CHƯƠNG 2
Thượng
Hàn Hàn cảm thấy được vết thương trên người mình kỳ thật không nặng, hội hôn mê tuyệt đối là do khi đi từ Hàm Dương đến Tả Ý sơn trang, vừa phải tránh né sát thủ vừa phải chiếu cố Ôn Ngọc, liên tục mấy ngày mấy đêm ngay cả không được ngủ mới thành ra như vậy.
Hôm nay thiên thanh khí lãng, nếu cứ nằm trên giường sẽ khiến thân thể yếu đi, nghĩ vậy y cầm bội kiếm liền tính toán tới viện tử thi triển gân cốt.
Nhưng lúc y đến, trong đình viện đã thấy hai thân ảnh.
Một màu mặc thanh, kia Mục Tương cúi đầu bất ngữ thân ảnh còn lại một màu đỏ nhạt, là Ôn Ngọc đang che miệng ở bên tai Mục Tương nói nhỏ điều gì.
Tài tử giai nhân, trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, thiên tác chi hợp. . . . . . Hàn Hàn trong đầu nhất thời hiện lên vô số từ ngữ dùng để hình dung đôi bích nhân này.
Mà sau khi Mục Tương nghe xong lời Ôn Ngọc nói, lại ôn nhu mỉm cười. Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn Ôn Ngọc khẽ chớp, thần tình trên mặt vốn Hàn Hàn chưa bao giờ được thấy.
“Lần sau không được một mình xuất môn, có biết hay không?” Mục Tương nói.
Ôn Ngọc le lưỡi. “Được rồi được rồi, A Tương ngươi càng ngày càng giống gia gia ta, lúc nào cũng thích quản ta!”
“Ngươi a…”
Kia trong âm điệu khiến người ta để ý không rõ, là sủng nịch sao? Hàn Hàn có chút nghĩ không biết phải làm sao.
Rõ ràng bản thân biết người này cùng nữ tử trước mắt sẽ thành thân, cố gắng bảo chính mình đừng để ý, y thích Mục Tương đó là chỉ chuyện của y, vô luận người này nắm tay ai suốt quãng đời còn lại, mình cũng sẽ là hảo bằng hữu của hắn, cả đời một đời ở bên cạnh hắn, chính là không thể thân cận như trước vậy thôi.
Chính là… Chính là…
Hàn Hàn có chút phân tâm, ngực đau nhói. Y cầm lấy vạt áo nghĩ, nguyên lai sự thật vẫn là như vậy thật khó để người ta thừa nhận, tâm y cũng không rộng lượng như chính mình suy nghĩ.
Mục Tương nhìn thấy Hàn Hàn, cũng nhìn thấy động tác của y. Hắn hướng Hàn Hàn đi tới, hỏi: “Như thế nào lại ra đây? Vết thương có phải lại đau, còn không mau trở về phòng nghỉ ngơi!”
Hàn Hàn hừ một tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt nói: “Là trách ta đã quấy rầy các ngươi, thực xin lỗi, ta lập tức trở về phòng!”
Hỏa khí không nguyên cớ nổi lên, Hàn Hàn chính là khắc chế không được, y xoay người liền đi, lại trong chốc lát bị Mục Tương bắt lấy.
Mục Tương bất đắc dĩ nói: “Ta không phải ý này.”
Hàn Hàn tâm có chút chua xót. Y tự nhiên biết Mục Tương không phải có tâm tư này, hết thảy đều là vì chính mình đả phiên một vò dấm chua, hơn nữa toan khí tràn ngập thương tâm lại chỉ có chính mình cảm thấy.
Ôn Ngọc chạy tới, hướng tới Hàn Hàn cười ngọt: “Biểu ca ngươi tới thật vừa lúc, ta vừa cùng A Tương nói chuyện ở Hàm Dương gặp hai cái ác bá, sau đó ngươi đột nhiên từ trên trời giáng xuống cứu ta!”
“Còn chưa xuất giá, kêu thân mật như vậy…” Hàn Hàn lẩm bẩm, thanh âm hồ ở miệng, không ai nghe được rõ ràng.
“A, biểu ca ngươi nói cái gì, nói lại được không?” Ôn Ngọc hỏi.
“Ta nói, ” Hàn Hàn là không thể nói lại lời kia, “ta là từ trong lâu đi ra, chứ không phải cái gì từ trên trời giáng xuống. Ngươi nghĩ ta là thần tiên, còn có thể bay sao không?”
Hàn Hàn cười khẩy một tiếng.
Là thần tiên thì tốt rồi, thần tiên không phải đều có một đống tiên dược sao? Nếu y là thần tiên, mượn loại linh dược ăn vào sẽ khiến người ta chung tình với người mình thấy đầu tiên này nhét vào miệng Mục Tương. Sau đó đem hắn nhốt lại, chờ Mục Tương mở mắt thấy y, yêu y, chính mình liền mang theo hắn thoái ẩn giang hồ không màng thế sự, hai người cùng nhau sống cả đời.
“Theo trong lâu nào đi ra?”
Hàn Hàn đang nghĩ tới chuyện khác, không chú ý là ai hỏi, mở miệng liền tức giận nói: “Tô Tuyết lâu!”
Ôn Ngọc lại đáp: “Thanh lâu!”
Chờ hai người này trả lời xong, quay đầu lại, đã thấy Mục Tương vẻ mặt lạnh băng.
Mục Tương nói: “Ngọc Nhi ngươi đi trước đi, ta có việc phải nói với biểu ca ngươi!”
“Úc!” Ôn Ngọc lanh lợi khôn khéo nhanh chóng tránh đi, bỏ lại Hàn Hàn quay lại nhìn Mục Tương với vẻ mặt không biết nên như thế nào cho phải.
“Ngươi đi thanh lâu làm cái gì?” Mục Tương hỏi.
“Sách…” Hàn Hàn không muốn đáp.
“Tiểu Hàn, Tần lâu Sở quán long xà hỗn tạp, huống chi ngươi thân là đại chưởng môn Hàn Sơn phái, nhất môn chi tôn thật sự không thích hợp đến nơi này đi.” Mục Tương thản nhiên nói. Hắn không hiểu chỉ mới mấy tháng không gặp, Hàn Hàn như thế nào đột nhiên đi tới nơi đó. Hắn nhớ rõ, trước kia người này đừng nói đi vào, là ngay cả tới gần cũng không bao giờ tới gần chỗ kia.
“Ta là đi tìm người, huống chi, ta không còn là đại chưởng môn Hàn Sơn phái.” Hàn Hàn nói. Y là đi tìm người được xưng Quỷ tượng Bách Lý Thất lấy nhân bì diện cụ, Bách Lý Thất thường ở tại thanh lâu, y cũng không có biện pháp.
Mục Tương sửng sốt, hỏi: “Ngươi bỏ chức đại chưởng môn? Đã xảy ra chuyện gì?”
“…” Hàn Hàn mấp máy, trong lòng có bao nhiêu lời muốn nói, lại nói không ra.
“Tiểu Hàn, ngay cả ta cũng không tin được sao?” Mục Tương cười khổ, trong lòng có một loại tư vị nói không nên lời.
“… Không phải.” Hàn Hàn khó khăn nói.
Hai người im lặng đứng tại chỗ, Hàn Hàn không chịu lộ ra vì sao đến nơi yên hoa kia, Mục Tương vẫn chờ không hề rời đi.
Mục Tương cảm thấy được gần đây hắn càng ngày càng không thể hiểu Hàn Hàn, rõ ràng là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, rõ ràng ngày trước chỉ cần một động tác, một ánh mắt liền có thể hiểu ý người này, nhưng người này lại càng ngày càng xa lánh hắn, ngay cả đôi mắt cũng không còn nhìn thẳng vào hắn.
Mục Tương không rõ đây là vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, mỗi khi Hàn Hàn rời đi ánh mắt, hắn liền hiểu được có điều gì đó trong lòng hắn, theo ánh mắt hỗn loạn kia, từng chút từng chút mất đi.
Lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng nói dễ nghe, phá vỡ trầm mặc trong viện: “Thiếu trang chủ, bên trong trang có khách tới chơi.”
Hàn Hàn hướng nơi thanh âm truyền đến nhìn lại, người nọ vừa vặn cũng đem tầm mắt hướng về phía y.
“Ân tổng quản.” Hàn Hàn hướng người kia gật đầu.
“Hàn thiếu gia.” Đối phương thản nhiên nói.
Mục Ân là tổng quản Tả Ý sơn trang, trên vai vế vốn là thúc thúc của Mục Tương. Khi còn trẻ, hắn do phạm vào một số chuyện bị Tả Ý sơn trang trang chủ, cũng chính là cha của Mục Tương trục xuất khỏi gia môn. Sau này khi được tìm về, tính tình cũng bớt phóng túng đi rất nhiều, hắn xin làm một chức tổng quản, nhưng vô luận thế nào cũng không chịu để Mục Tương gọi hắn là thúc thúc, chỉ chịu đề mọi người gọi hắn là Ân tổng quản.
Mục Tương biết có thể làm phiền thúc thúc này của hắn đến đây, người tới thân phận sẽ không đơn giản, ngẫm lại Hàn Hàn còn lúng túng vì cãi nhau với hắn, liền nhẹ giọng đối Hàn Hàn nói: “Ta đây đi trước, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, tối ta sẽ tới phòng ngươi giúp ngươi đổi dược.”
Hàn Hàn nhíu nhíu mày nói: “Ta muốn luyện kiếm.”
“Vết thương còn chưa lành, không được luyện!” Mục Tương giáo huấn.
Thấy một câu nói của mình làm cho Hàn Hàn cau mày, Mục Tương nguyên bản nghĩ muốn đưa tay xoa lên ấn đường của người này, bên cạnh Ân tổng quản lại “khụ” một tiếng, khiến cánh tay đang vươn ra của hắn dừng lại, buông xuống bên sườn.
Mục Tương theo Tả Ý sơn trang tổng quản đại nhân rời đi, Hàn Hàn đứng tại chỗ nhìn theo bọn họ, Ân tổng quản quay đầu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo… là khinh thường?
Hàn Hàn không biết có phải hay không chính mình nhìn lầm rồi, bất quá kia cũng không quan trọng.
Trong số những người trẻ như bọn họ, Mục Tương vốn rất nổi tiếng. Mục Tương nhân phẩm tốt, võ công cao, lại đọc nhiều sách, sau khi cha mẹ hắn đi ngao du, hắn liền tiếp quản toàn bộ Tả Ý sơn trang cùng sinh ý dưới chân núi, đem sản nghiệp to như vậy quản lý gọn gàng.
Mà y Hàn Hàn, từ lúc nhỏ đã yêu thích công phu đao kiếm, mười sáu tuổi sau khi có thể hạ sơn rèn luyện cũng là cả ngày cùng người đập phá… Ách, không, là tìm người tỷ thí. Sau khi Hàn Sơn phái xảy ra biến cố, lão gia tử quanh năm bên ngoài bắt y giữ chức đại chưởng môn, y cũng là kiên trì tiếp nhận, cả ngày làm việc đến khổ…
Y căn bản thua kém dáng vẻ hoàn hảo của Mục Tương, cũng khó trách Ân tổng quản dùng loại ánh mắt chán ghét này nhìn y.
Hàn Hàn khó chịu quăng kiếm xuống.
“Ô ác…” Y không nghĩ tới này chỉ khẽ động liền chạm đến miệng vết thương, kết quả đau đến nỗi y nước mắt lưng tròng, thắt lưng không thể đứng thẳng.
“Sách!” Cong lưng, y ôm cơ thể đầy thương tích của mình chậm rãi trở lại sương phòng. Nào biết khi sải bước tiến vào viện tử, đã thoáng thấy kia mạt đạm hồng sắc đang đứng trước của phòng y.
Ôn Ngọc vừa thấy hắn trở về, lập tức bước lại gần, kia khuôn mặt vô cùng xinh đẹp mang theo nụ cười tựa như ảo mộng hướng tới Hàn Hàn nói: “Biểu ca biểu ca, ngươi trở về thì tốt rồi, ta có chút sự muốn nói cùng ngươi.”
“Nói cái gì?” Hàn Hàn da đầu thất thảy ngứa ran, có loại dự cảm bất hảo.
“Biểu ca, ngươi đã cứu ta vài lần, Ngọc Nhi thật sự là vạn phần cảm kích, nếu không có ngươi, ta đã sớm mất mạng. Biểu ca ngươi nói, Ngọc Nhi rốt cuộc nên như thế nào báo đáp ngươi mới tốt?” Ôn Ngọc cảm động vạn phần nói.
Hàn Hàn nghe lời Ôn Ngọc nói, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, kia ý niệm hiện trong đầu y còn không kịp ngăn cản, liền bất ngờ thốt ra.
Hàn Hàn nghe thấy chính mình nói: “Ngươi cứ lấy thân báo đáp là được rồi!”
Như vậy, là có thể đem khối vải đỏ theo bên người Mục Tương này ném đi thật xa, rồi sau đó Mục Tương giống như trước, chỉ có mình y, chỉ biết đối y cười, chỉ biết đối y ôn nhu.
Nhưng sau khi nói ra, Hàn Hàn trong lòng nhảy dựng, cả người toát ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn như thế nào lại có ý niệm như vậy trong đầu, này không phải bảo Ôn Ngọc ra cái gì, lại khiên Mục Tương bị cắm sừng sao!?
Ôn Ngọc nghe thấy Hàn Hàn nói như vậy cũng sửng sốt, sau đó đối Hàn Hàn nở nụ cười.
Hàn Hàn rùng mình, vội vàng nói: “Mới vừa rồi đó là biểu ca cùng ngươi nói đùa, ngươi coi như cái gì cũng chưa nghe thấy, có biết hay không?”
Ôn Ngọc lắc đầu, xinh đẹp động lòng người mà nói: “Biểu ca ngươi nói lớn tiếng như vậy, Ngọc Nhi lại như thế nào hội cái gì cũng chưa nghe thấy đi?”
“Tóm lại, ” Hàn Hàn hét lớn một tiếng: “Ngươi nếu dám cho hôn phu tương lai của ngươi biết chuyện chúng ta nói hôm nay, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Y thực không ngờ sau khi đối tiểu cô nương này hung hăng hét lên, liền cúi gập người, ngực kịch liệt phập phồng thiệt đau muốn chết, cũng không quay đầu lại mà bỏ chạy .
Ôn Ngọc vui vẻ nhìn bóng dáng Hàn Hàn rời đi, cảm thấy được này biểu ca thật là cực kỳ thú vị, hoàn toàn không giống “người nào đó” đâu! Khả khi nàng xoay người chuẩn bị rời đi, lại phát hiện một mạt mặc thanh thân ảnh đứng cạnh cổng vòm tiểu viện, đúng là kia “người nào đó”.
Ôn Ngọc có chút sửng sốt. “A Tương!” Người nọ đứng ở nơi đó từ khi nào? Có phải hay không đã nghe thấy những lời đùa giỡn khi nãy!
Trung
Ôn Ngọc có chút sửng sốt. “A Tương!” Người nọ đứng ở nơi đó từ khi nào? Có phải hay không đã nghe thấy những lời đùa giỡn khi nãy!
Mục Tương đi vào trong viện, liếc nhìn cửa phòng Hàn Hàn đóng chặt, mang theo nụ cười ôn hòa như trước hỏi: “Tiểu Hàn còn chưa trở về?”
“A… Ân…” Ôn Ngọc lắc đầu.
“Kia không có việc gì.” Mục Tương lạnh nhạt nói.
May mắn không có nghe đến! Ôn Ngọc nghĩ trong đầu.
Mục Tương đến quá giờ ngọ cũng chưa thấy mặt Hàn Hàn, thẳng cho đến lúc dùng bữa tối, Hàn Hàn mới không biết từ chỗ nào xông ra, tự mình ngồi xuống.
Bàn bát tiên làm từ gỗ lim có tám vị trí, Hàn Hàn chọn chỗ cách Mục Tương xa nhất ngồi xuống, Mục Tương không nói gì, trái lại kia Ôn Ngọc lại hướng y nháy mắt, một mực ra hiệu chính mình sẽ không đem đối thoại của bọn họ nói ra, khả Hàn Hàn nhìn hoài không hiểu, còn tưởng rằng mặt nàng cứ giật giật liên tục như vậy, chẳng lẽ là bị bệnh sao?
Ăn một chút đồ ăn, vừa tiên ngư vừa dược thiện, còn có món kia mãi không đổi gà hấp nhân sâm, Hàn Hàn biết này đó đều là do Mục Tương cố ý phân phó, vì thế sau khi ngồi xuống liền vùi đầu cố ăn, nói cũng không nói.
“Ngọc Nhi, lá thư ngươi mang đến ta đã xem.” Vốn dĩ gia huấn có câu thực bất ngữ tẩm bất ngữ, Mục Tương đột nhiên ở trong lúc dùng bữa lại mở miệng.
“Di?” Ôn Ngọc kinh ngạc nói: “Thư này không phải đưa cho bá phụ bá mẫu sao?”
“Khi cha mẹ ta không ở trong trang, việc lớn nhỏ đều do ta phụ trách, chờ bọn hắn trở về sợ quá muộn đi.” Mục Tương thản nhiên nói: “Gia gia ngươi trong thư thúc giục chúng ta thành hôn, ý tứ của hắn là chúng ta đính ước cũng đã hai năm, trước đây là do gặp phải ma giáo tác loạn mới phải đem hôn sự gác lại, hiện giờ dĩ nhiên thiên hạ thái bình, cũng nên là lúc thành thân. Cha mẹ ta lúc trước gửi thư về từng nói qua năm sau sẽ quay về trang, ta nghĩ, ngày thành hôn liền chờ đến lúc đó đi! Lúc nữa ta sẽ viết một phong thư nói cho gia gia, thuận đường phái người hộ tống ngươi quay về Tương Môn đi.”
Mục Tương nói xong, liền nghe thấy trên bàn “cạch” một tiếng, bát cơm trong tay Hàn Hàn cầm không vững rơi trên bàn, hạt cơm đều rơi cả ra ngoài.
Mục Tương dừng một chút nói: “Đám sát thủ này sợ là nhằm vào Tiểu Hàn mới tới, sẽ khó đối phó, nàng ở chỗ này sẽ làm ta cùng Tiểu Hàn phân tâm.”
Lúc này Hàn Hàn đột nhiên đứng lên, hô lớn: “Ta ăn no, các ngươi cứ từ từ mà dùng, ta trở về phòng nghỉ ngơi!” Tiếp theo như là sau cổ có hỏa thiêu, lập tức liền chạy một mạch không thấy bóng người, nửa điểm cũng không giống như người bị thương.
Ôn Ngọc dừng đũa, tha thiết nhìn Mục Tương, thương cảm nói: “A Tương, chúng ta không thành thân được không?” Nàng trong mắt hàm chứa phao lệ, lê hoa đái vũ, hướng vị hôn phu năn nỉ.
“…” Mục Tương nhẹ giọng hỏi: “Vì cái gì không muốn thành thân? Ngọc Nhi, ta đối nàng không tốt sao?”
“Ngươi tốt lắm a…” Ôn Ngọc ôm đầu vùi trong khuỷu tay, ai oán nói.
Nhưng là, ngươi một chút cũng không thú vị a! Ngươi thậm chí so với gia gia còn thích quản ta hơn, nhìn ngươi quản biểu ca như vậy đủ hiểu, dính lấy ngươi, cả nửa đời sau của ta sẽ hỏng bét, hỏng bét, cực kỳ hỏng bét a!
“Ngày mai ta sẽ kêu người đưa nàng trở về.” Mục Tương nói.
“Vài ngày nữa hãy quay về không được sao?” Ôn Ngọc ra vẻ bi thương.
“Đương nhiên không được.” Mục Tương cười trả lời.
Tả Ý sơn trang cùng Tương Môn trên giang hồ địa vị hết sức quan trọng, hôn ước của hắn và nàng vốn là do trưởng bối định ra, cơ hồ toàn bộ võ lâm đều biết, hơn nữa sự tình liên quan tới danh dự của hai nhà, không phải ai muốn đổi ý liền có thể đổi ý.
Hơn nữa hắn có một cảm giác thực kì quái, tổng cảm thấy được chính mình phải mau chóng cùng Ôn Ngọc thành hôn, nếu không. . . . . .
Ánh mắt hắn nhìn về hướng Hàn Hàn vừa rời đi.
Nếu không…
Hàn Hàn ở trong tiểu viện liều mạng luyện kiếm. Bội kiếm trong tay là cập quan năm ấy lão gia tử cho y. Kiếm này tước chém sắt như chém bùn, là vật hiếm có, nhưng lại không có tên.
Kiếm chi vô danh, là bởi vì thiên hạ võ học nhất mạch tương thừa, võ học chi sơ, vô phái chi phân. Lão gia tử thân truyền võ côngcho y, nhìn y có thể ngộ được cảnh giới cuối cùng của võ học, mà không câu nệ ngoan cố vì cái gọi là chiêu thức binh khí cũng vậy, ở cảnh giới cao, người phi hoa trích diệp đều có thể đả thương người, không quan trọng thần binh lợi khí. Lão gia tử truyền cho y thanh kiếm này, đó là đối y có mong đợi như vậy.
Song, vốn có thể sớm đạt được cảnh giới cao nhưng y giờ đây vì trong tâm còn nghi ngại, suốt ngày tương tư một người, khiến chính mình bị đình trệ, thậm chí thiếu chút cả tính mạng cũng bị hủy dưới tay mấy tên sát thủ.
Hàn Hàn cảm thấy phi thường phiền muộn, y không muốn trở thành như vậy, y muốn theo đuổi ảnh giới cao nhất của người tập võ, nhưng mà bất luận luyện kiếm giơ kiếm, minh tâm tĩnh tọa, tổng khó có thể đem thân ảnh người kia loại bỏ khỏi lòng mình.
Mục Tương, Mục Tương, cái tên này đã trở thành tâm ma của y rồi.
Giờ mới chỉ nghe Mục Tương nói về hôn sự y đã liền thấy không thể chấp nhận, đợi đến năm sau Ôn Ngọc cùng Mục Tương thành thân, y lại phải đối diện với người này như thế nào đây?
Thân hình điên cuồng múa kiếm đột nhiên bị kiềm hãm, bội kiếm trong tay buông rơi xuống đất, đâm thẳng vào trong đất.
“Thật là khó chịu.” Như thế nào lại khó chịu như vậy? Hàn Hàn thì thào nói.
Rõ ràng là người mình thích, rõ ràng là thích hắn lâu như vậy, vì sao đối phương lại một chút cũng không phát hiện, vì sao chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ cùng nữ tử khác thành thân?
Hàn Hàn cứ đứng ngây ra mà nghĩ, hẳn là vết thương ở ngực lại nứt ra rồi mới có thể đau như vậy. Y không có khả năng hội nghĩ đến một người lại thành ra như vậy, nghĩ đến tâm đều tan nát.
Đêm đã khuya, y nắm lấy vạt đầy mồ hôi cúi đầu thở hổn hển mấy hơi, người đứng tại chỗ một hồi mới nâng kiếm, chậm rãi hướng tiểu viện mình ở mà đi.
Trở lại trong phòng, vốn định tắt nến đi ngủ, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai?” Hàn Hàn hỏi.
Y trong lòng nghĩ, chắc lại là Ôn Ngọc tiểu cô nương kia, bất luận cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, nhất định trước đem nàng bắt lại đánh cho vài cái, sau đó dùng dây thừng tối thô trói treo trên cây, cho nàng bị gió thổi một đêm rồi hẵng nói.
Đang lúc phiền lòng, người kia lại đến không lẽ còn muốn động chạm vào nỗi đau của ta?
Người bên ngoài sương phòng không lên tiếng trả lời, Hàn Hàn vừa mở cửa ra mới phát giác thì ra là Mục Tương.
Gặp Hàn Hàn ngây ngốc bất động, Mục Tương cười nói: “Không mời ta vào sao?” Hắn giơ lên bình rượu trong tay quơ quơ. “Rượu cất trong hầm còn lại một bình hầu nhi tửu ba năm này, ta còn nhớ ngươi rất thích, uống không?”
Hàn Hàn nghiêng người để Mục Tương vào phòng, khi bước qua, ngửi thấy mùi rượu trên người Mục Tương, y vốn muốn hỏi Mục Tương như thế nào uống rượu, uống rượu cùng ai? Nhưng lời nói lên đến bên miệng lại nhịn xuống.
Cả hai ở chiếc bàn tròn bên cạnh giường nâng từng chén từng chén uống, nói mấy lời lảm nhảm, sau đó Mục Tương không biết làm sao lại lặng thing, nhìn chén rượu trầm tư. Hàn Hàn có chút buồn bực, cầm cả bình rượu đổ thẳng vào miệng, ừng ực ừng ực đem hảo tửu mà Tả Ý sơn trang trân quý uống hết một hơi.
“Cách!” Hàn Hàn cảm thấy được đầu có chút choáng váng. Khắp căn phòng đầy hương rượu trái cây nồng đậm, một chút ngọt, một chút chua, còn bí mật mang theo chút vị đắng không nói nên lời.
“Tiểu Hàn, chúng ta hảo hảo nói chuyện.” Mục Tương đột nhiên mở miệng .
“Nói chuyện gì?” Hàn Hàn nâng đầu, ngữ khí nói ra không tốt lắm.
“Ngươi có phải hay không…” Mục Tương do dự một chút mới mở miệng.”Ngươi có phải hay không thích Ngọc Nhi?”
Những lời này hắn nói ra khỏi miệng, Hàn Hàn đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc cùng bất khả tư nghị nhìn hắn.
“Ngươi hôm nay ở ngoài cửa cùng Ngọc Nhi nói chuyện… Ta nghe thấy được…” Mục Tương vẫn như vậy cúi đầu, nhìn chén rượu không biết có cái gì đáng xem trong ấy. Hắn lạnh nhạt nói:
“Có lẽ, là ta sai , rõ ràng cùng Ngọc Nhi có hôn ước, lại còn mang theo nàng đi gặp ngươi. Ta không biết nguyên lai ngươi thích… là cô nương giống như Ngọc nhi… Tiểu Hàn… Nàng đã muốn là thê tử của ta, ngươi có thể không chặt đứt loại ý niệm trong đầu này, xem như vì giao tình bao năm của chúng ta?”
Mục Tương nói xong, Hàn Hàn một quyền liền hướng Mục Tương mà đánh tới. Kia nắm tay cơ hồ đem hết toàn lực, Mục Tương mặc dù lập tức cản lại, nhưng bàn tay chế trụ ở cổ tay Hàn Hàn chịu một trận đau nhức, sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn thấy chính là Hàn Hàn lộ ra vẻ mặt không chút huyết sắc.
“Ngươi vậy còn nói vì giao tình nhiều năm! A Tương, nhiều năm giao tình như vậy, ngươi là xem ta như thế này sao?!” Hàn Hàn cả giận nói.
“Ngươi cùng nàng nói chuyện, mắt ta đều nhìn thấy.” Mục Tương vẫn như cũ bình tĩnh. “Ta không sao, chính là nếu việc này truyền ra ngoài đối với danh dự của ngươi và của nàng đều không hảo. Tất cả mọi người biết nàng là thê tử tương lai của ta, còn nữa lão gia tử cũng không thể không để ý mặt mũi của Tả Ý sơn trang, để nàng nhập môn…”
Cha mẹ Hàn Hàn mất đi, chức vị chưởng môn Hàn Sơn phái liền giao lại cho gia gia y Hàn Trai. Chính là Hàn Tề nhiều năm bên ngoài, lại cảm thấy được Hàn Hàn chưa đến tuổi, liền trước để Hàn Hàn tạm thời thay mặt đại chưởng môn, quản lý toàn bộ Hàn Sơn phái. Này đây thân phận Hàn Hàn ở Hàn Sơn phái tuy cao, lại vẫn là phải nghe theo mệnh lệnh của người được xưng một tiếng “Lão gia tử” Hàn Sơn tôn sư Hàn Tề.
“Câm ngay!” Hàn Hàn tức đến phát run, y liền mạng lắc lắc cổ tay muốn thoát khỏi ràng buộc của Mục Tương.
Lực đạo của Hàn Hàn lớn đến nỗi khiến nơi cổ tay đỏ ửng lên, Mục Tương nhíu mày đau lòng, nhưng hắn vẫn là không muốn buông ra, hôm nay phải cùng người này nói rõ mọi chuyện, hắn không muốn nhượng bộ.
“Tiểu Hàn, nói ngươi sẽ ly khai nàng.” Mục Tương nói: “Chỉ cần ngươi quên nàng đi, chúng ta vẫn là hảo huynh đệ!”
Hàn Hàn cứng đờ, không thể tin được Mục Tương sẽ nói ra điều như vậy. Y cắn răng nói: “Nếu như ta không nói, ngươi định vì nữ nhân kia, như vậy chặt đứt tình bạn hơn mười năm của chúng ta?”
Mục Tương không nói gì, hắn chính là dùng đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Hàn Hàn.
Đáp án là cái gì, khẳng định hay phủ định, Hàn Hàn không chút nghi ngờ Mục Tương sẽ lựa chọn người nào.
“Ngươi này tử đầu gỗ, tức chết ta!” Hàn Hàn hô to một tiếng nhảy dựng lên, giận dữ thoát khỏi tay Mục Tương, ra chiêu hướng hắn đánh tới.
Mục Tương đối với cơn tức giận của Hàn Hàn chỉ thủ chứ không tấn công, hắn hiểu rõ lưỡng tình tương duyệt lại phải phân khai, Hàn Hàn trong tâm hẳn có nhiều đau đớn. Chính là, Hàn Hàn hai mắt hồng hồng như thỏ con, trong hốc mắt tràn ngập hơi nước, Mục Tương đột nhiên nghĩ, là chính mình khiến y thương tâm. Khiến con người từ nhỏ, vẫn luôn là bạn bên cạnh hắn này, bởi vì mình, gần như sắp khóc.
Trong khi đánh nhau, ném bàn, đụng bình phong, Mục Tương vốn muốn để Hàn Hàn hết giận, không có ngăn y lại. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Hàn Hàn càng ngày càng trắng, quyền cước cũng càng ngày càng vô lực, mới nhớ ra trên người y còn có vết thương, căn bản cấm không được gây sức ép như vậy.
Mục Tương chụp lấy nắm tay Hàn Hàn vung tới, trong mắt lộ ra một tia lo lắng. “Đừng đánh nữa, thương thế của ngươi còn chưa ổn, trước dừng lai, đợi ta thay dược cho ngươi…”
“Thay cái gì dược!” Hàn Hàn hung hăng nói: “Không cần ngươi giả mù sa mưa!”
“Tiểu Hàn, ” Mục Tương nhíu mày, “Ngươi biết là ta không phải.”
“Không phải cái gì?” Hàn Hàn hừ lạnh một tiếng. “Không phải nghĩ gạt ta dừng tay? Bởi vì ngươi chống đỡ không nổi nữa?”
Mục Tương thật sự không cách nào chấp nhận được ngữ khí châm biếm này của Hàn Hàn, hắn thân hình bị kiềm hãm, hai tay nguyên bản hộ ở ngực chậm rãi đưa ra đỡ chiêu của Hàn Hàn, y lại thu thế, một quyền liền đánh thật mạnh vào ngực hắn.
Tiếng kêu đau đớn truyền đến tai làm cả người chấn kinh, Mục Tương thân hình lảo đảo, khóe miệng đã rướm chút tơ máu.
Hàn Hàn cả người sửng sờ đứng tại chỗ kinh ngạc không thôi, Mục Tương rõ ràng có thể tránh được quyền này của y, lại cố ý nhận lấy nắm đấm này vì cái gì?
“Ngươi có phải ngốc không?” Hàn Hàn như nổi điên hô to. “Ngươi có biết hay không nắm đấm của ta có bao nhiêu lực, quyền này khẳng định đem ngươi đánh thành nội thương! Tử đầu gỗ, muốn chết cũng đừng chết dưới tay ta!”
Mục Tương hỏi: “Ngươi đã tiêu khí?”
“Khí gì chứ, cả một bụng đều phát hỏa, còn có khí sao?!” Hàn Hàn lại một trận loạn rống.
“Không tức giận, vậy để ta giúp ngươi đổi dược. Miệng vết thương bị ngươi làm cho thành như vậy, chắc phải mấy ngày nữa mới khỏi hẳn.” Mục Tương nói xong, một tay nắm lấy tay Hàn Hàn.
Hàn Hàn vốn định giãy dụa, lại nghe Mục Tương nói một câu “Nội thương ta cũng không chịu nổi ngươi cứ giằng kéo mãi như thế.” Cả người giống như gốc tùng ngàn năm trong viện tử, cứng ngắc không thể nhúc nhích
Hạ
Mục Tương đem Hàn Hàn đến bên giường ngồi xuống, lấy ra thuốc trị thương đặt trong chiếc tủ gỗ nhỏ bên cạnh. Hắn cởi bỏ y phục của Hàn Hàn cùng bạch bố quấn quanh ngực, lộ ra vết thương dài thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Vết kiếm thương khiến Hàn Hàn hôn mê hai ngày, chỗ nông đã muốn khép miệng, nhưng bên trong sâu hơn vẫn còn chảy ra tơ máu, Mục Tương nhìn không chớp mắt giúp Hàn Hàn thượng dược một lần nữa, vẻ mặt đặc biệt chăm chú.
Lõa thể trước mặt người mình thích khiến Hàn Hàn thập phần không được tự nhiên, nhưng y mới xoay người một chút muốn chạy trốn liền bị Mục Tương bắt trở lại.
Trong đầu lo lắng rối bời, khó khăn lắm vết thương cuối cùng cũng được băng lại, Hàn Hàn như ngồi trên đống lửa đang muốn trốn đi, không ngờ đột nhiên thiên toàn địa chuyển, cả người y bị Mục Tương đặt trên giường, không thể động đậy.
Mục Tương áp chế Hàn Hàn, cơ thể đầy mùi rượu cơ hồ dán chặt trên người y, hắn chế trụ hai cổ tay Hàn Hàn không cho y giãy giụa, ngực hơi nâng lên để tránh đụng phải vết thương của Hàn Hàn.
Khoảng cách hai người trong lúc đó quá gần, gần đến nỗi Hàn Hàn có thể cảm nhận được hơi thở của Mục Tương phảng phất trên mặt y. Hàn Hàn rùng mình. “A, A Tương ngươi làm cái gì?”
Mục Tương khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười, như cánh hoa anh đào rơi xuống bích thủy hồ, như vậy tinh thâm, như vậy xinh đẹp, khẽ xao động, lại nhẹ nhàng nhập sâu vào tâm Hàn Hàn.
“Ta có lời muốn nói vơi ngươi.” Mục Tương nói.
“Nói, nói. . . nói thì nói. . . đè. . . đè nặng ta làm gì?” Hàn Hàn khẩn trương suýt cắn phải đầu lưỡi.
“Không đè ngươi, ngươi sẽ chạy trốn.” Mục Tương ngữ khí vạn phần ôn nhu.
Mùi rượu nồng đậm theo miệng Mục Tương phả ra, Hàn Hàn sửng sốt, nhớ tới lúc nãy Mục Tương hình như đã uống rất nhiều rượu, lúc này mới thử hỏi: “A Tương, ngươi say rồi phải không?”
Mục Tương không trả lời, vẫn như vậy nhìn y.
Hàn Hàn vô pháp giãy giụa vài cái. Hắn gần như tuyệt vọng nghĩ, dán sát như vậy, bản thân khả ngàn vạn lần đừng có phản ứng chết tiệt gì, nếu không khiến người này phát hiện tâm tư chính mình giấu diếm bấy lâu nay, kia y chỉ còn nước đâm đầu xuống sông.
Mục Tương nhìn người dưới thân một hồi lâu, sau đó thanh âm cực nhẹ khẽ buông ra, như lo lắng sẽ làm chú chim nhỏ sợ hãi, chậm rãi mở miệng nói:
“Tiểu Hàn, chúng ta từ nhỏ tình như thủ túc, ngươi cùng ta lớn lên, cùng nhau luyện công, cùng nhau hành tẩu giang hồ, cùng nhau cạn vò rượu đầu tiên, cùng nhau đi qua tinh phong huyết vũ. Năm đó Lan Khánh cơ hồ diệt bát đại phái, Hàn Sơn trên dưới tử thương rất nhiều, ta lúc ấy nhận tin, tưởng rằng sẽ không còn gặp được ngươi, tức tốc chạy đến Hàn Sơn. Biết ngươi tránh được nạn này, nhìn thấy ngươi còn sống sót sau kiếp nạn, liền âm thầm tự nhắc bản thân từ đó phải thật tốt thủ hộ cho ngươi.
Hơn cả Ngọc Nhi, trong lòng ta ngươi càng quan trọng. Ngươi bị thương liền đi thẳng đến Tả Ý sơn trang tìm ta, ta thực vui vẻ. Mà khi ngươi lâm vào hôn mê gọi thế nào cũng không tỉnh, nhưng Ngọc nhi được ngươi bảo hộ lại ở trong trang hoạt bính loạn khiêu, ta lại tự trách không thôi. Nhưng là Tiểu Hàn, tại sao sau khi ngươi tỉnh lại so với trước kia đối ta càng thêm xa lạ, giống như Ngọc Nhi mới là người cùng ngươi tình như thủ túc, đồng niên ngoạn bạn. . . . . .”
Lời của Mục Tương như tình nhân nỉ non, ở bên tai Hàn Hàn ôn nhu nói, Hàn Hàn trước nay vô pháp chống cự được người này, chính là tới gần như vậy, vô cùng thân thiết như vậy, liền khiến Hàn Hàn toàn thân mềm nhũn, cơ hồ xương cốt đều không có.
Hương khí Hầu nhi tửu tràn ngập khắp nơi, Hàn Hàn oán hận quay mặt qua chỗ khác, hai má y đã muốn đỏ hồng lên. “Ngươi tại sao nói những lời này? Ngươi chính là như vậy, tùy tiện đối tốt với ta, rồi gì mà ta so với Ngọc nhi quan trọng, có chết ta cũng không tin ngươi coi ta như vậy!”
“Tiểu Hàn.” Mục Tương một tay chế trụ hai tay của Hàn Hàn, tay kia đem khuôn mặt Hàn Hàn quay lại, đối diện vớii tầm mắt của mình, “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
“Câu hỏi gì?” Mục Tương hôm nay tựa hồ trở nên ngang ngạnh, cằm của Hàn Hàn bị nắm quay tơi quay lui, bên tai còn phảng phất tiếng nói trầm thấp câu nhân của Mục Tương, y cảm thấy được trong cơ thể mình rối loạn không thôi, nơi bị đụng chạm nóng lên như lửa, đã có chút không thể kiềm chế.
“Ngươi có phải hay không thích Ngọc Nhi?” Mục Tương không hiểu vì sao lại hỏi lại câu này. Ánh mắt hắn thập phần chăm chú, nhìn thẳng vào đáy mắt Hàn Hàn.
“Không phải! Ta, ta, người ta thích. . . . . . người ta thích là . . . . .” Hàn Hàn không thể trốn tránh ánh mắt bỗng nhiên trở nên lợi hại của người này, y trong lòng nghĩ nếu chính mình nói dối, người này nhất định sẽ lập tức biết.
“Là ai?” Mục Tương hỏi.
Hàn Hàn không có chỗ để trốn càng không biết phải trả lời thế nào, mà Mục Tương không có được đáp án lại không chịu thả người, Hàn Hàn trong lòng lửa giận lại nổi lên, còn mang theo rất nhiều không cam tâm.
Hắn thừa lúc Mục Tương chăm chú chờ đáp án ra sức giãy giụa, sau đó hung hăng một kích đánh lên cổ Mục Tương, Mục Tương thân thể mềm nhũn hai mắt nhắm lại, lập tức khiến hắn tay chân luống cuống mà ngã xuống bên giường.
Hàn Hàn nhảy dựng lên, mang theo âm mũi nghẹn ngào nói: “Người ta thích chẳng phải là ngươi sao, ngươi còn ở đây không biết mà nổi giận cái gì? Đồ đầu gỗ, tử túy quỷ!”
Rửa mặt, thu dọn quần áo xong, lại cầm hai chiếc nhân bì diện cụ lựa lấy một rồi cẩn thận đeo lên mặt. Hàn Hàn nhìn Mục Tương tựa như đang ngủ rất bình thản, cắn chặt răng, xoay người rời đi.
Ngực đã không còn quá đau nhức. Có lẽ là Mục Tương lúc băng bó đã dùng dược tốt, hoặc có thể mấy lời vừa rồi đã xoa dịu giúp y. Kỳ thật chỉ cần trong lòng Mục Tương còn có y này hảo huynh đệ là được rồi, nếu lòng tham quá lớn để lộ ra hết thảy, e rằng ngay cả huynh đệ cũng không thể làm.
Trước khi xảy ra biến cố này, y kì thực đã suy nghĩ hết thảy, lão gia tử hiện giờ đang ở quan ngoại, y phải tới quan ngoại tìm người.
Chính mình thật sự đã đình trệ rất lâu, có lẽ đến nơi đó, tạm thời quên đi hết thảy mọi thứ ở đây, mới có thể khiến y chuyên tâm nhất chí cho võ học. Chỉ là không ngờ phải khó khăn lắm mới thuyết phục được sư thúc giữ chức đại chưởng môn, đến khi có thể không còn vướng bận mà ly khai, lại gặp việc này trên đường, tất thảy đều bị chậm trễ.
Lướt qua bức tường của Tả Ý sơn trang, Hàn Hàn thi triển khinh công hướng xuống chân núi, bảo chính mình đừng nghĩ về người đang nằm trên giường kia nữa.
“Không được nghĩ, không được nghĩ, không được nghĩ!” Khi Hàn Hàn đang chăm chú lẩm bẩm mấy lời kia, dưới chân lại bị vướng vào một bụi cỏ dại, đột ngột làm y ngã sấp, cạ nguyên bản mặt xuống đất.
Đêm khuya, xung quanh mọi âm thanh câu tịch, Hàn Hàn như vậy nhất bát nhất hoạt, tạo nên tiếng động thật lớn, y vốn định tiêu sái rời đi, lại vì sai lầm này mà kinh động đến đám chim chóc đang ngủ trong rừng.
“Ai. . . . . .” Mặt dán trên cỏ, Hàn Hàn thở dài, không muốn đứng dậy.
Y đường đường Thiếu chủ Hàn Sơn phái, vài ngày trước khi giải nhiệm lại là đại chưởng môn Hàn Sơn phái vạn người kính ngưỡng, sao bây giờ chỉ vì một chữ tình lại trở nên bất lực như thế này.
Đương lúc Hàn Hàn chán ghét chính, trên nhánh cây trong rừng truyền đến tiếng cười.
Tiếng nói đặc biệt nhuyễn nhu của một hài đồng truyền đến, hiojng điệu nũng nịu, ngây thơ:
“Ta nói Tiểu Hàn Nhi a, sao nhiều năm như vậy, cũng không thấy ngươi có chút tiến bộ. Phí công ta bảo Vân Khuynh nhà ta đem rượu cho Mục Tương, rõ ràng chỉ cần nhất thôi nhất áp, hôn thêm vài cái là có thể được việc, ngươi lại uổng phí mất cơ hội. Tiểu gia ta xem a, so với tên đầu gỗ kia còn đầu gỗ hơn, là ngươi mới đúng!”
Theo thanh âm nhỏ dần, người trên cây nhảy xuống bước tới trước mặt y, Hàn Hàn nhìn thấy trước mắt một đôi tiểu hài nguyệt sắc bên ngoài vẽ ngân hoa, ngước mắt nhìn lên, đúng là một tiểu hài đồng mặc hoa phục trắng thuần.
Hàn Hàn cảnh giác đứng dậy, đề phòng quan sát tiểu hài đồng xa lạ nửa đêm lại một mình ở bên ngoài Tả Ý sơn trang.
Y nghĩ tiểu hài tử này xuất hiện thật sự vô cùng cổ quái, khả sau khi bắt gặp đôi mắt hoa đào trong suốt của đứa trẻ gần năm tuổi này đang nhìn y, lại thấy khuốn mặt tiểu hài tử chẳng những tinh trí đáng yêu, còn phấn phấn nộn nộn không chút tà khí, mới buông cảnh giác nghi hoặc hỏi:
“Tiểu đệ đệ, ngươi là…”
Hài đồng kia liếc mắt nhìn Hàn Hàn: “Tiểu Hàn Nhi a Tiểu Hàn Nhi, bất quá mới ít lâu không gặp, ngươi liền quên Triệu tiểu gia ta a!”
“Triệu tiểu gia?” Hàn Hàn không hiểu ra sao, y kỳ thật là chưa từng gặp qua này tiểu hài tử, nhưng không hiểu đứa nhỏ này như thế nào biết được y, lại còn gọi y thân mật như vậy.
“Lại, ” kia đứa nhỏ hướng y ngoắc ngoắc, “cúi xuống.”
Hàn Hàn hạ thấp thắt lưng.
Đứa nhỏ kia đưa tay kéo nhân bì diện cụ đã bong ra một nửa khi y ngã xuống đất, lộ ra khuôn mặt vốn vô cùng tuấn tú của Hàn Hàn.
Hàn Hàn đau đớn kêu lên một tiếng.
Mặt nạ này độ dính cực tốt, không có dược thủy không thể trực tiếp tháo hạ, giờ đứa nhỏ cứ thế mà một phát lột ra. Xém muốn đem cả da mặt y lột luôn một thể.
“Nhân bì diện cụ này coi bộ không tồi, thật giống của thất sư huynh ta làm đi! Vừa lúc hai cái lần trước ngươi cho ta đều bị phá hủy, ta lấy cái này luôn nha!” Đứa nhỏ kia phủi phủi vết bẩn trên mặt nạ, rồi nhét vào trong ngực.
“Hai cái lần trước? Thất sư huynh của ngươi?” Hàn Hàn đột nhiên nảy ra ý niệm trong đầu, y chỉ vào tiểu oa nhi trước mắt này, thanh âm run rẩy nói: “Triệu, Triệu, Triệu Tiểu Xuân!”
Tiểu Xuân hừ hai tiếng. “Đúng là tiểu gia ta. Mục Tương không đem chuyện của chúng ta tới nói cho ngươi sao?”
“Không có!” Hàn Hàn kêu lên, vẻ mặt không dám tin.”Ngươi như thế nào lại trở nên nhỏ như vậy!?”
Tiểu Xuân khoát tay áo, tầm mắt hướng phía sau y nhìn lại. “Thay vì hỏi chuyện này, không bằng ngươi quay đầu lại nhìn phía sau xem.” Tiểu Xuân đột nhiên cười nói: “Tử túy quỷ nhà ngươi đuổi tới kìa!”
Hàn Hàn nghe vậy vội vàng quay lại, quả thực nhìn thấy trong gió đêm một thân ảnh bạch y khẽ lay động. Kia Mục Tương cư nhiên chỉ mặc tiết y, ngoại bào cũng không thèm khoác đang đuổi tới.
“Ngươi không phải bị ta đánh bất tỉnh sao?” Hàn Hàn đối Mục Tương cách đó không xa quát to một tiếng, đầu óc hỗn loạn.
Y không chút suy nghĩ bỏ chạy, cũng không nghĩ đến Mục Tương vừa thấy y chạy, cũng thi triển khinh công đuổi theo sau.
Nhưng khi Mục Tương lướt qua bên người Tiểu Xuân, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, thân hình ngã xuống đất phát ra tiếng “phịch” nho nhỏ.
Hàn Hàn ở đằng trước nghe thấy thanh âm liền quay đầu, chỉ thấy Mục Tương ngã xuống đất không đứng dậy nổi, mà Tiểu Xuân lại đang chớp mắt, vạn phần thú vị nhìn Mục Tương quần áo không chỉnh tề nằm trên mặt đất.
“Bộ dáng chật vật này của Mục Thiếu trang chủ thật đúng là khó gặp.” Đôi hài nhỏ của Tiểu Xuân hướng Mục Tương giẫm giẫm, khiến Hàn Hàn nhịn không được chạy vội trở về, hét lớn:
“Triệu Tiểu Xuân ngươi làm gì giẫm lên chỗ đó của hắn!”
“Tự nhiên là giúp ngươi xem nơi kia của hắn có thể dùng hay không a…”
Đột nhiên cảm thấy trong gió một cỗ hương hoa thoang thoảng, chờ đến khi Hàn Hàn nhớ ra người nọ là thần y, y độc song tuyệt trong chốn võ lâm thì đã không còn kịp.
Thân hình y mềm nhũn, ngã sấp xuống trên người Mục Tương, liều mạng muốn mở đôi mắt như bị đè nặng ngàn cân, trong tầm nhìn mông lung chỉ thấy kia thân ảnh nho nhỏ, trên mặt còn mang theo… nụ cười đầy tà khí…
“…Ngươi muốn…” Làm cái gì… Không kịp hỏi xong, Hàn Hàn cứ như vậy lâm vào trầm miên.
“Ngươi cứu ta hai lần, ta lúc này là tới báo ân a!” Tiểu Xuân “cạc, cạc” cười, cười đến mức loạn tâm loạn phế.