Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư | Tiểu Băng Khối Lịch Hiểm Ký

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11

Lúc Liễu Trường Nguyệt đem theo Hàn Hàn và Kim Hoa đi ra, sắc trời đã sáng dần.

Đám lửa phía tây Thủy Nguyệt lâu vẫn còn cháy lớn, gió đông thổi tới khói bụi mịt mù, phảng phất mùi khen khét.

Trong viên tử, cao thủ vẫn đánh nhau bất phân thắng bại, giữa những thân ảnh đang chém giết kia từng đàn hàn sơn bạch điệp nhẹ nhàng tung bay như tuyết, khiến cho cảnh tượng xơ xác tiêu điều này mang một vẻ đẹp tựa như ảo mộng.

Mục Tương là người đầu tiên phát hiện ra sự xuất hiện của Hàn Hàn. Hắn lập tức rút khỏi trận giao đấu, cầm kiếm xông về phía Liễu Trường Nguyệt.

Liễu Trường Nguyệt cũng không trốn không tránh, ngũ trảo đột ngột chế trụ cổ họng Hàn Hàn.

Kiếm của Mục Tương dừng trước mặt Liễu Trường Nguyệt, mũi kiếm chỉ kém nửa tấc liền có thể đâm vào tim người kia. Nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, không dám tùy tiện dịch chuyển thêm.

Hàn Hàn thấy bộ dạng của Mục Tương, biết việc mình vừa rồi biến mất cùng Liễu Trường Nguyệt nhất định làm người ngày lo lắng không thôi. Y vội vàng đưa tay nắm lấy tay Liễu Trường Nguyệt đang đặt trên cổ mình, ánh mắt không ngừng liếc về phía Liễu Trường Nguyệt.

Người này lúc nãy rõ ràng đáp ứng thả y, như thế nào vừa ra khỏi đã đổi ý.

“Buông Tiểu Hàn ra.” Mục Tương nói.

Thanh âm của hắn so với lúc trước có phần trầm khàn hơn, vẻ mặt cũng không giống như trước ung dung điềm tĩnh.

Ngón tay của Liễu Trường Nguyệt đặt trên cổ Hàn Hàn, chỉ cần khẽ siết lại, người hắn đã tìm kiếm rất lâu, có lẽ sẽ lại rời khỏi hắn. Chỉ nghĩ tới đây, Mục Tương tính tình vốn rất trầm ổn, cũng khó có thể trấn tĩnh lại.

Liễu Trường Nguyệt nhìn bộ dạng của Mục Tương không nén nổi mỉm cười, ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ Hàn Hàn, nói: “Trước đến giờ không ai dám chĩa kiếm vào người ta.”

Bàn tay cầm kiếm của Mục Tương cơ hồ có thể trông thấy gân xanh, trên mặt hắn hoàn toàn không còn vẻ ôn văn nho nhã thường ngày, trái lại trong mắt còn hiện lên một tia sát ý.

Mục Tương cũng không sợ để Liễu Trường Nguyệt phát hiện ý đồ mình, trong thanh âm thanh lãng ôn hòa của hắn kia bí mật mang theo chút lãnh đạm, nói: “Nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc của hắn, Tả Ý sơn trang và Hàn Sơn phái nhất định sẽ khiến Thanh Minh các từ nay về sau biến mất khỏi giang hồ.”

Hàn Hàn vốn đang tức giận việc Liễu Trường Nguyệt động tay động chân với y, nhưng câu nói tiếp sau của Mục Tương lại khiến y đột nhiên bình tĩnh lại.

Ở bên nhau nhiều năm như vậy, Hàn Hàn chưa từng thấy Mục Tương từ nhỏ đã như một tiểu lão đầu lộ ra vẻ mặt giận dữ chỉ chực giết người như vậy. Trái tim trong ngực y nảy lên một cái thật mạnh, giống như muốn nhảy ra ngoài, cả người tê tê dại dại, lại bắt đầu trở nên mềm nhũn.

A Tương như vậy thực sự là phong tư bất phàm. . .vô cùng đẹp mắt. . .

Liễu Trường Nguyệt khẽ dùng sức, cổ Hàn Hàn bị siết lại, chặt đến nỗi đầu lưỡi muốn phun ra, phát ra chút khí âm.

Trên mặt Mục Tương hàn sương dày thêm ba phần, ngân kiếm tiến thêm nửa tấc, mũi kiếm đâm vào ngực Liễu Trường Nguyệt, máu rỉ ra ngoài.

“Ngươi không sợ ta thực sự giết hắn?” Liễu Trường Nguyệt còn thừa hơi cười cười hỏi.

Mục Tương không đáp, những gì hắn muốn nói vừa rồi cũng đã nói xong.

Hai người nhìn nhau, sau một hồi im lặng đầy quỷ dị, Liễu Trường Nguyệt cười ha ha vài tiếng, buông cả năm ngón, đổi lại lấy tay khoác lên vai Hàn Hàn.

Mục Tương lúc này mới chậm rãi thu kiếm.

Liễu Trường Nguyệt triệu hồi sát thủ Thanh Minh các trước, Mục Tương khi nhìn thấy ngón tay của Liễu Trường Nguyệt đùa nghịch trên tóc Hàn Hàn mi tâm không chú ý mà cau lại, nhưng sau đó cũng hạ lệnh đệ tử hai phái thu binh.

Mục Tương siết chặt nắm đấm, nét mặt nghiêm lại vài phần. “Trong lúc nhất thời tình thế cấp bách ngộ thương Các chủ, thỉnh Các chủ thứ lỗi.”

“Không dám.” Ngón tay Liễu Trường Nguyệt cuộn mấy vòng quanh tóc Hàn Hàn, vô tình trả lời,

Hàn Hàn bị gạt sang một bên nhìn hai người này chỉ muốn giơ chân đạp mấy phát, Mục Tương việc gì phải tự nhận sai, kẻ nên nói lời xin lỗi rõ ràng là Liễu Trường Nguyệt mới đúng. Nếu hắn không làm mấy trò này, Mục Tương sao có thể tức giận mà cầm kiếm đâm hắn?!

Huống chi chỉ chảy có mấy giọt máu như vậy thì tính làm gì, nếu y là Mục Tương, nhất định đem ***g ngực của cái tên chết tiệt này đâm thành tổ ong vò vẽ, tránh cho tên hỗn trướng này sống lâu thêm một khắc lại phá hoại nhân gian.

Liễu Trường Nguyệt nói: “Mục thiếu trang chủ lần này đến đây chẳng qua là muốn đưa Hàn đại chưởng môn trở về, người ta có thể trả cho ngươi, nhưng ngươi phóng hỏa đốt Thủy Nguyệt lâu của ta, giết thuộc hạ của ta việc này phải tính sao?”

“Nếu Các chủ không chế trụ bằng hữu của ta trước, tại hạ cũng sẽ không làm ra hạ sách này.” Mục Tương đáp.

Liễu Trường Nguyệt hừ một tiếng. “Thanh Minh các từ trước đến nay chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn.”

“Thỉnh Các chủ buông bạn ta ra trước.” Tầm mắt của Mục Tương dừng lại trên ngón tay đang đùa giỡn tóc Hàn Hàn của Liễu Trường Nguyệt, sắc mặt hắn nãy giờ vẫn không khá hơn, hắn cảm thấy hai người kia dựa vào nhau quá sát, như muốn dán chặt lấy đối phương.

“Bạn?” Liễu Trường Nguyệt từ ánh mắt thâm thúy của Mục Tương nhìn không ra một chút manh mối. Có lẽ ở trong mắt người khác hai người này thực sự đơn giản chỉ giống như bằng hữu, nhưng cho dù là phu thê cũng không có khả năng vì đối phương làm nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, huống hồ chỉ là loại cảm tình bằng hữu này.

Liễu Trường Nguyệt cười cười, thay đổi cách xưng hô nói: “Tiểu Hàn ở chỗ này của ta ít nhất cũng đã bốn năm tháng, người sống bên nhau lâu ngày đều có cảm tình, ngươi vừa tới đã nói muốn đưa hắn đi, ta thực sự là luyến tiếc.”

Liễu Trường Nguyệt cúi đầu nhìn Hàn Hàn. “Ngươi nói phải không?”

“Phải bà ngươi ấy!” Hàn Hàn hai mắt trừng lớn. “Nói thả người lại không chịu thả, còn dây dưa làm gì?”

Tay cầm kiếm của Mục Tương nắm thật chặt. “Các chủ thỉnh tự trọng!” Mặc dù không biết Liễu Trường Nguyệt vì sao lại đổi ý thả Hàn Hàn, nhưng hắn dù sao vẫn cảm thấy không bình thường, hơn nữa ánh mắt Liễu Trường Nguyệt nhìn Hàn Hàn lại quỷ dị như vậy.

Liễu Trường Nguyệt buông cánh tay đang áp chế Hàn Hàn, Hàn Hàn cảm thấy cả người nhẹ bẫng, trên khuôn mặt khó giấu được tâm sự kia để lộ ra thần tình vui sướng, quay đầu nhìn Mục Tương, liền cất bước chạy về phía hắn.

Ai ngờ mới nhấc chân bước được hai bước, một trận kình phong cuốn từ phía sau, đột ngột bị lôi trở lại, ngã vào một bờ ngực rắn chắc.

Hàn Hàn ý thức bị đụng đến thất điên bát đảo, y choáng váng không kịp lấy lại tinh thấn, liền thấy một ảnh tử đen ngòm đè xuống. Một tay dùng sức chế trụ cằm y, đau đớn khiến y hé miệng, sau đó có thứ gì đó trơn ướt trượt vào, càn quét một hồi trong miệng y.

Hàn Hàn hít một hơi thật sâu, kinh hãi không nói nên lời,

Cái gì, cái gì? Thứ ghê tởm đang động tới động lui trong miệng y là cái gì?

Một lúc lâu sau ý thức hoàn toàn cứng đờ đáng thương của y mới nghĩ ra, là đầu lưỡi của Liễu Trường Nguyệt!

Hàn Hàn đến khi ý thức được điểm ấy lông tơ toàn thân đã dựng thẳng, da gà nổi khắp người, đầu bắt đầu ong ong, căm phẫn run rẩy không thôi.

Nhưng khi y muốn đem hai hàm răng hung hăng khép lại, cắn đứt đầu lưỡi tùy tiện luồn vào miệng kẻ khác này, đột nhiên trong người cảm thấy một cỗ lực đạo cường liệt lôi kéo, cả người mình liền từ trong lòng ngực Liễu Trường Nguyệt bay ra ngoài, rơi vào ***g ngực ấm áp quen thuộc kia.

Hai hàm răng đang cố sức cắn xuống đập vào nhau, phát ra một tiếng “khách”. Bởi vì lực quá lớn, không cắn được đầu lưỡi Liễu Trường Nguyệt ngược lại còn đập vào răng mình, khiến cằm Hàn Hàn đau tê tái.

Ngay trong lúc này, Mục Tương tay trái ôm lấy y, tay phải xuất kiếm, tiếng binh khí chạm vào nhau leng keng, một kích lại một kích tia lửa văng khắp nơi. Kết quả của việc dùng toàn lực liều chết giao tranh, kiếm phong thét gào kiếm quang chợp tắt, bốn phía đất đá bay mù trời nhật nguyệt vô quang, cảnh tượng thực rất kinh người.

Sau mười chiêu một tiếng nổ vang, hai người chịu sự chấn động từ lực đạo của đối phương, văng ra xa vài thước.

Liễu Trường Nguyệt khoanh tay đứng ở đầu bên kia không thấy chút tổn hại, Kim Hoa nhanh chóng đuổi kịp.

Mục Tương ở bên này trong khi lùi về sau liền hóa giải kình lực của đối phương, khi đáp xuống vẫn đứng vững vàng, chút dấu vết dao động cũng không có.

Mục Tương cúi đầu, ánh mắt lo lắng nhìn người trong lòng. Hàn Hàn lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao, Mục Tương lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt ôn nhu của Mục Tương, vẻ mặt an lòng sau khi xác nhận Hàn Hàn thực sự trở lại bên cạnh hắn chậm rãi hiện lên.

“Ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Mục Tương nói.

Ánh mắt đầy dịu dàng của hắn, còn có loại thần tình yên lòng kia khiến trái tim Hàn Hàn nhất thời đập loạn, hai má không khống chế được mà nóng lên.

Mục Tương dùng lòng bàn tay xoa xoa đôi môi bị hôn đến đỏ của Hàn Hàn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Trường Nguyệt, thanh âm thoáng có chút khó chịu. “Ngươi đây là có ý gì?”

Liễu Trường Nguyệt mang theo tiếu ý nhàn nhạt, bờ môi ướt át khiến khuôn mặt tuấn mỹ vô trù kia của hắn nhuộm một tầng tà khí. Hắn phớt lờ Mục Tương, đối Hàn Hàn nói:

“Hôm nay ngươi rời đi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ những gì ta đã nói. Đại môn của Thanh Minh các vĩnh viễn rộng mở vì người, Bách Hoa đường vĩnh viễn lưu lại vì ngươi. Đừng quên lời hứa của ngươi với ta, ta Liễu Trường Nguyệt đời này kiếp này đều ở lại nơi này, chờ ngươi quay về.”

Liễu Trường Nguyệt thốt ra lời này, sắc mặt Hàn Hàn liền tối sầm. Đây rõ ràng là hai việc khác nhau, nhưng người này cố tình muốn hợp thành một mà nói, tóm làm một mà nói coi như cũng được đi, nhưng cần gì phải nói mập mờ như vậy?!

Hàn Hàn thở phì phì giãy khỏi ***g ngực Mục Tương, Mục Tương lập tức nắm lấy cánh tay y lắc đầu.

Mục Tương lúc này mới có phần hiểu ra trong đầu Liễu Trường Nguyệt đang nghĩ gì, người kia muốn chọc giận bọn họ, nhìn bọn họ đánh nhau, hắn liền thấy thích thú.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Liễu Trường Nguyệt xoay người nhanh chóng rời đi. Mà hắc y nhân bên cạnh hắn vẫn đang đứng một chỗ, tiếp tục canh gác nhìn đệ tử Tả Ý sơn trang và Hàn Sơn phái.

“Ngươi đáp ứng hắn cái gì?” Mục Tương hỏi.

Nhưng Hàn Hàn lúc này tai không nghe được lại nhìn thấy Kim Hoa đứng trong đám hắc y nhân, Kim Hoa nhìn y một cái, dừng một lúc, lập tức xoay người đi theo Liễu Trường Nguyệt.

“Kim Hoa!” Hàn Hàn ở phía sau hắn hô. Nhưng y bị câm, cho nên Kim Hoa từ sau khi từ biệt, liền không cách nào liên lạc.

Mục Tương chăm chú nhìn Hàn Hàn, hắn có thể thấy nét khẩn thiết trên mặt Hàn Hàn.

Có đôi khi hắn thực sự không hiểu được người bạn từ nhỏ này của mình nghĩ gì trong đầu. Mục Tương nhớ rõ Hàn Hàn từng nói với hắn, y chính là thích hắn, mà sau khi trải qua những chuyện này, hắn cũng minh bạch nguyên lai thứ tình cảm mình luôn cho là tình huynh đệ này, thực ra còn có điều sâu sắc hơn.

Nếu là thích, kia cứ cho là thích đi, chính là vì sao ngoài loại cảm tình này ra, mỗi khi hắn nhìn thấy ánh mắt Hàn Hàn nhìn chăm chú vào người khác, miệng gọi tên người khác, trái tim hắn, liền bắt đầu có cảm giác mất bình tĩnh không cách nào khống chế như vậy.

Cảm giác xa lạ, dây dưa trong tim hắn.

Hàn Hàn quay đầu lại nhìn Mục Tương, cảm thấy Mục Tương cầm lấy tay y, truyền đến hơi ấm khiến y an tâm.

Liễu Trường Nguyệt đi rồi, Kim Hoa cũng đi theo Liễu Trường Nguyệt, kiếp sống tạp dịch suốt bốn tháng trời ở Thủy Nguyệt lâu này của mình cũng đến lúc kết thúc, thời điểm bản thân nên ly khai đũng đã tới rồi.

Bỗng nhiên ý thức được điểm ấy, Hàn Hàn vẫn luôn tự gắng gượng lúc này mới cảm thấy được buông lỏng. Mục Tương đang ở đây, người bản thân luôn luôn tín nhiệm giờ đang bên cạnh mình, cái gì là sát thủ, cái gì là Thủy Nguyệt lâu, cái gì là phiêu khách, cũng không thể làm mình sợ hãi.

Khí lực trên người từ lúc được thả lỏng tựa hồ như bị rút sạch, cơ thể Hàn Hàn lung lay, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.

Trước khi y ngã xuống, Mục Tương đã kịp gắt gao ôm lấy y.

Đôi môi Hàn Hàn khẽ giật giật, cổ họng khô khốc, trên mặt có chút nóng.

Mục Tương dò mạch của y, ôm lấy ngang người y, nhẹ giọng nói: “Trước tiên ngủ một giấc, ta đưa ngươi rời khỏi nơi này. Ngươi bị nhiễm phong hàn phát sốt, nhắm mắt lại, nhắm lại, nghe lời.”

Hàn Hàn nghe lời nhắm hai mắt lại. Đúng vậy, y quên mất bản thân bị nhiễm phong hàn. Tối nay thực sự xảy ra quá nhiều chuyện, khiến y mệt muốn chết.

Hàn Hàn vừa dựa vào lòng Mục Tương, liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Mục Tương ngẩng đầu, quay về phía các đệ tử hai phái vẫn luôn canh giữ bên cạnh hắn và Hàn Hàn đơn giản nói một chữ: “Đi!”

Đệ tử hai phái liền theo sau Mục Tương, ly khai Thủy Nguyệt lâu.

Hàn Hàn ngủ không quá an ổn, y cảm thấy toàn thân tứ chi bách hài đều rất đau, nhất là mấy đá kia của Kim Hoa, khiến bụng y đau đớn không thôi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đôi khi mở mắt ra, trước mặt chỉ có một mảng hắc ám, đôi khi nhắm mắt lại, lại có thể cảm thấy ánh sáng rực rõ ban ngày. Y mơ mơ màng màng nhớ tới độc Cửu tiêu ngũ linh tán trên người mình, đầu tiên là không thể nói, sau đó không thể nghe, kế tiếp sợ là không cách nào nhìn được nữa.

Trong lúc mê man Hàn Hàn không khỏi nghĩ tới, nếu không nghe được tiếng của Mục Tương, không thể mở miệng nói chuyện với hắn cũng đã đủ thảm, hiện giờ ngay cả khuôn mặt hắn cũng không thể nhìn thấy, vậy sau này y phải làm sao đây. . .

Còn có, A Tương tên ngốc tử kia, sau khi hắn biết mình bị mù, nhất định sẽ tự trách mình không thôi.

A Tương trước đây chính là người như vậy, chẳng qua chỉ vì lớn hơn mình một chút, liền xem mình như trách nhiệm của hắn, cái gì cũng lo lắng, cái gì cũng muốn quản. Lúc y khổ sở. A Tương so với y còn khổ sở hơn lúc y vui vẻ, A Tương cũng vui vẻ cùng y.

A Tương. . . A Tương. . .

Ta nêu như không thể nhìn thấy ngươi. . . Vậy phải làm sao. . .

Một bàn tay vươn ra, nắm chặt tay y.

Bàn tay kia mang theo độ ấm quen thuộc, từng khớp xương rõ ràng, khi nắm lấy, lại vạn phần mềm mại.

Mà bàn tay còn lại khẽ gạt những sợi tóc ướt đẫm trên trán y, nhẹ nhàng lau mồ hôi, mang cho y chút mát lạnh.

Biết rõ đây là ai, biết rõ người này luôn ở bên cạnh mình, biết rõ sau này vô luận như thế nào đều sẽ có người này cùng mình vượt qua. Hàn Hàn lúc này mới an tâm, lần thứ hai chậm rãi thiếp đi.

Nhiều ngày nay đều là ngủ đến khi có người nâng dậy, sau khi nuốt hết chén thuốc đắng ngắt lại được đặt nằm xuống ngủ tiếp. Hàn Hàn ngoại trừ mệt mỏi bên ngoài, không còn cảm giác nào khác, thân thể y chìm trong bóng tối yên tĩnh không tiếng động, có chút tâm phiền ý loạn, nhưng không cách nào làm mình tỉnh lại.

Cứ như vậy tới tới lui lui vài lần, hôm nay lại bị nâng dậy, khi thìa canh đưa tới bên môi liền ngửi thấy vị đạo không giống như cũ. Hàn Hàn không biết đây là thứ gì, sau khi bỏ vào trong miệng lại cảm thấy một trận dính nhớp buồn nôn.

Thứ này khiến y nhớ tới Liễu Trường Nguyệt ngày đó cường hôn mình, còn có đầu lưỡi như con giun lúc nhúc trong miệng y. Hàn Hàn mơ hồ phản kháng, không muốn ăn nữa, lại làm người kia giữ chặt cằm y đổ từng muỗng một vào miệng.

Thật vất vả đối phương mới dùng lại, vị đạo trong miệng kia khiến y thập phần khó chịu, giống như nước bọt của Liễu Trường Nguyệt vẫn còn trong miệng mình, khiến y nghiêng đầu không ngừng “Phi, phi, phi”, muốn đem tất cả những thứ trong miệng kia “phi” ra hết.

Sau đó y lại mê man, chính là chưa được một khắc, bên tai bất chợt truyền đến một tiếng vang thật lớn, giống như trong đêm khuya yên tĩnh, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng pháo hoa nổ vang, thanh âm ầm ầm như đất rung tuyết lở, lớn đến nỗi khiến đầu người ta muốn nổ tung, vô pháp thừa nhận.

Hàn Hàn trong miệng phát ra tiếng “tê, tê”, đau đớn lăn qua lăn lại, âm thanh dữ dội như địa động thiên diêu, rung mạnh đến nối đem đầu y oanh long tác hưởng.

Bỗng nhiên có hai cánh tay vươn ra chế trụ người y, có người vội vàng đem thứ gì đó nhét vào tai y, sau đó từng giọt sáp nóng rực rơi xuống, chậm rãi cắt đứt những tiếng vang này.

Có một thanh âm nãi thanh nãi khí giống như tiếng chuông vọng lại trong đầu y. “Đầu tiên phong bế tất cả lại, ngày mai lại dùng kim châm một lỗ. Hai tai hắn đã bị thương rất lâu, không thể lập tức nghe được âm thanh quá lớn!”

“Triệu. . .Tiểu. . .Xuân. . . “ nguyên lai Mục Tương tìm hắn tới. . .

Ý thức của Hàn Hàn không thanh tỉnh được bao lâu, khi bên tai an tĩnh lại, y từ từ ngất đi, mê man bất tỉnh.

“Độc này kỳ thực không khó giải, chính là dược này phải hạ từng tầng, dược liệu lại khó tìm, tốn ta thêm chút thời gian.”

Bên tai Hàn Hàn nghe thấy những thanh âm lộn xộn, ong ong vang lên có phần giống như tiếng phong điệp vỗ cánh, nhưng cẩn thận nghe lại nhận ra là tiếng người. Đầu y còn có chút mơ hồ, ngẩn ra nghe những thanh âm kia.

Là đang ở trong mộng sao? Trong mộng tai của y thỉnh thoảng vẫn còn tốt, có thể nghe thấy tất cả tiếng động.

Chắc chắn là trong mộng! Bằng không mí mắt như thế nào vẫn nặng nề không thể nâng lên.

Thanh âm lại tiếp tục, nhưng là của một người khác. “Triệu đại phu cần loại dược gì cứ việc nói ta biết, ta sẽ phái người đi tìm.”

. . .A, A Tương! Mơ thấy tiếng của A Tương.

Khóe miệng Hàn Hàn khẽ nhếch lên.

Tiếng trẻ con nãi thanh nãi khí vang lên giòn tan: “Ngươi tìm dược liệu không theo cách của ta, cũng không nhanh bằng ta, huống hồ ta phải đích thân nhìn thấy, ngửi thử mới có thể ước chừng phân lượng. Như vậy đi, ta để lại mấy thang thuốc, ngươi uy cho Tiểu Hàn uống, chờ ta mang giải dược cuối cùng đã được điều chế tốt về cho ngươi.”

“Thực làm phiền Triệu đại phu.”

“Ai, phiền toái gì chứ, gọi ta là Tiểu Xuân được rồi. Ngươi và Tiểu Hàn cùng ta là loại giao tình nào a, bằng hữu trúng độc cũng không giải được, chiêu bài của thần y ta đây không phải muốn chém thành củi đem đi đốt sao?”

“. . . Còn một chuyện, là về chuyện trên người ta và Tiểu Hàn. . .”

Mục Tương không biết là đang nói gì, nãi oa oa nghe thấy lại đột nhiên cười khanh khách, khoan khoái vô cùng.

Hàn Hàn đang ngủ khẽ cau mày, rõ ràng là giọng nói của tiểu hài tử thực êm ái, nhưng khi cười lên lại khiến lòng y càng khó chịu, còn bắt đầu run rẩy đảm chiến tâm kinh.

Nghĩ đến người này không biết lại muốn nói nhảm điều gì đùa giỡn bọn họ. Ý thức của Hàn Hàn lại trở nên mơ hồ, không thể duy trì, mặc cho bản thân lần thứ hai hôn mê, rơi vào trong bóng tối.

Buổi trưa, ánh dương hiếm có trong ngày đông xuyên qua song cửa, chiếu vào sương phòng nhỏ.

Trên người phủ một chiếc chăn bông thật dày khiến Hàn Hàn cảm thấy có chút khó thở, ánh nắng giữa trưa xua tan âm hàn trong phòng, cũng đem y hấp nóng cả người đầy mồ hôi. Cuối cùng, trước khi bị nóng chết, y đá văng ra tầng tầng lớp lớp chăn bông trên người, tỉnh lại.

Tuy rằng cảm nhận được nhiệt độ của mặt trời, song trước mắt vẫn là một mảng tối đen. Y sờ sờ mặt mình, phát hiện hai mắt không biết đã bị bịt kín bằng một lớp vải từ khi nào. Lớp vải mềm mại, như được chọn qua rất kĩ, mũi còn ngửi thấy mùi dược mát lạnh, xem ra là được đắp một loại dược liệu nào đó.

Trong tai cũng vậy, bị bịt kín bằng một lớp sáp, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ, để y có thể nghe thấy vài tiếng động.

Chính là bởi vì chảy rất nhiều mồ hôi, cả người nhớp nháp khiến y rất khó chịu, còn mơ hồ ngửi thấy mùi hôi.

Những thứ này chắc hẳn đều là do Triệu Tiểu Xuân phân phó. . . Người kia. . . đối y thật tốt. . .

Thế nhưng, Hàn Hàn lập tức nghiến răng nghiến lợi, nếu hắn có thể bớt thích đùa giỡn người khác, tuyệt đối sẽ rất tốt!

Chạm vào lớp vải băng mắt, Hàn Hàn đưa tay như muốn cởi xuống, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, thanh âm của Mục Tương vang lên: “Đừng cởi, dược kia phải đắp trong mười ngày!”

Hàn Hàn ho khan vài tiếng, tuy rằng chỉ phát ra mấy tiếng nho nhỏ, nhưng có thể nói lại việc này khiến y cao hứng vô cùng. Y xoay xoay đầu, hướng về nơi có thể Mục Tương đang đứng, mở miệng nói:

“. . .Đây. . .là đâu?”

“Một biệt quán bí mật ở ngoại ô Nhữ Dương.” Mục Tương giải thích. “Thân thể ngươi suy yếu không thích hợp lặn lội đường xa, cho nên chọn nơi này trước hết để ngươi tĩnh dưỡng.”

Hàn Hàn nhớ tới những huynh đệ ở chung với y. “Những tiểu tư ở cùng ta tại Thủy Nguyệt lâu. . .”

Y mới mở miệng, Mục Tương liền nói: “Ngươi hôn mê nhiều ngày nay không ngừng nói mê, nói muốn dẫn bọn hắn cùng đi. Ta nghĩ ngươi ở Thủy Nguyệt lâu hẳn là được bọn họ quan tâm không ít, nên mua hết khế bán mình của hai mươi người kia, sau đó cho bọn họ chút ngân lượng để bọn họ ly khai Thủy Nguyệt lâu. Cũng nói cho bọn họ biết sau này có gặp gì khó khăn có thể đến Hàn Sơn hoặc Tả Ý sơn trang, ta và ngươi sẽ giúp đỡ ổn thoả.”

Hàn Hàn nghe Mục Tương nói xong liên tục gật đầu. Y kỳ thực vốn định đưa mọi người về Hàn Sơn, chính là vào Hàn Sơn có nhiều quy củ còn phải tập võ, không bằng cho bọn họ ít tiền để họ về nhà cũng tốt, làm chút sinh ý cũng tốt, tự do tự tại.

“Về phần Kim Hoa mà ngươi gọi nhiều lần nhất. . .” Mục Tương dừng một chút.

Hàn Hàn kinh ngạc miệng mấp máy, y cũng gọi tên Kim Hoa sao?

“Đó là người của Thanh Minh các, Thanh Minh các sẽ không đơn giản thả người.” Trong giọng nói của Mục Tương có phần khó xử.

Tay Hàn Hàn nắm thật chặt, nói: “Liễu Trường Nguyệt đáp ứng ta sẽ hảo hảo chiếu cố Kim Hoa. . .” Y ho hai tiếng.

Mục Tương nhìn chăm chú vào Hàn Hàn, trong lòng hắn kỳ thực muốn hỏi người này rốt cuộc đã đáp ứng Liễu Trường Nguyệt cái gì?

Trên giang hồ cái tên Thanh Minh các vừa nói ra, mọi người đều sẽ thần hồn nát thần tính, chỉ vì Thanh Minh các xảo quyệt khó phân này chưa bao giờ có người không giết được. Nhưng Liễu Trường Nguyệt lại vì Hàn Hàn phá lệ một lần, chẳng những không giết y, thậm chí còn nhận lời để y giữ vị trí đường chủ Thanh Minh các.

Mục Tương muốn hỏi Hàn Hàn, nhưng lại nói không nên lời. Hắn không biết trong bốn tháng này có hay không một chút thay đổi, không biết trái tim Hàn Hàn có hay không khi không có hắn ở bên sẽ nghiêng về người khác.

Tâm tình như vậy khiến Mục Tương có chút bối rối, hắn thực không biết bản thân đến tột cùng là làm sao vậy?

Chăm chú nhìn Hàn Hàn, nhìn hai mắt băng vải trắng của y, khuôn mặt hơi nhợt nhạt và chiếc cằm nhọn, Mục Tương chợt rất muốn chạm vào khuôn mặt người này, mỗi tấc đều sờ thật kỹ, xác định người này là thực sự, thực sự bình yên trở về bên cạnh mình.

“Đúng rồi!” Hàn Hàn bất chợt thốt lên, khiến bàn tay đang vươn ra của Mục Tương dừng lại giữa không trung, sau đó chậm rãi rụt về.

“. . .Ta nghe thấy tiếng của Triệu Tiểu Xuân. . .” Hàn Hàn đỏ mặt, giọng nói khàn khàn mang theo chút lắp bắp: “. . . Khụ. . .Tai và giọng của ta là do hắn chữa phải không. . . Kia. . . Vậy ngươi có thuận tiện bảo hắn đem. . . đem thứ xuân dược kêu phanh phanh khiêu gì đó giải luôn không? Tiểu tử kia lừa ta, nói cái gì mà dược tính chỉ duy trì trong một tháng, đến giờ cũng đã năm tháng, mà. . .mà. . .”

Hàn Hàn nhớ tới ngày đó gặp lại Mục Tương, Mục Tương lại ở thông phô làm chuyện đó với y, cả khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lừ, đỉnh đầu như muốn bốc hơi.

Nhìn bộ dạng đỏ mặt cúi đầu của Hàn Hàn, tâm tư Mục Tương khẽ động, chỉ muốn đem người này kéo vào trong lòng. Nhưng Mục Tương sợ sẽ khiến Hàn Hàn hoảng sợ, đành phải cố kiềm chế xao động trong nội tâm, không dám có bất kì hành động nào vượt quá quy củ.

Mục Tương mở miệng, giọng nói có phần mất tự nhiên. Hắn nói:

“Ta. . . đã hỏi qua. . . Triệu Tiểu Xuân nói dược có hai loại, một loại gọi là tâm nhi phanh phanh khiêu, một loại là tâm nhi phanh phanh 『 nhất trực 』 khiêu. Loài đầu dược hiệu ngắn còn có độ sai lệch, cho nên hắn dùng loại thứ hai. Thứ này công hiệu lâu mà dược tính tốt, quan trọng hơn là có thể giải một số loại độc thông thường. Ngươi trúng Cửu tiêu ngũ linh tán cũng là nhờ loại được này, trì hoãn độc tính phát tác, mới kịp thời bảo vệ được tính mạng.”

Hàn Hàn vừa nghe thấy “công hiệu lâu” ba chữ kia, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên. “Là bao lâu? Hắn có nói dược tính của thuốc bao lâu mới có thể biến mất?”

“. . . Không có.” Mục Tương cười khổ.

“Tên tử tiểu tử kia sao lại thích đùa giỡn như vậy, hắn cũng không nghĩ tới. . . Ta. . . Ngươi. . . Ta hiện tại chỉ cần chạm vào ngươi. . . Liền. . . Liền. . .” Hàn Hàn kích động cả người run lên. Tuy rằng dược của Triệu Tiểu Xuân cứu tính mạng của y, nhưng cũng khiến y không cách nào đối mặt với Mục Tương.

Mục Tương kéo Hàn Hàn ngồi xuống, ngữ khí ôn hòa nói: “Dù vậy, ta vẫn thực cảm kích hắn, nếu không phải nhờ hắn, ta hiện tại nhìn thấy có thể không còn là ngươi khi cười khi lại sinh khí như vậy.” Mục Tương vạn phần vui mừng.

Còn nữa nếu không có Triệu Tiểu Xuân, hắn cũng không thể biết được tình cảm của mình đối với Hàn Hàn.

“. . . A Tương. . .” Trong  thanh âm của Hàn Hàn có phần ủy khuất. “Ngươi luôn thay hắn nói tốt. . .”

“Được rồi, uống thuốc đi rồi nói sau, dược cũng sắp nguội.” Mục Tương bưng bát thuốc đã sắc xong lên, từng muỗng từng muỗng uy Hàn Hàn uống.

Hàn Hàn vừa uống vừa liên tục cau mày, y từ trước đến nay ghét nhất uống những thứ đắng muốn chết kia, nhưng cũng bởi vì không còn là tiểu hài tử, không thể không thích là không uống, đành phải nhẫn nại đem bát thuốc uống hết.

Sau khi uống thuốc, Mục Tương lau mồ hôi trên trán Hàn Hàn, nói: “Nhiều ngày nay sau khi ngươi uống dược ta đều dùng chăn dày đắp cho ngươi, để ngươi đổ mồ hôi dư độc có thể thoát ra nhiều hơn. Ra nhiều mồ hôi như vậy ngươi khẳng định khó chịu, ta đã cho người đun nước, ngươi cố chịu một chút, chờ ta lát nữa giúp ngươi tắm rửa.”

“Cái, cái, cái gì! ?” Hàn Hàn còn chưa kịp phản ứng, Mục Tương đã đi ra cửa phân phó hạ nhân chuẩn bị.

Đợi Mục Tương quay lại, Hàn Hàn quờ quờ giữa không trung một hồi, Mục Tương vươn tay ra để y bắt lấy, sau khi Hàn Hàn bắt được người lập tức nói: “. . .Tự ta tắm là được, không cần. . . phiền ngươi.”

“Mắt ngươi còn bất tiện, vẫn là để ta giúp ngươi.” Mục Tương vỗ vỗ mu bàn tay Hàn Hàn nói: “Hơn nữa đã nhiều ngày ngươi mê man, cũng là ta thay ngươi lau người.”

“. . . Không nên không nên, bằng không. . . Khụ khụ khụ. . . Ngươi gọi Bạch Linh. . . Khụ. . .” Hàn Hàn khẩn trương đến nỗi ho lên vài tiếng, tuỳ tiện nói ra một cái tên của đệ tử Hàn Sơn phái: “Bằng không gọi Bạch Linh tới giúp ta. . .”

Mục Tương im lặng một lúc, sau đó nói: “Vẫn là để ta giúp. Người khác làm, ta lo lắng.”

Tính tình Mục Tương tuy rằng ôn hòa, bộ dạng thoạt nhìn cũng dễ nói chuyện, nhưng chuyện đã quyết trước nay rất ít khi nhượng bộ, hơn nữa những chuyện kia hầu hết luôn có liên quan tới Hàn Hàn.

Trong khi hai người đang lằng nhằng với nhau, hạ nhân đã đưa dục bồn vào phòng.

Nước nóng và nước lạnh luân phiên được đổ vào, hơi bốc lên khắp phòng, bồ kết được đặt trên chiếc bàn con bên cạnh, y sam sạch sẽ đặt bên giường, hạ nhân hành lễ rời đi, Hàn Hàn còn đang vùng vẫy giãy dụa.

“Chẳng qua chỉ là tắm rửa lau người, chúng ta lúc trước không phải đã từng tắm chung sao?” Mục Tương nhìn biểu tình của Hàn Hàn, cảm thấy được có chút buồn cười.

“Khi đó ngươi với ta bao nhiêu tuổi a. . . Năm đó ta còn có thể để mông trần chạy lung tung trên Hàn Sơn. . . Bây giờ sao có thể a. . .” Lúc Mục Tương không cho cự tuyệt mang Hàn Hàn tới cạnh dục bồn bắt đầu cởi vạt áo y, Hàn Hàn nắm chặt vạt áo, thống khổ rên một tiếng. “. . . A Tương, ta không cần. . .”

Mục Tương nghe vậy bật cười. Người này như thế nào lại khiến người ta yêu thích như vậy chứ, lời nói ra mặc kệ là trêu đùa hay oán trách, đều làm tâm tình của hắn vô cùng vui vẻ.

Chính là khi tự mình cởi quần áo trên cơ thể Hàn Hàn xuống, lộ ra thân hình rắn chắc hơi gầy kia, hơi thở của Mục Tương chợt ngưng lại, khuôn mặt tươi cười cứng đờ.

Có lẽ do ánh mắt của Mục Tương quá mức nóng bỏng, Hàn Hàn đã sớm bị cởi sạch có chút mất tự nhiên mà hô một tiếng: “A Tương. . . Thực sự phải tắm sao?”

Mục Tương đột ngột phục hồi tinh thần. Hắn lập tức thò tay xuống nước thử độ ấm, cảm thấy đã vừa đủ, mới đưa Hàn Hàn tới dục bồn.

Thanh âm của Mục Tương có chút bất ổn nói: “Được rồi, vào thôi! Mồ hôi của ngươi có độc, để Bạch Linh giúp ngươi tắm ta lo lắng.”

Nghe Mục Tương nói như vậy, Hàn Hàn cũng đành tuyệt vọng bước vào mộc bồn, dựa vào mép bồn chậm rãi ngồi xuống.

Cúi người, khom lưng ôm lấy đầu gối, sắc mặt Hàn Hàn có phần không được tự nhiên.

Mục Tương cầm bồ kết thấm nước xoa đều tạo bọt, đem chất lỏng này chà lên tóc Hàn Hàn, ôn nhu giúp Hàn Hàn gội sạch đầu, sau đó cầm khăn ướt bắt đầu lau người cho Hàn Hàn.

Sống lưng Hàn Hàn nổi lên một trận run rẩy, những nơi bị chạm qua đều tê dại, hơn nữa lực độ của Mục Tương lại nhẹ nhàng như vậy, giống như nâng niu một thứ trân bảo dễ vỡ, một lần lại một lần, vuốt ve qua lại.

Tắm một lúc, hơi thở của hai người cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, lần này mặc dù bốn mắt chưa hề chạm nhau, nhưng như vậy lại càng hỏng bét, mắt bị che đi khiến Mục Tương cảm thấy Hàn Hàn có một loại ảo giác mặc người giày vò, mà Hàn Hàn ngược lại vô cùng mẫn cảm, tay Mục Tương tiến đến chỗ nào y liền run rẩy nơi đó.

Khăn lau một hồi, không biết đến chỗ nào, biến thành bàn tay của Mục Tương chạm vào da Hàn Hàn, chậm rãi xoa bóp.

Từ hai quả nhỏ đỏ thẫm trên ngực chậm rãi trượt xuống nơi nóng rực giữa hai chân, phân thân của Hàn Hàn trong nước chậm rãi ngẩng đầu, bị đối phương bắt được, liền run lên thật mạnh.

Mục Tương nắm lấy bộ phận yếu ớt của Hàn Hàn, thượng hạ loát động, hai tay Hàn Hàn bắt được cánh tay của Mục Tương buồn bực hừ một tiếng, giọng khàn khàn trách móc: “. . .Không cần.”

Nhưng giọng nói mang theo âm điệu ngọt ngào của Hàn Hàn lại khiến trái tim Mục Tương đập càng lúc càng nhanh, hắn vô pháp kiềm chế tăng thêm lực đạo trong tay, từng chút từng chút vuốt ve người này.

Nghe thấy thanh âm gần như sắp khóc của Hàn Hàn cùng tiếng thở dốc, Mục Tương không kiềm được nhu lộng trụ thân căn bộ của người này và hai khỏa viên cầu bên dưới, muốn cho thanh âm kia lớn thêm một chút. Ngón tay bên kia thậm chí nương theo thế nước tham nhập vào nơi riêng tư sau mông Hàn Hàn, nhẹ nhàng trừu sáp, khiến Hàn Hàn khó chịu mà cong người không ngừng thở dốc.

Đôi môi Hàn Hàn khẽ mở mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi. Mục Tương cúi đầu hôn lên nơi mềm mại kia, khẽ cắn mút, lại thâm nhập vào sâu hơn, lướt qua kẽ răng, tinh tế liêu lộng từng chỗ mẫn cảm trong miệng người này, khiến y cả người không ngừng run rẩy.

Ngón tay Mục Tương trong thân thể Hàn Hàn tăng thêm thành hai, khi hắn chạm tới một nơi đặc biệt nhô lên bên trong nội bích mềm mại, cả người Hàn Hàn bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, phân thân trong tay hắn lại càng khiêu động, cơ hồ sắp không chịu nổi.

Mục Tương không biết đây là vì sao, nhưng hiểu rõ Hàn Hàn không phải khó chịu mà là khó nhịn.

Hắn đầu tiên nhẹ nhàng đè xuống, sau đó xoay một vòng, từ từ tăng thêm lực đạo. Lúc này đôi môi ngẫu nhiên hé ra trong chốc lát, liền có thể nghe thấy tiếng rên rỉ hoàn toàn không thể khống chế, trán đầy động tình của Hàn Hàn.

“Ân ách –”

Nguồn nhiệt trong tay một trận run rẩy kịch liệt, dịch thể màu trắng sữa bắn ra trong nước, Hàn Hàn tê liệt ngã xuống, trên khuôn mặt đỏ ửng lộ ra mị sắc mông lung mơ màng.

Mục Tương vẫn cúi xuống từng chút từng chút hôn y, Hàn Hàn cũng khẽ mở miệng, vươn đầu lưỡi đáp lại. Y ngâm mình trong làn nước ấm áp, tiếp nhận nụ hôn của Mục Tương, cả người vô lực, có một loại cảm giác khó nói nên lời tràn đầy nội tâm.

Y cảm thấy mình như được yêu, tại lúc này đây, tâm tư của Mục Tương toàn bộ đặt trên người y.

Mãi đến khi nước đã có phần lạnh, Mục Tương liền dùng khăn sạch lau mặt cho Hàn Hàn, đem toàn bộ mồ hôi còn đọng trên mặt y lau đi, thanh âm khàn khàn nói: “Đứng lên đi, đừng ngâm nước nữa, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Hàn Hàn cúi đầu lên tiếng: “Ân!”

Y thử nâng người, nhưng tay chân mềm nhũn, vất vả lắm Mục Tương mới đỡ y đứng lên được, nhưng y dưới chân bị trượt liền ngã ngửa ra sau.

“Tiểu Hàn!” Mục Tương khẩn trương hô một tiếng.

Hàn Hàn thất kinh, vừa đảo người vừa vươn tay hướng Mục Tương quơ loạn.

Nhưng y không biết đã bắt được cái gì, Mục Tương buồn bực hừ một tiếng, y lôi một chút, cư nhiên lại đem Mục Tương kéo xuống theo, không kịp giảm lực đạo mà ngã vào mộc bồn.

Giữa mộc bồn bọt nước bắn tung tóe, Mục Tương không thể đưa tay đỡ lấy Hàn Hàn, bởi rất muốn nhưng không đủ lực.

Đầu Hàn Hàn đụng vào mép bồn, cả người cứ ù ù, cảm thấy thứ y đang cầm có chút kì quái, ngạnh ngạnh dài dài, cách lớp vải y sam truyền đến nhiệt độ, còn thoáng run lên.

Hàn Hàn đột nhiên thông suốt, phát hiện bản thân quơ được thứ gì! Lập tức sét đánh giữa trời, đánh cho cả người y nổ tung, y bắt được chính là cái kia, cái kia, cái kia của A Tương a! Hơn nữa y còn kéo A Tương một cái. . .

Chầm chậm buông năm ngón tay, Hàn Hàn xấu hổ nghẹn ngào một tiếng quay ra sau, mặc cho bản thân chìm vào trong nước.

Chính là đương nhiên Mục Tương không thể nào để y chết, nước còn chưa đến cổ, Hàn Hàn đã bị bế lên khỏi dục bồn.

Sau đó Mục Tương sải bước đến bên giường đặt y xuống, cơ hồ không hề báo trước, cơ thể nóng rực phủ lên y.

Hai thân thể nóng rực giao triền, *** đến mãnh liệt khiến người vô pháp chống cự.

Mục Tương từ khi nhìn thấy cơ thể xích lõa của Hàn Hàn vẫn luôn nhẫn nại, lý trí như bị thiêu đốt hoàn toàn, thật vất vả đợi được đến khi Hàn Hàn đứng lên mặc quần áo, lại đột nhiên bị người kia hung hăng nắm lấy như vậy, những dục niệm hắn cố gắng kiềm chế kia liền như mãnh hổ xuất hiệp lao ra ngoài, khiến hắn cuối cùng không thể khống chế.

“Tiểu Hàn, cố chịu. . .”

“Cái gì?” Hàn Hàn còn không kịp phản ứng liền cảm thấy đùi mình bị nâng cao, sau đó một vật nóng như lửa đột ngột tiến vào.

Hàn Hàn kêu lên một tiếng đau đớn gần như thở không nổi, Mục Tương đã bắt đầu sát phạt tứ phương, mãnh liệt xông lên.

“A –” Đau đớn người này mang đến chỉ có trong chốc lát, sau đó hoàn toàn thay đổi khiến người ta chìm ngập trong khoái cảm. Hàn Hàn chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, khó có thể tự kiềm chế mà kêu lên.

Mục Tương giống như ma quỷ tiến xuất trong người Hàn Hàn, lực đạo bãi động mang đến khoái cảm làm người choáng váng.

Hàn Hàn bị nghiêng sang một bên, một chân gác lên cánh tay Mục Tương, hai bắp đùi mở rộng, Mục Tương ở giữa kịch liệt đĩnh động.

Hàn Hàn một tay giữ lấy chăn một tay nắm chặt cánh tay Mục Tương, thở gấp nói: “A Tương. . . Chậm một chút. . . Chậm một chút. . . Ân. . .Nhanh quá. . .” Ý thức y trống rỗng, không thể chịu thêm nữa.

Mục Tương hôn môi Hàn Hàn, nuốt thanh âm của y vào miệng, khiến câu nói của Hàn Hàn biến thành những tiếng thở dốc, càng không ngừng, càng không ngừng, dùng bộ phận tối hỏa nhiệt trên người mình, dốc sức yêu thương người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.