CHƯƠNG 19 QUYỂN 1
Lan Khánh chạy đến gian miếu đổ lần đầu tiên gặp Tiểu Thất, len lén thăm dò bên trong. Hắn cho rằng hẳn có thể tìm thấy Tiểu Thất ở nơi này, bởi vì lần đầu tiên người kia xuất hiện cũng là ở đây.
Sợ người kia nghe thấy hắn phát ra tiếng động sẽ lại nhanh như chớp chạy đi, cùng hắn chơi “Trần Tiểu Kê tại na lý?”, cho nên Lan Khánh động tác rất chậm rất nhẹ tiến đến gần, rồi sau đó mạnh mẽ nhảy vào trong miếu, muốn dạy cho cái kẻ dám trốn đến mức làm hắn sinh khí kia không cách nào lẩn nấp.
Chỉ tiếc, Lan Khánh nhảy vào cấp tốc nhìn quanh, vẫn là ngay cả nửa điểm bóng dáng đều không có.
“Rốt cuộc là trốn ở chỗ nào?” Lan Khánh cau mày, mơ hồ có chút dấu hiệu tức giận.
Hắn ở trong miếu đổ vắng vẻ quát to: “Tiểu Kê, nhanh đi ra, ngươi chơi đã lâu rồi, còn không bắt đầu làm việc sao? Nhanh đi ra, nếu không ta lại bắt rắn lấy mật ép ngươi ăn.”
Vẫn là không chút động tĩnh.
Lan Khánh hồ nghi chạy tới nơi duy nhất có thể ẩn thân- phía sau đại phật- trộm coi, không thấy người, sau đó nhảy xuống bàn thờ thăm dò phía dưới, lẩm bẩm: “cũng không có ở đây…”
Giữa lúc mi đầu Lan Khánh càng ngày càng nhăn sâu hơn, bên ngoài miếu đột nhiên truyền đến thanh âm già nua: “Tiểu Hắc đại nhân, không biết ngươi đang tìm cái gì?”
Thanh âm dừng lại, một đôi lão phu phụ đi vào trong miếu.
Phu phụ kia nhìn qua tuổi chừng bảy tám chục, lão tiên sinh mặc nho bào hắc sắc với hoa văn bạch ngân, lão thái thái mặc bạch y, lai váy thêu hắc kim tuyến. Hai người khuôn mặt nhăn nheo rũ rũ, lưng cũng còng còng không thẳng, nhưng dáng dấp đều là hòa ái dễ gần, vừa đến liền hướng Lan Khánh cười, nụ cười hiền lành lại ôn hòa giống như gia gia nãi nãi trông thấy đồ tôn.
Lan Khánh chân chất nói: “Ta đang tìm Trần Thất, hắn trốn đi, ta tìm không được.” Dứt lời, hắn lại căm giận bồi thêm một câu: “Dùng Triệu Tiểu Trư cũng tìm không được.”
Lão phụ nhân kia thuyết: “Hai người chúng ta giúp ngươi tìm có được không?”
Lan Khánh liếc nhìn lão phụ nhân tươi cười, lại trông thấy lão đầu nhi nhìn hắn có chút chờ đợi, lắc đầu. “Không, ta muốn tự bản thân tìm, hai người các ngươi già rồi, hơn nữa trông lại như vậy…”, tiếp theo, Lan Khánh làm tư thế khom khom còng lưng. “Ta mang các ngươi leo lên trèo xuống tìm Tiểu Thất, đánh rơi các ngươi, về cha ta sẽ mắng. Cha ta là Quy Nghĩa huyện huyện lệnh, hắn mắng người rất khủng khiếp.”
“Ngươi mang theo chúng ta sẽ làm chúng ta ngã, nhưng chúng ta mang theo ngươi sẽ không.” Lão đầu nhi nói.
Lan Khánh trừng mắt nhìn, sau đó hồ nghi ngắm hai người bọn họ, đột nhiên quát lớn: “Hai người các ngươi là ai? Đừng cho Tiểu Hắc đại nhân ta dễ lừa. Muốn ta cùng các ngươi đi, là muốn đi đâu? Ngay cả Tiểu Hắc đại nhân ta cũng không biết Trần Tiểu Kê ở nơi nào, các ngươi làm sao biết?”
Lan Khánh nói nhanh quá bị sặc nước miếng, đỏ mặt ho khan vài tiếng, sau lại chấn thanh: “Trên giang hồ gần đây xuất hiện cặp lão nhân một nam một nữ hợp lực mê hồn, có phải các ngươi không?”
Lan Khánh rút kiếm, nhắm thẳng hai người kia. “Các ngươi có phải muốn nhân lúc ta không chú ý, hạ mê dược cướp sạch tài vật trên người ta? Hừ, dám đi lừa gạt ở cả Quy Nghĩa huyện, xem ta bắt hai người các ngươi trở về cho cha ta đánh bản tử.”
Lan Khánh cởi dây thừng bên hông, tiến lên bắt người, nhưng hai lão nhân chỉ tươi cười trông hắn, thậm chí còn chủ động vươn tay để hắn trói.
“Ai?” Lan Khánh nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hai lão nhân, sau đó hảo tâm nhắc nhở bọn họ: “Ta muốn trói các ngươi, các ngươi hẳn là phải mau mau đào thoát, tại sao còn đứng ở đây để ta trói?”
Lão phụ nhân từ ái trông Lan Khánh. “Lời Tiểu Hắc đại nhân đối với phu phụ chúng ta mà nói đều là thánh chỉ, chúng ta chỉ biết một lòng vâng theo không phản kháng. Nếu ngươi muốn trói chúng ta về, vậy trói đi!”
Lan Khánh nghĩ thầm, hai người này quả thật kỳ quái. Nhưng quay đầu lại suy tính một chút, bọn họ nói có thể dẫn hắn đi tìm Tiểu Thất…
Lan Khánh đột nhiên thu hồi sợi dây, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt hỏi: “Hai người các ngươi tên gọi là gì? Lai lịch thế nào? Các ngươi nói có thể mang ta tìm Tiểu Thất, có thật không?”
Hai người kia vẫn cười như vậy, mang theo một điểm tôn kính, lại một điểm sủng ái của trưởng bối đối với nhi tôn, nói rằng: “Ô Y Giáo Hắc bạch song tiên, Lý Tán Tiên, Đan Diêu Tiên, thuần túy là vì ngưỡng mộ thanh danh Tiểu Hắc đại nhân mà đến, có thể cùng đại nhân san sẻ phiền muộn chính là may mắn của chúng ta, hoàn toàn không có ý khác, thỉnh Tiểu Hắc đại nhân yên tâm.”
“Ô Y Giáo? Hắc bạch song tiên?” Lan Khánh ngẩng đầu nhìn nóc miếu, lại trộm coi mạng nhện bên tường. “…Chưa từng nghe qua.”
Lão phu thê hai người nhìn nhau cười.
Lão phụ nhân nói: “Hai ta vốn là Ô Y Bát tiên dưới trướng tiền ma giáo giáo chủ Lan Khánh, nhưng sau vì chán ghét đả đả sát sát, tuổi tác lại cao, cho nên thoái ẩn sơn lâm nhiều năm. Tiểu Hắc đại nhân chưa từng nghe qua chúng ta là lẽ đương nhiên.”
“A!” Lan Khánh làm biểu tình “thì ra là thế” cho bọn họ xem.
Tiểu Thất dậy sớm, trước hết xử lý sự tình Phù Hoa Cung do quản sự các nơi báo cáo, tới trưa thì tới Tô Tuyết Lâu, nghe tú bà cằn nhằn liên miên vấn đề làm ăn trong lâu mấy ngày hắn không ở, cô nương nào hoàn lương, cô nương nào mới tới.
Tô Tuyết Lâu ban đầu do trợ thủ đắc lực Lâm Ương của Yến Phù Hoa nắm quyền buôn bán. Lâm Ương mặc dù có khả năng nhưng không phải người tốt. Người này buôn da bán thịt còn chưa nhắc đến, đã có việc hắn bóc lột tiền bán thân của các cô nương, một khi có cô nương không chịu theo, hắn liền dùng cực hình tàn khốc “ân cần hỏi thăm”, cay nghiệt vô cùng.
Khi đó Tiểu Thất mới xuất môn, còn mang tính tình thiếu niên cũng sẽ không biết suy tính, ở Tô Tuyết Lâu nhìn thấy Lâm Ương không những ép dân lành làm kỹ nữ lại còn gian *** nữ tử, trong tâm một cỗ hỏa nhiệt liền xông lên. Chờ đến khi thanh tỉnh, Lâm Ương đã chết dưới tay hắn.
Sau hắn bị Phù Hoa Cung truy đuổi. Lúc Yến Phù Hoa bắt được đang định cho tiểu mệnh của hắn đứt đoạn, rốt cuộc may mắn để Yến Phù Hoa trông thấy ô mộc lệnh trên người hắn, nàng mới biết được hai người bọn họ nguyên lai đều từ Thần Tiên Cốc ra.
Tuy rằng Lâm Ương làm nhiều việc ác, nhưng nói thế nào cũng là tướng lĩnh tâm phúc của Yến Phù Hoa, cuối cùng nàng ra điều kiện bắt Bách Lý Thất hắn bán mạng cho Phù Hoa Cung mới miễn chết cho. Tiểu Thất đương nhiên là đáp ứng rồi.
Cũng từ đó về sau, hắn liền dịch dung thành Lâm Ương, gánh lấy vị trí phó cung chủ Phù Hoa Cung, đồng thời nắm giữ thanh lâu “Tô Tuyết Lâu” nổi danh nhất phía Nam này. Chuỗi ngày cực khổ dài đằng đẵng của hắn bắt đầu.
Tiểu Thất cảm thấy mình chẳng phải người tốt gì, cũng không có quá nhiều tâm tư tốt, sau khi ăn vài lần thua thiệt, hắn liền có một bộ nguyên tắc xử sự làm người, đó chính là: “Họa không thể tùy tiện xông bừa, người không thể tùy tiện giết, phải bo bo giữ mình, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tình hình tả hữu.”
Mặt khác còn có: “Xuất đầu giúp người, đó là ngu ngốc.”
Đại thể mới chỉ làm tốt chuyện thuộc bổn phận, nhưng khi có thể nghỉ ngơi đã là lúc hoa đăng vừa sáng.
Tiểu Thất tắm rửa xong, mặc một chút tiết y mỏng manh rồi ngồi ở trong sương phòng sương khói lượn lờ, trên bàn bày một vài trang giấy, văn phòng tứ bảo tề tụ. Hắn mài mực, tay nâng bút, cổ tay hạ xuống lại bỗng nhiên đình dừng, chính là không biết nên hạ bút thế nào.
Rời khỏi Quy Nghĩa huyện đã vài ngày, người trong nha môn đại khái đã phát giác không thấy hắn.
Trên người hắn vẫn còn đeo theo kỳ hạn ba năm lao dịch Thi Vấn phán, nhưng kỳ thực đại gia hắn cũng không cảm thấy có gì trọng yếu. Hắn dường như để ý đến việc bản thân còn chưa kịp nói rõ cho những người đó đã đột nhiên đi như thế này hơn. Thi Vấn, Nam Hương cùng Kim Trung Báo Quốc có hay không cho là hắn xảy ra chuyện rồi tìm kiếm chung quanh.
Mà Lan Khánh… Lan Khánh phát hiện không thấy hắn, cũng không biết có hay không… có hay không quải niệm…
Suy nghĩ một chút, Tiểu Thất bỗng dưng “xùy” một tiếng tự giễu mình.
Người nọ từ trước tới nay ghét nhất có người lẽo đẽo theo sau mông. Lúc này hắn ly khai, Lan Khánh mỗi ngày tuần thành bắt kẻ trộm, vui sướng bắt gà vịt khỉ gấu trâu thỏ, như thế nào sẽ nhớ mong hắn…
Huống chi không có hắn, Lan Khánh vẫn còn Kim Trung Báo Quốc theo hầu. Quy Nghĩa huyện nha môn lượng người nói nhiều không nhiều nói ít chẳng ít, nghĩ ngang nghĩ dọc, thực sự là thiếu hắn cũng không sứt mẻ gì.
Chỉ là… Tiểu Thất tổng cảm thấy lương tâm áy náy, không nói một tiếng bỏ đi hình như không tốt… Nhưng trước hắn đích xác cũng dự định chờ Tiểu Lan Hoa án xong xuôi liền ly khai… Phong thư của tứ sư tỷ, bất quá làm hắn chạy về trước thời gian hạn định mà thôi…
“Ai… Này thật sự là…Chẳng qua viết vài câu báo tình hình thôi, có khó như vậy không?” Tiểu Thất trách móc bản thân một tiếng, sau đó nâng cổ tay múa bút vội viết một đống trên mảnh giấy sẽ gửi cho Lan Khánh.
Bởi vì lo lắng Lan Khánh đầu óc có lúc không linh quang, cho nên Tiểu Thất cũng không tỉa tót từng chữ một mà chuyên chọn mấy từ ngữ đơn giản để dùng.
Tiểu Thất văn chương dạt dào, thần tình chuyên chú phi thường, một chút cũng không chú ý ngoài cửa có người đi vào, rón ra rón rét tiếp cận hắn.
Chờ cho hắn thở ra một hơi nghỉ bút ngừng viết, đột nhiên một cánh tay trắng nộn trơn láng từ phía sau thăm dò, chộp lấy tờ vạn ngôn thư, mở miệng lẩm nhẩm:
“Tiểu Hắc như ngộ:
Nhân Tiểu Lan Hoa án đã công đức viên mãn, việc nên làm cũng đã hoàn thành, ta đã trở về nhà, thỉnh chớ nhớ mong. Ta không ở bên người, ngươi nhớ kỹ tự bảo trọng thân thể, trời nóng đừng mặc nhiều y sam, sớm tối lành lạnh phải mặc thêm y phục, mỗi ngày nhớ ăn sáng trước rồi hẵng xuất môn, như thế mới tốt.
Nếu chịu không nổi cơn thèm mà lên núi săn thịt thú, nhớ kỹ phải nướng chín rồi mới ăn, bằng không sẽ dễ hư bụng. Ta không phải nói ngươi khí hư thể nhược khó chịu được thức ăn sống, chỉ là sống nguội ăn nhiều cũng không có ích lợi, mong ngươi bảo trọng thân thể, Tiểu Hắc đại nhân thân thể thiên kim mạnh khỏe chính là phúc của bách tính Quy Nghĩa huyện…”.
Tiểu Khuyết còn chưa niệm xong, Tiểu Thất liền một tay bắt lấy tờ giấy trở về, khẩn trương vò nắn sau đó lập tức dùng chân khí gắng sức tán thành từng mảnh hoa tuyết phi điệu.
“A?” Tiểu Khuyết nhảy lên gào hét: “A Ương, ngươi làm cái gì, ta còn chưa xem hết.”
“Nhìn làm gì, không có gì hay hết!” Thư cho Lan Khánh bị Tiểu Khuyết đọc ra, nguyên bản lúc viết chưa phát giác thế nào, khi nãy vừa nghe, Tiểu Thất không tự chủ được đỏ mặt.
Thật sự mất mặt! Tiểu Thất nghĩ như vậy.
“Tiểu Hắc là ai a?” Tiểu Khuyết thần tình khờ dại hỏi: “Ngươi đối với hắn dặn dò nhiều như vậy, giống y hệt một đống lời mẹ nói trước khi ta xuất môn. Hắn cùng ngươi cảm tình tốt lắm hả? Vì sao ta chưa từng nghe ngươi nói tên hắn?”
Tiểu Thất khụ khan, chả nhẽ lại bảo hắn thập phần coi trọng người ta, nhưng người ta hình như không xem hắn nặng lắm, vậy hảo xấu hổ, đành phán: “Chuyện của đại nhân, tiểu hài tử đừng quản.”
“Cái gì tiểu hài tử?” Tiểu Khuyết nhảy dựng lên, tức giận kêu: “Ta năm nay mười tám, sớm đã trưởng thành a.”
Tiểu thang viên (bánh trôi tàu) đến lúc khởi phát tính tình thật đúng y như tiểu lão hổ, Tiểu Thất vỗ vỗ khuôn mặt còn mang chút hài tử mượt mà. “Hảo hảo hảo, Tiểu Khuyết của chúng ta đã trưởng thành.”
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta Tiểu Hắc là ai? Các ngươi quen biết đã lâu rồi phải không?” Tiểu Khuyết hỏi: “Vì sao hắn gọi Tiểu Hắc, cái tên kỳ quái!”
“Ách… Tiểu Hắc là bằng hữu của ta… Quen biết… tính là đã nhiều năm đi… Về phần tại sao gọi Tiểu Hắc, ách… vậy ngươi đi hỏi cha hắn a…”
Tiểu Thất dừng một chút, nhớ đến dáng dấp Lan Khánh mặc Quy Nghĩa huyện bộ khoái y phục, nghểnh đầu tuần thành, không khỏi khóe miệng hơi câu dẫn.
Lần này, việc hắn gặt hái được xem như là minh bạch Lan Khánh là dạng người gì.
Nhớ tới người kia vừa điên điên lại có chút ngây ngốc, khiến khóe miệng Tiểu Thất giương lên thở dài.
Nếu như năm đó không phát sinh sự tình như vậy, Lan Khánh không bị giam cầm trong cung, thì ngay từ đầu Tiểu Hắc đại nhân của Quy Nghĩa huyện nha môn đã là dáng dấp tối lương thiện của người này.
Gần tối, Tiểu Thất đã đi vào giấc ngủ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Tiểu Khuyết đang cầm một mảnh giấy nhỏ ở đại sảnh hô thanh: “Vào đi!” Người ở ngoài lập tức đẩy cửa vào.
Người nọ là nha tấn của Phù Hoa Cung, vừa thấy Tiểu Khuyết liền vái chào: “Tiểu cung chủ, trong cung phát sinh đại sự, nhu thỉnh phó cung chủ cấp tốc trở về xem xét.”
Tiểu Khuyết nâng bút, trên mặt còn có dấu vết vài vệt mực, hắn nhíu nhíu mày, học dáng điệu trò chuyện của Tố Hành cùng Tử Vấn hôm qua khi mình tìm đến, nói: “A Ương gần đây bôn ba không ngừng, trở về lại phải xử lý sự tình Phù Hoa Cung cùng Tô Tuyết Lâu, hắn mệt chết được, ngươi đừng làm ồn, có chuyện gì ta về được rồi.”
“Chỉ là, tiểu cung chủ, cung chủ nói bất cứ chuyện gì đều phải là phó cung chủ tự mình giải quyết…” A hoàn có chút bối rối.
Tiểu Khuyết vẫn còn muốn mở miệng, từ phía bình phong truyền lại một trận thanh âm có đôi chút khàn khàn.
“Được, ta dậy, muộn một chút sẽ trở về.”
Tiểu Thất khoác lên mình ngoại bào bằng lụa màu tím sẫm, mái tóc toán loạn được một sợi hồng tuyến tùy tiện cột ở trước ngực, trên mặt mang vẻ buồn ngủ biếng nhác lúc sơ tỉnh.
Diện mạo của hắn không phải kiểu lưu manh vô lại lúc ở Quy Nghĩa huyện mà là khuôn mặt anh tuấn đao tước gọn gàng tinh tế, khiến người nhìn không cách nào rời mắt.
Phù Hoa Cung phó cung chủ Lâm Ương, trời sinh chỉ có quân tử khí độ, tướng mạo tiêu sái, tuấn mỹ phi phàm, mặc dù lặn lội giang hồ nhưng không có dáng dấp hán tử giang hồ thô lỗ, mà một thân thư quyển quý khí, phảng phất khí chất đại gia công tử, khiến kẻ khác mê đắm.
A hoàn kia gặp tướng mạo Tiểu Thất, chính là bình thường dáng vẻ chỉnh tề đã đủ tuấn tú, nay mang vẻ lười nhác không xương như vậy lại tăng thêm một phen phong tình.
A Hoàn vừa thấy, khuôn mặt liền đỏ lựng, cả người ngây ra.
Tiểu Khuyết cảm thấy kỳ quái, liền nhảy đến trước mặt nàng ta hua hua tay: “Này, sao ngươi cứ nhìn nhìn không chớp mắt vậy ?
A hoàn kia giật mình tỉnh lại, che khuôn mặt hâm hấp nóng lắp bắp: “Vậy vậy vậy… Vậy nô tỳ hồi Phù Phù Phù Phù…Phù Hoa cung trước.”
“Chờ chút!” Tiểu Thất ngáp dài. “Ngươi còn chưa nói đã xảy ra chuyện gì.”
A hoàn kia lắp bắp: “Có có có… có người xuất ra Bích Ly Châu cầu kiến cung chủ…”
Tiểu Thất vừa nghe, toàn bộ cơn buồn ngủ phút chốc tiêu tán. “Lập tức phái người gọi cung chủ trở về, việc này ta cũng không thể tác chủ, phải nàng mới được.”
A hoàn vội vã lên tiếng: “Vâng!” Sau đó nhanh như chớp chạy mất. Động tác kia cực kỳ nhanh khiến Tiểu Thất cùng Tiểu Khuyết càng chẳng hiểu gì.
“Nàng đây là làm sao?” Tiểu Khuyết trông Tiểu Thất, cắn cắn cán bút.
“Không biết.” Tiểu Thất cũng gượng mở miệng.
Sau cùng, một trận gió từ ngoài cửa sổ ùa vào, thổi trúng khiến Tiểu Thất hắt hơi một cái.
Hắn cúi đầu nhìn, a, vạt áo khai mở, lộ ra hai điểm tiểu hoa trước ngực. Sách, thảo nào từ lúc tỉnh lại đã thấy có chút lành lạnh.
Có thể nói Tiểu Thất từ nhỏ đã dõi theo Tiểu Khuyết lớn lên, quan hệ của bọn họ không phải huynh đệ thì cũng là phụ tử. Tiểu Khuyết là tâm tiêm nhi nhục của Tiểu Thất. Trở về Phù Hoa Cung, nếu không phải hắn dính lấy Tiểu Khuyết thì chính là Tiểu Khuyết bám chặt lấy hắn.
Hai người gấp gáp trở về Phù Hoa Cung nhưng vẫn là một đường ngoạn nháo, Tiểu Khuyết đeo đại kiếm Cự Khuyết yêu dấu của hắn, ghé vào trên lưng Tiểu Thất, kiếm cùng người bị Tiểu Thất vung đến lại vung đi, một bên kêu một bên cười.
Bọn họ gây ra tiếng động ầm ĩ suốt cho đến khi tiến nhập Phù Hoa đại sảnh mới nhỏ giọng một chút, tuy nhiên thần tình vẫn là tâm nguyện chưa tẫn.
Tiểu Khuyết cho tới bây giờ vẫn mang tâm tính tiểu hài nhi. Mà Tiểu Thất gặp gỡ Tiểu Khuyết, cũng sẽ theo hắn hai người tâm chơi đùa càng nặng thêm.
Nhập đại sảnh, trông thấy hai vị lão nhân gia niên kỷ khá lớn, Tiểu Thất vẫn còn cười, đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó lại thấy một thân ảnh lưng thân thẳng ngay ở bên cạnh hai lão nhân, kinh ngạc trên mặt liền biến thành kinh hách.
Lan Khánh đang tò mò nhìn Phù Hoa Cung tạo thành từ ngọc lưu ly, hắn giẫm giẫm lên lưu ly màu trắng sữa, hài động đậy, trượt từ nơi này tới nơi kia, rồi lại từ nơi kia trượt về nơi này.
Hắn ngẩng đầu định báo cho hai lão nhân gia biết nền nhà nơi này rất trơn rất thú vị, đột nhiên bắt gặp một người không nhúc nhích như bị điểm huyệt ở lối vào.
Mà một khối đầu nhỏ ở phía sau người kia hướng bọn họ hỏi: “Các ngươi là ai? Tới tìm mẹ ta a, đáng tiếc nàng mới xuất môn.” Thanh âm kia trong trẻo phi thường.
Người bị điểm huyệt mạnh run lên một chút, sau đó bày ra nụ cười cứng ngắc rất khó xem. “Nghe nói ba vị cầm Bích Ly Châu của Phù Hoa Cung ta tới muốn gặp cung chủ. Trong thiên hạ đều biết mỗi viên Bích Ly Châu có thể đổi lại một lời hứa hẹn của Phù Hoa Cung. Không biết các ngươi hy vọng Phù Hoa Cung làm gì cho mình?”
“Không phải ba!” Lan Khánh lắc đầu.
“A?” Tiểu Thất miệng há há.
“Là hai thôi!” Lan Khánh vươn ra hai ngón tay. “Hạt châu của bọn hắn, không phải của ta, ta là kêu bọn hắn dẫn tới đây tìm người.”
“Nga?” Mí mắt Tiểu Thất nhảy loạn, có một loại dự cảm không tốt lắm. “Xin hỏi vị công tử này muốn tới Phù Hoa Cung tìm ai?”
Lan Khánh ánh mắt hồ nghi đảo lên đảo xuống trên người Tiểu Thất. Hắn cảm thấy người này thần tình lúc cùng hắn nói chuyện cứng ngắc có điểm giống con gà kia, chỉ là con gà kia rõ ràng không có bộ dạng như vậy a.
Lan Khánh trừng mắt nhìn, nhảy đến trước mặt Tiểu Thất hỏi: “Ngươi, tên gọi là gì? Ngươi quen biết Trần Thất không?”
Lan Khánh rất nghi ngờ.
Tiểu Thất nặn ra một nụ cười sáng lạn chói mắt nói với Lan Khánh: “Tại hạ Phù Hoa Cung phó cung chủ Lâm Ương, Trần Thất vị huynh đài ngài nói là ai? Tại hạ chưa từng nghe nói qua.”
Chỉ là Tiểu Thất cười, Lan Khánh lập tức chỉ vào tiểu hổ nha trắng trắng của hắn nói: “A, Tiểu Thất cũng có hai cái răng nhọn nhọn giống như ngươi, ngươi còn nói không quen biết hắn?”
Tiểu Thất vội vã ngậm miệng lại, bóp méo hình dáng miệng thành kỳ quái giấu giếm răng trả lời: “Tại hạ thật sự không quen biết Trần Thất!”
Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, lại nhìn nhìn thiếu niên đem cằm gối lên vai Tiểu Thất đang kỳ quái trông hắn, đột nhiên một cỗ nộ khí tự đáy lòng cháy lên, tức giận nói: “Ngươi lại dám gạt ta! Ta biết ngươi là Trần Thất, ngươi mang mặt nạ da người đúng không? Ngươi biết ta không đem theo Triệu Tiểu Trư cho nên không chịu thừa nhận đúng hay không?”
Lan Khánh sải bước về phía trước, cả giận nói: “Ta không chơi “Trần Tiểu Kê tại na lý” nữa, ngươi tự ý rời bỏ cương vị công tác. Cha ta cần phải cởi quần ngươi đánh bản tử, ngươi còn không mau theo ta về?”
Lan Khánh nói xong, vươn ngũ trảo chộp tới nhân bì trên mặt Tiểu Thất.
Tiểu Khuyết ở phía sau thấy Lan Khánh nhanh chóng xuất chiêu tàn nhẫn, nếu cứ để mặt Tiểu Thất bị túm, như vậy có khả năng tầng da thật sự cũng sẽ bị người này kéo xuống, vì vậy lập tức vươn tay thay Tiểu Thất ngăn cản.
“Ngươi?” Lan Khánh bị ngăn cản, phẫn nộ trừng nhìn Tiểu Khuyết: “Ngươi thật lớn mật, dám ngăn cản quan sai phá án!”
Lan Khánh không khách khí, Tiểu Khuyết cũng tức giận gào lên: “A Ương đã nói hắn không quen Trần Thất, ngươi còn gây sự như vậy là vì sao?”
“Bởi vì hắn nói dối.” Lan Khánh càng dùng lực trừng nhìn Tiểu Khuyết, tròng mắt đều nhanh lồi ra. Không biết vì sao, vừa nhìn thấy tiểu tử này ghé sát vào sau lưng Tiểu Thất, hắn đã cảm thấy tiểu tử này rất rất đáng ghét.
Tiểu Khuyết nói: “A Ương chính là A Ương, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau ngủ. Hắn gọi Lâm Ương không sai a!”
Rầm…
Nghe đến “cùng nhau ngủ” ba chữ, đôi phượng nhãn như có lưỡng thanh hỏa thiêu lên.
Hắn liếc Tiểu Thất. “Cùng-nhau-ngủ…hả?”
Tiểu Thất phát run, há mồm lại không biết nên nói cái gì. Lan Khánh hôm nay dường như có điểm đáng sợ.
Thoáng suy nghĩ, Tiểu Thất mới có chút lo lắng hỏi: “…Cha ngươi, có hay không lấy dược ta lưu lại cho ngươi ăn?”
Lan Khánh quát lên: “Nguyên lai dược kia là ngươi cấp cho, khó ăn muốn chết! Ngươi không biết là ta không uống dược hay sao? Vậy ngươi còn nói mình không phải Trần Thất?”
“A!” Lộ tẩy!
Tiểu Thất lập tức xoay người chuẩn bị đào tẩu. Nhưng Lan Khánh đã nắm được chuôi kiếm của Tiểu Khuyết ở phía sau hắn, đem cả Tiểu Khuyết cùng kiếm kéo lại như thể bắt gà con. Đứa nhỏ Tiểu Khuyết thân thể còn chưa có trưởng thành nay bị xách lên giữa không trung.
Tiểu Thất quay đầu nhìn, hít sâu một hơi.
Một tay Lan Khanh đang muốn chụp lấy yết hầu Tiểu Khuyết, trên mặt còn lộ ra vẻ lạnh lùng tiếu ý.
Tiểu Thất sợ tới ba hồn bảy vía toàn bộ bay trống trơn.
Tiểu Khuyết cho tới bây giờ lá gan cực lớn, gặp gỡ cường quyền ác bá gì hắn cũng chưa từng cúi đầu. Khi móng vuốt Lan Khánh bóp đến, hắn lập tức rút Cự Khuyết Kiếm cơ hồ so với người còn cao hơn chém xuống trảo tử của Lan Khánh. Lan Khánh vội vàng dùng tay kia quăng Tiểu Khuyết đi, sau đó nhìn tay bị tước mất hai mảnh móng, nhất thời lửa giận càng tuôn trào.
Lan Khánh từ từ quay đầu nhìn Yến Khuyết, lệ khí cùng sát khí Tiểu Thất nguyên tưởng có thể không còn phải nhìn đến nữa giờ chậm rãi hiện lên trên mặt hắn. Khí thế xung quanh thân hắn xuất ra khiến người xung quanh lạnh run, ngực cũng cơ hồ bị co rút mãnh liệt vô pháp hô hấp.
Tay Tiểu Khuyết kịch liệt run rẩy nhưng vẫn nắm chặt Cự Khuyết. Hắn tuyệt đối không thể để A Ương chịu khi dễ. Người này khi dễ A Ương chính là khi dễ hắn, khi dễ toàn bộ người của Phù Hoa Cung. Hắn là tiểu cung chủ của Phù Hoa Cung, đương nhiên sẽ vì A Ương xuất đầu.
“Hát a… Xem kiếm đây…” Tiểu Khuyết ba bước chạy còn hai bước, quơ cự kiếm hướng Lan Khánh.
“Đừng…!” Tiểu Thất sợ hãi phóng đến chỗ Tiểu Khuyết hai người.
“Là tự ngươi tìm đến cái chết.” Lan Khánh vừa nhìn thấy Tiểu Thất cùng Tiểu Khuyết bảo hộ lẫn nhau, lửa giận càng thiêu càng vượng, quả thật đã sắp từ trong bụng phun ra lửa.
Thời điểm ngàn quân nguy kịch, mắt thấy Tiểu Khuyết biết không thể thắng vẫn chém tới Lan Khánh, Tiểu Thất nỗ lực xông đến ngăn cản , lại đột nhiên trượt chân trên sàn lưu ly sáng bóng đến độ có thể soi mình, ầm ĩ lao đến trước.
Tiểu Thất trượt đụng phải chân Tiểu Khuyết, phá khai đứa nhỏ, Cự Khuyết trong tay Tiểu Khuyết vì vậy bay ra, phá bung nóc Phù Hoa Cung.
Sau đó Tiểu Thất lại đụng vào Lan Khánh, tiếp theo Lan Khánh ngã xuống, cái trán hung hăng nện vào mũi Tiểu Thất. Tiểu Thất bị đập kêu một tiếng đau đớn, nước mắt xuất ra như vũ bão.
Tiếp đó… Phù Hoa Cung một mảnh yên tĩnh…
Hai lão nhân gia cùng vài tên a hoàn há to miệng, trông thấy ba người ngã thành một đống cùng nóc nhà lưu ly bị phá thành một đại động…
“…” Không ai thốt nên lời.
Lan Khánh bưng khối đầu đau đớn lảo đảo đứng lên, hắn lắc đầu, cảm thấy vô cùng choáng váng, trước mắt dường như có rất nhiều tinh tú xoay vòng chớp lóe chớp lóe.
Sau đó Lan Khánh cúi đầu, thấy Tiểu Thất đứng lên liền cúi thấp hơn “A” một tiếng.
Tiểu Thất âm trầm trông Lan Khánh, khuôn mặt tuấn tú của hắn đã bị người kia gần như hủy đi, không chỉ toàn bộ mũi bầm tím, phía dưới còn có hai dòng tiểu hà hồng sắc, mép nhân bì diện cụ bị Lan Khánh bắt được cũng lưu lại năm vệt máu thật dài.
Lan Khánh kéo tay áo giúp Tiểu Thất lau máu mũi, nhưng bị Tiểu Thất căm giận huy khai.
Tiểu Thất cả khuôn mặt đen tím không nói lời nào, xoay người đi đến hậu đường.
“A!” Lan Khánh ngóng Tiểu Thất rồi lại nhìn Tiểu Khuyết còn nằm trên mặt đất, so sánh một chút liền đem Tiểu Khuyết ném ra sau, đuổi theo Tiểu Thất.
Tiểu Khuyết nằm ngửa trông nóc nhà bị Cự Khuyết đục ra một đại động.
Hắn thì thào: “Thảm rồi, ta sẽ bị mẹ mắng chết…”
Nhìn ra ngoài động kia, vừa vặn thấy mặt trăng cong cong và dải tinh tú trên nền trời đêm đen thăm thẳm .
Tiểu Thất đi rất nhanh, căn bản không có chờ Lan Khánh.
Lan Khánh cũng biết Tiểu Thất thật sự sinh khí nên chỉ đi phía sau hắn, thẳng đến khi Tiểu Thất đi vào trong phòng, “phanh” một tiếng đóng cửa, Lan Khánh cũng bước tới, “phanh” một tiếng đá mở ra, theo đuôi Tiểu Thất nhập thất.
Tiểu Thất ngồi ở cạnh bàn, máu mũi xem ra vẫn chảy không ngừng. Lan Khánh đi tới vươn tay muốn thay hắn chà lau, tuy rằng vài lần đều bị Tiểu Thất tùy tiện cản lại, nhưng Lan Khánh cũng không tức giận.
Hắn một đường thử đi thử lại, thử đến lúc Tiểu Thất mệt mỏi không chống đỡ nữa mới thôi.
Lan Khánh thay Tiểu Thất xát xát máu, cảm thấy còn thiếu, lại xé hai khối vải bố cuốn cuốn lại, dùng lực bịt hai lỗ mũi Tiểu Thất.
Tiểu Thất bị Lan Khánh nhét như vậy, rống giận: “Đau a…”
Tay Lan Khánh lập tức co lại, sau đó tái chậm rãi vươn ra, dùng lực nho nhỏ để nhét là được rồi.
Bịt thật tốt xong, mũi Tiểu Thất sưng càng lớn, cảm giác có chút khôi hài, Lan Khánh muốn cười nhưng bị Tiểu Thất trừng mắt, lại không dám nữa.
Hai người trầm mặc đã lâu, Tiểu Thất không cùng hắn nói chuyện, Lan Khánh buồn chán đạp đến đạp đi hai chân để tiêu ma thời gian.
Thẳng đến cuối cùng Tiểu Thất cũng nguôi nguôi giận, mới hỏi trước: “Ngươi thế nào tìm tới nơi này? Làm sao biết ta ở đây?”
Nghe Tiểu Thất mở miệng, con mắt Lan Khánh ngời sáng. “Là hai người kia dẫn ta tới, ta cũng không biết ngươi ở nơi nào, ta tìm ngươi lâu lắm, chính là ngươi trốn hảo ẩn mật, làm ta tìm không được.” Dứt lời, con ngươi chân thành lại nhìn chăm chú Tiểu Thất.
“Lần sau đừng trốn như vậy, có biết hay không?”
Tiểu Thất bị Lan Khánh nhìn chằm chằm, trông thấy thần tình hắn nghiêm túc, không có cách nào nói ra mấy lời kháng cự. Chốc lát sau, Tiểu Thất thở dài một hơi, nói rằng: “Được rồi, đã biết.”
Lan Khánh lúc này mới thật vui vẻ nói: “Lần này ta đây cũng không so đo với ngươi nữa.” Dứt lời còn vỗ vỗ đầu Tiểu Thất.
Tiểu Thất bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Ta còn chưa tính toán với ngươi, ngươi còn dám cùng ta so đo?”
“Ngươi nói cái gì?” Lan Khánh hỏi.
“Không…” Tiểu Thất bĩu môi. Đại sư huynh a, thật sự là trời sinh khắc hắn. Rõ ràng chính là người kia làm sai đánh người trước, vậy mà nay lại khiến khổ chủ oán giận cũng không dám cao giọng.
Tiểu Thất lại hỏi: “Ngươi tới Hàm Dương cha ngươi có biết hay không?”
“Không biết a.” Lan Khánh nói: “Lão đầu tử cùng lão thái bà nói dẫn ta tới tìm ngươi, ta liền cùng bọn họ đi.”
“…” Tiểu Thất vỗ trán, cảm thấy đầu co rút đau nhức. Lan Khánh biến mất, Quy Nghĩa huyện nha môn từ trên xuống dưới tìm không thấy người, vậy hẳn là gà bay chó sủa.
“Không được!” Tiểu Thất quyết định trước viết một phong thư, gọi người ra roi thúc ngựa đưa về Quy Nghĩa huyện.
Viết xong, cũng đã gọi hạ nhân đưa đi, Tiểu Thất lại hỏi: “Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta. Hai người ngoài kia là ai? Như thế nào ngươi lại cùng bọn họ đi?”
Lan Khánh mở to mắt, cười đến xán lạn như hoa. “Ta ngày đó ở miếu đổ cùng ngươi chơi “Trần Tiểu Kê tại na lý”, sau đó bọn họ xuất hiện.”
“Ta không có cùng ngươi chơi cái gì “Trần Tiểu Kê tại na lý”…” Tiểu Thất thấp giọng lẩm bẩm.
Lan Khánh tiếp lời: “Sau bọn họ nói ngưỡng mộ danh hào Tiểu Hắc đại nhân ta, cho nên muốn giúp ta tìm ngươi, ta liền theo bọn họ tới đây.”
Tiểu Thất không thể tin nổi trông Lan Khánh. “Đại sư huynh, ngươi tẩu hỏa nhập ma như thế nào mà lại dễ bị lừa đến vậy?”
“Tiểu Hắc đại nhân ta chuyên môn bắt kẻ trộm cùng lừa đảo, làm sao có thể bị gạt?” Lan Khánh tức giận nện một cái thật mạnh lên đầu Tiểu Thất, Tiểu Thất “ô ác” kêu, rất đau a.
Lan Khánh nói: “Ta có hỏi rõ ràng, hai người bọn họ là cái gì hắc tiên bạch tiên, không phải giang dương đại đạo trên hải bộ công văn. Ta hỏi rõ ràng mới đến, ngươi có biết hay không?”
“Hắc tiên bạch tiên?” Tiểu Thất ngẩn người suy nghĩ: “Tên quen thuộc như vậy?” Hắn gãi gãi cằm, gãi đến chỗ máu khô liền tùy tiện lau đi, sau đó ” khoát” một tiếng đứng lên.
Tiểu Thất hô thanh: “Nãi nãi cá hùng, hắc tiên bạch tiên chẳng phải là Hắc bạch song tiên, từ lúc vào Ô Y Giáo ta còn chưa từng thấy qua, ta còn tưởng hai người bọn họ sớm đã chết, không nghĩ tới cư nhiên còn sống đến giờ.”
Tiểu Thất khiếp sợ trông Lan Khánh, Lan Khánh bèn nói: “Còn sống a, vẫn còn vui vẻ, ta xem hai người bọn họ lưng đều cong, không ngờ tới người lưng cong còn chạy thật nhanh, làm ta giật cả mình đấy.”
“…” Đối với câu trả lời của Lan Khánh, Tiểu Thất không biết nên ứng đáp thế nào.
“Ai, quên đi.” Tiểu Thất từ từ ngồi xuống. “Hai lão nhân gia niên kỷ lớn như vậy, cầm hạt châu của Phù Hoa Cung đại khái lăn qua lăn lại cũng không làm được gì, ta cũng không muốn nắm bắt cái tâm kia.” Tiếp theo, ánh mắt hắn đảo qua Lan Khánh.
“Còn ngươi, ta lưu lại dược cho cha ngươi, rốt cuộc hắn cho ngươi ăn thế nào? Rồi làm sao bị ngươi phát hiện?”
Lan Khánh len lén cười, trả lời: “Cha trộn vào trong rượu, trộn nhiều quá làm rượu rất đắng, nên ta biết. Sau đó ta đem rượu cho Triệu Tiểu Trư uống, mà ngay cả Tiểu Trư cũng không thèm, vậy thật sự rất khó uống, ta liền đổ đi.”
Trán Tiểu Thất co rút, không chỉ đụng phải đoạn mũi gãy mà cả đầu đều đau nhức.
“Dược kia rất tốt cho thân thể ngươi.” Tiểu Thất khổ não nói.
Lan Khánh lè lưỡi, một bộ thần tình không ai có biện pháp khó dễ hắn.
Tiểu Thất nghĩ, dược phương sư phụ cùng với sư đệ thật vất vả vì sư huynh suy tính kia là nghìn lần nhắn nhủ vạn lần bàn giao, tuyệt đối không thể đứt đoạn. Lan Khánh cứ như vậy, không chỉ có bệnh vô phương tốt lên, thậm chí còn có khả năng nguy hại tính mạng.
Không được, tuyệt đối không thể để mặc hắn như vậy!
Tiểu Thất lập tức gọi hạ nhân, đem phần dược đơn lẳng lặng viết ra rồi bàn giao hạ nhân nhanh nhanh điều chế một chút, sau đó mạnh mẽ chuyển hướng Lan Khánh.
Lan Khánh có chút buồn bực, không biết Tiểu Thất muốn làm gì, vì sao chòng chọc xem hắn như vậy.
Tiểu Thất đột nhiên bày ra nụ cười, ôn nhu hoà nhã nói rằng: “Sư huynh a, quần sơn chung quanh Phù Hoa Cung chúng ta, trên núi hình như cũng có chim trĩ thỏ rừng vân vân, ngươi có muốn đi bắt không? Ngọn núi sau Phù Hoa Cung có một dòng suối lạnh thập phần tinh khiết, động vật đều là uống nước suối lớn lên, nghe nói chất thịt vì thế phi thường thơm ngon, cùng Quy Nghĩa huyện hoàn toàn không giống. . .”
Lan Khánh vừa nghe, nhãn tình toàn bộ tỏa sáng, kêu: “Ta muốn!”
Tiểu Thất cười cười gật đầu.
Huyện lão gia Quy Nghĩa huyện thật ngốc, Lan Khánh là loại người ngẫu nhiên khôn khéo, dược này hay thứ gì đó đương nhiên không thể thêm vào trong rượu, không ngờ tới lại còn phóng quá nhiều.
Nếu muốn thêm, đương nhiên phải trộn vào trong mấy món ăn bằng thịt thú rừng thơm ngào ngạt. Bị mùi mỡ che chắn, dược vị cay đắng đến mấy Lan Khánh cũng phải tài như quỷ mới có thể phát hiện.
Hanh hanh!
Bách Lý Thất hắn đã xuất mã, ma đầu như Lan Khánh cũng chả sợ không ngoan ngoãn uống dược.