Dịch & Biên: Cheng
***
Vô Sinh theo bản năng đáp một tiếng.
“Đi thôi.”
Hai hòa thượng xuống núi, đi ra khỏi sơn lâm.
Vô Sinh dừng bước nhìn lại, chỉ thấy phía sau rừng cây rậm rạp, một con đường nhỏ sâu thẳm, càng nhìn càng thấy sợ.
“Tại sao lại xây chùa ở sâu bên trong rừng núi?”
“Phật Môn, vốn là nơi thanh tịnh.” Vô Hư hòa thượng nói.
“vậy người đi thắp hương bái Phật dưới núi chẳng phải là rất bất tiện.” Vô Sinh nói.
Những ngày hắn ở trong chùa, Tiểu Hồng cùng người nhà nàng đến trong núi bái Phật thắp hương, lại không có tiền nhan đèn, có điều Phương Trượng lại tựa như rất vui vẻ.
“Trong lòng có Phật, thiên sơn vạn thủy cũng bình thường; trong lòng không Phật, gần trong gang tấc cũng uổng công.” Vô Hư hòa thượng nói.
“Hừm, có chút đạo lý, có điều ít người, hương hỏa không vượng, không có tiền nhan đèn, những ngày tháng này trải qua cũng không ít khổ cực?”
Những ngày hắn ở trong chùa, món chính chỉ có bánh bột ngô, không biết làm kiểu gì, rất khó nuốt, tắc cổ họng, ngâm vào nước nhìn rõ được cả hạt, ngoài ra ăn chút rau dại quả dại, ăn không đủ no, cũng không biết Vô Hư hòa thượng làm sao cao to béo trắng như thế, đây cũng là một trong những lý do hắn nhất định phải hoàn tục, ở lại chùa ăn uống không đủ, có khi còn chết đói.
“Đúng, dạo này Phương Trượng có vẻ gầy!” Vô Hư hòa thượng trầm tư rồi nói.
Hai người bọn họ, một bên nói, một bên rảo bước, đi hồi lâu, một con sông ngăn ở phía trước, sông không rộng khoảng mười trượng, nước sông trong suốt, đáy sông không ít rong rêu, hai bên bờ mọc đầy các loại thực vật, có mấy bụi hoa dại màu tím, chập chờn theo gió rất đẹp.
Trên sông có một cây cầu gỗ, rộng một trượng có thừa, nhìn cũng thấy đã lâu năm, trên đó cũng mọc vài cây cỏ dại, đứng ở trên cầu nhìn qua khe hở có thể thấy nước sông lững lờ chảy xuôi
“Tiểu hòa thượng.”
Vô Sinh đột nhiên nghe được giọng của một cô gái, rất nhẹ, rất ôn nhu.
“Ai?”
“Tiểu hòa thượng.”
Giọng nói lại vang lên, nghe kỹ giống như từ phía cầu dưới truyền đến.
Hắn đi tới bên lan can cầu nhìn xuống, nước sông lẳng lặng chảy xuôi, đáy sông lít nha lít nhít rong rêu, theo dòng nước bồng bềnh.
“Tiểu hòa thượng.” Âm thanh lại vang lên.
“Ai, ngươi ở đâu!?”
“Ta ở đây a, ở phía dưới.”
Vô Sinh nhìn xuống, trên sông nhỏ không biết từ lúc nào trôi đến một bè tre nhỏ, đứng phía trên là một tiểu cô nương xinh đẹp khoảng mười bảy mười tám tuổi, một thân quần áo màu xanh lục, vòng eo thon nhỏ, dáng vẻ xinh đẹp vô cùng, mị nhãn ẩn tình, đang nhìn hắn.
“Tiểu hòa thượng, xuống đây trò chuyện với ta chứ?” Cô nương trẻ tuổi cười nói.
“Không được, hôm nay ta có việc, hôm khác, hôm khác.”
“xuống đi mà?” giọng nói cô gái rất nũng nịu, dường như ở bên tai khẽ nói.
Hòa thượng cảm giác mình đầu có chút mơ mơ màng màng, càng nhìn càng thấy cô nương kia rất xinh đẹp, đang lúc muốn cùng nàng tán gẫu nói chuyện phiếm, theo bản năng liền hướng dưới cầu đi đến.
“Vô Sinh, ngươi đang làm gì?” Đột nhiên một giọng nói vang lên.
Vô Sinh chỉ cảm thấy đầu óc ù ù, thần trí mơ màng, trước mắt lắc lư, thân thể như muốn ngã xuống, đứng vững định thần, thấy mình đã từ cầu gỗ đi xuống bên bờ sông.
Nhìn về phía dòng sông, nước sông trong veo lẳng lặng chảy xuôi, rong rêu chập chờn.
“Vừa nãy, vừa nãy trên sông có một bè tre nhỏ.” Vô Sinh chỉ vào trong sông nói.
“Nào có bè tre?” Vô Hư hòa thượng nói.
“Trên bè tre còn có một tiểu cô nương xinh đẹp, ta nhìn thấy rõ ràng, còn gọi ta nữa!”
“Vô Sinh, nghe sư phụ nói một câu, cho dù quốc sắc thiên hương, quay đầu lại đều là một đống Hồng Phấn Khô Lâu.”
“Đó là quỷ!” Vô Sinh biến sắc mặt, có chút tái nhợt.
“Ai, thế gian nào có quỷ, là lòng người mong ước!” Vô Hư hòa thượng vỗ tay nói.
“Đi thôi, chúng ta đến trong thôn hóa bát cơm chay, đi đường lâu như vậy, sư phụ cảm thấy đói bụng.”
“Hừm, ta cũng đói bụng.” Vô Sinh nói.
Theo câu nói của Vô Hư hòa thượng, hắn sờ sờ bụng mình, sau khi qua cầu hắn quay đầu nhìn lại, nước sông lẳng lặng chảy.
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì là ảo giác sao? Sao cảm giác chân thực như vậy, nhìn, nghe, đều rất chân thật.
Đi tới đầu thôn, nhìn thấy một vị lão bá, lưng có chút còng, dắt một con trâu già gầy còm đi từ từ.
“Thí chủ.”
“Vô Hư hòa thượng, lâu rồi không gặp, ngươi lại mập!” Lão bá cười nói.
Vô Hư nghe vậy cười cười.
“Xuống núi làm cái gì a?”
“Đi Kim Hoa.”
“Đi đường thong thả.” Lão bá nói, nói xong dắt ngưu liền đi.
“Thí chủ, chúng ta đi đường nửa ngày, có chút mệt mỏi, có thể đến nhà thí chủ xin chén nước uống?” Vô Hư theo ở phía sau nói.
“Uống nước có thể, ăn cơm không được.” Lão bá nói.
Vô Hư nghe xong trên mặt không chút xấu hổ.
“Cảm ơn thí chủ.”
Theo vị lão bá này đi tới ngoài sân của một hộ trong thôn.
“Ở bên ngoài chờ.”
Buộc trâu xong, lão bá vào phòng, còn không quên đem cửa lớn đóng lại, giống như đề phòng cướp. Chỉ trong chốc lát, bưng hai cái bát sành đi tới.
“Đây, uống xong mau đi đi.”
“Cảm ơn thí chủ.”
Hai hòa thượng uống xong nước, lão bá kia nhận lại bát nước lập tức xoay người đóng rầm cửa, sau đó từ bên trong cài then cửa.
“Chúng ta giống như không được hoan nghênh a!” Vô Sinh nói.
“Ha ha, chúng ta đi nhà khác.” Vô Hư cười một tiếng nói.
Bọn họ lại đi một gia đình khác, gõ cửa, mở cửa chính là một người đàn ông trung niên, ăn mặc quần áo vải thô, vừa nhìn hai hòa thượng, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Thí chủ, chúng ta...”
“Không có, đi chỗ khác đi!”
Lời còn chưa dứt, ầm một tiếng, môn bị đóng lại, giống nhà trước từ bên trong chốt then cửa.
“Đây là chuyện gì?” Vô Sinh sửng sốt.”Các ngươi làm gì khiến người ta chán ghét thế?”
“Trong thôn có vài người có thành kiến với chúng ta.” Vô Hư hòa thượng nói.
“Vài người sao?” Vô Sinh tức giận nói, đi đường từ trưa tới giờ, hiện tại cái bụng đói ùng ục vang lên, vốn đang hi vọng đến trong thôn này xin bát cơm chay, bây giờ nhìn tình cảnh này chỉ sợ là không có hi vọng.
Đang lúc hai người nói, cọt kẹt một tiếng, cửa phòng một gia đình trước mặt mở ra, bên trong đi ra một cô nương trẻ tuổi, tuy rằng ăn mặc rất bình thường, nhưng dáng dấp lại dễ nhìn.
“Ninh thí chủ.” Vô Hư hòa thượng cười chào hỏi.
“Hai vị đại sư.” Cô nương khẽ mỉm cười.
Mấy ngày trước, cô nương này còn từng đến chùa thắp hương cầu nguyện, gọi là Ninh Tiểu Hồng.
Nàng có hảo tâm, đưa hai người vào trong phòng, sau đó chuẩn bị cơm chay cho bọn họ, cơm tối của hai người cuối cùng có có chỗ chờ mong. Đây cũng là một bữa ăn no của Vô Sinh trong mấy ngày qua.
“Phật tổ sẽ phù hộ ngươi.” Vô Hư nói.
“Cảm ơn đại sư, nếu như không chê, hai vị đại sư buổi tối liền ở ngủ ở nhà ta chứ?” Ninh Tiểu Hồng nói.
“Không thể, không thể.” Vô Hư hòa thượng nói, “Chúng ta đã có nơi nghỉ đêm.”