Dịch & Biên: Cheng
***
Từ trong nhà Ninh Tiểu Hồng đi ra, Vô Hư đi phía trước dẫn đường tới nơi qua đêm hắn nói. Ở làng bên, một khoảng sân bị bỏ hoảng, trong sân mọc đầy cỏ dại, không biết hoang hóa bao nhiêu năm tháng, phòng ốc đã rách nát không thể tả, trên nóc nhà có một lỗ thủng to.
“Tối nay chúng ta liền ở đây?” Vô Sinh hỏi.
“Ừm.” Không Hư hòa thượng gật gù.
“Ta cảm thấy, chúng ta nên quay lại nhà Tiểu Hồng ngủ lại?” Vô Sinh nói.
Hắn cảm thấy nhà của Tiểu Hồng tuy đơn sơ nhưng so với nơi này quả thực chính là đại viện nhà giàu.
Cọt kẹt một tiếng, Vô Hư đưa tay đẩy nhẹ liền rơi xuống một cánh cửa gỗ.
“Vị nữ thí chủ kia trong nhà chỉ có một mình nàng, chồng nàng có việc ra ngoài, hai người xuất gia chúng ta ngủ qua đêm ở nhà nàng không thích hợp.” Vô Hư nói.
“Cũng đúng, thế nhưng, có nơi nào tốt hơn một chút không, nơi này thực sự là...” Vô Sinh đi vào trong phòng, ở trong chỉ có một chiếc bàn mục nát, khắp nơi là tro bụi, trong phòng lạnh lẽo, ẩm ướt, còn có mùi vị không biết dùng từ gì diễn tả.
“Có nơi để che gió che mưa là tốt lắm rồi, chúng ta là người xuất gia không để ý nhiều như vậy.” Vô Hư hòa thượng nói.
Nói xong, hắn dọn dẹp sơ qua gian nhà, tìm một nơi sạch sẽ thả xuống chăn đệm. Sau đó đi ra ngoài tìm chút củi gỗ, đốt một đống lửa ngay ở trong phòng, nhất thời cảm giác ấm áp rất nhiều. Khi nhìn hắn làm chuyện này vô cùng quen thuộc, hiển nhiên đây không phải là lần đầu.
Sắc trời bên ngoài bao phủ hoàn toàn một màu đen, cúc cu, xa xa truyền đến vài tiếng tiếng chim gáy.
Bên ngoài vô cùng yên tĩnh,
“Thời gian không còn sớm, ngày mai còn muốn đi đường, nghỉ sớm một chút đi.” Vô Hư nói, nói xong, hắn liền nằm trên đất chuẩn bị ngủ.
“Ngươi không sợ ta chạy?” Vô Sinh hỏi.
“Chạy? Ngươi có thể thử xem.” Vô Hư nghe xong cười nói không hề để ý.
Không bao lâu, hòa thượng béo liền phát ra tiếng ngáy nhẹ chìm vào giấc ngủ.
Vô Sinh nằm trên đất, nghe tiếng củi lửa cháy lép bép bên tai không sao ngủ được. Nằm trên đất, nhìn lên bầu trời qua lổ thủng của nóc nhà.
Hắn vốn không phải người thế giới này, hắn tên là Vương Sinh, nguyên bản ở thế giới kia cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, chỉ là sau một giấc ngủ, khi tỉnh lại thấy mình ở trong một ngôi chùa, sau đó lại phát hiện bản thân thay đổi thành người khác, không phải là chính mình, trẻ lại không ít, lại bị người cạo đầu thành tên trọc, còn có một pháp hiệu nực cười, trong nhất thời hắn còn chưa lấy lại tinh thần, vẫn nghĩ bản thân đang ở trong mơ, ngơ ngơ ngác ngác hai ngày, khi hắn nhìn thấy ba chữ lớn “Lan Nhược Tự” trên tấm biển của chùa, thì có một cảm giác xấu vô cùng.
Khi hắn đến sau núi kiếm củi đốt, nhìn thấy một cây đại thụ, cao đến mấy chục trượng, giương nanh múa vuốt, che kín bầu trời, một cây như muốn lấn át cả khu rừng, cho dù lúc mặt trời chói chang nóng bức nhất, đứng dưới tán cây vẫn cảm thấy râm mát, không, nói chính xác là âm u lạnh lẽo, lại nhìn về phía sau có thể thấy một ngọn núi lớn, đứng ở đó giống như một cự nhân đỉnh thiên lập địa, đồ sộ nặng nề.
“Ngọn núi kia tên gì?”
“Hắc Sơn!”
Đây là câu trả lời của vị sư huynh pháp hiệu Vô Não kia, chưa dứt lời liền có một cơn gió thổi qua, khiến hắn như rơi vào hầm băng, toàn thân phát lạnh, trắng đêm chưa ngủ.
Liêu trai, Lan Nhược Tự, Thụ Yêu, Hắc Sơn Lão Yêu, Ninh Thải Thần, Yến Xích Hà, còn có Tiểu Thiến câu hồn, một vài hình ảnh ở trong đầu của hắn chớp qua.
Sau đó thì chuyện như sáng nay
Kỳ thực, hắn cũng không phải không muốn làm hòa thượng, đối với cái nghề nghiệp có chút vinh quang này, lòng hắn cũng đã từng hướng tới, cũng nghĩ thử qua một lần. Thế nhưng để hắn làm hòa thượng ở trong “Lan Nhược Tự” kia, phía sau còn có một cây hòe ngàn năm tuổi, một ngọn Hắc Sơn. Đánh chết hắn cũng không làm.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!
Hắn không phải là thư sinh Ninh Thải Thần kìa, đến ma nữ cũng dám dây, hơn nữa nơi này cũng không có kiếm khách râu ria rậm rạp.
Hắn thật muốn chạy, thế nhưng thật không biết chạy trốn nơi đâu, bởi vì hắn không biết một chút gì về thế giới dưới chân núi
U, bên ngoài đột nhiên nổi gió, thổi qua cửa giấy rách nát kia phát ra tiếng cọt kẹt vang vọng, thấu vào trong nhà, thổi lên đống lửa bập bùng.
Ân ừ,
Đột nhiên một thanh âm theo gió, từ bên ngoài phiêu hốt truyền vào, giống là một người phụ nữ đang kêu gọi.
Có người?
Sau khi nghe được âm thanh, tuổi trẻ hòa thượng lập tức ngồi dậy, sau đó nhìn thấy ngoài cửa thoáng qua một bóng trắng.
Cái quái gì vậy?
“Ai?” Vương Sinh hướng ra ngoài kêu một tiếng. Đáp lại hắn chỉ có tiếng gió vù vù.
“Nhìn lầm rồi.”
Nhưng vào lúc này, một bóng người màu trắng, mái tóc dài lần nữa từ ngoài cửa lướt qua.
Có thể xác định, đó là một người!
Hắn giật mình, lông tóc toàn thân dựng đứng cả lên.
Ực, nuốt một ngụm nước miếng.
“Này, này, hòa thượng, bên ngoài có người!”
Gân cổ gào như vậy, hòa thượng béo bên cạnh vẫn ngủ như lợn chết.
Vương Sinh hít một hơi thật sâu, cầm lấy cây đuốc, chậm rãi đi về phía cửa, đi tới cạnh cửa, nhìn ra phía bên ngoài, trong sân cỏ dại um tùm, ánh trăng trên bầu trời lạnh lẽo như nước, vẩy trên mặt đất, tất cả đều yên tĩnh như vậy, có vẻ không có gì khác lạ.
“Không người, nhìn lầm?”
Ô, một cơn gió nổi lên, một người từ bên trong cỏ dại nhẹ nhàng đi ra, toàn thân áo trắng, mái tóc dài màu đen che toàn bộ khuôn mặt, mấu chốt là bàn chân hắn không dẵm ở mặt đất, mà là cách mặt đất một thước, đứng giữa không trung, hai tay rủ xuống, cứ như vậy bay thẳng tới phía cửa.
Nhất thời, một cỗ hàn ý chạy từ chân tới đầu, hắn cảm thấy run cả người mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, cứ ngẩn người ở đó, không biết làm thế nào.
Quỷ a!
Hắn hô to một tiếng, quay đầu chạy đến bên hòa thượng béo còn đang say giấc.
“Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, bên ngoài có quỷ a!”
Hắn liên tục kêu to, tay đấm chân đạp, đem Vô Hư hòa thượng đánh thức.
“Chuyện gì?” Không Hư hòa ngáp miệng, dụi mắt mắt lim dim hỏi.
“Quỷ, bên ngoài có quỷ a!” Vương sinh cánh tay run run chỉ ra bên ngoài.
“Quỷ, cái gì quỷ?” Vô Hư hít một hơi thật sâu, đứng dậy liền đi ra phía ngoài.
“Hắn vừa ở bên ngoài, ngươi cẩn thận một chút!” Vương Sinh nói.
Ai biết bên ngoài là cái loại quỷ gì? Lỡ như là loại quỷ thích ăn thịt người thì toi.
Hòa thượng béo đi tới cửa, cọt kẹt cánh cửa nát bị đẩy ra tức thì, bên ngoài sân hoang vu cỏ dại rậm rạp, tường viện sụp xuống hơn nửa, ở phía xa ngoài thôn là rừng sâu cùng núi thẳm, còn có một vầng trăng khuyết treo giữa bầu trời.
Tĩnh lặng, vô cùng tĩnh lặng.
“Nào có quỷ?” Hắn quay đầu hỏi.
“Vừa rồi hắn từ cỏ dại đi ra, toàn thân áo trắng, mái tóc dài che mặt, chân không chạm đất.” Vương sinh chỉ vào cỏ dại nói.
“Đi, đi xem xem.”
“A?”
“Sợ cái gì, trong lòng có Phật, chư tà bất xâm.” Hòa thượng béo biểu hiện nghiêm túc nói.
A di đà Phật,
Tuyên một tiếng niệm phật, sau đó hướng về cỏ dại bên trong đi đến.
Cỏ dại khá cao, cao đến vai người, càng đi vào trong, Vương Sinh càng cảm thấy cả người rét run.
“Ta đây có phải là đi tìm chết!” hắn tự hỏi lòng.
Đi vào trong không bao xa thì dừng lại, đến đầu tường sụp đổ chặn lại lối đi, vốn là cái nhà này cũng không lớn.
“Ngươi xem, nào có cái gì?” Vô Hư hòa thượng nói.
“Trở về đi.”
Hai người vào phòng, tới cửa Vương Sinh quay đầu nhìn lại, vừa nãy ở bên trong cỏ dạo, hắn chung quy có cảm giác mất hồn mất vía, ngoại trừ âm hàn còn có một cảm giác kỳ lạ, phảng phất có gì đó đang dòm ngó bản thân.