Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư | Tiểu Băng Khối Lịch Hiểm Ký

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

Ái tình qua đi, Hàn Hàn nằm sấp trên giường thở dốc cả người không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý Mục Tương một lần nữa đem nước tới thay y lau người.

Lớp khăn ấm áp lướt qua da thịt, tay Mục Tương chậm rãi xoa đều, giúp cơ thể đầy mệt mỏi của y thư giãn, lực đạo vừa phải khiến y thực thoải mái ý thức rời rạc, mí mắt cũng rũ xuống, cơn buồn ngủ dần kéo tới.

Mục Tương giúp Hàn Hàn lau người xong, thay y đổi một bộ tiết y sạch sẽ, sau khi bản thân đã chỉnh tề, lần nữa quay lại giường ôm Hàn Hàn, nhẹ nhàng nằm sát phía sau y.

Mí mắt Hàn Hàn khẽ mở, chợt nhớ bản thân đã ngủ rất lâu sao còn có thể tiếp tục nằm như vậy, đang định ngồi dậy, lại bị Mục Tương chế trụ không cách nào thoát ra.

“Nằm thêm một chút.” Mục Tương nói.

“A. . . Úc. . .” Hàn Hàn nghe Mục Tương nói như vậy, cũng không miễn cưỡng ngồi dậy nữa.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, ngoài cửa sổ vẫn còn sáng, hai người chưa từng nhàn rỗi như vậy, hiện giờ ngủ cùng một chỗ, da thịt sát bên nhau, chóp mũi toàn bộ là hơi thở của đối phương, lúc này phảng phất như đang nằm mộng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cả người đều bay bổng.

Hàn Hàn khẽ đưa tay khoác lên cánh tay của Mục Tương còn đang vòng quanh thắt lưng y, vốn có chút lo lắng, nhưng một hồi lâu không thấy Mục Tương nói gì, Hàn Hàn lúc này mới an tâm.

Luyến tiếc giấc ngủ. Ngay sau lưng chính là người mình yêu thương toàn tâm toàn ý, không một ai quấy rầy, hết thảy đều yên tĩnh như vậy, an ổn như vậy, giống như chỉ cần chính mình bất động, bọn họ có thể vĩnh viễn dựa vào nhau.

“Tiểu Hàn.” Mục Tương khẽ gọi một tiếng.

“Ân. . .”

“Qua hai ngày nữa ngươi hãy cùng ta quay về Tả Ý sơn trang trước.” Mục Tương nói.

“A?” Hàn Hàn nhíu mày. “Nhưng ta phải quay về Hàn Sơn. Xảy ra chuyện lớn như vậy, còn làm phiền rất nhiều sư huynh đệ tới tìm ta, trên dưới Hàn Sơn nhất định lòng nóng như lửa đốt, ta không trở về trước sao được? !”

Mục Tương dừng một chút. “Lúc trước khi ngươi ở Hàm Dương bị tập kích ta liền hoài nghi có người tiết lộ hành tung của ngươi, bằng không ngươi không thể vừa rời khỏi Hàn Sơn liền bị theo dõi. Vài ngày trước ta có liên lạc với sư thúc ngươi, hắn đang hạ lệnh điều tra, tình hình ở Hàn Sơn phái trước mắt không rõ, ngươi cứ như vậy trở về e không thỏa đáng.”

“Nhưng. . .” Hàn Hàn vẫn cảm thấy như vậy không ổn, tuy rằng y cũng muốn lưu lại bên cạnh Mục Tương, nhưng những chuyện này dù sao cũng nên để tự mình giải quyết, sao có thể buông tay để Mục Tương thay y thu xếp toàn bộ.

“Nếu ngươi lo lắng, có thể để vài người quay về truyền một khẩu tấn cho đại chưởng môn sư thúc ngươi.” Mục Tương nói.

Năm chữ đại chưởng môn sư thúc, khiến Hàn Hàn cúi đầu “A” một tiếng, y nghĩ một lúc thuận tiện nói: “Cũng tốt, cứ theo những gì ngươi nói đi!”

Hàn Hàn nhớ lại trước khi mình ly khai Hàn Sơn phái đã từ bỏ vị trí đại chưởng môn, hiện giờ chưởng quản Hàn Sơn phái chính là sư thúc y, sư thúc nếu đã nói muốn điều tra rõ, chính mình nếu bỗng nhiên trở về sẽ tỏ ra không tín nhiệm sư thúc. Vẫn là tạm thời ở cùng Mục Tương là tốt rồi.

Cổ Hàn Hàn lộ ra bên ngoài do nhiễm lạnh mà nổi da gà, Mục Tương liền kéo một tấm chăn dày bao lấy hai người.

“A Tương.” Hàn Hàn lúc này lại đột nhiên gọi tên đối phương.

“Chuyện gì?” Thanh âm của Mục Tương vẫn dịu dàng như trước.

“Liễu Trường Nguyệt nói ngươi dùng hai mươi ba vạn lượng, hướng hắn mua hai mươi ba mạng người.” Hàn Hàn tuy rằng tin tưởng khả năng xử sự của Mục Tương, nhưng. . . “Những người đó đều là người chúng ta nhận thức, Duyên Lăng đại ca, Vân Khuynh, Cận huynh đệ. . . Bọn họ mỗi người thân thủ bất phàm. Ta biết ngươi là vì điều động sát thủ Thanh Minh các rời đi mới làm như thế, nhưng nếu bọn họ biết cư nhiên là ngươi thuê người giết bọn họ, kia ta không phải hại ngươi khó sống yên thân trên giang hồ. . .”

“Tiểu Hàn, ngươi không cần lo lắng cho ta.” Mục Tương nói:

“Những người này cùng ngươi hay ta đều có giao tình sâu, sau khi tin tức ngươi biến mất truyền khắp giang hồ, trong số bọn họ liền có nhiều người dốc hết sức tìm kiếm tăm tích của ngươi. Ta gửi thư thương lượng với họ, đặc biệt là Duyên Lăng đại ca, vừa nghe nói ngươi gặp nạn, không nói hai lời liền đáp ứng. Cũng chính bởi vì bọn họ mỗi người thân thủ bất phàm, hơn nữa Liễu Trường Nguyệt sau khi Thanh Minh các bị tập kích nhất định sẽ gọi toàn bộ sát thủ quay về không tiếp tục hiếu chiến, ta mới có thể dùng hiểm chiêu này liều mạng với Thanh Minh các.”

Hàn Hàn nghe xong trong lòng vô cùng ấm áp, không chỉ bởi những người bằng hữu này của y, mà còn bởi Mục Tương có thể vì y làm ra hết thảy mọi chuyện này. Những người này đối y thật là tốt, y thực sự không cách nào báo đáp.

“Chính là. . . Ta tạm thời vẫn không biết là ai muốn giết ngươi, nhưng người kia nếu đã tìm đến Thanh Minh các, nhất định không phải một nhân vật đơn giản.” Mục Tương từng nghi ngờ qua vài người, bất quá những người đó cùng Hàn Hàn căn bản không có thâm cừu đại hận, cũng không có lý do hạ độc thủ như vậy.

“Kia,” Hàn Hàn bỗng nhiên nhớ tới vấn đề tối trọng yếu, “Ta còn phải trả lại ngươi hai mươi ba vạn lượng hoàng kim! Chính là. . . Hàn Sơn phái không có nhiều tiền như vậy, đem cả tòa Hàn Sơn bán đi ta xem cũng không đủ hai mươi ba vạn kim. Vậy phải làm sao bây giờ. . .” Hàn Hàn nghiêm túc suy nghĩ nên giải quyết như thế nào, giữa đôi mày đều nhíu lại.

“Giữa chúng ta đâu cần tính toán những thứ nhỏ nhặt vậy.” Mục Tương cười nói. Vừa rồi vì cứu Hàn Hàn, có phải tiêu tốn nhiều hơn nữa hắn cũng cảm thấy rất đáng.

“Cái gì nhỏ nhặt chứ!” Hàn Hàn kêu lên. “Hai mươi ba vạn lượng kim tử ngươi cho là hai mươi ba vạn lượng cát a, huống chi ta còn nợ tiền chuộc thân của hai mươi người ở Thủy Nguyệt lâu kia. Cho dù Tả Ý sơn trang không có bằng ấy ngân lượng cũng không sao, nhưng nếu là vì ta mà tiêu tốn, ta phải trả.”

Mục Tương trước nay biết rõ tính tình của Hàn Hàn, thân thể Hàn Hàn vừa mới chuyển biến tốt đẹp được một chút, Mục Tương cũng không muốn làm y nổi giận, liền nói: “Được rồi, để ngươi trả. Nhưng ngươi đã nghĩ sẽ trả như thế nào chưa?”

Hàn Hàn ngẩn ra. “Ách. . . Cái này. . .” Chẳng lẽ thực sự phải bán Hàn Sơn phái sao? Nếu đúng như vậy, kia cha mẹ y còn không từ dưới cửu tuyền đội đất leo lên mà cho y một trận!

Nói cho cùng chính là bản thân ưa gặp rắc rối, mấy năm nay bên ngoài cắm đầu tìm người tỷ thí, đánh nhiều người như vậy, không biết có đắc tội với ai. Bất quá mỗi lần đều nói cam nguyện chịu thua, rốt cuộc là người nào bụng dạ hẹp hòi thua không cam lòng liền ôm hận báo thù, hiện tại phải chuẩn bị đủ hai mươi ba vạn kim cộng thêm hai mươi tờ khế bán mình. . . Hàn Hàn thực sự là nghĩ đến nổ óc cũng không biết làm sao có thể có nhiều vàng đến như vậy.

“Ân. . .” Hàn Hàn khổ sở suy nghĩ, tiếng hừ nhẹ khẽ thoát ra khỏi khoang mũi.

Thanh âm kia đập vào tai Mục Tương cảm thấy vô cùng khả ái, hắn không cần xoay người Hàn Hàn lại, cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt cau có của người này, đang chuyên tâm suy nghĩ vấn đề này.

Hàn Hàn trầm ngâm thật lâu, Mục Tương nhẹ nhàng đem người này kéo vào lòng mình, dựa thật gần, mở miệng nói: “Nếu không, đem chính ngươi cho ta là được. Tiểu Hàn trong mắt ta chính là vật báu vô giá, còn hơn hết thảy vàng bạc trên thế gian.”

Lời nói đầy nhu tình mật ý này khiến Hàn Hàn nghe thấy sửng sốt vô cùng, chờ đến lúc lĩnh hội đầy đủ ý tứ của Mục Tương, khuôn mặt y nhất thời đỏ rực, lắp bắp nói:

“Cái, cái gì, ngươi nói bậy cái gì đó! Làm, làm sao dùng cái giọng đứng đắn như vậy để nói đùa chứ. . .Đáng, đáng, đáng, đáng ghét, ta đang nghiêm túc!”

“Ta không có nói bậy, ta cũng rất nghiêm túc.” Mục Tương khẽ cười ra tiếng.

Hàn Hàn liền cứng họng, đối với lời nói đột ngột như vậy, miệng giống như đều không phải của mình, rốt cuộc không cách nào phun một chữ.

Mục Tương quay người Hàn Hàn lại, để y đối mặt với mình. Cho dù mắt người này hiện giờ không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn muốn mặt đối mặt với người này, nói ra câu kia.

“Tiểu Hàn, ta thích ngươi.” Mục Tương thấp giọng nói.

Thanh âm giống như quanh quẩn không đi, qua lại trầm bổng, một mạch xông thằng vào lỗ tai, đâm bổ vào trái tim Hàn Hàn.

“Oa a a –” Hàn Hàn trong lòng căng thẳng, ý thức rối loạn, liền nhảy dựng trên giường.

Thích, thích, thích, thích — khi ý thức được là ai mở miệng nói ba chữ “ta thích ngươi” Này, Hàn Hàn cả người không khống chế được, cao giọng hét to.

“Gạt, gạt, gạt, gạt người!” Y còn đang nói lắp bắp.

Nhìn hình ảnh Hàn Hàn trước mắt che vải trắng, vẻ mặt kích động, còn vừa nhảy vừa la, trong mắt Mục Tương vạn phần trìu mến. Vốn Hàn Hàn trước kia đã làm Mục Tương không cách nào rời mắt, nhưng y hôm nay lại càng thu hút ánh mắt Mục Tương, khiến hắn cảm thấy bản thân trở nên tham lam, muốn đem nhất cử nhất động của người này toàn bộ thu vào trong mắt, không bao giờ ly khai.

Mục Tương kéo Hàn Hàn ngồi xuống, kiềm chế không được mà tăng chút lực đạo ôm y vào lòng. Hơi thở của Hàn Hàn còn chút hổn hển, cánh mũi nho nhỏ phiến động làm người ta muốn cắn một cái.

Mục Tương khẽ thở dài, hắn cầm tay Hàn Hàn, mười ngón đan vào nhau, đem đối phương đặt trong lòng mình. Lòng hắn chưa từng cảm thấy thỏa mãn như vậy, có được người này, giống như cả trái tim được lấp đầy, giống như chỉ cần nhìn người này, nghe tiếng người này, cả đời đã thấy đầy đủ.

Mục Tương thấp giọng nói: “Tiểu Hàn, cho ta một chút thời gian. . .” Hắn đã hiểu rõ mình muốn thứ gì, những chuyện còn lấn cấn giữa bọn họ, hắn sẽ giải quyết từng cái từng cái một.

Hàn Hàn sửng sốt. Tiếng thở dài mang tâm tư của y từ trên mây kéo xuống, qua một hồi lâu, y mới nhẹ nhàng nói: “Ngươi yên tâm. . .”

“Ân?” Mục Tương không hiểu vì sao Hàn Hàn lại nói yên tâm, hắn vốn cho rằng Hàn Hàn sẽ nói được, hoặc không được.

Hàn Hàn không giải thích, trên mặt y lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Y rất vui vẻ, nét mặt không chút khổ sở.

Y đang có một giấc mộng thật đẹp.

Tất cả mọi chuyện này chỉ là vay mượn. Là Triệu Tiểu Xuân biết y vì yêu người kia mà thống khổ, cho nên mới lén lút đoạt đi một chút thời gian từ trong tay Ôn Ngọc cho y.

Y biết, có thể giấc mộng này rất nhanh sẽ tỉnh lại, có lẽ sau khi tỉnh lại, bọn họ sẽ trở thành người dưng, nhưng y sẽ quý trọng từng giây từng phút ở bên người này, mãi mãi không quên.

Cho dù hết thảy đều là giả, chẳng qua là vì bị dược tính mê hoặc, nhưng ít ra giờ phút này, Mục Tương mở miệng nói thích y chính là thật.

Chỉ cần đây là sự thực, đối với y mà nói, đã là quá đủ.

Tai, không sai biệt lắm đã tốt hơn thanh âm, chỉ còn hơi khàn khàn mắt, còn phải thượng dược thêm tám ngày võ công bị phong bế. . .Chậc. . .

Hàn Hàn chậm rãi đi ra khỏi phòng, bước qua cửa hướng về phía đình viện.

Trên mắt y băng vải trắng, không nhìn thấy bất luận thứ gì, vốn nên nghe lời Mục Tương hảo hảo ở trong phòng tĩnh dưỡng, nhưng y vốn là người không thể ở yên một chỗ, ở trong phòng được vài ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được chạy ra ngoài.

Khi bước xuống bậc thèm cả người lảo đảo, Hàn Hàn ngã sấp trên mặt đất, nhưng y lập tức chống tay đứng dậy, phi phi phi vài tiếng nhổ cát ra khỏi miệng.

Sau khi đứng vững, mặt y hồng hồng vểnh tai nghe xung quanh xem có tiếng người hay không, may mà xung quanh im ắng, tốt nhất là không ai nhìn thấy bộ dạng mất mặt này của y.

Cẩn thận đi trong đình viện một lúc, y sờ sờ tay, chạm vào những đóa hoa, sau cùng khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hoa viên.

Ánh dương mùa đông ấm áp chiếu vào người làm y buồn ngủ, y ngửa đầu hứng lấy dương quang trên bầu trời, cảm thấy có chút nhàn nhã, cũng làm tâm tình y thoải mái rất nhiều.

Hàn Hàn hợp chưởng ngưng khí định vận khí một lần nữa, thế nhưng giống như vô số lần trước, một trận bủn rủn đau nhức kéo tới, y càng nghĩ muốn phá bỏ mấy yếu huyệt bị phong bế, lực đạo bắn ngược lại càng lớn, càng về sau quả thực đau đớn đến mức khiến y lăn lộn trên mặt đất, mới không thể không từ bỏ.

“Liễu Trường Nguyệt rốt cuộc là làm như thế nào, cư nhiên lợi hại như vậy, không cách nào hóa giải thứ cản trở này. Nếu đã thả người cũng không chịu dứt khoát một chút, để ta phục hồi võ công, chậc. . .” Hàn Hàn thì thào oán hận vài câu, thấy mệt mỏi, nằm xếp chữ đại trên mặt đất.

Cảm giác ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, gió chầm chậm thổi tới, thời tiết không quá lạnh.

Thực thoải mái, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi, trái tim trong suốt như gương.

Dần dần, nghe thấy tiếng mấy chú chim ríu rít trên ngọn cây, xa hơn một chút, mấy tiếng bước chân vang lên trong viện tử. Thật nhẹ, nhất định là chiêu số của Hàn Sơn phái kia nặng hơn một chút, hẳn là người của Tả Ý sơn trang.

A. . .Ý thức Hàn Hàn thực rõ ràng, đột nhiên lĩnh ngộ.

Nguyên lai không cần hai mắt, chỉ cần cảm nhận làn gió lướt qua da thịt, lắng nghe những thanh âm kia, sau đó liền có thể cảm nhận xung quanh, thậm chí tiếp đó trong đầu còn có thể hình dung ra dáng vẻ.

Năm đó khi tập võ lão gia tử từng nói, nếu không bị bề ngoài mê hoặc, liền có thể dùng tâm nhìn mọi vật.

Khi đó y không biết lão gia tử nói cái gì, cho dù lão gia tử có giải thích như thế nào cũng không hiểu. Ai ngờ lần hai mắt bị mù này, lại ngẫu nhiên khiến y có thể ngộ ra một tầng cao hơn, mở mang đôi tâm nhãn vẫn còn hỗn độn này.

Bầu trời bồng bềnh vài điểm hương khí, Hàn Hàn vươn ngón tay, lập tức chụp được một đôi Hàn Sơn bạch điệp.

Y cười cười, nguyên lai cảnh giới võ học không thể cưỡng cầu, chỉ cần tâm bình khí hòa đi từng bước một, liền có thể dễ dàng vượt qua bức tường cao vạn trượng mà bản thân vốn nghĩ không thể bước qua.

Hàn Hàn buông đôi tiểu hồ điệp kia ra, cảm nhận đôi cánh của chúng khẽ động, nghe tiếng gió thổi qua, sau đó nét cười càng thêm sâu.

Dùng tâm nhãn nhìn mọi vật, trời cao biển rộng, chính là yên tĩnh hài hòa như vậy.

Ngay khi Hàn Hàn nhàn nhã ngồi dậy, đếm đám kiến trên mặt đất, giữa đình viên yên tĩnh, chợt có tiếng y sam sột soạt truyền đến.

Hàn Hàn quay đầu nhìn về chỗ phát ra thanh âm, chỉ cảm thấy hai mắt tuy không thể nhìn vật, nhưng dường như có thể cảm thấy hơi thở lưu động hưởng thẳng về phía y.

Đối phương thân thủ đánh về phía y, y cũng xuất thủ chống đỡ.

Nhưng theo tiếng vang thật mạnh khi hai người tấn công, sau đó lại là. . .

“Ô ác –” Hàn Hàn bỗng nhiên bị đánh ngã xuống đất.

“Oa a –” Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Hàn thế nhưng không đỡ được cú đánh này, liền cũng sợ hãi mà kêu ra tiếng.

Người nọ vội vàng ngừng thế công, nhanh chóng nâng Hàn Hàn đang xếp thành hình chữ đại trên đất dậy, hoảng loạn nói: “Sư huynh ngươi không sao chứ? Ta thấy ngươi vừa rồi thực lợi hại một lần chụp được đôi hồ điệp, còn tưởng rằng ngươi đã bình phục mới định đùa với ngươi, nhưng ngươi như thế nào ngay cả nội lực cũng không có, một cước liền gục xuống, rốt cuộc là xảy xa chuyện gì?”

“Bạch Linh?” Hàn Hàn nghiêng đầu hỏi.

“Là ta a, sư huynh!” Bạch Linh gật đầu thật mạnh.

Bạch Linh từ trước đến nay cùng Hàn Hàn giao hảo, là đệ tử chân truyền của mẹ y. Tuy rằng người lớn lên tròn tròn, thân hình chỉ tới bả vai Hàn Hàn, thịt trên người mềm như bánh bao, nhưng khinh công lại cao vô cùng, đến mức thường xuyên khiến Hàn Hàn phiền muộn, thân hình châu viên ngọc nhuận này, rốt cuộc là làm sao có thể bay qua bay lại, cũng không hề rớt xuống như vậy.

Hàn Hàn cau mày xoa xoa ngực nói: “A Tương không nói cho các ngươi sao?”

“Mục thiếu gia chỉ nói ngươi trúng độc, hiện nay quan trọng là giải độc, muốn chúng ta không có việc gì đừng quấy rầy ngươi. Sư huynh ngươi không sao chứ, ta dùng sức như vậy có làm ngươi bị thương không?” Bạch Linh khẩn trương hỏi.

“Không có việc gì, đánh thêm vài cái sư huynh ngươi cũng không sao!” Hàn Hàn hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực, tiếp đó còn cảm thấy không đủ, lập tức nâng người, bộ dạng vờ như mạnh mẽ, phủi phủi bùn đất trên người tùy ý hỏi: “Ngươi ở đây từ khi nào?”

“Từ lúc ngươi ra khỏi cửa.” Bạch Linh thành thật nói.

“Gì, vậy ngươi có nhìn thấy bộ dạng ta té ngã?” Hàn Hàn chấn kinh nắm lấy vạt áo Bạch Linh, hung hăng hỏi.

“A,” Bạch Linh thoáng giật mình. “Ân! Ta vốn định chạy tới đỡ sư huynh, bất quá sư huynh tự mình đứng lên, ta liền tiếp tục ngồi đợi trên cây, ăn ít đồ.”

“Tuyệt đối không được nói với người nào chuyện ta bị ngã, biết không?” Hàn Hàn thẹn quá hoá giận nói.

Bạch Linh vội vàng gật đầu, sau đó nhớ ra Hàn Hàn nhìn không thấy, mới hô thật to: “Biết!”

“Biết là tốt!” Hàn Hàn buông lỏng tay ra.

Nói gì thì nói y cũng là thiếu chủ Hàn Sơn phái, lại từng lãnh đạo toàn thể Hàn Sơn một thời gian không ngắn, nếu như chuyện y bị mù còn bị chụp ếch truyền ra ngoài, thực sự là không còn mặt mũi nào gặp người khác!

Hàn Hàn xoay người bước đi, vốn định trở về phòng, nhưng lại nghe thấy thanh âm đầy thất vọng của Bạch Linh phía sau y: “Sư huynh. . . Chúng ta đã lâu không gặp. . . Ngươi không cùng ta trò chuyện được sao?”

Hàn Hàn lúc này mới bất đắc dĩ quay lại.

Y dùng thanh âm mang theo chút khàn khàn không được tự nhiên hỏi: “Biết A Tương ở đâu không? Ta có chút chuyện tìm hắn.”

Bạch Linh lập tức nói: “Biết, sư huynh ta mang ngươi đi!”

Hai người bọn họ liền như vậy một tả một hữu đi song song nhau, Hàn Hàn khéo léo từ chối để Bạch Linh, còn nói với Bạch Linh y có thể dựa vào động tác của Bạch Linh mà biết chỗ nào có bậc thang, nơi nào cần rẽ.

Bạch Linh đi bên cạnh y tấm tắc hiếu kỳ, thỉnh thoảng cũng hỏi Hàn Hàn việc này xảy ra như thế nào, các sư huynh đệ đều rất lo lắng cho y.

Hàn Hàn vừa nói chuyện với Bạch Linh, vừa nghĩ sư đệ này tính tình ôn hòa lại rất quan tâm tới y, trên dưới Hàn Sơn căn bản một đồ đệ nham hiểm xảo quyệt cũng không có, Mục Tương nói bên trong Hàn Sơn phái có vấn đề việc này nhất định là hiểu lầm.

Trong tiểu viện các đệ tử đi tuần tra vừa thấy Hàn Hàn hai mắt băng vải, hành động lại giống như người thường, đi đứng vô cùng thuận lợi, không khỏi kinh ngạc thán phục ra tiếng.

Hàn Hàn nhiều ít cũng nghe được tiếng kinh hô của những người đó, trong lòng nhịn không được tự đắc nghĩ: 『 không thấy qua người mù bước đi vững vàng như vậy sao, đây cũng không phải điều ai cũng làm được! 』

Bạch Linh đưa Hàn Hàn tới chỗ Mục Tương, vừa đẩy cửa đi vào, mùi mực khắp phòng làm Hàn Hàn biết được nơi này là thư phòng.

“Sư huynh, cẩn thận bậc cửa!” Bạch Linh nói.

“Biết!” Hàn Hàn vỗ vỗ bàn tay mềm mềm nộn nộn của Bạch Linh, bước qua bậc cửa cao, hoàn toàn không gặp chút trở ngại.

Mục Tương chống tay lên trán, vốn đang ngồi dựa trên tháp đọc sách, vừa nghe thấy tiếng động liền ngảng đầu, trông thấy Hàn Hàn cư nhiên không có người đỡ, định đi đến chỗ hắn, đầu tiên thoáng sửng sốt, nhưng lập tức đứng dậy đón.

Mục Tương khóe môi nhếch lên, thanh âm vẫn ôn nhu như nước chảy, hắn đưa tay lấy chiếc lá khô khỏi tóc Hàn Hàn, thấp giọng nói: “Cơ thể đã tốt hơn chưa? Ta nghĩ muốn cho ngươi nghỉ ngơi thêm một chút mới không đi tìm ngươi, như thế nào lại đổi thành ngươi tới tìm ta?”

Hàn Hàn bị Mục Tương tới gần như vậy, ngửi thấy mùi thủy đàn hương nhàn nhạt trên người hắn, lại nghe thấy thanh âm đầy nhu tình như vậy, đầu gối vừa rồi rõ ràng rất tốt lại trở nên mềm nhũn, không cách nào đứng thẳng.

Mục Tương nhìn khuôn mặt đã dần dần ửng đỏ của Hàn Hàn, hắn vươn tay chạm vào, hoang mang nói: “Mặt thật đỏ.”

“Ngươi, ngươi mới mặt đỏ!” Hàn Hàn phản bác.

“Hảo, ta mặt đỏ.” Mục Tương nắm tay Hàn Hàn, kéo hắn tới cạnh nhuyễn tháp ngồi xuống.

Hàn Hàn tuy rằng có thể tự mình đi được, nhưng bị Mục Tương nắm như vậy, y kỳ thực cũng không phản đối.

“Trước tiên chúc mừng cảnh giới võ học của ngươi đã lên thêm một tầng.” Mục Tương nói. Trong lòng hắn cũng rất vui vẻ, vì người hắn yêu thương này.

“Ngươi biết?” Hàn Hàn có chút bất ngờ.

“Thấy ngươi bước đi vững vàng như vậy, nên đoán thôi.” Mục Tương bình thản đáp: “Tiểu Hàn quả nhiên lợi hại, loại tu vi này rất ít người đồng lứa với chúng ta có thể đạt được.”

“. . . Cám ơn.” Mặt Hàn Hàn lại càng đỏ.

“Đúng rồi, sao lại tới tìm ta?” Mục Tương hỏi.

“. . .” Hàn Hàn có chút không tự nhiên, nói: “Nội lực bị phong bế, toàn thân không thể thuân lợi di chuyển, tu vi có tinh tiến cũng vô dụng. Triệu Tiểu Xuân hắn. . . có nói nội lực của ta phải làm sao mới có thể khôi phục không?”

“Ân,” Mục Tương trầm ngâm hồi lâu, “Ta vốn định chờ đến khi giải hết độc trên người ngươi, mới giúp ngươi đả thông kinh mạch. . .”

“A!” Hàn Hàn kêu một tiếng. “Quả nhiên đả thông kinh mạch là được! A Tương ngươi sao không lập tức giúp ta, võ công đương nhiên khôi phục càng sớm càng tốt, Tiểu Xuân cũng không biết khi nào mới có thể quay về, nếu hắn vài năm sau mới trở về, ta đây không phải bằng ấy năm phải yếu ớt như này, để người ta đánh cũng không thể động thủ?!”

Đối với Hàn Hàn mà nói một thân công phu này chính là sinh mạng của y, khi ở Thủy Nguyệt lâu bị như vậy y đã rất không thoải mái, hiện giờ biết được có cách có thể khôi phục như trước, trong lòng quả thực giống như có hàng trăm con kiến bò náo loạn, khiến y đứng ngồi không yên.

“Ngươi chính là hấp tấp như vậy, ta sợ ngươi ngay sau khi phục hồi võ công liền muốn dẫn người tiêu diệt Thanh Minh các, nên mới định chờ một thời gian, đợi ngươi giải độc xong mới nói.” Mục Tương cười khổ. Nhưng chính là vì Hàn Hàn như vậy, mới phi thường loá mắt.

Y cũng muốn nhìn thấy Hàn Hàn phong tư bất phàm mang trường kiếm tung hoành khắp giang hồ, Hàn Hàn như vậy diệu nhãn đoạt mục (rực rõ lóa mắt), nụ cười sáng rực, nét mặt vô tà, anh tư bộc phát, khiến người ta không thể không động tâm.

Hàn Hàn có chút ngượng ngùng. Đều đã là người lớn, rơi vào nguy cảnh còn phải phiền toái người khác tới cứu. Y gãi gãi đầu, lại cào cào lớp vải băng mắt, lực đạo lớn đến mức Mục Tương phải kéo tay y xuống chế trụ, chỉ sợ y quá thô lỗ làm bị thương chính mình.

“Ta không phải người không biết chừng mực, thế lực Thanh Minh các rất lớn, Liễu Trường Nguyệt lại thâm sâu bất lường, sao lại có thể mang các sư huynh đệ đi mạo hiểm.” Hàn Hàn bày tỏ.

Mục Tương nhịn không được chạm vào hai má Hàn Hàn, mang theo nụ cười ôn nhu thấp giọng nói: “Là ta hiểu lầm Tiểu Hàn!”

“Ai, ngươi đừng như vậy!” Hàn Hàn có chút mất tự nhiên.

“Đừng như thế nào?” Mục Tương hỏi.

Mục Tương càng sít lại gần Hàn Hàn, gần đến mức y cơ hồ có thể cảm thấy được hơi thở của người này phun nhẹ trên mặt mình.

“Đừng luôn dựa vào ta gần như vậy, còn luôn gọi tên của ta. . .” Hàn Hàn một hồi tâm viên ý mã, vội vàng đem mông lùi ra sau, khuôn mặt càng lúc càng đỏ ửng. “Ngươi biết xuân dược kia của Triệu Tiểu Xuân rất nguy hiểm, chỉ cần nghe thấy thanh âm của ngươi, dựa vào ngươi quá gần, sẽ. . . sẽ. . .”

Hàn Hàn không nói được.

“Ta cũng như ngươi, cho nên mấy ngày nay mới nhẫn nại không đi tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tới tìm ta.” Mục Tương chính là thoáng sửng sốt, vẻ mặt vẫn thản nhiên, giống như trong lòng hoàn toàn không có chút nhớ nhung, lời nói vẫn vô cùng đứng đắn.

“Ta, ta chỉ là tới hỏi ngươi cách giải nội lực!” Hàn Hàn vội vàng nói.

“Hảo,” Mục Tương vỗ vỗ tay Hàn Hàn, nói: “Ta đây liền giúp ngươi.” Hắn sau đó dời tầm mắt, ánh mắt lướt qua Hàn Hàn, nhìn về phía Bạch Linh vẫn đang há miệng ngây ngốc nhìn bọn họ, hoàn toàn hóa đá, ngay cả nói cũng không nên lời.

“Bạch Linh!” Mục Tương gọi tên sư đệ này của Hàn Hàn.

“Có, có, có Bạch Linh!” Bạch Linh sớm đã bị kinh hách cả người nhảy dựng.

“Ta muốn giúp sư huynh ngươi vận công, phiền ngươi trông chừng ngoài cửa, đừng để bất kỳ kẻ nào quấy rầy chúng ta.” Mục Tương nói.

Hàn Hàn vừa nghe thấy tên Bạch Linh, quả thực còn kinh hãi hơn cả Bạch Linh, y căn bản hoàn toàn quên mất trong thư phòng còn có một người, vừa rồi còn cùng Mục Tương nói một tràng những lời ái muội.

Hàn Hàn lập tức nhảy dựng lên trên trường tháp, từ trên cao nhìn xuống hướng Bạch Linh rống to: “Sư đệ!”

Bạch Linh giật mình, vội vàng quay đầu, hô: “Sư huynh!”

“Sư đệ, mặc kệ ngươi thấy được cái gì, nghe được điều gì, toàn bộ không được hiểu lầm, có biết hay không?!” Hàn Hàn hét lên giải thích. “Ta và A Tương chỉ là cảm tình tương đối tốt, nên khó tránh khỏi cùng đối phương đụng chạm. . . Còn có. . . Còn có cái kia xuân, xuân, xuân dược. . .”

Đột nhiên phát hiện bản thân vô luận có giải thích như thế nào cũng không hữu dụng, Hàn Hàn có chút nản lòng, nhưng ngay sau đó lại hung hăng hét lên một câu: “Dù sao ngươi cái gì cũng không thấy, cái gì cũng chưa nghe là được, biết không?”

“Đã biết sư huynh!” Bạch Linh nhắm chặt mắt lại, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy ra ngoài.

Bạch Linh cảm thấy chính mình hôm nay giống như vô ý bước lộn vào một nơi hoàn toàn không quen biết, Mục thiếu gia cư nhiên lại nhìn sư huynh hắn dịu dàng như vậy, không những thế còn sờ mặt sư huynh, chỉ thiếu điều không kìm lòng được đưa môi lại gần chạm vào mặt sư huynh hắn, tuy rằng ngay sau đó liền rời ra, nhưng sư huynh hắn lại giống như đã phát hiện, khuôn mặt đỏ lừ như thoa son.

Chuyện gì xảy ra a — a a a a a –

Sư phụ sư nương trên trời a — Bạch Linh rốt cuộc là nhìn thấy cái gì a –

Theo tiếng đóng cửa thật lớn vang lên do Bạch Linh dùng quá nhiều sức, Hàn Hàn lại bị Mục Tương kéo ngồi xuống.

“Ngươi sao không nhắc ta còn có người?!” Hàn Hàn ôm đầu, phiền não kêu lên.

“Ngươi không muốn để người khác biết?” Mục Tương nghi hoặc.

“A Tương ngươi là thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?” Hàn Hàn túm tóc, nhưng sau đó tay lại bị Mục Tương kéo xuống, đặt vào lòng bàn tay hắn.

“Ngươi không nói ta đương nhiên không hiểu.” Mục Tương nói.

Hàn Hàn vừa nghĩ: 『 a, tay A Tương thật ấm thật mềm. 』 vừa ấp a ấp úng nói: “Ngươi có còn nhớ chuyện của Ân tổng quản?”

“Ân thúc?”

Hàn Hàn gật đầu. “Mùa hè năm mười hai tuổi, ta đến Tả Ý sơn trang tìm ngươi, khi đó đệ tử trong trang nói đã xảy ra đại sự, muốn ta đừng đi vào đại sảnh. Ta không nén được tò mò lén trốn đi nhìn trộm, liền nhìn thấy Ân tổng quản quỳ trên mặt đất, mà cha ngươi đang cầm roi quất mạnh lên lưng hắn.”

“Không ngờ ngươi lại nhìn thấy việc này. . .” Mục Tương đầu tiên có chút kinh ngạc, sau đó lại cười khổ.

Hàn Hàn lại nói: “Ân, sau này ta mới biết, nguyên lai Ân tổng quản yêu một nam nhân, nên vì người kia ly khai Tả Ý sơn trang. Cha ngươi giận điên lên, một người bình thường ôn hòa như vậy, hơn nữa chỉ có một mình Ân tổng quản là đệ đệ, lại tức giận đánh hắn suýt chết như vậy. . .”

Hàn Hàn trở tay cầm lấy bàn tay của Mục Tương, thấp giọng nói: “Nam tử cùng nam tử tương luyến vốn dĩ có điều trái thường luân. . .”

“Ngươi là vì nhìn thấy việc kia, cho nên mãi không nói ra tình cảm của mình, có chuyện gì cũng dấu trong lòng?” Mục Tương nâng khuôn mặt đang cúi gằm của Hàn Hàn lên. Trong lòng hắn chợt có chút không đành, vì hết thảy những gì người này phải một mình chịu đựng những năm qua.

Hàn Hàn tránh không được ánh mắt của Mục Tương, cho dù che hai mắt không nhìn thấy đối phương, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Mục Tương chăm chú nhìn mình.

Hàn Hàn đành phải quay mắt về phía Mục Tương. “Thực ra, sau khi gặp được Tiểu Xuân và Vân Khuynh, biết được nguyên lai nam tử tương luyến cũng có thể thản nhiên như vậy, hoàn toàn không cần sợ hãi ánh mắt thế tục, cho nên có một thời gian ta thực sự chịu không nổi, thiếu chút nữa đi nói với ngươi.”

Mục Tương nghe thấy ba chữ “chịu không nổi” cảm thấy có điểm muốn cười, hắn xoa đầu Hàn Hàn, thực muốn ôm người này vào lòng hảo hảo thương yêu.

Hàn Hàn lại nói tiếp: “Chính là khi ta có đủ dũng khí muốn đi tìm ngươi, ngươi lại sớm hơn một bước mang theo Ngọc Nhi lên Hàn Sơn.”

Mục Tương sửng sốt.

Hàn Hàn nói: “Sau đó, ngươi luôn mang Ngọc Nhi theo bên người, thấy ngươi liền có thể thấy nàng, trên giang hồ mọi người đều ca ngợi các ngươi là đôi trai tài gái sắc môn đăng hộ đối, mà ta nhìn thấy các ngươi liền bực bội, dần dần cũng không muốn tìm ngươi nữa.”

Mục Tương chậm rãi kéo Hàn Hàn vào lòng, ghé vào bên tai y thấp giọng nói: “Ta mang theo nàng bên người, là vì Tương Môn môn chủ hy vọng nàng có thể có thêm nhiều kinh nghiệm, muốn ta thay người chiếu cố nàng. Ta đối nàng chưa từng có nam nữ chi tình, chỉ xem nàng như muội muội.”

“Hừ, ngươi không nói đương nhiên ta không hiểu.” Hàn Hàn trong lòng Mục Tương nhỏ giọng lẩm bẩm, đem những lời này từ đầu đến cuối trả lại cho hắn.

Mục Tương cười cười, vuốt tóc Hàn Hàn. “Phải, là ta không sớm nói cho ngươi biết.”

Mục Tương nói tiếp: “Kỳ thực. . . Cha năm đó đối với Ân thúc như vậy nhất định có nguyên nhân, sự tình cụ thể như thế nào ta không rõ. Nhưng mấy năm sau khi Ân thúc được tìm về, hai mắt đờ đẫn hình dáng tiều tụy, bộ dạng như cái xác không hồn của hắn mặc cho ai nhìn thấy cũng đều đau lòng. Có lẽ cha chính là biết rõ sẽ có kết quả như thế, cho nên mới đối Ân thúc như vậy, chỉ mong hắn có thể kịp thời quay đầu.”

“Ân tổng quản mấy năm nay có khá hơn không?” Hàn Hàn chợt nghĩ đến một người khác. “Kim Hoa cũng rất yêu Liễu Trường Nguyệt, toàn tâm toàn ý đều là vì hắn, nhưng Liễu Trường Nguyệt cho tới bây giờ không hề đem Kim Hoa bỏ vào lòng. Ngươi nói, thích liền thích, không thích liền không thích, nào có người lại giày vò người khác như vậy! Sao có thể nhìn người khác khổ sở, bản thân liền vui vẻ?”

Trên khuôn mặt tức tối bất bình của Hàn Hàn mang theo nét bi thương.

Lớp vải băng mắt che đi hơn phân nửa biểu tình của Hàn Hàn, dù Mục Tương không biết trong lòng Hàn Hàn đang nghĩ gì, nhưng có thể hiểu rõ sự khó chịu của y.

Mục Tương ít khi hành sự kích động lúc này lại không nhịn được xúc động, lập tức nâng mặt Hàn Hàn lên, chân thành đối người này nói: “Tiểu Hàn, ta thích ngươi.”

“Làm, làm, làm gì tự nhiên nói vậy!” Hàn Hàn nhất thời đỏ mặt, cái gì Ân tổng quản. Kim Hoa, Liễu Trường Nguyệt tất cả đều bị vứt sang một bên, bắt đầu giãy dụa muốn trốn khỏi vòng tay của Mục Tương.

Mà Mục Tương cười cười lại gắt gao ôm Hàn Hàn thật chặt, “Đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, ta không muốn ngươi cau mày. Ta, ngươi và những người khác bất đồng, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, thời gian ở bên nhau nhiều hơn so với bất cứ ai. Nếu ngươi nguyện ý, ta nhất định sẽ đối với ngươi tốt hơn nữa, không bao giờ ly khai ngươi.”

Hàn Hàn bị ôm chặt, cơ hồ không cách nào hô hấp, thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo của Mục Tương, y mang theo âm mũi rên rỉ một tiếng. “Ta trước đây cũng không biết nguyên lai ngươi là loại người nói chuyện buồn nôn như vậy!”

Kỳ thực mắt y đã có chút ướt, nhưng may mà được che sau lớp vải trắng, Mục Tương sẽ không nhìn thấy.

Cái gì mà nhất định đối tốt hơn, không bao giờ ly khai? Người này rốt cuộc có nghĩ tới những lời nói ra này sẽ gây ảnh hưởng gì đến người khác hay không?! Hàn Hàn cảm thấy y giống như bị cao thủ đánh cho một chưởng vào ngực, uy lực có thể so với một kích kinh thiên, khiến y ngay cả hít thở cũng thấy đau đớn.

“Thực buồn nôn?” Mục Tương hỏi.

“Buồn nôn!” Hàn Hàn bực mình rống lên.

Mục Tương thấp giọng nói: “Ta vừa nhìn thấy ngươi, đáy lòng liền trở nên mềm nhũn, rất nhiều ý niệm xông ra, chỉ muốn cho ngươi biết. Tiểu Hàn, ngươi đừng sinh khí.”

Mục Tương luôn nghiêm túc như vậy, nhưng lại là toàn tâm toàn ý, khiến Hàn Hàn vô pháp chống đỡ.

Hàn Hàn cảm thấy lỗ tai nóng rực, y che lấy hai tai mình, Mục Tương lại còn hỏi:

“Là do ta nói chuyện gần quá, nên tai ngươi lại đau?”

“Tai ta không đau. . .” Hàn Hàn phát hiện nếu còn cùng Mục Tương tiếp tục vòng vo như vậy nữa, không phải Mục Tương chịu không nổi mấy lời độc địa của mình mà ly khai, chính là bản thân không chịu nổi những lời điềm mật của Mục Tương công kích đến bất tỉnh.

Y liền hỏi ngược lại: “Ngươi không phải nói giúp ta khôi phục nội lực? Đừng lãng phí thời gian, đến đây đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.