CHƯƠNG 18 QUYỂN 1
Tiểu Thất vẫn không ngừng phát run. Trở về nha môn, sau khi những người lưu luyến nhất cũng đã rời đi, hắn vẫn không có biện pháp ngăn thân thể run rẩy.
Không rõ là vì xà độc, hay bởi duyên cớ Lan Khánh đột nhiên ngã xuống.
Vào đến nội nha, đem Lan Khánh đặt lên giường, cho hắn phục dược, một lúc sau, Thi Vấn cùng Nam Hương nghe tin tức đã tới.
Thấy hai người vẻ mặt lo âu, Tiểu Thất nặn ra nụ cười nói: “Ta cho hắn uống dược rồi, hiện đang ngủ, trong khoảng tối nay có lẽ sẽ tỉnh, cũng có thể ngủ thẳng đến sáng mai. Không có việc gì. Các vị đừng lo lắng!”
Tiểu Thất ngồi ở đầu giường chiếu cố Lan Khánh, Thi Vấn đi tới thuyết: “Nghe Kim Trung Báo Quốc nói hài tử này cưỡng ép ngươi ăn mật cùng máu kim hoàn xà, ngươi có làm sao không?”
Thi Vấn nhìn Tiểu Thất một chút, sắc mặt ngưng trọng. “Khí sắc sao lại tệ như vậy, vẫn còn run?”
Tiểu Thất lắc đầu. “Không có gì, bắt uống máu và mật xong hắn còn cho ta một viên giải độc đan. Run thì run thôi, run lâu một lúc rồi sẽ hết.”
Nam Hương cũng lại gần. “Vất vả cho ngươi.”
Tiểu Thất gật đầu. “Dù sao cũng là sư huynh của ta.”
Thi Vấn đứng ở bên giường trông khuôn mặt con hắn đơn thuần đang mơ màng ngủ, muốn sinh khí cũng không được, mà không sinh khí cũng không được.
“Thi đại nhân.” Tiểu Thất đem bình ngọc lưu ly hắc sắc đựng dược mới phối giao cho Thi Vấn.
“Đây là?” Thi Vấn nghi hoặc trông Tiểu Thất.
“Từ hôm nay trở đi, sư huynh hắn mỗi ngày đều phải phục dược.” Tiểu Thất dừng một chút rồi nói.
Thi Vấn cùng Nam Hương càng thêm nghi hoặc.
Tiểu Thất nghĩ, chung quy cũng nên giải thích. Những người này đối với Lan Khánh tốt như vậy, nhất là Thi Vấn từ lâu đã đối đãi với Lan Khánh như con ruột, để cho bọn họ biết sự tình trước kia cũng là việc nên làm.
Làm cha mẹ có ai không lo lắng cho con cái của mình, Thi Vấn hẳn cũng có nhiều chuyện muốn hỏi hắn nhưng vẫn kiềm chế đến giờ.
Tiểu Thất nói: “Thi Tiểu Hắc, trước đây danh xưng là Lan Khánh.”
Lời vừa nói ra, Thi Vấn không có phản ứng, ngược lại Nam Hương ở bên cạnh lảo đảo một cái ngã về phía trước.
“Nam tiên sinh cẩn thận!” Thi Vấn nhanh tay lẹ mắt nâng Nam Hương dậy.
Sắc mặt Nam Hương trong nháy mắt so với Lan Khánh còn trắng hơn, ngón tay vươn ra run rẩy so với Tiểu Thất còn kịch liệt hơn.
Hắn chỉ vào hài đồng thiên chân vô tà đang nằm trên giường, dùng thanh âm run run không dám tin hỏi: “Ngươi nói “Lan Khánh”? Là tiền ma giáo giáo chủ “Lan Khánh” từng huyết tẩy võ lâm, làm cho các đạo chính phái cơ hồ tan rã?”
Tiểu Thất gật đầu.
Mà Thi Vấn chỉ nhẹ nhàng “A” một tiếng.
Tốt lắm, phản ứng của hai người cũng không ngoài dự tính. Tiểu Thất cảm thấy mình có thể tiếp tục, thuận nói: “Sư huynh của ta bởi vì huyết hải thâm thù mà đối đầu với kẻ quyền cao chức trọng người thường căn bản đối phó không được. Vì để giết người nọ, ở trong sư môn hắn ngày đêm miệt mài khổ luyện võ công, rốt cuộc tuy có được một thân công lực thâm hậu người thường khó sánh nhưng lại cũng bởi vậy phá hủy thân thể chính mình.”
“Hắn không thèm để ý đến bản thân, một lòng báo thù. Sau khi xuất môn, hắn ở trong võ lâm dấy lên một mảnh huyết vũ tinh phong, diệt trừ đối lập, mở rộng thế lực ma giáo, cuối cùng mặc dù đã đứng trên vạn người, tự tay giết chết cừu nhân, nhưng thanh danh của hắn cũng đã ô uế, thân thể từ lâu cũng không còn chịu được nữa.”
“Bởi vì luyện công nóng vội lại nhiều lần trải qua hung hiểm bị trọng thương, cho nên sư huynh hắn tẩu hỏa nhập ma phát điên, về sau cũng có một khoảng thời gian ngắn chuyển biến tốt đẹp nhưng không liên tục, cũng chưa từng chữa trị cho tốt.”
“Báo xong cừu hận, hắn dường như thay đổi thành người khác, không biết phải làm cái gì. Dược sư đệ Triệu Tiểu Xuân vì hắn sở chế cho tới bây giờ hắn cũng không ăn, giống như đang chờ, chờ cho đến kì hạn ba năm, hắn sẽ xuống âm tào địa phủ cùng người nhà chết oan năm đó.”
“Sau bát đại phái vây công Yến Đãng Sơn, hắn thất tung trong đám cháy. Toàn bộ sư huynh đệ chúng ta cùng sư phụ đều cho là hắn lành ít dữ nhiều, có khả năng không còn cơ hội tái kiến, ai ngờ…”
Tiểu Thất nói đến đây cười cười, “Ai ngờ hắn lại gặp được Thi đại nhân cùng Nam tiên sinh, trong cơn hôn mê được hai vị cứu giúp. Thi đại nhân còn nhận hắn là con, thương yêu như con ruột, dốc lòng chiếu cố hắn.”
Thi Vấn vẫn không nói gì, chỉ thản nhiên nghe Tiểu Thất.
Tiểu Thất tiếp lời: “Bản chất hắn không xấu, chỉ là trước đây phải chịu quá nhiều khổ đau, để cừu hận che mắt, mới khiến cho tính tình méo mó như vậy. Bất quá, bất quá hắn hiện tại đã khá hơn. Ở trong Quy Nghĩa huyện, tất cả mọi người gọi hắn là Tiểu Hắc đại nhân, đều thấy được hắn là người có thể gần gũi có thể tin tưởng, tuy rằng đôi khi người trong huyện cũng có điểm sợ hắn, nhưng hắn không còn giống trước đây…”
Tiểu Thất dừng một chút. “Thi đại nhân…” Hắn đột nhiên quỳ xuống, chắp tay hướng Thi Vấn.
Thi Vấn lập tức đỡ lấy tay Tiểu Thất. “Ta biết ngươi muốn nói gì”, trên mặt lộ ra dáng cười bình thản. “Tiểu Hắc ở bên cạnh ta lâu như vậy, tính tình hắn tự ta cũng hiểu. Hài tử này không có gì không tốt, ngay cả những lúc phát điên cần phải có người quản giáo cũng không có gì không tốt.”
“Việc hôm qua đã tàn tại hôm qua, sự hôm nay phát sinh ngày hôm nay. Hài nhi của ta tên Tiểu Hắc, hắn từ nhỏ ở bên cạnh ta, chỉ là cá tính có chút bướng bỉnh, thỉnh thoảng không nghe lời, nhưng ngày thường hắn hết lòng trong cương vị, là một hảo bộ khoái giúp ta xử lý sự vụ trong Quy Nghĩa huyện nha môn.”
“Ta chưa từng thấy qua Lan Khánh nào đó, cũng không biết người kia. Ta chỉ hiểu Tiểu Hắc là con ta, ta nhất định hoàn thành trách nhiệm vi phụ, đốc thúc hắn theo chính đạo.”
Nam Hương cũng hướng hai người lạy một lạy, nói: “Nam Hương nguyện ý suốt đời ở bên đại nhân, cùng ngài nhắc nhở công tử.”
Nam Hương cùng Thi Vấn đồng thời nâng Tiểu Thất dậy.
Nghe được hai người hồi đáp chân thành như vậy, tảng đá đè nặng trong lòng Tiểu Thất cũng đã buông rơi.
Tiểu Thất cười, lộ ra hai tiểu hổ nha trăng trắng, hắn lau khóe mắt chút nữa trào lệ, cảm kích nói: “Sư huynh nhà ta, sau này phiền nhị vị hao tâm tổn trí rồi.”
Thi Vấn cùng Nam Hương mỉm cười gật đầu.
Tiểu Thất cười đến hài lòng, sau đó hắn chỉ vào bình ngọc lưu ly hắc sắc mới đưa cho Thi Vấn bắt đầu lải nhải liên miên giải thích công hiệu của dược, phải ăn thế nào, giờ nào, vạn nhất nếu dùng không đúng hạn thì phải làm sao bổ cứu, vân vân vân vân. Mà Thi Vấn cùng Nam Hương đều chăm chú lắng nghe.
Chỉ là nhìn dáng dấp Tiểu Thất, Nam Hương càng trông càng nghi hoặc. Người này vì sao bàn giao mọi việc như thể hậu sự, đem nhu ý, chú ý nói kỹ càng một chữ cũng không sót?
Nửa đêm, Lan Khánh tỉnh lại thấy Tiểu Thất ngủ ở đầu giường, ngáy đến rung trời.
Hắn cau mày bóp mũi Tiểu Thất khiến người tỉnh lại.
Tiểu Thất còn đang trong cơn buồn ngủ cầm lấy cổ tay Lan Khánh bắt mạch, tỉ mỉ chẩn đoán một lúc lâu, sau đó mới thở ra một hơi nói: “Ngươi nếu không có việc gì, ta đây ngủ.”
Lan Khánh trông Tiểu Thất lắc lư đông tây đi về nhĩ phòng, liền chạy theo vào gian phòng nhỏ, trông thấy Tiểu Thất lăn lên giường, chui vào trong chăn, rồi cuộn tròn ngủ mê mệt.
Lan Khánh nghĩ người này đích xác lại ngủ, thật sự lợi hại a.
Trong lúc Tiểu Thất đang ngủ không để ý đến hắn, Lan Khánh chọc chọc người nọ vài cái, nhưng Tiểu Thất say sưa không có phản ứng, hắn cảm thấy không thú vị liền chạy ra ngoài.
Canh tư, ngoài nha môn không biết gà nhà ai nuôi đột nhiên ngẩng đầu gáy.
Lan Khánh vừa nghe, nhãn tình sáng lên, hô thanh: “Có gà!” Tiếp theo thậm chí cả quần áo cũng không có mặc đủ, cứ như vậy chạy khỏi nha môn.
Lan Khánh đi rồi, Tiểu Thất nguyên bản ở trong phòng chậm rãi bò lên.
Hắn cào cào chút tóc loạn, ngáp một cái, sai đó lại nằm xuống, mở to mắt trông mảnh gỗ khắc hoa trên đỉnh giường. Một đêm không ngủ!
Sau khi tỉnh lại, Lan Khánh như người không có việc gì, vẫn suốt ngày chạy lên chạy xuống tuần thành bắt kẻ trộm, chẳng những một điểm mệt mỏi cũng nhìn không ra, mà sắc mặt tựa hồ càng hồng nhuận hơn.
Dậu Vô Ngân nhận tội chịu trảm, Tiểu Lan Hoa án tuyên cáo kết thúc, người trong nha môn cũng khôi phục dáng điệu thông thường, nha dịch trông cửa cứ trông cửa, tuần tra trên đường thì cứ tuần tra, Thi Vấn sau khi ăn canh rắn của hiếu tử liên tục hai ngày mặt mũi trắng bệch cùng Nam Hương tiếp tục xử lý một đống công văn to đùng tồn đọng từ trước.
Bách tính an cư lạc nghiệp, Quy Nghĩa huyện hôm nay vẫn là đồng dạng an hòa lạc.
Chỉ là…
Sáng sớm hôm nay, Lan Khánh ở trên đường đột nhiên quay đầu lại, nhưng nhìn không thấy người nguyên bản luôn theo sau hắn. Hắn cảm thấy không bình thường, người kia có phải hay không lại chạy tới chỗ nào ngủ, ngủ đến quên tỉnh lại?
Buổi chiều, Lan Khánh vào phòng bếp, Tiểu Lan Hoa còn chưa về, cho nên hắn tìm đại thẩm hỏi.
“Tiểu Thất? Không thấy, mấy ngày nay chưa thấy hắn đến phòng bếp tìm đồ ăn.” Đại thẩm nói như vậy.
Lan Khánh lại chạy đi hỏi Kim Trung Báo Quốc.
“Tiểu Thất? Hắn không đi theo bên cạnh Tiểu Đầu Nhi sao? Tử tiểu tử kia, lại chạy tới chỗ nào dạo chơi rồi?” An Quốc nói.
Sau đó hắn chạy đi hỏi Thi Vấn.
“Tiểu Thất? Ta không gặp hắn. Hắn trước đó vài ngày quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một trận cũng tốt. Để ta bảo Nam tiên sinh phái hai người cho ngươi.” Thi Vấn trả lời.
Tiếp theo hắn chạy đi tìm Nam Hương.
Nam Hương lại là cùng hắn hai mặt nhìn nhau, hồi lâu mới hỏi: “Ta để Kim Trung Báo Quốc bốn người theo ngươi có được không?” Thanh âm đúng là có điểm ý vị trấn an.
Lan Khánh hừ một tiếng, không thèm quay đầu lại liền chạy ra ngoài.
Hắn đi tới trước phòng bếp túm lấy Triệu Tiểu Trư của hắn, sau đó quay về nhĩ phòng của Tiểu Thất đem tiết khố đưa Tiểu Trư ngửi, nói rằng: “Triệu Tiểu Trư, nhanh nhanh tìm Tiểu Thất trở về!”
Dứt lời, hắn đem chân gà cho Tiểu Trư ngửi ngửi, đợi Tiểu Trư kêu hầu hầu đòi ăn lập tức đem chân giấu đi.
“Tìm không được Tiểu Thất, ta không cho ngươi ăn chân gà, còn đem ngươi nuốt sống một ngụm. Nhanh lên một chút nhanh lên một chút!”
Lan Khánh dắt dây, đem Tiểu Trư mang ra cửa.
Tiểu Trư không biết có hiểu hắn giảng cái gì không, chỉ là trên đường ngửi ngửi nghe nghe, quẩn quẩn vài vòng, sau đó quay đầu nhìn Lan Khánh một chút, dùng tròng mắt nho nhỏ vô tội ngu ngơ trông hắn.
Lan Khánh dùng thời gian dư nhàn rỗi giữa những lúc tuần thành tìm Tiểu Thất đã lâu, chỉ là liên tiếp vài ngày đều không thấy một tia bóng dáng.
Lao phòng Tiểu Thất thích trốn nhất hắn đã đi qua, xà ngang trên thư phòng hắn cũng nhảy lên coi thử, đại đường cột trụ không tìm được người, ổ chăn của Nam tiên sinh không có, ổ chăn cha hắn không có, ổ chăn của chính Tiểu Thất cũng không có. Lan Khánh tìm hoài tìm hoài. Mọi người trông dáng dấp Lan Khánh như vậy cuối cùng cũng phát hiện…
Người kia thật sự không thấy nữa…
Hắn đã biến mất khỏi Quy Nghĩa huyện nha môn…
Tiểu Thất trên người vẫn còn mặc quan phục bộ khoái Quy Nghĩa huyện, nhân bì trên mặt cũng không đổi lại, vội vàng trở về Hàm Dương, cứ như vậy thẳng đến một chỗ sơn lâm ngoại thành.
Hắn ở ngoài rừng trúc rậm rạp xanh biếc phóng tín hiệu. Người tiếp ứng xuất hiện, hắn bày ra lệnh bài, rồi để người nọ dẫn dọc theo con đường núi quanh co uốn lượn tiến vào một thông đạo ngầm, tiếp theo là một đoạn mạch nước ngầm băng lạnh, đi qua tầng tầng lớp lớp cơ quan, cuối cùng xuyên qua một con đường ngoại nhân tuyệt đối không tìm được, đi vào núi trong núi, cốc trong cốc, nhân gian tiên cảnh, Phù Hoa Cung.
Phù Hoa Cung so với hoàng gia còn có phần xa hoa hơn, cả tòa cung điện chỉ dùng duy nhất ngói lưu ly bạch sắc trong suốt sở tạo.
Lúc mặt trời mọc, cung điện phát ra hào quang rực rỡ. Còn đến buổi tối, ngọn đèn dầu lộ ra từ trong ngói lưu ly, ánh quang hắt lên một mảnh hồ trong veo gợn sóng, hòa cùng hàng trúc xanh thẳng tắp, mỹ cảnh như vậy thật sự là thiên thượng nhân gian khó gặp.
Tiểu Thất vào Phù Hoa Cung, liền đi thẳng đến đại sảnh.
Trong sảnh lụa trắng buông rủ, vài a hoàn đang đứng hầu. Mà người ngày thường diễm lệ như hoa đào, xinh đẹp như thiên tiên, khiến người vừa nhìn liền lóa mắt, đang nằm nhàn nhã ăn trái cây trên trường tháp (giường dài) chủ tọa, chính là cung chủ Phù Hoa Cung này, tứ sư tỷ của hắn, Yến Phù Hoa.
“Rốt cuộc xảy ra đại sự gì mà một ngày một đêm liên tiếp phát ba phong mật hàm thúc giục ta trở về?” Tiểu Thất lao đi đến thở hổn hển.
Đã nhiều năm từ lúc hắn đến Phù Hoa Cung, trước kia Yến Phù Hoa muốn tìm người đều có thể sai nha đầu hoặc hạ nhân truyền tin, nhiều lắm mười ngày một phong. Chứ kiểu ba phong trong một ngày đêm như hôm nay có thể nói là chưa từng xảy ra.
Yến Phù Hoa liếc hắn. “Mặc cái thứ gì vậy?”
Tiểu Thất cúi đầu lôi kéo y phục trên người. “Đây là y phục của bộ khoái Quy Nghĩa huyện.”
“Xấu muốn chết!” Yến đại cung chủ chê bai một tiếng.
“Ta lại cảm thấy rất được a!” Tiểu Thất lẩm bẩm.
“Phù Hoa Cung chỉ chứa người của Phù Hoa Cung. Nếu ngươi muốn tiếp tục làm tiểu bộ khoái Quy Nghĩa huyện vậy trước tiên đem đầu phóng qua bên cạnh đi.” Yến Phù Hoa đạm đạm nói.
“Rồi rồi rồi, đợi chút nữa ta thay thân y phục này, khỏi trướng mắt cung chủ ngài.” Tiểu Thất tiếp lời: “Lại nói, ngươi gọi ta trở về rốt cuộc là có việc gì? Chuyện sư phụ giao ta còn chưa có hoàn thành đã bị ngươi kêu về.”
Yến Phù Hoa ra hiệu cho hạ nhân lui ra, chỉ để lại một gã thiếp thân thị vệ đã ở bên nàng hơn mười mấy năm. “Ta tạm thời phải hồi Thần Tiên Cốc.”
“A? Hồi Thần Tiên Cốc?” Tiểu Thất nghi hoặc. “Ngươi hồi Thần Tiên Cốc làm cái gì? Chăm sư phụ sao? Vì chuyện này mà vội vã gọi ta về như vậy?” Tiểu Thất trong bụng lầm bầm hai tiếng: “Bình thường chưa từng thấy qua ngươi hiếu thuận như vậy.”
Yến Phù Hoa nói: “Không phải về chăm sư phụ mà về để sư phụ chăm.”
“A?” Tiểu Thất thực sự mơ hồ.
“Ta mang thai.” Yến Phù Hoa nhàn nhạt nói.
“Mang thai, mang thai cái gì?” Tiểu Thất không hiểu ý tứ Yến Phù Hoa liền niệm vài tiếng, sau đó đột nhiên sấm sét nổi giữa trời quang, cả người như bị lôi đánh nhảy dựng lên ước chừng cao bằng một người đang đứng.
Sau khi té xuống, hắn “ai nha” kêu một tiếng, sợ hãi rống gào: “Sư tỷ ngươi có mang? Ta thế nào không biết một người cũng có thể sinh con? Nãi nãi cá hùng… Hay là Tiểu Xuân tiểu tử kia lại chế cái gì dược lung tung có thể làm nam nhân sinh con?”
“Cái gì nam nhân?” Đôi mi thanh tú của Yến Phù Hoa hơi nhíu.
Tiểu Thất lập tức nói: “Sư tỷ ngài cổ tay so với nam nhân còn mạnh hơn, làm ăn so với nam nhân quyết đoán hơn, đảm đương đủ loại, nam nhân nào có thể kiếm vàng bạc như mót cát, vài ngày có thể ở nơi này đắp một tòa kim sơn, ở nơi kia lại một tòa ngân sơn giống như ngươi.”
Yến Phù Hoa nghe Tiểu Thất nói thế, đổi giận thành cười, không sinh khí nữa. Dù sao sư đệ này cùng nàng từ nhỏ khẩu vô già lan (nói không thèm giấu giếm ý tứ), nàng cũng quen thói rồi.
Yến Phù Hoa dừng một chút lại nói: “Tóm lại một câu, ta hồi Thần Tiên Cốc, sự vụ lớn nhỏ trong Phù Hoa Cung đều giao cho ngươi thay ta quản lý. Hài tử Tiểu Khuyết kia tính hiếu động, suốt ngày nghĩ đến việc chạy ra ngoài, thư không học tốt, công phu cũng không luyện hảo, còn nói cái gì hành hiệp trượng nghĩa lang bạt giang hồ. Ngươi hảo hảo chú ý hắn cho ta, xem hắn có hay không ngoan ngoãn đọc sách luyện võ. Còn có, không được cưng chiều hắn, hắn nếu có chạy, trở về liền chiếu theo cung quy xử phạt. Nếu để ta biết ngươi giúp hắn lừa bịp, ta phạt cả ngươi.”
Tiểu Thất sách thanh: “Bản thân không muốn đánh con liền đẩy cho người khác đánh, hài tử Tiểu Khuyết kia ta cũng đánh không được.”
“Nuôi con không giáo là tội của cha.” Yến Phù Hoa đạm đạm nói.
“Cũng không phải ta sinh a.” Tiểu Thất cau có.
“Ta sinh ngươi dưỡng không được sao?” Yến Phù Hoa nâng mi, vẻ nổi cáu.
Tiểu Thất lập tức gật đầu: “Rồi rồi rồi, tứ sư tỷ nói cái gì cũng được. Ngài cứ cưng chiều, yêu thương, che chở hắn, còn chuyện dạy dỗ để ta.”
“Đây mới là hảo sư đệ của ta.” Yến Phù Hoa gật đầu.
Tiểu Thất cảm thấy chính mình vô ngôn.
Lại nói, Yến Phù Hoa kỳ thực đãi hắn không tệ. Tuy rằng luôn thích sai bảo hắn làm cái này cái nọ, khiến hắn ngày ngày chạy ngày ngày bận ở bên ngoài, nhưng kim ngân tài bảo để ở hầm ngầm Phù Hoa Cung sư tỷ cho tới bây giờ đều là mặc hắn lấy dùng. Những lúc nàng có được thứ gì tốt tốt, như nhân sâm nghìn năm, đại bổ hoàn vạn năm, cũng là không chút keo kiệt khao thưởng sư đệ một phen, để rồi…
Tiếp tục cưỡng bức sư đệ hắn vì nàng bán mạng…
Nhưng con trai bảo bối của Yến Phù Hoa, Yến Khuyết, xem như là hắn từ nhỏ nuôi lớn. Vì đứa nhỏ kia a, để sư tỷ nhiều lần giày giày vò vò, Tiểu Thất kỳ thực cũng là cam tâm tình nguyện.
Bàn giao xong sự tình Phù Hoa Cung, Yến Phù Hoa nhanh chóng cùng thị vệ ly khai.
Tiểu Thất trộm coi thị vệ kia, người nọ cũng nhìn hắn một chút, nhưng trong mắt hai bên đều không nhìn ra là gì. Đợi đến khi hai người đi rồi, Tiểu Thất còn lại một mình, gãi gãi cằm, suy nghĩ một chút.
Cuối cùng vẫn là thẳng lưng đem tất cả vứt qua sau.
Dù sao sư tỷ hắn yêu thích ai thì cứ để nàng yêu thích, nàng khôn khéo như vậy chắc là sẽ không chịu thiệt thòi.
Miễn miễn, không phải việc của hắn.
Tiểu Thất sau đó đổi nhân bì, ra khỏi Phù Hoa Cung, đi tới Hàm Dương “Tô Tuyết Lâu”, tòa thanh lâu từng chịu sự quản lý của Phù Hoa Cung nhưng sau cũng được Yến Phù Hoa đẩy cho hắn trông nom.
Hắn từ cửa hậu leo tường đi vào sương phòng chính mình trong Tô Tuyết Lâu. Cửa vừa mở ra liền trông thấy Tố Hành đang ở bên trong lật lật quyển sách.
Tố Hành vừa thấy hắn vui vẻ nhảy dựng lên: “Công tử, ngươi đã trở về a.”
Tiểu Thất xua tay, nói: “Trước múc nước cho công tử nhà ngươi tắm rửa đã, đại gia ta mệt muốn chết. Tắm xong rồi ngủ.”
Tố Hành kêu một tiếng « đã biết », lập tức lao ra ngoài. Lúc này ở trong phòng, một mỹ cô nương mặc tử y lại đi ra từ phía sau rèm.
Cô nương kia xinh đẹp dịu dàng ít lời, vừa thấy Tiểu Thất lập tức vái chào, nàng không đợi Tiểu Thất mở miệng, thuận nói: “Tử Vấn đi lo liệu thức ăn cho công tử.” Tiếp theo cũng bước ra ngoài.
Sau đó nước đến, Tiểu Thất ngâm mình trong thùng gỗ. Thẳng đến khi trên người mỗi một thốn đều được nước nóng hâm đến thư thái ung dung, Tố Hành lanh lợi liền thay hắn gội đầu, gội xong, Tiểu Thất tự mình chà xát trên người, sau đó đứng lên để bọn a hoàn hầu hạ hắn mặc y phục.
Lau khô tóc xong xuôi, Tiểu Thất liền bổ nhào lên giường, ngã vào đệm chăn mềm mại thơm ngát, mí mắt bắt đầu nặng trĩu.
“Công tử, ăn một miếng bánh rồi hẵng ngủ tiếp, để bụng rỗng không tốt.” Tử Vấn đưa tới bên miệng hắn một khối bánh củ cải chế biến tinh tế.
Tiểu Thất miễn cưỡng trở mình nằm nghiêng trên giường. Tử Vấn cùng Tố Hành một người đút chút điểm tâm, một người châm trà đưa tới miệng hắn. Tiểu Thất vừa mới tắm rửa lại được hầu hạ như hoàng đế, cả người thật sự là khoan khoái vô cùng.
Mà càng khoan khoái, mí mắt càng nặng trĩu hơn, thứ được đưa vào trong miệng cũng chẳng thèm nhai mà nuốt ực xuống, cuối cùng nói: “Ta muốn ngủ, đừng ồn ào, có chuyện gì chờ ta tỉnh lại hẵng nói.”
“Vâng, công tử!” Tố Hành cùng Tử Vấn đồng thanh.
Chỉ là mi mắt mới khép không bao lâu, hành lang ngoài cửa vang lên tiếng chân chạy dồn dập, sau đó cửa sương phòng bị dùng lực đẩy ra, một thanh âm trong trẻo truyền đến: “A Ương, bọn họ nói ngươi đã trở về.”
Tiếp theo, chủ nhân của thanh âm kia vươn người nhảy đè lên thân thể Tiểu Thất, Tiểu Thất “ô ác” kêu thảm một tiếng.
“Tiểu tổ tông a, xương cốt già cỗi của ta sắp bị ngươi đập vụn rồi, ngươi cho là mình còn nhỏ lắm sao?” Tiểu Thất cười khổ một tiếng, đem tiểu tử đè trên người hắn bắt xuống, hai tay vươn tới nách đứa nhỏ, liền dùng sức cù léc..
“Oa ha ha ha ha ……A Ương ngươi lừa ta.” Tiểu Khuyết bị cù cười không ngừng, nước mắt đều nhanh tuôn ra.
Tiểu Thất đột nhiên dừng lại, hỏi: “Binh bất yếm trá, ngươi có từng nghe chưa?”
Tiểu Khuyết ở trên giường ngừng giãy giụa, búi tóc xổ tung, chớp chớp mắt suy nghĩ một chút, “Hình như có nghe qua.”
“Phu tử dạy ngươi chẳng chịu nghe, khó trách mẹ ngươi muốn ta hảo hảo giáo huấn ngươi.” Tiểu thất lại bắt đầu cù trách Tiểu Khuyết.”Ta dạy ngươi lại không chịu đọc sách, không đọc sách, suốt ngày chỉ biết cầm đại kiếm chém người lung tung, có ngày bị người ta chém, xem mẹ ngươi đau lòng chết không?”
“Oa a oa a …” Tiểu Khuyết ngứa ngáy lăn lộn trên giường.
Cuối cùng cả hai đều mệt, Tiểu Thất lúc này mới ngừng tay, nằm bên cạnh Tiểu Khuyết.
Tiểu Thất ngáp dài một cái, nói: “Mệt chết!”
Tiểu Khuyết quay đầu nhìn Tiểu Thất: “Ngươi đã trở về tại sao không tới tìm ta?”
“Ta cho rằng ngươi không ở trong cung… Ngươi không phải ở chỗ sư phụ học võ sao?” Tiểu Thất cố nâng mí mắt lên, nhưng nó lại không chịu thua kém rũ xuống, tái nâng lên, nó vẫn là tiếp tục rũ xuống.
Tiểu Khuyết giải thích: “Sư phụ có việc phải đi xa, cho nên ta hồi cung a.”
“Nga…” Tiểu Thất đấu tranh không ngừng với mí mắt.
“A Ương ngươi mệt a?” Tiểu Khuyết hỏi.
“Ừm…”
“Chúng ta rất lâu không gặp mặt, ngươi không bồi ta trò chuyện sao?” Tiểu Khuyết lại hỏi.
“Ừm…”
Lúc này Tố Hành đã đi tới, nhẹ giọng nhắc: “Tiểu cung chủ, công tử gần đây ở bên ngoài bôn ba mệt muốn chết, hắn vừa mới trở về thôi, ngài để hắn ngủ trước đi.”
Tiểu Khuyết trừng mắt nhìn Tố Hành. “Ta đây cùng hắn ngủ. Ta cũng là suốt đêm gấp rút trở về, còn chưa có chợp mắt a.”
Tố Hành Tử Vấn cười, kéo cánh tay nhỏ bé của Tiểu Khuyết thay hắn chải tóc cởi y phục, sau đó nhét người vào bên cạnh Tiểu Thất để cả hai cùng ngủ.
“Tê…” Không bao lâu sau, tiếng hít thở trầm ổn song song truyền đến.