CHƯƠNG 3
Hai ngày tiếp theo tình hình vẫn không thay đổi, nói lý lẽ với Vân Khuynh cũng vô dụng, Tiểu Xuân cuối cùng chịu không nổi bèn đi kiếm tú bà mượn đỡ mấy vị xuân dược trợ hứng thanh lâu vẫn hay dùng để nghiên cứu tìm cách hóa giải, viết ra một toa thuốc hoàn toàn mới, ngày hôm sau đó chạy ra tiệm thuốc mua thảo dược đặng cứu người.
Người ta nói tinh huyết tinh huyết tinh vi huyết (), máu chảy quá nhiều còn có thể vong mạng. Hắn Triệu Tiểu Xuân tuổi còn trẻ, tiền đồ rộng thênh thang, sao có thể chưa dương danh lập vạn đã chết thảm tại thanh lâu chỉ vì “sướng quá kiệt sức” cho được.
()tinh cũng như huyết =))
Thanh toán xong, Tiểu Xuân mặt mũi bơ phờ chân run lẩy bẩy khiêng thuốc bước ra khỏi dược ***, mấy đêm vừa rồi quả là làm hắn lao lực. Mới bước ra cửa, gió thu ào ào táp vào mặt, bồi thêm cả lá cây và bụi của bầu không khí trong lành, một hắc y nhân tay cầm kiếm chỉ xuống đất, ánh mắt long lanh thần tình lãnh khốc hướng vào hắn.
Tức khắc địch bất động, ta bất động.
Đôi mắt hoa đào nhìn thẳng, thân thể kiên định cùng hắc y nhân giống như hai lão tăng ngồi thiền – trên đường lớn, bốn mắt nhìn nhau đắm đuối.
“Tới đây, tránh đường, tránh đường…” một lão nhân bán quà sáng khiêng đồ đi ngang qua giữa hai người, vừa đi vừa rao “Tương đậu nóng dầu cháo quẩy đâyyyy … nóng hôi hổi vừa thổi vừa ăn ê….. tương đậu nóng dầu cháo quẩy âyyy…”
Lão nhân vừa đi qua, Tiểu Xuân ngay lập tức vẩy bụi phấn về hướng hắc y nhân, kêu to “Xem mê dược của ta đây!”
Hắc y nhân từng nếm qua mê dược một lần, còn nhớ ba ngày ba đêm nằm thẳng cẳng ngoài trời không nhúc nhích, liền lấy tay che mặt lại, chỉ trong chốc lát, thân ảnh của Tiểu Xuân vụt qua rồi biến mất.
Ông già bán rong không ngã.
Hắn y nhân cũng không ngã.
Chỉ có bột phấn li ti tung bay trong gió, tung qua tung lại.
Ông già không biết chuyện gì xảy ra, cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện trên thức ăn của mình dính đầy những hạt phấn không biết là thứ gì, tức giận gào lên “Tiên sư mày thằng mất dạy, mày vẩy cái gì lên đây vậy, thế này thì ông mày còn bán cho ai nữa?!!”
Hồ nghi nếm thử, hắc y nhân mặt mũi tái mét, mới phát hiện ra mình ăn quả lừa.
Thì ra thứ vừa ném đó không phải mê dược, mà là thượng đẳng hoàng liên phấn, dùng thanh nhiệt tả hỏa, trấn can định kinh.
Vừa tiếp đất, Tiểu Xuân sợ mình mấy ngày qua chân khí hao tổn, khinh công không còn như trước, hắn chạy loanh quanh Hàm Dương vài vòng tới khi chắc chắn không có ai theo đuôi nữa, mới bay vụt qua đình đài lầu các của Tô tuyết lâu trở về phòng.
“Tới đây tới đây!” Tiểu Xuân chạy vào phòng hô to, định kể với Vân Khuynh chuyện vừa gặp hắc y nhân, không ngờ sương phóng vắng vẻ, còn Vân Khuynh không biết chạy đi đâu.
Lát sau Vân Khuynh đẩy cửa vào, hắn còn chưa kịp mở miệng, Vân Khuynh đã hỏi “Đi đâu vậy? Sáng sớm đã không thấy ngươi!”
“Ờ…” Tiểu Xuân dừng một chút, cầm gói thuốc nói “Đi hốt thuốc cho ngươi!”
“Trời nhanh tối thật!” Vân Khuynh nói.
“Ha, vậy mà cũng muộn rồi!” Tiểu Xuân xem thiên sắc, lập tức đem dược ra nghiền, động tác hối hả chỉ sợ đêm đến trăng lên, lại phải cùng Vân Khuynh làm cái trò đối nhân nhân đối.
Rang thuốc, Tiểu Xuân cúi gục đầu xuống đất, cảm thấy mệt mỏi hết sức, có lẽ tại mới sáng đã phải ôm thuốc chạy tung tăng, không đuối mới lạ.
“Ngươi sao không nói lời nào?” trong phòng quá yên tĩnh, Vân Khuynh cảm thấy không quen, rõ ràng Tiểu Xuân có ở tại phật môn thanh tịnh thì cũng biến nó thành chợ trời, sao hôm nay lại trầm mặc như vậy?
“Chả sao! Không muốn nói thì không nói thôi!” Tiểu Xuân cầm quạt quạt lửa, không cẩn thận lấy quạt mồi lửa luôn. Hắn ngáp một cái, thấy muốn ngủ.
“Liêu Tiễu là ai?”
Nghe Vân Khuynh nhắc đến cái tên đó, Tiểu Xuân kinh ngạc hỏi lại “Ngươi cũng biết Liêu Tiễu?”
“Ngươi lúc ngủ nói mớ” Vân Khuynh hừ lạnh, tên đó không biết đêm nằm mơ thấy cái gì, vừa ngủ vừa chảy nước miếng, miệng còn cười cười hô “Liêu Tiễu cô nương đợi ta!” bốn ngày thì kêu hết ba lần, làm hắn thiếu chút nữa vung tay tát một phát cho tỉnh.
“Liêu Tiễu là bằng hữu ta mới quen” Tiểu Xuân cười trả lời.
“…” coi cái mặt hắn cười y như *** tặc.
Tiểu Xuân huơ quạt nói “Hơn nữa còn là một mỹ nhân” Nhớ tới Liêu Tiễu dịu dàng ưu nhã lại có nét sầu não động lòng người, chân mày khóe miệng hắn lại cong lên “Mấy ngày trước mới quen biết, nàng ấy tuy là danh kỹ Tô tuyết lâu, đẹp không chịu nổi, vậy mà thấy ta cũng ngạc nhiên tròn mắt.”
“…”
“Đáng tiếc hôm đó nàng bị người ta chuộc thân, ta vừa cùng nàng nói chuyện được mấy câu, cái tên Tư Đồ gì đó xông vào cắt ngang. Cái gì trang chủ cái gì sơn trang chả biết là người thế nào, Liêu Tiễu cô nương thân thể yếu ớt, không tận lực chăm sóc là không được!” Tiểu Xuân suy nghĩ một lúc, sau đập tay vào nhau, nói:
“Nhớ ra rồi! Lục liễu sơn trang Tư Đồ Vô Nhai!”
“Tư Đồ Vô Nhai? Ngươi và Tư Đồ quen nhau sao?” Vân Khuynh vừa mới đó trầm ngâm, tự nhiên lại hỏi.
“Chỉ ăn một chưởng vào ngực thôi!”
“…”
Thấy Vân Khuynh đột nhiên yên tĩnh, Tiểu Xuân hỏi lại “Ngươi sao không nói nữa?”
“Không có gì hay để nói cả!”
“À, vậy ngươi nói anh hùng đại hội là như thế nào, ta còn chưa thấy qua?”
“Có rất nhiều người.”
“Ta biết là có rất nhiều người!” Tiểu Xuân bật cười, Vân Khuynh trả lời cũng có lúc biết pha trò.
Tiểu Xuân nhớ mang máng là anh hùng đại hội tổ chức ở Lục liễu sơn trang, tới lúc đó anh hùng tứ phương hội tụ, nhất định sẽ rất hỗn loạn, không biết có thể thừa dịp trà trộn vào trong đó không? Liêu Tiễu cô nương bị Tư Đồ mang đi ngay trước mắt hắn, tuy rằng nàng muốn hắn đừng bận tâm, nhưng bản thân hắn cho rằng, mình có quyền lợi và nghĩa vụ đến thăm hỏi.
A… anh hùng đại hội không biết đại sư huynh có xuất hiện không? Nhớ tới ngũ sư huynh lục sư huynh từng nói đại sư huynh trên giang hồ có tiếng tăm không nhỏ, tiếng tăm không nhỏ có nghĩa là anh hùng, mà anh hùng thì sao có thể không tham gia anh hùng đại hội. Vậy nhân cơ hội lén lút vào xem thử, có khả năng gặp được đại sư huynh lắm chứ! (cho một tràng pháo tay vì khả năng tư duy hàng bãi!)
Bất quá… “Lần trước tú bà nói anh hùng đại hội diễn ra vào ngày mấy tháng này a…” Tiểu Xuân khổ sở cố nhớ lại.
“29 tháng 10” Vân Khuynh giọng điệu thanh lãnh như cũ “Ngươi muốn đi?”
“Ừ… đi tìm người”
“Tìm ai?” liệu có phải là Liêu Tiễu cô nương vừa nhắc đến đó không?
“Ta muốn tìm đại sư huynh của ta” Tiểu Xuân lại nhớ tới hắc y nhân, trong giang hồ có địa phận thì có phân tranh, Vân Khuynh bị hắc y nhân truy sát, vậy Vân Khuynh cũng quan hệ với giang hồ “Đúng rồi Vân Khuynh, ngươi cũng là người trong giang hồ!”
Vân Khuynh không trả lời.
“Vậy ngươi có quen biết nhiều người không? Có biết đại sư huynh của ta không?” Tiểu Xuân cũng không quan tâm tới sự lạnh lùng thờ ơ của tên kia, hai mắt sáng lên, nhìn thẳng vào hắn.
“Đại sư huynh ngươi là ai?” Lúc thì Liêu Tiễu cô nương, lúc thì sư huynh nhà hắn, Vân Khuynh bị Tiểu Xuân làm cho có chút khó chịu, người này lúc nào cũng luôn miệng anh hùng đại hội, anh hùng đại hội đối với hắn quan trọng như vậy sao?
“Đại sư huynh của ta gọi là Thạch Đầu, ngươi có từng nghe qua chưa?” Tiểu Xuân hưng phấn nói.
“…” Vân Khuynh sau một hồi im lặng mới nói “Chưa từng nghe qua…”
“A?” Tiểu Xuân xịu mặt xuống.
Liêu Tiễu cô nương thì nói người tên là Thạch Đầu rất nhiều, Vân Khuynh thì nói chưa từng nghe qua, đại sư huynh thật là khó tìm vậy sao, mà đại sư huynh cũng chưa từng đề cập qua tên thật của hắn một lần!
Im lặng một lúc không nói gì, Tiểu Xuân lại đem tâm lực của mình hướng vào nồi dược.
Cuối cùng, tới giờ hợi mới xong, cầm dược hoàn màu đen có chứa thuốc giải xuân dược bỏ vào cái bình xanh của Vân Khuynh, trước đó còn đưa cho hắn một viên ăn vào bụng.
“Ta chế thuốc mới cho ngươi!” Tiểu Xuân cười chúm chím đưa dược bình cho Vân Khuynh.
“Sao phải chế thuốc mới?”
“Vì xuân dược đó quả thật quá lợi hại, ta khổ tâm suy nghĩ hai ngày, cuối cùng quyết định dùng hoàng liên, long đảm thảo, còn bỏ thêm an miên thảo dược, ngươi mỗi ngày giờ hợi ăn vào, sẽ chỉ cảm thấy độc phát có chút ảnh hưởng, ban đêm có thể ngủ ngon giấc!” Tiểu Xuân vui vẻ nói.
“Ngươi mấy ngày nay không ngủ, chính là vì cái này?” Vân Khuynh cầm dược bình Tiểu Xuân vừa đưa, mới nãy lạnh lẽo, sau khi tiểu Xuân cầm trong tay, lại thấy có chút ấm áp truyền qua.
Vân Khuynh tự thấy căng thẳng trong ***g ngực, cố gắng nắm chặt bình sứ trong tay, không hiểu được tại sao người này lại tốt với hắn như vậy, giống như một luồng nhiệt lưu, hết lần này tới lần khác chảy qua khối băng trong lòng hắn, gây ra từng trận từng hồi rung chuyển.
“Đáng tiếc công lực của ta không đủ, vẫn chưa có cách nào giải độc cho ngươi, cách làm trước mắt chỉ là giúp ngươi áp chế độc tính, khiến ta vẫn không khỏi băn khoăn.” Tiểu Xuân thở dài “Nếu ta có thể thấy qua thứ độc dược đó… ai… ngươi nói độc đó gọi là gì?”
“Nguyệt bán loan.”
“Đúng, nếu ta có thể có được nguyệt bán loan, nghiên cứ kỹ càng, tuyệt đối sẽ tìm ra thuốc giải!” Tiểu Xuân nói “Ngoài ra, thuốc này cũng như loại trước đây, mỗi lần chỉ một viên, nhiều hơn sẽ không tốt, loại thuốc trước hại gan, lần này là hại gan hại cả thận, dùng quá nhiều a… “ Tiểu Xuân cười ám muội “Sợ là sau này vợ ngươi sẽ hận ta đến chết mất!”
“Sao lại nói như vậy?” Vân Khuynh không hiểu rõ.
“Triệu Tiểu Xuân đặc chế “Kim thương nhất định đảo dược hoàn”, không cần ăn nhiều, chỉ cần một viên, dùng qua rồi cho dù là đại đằng giao long cũng hóa thành giun đất, lúc đó ngươi muốn giương lên cũng không giương được, mỗi đêm an phận ngủ một giấc tới sáng, vĩnh viễn không thể tác oai tác quái. Cái “kim thương” đó là gì ngươi còn không hiểu hả, nếu không hiểu ta sẽ giúp ngươi giải thích giải thích…” hắn còn chưa nói xong, chợt nghe Vân Khuynh gầm lên một tiếng.
“Triệu Tiểu Xuân, ngươi cư nhiên lại cho ta ăn loại thuốc này!” Vân Khuynh sắc mặt tái mét, hắn chỉ cần nhìn cái mặt nham nhở đó là dễ dàng đoán ra tên kia đang ám chỉ điều gì.
“Ai, ta cũng là muốn tốt cho ngươi thôi!” Tiểu Xuân ra vẻ bất đắc dĩ, tuy đúng là lý do đó cũng chiếm một nửa, một nửa còn lại là vì bản thân hắn.
“Hư gan hư thận lại là muốn tốt cho ta?” Vân Khuynh muốn tịt họng, Tiểu Xuân không thích bản thân đụng chạm với hắn sao?
“Ấy, ngươi vốn đã nhất định phải hư gan, sau này mới là hư thận!”
Cái mặt của Vân Khuynh càng lúc càng khó coi.
Đột nhiên kình phong ập tới, bầu trời như phủ bằng một trận mưa mai hoa châm, không chừa một khe hở khả dĩ trốn thoát.
Tiểu Xuân ôm đầu chạy bán sống bán chết, cả người bị trát đầy châm y hệt như con nhím kinh hãi chạy khắp phòng.
Hai người rơi vào tính huống gần như không thể cứu vãn nổi, Vân Khuynh cho tới lúc độc tính phát tác vẫn không ngừng giậm chân gọi Tiểu Xuân, còn Tiểu Xuân cũng không ngừng xin tha mạng, lúc đó trận phong ba mới tạm lắng xuống.
Đi ngủ trước, Tiểu Xuân nhớ ra việc gặp hắc y nhân, vội nói với Vân Khuynh “Chút nữa quên mất, ta sáng nay có gặp…”
“Ta biết.” Vân Khuynh lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi “Thuộc hạ của ta đã thấy rồi!”
“Thì ra ngươi biết rồi hả!” nghe nói vậy, Tiểu Xuân mới nhận ra mình còn chưa hỏi Vân Khuynh rốt cuộc thì là ai. Thuộc hạ của hắn đã tới Hàm Dương, chắc là chính hắn từ lúc ra khỏi nhà đã có liên lạc với họ.
Có điều hỏi hay không cũng chẳng có gì khác cả!
Hắn cho rằng kẻ tên là Vân Khuynh này, dù là thân phận địa vị như thế nào, có nói với hắn hay không cũng không quan trọng.
Nghĩ vậy, hắn cứ thế cười mà chìm vào giấc ngủ.
Nhờ có dược hoàn cứu thế “kim thương nhất định đảo” phát huy tác dụng, mấy ngày sau đó Tiểu Xuân được tận hưởng những ngày tháng an lành hạnh phúc.
Thế nhưng ánh mắt Vân Khuynh nhìn hắn lại càng ngày càng quái lạ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, Tiểu Xuân bị nhìn tới mức bản thân cũng cảm thấy sợ hãi.
Ngày 29, hôm đó Tiểu Xuân cho thuốc vào trong bình, sáng sớm lại không thấy bóng dáng Vân Khuynh, sau đó mới từ ngoài quay về phòng.
“Giữ cho kỹ!” Tiểu Xuân cầm dược bình cùng với ô mộc bài đưa cho Vân Khuynh “Đây là thuốc dùng trong ba tháng, trong thời gian này ta sẽ cố gắng tìm thuốc giải cho ngươi, ngươi cũng không cần lo lắng về tính mệnh của mình. Ba tháng, nếu như ta không trở lại tìm ngươi, ngươi cầm thẻ bài này tới Thần tiên cốc cuối chân trời góc bể tìm sư phụ ta, người sẽ thay ta áp chế kịch độc trong người ngươi!”
Ô mộc bài không chạm trổ bất kỳ hoa văn nào trên đó, chỉ là một khối trầm mộc, phía trên có buộc một túm dây màu hồng.
“Giữ cho kỹ!” Tiểu Xuân dặn đi dặn lại “Vật này rất quan trọng, nghìn vạn lần đừng để mất!”
Vân Khuynh ngắm ô mộc bài một hồi lâu, thứ này giống như là vật bất ly thân của Tiểu Xuân vậy, còn có thể cảm thấy phía trên búi dây thoảng mùi thảo dược, giống hệt mùi hương kỳ lạ trên người Tiểu Xuân.
Cất lệnh bài vào người, Vân Khuynh một tay nắm lấy Tiểu Xuân kéo đi.
“Chờ một chút đã, ngươi muốn làm gì?” Tiểu Xuân còn chưa kịp lấy hành lý đã bị Vân Khuynh kéo xuống lầu.
Tô tuyết lâu tới trưa vẫn còn vài người khách, Vân Khuynh dắt tay Tiểu Xuân vừa xuất hiện, những người đang đứng trong đại sảnh đều sửng sốt, trừng mắt nhìn, vừa nhìn Tiểu Xuân, lại vừa nhìn Vân Khuynh, không hiểu mỹ nhân từ đâu tới lại đẹp như thiên tiên tuyệt sắc thế này.
Có một kiếm khách toàn thân đầy mùi rượu hướng về phái hai người, Vân Khuynh cả đầu cũng chưa ngẩng lên đã xuất ra vô ảnh vô hình ám khí. Mai hoa châm cắm vào xương ba phân, kiến huyết phong hầu khiến người nọ khuôn mặt hóa đen, Tiểu Xuân liền bắn thuốc giải vào miệng hắn.
“Ngươi cuối cùng muốn đưa ta đi đâu, ta thực sự còn có việc!” Bị nhét vào trong xe ngựa, Tiểu Xuân bất đắc dĩ lên tiếng.
“Cùng ta đi là được!” Vân Khuynh cũng không có ý giải thích nguyên do.
Xe ngựa là xe ngựa bình thường, nhưng phu xe toàn thân y phục màu trắng thì không phải phu xe bình thường, mười phần hết chín đây là thủ hạ của Vân Khuynh.
Vân Khuynh lúc này mặc y phục gấm trắng, ống tay áo cùng cổ áo thêu hình thanh phong lưu vân màu trắng nổi lên, sợi tóc dùng bạch ngọc buộc lên, dây tua cùng màu buông xuống phía sau. Tay áo nhẹ nhàng lay động, khí chất trong sạch, hệt như một bông phù dung lạc trong dòng nước xanh, vẻ đẹp tự nhiên không cần phải hoa văn cầu kỳ chải chuốt.
Tiểu Xuân vừa nhìn thấy, ngây người ra một hồi lâu.
Vân Khuynh này, tinh khiết như đắc đạo thần tiên, một chút bụi trần cũng không tiêm nhiễm.
Nam nhân đẹp như vậy, thật sự là nghiệp chướng mà! Nếu không phải đã tận mắt chứng kiến, tự tay chạm vào, thì với gương mặt này, tuyệt đối bản thân ta sẽ có cách nào kháng cự lại, cho dù thịt nát xương tan cũng muốn lưu lại bên hắn, thưởng thức cho mãn nhãn.
Gương mặt ngu ngốc hóa đá, tới khi tỉnh lại, cũng là lúc xe ngựa dừng chuyển động.
Tiểu Xuân vén bố liêm nhìn ra, há, một tấm hoành phi trên cổng chính khoáng đạt viết “Lục liễu sơn trang”.
Bên ngoài lục liễu sơn trang, giang hồ nhân sĩ lục tục kéo vào, chúng nhân gia cưỡi ngựa hoặc bộ hành, bọn họ đáp xe ngựa xuống cũng không ai để ý.
Môn phó cung kính thu hồi anh hùng thiếp từ người phu xe, sau đó một lão quản gia nhanh chóng ra nghênh đón, dẫn phu xe và xe ngựa đi vào độc lập hoàn toàn với quan khách đang đứng đó.
Xe dừng lại mà quản gia dường như còn lấn cấn, phu xe liền nói “Thất gia lần này xuất môn không tiện công khai, thỉnh Tư Đồ trang chủ không cần nghênh đón!”
Đợi Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh xuống ngựa, quản gia và phu xe bèn cung kính lui sang một bên.
“Ngươi muốn đưa ta vào Lục liễu sơn trang sao không nói ta biết?” Tiểu Xuân cười hì hì hỏi Vân Khuynh “Ta còn lo lắng không biết làm sao vào được!”
“Dù sao cũng tiện đường, tới đây rồi ngươi tự nhiên biết thôi!” Vân Khuynh chẳng qua là cũng không biết phải giải thích thế nào, hắn trước giờ không quen giải thích cho kẻ khác về việc mình làm.
“Thật sự cảm tạ, ngươi giúp ta được việc lớn đó!” Tiểu Xuân cười vui vẻ với Vân Khuynh, lúc này không cần đợi dắt tay, chủ động nắm lấy tay áo Vân Khuynh kéo đi vào trong.
Trên mặt Vân Khuynh đột nhiên xuất hiện vẻ lúng túng, lại hơi ửng hồng.
Triệu Tiểu Xuân ánh mắt hoa đào câu nhân, mỗi khi cười, lại khiến người ta thất thần không chủ ý. Lần này tại Lục liễu sơn trang không biết hỗn trướng Ô y giáo có động tĩnh gì không, hắn vốn không định mang Tiểu Xuân tới, nhưng khi thấy Tiểu Xuân cáo biệt hắn, tâm tư rối loạn không kịp suy nghĩ. Thà rằng mang theo bên người, còn hơn để hắn ly khai khỏi tầm mắt.
Triệu Tiểu Xuân, suy cho cùng thì người này có giá trị thế nào, tại sao có thể khiến hắn lưu tâm? Vân Khuynh vốn cho rằng để hắn bên cạnh chỉ có tác dụng giải độc, nói ra cũng chỉ vì muốn sử dụng hắn, thế nhưng vừa nhìn thấy hắn cười, bản thân lại mê mẩn.
Vân Khuynh từ đầu đến cuối vẫn nghĩ không ra, nghĩ không ra tại sao nét mặt vui cười đó cứ làm hắn nhớ tới hoa đào nở mùa xuân, tỏa sáng rực rỡ, khiến hắn hai mắt trở nên đui mù, tâm thần bất định.
Hàm Dương Lục liễu sơn trang, bách niên đại gia trong giới võ lâm.
Đứng trên thiên hạ bởi ba phần, một, thụ lệnh đương triều thiên tử, hai, là vì Ô y ma giáo hành sự quỷ quyệt giết người như kiến, thứ ba được người trong giang hồ tôn sùng, ủng hộ võ lâm chính đạo, giúp kẻ yếu trừ bạo chính là trọng trách của Lục liễu sơn trang.
Chỉ là, nói đến ma trường, đương kim thiên tử lâm trọng bệnh triền miên, triều chính phân tranh hỗn loạn, Ô y ma giáo ngày càng lớn mạnh, trong vòn một tháng đã diệt sạch kẻ thù bên trong, đường hoàng đối lập tam sơn thập lục môn, quyết tâm tàn sát cướp đoạt thủy lộ khống quyền, lần này anh hùng đại hội mở ra, lấy Lục liễu sơn trang làm chủ, cùng các đại môn phái hô hào võ lâm quần hùng, đồng tâm hợp lực đối kháng Ô y ma giáo.
Cùng chúng nhân lắng nghe lão bá giảng giải chuyện thiên hạ hành sự trên giang hồ, Tiểu Xuân hoàn hồn nhận ra, đã đến giờ cơm trưa!
Quay lại định hỏi Vân Khuynh có muốn hay không ngồi xuống ăn cái gì đó, đã thấy lão quản gia dắt hắn đi tút mút, chỉ biết lúc nhìn đến thì vừa kịp thấy thân ảnh của Vân Khuynh khuất sau góc rẽ.
Ngẫm lại có lẽ Vân Khuynh phần nhiều cũng không muốn cùng một đám nam nhân phàm phu tục tử tụ họp một chỗ như vầy, hoặc cũng có thể hắn ra ngoài hít thở khí trời, lão quản gia đối với Vân Khuynh thái độ cũng có phần kính cẩn, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Chính giữa sảnh đường Tư Đồ Vô Nhai toàn thân hoa phục oai phong lẫm liệt nói về việc ma giáo tàn hại võ lâm đồng đạo, từ tây bắc Mạc huyết môn cho tới đông nam Tang kiếm phái, thập đại tội trạng cứ thế tuôn ra, nào là Ô y ma giáo giáo chủ Lan Khánh đó một ngày còn chưa chết, người trong chính phái một ngày không an giấc, ngày đêm lo lắng không biết đệ tử Ô y giáo có hay không thừa lúc họ ngủ xông vào làm trò ám muội.
Tiểu Xuân thôi nhìn Vân Khuynh quay lại đại sảnh, cảm thấy có chút buồn cười, nếu quả những người đang đứng đây bị người ngoài ám toán, thì là do bản lĩnh kém cỏi, hay là do đối phương quá cao thâm?
Phải nghe Tư Đồ nói một thôi một hồi quá bằng lăn ra ngủ, Tiểu Xuân phóng tầm mắt nhìn hết các nơi, chợt nhớ ra bản thân đến đây là để tìm Liêu Tiễu cô nương và đại sư huynh.
Hắn lê la hết bàn này tới bàn khác, đại sảnh rất ít nữ nhân, Liêu Tiễu chắc chắn là bị Tư Đồ đem giấu đi rồi! Tiếp đó, muốn tìm đại sư huynh thì đột nhiên nhớ ra, lão đó bỏ đi từ năm hắn mười hai tuổi, đã quá sáu năm, trẻ con qua một năm là đã lớn biết bao nhiêu, như vậy cho dù bây giờ có gặp lại, chắc gì đã nhận ra nhau.
Chè chén no say, lão quản gia thình lình hiện ra, xuất quỷ nhập thần khiến cả tư Đồ cũng giật mình nhảy dựng lên, Tiểu Xuân nhìn thấy chỉ biết che miệng cười, lão bá này nội công thật là thâm hậu, bước đi mà không thèm phát ra tiếng động nữa.
Hai người cúi đầu nói nhỏ một lúc, Tư Đồ sau đó mời mọi người ra bên ngoài, nói là võ đài đã bố trí xong, mời các anh hùng hảo hán phân định để bầu ra võ lâm minh chủ, thống lĩnh mọi người diệt trừ ma giáo. (vâng, chính xác là đứng mũi chịu sào, thằng nào có gan chết trước!)
Xong sau đó, gia đinh dẫn đường cho chúng nhân ra bên ngoài, Tư Đồ, ngược lại cùng với quản gia ba chân bốn cẳng chạy vào trong.
Tiểu Xuân nhìn theo Tư Đồ, lại nhìn ra bên ngoài, cuối cùng quyết định hướng ra ngoài, hắn đối với việc võ lâm minh chủ cảm thấy có hứng thú hơn.
Ngũ sư huynh lục sư huynh cũng từng nói, võ đài là chỗ đánh lộn, là nơi dùng vũ lực để phân cao thấp, Tiểu Xuân chưa từng thấy người ta chứng tỏ bản lĩnh đàn ông, tự nhiên cao hứng.
Thế nhưng từ đại sảnh đi vào lâm viên, Tiểu Xuân mới biết Lục liễu sơn trang thật là rộng lớn.
Nói về cảnh đẹp của lâm viên, có thể chia ra bốn hướng, tây nam là nhà chính rộng rãi khoáng đạt, đông bắc có dãy tiểu sơn phòng, phía tả có núi đá hang sâu khúc khuỷu, phía hữu có hồ xanh gợn sóng liễu rủ.
Dân tình đến bên hồ, có một võ đài bằng phẳng, có lẽ là dùng để tỷ võ, lão già chẳng biết từ đâu xông ra, nhảy lên đài cầm loa nói, cùng hai thanh niên tráng kiện thượng đài, một bên là chưởng môn phái hầm bà lằng nào đó, một bên là đệ tử của vị cao nhân bế môn giời đả, hai bên hành lễ, bên dưới vang lên một tràng vỗ tay như sấm động.
Tiểu Xuân quen sống trong thâm cốc chưa từng thấy qua những việc thế này, gặp được cảnh tượng phi phàm náo nhiệt, con mắt cũng sáng lên.
Hắn đi lòng vòng quanh hồ tìm vị trí tốt, nhưng trái phải đều đầy những người, cũng có mấy môn phái thấy hắn tới gần, hồ nghi nhìn trừng trừng đầy sát khí.
Tiếng cồng khai mạc vừa cất lên, Tiểu Xuân cũng không muốn lãng phí thời gian đấu mắt với đám người nọ, lại tìm thấy một chỗ có vẻ có trà nước và hiên che nắng, cho nên bỏ chạy đi. (thói đời, ăn mày thường đòi xôi gấc mà!)
Lưu Thính đình biển ngạch thượng thư, xem cũng có đôi chỗ khác biệt, rất ra dáng một cái đình nghỉ chân.
Bên trong người cũng không nhiều, chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ ra vẻ đức cao vọng trọng, chính là ông lão quản gia đã đưa hắn và Vân Khuynh vào gia trang.
“Lão nhân gia, lão gia gia, ở đây vẫn còn hai chỗ, không phiền thì cho ta ngồi chứ hả!” Tiểu Xuân cười hì hì chui vào đình nghỉ mát, không đợi người ta đồng ý đã tự tiện ngồi xuống bên cạnh bạch phát lão giả đó.
“Triệu tiểu gia!” lão quản gia gật đầu hỏi thăm.
“A, ông làm sao lại biết ta họ Triệu?”
“Cô nương đã nhắc đến tên ngài, nhờ có Triệu tiểu gia vì cô nương trị bệnh, thuốc của ngài khiến bệnh tình cô nương ấy cũng đỡ nhiều, Lục liễu sơn trang thượng hạ đều vô cùng cảm kích!”
“Liêu Tiễu cô nương thấy ta? Sao ta không thấy nàng xuất hiện?” Tiểu Xuân lại hỏi.
“Cô nương thân thể còn yếu ớt không tiện tiếp khách, xin Triệu tiểu gia lượng thứ.”
“Không hề gì không hề gì, ta chỉ cần biết sức khỏe nàng ấy có chuyển biến tốt là được, còn Tư Đồ đó, quản người ta kỹ như vậy làm cái gì, là người thì phải hít thở khí trời mới sống được chứ, cẩn thận kẻo kết quả lại trái ngược a!” Tiểu Xuân lầm bầm mấy tiếng, nói xong cũng không có ý để tâm.
Một mùi hương ngạt ngào bay vào mũi, Tiểu Xuân ném về phía ông ta một cái nhìn đầy ý nghĩa.
“Lão nhân gia, trà của ông sao mà lại thơm như vậy, ta mới vào đây đã ngửi ra rồi, trên đời này lại có thể có thứ hương vị như thế sao?” Tiểu Xuân vừa nói nhấn mạnh, ánh mắt long lanh rực sáng, làm cho người ta phải biết được những lời vừa rồi thực xuất phát từ tận trong phèo phổi của hắn vậy.
Bạch hồ tử lão tẩu mỉm cười hiền lành, rót cho Tiểu Xuân một chén trà.
Tiểu Xuân với tay lấy, lão tẩu lại kéo chén trà về, Tiểu Xuân thấy vậy lại đuổi theo, chỉ thấy hai người đối chiêu, dùng lực vận khí, chén trà ngọc nghi ngút khói bay qua bay lại, dù là trong cuộc tranh giành nhưng cũng bình ổn một cách phi thường, cả một giọt trà cũng không để rớt ra ngoài.
Trên đài đã đấu xong một vòng, dưới đài tại Lưu Thính đình cuộc chiến vẫn đang hừng hực.
Lão tẩu lui người lại khóa song chưởng của Tiểu Xuân trước ngực, nếu như hắn cố chấp cứ tiến lên đánh thẳng tới, nhất định sẽ làm chính bản thân mình thụ thương.
Không ngờ thiếu niên trước mắt ông ta, quả thực có gan thu hồi chưởng lực của mình lại, bị nội lực sở chấn, cả đầu ong lên, kêu một tiếng ‘ai nha’.
Lão tẩu cười, đẩy chén trà đến trước mặt Tiểu Xuân “Tiểu huynh đệ mời dùng!”
“Không chơi nữa?” Tiểu Xuân lắc lắc đầu hồi tỉnh lại, tỉnh rồi lại cười hỏi.
“Tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ mà nội công đã cao tới mức này, nếu như chịu chuyên tâm nghiên cứu võ học nội ngoại, tương lai nhất định sẽ là một viên ngọc sáng giá trong giới võ lâm, tiền đồ không thể hạn lượng.”
Tiểu Xuân cầm chén trà lên, ngửi thử một hơi, lại nhấp một ngụm thấy ngọt miệng hợp khẩu, nhịn không được khóe miệng ánh mắt cong lên, cười cười mà nói “Lão nhân gia, trà của ngài quả thật rất ngon, vãn bối tuy không phải là người am hiểu, nhưng uống qua cũng thấy không giống với những thứ trà tầm thường, đúng là thượng phẩm của thượng phẩm!”
Dừng một chút, lại nói “Nhưng mà lão nhân gia à, sư môn ta mấy đời đều hành nghề y, công phu của ta chẳng qua chỉ là sư phụ dạy cho để phòng thân, cho nên không cần quá lợi hại, gặp phải cao thủ chỉ cần thoát chết là được. Đối với ta ngài nói đi quá xa rồi, cũng giống như chén trà đây, tuy rằng ngon nhưng không biết phải tổn hao bao nhiêu công phu tâm lực mới thành. Ta lại là một kẻ lười biếng ngại khổ, bình thường chỉ thích nghiên cứu thảo dược, châu ngọc gì cứ để người khác luyện, ta không có quyết tâm, làm không được đâu!”
“Vô dục vô cầu cũng tốt thôi!”
Bạch hồ lão tẩu cùng Tiểu Xuân nhìn nhau, lại cùng bật cười, hai người ngồi uống trà, chẳng biết trên võ đài đã đấu tới đâu rồi.
Một lúc sau, Tư Đồ Vô Nhai bước vào Lưu Thính đình, thấy Tiểu Xuân đang cùng với “chủ tọa” của đại hội lần này, lão tiền bối Long ngâm kiếm Hàn Trai trò chuyện vui vẻ, vô cùng kinh ngạc.
“Là ngươi!” Tư Đồ hô to.
Tiểu Xuân ngẩng lên thấy Tư Đồ, cười hỏi “Tư Đồ trang chủ vốn là đông đạo chủ của minh chủ tuyển bạt lần này, thế mà giờ mới ra mặt, lý nào là còn bận đi gặp Liêu Tiễu cô nương? Chẳng hay Liêu Tiễu cô nương tới nay đã khỏe chưa, có thể thỉnh trang chủ “thả” nàng ra cho ta gặp một chút không?” mới vừa nãy qua quản gia đã biết được tình hình, bây giờ thấy Tư Đồ, không nhịn được lại hỏi thêm lần nữa.
“Liêu Tiễu rất khỏe, ngươi không cần thiết phải lo lắng!” Tư Đồ sầm mặt xuống, một chốc lại hỏi “Ngươi làm thế nào trà trộn được vào Lục liễu sơn trang?”
Liêu Tiễu từng nói người này tên Triệu Tiểu Xuân, nghe tên có thể đoán người này không xuất thân từ danh môn chính phái, nhưng y thuật thì ngược lại, chỉ qua vài thang đã khiến bệnh tình của nàng chuyển biến tốt hơn. Có điều Tư Đồ đối với thiếu niên này, vẫn có chút gì đó thấy gai mắt.
“Đường hoàng từ của chính vào!” Tiểu Xuân nói “Tư Đồ đại trang chủ, trên đài tình hình giao tranh kịch liệt như vậy, ngài thay vì quan tâm tới một kẻ vô danh tiểu tốt như ta, không bằng coi thử võ lâm minh chủ sẽ là ai quan trọng hơn sao?”
Quản gia cúi đầu nói nhỏ vào tai Tư Đồ, hắn lại càng kinh ngạc hơn.
“Ngươi và Thất gia quan hệ như thế nào?” Tư Đồ tự nhiên cảnh giác, cho rằng kẻ trước mặt hắn thật là không đơn giản. Triệu Tiểu Xuân nhất định không phải như lời Liêu Tiễu nói, không thể chỉ là một đại phu cao tay được.
“Còn ngươi sao lại không thượng đài? Lục liễu sơn trang trang chủ với võ lâm minh chủ thì ai mạnh hơn? Hắn nghe lệnh ngươi hay ngươi nghe lệnh hắn? Hay là ngươi muốn chờ tới cục diện ngã ngũ, người ta kiệt sức rồi mới lên dương uy ngư ông đắc lợi?” Tiểu Xuân lập tức đổi đề tài, ai biết thất gia là ai hả!
“Ngươi!” Tư Đồ cao giọng, tên tiểu tử này thật không coi ai ra gì.
Quản gia lại cúi đầu nói cái gì đó, cơn giận đang bạo phát của Tư Đồ lúc này mới miễn cưỡng nén xuống.
Cái tên Triệu Tiểu Xuân đó… Tư Đồ nghĩ đến việc lão nhân cứ nhắc đến ba chữ Triệu Tiểu Xuân, nói là thuốc có công hiệu tốt, nói là công lao của toa thuốc kia, thật là làm hắn càng bị lửa giận thiêu đốt.
Nhất định có một ngày, phải bắt hắn nếm khổ cực. Hôm đó mới đánh một chưởng, kỳ thực là còn dễ dàng cho hắn lắm.
Tiểu Xuân cũng không buồn quan tâm tới Tư Đồ, chỉ cùng lão tẩu uống trà, xem người ta đánh nhau.
Trên đài không rõ đã qua bao nhiêu vòng, người thắng đứng đó không biết đã bao lâu, nhanh chóng bị thay thế bởi một thanh niên tài tuấn khác, lão tẩu chỉ nói nhỏ mấy tiếng “Trường Giang sóng sau xô sóng trước”, chính là nói người đứng trên đài ngày càng trẻ tuổi hơn.
Tiểu Xuân đáp lại một câu “Lão nhân gia ông cũng lên đó đi, ta muốn coi thử ai xô nổi ông!” hai người lại lăn ra cười sằng sặc.
Tiểu Xuân đương uống trà, tự nhiên hắt hơi một cái, hắn ngẩn người, hạ chén trà xuống ngửi, định tìm xem là thứ gì khiến mũi hắn ngứa, một lúc sau, nhíu mày nhìn về phía Tư Đồ.
Tư Đồ không muốn để ý đến hắn.
“Đại trang chủ!” Tiểu Xuân gọi to.
Tư Đồ thấy sắc mặt Tiểu Xuân hơi kỳ quái, cau mày hỏi “Có chuyện gì?”
Lúc này trên võ đài đột nhiên nảy sinh chuyện ngoài dự tính.
Danh xưng chấn động thiên hạ, hán tử khôi ngô Hoàng Sơn Cửu Hoàn Đao, sau một tiếng “ầm” văng xuống võ đài, thổ máu chết tại chỗ, mà thời gian kẻ kia bước lên khiêu chiến xuất thủ, thậm chí không bằng nửa thời gian uống hết chén trà.
Võ lâm đồng đạo kinh ngạc không thôi.
“Bất quá chỉ là tỷ thí mà thôi, thiếu hiệp hà cớ phải giết người!” những người quan sát dưới võ đài, đối với cái chết thê thảm của Hoàng Sơn Cửu Hoàn Đao cũng nổi giận lôi đình.
“Hỏng bét rồi!” Tiểu Xuân thấp giọng nói “Có người hạ độc!”
“Cái gì?” Tư Đồ liền vận khí, lại phát hiện khí hải không có một dấu tích nào, chân khí hoàn toàn biến mất, ngay sau đó đau đớn từ phủ tạng truyền đến, cổ họng thấy có vị ngọt, một ngụm máu phun ra.
Tư Đồ loạng choạng, ngã xuống ghế, tự thấy bản thân không còn chút sức lực, độc phát khiến toàn thân đau đớn như kim châm.
Tiểu Xuân thấy vậy vội vàng quay sang lão tẩu nói “Lão nhân gia ông đừng có vận khí, vận khí sẽ làm độc thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng vong mạng nhanh hơn, ta vừa thấy hắn vận khí đã thổ huyết mới nhớ ra!”
“Ngươi!” Tư Đồ nghe thấy vậy, tức giận đến nỗi phun ra thêm một ngụm máu nữa. Rõ ràng tên Triệu Tiểu Xuân này cố tình, bằng không sao không nói từ sớm!
Hàn Trai sắc mặt ngưng trọng, sau đó cũng rối rít tạ ơn.