CHƯƠNG 1
Thượng
Bốn tháng trước, Hàm Dương.
Lúc Hàn Hàn từ trên lầu Tô Tuyết lâu đi xuống, trời hẵng còn sớm, giáng hồng đăng bắt đầu được giăng lên, trong thanh lâu, các cô nương ăn mặc trang điểm lộng lẫy cũng dần dần xuất hiện phía trên đại đường.
Bàn tay giữ chặt tại lòng ngực, nụ cười thỏa mãn chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của y.
Hàn Hàn một thân y phục thiên lam, đai lưng màu xám bạc, đeo phía trên một thanh kiếm vô danh. Hắn ngũ quan vốn vạn phần thanh tú, đương nhiên không phải cái loại Giang Nam nam tử vẻ đẹp như sương khói, mà là tinh tế như được trạm khắc, từng nét từng nét chậm rãi tạo nên khí khái tài hoa lanh lợi. Do tập võ từ nhỏ, thân hình của y so với thường nhân càng rắn rỏi khôi ngô, chính là kia thắt lưng có chút hơi gầy, khiến người ta có cảm giác khó nắm bắt.
Các cô nương tống vãng nghênh lai khi nhìn thấy mạt cười kia của y, không khỏi say đắm đến ngẩn ngơ, châm rượu liền làm rượu đổ ra ngoài, thuyết tiếu liền cũng bỏ quên trên bờ môi không kịp thu hồi. Khả Hàn Hàn cũng không quay đầu lại mà rời khỏi thanh lâu nổi danh nhất phía Nam này, trong đầu chỉ nghĩ đến thứ bảo bối khó khăn lắm mới có được đang nằm trong lòng ngực.
Vu vu hồi hồi, hoàn hoàn tương khấu bên trong Tô Tuyết lâu, cầm sư không biết vì ai phủ cầm, ca kĩ giọng hát uyển chuyển đa tình, xướng lên khúc ca lả lướt lay động lòng người:
Oan gia a oan gia, tâm lý đầu *** ký ám địa lý tương tư, chủy lý đầu bất thuyết nhãn để hạ loạn phiêu.
Tử tương a tử tương, lộng đắc ngã tâm nhi phanh phanh khiêu, tâm can tràng tử giảo…
(Oan gia a oan gia, trong lòng thầm tương tư người, miệng không dám nói ánh mắt rối bời.
(Tử tương a tử tương, khiến cho tim ta đập liên hồi, tâm can đau đớn không thôi…)
Hàn Hàn thoáng sửng sốt, lập tức nhăn mày. Khúc ca này y từng nghe một người nào đương lúc ngao dược xướng qua, người nọ một bên xướng một bên phe phẩy quạt hương bồ, cái mông cong cong lắc qua lắc lại.
Chính là người kia hiện giờ ẩn cư đi, cũng không gặp lại nữa, nghĩ đến đây đôi lông mày nhăn lại đó chậm rãi giãn ra, cũng không biết người nọ ra sao?… Có hay không…hết thảy mạnh khỏe…
Khi y bước ra khỏi Tô Tuyết lâu, bỗng cảm thấy một trận kình phong tập thẳng trước mặt. Hắn chỉ thoáng thấy một mạt hồng sắc sáng lên, còn chưa kịp suy tư, cánh tay liền duỗi ra phía trước, toàn thân cước bộ trụ vững phá tan lực đạo của đối phương đang đánh tới, đem mạt lượng hồng kia kéo vào trong lòng.
Nhưng khi Hàn Hàn thấy rõ giai nhân ở trong lòng ngực, y ngạc nhiên hô: “Ngọc nhi, như thế nào là nàng?”
Bị người kia vững vàng đỡ lấy Ôn Ngọc cũng nhất thời sửng sốt, nhưng lập tức phục hồi lại tinh thần, chỉ vào phía trước bọn họ hai gã nam tử nhìn vốn đoan chính nhưng sắc mặt lại mang vẻ bỉ ổi, hai mắt đẫm lệ nói:
“Biểu ca, hai người kia đùa giỡn ta, chính là ta đánh không lại bọn họ!”
Kia hai gã nam tử ăn mặc sang trọng, phía sau gia đinh vô số, bị Ôn Ngọc lên án như vậy chẳng những không chịu lui bước, ngược lại còn cứ vậy tiến tới, trong tay phe phẩy quyên phiến. Trong đó một tên nước miếng giàn giụa nói: “Trang phục đẹp đẽ thế kia, nói cho đại gia ta biết nàng là cô nương trong gian lâu nào, đại gia ta đêm nay sẽ bao nàng!”
Tên còn lại mở miêng trêu đùa: “Nam nhân này là ai? Ân khách của ngươi sao? Ai, vị huynh đài này, tiền lai hậu đáo quy củ này ngươi hẳn biết? Cô nương này đập vào mắt hai anh em chúng ta trước, ngươi mau mau buông tay đi!”
Hàn Hàn nghe vậy, lập tức chẳng khác gì như ăn phải pháo trúc, giận dữ nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật, đùa giỡn con gái nhà lành còn thể thống gì!”
Đối phương lại cười lớn. “Thái dương đều đã xuống núi, cái gì là thanh thiên bạch nhật! Huống chi nơi này chính là hoa phố, con gái nhà lành sao lại đến đây?”
Hàn Hàn lộ ra khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng lên, tức giận rút bội kiếm bên hông nhắm thẳng hai gã Đăng Đồ Tử kia chém tới.
Đối phương không ngờ Hàn Hàn có thể xuất kiếm nhanh như vậy, sợ tới mức đứng cứng ngắc tại chỗ không thể nhúc nhích, gia đinh phía sau hai người họ thấy vậy tức tiến lên hộ chủ, vài người đem chủ tử rời đi, mấy người khác rút binh khí hướng Hàn Hàn đánh tới.
Trước Tô tuyết lâu, nhất thời đao quang kiếm ảnh liên tục lóe sáng, lưu tinh chùy, lang nha bổng, một đống vũ khí bay tới bay lui. Các cô nương trong lâu sợ tới mức mặt mày tái mét, bên ngoài đám phiêu khách vung tiền như nước chẳng mấy chốc đã trốn đi mất, căn bản không dám tới gần.
Đám gia đinh này đều là những người được huấn luyện, mười mấy người vây đánh một mình Hàn Hàn. Ôn Ngọc ở một bên thấy sốt ruột, rút ra binh khí tùy thân muốn lao về phía trước trợ trận.
Hàn Hàn trong lúc đánh nhau không ngừng lưu ý an nguy của Ôn Ngọc, thấy nàng tiểu cô nương, muốn xông tới chỗ y mà không nhìn thấy một tên lỗ mãng thân hình cường tráng cầm cửu hoàn đao tiến lại từ sau lưng, hắn lập tức hét lớn một tiếng: “Đứng lại!” Thanh kiếm sắc bén trong tay bắn ra.
Chém sắt như chém bùn, hàn quang lóe ra từ bảo kiếm xẹt qua mặt Ôn Ngọc, đem cánh tay cầm đao đang hướng về nàng của tên gia đinh kia đóng trên trụ cửa Tô Tuyết lâu, nhất thời một trận kêu rên thê thảm truyền đến.
Ôn Ngọc cả người run rẩy, sinh tử trong chớp mắt khiến nàng không khỏi sợ hãi, chân mềm nhũn.
“Ngọc nhi, nàng đừng nhúc nhích. Ở đây chờ ta!” Hàn Hàn những lời này nói đầy khí lực, là mệnh lệnh cũng là cam đoan.
Ôn Ngọc chưa hết kinh sợ nghe được Hàn Hàn nói như vậy, giống như được uống định tâm hoàn, nàng biết Hàn Hàn nhất định sẽ không để nàng xảy ra chuyện, thở hổn hển mấy hơi liền ngoan ngoãn nghe lời đứng ở tại chỗ.
Ôn Ngọc tầm mắt không rời khỏi người Hàn Hàn, thấy Hàn Hàn vừa lo lắng cho nàng còn thành thạo đối phó đám người bắt nạt nàng này, trong lòng nhất thời nổi lên tâm ý.
Hàn Hàn vốn dĩ bộ dạng rất đẹp, cùng bạn y Mục Tương ôn văn nho nhã, khí độ hoàn toàn bất đồng. Kia khuôn mặt kiên nghị kiêu ngạo lạnh lùng lại mang theo ý thản nhiên, thân ảnh thon dài đang bay lên lộ ra thần thái oai hùng, hết thảy hết thảy đều làm cho nàng nhìn không thể rời mắt.
Ôn Ngọc cảm giác ngực mình đang đập bình thường “thình thịch, thình thịch”, bỗng nhiên như có một thanh âm “binh binh, bang bang” thật lớn vang lên.
Nàng thuở nhỏ tới lớn rất thích hành động dũng cảm phóng túng này, bề ngoài tuấn lãng xuất sắc, anh hùng hào kiệt giáo huấn bại hoại vĩnh viễn không nương tay.
Nàng trong lòng thích nhất vốn chỉ có hai người, một là Xích Tiêu phường Đại đương gia Duyên Lăng Nhất kiếm, người kia là thần y lui ẩn giang hồ Triệu Tiểu Xuân. Hai người kia đều là chân anh hùng thực hào kiệt, mà hiện giờ trước Hàm Dương Tô Tuyết lâu, nàng lại phát hiện một người nữa, kia đó là Thiếu chủ Hàn Sơn phái, biểu ca của nàng “Hàn Hàn” .
“Biểu ca. …” Ôn Ngọc nhịn không được tán thưởng ra tiếng.
Ngươi tiều kia vung lên kiếm, quay người lại, a — kia sợi tóc tung bay, vạt áo tung bay, kia ánh mắt lợi hại, khí thế lạnh thấu xương, quả là khiến người tâm trì thần di, tâm sinh hưởng vãng a!
Bọn gia đinh hộ viện xuất thân thấp kém chỉ biết quát tháo hung hãn, tự nhiên không thể so sánh với Hàn Hàn từ nhỏ đã vùi đầu khổ luyện võ nghệ không ngừng nghỉ. Này chỉ cần một chút công phu, đám người kia cùng hai gã công tử liền bị Hàn Hàn đánh cho tơi bời.
Một đám người trên mặt đất lăn qua lăn lại, nhất là hai gã vẻ mặt bỉ ổi, mặt mày nở đầy hoa thâm tím, bị đánh cho ngay cả mắt đều không mở ra được .
Hàn Hàn hài lòng sảng khoái, lúc này mới hừ một tiếng quay đầu lại rút bội kiếm tùy thân gắn trên cánh tay bị đóng vào trụ.
Khả khi hắn tới gần Ôn Ngọc, thấy tới ánh mắt long lanh đầy tha thiết sùng bái, không biết vì sao đột nhiên một trận rét run, cả người da gà nổi hết lên.
Hàn Hàn thu hồi kiếm, trực giác xoay người sang chỗ khác, không muốn đối mặt với ánh mắt Ôn Ngọc như muốn ăn thịt người kia .
Bên ngoài Tô tuyết lâu tiếng kêu than dậy khắp trời đất, mấy tên lăn lốc trên đất rên rỉ không cam lòng nói:
“Tiểu tử, ngươi hẳn biết chúng ta là ai… Ở Hàm Dương ai không biết chúng ta Mạc gia… Ngươi cư nhiên dám ở Hàm Dương đánh người Mạc gia… Sẽ không sợ…”
Người nọ nói còn chưa nói xong, Hàn Hàn nheo mắt, bước tới đá người nọ mấy đá, đau đến nỗi đối phương lại thêm một trận gào khóc thảm thiết.
Trung
Hàn Hàn nói: “Tiểu tử, ngươi hẳn cũng phải biết chúng ta là ai? Toàn bộ giang hồ ai không biết biểu muội ta là tôn nữ bảo bối duy nhất của Tương Môn môn chủ, ngươi đã có gan động thủ trên đầu thái tuế lại tự khai báo thân gia, chắc hẳn đã muốn trở thành địch của toàn Tương Môn?”
Người nọ vừa nghe, nhất thời sắc mặt trở nên trắng bệch. “Tương, Tương Môn? Một trong bát đại môn phái Tương Môn?”
Hàn Hàn hừ một tiếng: “Đúng vậy!” Hắn nói xong tính rời đi, đang định gọi Ôn Ngọc, không nghĩ tới vừa quay đầu lại đã thấy tiểu cô nương kia, đôi mắt lóe sáng càng lúc càng dữ dội, chăm chú nhìn y.
Hàn Hàn nhất thời rùng mình một cái, lập tức rời tầm mắt, trên trán lấm thấm vài giọt mồ hôi lạnh.
Ôn Ngọc là ai?
Ôn Ngọc chẳng những là tôn nữ của Tương Môn môn chủ, biểu muội của y, còn là thê tử tương lai của Mục Tương, hảo bằng hữu thanh mai trúc mã.
Nhưng này tiểu cô nương hiện giờ như vậy, rõ ràng nhìn hắn đến không chớp mắt là như thế nào?
Thành Hàm Dương không thể nán lại.
Mạc gia là Khai Phiêu cục, thế lực nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu phái hơn mười hai mươi người đến đập phá, Hàn Hàn cho dù tái lợi hại cũng vô pháp mang theo này Ôn Ngọc công phu “mèo quào”[1] an toàn rời đi. Nhưng sắc trời đã muộn, với tình hình này không thể trụ lại tại khách *** ở Hàm Dương, bọn họ đành phải tá túc một đêm tại ngoại thành.
Hàn Hàn cùng Ôn Ngọc ngồi cách nhau khá xa.
Hàn Hàn khều đống lửa, lật lại món thịt săn, thuận miệng hỏi: “Ngươi thế nào lại đến Hàm Dương?”
“Gia gia sai ta truyền tin tới Tả Ý sơn trang, ta trên đường tới Hàm Dương, ở ngoài thành thấy thân ảnh của ngươi liền đuổi đến đây, ai ngờ ngươi cước trình thật nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng. Kia buổi chiều trong khi đang tìm ngươi, may mà khi bị hai gã bại hoại kia tiếp cận thì ngươi xuất hiện cứu ta, ta mới có thể thấy ngươi.” Ôn Ngọc ngọt ngào mỉm cười, biểu tình thoáng chút ngẩn ngơ, tựa hồ còn vùi trong kí ức mới rồi Hàn Hàn anh hùng cứu mỹ nhân, chưa tỉnh lại.
“Thấy thân ảnh của ta liền đuổi tới đây, nếu là bẫy của kẻ thù thì làm sao bây giờ!” Hàn Hàn nhíu mày, ngữ khí nghiêm khắc mà giáo huấn biểu muội không biết trời cao đất dày này.”Về sau đừng tự động hành sự như vậy, cũng không được một mình hành sự. Ngươi có cái gì sơ xuất, da da ngươi hội như thế nào thương tâm !”
Ôn Ngọc khôi phục lại tinh thần, hướng y cười, khuôn mặt hồng hồng ôn nhu nói: “Đã biết biểu ca!”
“Ngươi…” Ôn Ngọc bị mắng cũng không giận còn không ngừng mỉm cười, làm cho Hàn Hàn chẳng biết phải nói tiếp thế nào.
Ôn Ngọc là tôn nữ của Tương Môn môn chủ, cũng là giang hồ nữ nhân, chỉ là công phu không hoàn thiện, lúc trước gặp nàng, bên cạnh đều có người bảo vệ, mà hộ hoa sứ giả kia bình thường là Mục Tương.
Nghĩ đến Mục Tương, Hàn Hàn không khỏi trong lòng đau xót.
Ôn Ngọc là biểu muội y, nhưng người của Tương Môn cùng Hàn Sơn phái ít có qua lại, y lần đầu tiên gặp nàng vẫn là khi được Mục Tương đưa đến.
Y nhớ rõ hai năm trước khi Mục Tương đến tìm y, bên người đi theo một cô gái mặc hồng y, ngày đó nụ cười của Mục Tương có phần vui vẻ. . . . . . Kỳ thật A Tương cười thế nào cũng đều là như vậy, nhưng y chính là biết hắn vui vẻ.
Mục Tương khi đó nói: “Tiểu Hàn, đây là vị hôn thê của ta, Ngọc Nhi.”
Y lẳng lặng trả lời: “Chúc mừng!”
Mà sau câu chúc mừng kia, y rốt cuộc cũng không nói được câu thứ hai.
Ngày đó, y hiểu được nguyên lai Mục Tương cũng vội cưới vợ, nguyên lai cảm tình thanh mai trúc mã hơn mười năm, mấy lần trải qua xuất sinh nhập tử, cuối cùng cũng sẽ bị một thê tử xinh đẹp đáng yêu thay thế.
Sau lần đó, y trốn đến trường luyện võ cùng một đám sư đệ tỉ thí, đánh cho nhiều người đến thâm tím mặt mày, cuối cùng phải kinh động đến sư thúc cùng mấy vị sư huynh, mới có thể áp chế y. Cũng bởi vì như thế, các sư đệ sau khi được một trận chết đi sống lại nhìn thấy y tựa như thấy quỷ liền trốn thẳng, y còn được thêm cái tội danh bắt nạt nhược tiểu sư đệ.
Ôn Ngọc trộm thấy Hàn Hàn ngẩn người, cảm thấy được khuôn mặt nhìn nghiêng của y trông thực đẹp mắt, có chút luyến tiếc cùng y phân khai, nhân tiện nói: “Biểu ca, dù sao đều ở Hàm Dương , ngươi liền cùng ta đến Tả Ý sơn trang đi! A Tương hiện đang ở trang lý, hắn còn nhớ đã lâu không gặp ngươi, cho nên chúng ta cùng tới gặp hắn đi!”
“Không cần, ta vì cái gì nhất định phải cùng ngươi cùng đi gặp hắn!” Hàn Hàn có chút dỗi nói, nhưng lời nói vừa thoát khỏi miệng y liền hối hận, vội vàng nói: “Ý của ta là ta còn có việc quan trọng…”
Ôn Ngọc bị ngữ khí mãnh liệt của Hàn Hàn làm hoảng sợ, ngơ ngác nói: “Các ngươi cãi nhau sao?”
Hàn Hàn dừng một chút, không nói gì nhìn mắt Ôn Ngọc, rồi sau đó khó khăn buông ra một chữ: “Không.”
Ôn Ngọc cảm thấy được ở Hàn Hàn có chút kỳ quái, nhưng lại không biết chỗ nào kỳ quái. Nàng chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi là không phải cùng A Tương…”
“Cãi nhau ” ba chữ còn chưa nói ra, Ôn Ngọc phát hiện ngồi đối diện nàng Hàn Hàn sắc mặt đột nhiên không ổn, trong mắt hàn quang chợt lóe, kia đem thanh Vô Danh “soạt” một tiếng rút ra khỏi vỏ, hàn quang lạnh thấu xương một tiếng “hưu” hướng nàng đánh úp lại.
Ôn Ngọc sợ tới mức cả thân ra mồ hôi lạnh, nhưng này thanh kiếm hướng trước mặt lại dọc theo hai gò má của nàng lướt qua, đâm vào phía sau.
Bên tai truyền đến âm thanh đâm vào da thịt ghê người, Ôn Ngọc hơi nghiêng người, lúc này mới từ khóe mắt dư quang phát hiện một tên hắc y nhân cách nàng không đầy nửa tấc, mà hắc y nhân kia trong tay chủy thủ đã đưa đến bên cổ nàng.
Ôn Ngọc hoảng sợ thét lên một tiếng chói tai, Hàn Hàn lập tức kéo nàng đứng lên hộ ở sau người.
Sau khi giết gã hắc y nhân xong, chung quanh hai người đột nhiên xuất hiện không ít mạch sinh khí tức, sau đó sát khí đột nhiên rõ ràng, trong đêm vài tên y phục dạ hành từ chỗ ẩn nấp bay ra, nhanh chóng hướng bọn họ đánh tới.
Hàn Hàn nhíu mày. “Mạc gia thật sự là bụng dạ hẹp hòi, mới đánh như vậy vài cái, cư nhiên lại phái ra thủ hạ lợi hại như vậy muốn giết nàng!”
Hàn Hàn giơ kiếm nghênh địch, nhất thời đao quang kiếm ảnh chớp động.
Ôn Ngọc ở phía sau Hàn Hàn xem vài tên hắc y nhân kia thế công sắc bén, lại thấy chính mình đều thiếu chút nữa khiến đối phương phá bỏ chiêu kiếm của Hàn Hàn, đem binh khí chém tới, run rẩy liên thanh hét lớn:
“Là ngươi đem những người đó đánh cho bán tử bất tàn, vì cái gì bọn họ muốn giết ta! Muốn giết cũng là giết ngươi mới đúng a! A a a a a — các ngươi đừng hướng ta mà đâm – đâm lộn người rồi — biểu ca cứu ta –”
Hàn Hàn hé ra khuôn mặt tuấn tú nhất thời tối lại, hắn nghiến răng nghiến lợi muốn mắng biểu muội không hiểu tri ân báo đáp này hai câu, không ngờ lại chính là này một chút phân tâm, nhưng lại khiến đối phương ở chính mình trên vai đâm một nhát.
Hàn Hàn cả kinh, máu không ngừng tuôn ra, đầu cũng nhất thời cũng tỉnh táo. Không, không đúng, những người này thân thủ quá mức gọn gàn, từng chiêu đều chỉ đánh hướng vào những nơi yếu hại, thân thủ cao siêu như thế tuyệt không phải giúp đám ăn chơi trác táng vừa rồi trả thù.
Những người này rõ ràng là sát thủ đã qua huấn luyện!
Được đến kết luận, Hàn Hàn tâm thần ngưng đọng, hiểu rõ cuộc chiến hôm nay tuyệt đối không thể khinh tâm, nếu không chính mình cùng Ôn Ngọc sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn có bị sao cũng không quan trọng, nhưng Ôn Ngọc, Ôn Ngọc là thê tử tương lai của người nọ, hắn tuyệt không thể để nàng có chút tổn thương.
Sau khi hạ quyết tâm, Hàn Hàn trước ra tay với những đối thủ yếu hơn, nhanh chóng diệt trừ này uy hiếp đối Ôn Ngọc mà nói là quá lớn, thẳng đến cuối cùng chỉ còn hai gã hắc y nhân.
Ánh trăng mông lung, hai người kia ở dưới ánh trăng lưng ưỡn thẳng, như tùy ý mà đứng, nhưng một trước một sau dừng ở vị trí sinh môn, cho dù Hàn Hàn cùng Ôn Ngọc muốn chạy trốn, cũng nhất định phải cùng bọn chúng nghênh đánh chính diện.
Hàn Hàn một kiếm hướng về phía trước, người nọ võ công cực mạnh, chỉ cần giết được hắn, tên còn lại liền dễ giải quyết. Nhưng không ngờ kiếm của y mới phát ra, đối phương lại có thể dễ dàng tháo gỡ.
Hàn Hàn “a” một tiếng, không nghĩ tới này đối thủ võ công đúng là ngang sức với chính mình, thậm chí có thể so với mình còn cao hơn một ít.
Hàn Hàn từ nhỏ ham mê tập võ, công phu toàn thân theo tuổi mà tăng lên, bên cạnh có thể coi như đối thủ cũng càng ngày càng ít. Y này tối hận chính là không thể gặp được cao thủ tương đương với mình, cái gọi là văn ôn võ luyện, công phu càng được cọ sát càng hứng thú, vậy mới có thể càng ngày càng hoàn thiện. Hôm nay gặp phải tên sát thủ này vốn đã khiến y ngứa ngáy khó dằn lòng, nhưng bên cạnh còn có Ôn Ngọc không thể buông tay, hiện giờ…
Y nhanh chóng cân nhắc, cũng chỉ còn lại hai người , buông tay dùng sức đánh một trận không nên để tâm mới phải!
Một mạt nhợt nhạt tươi cười chợt hiện trên môi y, y lập tức ra tay hướng đối diện người nọ đánh tới, đối phương song đao sắc bén hung mãnh cũng bất ngờ chém đến, nội lực hai người dồn trên binh khí, mỗi kích mỗi trảm đều là thạch phá thiên long trời lở đất, tiểu nha đầu phía sau y sợ tới mức kinh hét liên tục.
Gặp phải hảo đối thủ, Hàn Hàn càng đánh càng hăng, cuối cùng liền quên mất cả Ôn Ngọc, toàn lực cùng sát thủ kia giao tranh. Hắn cả người tập trung vào kiếm thế đao trận, đến lúc cả người mồ hôi đầm đìa bất giác mệt mỏi, ngược lại càng đánh càng vui sướng, hưng phấn đến huyết mạch căng lên.
Trái lại, tên sát thủ kia tại khi Hàn Hàn liên tục tiếp cận, đã càng ngày càng rõ ràng là không thể chống đỡ.
“A a a — biểu ca cứu mạng –” Ôn Ngọc thình lình hô to một tiếng, Hàn Hàn đang đắm chìm vào trận đánh bỗng chốc bừng tỉnh.
Khi Hàn Hàn quay kiếm nhất thời tay run rẩy, nhưng lại xẹt qua yết hầu của đối phương. Đối phương “Ách” một tiếng, phun ra máu tươi, đôi mắt tràn ngập sát ý còn không kịp nhắm lại, liền ngã phịch xuống đất.
Hàn Hàn cúi đầu “A” một tiếng, trong lòng âm thầm đáng tiếc. Đây chính là cái cao thủ a, cư nhiên liền như vậy chết, hắn còn chưa có cùng người này đánh đã a…
“Biểu ca a –” Ôn Ngọc thanh âm đã muốn nấc lên.
“Hỏng bét!” Hàn Hàn mặt tối lại, lập tức quay đầu tới cứu Ôn Ngọc. Hắn đều đã quên ngoài tên cao thủ này, còn có một tên sát thủ khác ở bên.
Cách đó không xa, Ôn Ngọc chật vật lấy song đao cố đỡ trường kiếm đang hướng nàng chém xuống, lệ quang lóe lên trên đôi mắt to, thân hình sớm đã run rẩy sắp ngã.
Hàn Hàn lập tức đẩy trường kiếm của tên sát thủ kia ra, nhưng đột nhiên thi triển niêm tự quyết, kiếm như ngân xà dính chặt ở lưỡi kiếm của Hàn Hàn, thoáng chốc nảy lên, chính là muốn ép Hàn Hàn phóng kiếm.
Hàn Hàn không né không rút, kiếm thế chợt trở nên khinh linh phiêu miểu, dĩ thủ vi công, dĩ thối vi tiến, từng chiêu từng thức đều thong thả, mang Ôn Ngọc lùi lại mấy bước, mũi kiếm cùng đối phương tương triền.
Tam lai tam vãng, lưỡng kiếm như song xà dây dưa, Hàn Hàn bất chợt bắn ra một thế, cổ tay đánh một vòng, ngân kiếm phút chốc rất nhanh nảy lên, sau đó chợt nghe một tiếng giòn vang, đối phương binh khí lại theo chuôi kiếm gãy làm đôi, đương lúc đối phương ngạc nhiên hết sức, kiếm của Hàn Hàn dĩ nhiên cắm vào tim hắn, kết liễu tên sát thủ cuối cùng.
Ôn Ngọc thấy vậy ngẩn người, lòng lại tràn đầy sùng bái, nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua kiếm pháp phiêu linh như vậy, hơn nữa lại được Hàn Hàn này mỹ nam tử thi triển, thật càng trở nên đẹp mắt.
Hàn Hàn buông Ôn Ngọc đang gắt gao ôm tại thắt lưng ra, kiểm tra trên người tên sát thủ.
Ôn Ngọc hỏi: “Biểu ca ngươi này thật ra là công phu gì? Hàn Sơn kiếm pháp của Hàn Sơn phái không phải loại này đi!” Hàn Sơn kiếm pháp kiếm thế thiên lãnh thiên tĩnh, không như vậy tự thủy nhu tình.
Hàn Hàn dừng một chút, tìm không thấy lệnh bài có thể chứng minh thân phận tên sát thủ này, liền phủi phủi tay đứng dậy.
Hắn nói: “Thuận tay sử dụng, không có tên.”
“Biểu ca ngươi thật lợi hại, ta nghe da da nói cho dù là cao thủ cũng phải bốn năm mươi tuổi mới có thể tự nghĩ ra đao pháp kiếm pháp cao thâm, khả ngươi mới gần hai mươi tuổi, liền có thể như vậy lĩnh ngộ!”
Hàn Hàn gợi lên khóe miệng, nụ cười yếu ớt xem như tiếp nhận lời khen kia, mang theo một chút chua sót.
Kiếm pháp này của y chỉ có một chiêu.
Nghĩ tới người kia, trong lòng tất cả đều là hình ảnh người kia, ra chiêu đó là thong dong thanh nhã, như mây khói Giang Nam đầy tinh tế trong bức họa sơn thủy.
Rồi sau đó tàn nhẫn thẳng đánh vào tim người kia, một chiêu chấm dứt, làm cho đối phương ngay cả đau đớn cũng không thể thốt ra.
“Này kiếm pháp tên gọi là gì?”
Tương tư, gọi là tương tư…
Y ngộ rất lâu mới biết được, nguyên lai nỗi đau nói không nên lời này, gọi là tương tư…
Hạ
Tả Ý sơn trang nằm giữa những ngọn núi, lạc tại đỉnh núi, kì sơn quái thạch bên trong sơn trang đều là năm đó kiến trang đặc biệt khai tạc, có sơn phủ thạch động hào mại bất ky, lại có sự hòa trộn giữa Giang Nam thủy tạ cùng đình đài lâu các, rường cột chạm khắc tinh xảo, phấn tường đại ngói tầng tầng lớp lớp, khéo léo pha trộn giữa tráng lệ và tinh tế, là tuyệt thế chi tác khiến người người không khỏi thán phục .
Nơi đây cách xa chỗ huyên náo, thời tiết đang vào mùa hạ, trong sơn trang bách hoa nở rộ, sáng sớm thanh tĩnh êm ả ríu rít tiếng chim, phong sơn thổi qua mang theo thoang thoảng một mùi hương thơm mát.
Chân trời còn chút sương mù, mặt trời ẩn nấp sau tầng mây, bên trong sơn trang, các đệ tử phụ trách thủ vệ lúc này nhu nhu hai mắt còn đang ngái ngủ, chuẩn bị hướng đại môn giao ban với các huynh đệ trực đêm.
Đi ngang qua đình viện, vài tiếng động truyền đến, bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám lá rơi lả tả vương đầy trên bàn đá Tử Lộ, một mạt ảnh tử xanh thẫm đang nghênh phong vũ kiếm.
Người nọ thân hình đĩnh bạt, đường kiếm trầm ổn tao nhã, lạc diệp bị mũi kiếm của hắn cuốn tung lên, cả người hắn như được bao quanh bởi những cánh bướm khô, sau đó lại như không thấy rõ bất chợt bung ra tứ phía, hóa thành những mảnh nhỏ bay đầy trời.
“Thiếu trang chủ không biết đã ở đây luyện kiếm từ bao giờ?” Một gã đệ tử nói.”Thức dậy sớm hơn chúng ta, đi ngủ so với chúng ta cũng rất trễ, công việc phải xử lí lại càng nhiều, lại không thấy hắn quá một ngày nghỉ ngơi mà không luyện.”
Một tên đệ tử khác ngáp dài nói: “Ngươi biết cái gì, Thiếu trang chủ là không muốn bại bởi Thiếu chủ của Hàn Sơn phái kia.”
Đệ tử kia vội cãi. “Bớt nói bậy, Thiếu trang chủ cùng Hàn thiếu gia cảm tình rất tốt!”
“Đó là ngươi không biết!” Người này như đang nói về chuyện ngoài phố, thanh âm nhè nhẹ cất lên.”Thiếu trang chủ vốn dĩ thích đọc sách hơn là đánh đánh giết giết, gần một năm trước khi cùng Hàn thiếu gia luận kiếm suýt nữa thua, sau đứng dưới tàng cây này cả đêm, qua ngày hôm sau liền trở nên như vậy.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật!”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thanh âm vang lên cực thấp. Sắc trời đã dần sáng rõ, bọn họ gia tăng cước bộ rời khỏi đình viện, đi vào đại môn Tả Ý sơn trang cùng các huynh đệ trực đêm giao ban.
Thân khẽ vươn ra, đương lúc bọn họ một bên chuẩn bị mở đại môn Tả Ý sơn trang, một bên tiếp tục nói về thái độ khó hiểu giữa Thiếu trang chủ cùng Hàn thiếu gia, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập .
Bang bang bang — bang bang bang –
“Mở cửa!” Ngoài cửa thanh âm khàn khàn mỏi mệt vang lên.
Hai gã đệ tử lập tức đem đại môn Tả Ý sơn trang từ hai bên mở ra. Đại môn mở ra, trong khoảnh khắc ánh nắng sáng ngời từ đỉnh núi chiếu xuống, nhất thời sương mù tan đi, làm cho cảnh vật bốn bề vốn mơ mơ hồ hồ trở nên rõ rệt, đương nhiên, cũng hiện rõ ra thân ảnh hai người sáng sớm đã đứng trước cửa Tả Ý sơn trang.
Kia hai gã đệ tử vừa thấy người tới, thiếu chút nữa bị dọa đến hồn phi phách tán.
Không phải vì nam tử đang đứng kia, trong lòng còn ôm một cô nương là đối tượng bọn hắn mới vừa rồi đang nghị luận — Thiếu chủ Hàn Sơn phái Hàn Hàn, mà bởi vì người này sắc mặt tái xám, toàn thân máu tươi đầm đìa, hiển nhiên vừa trải qua một hồi ác chiến.
“Cảm phiền tiếp nhận!” Hàn Hàn trên khuôn mặt không còn chút huyết sắc, y đem Ôn Ngọc trong lòng ngực giao cho hai gã đệ tử của Tả Ý sơn trang còn đang sững sờ, nói một tiếng: “Nữ nhân này thực nặng. . . . . .” Sau đó chớp mắt, liền ngất đi.
Hàn Hàn cảm giác như mình đã ngủ rất lâu, giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh y bảo chính mình phải thức dậy, chính là mí mắt lại rất nặng không thể mở ra. Trong mộng, đám hắc y nhân kia không ngừng đánh tới, đánh hết một đám, lại xuất hiện một đám khác lợi hại hơn. Ôn Ngọc kia tiểu cô nương chỉ biết thét chói tai, kêu đến nỗi khiến lỗ tai y đau muốn chết.
Y đỡ Ôn Ngọc liều mạng hướng Tả Ý sơn trang mà đi, y biết Mục Tương ở trang lý, cũng biết chỉ cần gặp được Mục Tương, Mục Tương liền có thể vì y hạ đám sát thủ này.
Y mệt chết đi, thật sự mệt chết đi, y bảo chính mình phải mở mắt ra, nếu không, liền bỏ mạng dưới Tả Ý sơn trang, sẽ không còn được gặp lại người kia .
A Tương… A Tương…
Bên tai truyền đến tiếng vắt khăn, sau đó chiếc khăn lạnh được đặt trên trán y.
“Ta ở đây, không có việc gì .” Thanh âm ôn hòa truyền đến, thanh thanh nhạt nhạt, lại có khả năng kỳ lạ có thể trấn an lòng người.
Hàn Hàn giãy dụa, đem hết khí lực mới khiến hai mắt khẽ mở ra. Bất quá chỉ khẽ mở như vậy cũng đủ rồi, y thấy được Mục Tương ngồi ở bên giường đang nhìn mình.
Ngoài phòng ánh nắng xuyên qua song chỉ chiếu vào, trên người Mục Tương phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt màu trằng sữa, Mục Tương cười đến ôn hòa, trong mắt lại có chút lo lắng.
A… Lo lắng…
Hàn Hàn không khỏi nghĩ có phải hay không chính mình ngủ mơ, con người này dù Thái Sơn có sụp xuống cũng chỉ có một bộ dạng tươi cười *** tĩnh, sao có thể lộ ra vẻ mặt như vậy.
Ngất đi tỉnh lại, đã không biết bao lâu, Hàn Hàn chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, cảm giác miệng vết thương trên người đã không còn đau nhức.
Lúc này cửa đột nhiên bị mở ra, thân ảnh màu xanh thẫm từ bên ngoài bước vào. Y ngẩng đầu nhìn, chạm phải ánh mắt thâm thúy trầm tĩnh của Mục Tương, y ngẩn ngơ, nhìn khuôn mặt ôn nhuận như ngọc kia, nhưng lại không cách gì mở miệng.
Có lẽ là nước phương Nam từ trên núi chảy xuống hảo dưỡng nhân, Hàn Hàn thuở nhỏ liền cảm thấy người này tướng mạo vạn phần đẹp mắt.
Chỉ nhìn lướt qua, Mục Tương thật đúng là mỹ nam tử hiếm có, mặt diện như quan ngọc, mi nhược ngọc kiếm, ngọc thụ lâm phong. Lại nhìn thêm một chút, liền phát giác kia một thân phong thái khí độ thản nhiên nhuộm tại chân mày khóe mắt. Đôi môi hơi hơi cong lên, ánh mắt bình tĩnh không sợ hãi, nụ cười ấm áp như thái dương, không phải cố ý hiển lộ, mà vốn tự nhiên đã vậy.
Như vậy tao nhã, khiến người ta ở bên cạnh hắn có thể cảm thấy thực an tâm.
Mục Tương hướng Hàn Hàn bước thẳng tới, không nói chuyện. Hàn Hàn đang muốn mở miệng, Mục Tương lại đưa tay đặt trên vạt áo trước ngực Hàn Hàn, khiến y như ngừng thở, tim đập như đánh trống, toàn thân choáng váng.
Cho tới khi Mục Tương cởi y sam của Hàn Hàn, y lúc này mới như bị sét đánh giật mình tỉnh lại, y luống cuống tay chân ngăn tay của Mục Tương tiếp tục cởi quần áo y, đỏ mặt lắp bắp nói:
“A, a, A Tương, ngươi làm cái gì!”
Mục Tương nhíu mày, khóe miệng dù còn lộ ra điệu thiển tiếu vạn năm không thay đổi, nhưng này không phải theo thói quen mà khóe miệng nhếch lên, hiện giờ tâm tình của hắn thực rất vui vẻ. Hắn nói: “Buông tay ra, ta thay ngươi đổi dược!”
“Ách!” Hàn Hàn buông lỏng tay ra.
Mảnh vải thẫm huyết được cởi xuống, Hàn Hàn lúc này mới phát giác trên ngực có một vết thương sâu rạch ngang qua, da bên ngoài bị bong ra, còn có thể nhìn đến phần thịt màu trắng bên trong.
“Thực ghê tởm…” Hàn Hàn kéo một chút khóe miệng.
“Nếu cảm thấy ghê tởm thì không nên làm như vậy!” Mục Tương nhìn hắn liếc mắt một cái, lại cúi đầu giúp Hàn Hàn thượng dược lên miệng vết thương. “Ngọc Nhi đã đem sự tình nói cho ta, ngươi vì cứu nàng mới bị thương thành như vậy.”
Mục Tương không nói quá nhiều, nhưng ngữ khí toàn là chỉ trích, Hàn Hàn liền lập tức phục hồi tinh thần, uy khuất cũng tức giận cũng theo đó mà nổi lên. Y nói: “Nếu không phải xem nàng là thê tử tương lai của ngươi, ai lại liều chết cứu nàng! Ngươi có phải chê ta gây chuyện lại liên lụy đến Tả Ý sơn trang, vậy được, ta lập tức rời đi, ngươi cũng không cần thượng dược!”
Hàn Hàn lập tức liền từ trên giường nhảy xuống, hắn đẩy Mục Tương qua một bên mà đi.
“Tiểu Hàn, ta không phải ý tứ này!” Mục Tương nói.
“Ai quản ngươi có ý tứ gì!” Hàn Hàn cả giận quát.
Mục Tương đưa tay giữ lại, khiến Hàn Hàn mấy lần đẩy ra, khi hai người vật lộn, Hàn Hàn không may vô ý đụng tới miệng vết thương trên ngực, nhất thời đau đến nỗ nghiến răng trợn mắt, khóe mắt rưng rưng.
“Đừng hồ nháo nữa!” Mục Tương biến sắc, thanh âm cũng trở nên trầm thấp.
Hàn Hàn nhìn hắn một chút, biết người nọ là sinh khí, vốn định đáp lại một câu: “Ta nào có hồ nháo!” Nhưng lại không muốn Mục Tương không vui, vì thế hừ một tiếng, không được tự nhiên mà nghiêng mặt đi.
Mục Tương đem người áp ngồi yên trên giường,thương dược trân quý không chút do dự thượng bôi lên người Hàn Hàn, sau đó tỉ mỉ băng bó miệng vết thương, kia khuôn mặt có chút nghiêm nghị giờ mới chậm rãi hạ xuống.
“Ngươi cũng biết ta không phải vì chuyện kia tức giận, mà là bởi vì ngươi.” Mục Tương thở dài. “Ngươi trước đó vài ngày vẫn trốn tránh ta, ta còn đang nghĩ khi nào mới có thể nhìn thấy ngươi thì ngươi xuất hiện, cả người còn đầy máu tươi. Ngươi như vậy bảo ta biết làm thế nào cho phải?”
Mục Tương ngữ khí cùng thái độ mềm mỏng, Hàn Hàn nói lại không được . Hắn ấp úng không biết nên trả lời thế nào, lúc này Mục Tương cầm chén thuốc bổ đặt trên bàn, múc một thìa canh, đưa đến bên miệng Hàn Hàn.
Mục Tương ôn nhu nói: “Đây là gà hấp nhân sâm, rất tốt cho vết thương của ngươi.”
“Ta có tay…” Mặt Hàn Hàn lập tức đỏ lên, làm cái gì vậy?
“Ngươi nhìn tay ngươi.” Mục Tương nói.
Hàn Hàn mở hai bàn tay, lúc này mới phát giác tay cầm kiếm của mình đều đã sưng đỏ, hổ khẩu vỡ toang, bình tĩnh nhớ lại thì đúng là lúc trận đấu diễn ra kịch liệt, bị thương mà không biết.
Mục Tương múc từng thìa từng thìa, Hàn Hàn cũng thuyết phục chính mình nuốt từng chút từng chút. Dù sao này cũng chẳng phải cái gì to tát, bọn họ thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, y bị thương cho nên Mục Tương chiếu cố y, đó cũng là điều hiển nhiên. Hơn nữa nếu là ngày nào đó Mục Tương bị thương, y cũng sẽ như vậy từng thìa từng thìa múc cho hắn ăn.
Hàn Hàn sắc mặt hồng hồng, sờ lên môi mình, cố không nở một nụ cười thật tươi.
“Ngọc Nhi nói những người đuổi giết các ngươi là Mạc gia phái tới.” Mục Tương nói.
“Ta nghĩ không phải.” Hàn Hàn lắc lắc đầu.”Sau khi rời khỏi thành Hàm Dương, chúng ta tổng cộng gặp phải ba lần tập kích, những người đó thân thủ gọn gàng mỗi chiêu thẳng đánh vào chỗ hiểm, hơn nữa khinh công cực cao thân pháp quỷ mị, mỗi lần đều là khi rời khỏi chỗ ẩn núp đến bên người, ta mới phát giác.”
“Chẳng lẽ là sát thủ, có người mua chúng để giết ngươi?” Mục Tương sắc mặt nghiêm lại, nhưng trên tay động tác uy thực lại vẫn là không ngừng. “Ngươi đã đắc tội với ai, có hay không có nguyên do để đắc tội?”
Hàn Hàn ăn phải một đoạn nhân sâm, muốn nhổ ra, đúng lúc Mục Tương đang nhìn mình chăm chú, đành nhẫn nại mà cắn cắn nuốt nuốt vào họng. Vị đắng còn lại tràn đầy trong miệng, hắn tròng mắt mở to, cố gắng suy nghĩ, một lúc lâu sau mới phun ra hai chữ:
“Không có.”