CHƯƠNG 2
“Đương nhiên không được!” Vân Khuynh ngay lập tức bác bỏ.
Tiểu Xuân ngẩn người, bấy giờ mới nhớ ra thằng kia ưa sạch, ngay cả tắm gội cũng vừa mới tới lui tới ba lần, chăn nệm không mới thì không chịu dùng, muốn bảo hắn ôm lấy cô nương tay ngọc ngàn người gối môi đỏ vạn khách nếm qua thì có mà đợi rục xương.
“Giờ là lúc nào rồi, ngươi còn muốn tìm một thanh quan chưa tới khai bao?”
“Thanh quan?” Vân Khuynh chưa từng nghe qua từ này, nên không hiểu ý Tiểu Xuân.
“Không phải chứ, thanh quan cũng chưa nghe qua?” Tiểu Xuân ngạc nhiên cười “Chẳng lẽ ngươi chưa từng trải qua chuyện trăng gió sao?”
Ban đêm, tiếng nhạc vẫn không ngừng, ngẫu nhiên cũng có *** thanh truyền đến, Vân Khuynh nghe thấy nụ cười giả tạo của hắn, cũng không nói gì, chỉ giương mắt nhìn.
“Kỳ thực không muốn gọi kỹ nữ cũng được, trung hòa xuân dược thì đơn giản thôi, ngươi chỉ cần tiết tinh là được” hắn lại cười ám muội “Vậy để phòng lại cho ngươi tự xử, ta ra ngoài đi loanh quanh, lát nữa quay lại.”
Tiểu Xuân nhìn Vân Khuynh tươi cười, con mắt cũng long lanh bóng gió, Vân Khuynh thấy ánh mắt dụ dỗ đó, trong lòng tự nhiên hỗn loạn.
“Làm như thế nào?”
“Cái gì làm như thế nào?” Tiểu Xuân nhìn hắn, không hiểu rõ.
“Cái tiết tinh ngươi vừa nói”
“ Y, không phải chứ, tiết tinh cũng không biết luôn?” Tiểu Xuân kinh ngạc, hắn không ngờ nổi cái kẻ trước mặt này về phương diện xyz lại ngu ngơ đến vậy, khó trách hắn cứ nhẫn nhịn, càng nhẫn nhịn càng làm nội thương trở nên nghiêm trọng.
“Ta đúng là không hiểu, vậy thì làm sao?” vẻ mặt vẫn lạnh lùng của Vân Khuynh lại đỏ lên vì xuân dược, hắn giống như đứa trẻ không hề có chút hiểu biết đang ngập ngừng, nghe không hiểu ý Tiểu Xuân, lại thêm ngọn lửa đang cháy bừng bừng bên dưới càng lúc càng phiền hà.
Tiểu Xuân trông bộ dạng Vân Khuynh như vậy thật tình là không chịu được, muốn bỏ qua cho rồi, nhưng đã cứu thì cứu tới cùng, bản tính của hắn tới bây giờ là vậy.
Do dự một hồi lâu, Tiểu Xuân cắn môi, bắt lấy tay Vân Khuynh.
Vân Khuynh vừa bị hắn chạm vào thì cả người run lên, gương mặt lúng túng lại hơi khiếp sợ, thật khiến hắn chỉ còn biết buông một tiếng thở dài.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, Tiểu Xuân đã biết là không có cách nào bỏ mặc được hắn. ( đấy là vì ngươi yếu đuối!)
Hắn dắt Vân Khuynh tới cạnh giường, đẩy nằm xuống giường, đồng thời cúi người nói “Thu hồi ám khí lại, ta dạy ngươi.”
Vân Khuynh gật đầu một cái.
Tiểu Xuân cởi thắt lưng của Vân Khuynh, quần áo buông lỏng lộ ra áo lót bên trong, hắn đưa tay vào trong khố, nhẹ nhàng nắm lấy thứ đã phát hỏa từ sớm.
“Ngươi làm gì vậy?” Vân Khuynh giật mình.
Lo sợ lại bị tấn công, Tiểu Xuân vội vàng dùng tay nắm lấy chỗ đó vuốt ve, quả nhiên Vân Khuynh thở ra một tiếng, cả người trụ lại.
“An tâm, ta không làm gì ngươi!” Tiểu Xuân nói, nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ đang đỏ hồng kia, vừa cười cười.
Cả hai tay đều bắt đầu đặt lên, khi thì xoa bóp, khi thì vuốt ve, ngay cả đôi ngọc nang bên dưới Tiểu Xuân cũng không quên chiếu cố.
Tuy là lần đầu thay người khác làm chuyện này, xem ra cũng không thấy dị hợm lắm.
Tự cảm thấy mình không thể bỏ mặc người này, vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng lại ngu ngơ ấy, thật không có cách nào dời mắt đi, bất luận thế nào cũng muốn vì hắn làm một điều gì đó, để cho hắn không còn phải giương vẻ mặt kia ra nữa.
Vân Khuynh thở dốc, càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng còn bật lên tiếng rên khẽ từ cổ họng. Hắn còn chưa quen với việc này, khoái cảm mạnh mẽ kéo tới, nhất thời kinh hoảng, lại dồn nội lực nén xuống.
“Mỹ nhân à, sao lại như vậy nữa, chẳng phải đã bảo ngươi đừng áp chế sao, thế này sẽ lại thụ thương đấy!” Tiểu Xuân ngay lập tức nhận ra nội khí của Vân Khynh dị động, liền vỗ nhẹ lên mặt hắn, gọi ý thức quay trở lại.
Vân Khuynh mở mắt, chỉ nhìn thấy một tia sáng trên giường, là ánh sáng từ con ngươi đen lấp lánh của Tiểu Xuân.
Hắn lúc này, hoàn toàn bị nụ cười xuân thủy đó thu hút.
“A, đừng có nhìn ta như vậy!” Tiểu Xuân da mặt mỏng, ôm mỹ nhân trong lòng còn bị nhìn chăm chú như vậy, cũng thấy nóng mặt, liền lấy tay che mắt Vân Khuynh, ngăn cản cái nhìn đầy dục vọng cám dỗ của hắn.
“Ngươi nói… ngươi tên là gì?” Vân Khuynh trong lúc động tình, khàn khàn hỏi.
“Triệu Tiểu Xuân, ngươi cứ gọi Tiểu Xuân là được rồi, sư phụ sư huynh đều gọi ta như vậy.”
“Tiểu Xuân…” Vân Khuynh lầm rầm niệm trong miệng.
“Vậy còn ngươi, ta phải gọi ngươi là gì?” Tiểu Xuân đang vỗ về phân thân nóng bỏng của Vân Khuynh, cũng không ngừng nhẹ nhàng nắm bóp “Đông Phương?”
Vân Khuynh có chút không vừa ý, hai chữ Đông Phương lại gợi nhớ tới tên hỗn trướng Ô y giáo kia, cũng gọi hắn như vậy.
“Không thích?” Vật trong căng cứng trong tay hắn khẽ giật giật, vậy là sắp đến cực điểm “Vậy thì, gọi là Vân Khuynh?”
Ngón cái Tiểu Xuân xoa nhẹ qua cái đỉnh hồng hồng, đầu ngón tay mân mê ấn xuống, mạnh mẽ kích thích làm Vân khuynh chút nữa thì nhảy dựng lên.
“Ư…”
Âm thanh xuất ra, tựa như rên rỉ, lại vừa như chấp thuận.
Vân Khuynh cả người cứng đờ, toàn thân căng lên, cảm thấy bộ phận của mình trong tay Tiểu Xuân bắn ra chất lỏng ẩm ướt, phân thân liên tục co giật, cảm giác tê dại cùng khoan khoái trước nay chưa từng thấy, lan ra bao phủ lấy từng thốn trên cơ thể, không cách nào tả nổi.
Buổi trưa tỉnh dậy, Tiểu Xuân nhanh chóng chỉnh lại y phục, nhìn gương mặt Vân Khuynh mệt mỏi nghỉ ngơi không dám đánh động, dặn dò một thị nhân để mắt đến Vân Khuynh trong phòng, sau đó chậm rãi xuống lầu.
Trong lúc đi còn nghe thấy tiếng ca múa từ mấy sương phòng khác vọng ra, trong đầu đột nhiên thoáng qua cảnh tượng ngày trước, âm thanh trụy lạc quen thuộc cùng với mùi hương vương vất không tan khiến hắn thấy hoài niệm. Không nghĩ nhiều, hắn cười một tiếng, bỏ ra khỏi Tô tuyết lâu.
Còn nhớ sư phụ, năm hắn mười tuổi đã mang hắn về Thần tiên cốc.
Năm đó mẹ hắn đắc tội với một tên trọng thần, đã mất rồi, bản thân hắn bị trọng thương, một chân bước vào quỷ môn quan còn được sư phụ cứu về, nhận làm đệ tử, cho hắn có nhà ngói che đầu, cơm ăn ba bữa, cũng từ lúc đó, hắn được mang tới thần tiên cốc, cùng các sư huynh ở đó đọan tuyệt với thế nhân.
Trên đường ngựa xe đông nghịt, tiếng người huyên náo, đi qua đi lại, thương lái cổ họng khỏe hô to đến mức hắn nhức cả tai.
Song, đã lâu rồi chưa được thấy cảnh tượng náo nhiệt thế này, ròng rã tám năm trời, chốn phồn hoa này, hắn rời xa đã tám năm rồi, ngày hôm nay có thể gặp lại, cảm xúc trong lòng dứt khoát là không có bút nào tả nổi.
Mặc dù sinh hoạt trong cốc rất tốt, cơm áo không phải lo, nhưng hắn vẫn nhớ cái nơi ầm ĩ huyên náo này. Hắn trước nay cũng không phải người lục căn thanh tịnh, càng không thể sáng bằng nhị sư huynh vô cầu vô dục đến mức có thể thanh đăng mộc ngư xuất gia gõ mõ, hắn thích thế này hơn, sinh ra đã định chỉ làm người đứng trong cõi hồng trần.
Một tên ngốc cứ đứng cười ngây ngô, khiến cho người đi đường phải quay đầu lại nhìn, có mấy cô nương đi ngang qua, liếc trộm hắn một cái, hắn gục gặc đầu hỏi thăm, nhưng lại làm họ đỏ bừng mặt.
Tiểu Xuân cười đắc ý, không nghĩ mình tài giỏi đến vậy, lần này xuất cốc nói không chừng có thể mê hoặc hàng ngàn thiếu nữ, cướp mất trái tim của bách gia nữ nhân ấy chứ!
Nhân tiện kiếm một nàng dâu về ra mắt sư phụ luôn ta? Hắn cười thầm.
Lơn ta lơn tơn, đi dạo quanh Hàm Dương thoáng cái đã quá trưa, thấy đủ loại đủ kiểu trò vui, mua đủ thứ từ nhỏ đến lớn ôm đầy hai tay.
Chơi đủ ngắm đủ cho đến chiều tà, hắn mới ôm đống vật phẩm quay về Tô tuyết lâu.
Tô tuyết lâu bên ngoài treo đèn vải, hắn cũng lười không muốn khinh công nhảy lên nhảy xuống, cho nên đi thẳng vào cửa trước. Vậy mà chưa qua khỏi cửa, đụng phải tú bà phúc phúc thái thái đang lao ra, đứng không vững chút nữa thì văng ra ngoài, may mà được một cô nương vừa kịp đỡ lại.
“Công tử cẩn thận!” cô nương vừa đỡ hắn, liền sau đó áp người vào.
“Đa tạ cô nương!” Tiểu Xuân cười, không bận tâm chuyện vừa rồi, ngay lập tức tách ra khỏi cô nương đó, cả vạt áo cũng không để người ta kịp chạm vào.
“Ai da ai da, Tư Đồ trang chủ hạ cố không kịp nghênh tiếp, coi, ta thật đáng chết, trang chủ ngài rộng lương bỏ quá cho!” tú bà lớn tiếng nói.
Tiểu Xuân nhìn theo hướng mắt của tú bà, thấy một thân hình nam tử cường tráng từ trên ngựa nhảy xuống, tiểu tư dắt ngựa đi, tú bà ngay lập tức cười xán lạn như nhìn thấy kim sơn ngân quang vậy.
Họ Tư Đồ cao lớn khôi ngô, kiếm mi tinh mâu, hai mắt sáng ngời, động tác mạnh mẽ mà linh hoạt. Bên hông còn đeo song kiếm chạm trổ long phượng, bước đi hùng dũng như hổ, tựa hồ chỉ khí thế đó thôi cũng khiến người khác ngã lộn.
“Liêu Tiễu gần đây sức khỏe ổn không?” Tư Đồ cầm một hộp nhân sâm và hồng tiên bái thiếp giao cho tú bà “Cái này là cho Liêu Tiễu, phiền chuyển lời, nói Tư Đồ muốn mời Liêu Tiễu cô nương quá phủ.”
Tú bà mở ra xem thử, thấy đúng là loại sâm bách niên thượng hạng, nụ cười lại càng chói lóa “Nô gia tức khắc giao cái này cho Liêu Tiễu, Tư Đồ trang chủ xin chờ cho một lát!”
Tú bà vừa đi khỏi, cả một đám ùa ra tiếp khách quý, châm trà rót nước đã ba người, lại thêm năm người bóp chân đấm lưng.
“Đây là cái thế lực nào vậy?” Tiểu Xuân hiếu kỳ.
“Tư Đồ Vô Nhai, là Hàm Dương Lục Liễu Sơn Trang trang chủ.” (nickname là Anh Vô Lại :”)
Cô nương xinh đẹp đáng yêu đứng bên cạnh hắn trả lời, hết lần này tới lần khác cố ý đặt đôi tay ngọc ngà lên vai hắn, sờ mó. Tiểu Xuân trước nay chỉ thích trêu ghẹo người khác, không để người khác trêu ghẹo mình, gặp cô nương này lập tức né người đi, hai người một lui một tới cũng có chút gây chú ý trong đại sảnh.
“Lục liễu sơn trang?” Tiểu Xuân hỏi lại.
“Lục liễu sơn trang ngài cũng không biết sao?” cô nương kia mềm yếu như không xương kề sát lên người Tiểu Xuân, giống như càng đùa càng thích, lại cười tình mà nói “Lục liễu sơn trang lớn mạnh cả trăm năm nay trong chốn võ lâm, là thiên hạ đệ nhất gia trang ai ai cũng phải biết. Tiểu công tử ngài ít ra ngoài đến vậy sao, trông ngài gương mặt trắng hồng da thịt mượt mà, cứ như là cả đời chưa từng ra nắng!”
“Trời sinh vậy!” Tiểu Xuân nhẹ nhàng chỉ nghiêng người một cái đã hóa giải ma trảo của cô nương ta.
Kỳ thực thứ mà Tiểu Xuân quan tâm hơn, chính là người mà thiên hạ đệ nhất trang trang chủ đến tìm.
Liêu Tiễu mà tú bà nói, nhất định phải là danh kỹ của Tô tuyết lâu. Đã đến Tô tuyết lâu rồi, không nhìn qua đương gia một cái coi sao đượcQuyết xong, hắn chuyển toàn bộ cái đống lổng khổng kia cho tên sai vặt, nhờ tống hộ về phòng, còn mình phi lên lầu, len lén theo sau tú bà, để coi người gọi là Liêu Tiễu đó, là người đẹp đến mức nào?Xuyên qua mấy cái hành lang dài, Tiểu Xuân theo tú bà tới một sương phòng yên tĩnh, thừa lúc bà ta đẩy cửa vào, chỉ chớp mắt hắn cũng lẻn vào, ngay sau đó nhảy lên xà nhà, thân ảnh lơ lửng, nhanh đến mức tú bà chỉ cảm thấy một trận gió lùa qua, lạnh người rụt cổ lại.
“Liêu Tiễu à, Tư Đồ trang chủ lại đến tìm con!” tú bà kéo giọng gọi.
Tấm màn rũ xuống che khuất nửa gian phòng bên trong, một đôi thị nhân vén màn lên, lộ ra phía sau một lục y nữ tử đang gảy đàn.
Nữ tử tay như nhu đề, tần thủ mày ngài, phảng phất mây trôi che ánh nguyệt, phiêu diêu như gió thổi tuyết rơi, làn mi khe khẽ mang bệnh sắc, nhỏ bé lại yếu ớt, lay động nhân tâm.
Tiểu Xuân nhìn đến ngu người.
Mỹ nhân a –Hắn sao lại may mắn như vậy, vừa xuất cốc lại được diện kiến đến hai mỹ nhân thiên tiên tuyệt sắc.
Mỹ nhân a –Tức thì nước dãi tràn lan, không kiềm chế được!
Liêu Tiễu nhận lấy hộp gấm thiếp hồng, mở tấm thiếp lấy ra một mảnh giấy đỏ cùng ngân phiếu, gương mặt vốn xanh xao ốm yếu lại cành thêm ảo não.
“Quá phủ sẽ đưa thêm mười vạn lượng… mười vạn lượng muốn ta đến Lục liễu sơn trang… hắn thế nào vẫn không từ bỏ ý định chuộc thân cho ta chứ…” Liêu Tiễu ho ra hai tiếng, buông hồng tiên.
Tú bà vừa nghe mười vạn lượng, hai mắt sáng ngời, giật lấy gân phiếu cho ngay vào ngực.
Tú bà cười tươi như hoa mới nở “Hảo nữ nhi của ta, hảo Liêu Tiễu à, con quả nhiên là gặp được quý nhân! Đâu có dễ mà được Tư Đồ trang chủ chuộc thân cho chứ, đây là con có phúc đến mấy đời đó! Nương sẽ thay con làm khế hoa bán thân, chờ một chút, ta đưa Tư Đồ trang chủ qua đây!”
Liêu Tiễu lại ho khan vài tiếng, không trả lời, liếc mắt nhìn mụ mập đó một cái, lại cúi đầu nhìn hộp gấm, trong đầu hàng trăm chuyện khó nói, vẻ mặt sầu muộn lộ rõ, cau mày nhắm mắt.
Nháy mắt, bị một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay, ngón tay thon dài án tại mạch môn.
“Ngươi…” Liêu Tiễu giật mình kinh hãi, bên cạnh không biết từ lúc nào, một tuấn mỹ thiếu niên đang ngồi.
Tiểu Xuân từ nãy giờ từ trên xà nhà nhìn Liêu Tiễu, phát hiện nàng bệnh cũng không nhẹ lại không điều trị cẩn thận, cả người gầy gò ốm yếu tựa đóa hoa đang héo rũ, thật là làm người ta đau lòng, cho nên chưa kịp suy nghĩ thì tay chân đã hành động, nhảy xuống bên cạnh.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Tiểu Xuân từ phía sau nghiêm mặt nói “Cô nương mạch phù nhưng lại yếu, huyết khí không thông, tà khí tràn phổi, gan lại sinh hỏa nóng bừng, tựa như uất ức thành bệnh, giống như tâm bệnh, gan úc ngoại cảm vậy!”
“Dám hỏi công tử đây là…” Liêu Tiễu nén hoảng loạn hỏi.
“Ai da, coi ta thế nào mà lại quên mất, thật là không phải” Tiểu Xuân nói “ Ta mới nãy cùng bảo mẫu vào đây, vốn chỉ là muốn xem thử mỹ nhân có thể khiến thiên hạ đệ nhất trang trang chủ đổ xiêu đổ vẹo, sau đó thấy mỹ nhân nàng có vẻ như vướng bệnh đã lâu, nhất thời không nhịn được. Đường đột thế này, mong Liêu Tiễu cô nương nghìn vạn lần đừng trách cứ!”
Tiểu Xuân bỗng mỉm cười “Theo ta thấy, Liêu Tiễu cô nương bệnh tuy không nặng, bất quá tới tới lui lui mãi không khỏi, khiến cô phải chịu khổ. Cô nương đã khám qua bao nhiêu đại phu rồi? Có phải là vẫn không có tác dụng? Nhưng mà không sao, hôm nay đã kiến ngộ Triệu Tiểu Xuân ta đây, bệnh trầm kha thế nào cũng sẽ trị khỏi tận gốc. Nói không phải khoa trương, thế gian này không có bệnh nào ta trị không được!”
Tiểu Xuân tự ý lấy giấy bút, múa may trên bàn, không một chút ngó ngàng gì đến ánh mắt kinh ngạc bên cạnh.
Liêu Tiễu ở trong chốn phong trần bao năm nay, cũng không thấy qua bao nhiêu người có được bản lĩnh thế này.
Thấy Tiểu Xuân hạ bút phóng khoáng ngỗ ngược, nét chữ hào hùng thoải mái, cũng đoán được tính cách con người, lại thấy thần sắc tự nhiên không biểu lộ chút nào là khinh bạc, mới nhẹ nhõm thở phào một tiếng rồi cố cười, vị huynh đệ này tuy đường đột xông vào, nhưng hẳn cũng không có ác ý.
“Mỗi ngày một thang, liên tục mười bốn ngày mới thấy công hiệu, nhưng thấy rồi thì vẫn phải tiếp tục dùng tiếp ba tháng nữa, chờ khi hết ho rồi, thì cũng không khác người bình thường.”
Tiểu Xuân cầm toa thuốc còn chưa ráo mực đưa cho Liêu Tiễu, lúc này vẫn chưa hết ngạc nhiên.
“Toa thuốc này của tiểu công tử, không phải tất cả đều là thảo dược bình thường sao?” Liêu Tiễu nghi hoặc hỏi.
“Ta đoán với thân phận của cô là Tô tuyểt lâu danh kỹ, lại là người trong mộng của Lục liễu sơn trang trang chủ, ma ma của cô nhất định không sợ nhọc công, nhân sâm, linh chi, hà thủ ô, đều có thể tìm về trị bệnh.”
“Chính xác như vậy, hóa ra ngài đã thấy trước!” Liêu Tiễu bấy giờ mới hiểu dụng ý của Tiểu Xuân nói đến phục linh, tiên ba diệp trong toa thuốc.
“Đúng vậy” Tiểu Xuân cười nói “ Thân thể cô nương suy nhược tới mức này, chính là do không chịu tẩm bổ, mấy thứ vừa nói tính nóng dễ hút nước, cơ thể này đã không thể hủy hoại thêm được nữa, càng ăn sẽ càng tệ hơn thôi. Kỳ thực chỉ cần những thảo dược bình thường tính trung hay tính lạnh là tốt nhất, cứ từ từ điều trị không cần gấp, bỏ mấy cái nhân sâm linh chi qua một bên, mấy ngày sau bệnh sẽ bắt đầu khởi sắc.”
Liêu Tiễu thu hồi toa thuốc, cúi đầu cảm tạ “Bệnh của Liêu Tiễu có thể khỏi hẳn, nhất định sẽ hết lòng báo đáp tiểu công tử!”
“Công tử thì công tử, tại sao còn cố ý thêm chữ “tiểu”?” Tiểu Xuân cười cười.
“Triệu công tử tuổi còn trẻ đã hành tẩu giang hồ, người nhà không lo lắng sao?”
“Người trong nhà đã sớm mất rồi!” Tiểu Xuân cười lơ đãng.
Hắn tự nhiên nghĩ ra một chuyện “Đúng rồi Liêu Tiễu cô nương, cô ở tại Tô tuyết lâu, quen biết chắc cũng nhiều, xin hỏi có từng nghe qua trên giàng hồ có một người tên là Thạch Đầu?”
“Thạch Đầu? Họ Thạch Tên Đầu?” Liêu Tiễu hỏi lại.
“Ai… không dấu gì, Thạch Đầu là tiểu danh của đại sư huynh ta, kỳ thực ta cũng không biết hắn tên thật là gì, hắn ở tại giang hồ cũng khá lâu rồi, ta xuất môn vốn là đi tìm hắn, nhưng ngay cả hắn đang ở nơi nào ta cũng không rõ nữa!” Tiểu Xuân nhớ tới gương mặt của đại sư huynh hắn.
Hôm đó trong ngày thọ thần, sư phụ nghe ngũ sư huynh và lục sư huynh nói đại sư huynh ở bên ngoài đã gây ra chuyện lớn, vì thế tỏ ra không vui, không biết bây giờ ra sao. Đại sư huynh từ năm hắn mười hai tuổi đã rời cốc đi lang bạt, hắn ngay cả mặt mũi đại huynh mình cũng hoàn toàn quên sạch.
Sư phụ nhớ hắn như vậy, nếu có thể cùng hắn về cốc, nhất định người sẽ rất vui!
“Nếu chỉ là tiểu danh, e rằng trên đời này người có tiểu danh như vậy nhiều không kể xiết!” Liêu Tiễu nói có vẻ áy náy “Nếu không biết tính danh, Liêu Tiễu kém cỏi, thực sự không giúp ngài được!”
“Không hề gì, không hề gì, việc này cũng không cần gấp!” Kê toa cũng kê rồi, mỹ nhân cũng gặp rồi, Tiểu Xuân lúc này muốn từ biệt, lại tiện nhìn thấy hộp sâm quý, hai mắt chớp chớp, cười nói:
“Cô nương đã không cần tới đại bổ chi dược, hẳn nhiên nhân sâm này vô dụng rồi a!”
“Triệu công tử nếu không chê, coi như đó là quà đáp lễ của Liêu Tiễu, xin ngài nhận lấy!” Liêu Tiễu không hề hẹp hòi, tiện tay đưa hộp sâm cho Tiểu Xuân.
“Đa tạ!” Tiểu Xuân vui vẻ cầm lấy “Ta có một vị bằng hữu đang bị trọng thương, nhân sâm này đem nấu nước, cho hắn uống bổ khí bổ huyết một chút!”
Bất thình lình, cửa phòng bị một chưởng đánh văng, thanh âm như hồng chung truyền đến, Tiểu Xuân quay lại, đúng lúc Tư Đồ Vô Nhai hầm hầm bước vào.
Tư Đồ nén giận nói “Ta còn tưởng nàng thân thể không khỏe đang cần nghỉ ngơi, hóa ra là có khách!”
Liêu Tiễu mặt hơi biến sắc “Tư Đồ trang chủ cớ gì lại nói như vậy?”
“Nàng lấy thứ ta tặng đưa cho hắn?” Tư Đồ thấy hộp gấm trong tay Tiểu Xuân, sắc mặt tối đen còn hơn con quạ, với tay toan đoạt lại.
Tiểu Xuân ngay lập tức bỏ hộp gấm vào trong ngực, hai chân di động, khiến Tư Đồ đánh tay vào khoảng không.
Tiểu Xuân nói thẳng “Liêu Tiễu cô nương không dùng đến thì đem cho ta, linh dược này không nên phung phí, giao cho ta là tốt nhất, ta đây ngay cả một cái rễ nhân sâm cũng không bỏ phí!”
“Vị Triệu công tử này đến đây là khám bệnh cho ta, Tư Đồ trang chủ xin ngài tự trọng!” thấy hai người không hợp lời, chỉ sợ sẽ sinh ẩu đả, Liêu Tiễu vội nói.
“Muốn ta tự trọng? Được, thứ này đã tặng nàng, nàng muốn cho ai ta không quản!” Tư Đồ giận dữ thu tay về, lại nói “Khế bán thân của nàng ta đã cầm rồi, nơi này không cần phải lưu lại, mau theo ta về Lục liễu sơn trang!”
Tư Đồ đi tới, không cần hỏi ý đã vươn tay ôm nàng vào lòng, khiến Liêu Tiễu sợ hãi hô lên “Buông ta ra!”
“Võ lâm đại hội sắp diễn ra, ta không thể ngày ngày tới Tô tuyết lâu, chỉ có đem nàng về mới có thể chăm sóc tốt được.” Tư Đồ thái độ cương quyết hoàn toàn không để ý tới Liêu Tiễu đang giãy giụa.
Tiểu Xuân vụ việc cưỡng đoạt dân nữ… ây… kỹ nữ… ây… danh kỹ… phát sinh trước mặt, không nói hai lời liền nhảy tới chỗ Tư Đồ.
Tư Đồ võ công không tệ, nhưng vừa phải tránh chiêu của Tiểu Xuân vừa phải chú ý đến người trong lòng ngực, không khỏi có phần vất vả.
Tiểu Xuân qua vài chiêu khí tổn lộ vẻ mệt mỏi, cả đêm qua giúp Vân Khuynh kềm chế độc phát, chân khí đã mất quá nửa, sau mười chiêu thì lảo đảo, nhận lấy một chưởng của Tư Đồ, “binh—“, cả người chấn vào song cửa sổ, thiếu chút nữa văng ra ngoài.
“Triệu công tử!” Liêu Tiễu hét lên.
“Không sao không sao” Tiểu Xuân lắc lắc đầu, ***g ngực đau rần.
“Ơn nghĩa ngày hôm nay Liêu Tiễu xin ghi lòng” Liêu Tiễu cảm kích nói “Ngài không cần lo lắng, Tư Đồ trang chủ cùng ta quen biết từ nhỏ, ngài nhất thiết đừng vì ta mà thụ thương!”
“Đi!” Tư Đồ thấy người mình yêu tỏ ra quan tâm tới thằng khác, trong lòng càng thêm hậm hực.
“Ngươi đừng tùy tiện đánh người!” Liêu Tiễu thấp giọng nói.
Tư Đồ mang Liêu Tiễu rời đi, Tiểu Xuân ở phai sau không cam tâm gọi với theo “Liêu Tiễu cô nương, đôi ta hợp nhau như vậy, đáng tiếc lại bị kẻ lỗ mãng đó phá ngang, cô phải cố gắng dưỡng bệnh, ngày khác ta nhất định tìm đến Lục liễu sơn trang tương ngộ cùng cô. Tới lúc đó cô lại đánh đàn cho ta nghe, chúng ta cùng trò chuyện, tốt nhất là cùng đối ẩm, hẹn nhau dưới đuốc tâm tình. Cô nhớ chờ ta – “
Biết Tiểu Xuân nói vậy cố ý châm chích Tư Đồ, lại thấy Tư Đồ nổi giận mà không có chỗ trút, Liêu Tiễu bất giác mỉm cười.
Tiểu Xuân chỉ thấy người đẹp quay lại cười, nhất thời trong lòng còn biết thế nào là lưu ly ngọc đăng, châu ngọc bảo khí tất cả đều vô sắc, trời đất nháy mắt cũng tối sầm, chỉ còn hào quang tỏa ra trên người mỹ nhân là chói lọi.
“Thật là đẹp a – “
Tư Đồ hừ một tiếng, cái “gảy đàn trò chuyện” lọt vào tai hắn, hết mười phần biến thành tâm tình hẹn ước. Liêu Tiễu rốt cuộc là từ lúc nào nơi nào chọc vào cái đồ rỗi việc này? Không sớm đưa Liêu Tiễu về lại dây dưa ở đây thì càng thêm phiền toái, khẳng định chắc chắn sẽ có cơ phải nhiệt tình giáo huấn lại tên hỗn tiểu tử đó.
…
Vân Khuynh sau khi tỉnh lại, hồi lâu cũng không thấy ai, cứ tưởng rằng mở mắt ra là thấy Triệu Tiểu Xuân, không ngờ sương phòng trống không.
Bên ngoài thị nhân nghe thấy Vân Khuynh tỉnh lại, liền bưng cơm nước gõ cửa đi vào. Vân Khuynh tưởng Triệu Tiểu Xuân trở lại, ngẩng đầu nhìn thấy không phải, nhãn thần tức khắc lạnh lẽo đem mai hoa châm bắn ra, thị nhân ngã xuống cạnh bàn, trúng độc hôn mê.
Đồ ăn đổ vãi xuống đất, Vân Khuynh hoàn toàn không quan tâm, nơi ở thế này, thức ăn thế này, cả loại hạ dân này, chẳng đáng để mắt đến. Hắn cảm thấy bực bội khó chịu, lạ chỗ lạ người, lại không thấy Triệu Tiểu Xuân, cơ thể trúng độc không giải được, tất cả đều khó chấp nhận.
Qua hai canh giờ sau, lại thêm một thằng nhóc gõ cửa đi vào.
Vân Khuynh cho rằng lần này hẳn là Triệu Tiểu xuân đi, thế nhưng nhìn kỹ một hồi lại ra một kẻ nửa điểm cũng không giống Tiểu Xuân.
Ám khí rời tay thêm lần nữa, đồ đạc lỉnh kỉnh trên người tiểu tư rơi “ầm” xuống, còn người ngả xuống cửa rồi từ từ lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
Sau một nén nhang, một người đẩy cửa tiến vào, cũng không cần gõ cửa.
Mai hoa châm xuất ra, lại nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết quen thuộc.
“Ai da, ngươi sao lại thế nữa rồi?” Tiểu Xuân vừa bước vào cửa phải kêu lên, ba cây châm chỉ né được một, trên người còn lưu lại hai vết nhỏ, độc châm xuyên qua bả vai, đã cắm thẳng vào xương.
Phát hiện trên mặt đất có hai người đang nằm, Tiểu Xuân lại càng hoảng sợ, bất chấp đau đớn không màng nhổ châm trên vai mình ra, vội vàng kéo hai người họ ra khỏi phòng, giúp họ giải độc lưu thông khí huyết.
Trở lại phòng, Vân Khuynh mặt không chút thay đổi ngồi trên giường, lãnh đạm nhìn hắn.
“Ngươi chút nữa giết chết hai người!”
“Giết thì giết!” Vân Khuynh vô tình nói.
“Mạng người đó!” Tiểu Xuân kêu một tiếng. Bất quá hắn cũng đã lường trước Vân Khuynh có thể thản nhiên giơ tay chém xuống là lấy đầu người khác, nhất định không cảm thấy sinh mạng con người đáng quý thế nào.
“Kiến huyết phong hầu ngươi giải dễ như trở bàn tay, độc châm của ta đâu thể làm khó ngươi được!” Vân Khuynh vẫn không thừa nhận chuyện mấy tên hạ nhân kia trúng độc có gì đáng nói.
“Bởi vì ta lợi hại!” Tiểu Xuân vén vạt áo ngồi xuống, uống ngụm nước lấy hơi “Nhưng cho dù là lợi hại, con người đã ngừng thở cũng rất khó cứu!”
“Không còn khí vẫn cứu được?” Vân Khuynh cho rằng người này khoe khoang quá trớn.
“Khó cứu! Cũng không phải là nhất định cứu được. Lạnh, cứng, nát hay thối đều không tốt, còn một chút ôn ôn nhuyễn nhuyễn thì còn có thể miễn cưỡng thử xem.” Tiểu Xuân suy nghĩ một chút, lại nói:
“Nhưng mà thân thể ngươi như vậy đúng là cũng khiến ta đau đầu, độc này ta chưa từng thấy qua, cổ quái kỳ lạ, lần đầu tiên thấy thứ độc lại có cả xuân dược, tương sinh tương khắc mà lại hòa hợp một cách quá hoàn thiện. Loại độc này nếu gặp ta trễ một ngày, ngươi chắc cũng sớm gặp Mạnh bà() uống trà cắn hạt dưa rồi ha.”
() Mạnh bà là… dưới, dưới đó … tự hiểu đi nghe =)
“Độc này thế gian không có người giải nổi.” võ lâm thiên hạ cả trăm năm chưa từng gặp qua, Ô y giáo giáo chủ Lan Khánh, xưng hiệu “Độc thủ trích tiên”, đã từng nói qua.
“Không hẳn thế!” Tiểu Xuân lắc lắc chén trà, cười cười “Sư phụ ta từng nói, làm ra độc dược, tất làm ra thuốc giải. Trước đây lúc còn sống trong cốc, sư phụ cũng từng khen đại sư huynh “tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả”. Bản lĩnh dùng độc của hắn có thể nói thiên hạ vô song thế gian vô địch. Sau đó ta nhập cốc, hắn trong một lúc cao hứng đã hạ tới một trăm lẻ tám loại độc trên người ta, đau tới mức lăn lộn kêu cha gọi mẹ luôn, nhưng cuối cùng không phải ta đã nghĩ ra cách giải đó sao? Trời sinh một vật khắc một vật, tuyệt đối không thể có thức độc không có cách giải!”
“Hừ.” Vân Khuynh đối với sự tự tin của hắn thì tỏ ta khinh bỉ, nhưng đúng là kẻ này qua một trăm lẻ tám loại độc mà còn không chết, cũng không sợ Kiến huyết phong hầu trên mai hoa độc châm.
Thân thể bách độc bất xâm là thế nào, Vân Khuynh ngắm Tiểu Xuân không chớp mắt, cảm thấy có điểm hứng thú.
Tự nhiên thấy ớn lạnh, Tiểu Xuân gượng cười một cái, không biết trong đầu tên kia đang nghĩ cái quái gì, mà nhìn hắn âu yếm cứ như con rắn nhìn thấy ếch.
Chậm rãi cởi áo ngoài, Tiểu Xuân sờ lên vết thương trên bả vai, cầm nam châm hút tế châm từ trong thịt, song vết đâm quá sâu không hút ra được, Tiểu Xuân đành phải cắn răng cầm chủy thủ rạch vào da.
Vừa mới được họ Tư Đồ ưu ái tặng một chưởng, Tiểu Xuân bây giờ phải cố gắng làm thật chậm, sợ nội thương đau nhức sẽ làm xương cốt đau theo. Sau đó lấy từ trong bọc quần áo một dược bình nhỏ màu vàng, tống thuốc vào miệng rồi dùng Đào hoa nhưỡng phục xuống.
“Đắng muốn chết à!” Tiểu Xuân nhăn nhó nói.
Thấy Vân Khuynh đang nhìn, chợt nhớ ra hắn cũng cần loại thuốc này, Tiểu Xuân lau mồ hôi trán, rồi ném cái bình cho hắn.
“Ngươi nội thương cũng không nhẹ, cầm lấy cái này! Đây là thuốc tốt, ta dùng tâm thất, bạch cập và một số thảo dược quý để làm, chuyên trị đao thương chảy máu, hóa giải nội thương, thoa ngoài hay uống đều được, người lớn trẻ nhỏ đều có thể dùng, bất luận thương tích qua bao lâu, nặng hay nhẹ, chỉ cần dùng một chút, tức khắc sẽ thấy có hiệu quả. Vết thương đao kiếm trên người ngươi có liền miệng cũng nhờ thuốc của ta. Thánh dược trị thương đó!”
Tiểu Xuân thuyết minh y chang mấy thằng cha bán thuốc dạo, chỉ khác là thuốc của hắn thực sự công hiệu, năm xưa ngũ sư huynh lục sư huynh quyết định đi hành tẩu giang hồ (bôn ba trác táng =)), hắn cũng tặng cho cả tá, dù sao thuốc này dùng cá nhân cũng hợp lắm đới“Ngươi bị nội thương?” Vân Khuynh đi tới nắm lấy tay hắn xem mạch, tự nhiên cao giọng.
“Ai…ừ… không bằng người ta, trong lúc vô ý… thế là ăn đòn…” Tiểu Xuân chống chế. Tư Đồ Vô Nhai đó quả thực là cao thủ “Ai… không cần quan tâm, chỉ là chuyện nhỏ thôi…”
Vân Khuynh thu tay lại ngồi xuống bên cạnh, lại hừ một tiếng.
“Vậy còn hai người kia có chọc giận gì ngươi, người bình thương bị đâm như vậy thì xuống gặp Diêm vương cái một, cũng may ta về sớm, không thì… muộn mất!” Tiểu Xuân chuyền chén trà cho Vân Khuynh, thấy hắn chỉ liếc mắt, chắc là sợ chén bẩn không muốn uống.
Hắn cũng không bận tâm lắm, hướng sự chú ý vào cái đống trên bàn, lôi từng thứ một ra, những thứ này trong cốc đâu mấy khi mà được thấy, khiến cho hắn vui vẻ hết sức.
Vân Khuynh thấy vẻ mặt hắn tự đắc, tự nhiên không hiểu sao lại thấy ngứa ngáy, cáu kỉnh mà nói “Ngươi đi đâu vậy, sao ta tỉnh dậy lại không thấy?”
“Đi dạo phố a – “ Tiểu Xuân cầm lấy bao hạt thông ngâm đường, hoan hỉ nếm liền hai hạt “ Ngọt thật!”
“Đi dạo phố?” thảo nào mà không thấy bóng dáng đâu, câu trả lời khiến cái mặt của Vân Khuynh đã lạnh nay càng lạnh hơn.
Thấy bầu không khí có vẻ bất thường, Tiểu Xuân vội vàng ấn luôn hai hạt thông vào miệng tên kia.
“Ăn ngon lắm, đồ ngọt đó!” Tiểu Xuân ngưng lại nhìn hắn, ánh mắt cười thu lại như trăng bán nguyệt, con ngươi đen sáng lấp lánh.
Vân Khuynh không nuốt cũng không nhổ ra, chỉ cau mày ngậm lại.
“Ta thay ngươi đi mua thuốc, nhưng mà lại nhìn thấy nhiều thứ lạ mắt hay đáo để, cho nên mới về muộn!” Tiểu Xuân vừa nói vừa lắc cái trống bỏi, nghe lùng tùng lùng tùng.
Vân Khuynh trầm ngâm một lúc, mới quyết định hỏi chuyện mà hắn vẫn luôn nghi hoặc “Tại sao cứu ta?”
“Muốn cứu thì cứu thôi!” hắn lơ đễnh trả lời.
“Cho dù ta giết ngươi, ngươi cũng cứu ta?”
“Nhưng ngươi cũng đâu có giết được, không phải ta hiện tại vẫn còn ngồi đây sao?”
Vân Khuynh im lặng, có lẽ Tiểu Xuân cũng đã quên, cơ thể hắn bách độc bất xâm, nếu không trúng phải kiến huyết phong hầu kịch độc trên mai hoa châm, thì đáng ra đã chết cùng với đám hắc y nhân rồi. Lúc này Vân Khuynh đột nhiên thấy vui, vui vì Tiểu Xuân đúng là bách độc bất xâm, đã không chết sớm.
Sau đó Tiểu Xuân tới bên bếp lò ngồi tán dược, vừa cho thảo dược vào nồi, vừa ngân nga một điệu hát dân gian nào đó.
“Tây biên sơ vũ đông biên tình, tương ước dạ lí lai thâu tình……”
“…” nghe thấy hắn tùy tiện xướng lên hai chữ “thâu tình”, Vân Khuynh chỉ im lặng.
“Nguyệt nhi cao cao quải chi đầu, tỷ nhân đê đê hồng tu dung…… tiếp liên thanh thanh tâm can nhân, vãn khởi la vi cổn thượng sàng……” Tiểu Xuân cao hứng rống lên.
Vân Khuynh chưa từng nghe qua bài hát này, chỉ thấy ca từ phiến tình trắng trợn, nhưng giọng hát của Tiểu Xuân lại nhẹ nhàng trong sáng, gương mặt không một chút phiên *** mĩ khí, quanh đi quẩn lại, lại thấy có vẻ chất chứa tâm sự.
Tạm dịch: Phía tây mưa nhẹ phía đông tình… hẹn nhau đêm đến vụng trộm… trăng sáng treo trên cao… nàng ấy cúi đầu đỏ mặt… tim đập liên thanh… kéo nhau lên giường mắc màn… :”>
Quả thông đường trong miệng từ từ tan ra, Vân Khuynh im lặng nhìn Tiểu Xuân ngồi bên bếp lò quạt quạt, dùng hai tay ấn vào mép nồi vận công phí lực mà rang thuốc, vẻ mặt dương dương tự đắc, miệng vẫn còn ê a hát.
Sương phòng tràn ngâp mùi thuốc đắng, tâm tư cũng bình tĩnh lại, mọi phiền muộn cáu kỉnh vừa rồi của Vân khynh dần dần tan biến.
Chậm một chút, Tiểu Xuân đem thuốc mới chế xong nắn thành viên bỏ vào một bình thuốc màu xanh, giao cho Vân Khuynh.
Hắn thuận tay đút cho Vân Khuynh một viên, lúc này độc đã phát, trên trán Vân Khuynh đầy mồ hôi.
“Thuốc này tuy không giải độc, nhưng cũng giúp ngươi bớt đau đớn, áp chế độc tính, có điều dược tính rất mạnh, dùng nhiều sẽ tổn hại sức khỏe. Ngươi nhớ mỗi ngày đều đặn, khi nào đau mới ăn, mỗi lần một viên, cho dù thế nào cũng không được tăng liều lượng của thuốc.”
Dặn dò xong cũng không còn sớm nữa, cả ngày mệt mỏi, Tiểu Xuân thổi tắt nến bò lên giường nằm cạnh Vân Khuynh, đang nhắm mắt nén đau, Tiểu Xuân áp tay vào lưng hắn, lại đẩy chân khí vào cơ thể giúp hắn độ khốn.
Dược hiệu chỉ phút chốc đã hoàn toàn phát huy, Vân Khuynh cảm thấy cơn đau ở tứ chi giảm đáng kể, không chỉ kinh ngạc về sự thần kỳ của thuốc, mà cả cái kẻ chế ra nó tuổi còn trẻ đã có được bản lĩnh thế này?
Một lúc sau, Tiểu Xuân lăn ra ngủ, Vân Khuynh nhìn gương mặt vô tư không phòng bị của hắn, không hề cảm thấy mệt. (cả ngày có làm gì đâu!!)
Người này có thể ngủ dễ dàng như vậy…
Nhiệt độ bắt đầu tăng lên, nhanh chóng lan ra, Vân Khuynh thấy Tiểu Xuân mãi không thực hiện hành động tiếp sau đó, mới mở miệng “Triệu Tiểu Xuân, tỉnh lại!”
“Làm sao vậy?” Tiểu Xuân mơ màng mở mắt ra.
“Ngươi quên rồi!”
“Quên cái gì cơ?” Tiểu Xuân kỳ thực là buồn ngủ lắm rồi.
“Ngươi còn chưa làm cái chuyện tiết tinh cho ta!” Vân Khuynh nói thẳng thừng, không hề cảm thấy có gì bất ổn.
Tiểu Xuân rên rỉ “Chuyện đó tự làm được rồi, không phải hôm qua dã dạy ngươi sao? Còn cái chữ “tiết tinh” cũng đừng có nói lớn như vậy, không phải ta sợ mất mặt, mà sợ ngươi mất mặt đó!”
“Ngươi làm.”
“Chúng ta đều là nam tử, không thể làm!” Tiểu Xuân than thở, Vân Khuynh với chuyện này cứ như tờ giấy trắng, chả biết cóc gì cả.
“Tại sao cùng là nam tử thì không thể làm?”
“Ầy…” Tiểu Xuân ngây người “Thì bởi, cùng là nam tử nên mới không thể làm, huống chi cái mặt ngươi so với nữ tử còn đẹp hơn.” Ngày hôm nay trông thấy Liêu Tiễu, so qua so lại, vẫn còn kém Vân Khuynh mấy phần.
“Không làm?” Vân Khuynh chờ mãi bắt đầu thấy bực mình, trong mắt lóe lên sự nguy hiểm.
“Làm, ta làm, sao lại không làm?” nhìn ánh mắt đó khiến hắn nhớ tới mai hoa châm, tức khắc không dám nói thêm lời nào, vội đưa tay luồn xuống dưới bụng Vân Khuynh.
Vân Khuynh bắt đầu thở dốc, hơi thở truyền đến trước mặt Tiểu Xuân khiến hắn cũng có phần ngứa ngáy, bèn thấp giọng khẽ nói “Ngươi đưa tay qua đây, tự làm thử đi, sẽ thấy thích hơn!”
Vân Khuynh sau đó liền đưa tay thâm nhập vào chỗ “chết người” trong khố của Tiểu Xuân.
“Ah – “ Tiểu Xuân kêu lên, giọng run rẩy “Không phải làm của ta, tự làm cho ngươi đi!”
“Tại sao ngươi thì không?” Vân Khuynh ngước mắt hỏi, Tiểu Xuân xem không giống hắn, không nóng cũng không cương.
“Ta đâu có trúng xuân dược!!!”
Tiểu Xuân không dừng tay, khiến cho Vân Khuynh cảm thấy rất dễ chịu, rên nhẹ một tiếng, cả người run lên liên đới tay cũng run theo. Tiểu Xuân nghe thấy âm thanh đó, phân thân lại bị cọ xát, căn bản vốn không có hứng thú, cuối cùng lại nảy sinh phản ứng.
Chẳng nhớ đã bắt đầu như thế nào, Tiểu Xuân chỉ biết khi thần trí phục hồi thì, Vân Khuynh cũng dùng cách thức của hắn đối lại với hắn.
Trong lúc tiết ra tay Vân Khuynh, thượng khí bất tiếp hạ khí (thăng thiên ), thì Vân Khuynh cũng thấm ướt tay hắn.
Vừa lên mây xong lập tức rớt xuống đất, Tiểu Xuân thở ra hai tiếng, đột nhiên ngón tay ấm áp của Vân Khuynh chạm vào môi hắn.
“Sao vậy?” Tiểu Xuân ngây người.
Vân Khuynh xoa lên đôi môi đỏ hồng của Tiểu Xuân, nhè nhẹ ấn xuống, cảm thấy mềm mại, khi hắn mở miệng nói, thuận thế đưa ngón tay vào trong miệng, chạm tới bên trong, ướt át mà nóng ấm.
Ngón tay cọ xát vào đầu lưỡi Tiểu Xuân, bị đẩy nhẹ ra, Vân Khuynh cố chấp không muốn rời ra, cho đến khi từ khóe miệng có nước bọt trào ra, lại thêm tiếng rên khó chịu, mới chịu thu tay về.
Nhắm mắt lại, đau nhức đã qua, thân thể cũng thư thái, cơn buồn ngủ kéo tới, Vân Khuynh thiếp đi bên cạnh Tiểu Xuân. Hắn không hiểu chuyện, chỉ thấy người này, có thể ở bên cạnh hắn, cũng có thể chạm vào hắn.
Tiểu Xuân ngơ ngác nhìn, không biết tại sao Vân Khuynh vừa rồi lại có hành động như vậy, cho tay vào miệng người ta một hồi, cái gì cũng không nói, sau đó lại nhắm mắt ngủ không quan tâm tới ai.
Nghĩ lại một lúc, Tiểu Xuân vội bật dậy, không ngừng “Phì, phì, phì…” nôn xuống giường. Cảm thấy chưa đủ, lại chạy tới cầm bầu trà rót vào miệng, rồi nôn sạch ra.
Vân Khuynh trong tay dính tinh thủy của hắn, lại còn đem cho vào miệng. Chả trách hắn nãy giờ cứ thấy trong miệng có vị gì là lạ, hóa ra là ăn phải cái thứ đó.
“Phì, phì, phì…”