hội] Thiên Sơn đồng mỗ: “Đúng vậy
a, ngươi nói xem rốt cục đang phát sinh chuyện gì? Ngươi và Yêu tinh
không phải rất thân thiết sao? Chẳng lẽ cô ấy lại không nói qua lý do
cho ngươi?”
[Bang hội] Đường tăng của Thải cô nương: “Ai Di Đà Phật, lão nạp đây có nhiều năm kinh nghiệm trong việc này
rồi, bây giờ thử phán đoán một chút…”
Mọi người tập trung cao độ đổ dồn mắt về phía Đường tăng: “Nói thử xem.”
Hắn chậm rãi phun từng chữ: “Nhất định là đã có chuyện xảy ra.”
Ầm! Mọi người té ngửa, căm phẫn giơ ngón tay giữa lên: “Đồ bệnh thần kinh!”
Từ Hoãn lúc này mới cau mày nghĩ thầm, nữ nhân kia chạy đi trốn cũng không nói chút gì cho bọn họ biết sao?
[Đồng minh] Bảo Bối Điểm Điểm: “Cái này…Yêu Yêu nói…”
Như ngửi thấy được mùi của đầu mối, mọi người lần nữa lại đồng loạt vểnh tai lên nghe.
Điểm Điểm nuốt nước miếng một cái, lát
sau mới hắng giọng chậm rãi nói từng chữ từng chữ: “Yêu Yêu nói, cô ấy
có cái này muốn cho mọi người. Tất cả đến quảng trường lớn thành Lạc
Dương đi.”
Mọi người nhất thời rơi vào trầm mặc, lát sau nhóm người rốt cục cũng gom lại tại quảng trường.
Điểm Điểm sau khi chờ tất cả đến đông đủ cuối cùng cũng lấy từng trang bị ra phân phát cho từng người.
“Cái này là Mộc Thủy Thiên Kiên, cho
Thiên Sơn đồng mỗ. Bởi vì lần trước Yêu tinh tình cờ tìm được nguyên
liệu cho nên làm được cái này.” Nói xong cô nhấp chuột đến chỗ Thiên Sơn chọn giao dịch.
“Bùa hộ mệnh này là Yêu tinh cho Đường
tăng, Yêu tinh bảo công kích ngoại công của ngươi khá yếu, tốt nhất nên
mang theo bên mình một cái, là Yêu tinh mới làm được từ hai ngày trước. ” Tiếp tục giao dịch.
“A Di Đà Phật, Yêu tinh thí chủ thật sự rất thích làm người khác vui vẻ a, quả là…”
Không đợi Đường Tăng của Thải cô nương nói xong, đám người đã nhất loạt nhảy vào hắn đập hội đồng.
“Cái này cho Phi Thành Vật Nhiễu…”
“Cái này cho Bang chủ…” Cô nhìn Độc Cô Cửu Tiện một lúc rồi nhấp vào ô giao dịch.
“Cái này…”
“Cái này…”
Kéo dài suốt cả mười phút đồng hồ, Điểm Điểm rốt cục cũng đem hết trang bị phân phát xong.
Mọi người cầm trong tay mấy món đồ Yêu Nữ để lại, nhất thời tất cả đều rơi vào trầm mặc.
Phi Thành Vật Nhiễu phun một câu, đại diện cho nỗi nghi ngờ lớn của tất cả mọi người: “Bang phó là định rửa tay gác kiếm sao?”
Không khí lại càng trở nên quỷ dị.
[Đồng minh] Độc Cô Cửu Tiện: ” (Biểu cảm tức giận) Chết tiệt! …Đồ nữ nhân không có trách nhiệm không có đạo đức
không có lương tâm!”
Mọi người: “…”
Cho nên vào một ngày một tháng một năm
nào đó, mọi người trong Server Hư Cấu đột nhiên nhìn thấy ở quảng trường thành Lạc Dương, một đám người chơi tai to mặt lớn đứng chung một chỗ,
trong tay ai cũng cầm một thứ trang bị, người người trầm mặc, vẻ mặt bi
thương.
Người qua đường Giáp: “Ây, đứng lại nhìn một chút coi, những người đó đang làm cái quái gì thế?”
Người qua đường Ất: “Không biết a, họ đứng đó được một hồi lâu rồi, ta cũng chả biết đầu cua tai nheo thế nào nữa.”
Người qua đường Bính: “Ai nha, hai người đúng là đồ ngu a, chẳng phải liếc một cái là nhìn ra liền sao, họ rõ
ràng là đang mở lễ truy điệu đó!”
(Từ Hoãn: …Ngươi nhất định phải chết!)
Đôi lông mày của Từ Hoãn đã nhăn tít đến độ không thể nhăn thêm được nữa, tự nhiên nha đầu Tô Diêu kia lại bỏ đi chỉ để lại cho hắn mấy dòng chữ… Cô thật sự là không chơi game nữa sao? Như vậy… Đại thần phải làm thế nào bây giờ?
Từ Hoãn bắt đầu cảm thấy cực kỳ đau đầu, trăm phương ngàn kế nghĩ cách mở miệng với Trì Thủy Mặc.
[Đồng minh] Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Thôi
mọi người giải tán đi. Yêu tinh cũng không nói rõ cô ấy đi đâu, chẳng
qua chỉ là đi du lịch một vài ngày mà thôi.”
Mọi người trợn mắt nhìn nhau, đang muốn lên tiếng hỏi thì bỗng nhiên một giọng nói băng hàn cực kỳ lạnh lẽo đột ngột vang lên.
“Thật sự là đi du lịch sao?”
Tất cả đồng loạt quay đầu, liền thấy Hách Liên Thu Thủy một thân Khô Lâu Chiến Giáp, mái tóc màu bạch kim tung bay trong gió.
Hách Liên Thu Thủy lạnh lùng đi qua đám người, đối mặt với Hoãn Hoãn Nhị Hành: “Cô ấy nói đi du lịch?”
“…Nhắn lại như vậy a.”
Hách Liên Thu Thủy không nói thêm lời
nào, chiếc mặt nạ che kín hết khuôn mặt làm cho mọi người không một ai
nhìn ra hắn đang có loại biểu tình gì.
Nhìn thấy tất cả mọi người đã sắp bị hàn khí tỏa ra trên người Đại thần làm cho đóng băng hết, Phi Thành Vật
Nhiễu lúc bấy giờ mới gom góp chút can đảm còn sót lại mở miệng pha trò:
“Cô gia đừng tức giận a, không chừng
bang phó có việc gấp cho nên mới phải đi vài ngày cũng nên. Ngươi nhìn
xem, bang phó cho chúng ta không ít trang bị, khẳng định cũng để lại cho ngươi cái gì đó.” Hắn vừa nói vừa quay sang Bảo Bối Điểm Điểm nháy mắt
kịch liệt: “Điểm Điểm, lễ vật của cô gia đâu?”
Bảo Bối Điểm Điểm lấm lét sợ sệt nhìn
Hách Liên Thu Thủy, không còn cách nào khác đành phải ấp a ấp úng nói:
“Không có…Yêu Yêu không hề để lại gì cho cô gia a.”
Sắc mặt Phi Thành Vật Nhiễu nhất thời đen lại như được tận mắt chứng kiến ngày tận thế.
Nhìn biểu cảm trên mặt Phi Thành Vật
Nhiễu bây giờ, Từ Hoãn cũng phải cúi mình bội phục công lực thay đổi sắc mặt siêu nhanh chóng của hắn. Thật ra thì không riêng gì Phi Thành Vật
Nhiễu, tất cả mọi người cũng một phen vã mồ hôi, vạn nhất Yêu Nữ mà
không để lại cho Hách Liên đại thần bất cứ cái gì, chỉ sợ bọn họ nhất
định sẽ trở thành vật hy sinh dưới tay đại thần a!
Hách Liên Thu Thủy từ tốn mở miệng: “Không cần, ta nhận được lễ vật của cô ấy rồi.”
Nói xong hắn tiếp tục cười lạnh: “Lễ vật cô ấy tặng cho ta, ta vừa đăng nhập liền lập tức nhận được, tuyệt đối
là độc nhất vô nhị.”
Hoãn Hoãn Nhị Hành tròn xoe mắt hỏi: “Là cái gì?”
Sau màn trầm mặc, mọi người cuối cùng
cũng nhận được câu trả lời của Hách Liên đại thần, hàn khí bắn ra tứ
phương tám hướng khiến tất cả đều không rét mà run: “Thông báo của hệ
thống cưỡng chế ly hôn!”
***
[Tin chiến thắng] Bổn bang chủ lực Hách
Liên Thu Thủy thành công giết chết người chơi Phong Khởi Vân Dương của
bang hội [Cuồng chiến thiên hạ], khiến cho [Hồng hoang đế đô] trên giang hồ uy danh đại chấn.
[Tin chiến thắng] Bổn bang chủ lực Hách
Liên Thu Thủy thành công giết chết người chơi Cô Lang của bang hội [Thủy nhất dương], khiến cho [Hồng hoang đế đô] trên giang hồ uy danh đại
chấn.
[Tin chiến thắng] Bổn bang chủ lực Hách
Liên Thu Thủy thành công giết chết người chơi Hiên Viên Chiến Thiên của
bang hội [Vân Trung thành], khiến cho [Hồng hoang đế đô] trên giang hồ
uy danh đại chấn.
[Tin chiến thắng]…
…
Mọi người nhìn thấy bang chủ đại thần đi giết người không ngừng nghỉ, cộng thêm trên kênh [Thế giới] bọn cừu
nhân đang chửi ầm lên, nhất thời cảm thấy vô cùng lo lắng.
Từ Hoãn lại càng than thở, Tô Tô a,
ngươi chơi trò gì không chơi, lại đang yên đang lành đùng một phát mất
tích, rồi lại ly hôn… Đại thần lần này thật sự nổi giận rồi a!
Liên tục kéo dài suốt một tuần liền,
Hách Liên đại thần mỗi lần đăng nhập công việc chính đều là đi giết
người. Cừu nhân thì không cần phải nói, đến ngay cả người vô tội chỉ cần rơi vào tầm mắt hắn, chính là không thể có cơ hội sống sót trở về.
Một tuần lễ, Hách Liên đại thần đã thay
Yêu Nữ mất tích biến thành đại ác ma đứng đầu bảng xếp hạng. Mỗi ngày
đều thấy chiếc búa lớn đẫm máu bay lượn trên đầu, khiến cho phần lớn
người chơi suốt ngày chỉ lo đề phòng, tìm đủ kế để bảo toàn tính mạng.
Nhưng mà thật may mắn, lộ trình mỗi ngày của Đại thần cũng có thể coi như đã được định sẵn và cứ lặp đi lặp lại. Đầu tiên là Thiên Đô, đến Kính Hồ, sau đó là núi Vô Lượng, Trường Bạch
Sơn, phủ Hoàng Long, rồi Tây Hồ, và cuối cùng là Mai Lĩnh. Chỉ cần nắm
được thời gian đại thần online và dứt khoát tránh xa những địa điểm đã
kể trên ra, thì tính mạng có thể coi như được bảo toàn.
Bất quá mọi người cũng không khỏi cảm
khái: quả không hổ là vợ chồng, đến cả cảnh tượng lúc giết người cũng
thật là giống nhau a!
Từ Hoãn mở bảng thông tin của Hách Liên Thu Thủy ra, nhìn thấy đại thần đang ở Mai Lĩnh thì không khỏi tự than thở.
Mỗi ngày Hách Liên đại thần đều đến nơi
Yêu Nữ thích nhất, cho nên không cần nghĩ Từ Hoãn cũng có thể biết được
tọa độ chính xác của đại thần là ở đâu.
Hắn nhanh chóng điều khiển nhân vật, lấy Thần Lộc ra, lập tức chạy đến Mai Lĩnh.
Khô Lâu chiến giáp nam nhân đang ngồi
ngay ngắn ở bờ sông Mai Lĩnh sóng gợn hiền hòa, cả người hắn tản mát ra
một hơi thở lãnh khốc.
Từ Hoãn không khỏi cảm thấy hoài nghi,
lỡ như đúng là Trì Thủy Mặc lúc này không ngồi trước máy vi tính mà chỉ
treo máy, chẳng lẽ không có ai dám đến khiêu khích báo thù sao?
Nhưng mà so với công phu hiện nay của đại thần, thiên hạ có lẽ không ai sánh bằng.
Hách Liên Thu Thủy khẽ mở hắc mâu đen thẳm nhìn người vừa đến, sau đó lại tiếp tục nhắm lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hoãn Hoãn Nhị Hành đi đến bên cạnh Hách
Liên Thu Thủy rồi cũng ngồi xuống, ánh mắt tò mò của hắn nhìn chằm chằm
vào khoảng không trước mặt: “Không có Tô Tô, không khí chơi game cũng ảm đạm hơn hẳn.”
Hách Liên Thu Thủy không để ý đến hắn, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Hoãn Hoãn Nhị Hành cười nói: “Có cần phải lạnh lùng như vậy không?”
Đại thần vẫn không mở mắt, chỉ có đôi môi là khẽ mấp máy: “Có gì thì mau nói.”
Hoãn Hoãn Nhị Hành thoạt nhìn hết sức đắc ý: “Không muốn biết Tô Tô đang ở đâu sao?”
Vốn là hắn muốn định khiến cho đại thần
phải một phen cầu xin, nhưng thật không ngờ, hắc y nam tử đã biến mất
trước mắt hắn từ lúc nào.
Mở bảng hảo hữu ra, chỉ còn một biểu tượng màu xám tro.
— Đại thần đăng xuất rồi!!!!
Hoãn Hoãn Nhị Hành nhất thời giật mạnh một cái, lâm vào tình trạng dở khóc dở cười.
Bất chợt điện thoại di động để bên cạnh bỗng nhiên réo lên, Từ Hoãn hí hoáy bấm nút chấp nhận: “Uy?”
Thanh âm đầu bên kia có chút mệt mỏi: “Cô ấy ở đâu?”
Từ Hoãn nhướn mày: “Ngươi không phải là không muốn biết sao? Tự dưng lại logout, làm như ta không…”
Trì Thủy Mặc cất giọng cắt đứt bài lảm nhảm của Từ Hoãn: “Nói vào vấn đề chính.”
Từ Hoãn sau khi ngây ngốc sững sờ một
hồi lâu mới có thể phản ứng trở lại, trong lòng không khỏi oán thán ông
trời tại sao không bao giờ cho hắn có cơ hội “dạy dỗ” đại thần được một
lần a! Hắn cực kỳ không cam lòng xẵng giọng: “Tô Tô đến Lệ Giang.” (~~> Lệ Giang là tên một quận lớn trong đó có thị trấn cổ cùng tên rất nổi tiếng ở Trung Quốc.)
“Lệ Giang?”
“Uhm.”
“Biết rồi, ta lập tức đi đặt vé máy bay.”
“Uy uy! Ngươi không thèm hỏi ta làm sao
mà biết được chuyện này sao?” Từ Hoãn từ nhỏ đến lớn đã sớm hình thành
thói quen với việc Trì Thủy Mặc “ăn cháo đá bát”, Từ Hoãn hắn rõ ràng có công lại chưa bao giờ nhận được một tiếng cảm ơn — nhưng mà, Trì Thủy
Mặc tại sao hết lần này đến lượt khác cũng không chịu sinh ra lòng hiếu
kỳ, tại sao không hỏi Từ Hoãn hắn lấy một câu ‘Ngươi làm cách nào’ a!
Tại sao lại nhẫn tâm như vậy, tại sao lại nỡ bóp nát sự sung sướng hả
hê, bóp nát cảm giác thành tựu của hắn??? Tại sao không cho hắn một lần
được thỏa lòng hư vinh a!! Tại sao???
“Ta chỉ muốn kết quả, không quan tâm đến quá trình.” Trì Thủy Mặc nói xong một câu định cúp điện thoại, nhưng
suy nghĩ một chút rồi bồi thêm: “Nếu xác định được vị trí cụ thể của cô
ấy, có lẽ lúc về ta sẽ thỏa mãn lòng hư vinh của ngươi một chút!”
Dứt lời hắn cúp điện thoại.
Từ Hoãn nghe thấy từ điện thoại di động
truyền đến những tiếng tút tút dài, tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng là còn chưa bắt nạt được người ta đã bị người ta cắm guốc trong
bụng rồi! Khó chịu, cực kỳ khó chịu a!
Hắn bất chợt nhớ đến tật thích mắng chửi người khác của Tô Diêu, trong bụng cũng thầm oán hận nguyền rủa kịch liệt một phen.
Ta nguyền rủa ngươi suốt đời này không được sống yên!!!
Cùng lúc đó, Trì Thủy Mặc đại thần bị
nguyền rủa cũng đã gọi điện đặt xong vé máy bay, hắn lẳng lặng đi đến
bên cạnh cửa sổ, liếc nhìn một lượt khung cảnh toàn thành phố.
Khóe miệng hắn bất chợt nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Nữ nhân chết tiệt, lần này mang được em về, anh dám thề suốt đời này em có muốn trốn cũng không xong!