Cả ngày hôm đó Đặng Lâm ở lại công ty nhưng không thể tập chung vào công việc. Sau khi tan làm cũng không trở về luôn mà vẫn ở lại tăng ca. Nói tăng ca chi bằng nói là ngồi thất thần trong văn phòng cả buổi tối thì đúng hơn.
Đến tận 11h khuya mới chịu nhấc chân ra khỏi công ty. Tài xế cũng đã đợi sẵn dưới cửa. Cảm giác có hơi thấp thỏm. Phần muốn về phần không muốn về. Lỡ như cô chưa đi vậy chẳng phải cô lại ngồi đợi anh cả tối hay sao.
Lỡ người đi rồi? Về nhà liền thấy thiếu đi bóng dáng thân quen có phần không quen.
“Ông chủ. Ngài muốn đi đâu?” Tài xế sau khi đã nhìn thấy Đặng Lâm lên xe liền cất tiếng hỏi. Hôm nay nhìn sắc mặt ông chủ có vẻ không tốt cho lắm. Tốt hơn hết vẫn nên hỏi cho rõ ràng. Đề phòng ông chủ lại tức giận. Làm lái xe cho Đặng Lâm nhiều năm tài xế hiểu rõ lúc nào nên làm gì.
“Về biệt thự.” Châm lấy điếu thuốc Đặng Lâm nhàn nhạt lên tiếng.
“Vâng.” Tài xế đáp lời rồi bắt đầu khởi động xe. Chiếc xe Rolls-Royce sang trọng từ từ lăn bánh rời khỏi tòa nhà Đặng Thị.
Chiếc xe lao vun vút trong màn đêm, xung quanh chỉ có ánh sáng của đèn đường có vẻ đặc biệt cô đơn.
Rất nhanh đã đến cổng lớn biệt thự. Bảo vệ thấy ông chủ đã về lập tức nâng chốt bảo vệ lên để xe chạy vào.
Xe dừng trước cửa lớn. Vẫn là đôi giày da bóng loáng bướng xuống xe. Tài xế nhanh chóng đánh xe xuống gra rồi lái xe của mình rời đi.
“Cậu chủ.” Chú quản gia nhìn thấy Đặng Lâm xuống xe liền đơn giản chào hỏi rồi lại tiếp tục với công việc đang làm.
“Ông chủ đã về.” Người giúp việc nghe thấy tiếng xe ngoài cửa lập tức chạy ra nghênh đón.
Vẫn là những gương mặt ấy thế nhưng lại thiếu đi một người. Người con gái ngày ngày đều thức đợi Đặng Lâm về nhà cùng ăn tối hôm nay đã không còn xuất hiện nữa.
Ngày thường dù sớm hay muộn chỉ cần là anh về tới nhà cô đều ngồi đợi sẵn ở phòng khách. Thế nhưng dáng người nhỏ bé ấy hôm nay đã không còn xuất hiện.
“Ừ. Phu nhân đâu?” Đã đoán được 90% câu trả lời nhưng Đặng Lâm vẫn không khỏi có chút hy vọng hỏi người giúp việc. Biết đâu cô chỉ như hôm qua trong người không khỏe liền nằm trên phòng không chịu xuống.
“Ông chủ. Phu nhân đã rời đi sáng nay rồi. Cô ấy nói hai người đã...” Người giúp việc chưa kịp nói hết câu đã bị Đặng Lâm lên tiếng ngắt lời.
“Ừ. Tôi đã biết.” Không đợi giúp việc nói thêm gì Đặng Lâm đã nhấc chân đi lên lầu.
Lần này anh không về phòng mình luôn mà trực tiếp tời phòng của cô. Đẩy cửa bước vào cả căn phòng là một màu tối đen. Lạnh lẽo không chút hơi ấm cho thấy chủ nhân đã rời đi từ lâu.
Mọi thứ trong phòng đã được sắp xếp lại ngăn nắp. Thế nhưng rất cả đồ dùng của Sở Tuệ Linh đã được thu dọn sạch sẽ mang đi hết. Còn lại chắc cũng chỉ là hương thơm thoang thoảng còn sót lại.
Ném cặp tài liệu qua một bên Đặng Lâm bèn thả người ngã xuống giường. Mùi hương quen thuộc vẫn quanh quẩn vờn quanh chóp mũi. Thế nhưng người đã không còn ở đây nữa.
Cô đi rồi anh mới tinh ý nhận ra. Cán nhà này sau khi vắng đi Sở Tuệ Linh liền không còn là nhà nữa. Có chăng cũng chỉ là một căn biệt thự rộng lớn quy củ và nghiêm khắc.
“Sở Tuệ Linh, em nói xem tại sao em đi rồi tôi lại thấy khó chịu thế này? Trước đó rõ ràng không thích em. Cũng không muốn em thích tôi. Nhưng em đi rồi chính tôi lại thấy không vui. Mọi thứ liền lệch ra khỏi quỹ đạo. Đặng Lâm tôi dường như đã không phải tôi nữa.” Giọng nói thì thào vang lên trong căn phòng. Bây giờ chính Đặng Lâm cũng không hiểu bản thân mình đang muốn gì và cần gì.
Dường như nhớ ra gì đó Đặng Lâm vội vùng dậy khỏi giường đi tới bàn. Trên bàn đặt sẵn một tờ Đơn Xin Ly Hôn và một cây bút. Vị trí vợ đã được kí sẵn chỉ còn trống bên chồng. Chỉ cần Đặng Lâm kí xuống. Vậy thì quan hệ giữa hai người liền thật sự chấm rứt. Một chút liên hệ cũng không còn.
Cầm tờ đơn trên tay mà Đặng Lâm do dự không biết có nên kí hay không. Nếu không kí chỉ là Sở Tuệ Linh đơn phương ly hôn. Mỗi quan hệ này vẫn chưa thực sự chấm rứt
Nếu kí xuống chính là một chút tư cách cũng không còn.
Rõ ràng từ đầu anh đã nói tôn trọng tất cả quyết định của cô. Thế nhưng khi cô thực sự đưa ra quyết định rồi Đặng Lâm lại lưỡng lự không biết phải lựa chọn thế nào.
Anh đang xác định lại xem tình trạng hiện tại của bọn họ là gì. Thứ tình cảm quái quỷ chi phối suy nghĩ của anh bây giờ là gì.
Tổng giám đốc Đặng Lâm quyết đoán trên thương trường thường ngày hiện tại lại không thể đưa ra quyết định. Chỉ sợ sai một lần liền không có cơ hội làm lại nữa. Một nét bút hạ xuống chính là dùng cả đời để đánh đổi. Anh muốn bản thân suy nghĩ thật kĩ trước khi đưa ra quyết định.
Cùng lắm là bắt người về lần nữa. Đặng Lâm anh mới không sợ.
Suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện Đặng Lâm quyết định không kí giấy. Ném chiếc bút xuống thùng rác rồi cẩn thận cất tờ giấy đi. Hình như Đặng Lâm đã bắt đầu hiểu rõ lòng mình rồi.