Lang Gia Bang 2

Chương 1: Chương 1: Bí mật Mai Lĩnh, hỏa diệt hỏa.




Đỉnh Mai Lĩnh địa hình hiểm trở, vách đá dựng đứng nối tiếp trùng điệp. Vì vùng núi này nằm ngay sát biên giới giữa hai nước Đại Lương và Đại Du nên Mai Lĩnh được xem như trung khu trọng yếu.

Điều kiện sống nơi bắc cương vô cùng khắc nghiệt. Mùa đông rét buốt với nhiệt độ luôn luôn hạ xuống độ âm. Hạ sang lại mang theo cỗ nhiệt hỏa và cát bụi. Hai mùa này đều khiến cây lương thực và gia súc khó có thể sinh tồn. Đất đai khô cằn, khí thổ thất thường nên vùng biên giới phía bắc Đại Lương rất ít người sinh sống.

Cũng do khí hậu khác biệt đối lập như hai thái cực mà đỉnh Mai Lĩnh có vô số kỳ hoa dị thảo, thú hoang trùng độc nhiều không sao kể siết.

Tháng năm hoa mơ rừng nở rộ, thác nước theo dòng tung bọt trắng xóa.

" Cô nương có nghe thấy tiếng trống hào khí dồn dập vọng lại từ xa không?"_ Nhà thuyền đi chuyến cố định lần nào cũng qua chân núi Mai Lĩnh nên quen thuộc với âm thanh này." Tiếng trống luyện binh của đại quân kỵ Xích Diễm hôm nào cũng điểm trước giờ dần."

Nhà thuyền đi chuyến sớm chủ yếu là để chở hàng cho phiên chợ sáng, bình thường cũng không có khách. Hôm nay có thêm tiểu cô nương đi cùng nên thuyền phu muốn tìm chuyện gì để nói cho đỡ nhàm chán.

Bình minh vẫn chưa tới nên sắc trời xám ảm đạm. Cô nương một thân y phục đỏ thắm ngước lên chỉ thấy mây giăng sương phủ, cỏ cây mờ mờ, vách đá rêu phong, lại nghe tiếng trống xa cũng mỉm cười. " Tiểu bối từ nơi khác đến không rành lắm về nơi này, chỉ nghe qua danh đại quân Xích Diễm tốc hỏa tốc thần, đánh đâu thắng đó, uy chấn khắp thiên hạ."_ Nói xong tay nàng vô thức đặt lên thắt lưng, nơi có vết thương đã lành sẹo.

" Thì ra Lâm đại nguyên soái đóng quân tại đây."

Thuyền phu lắc đầu.

" Cô nương có điều không biết, doanh trại chính của quân Xích Diễm ở Mai Châu cách chỗ này hơn hai trăm dặm về hướng đông còn đỉnh Mai Lĩnh là thao trường Xích Vũ doanh do Lâm thiếu soái huấn luyện."

" Nghe nói Lâm đại nguyên soái chỉ khoảng bốn mươi mà đã có con trai làm tới chức thiếu soái sao?"

Thấy cô nương này còn nhỏ tuổi mà hứng thú với chuyện binh trường nên thuyền phu liền nói. " Lão chèo thuyền ở đây suốt hai mươi năm cũng biết một chút về Lâm thiếu soái." _ Nhà thuyền uống một chén nước rồi vừa chèo thuyền vừa kể. " Lâm thiếu soái xung quân từ năm mười ba tuổi đã sớm bộc lộ tài trí hơn người, lập được vô số quân công. Tháng chạp năm ngoái, Đại Du mang hơn mười vạn quân bộ thiết kỵ sang ý định thăm dò thực lực Đại Lương. Hoàng đế hạ chỉ cử Lâm đại nguyên soái dẫn ba đạo quân đi nghênh chiến. Lâm thiếu soái khi đó đang giữ chức phó soái xin dẫn một vạn tinh anh làm quân tiên phong. Người này tài trí vô song, dụng binh như thần khiến cho quân Đại Du tan tác quá nửa, vội vàng bỏ chạy về nước trong khi đó bên chúng ta còn chưa phải xuất ra một binh tốt quân chủ lực nào. Uy thế về thực lực Đại Lương được nâng lên một bậc khiến các nước lân bang phải dè chừng. Lâm phó soái sau đó được truy phong lên hàm chức thiếu soái."

" Một vạn đấu với mười vạn, thúc có nói nhầm không thế?"

Nhà thuyền cười khà khà lộ rõ lòng tự hào dân tộc." Lão không nói nhầm mà cô nương cũng không nghe nhầm đâu."_ Nói rồi lại chợt ngẫm nghĩ." Cô nương là người ở vùng nào, chuyện chấn động như vậy mà không hay biết gì sao?"

Cô nương áo đỏ lắc đầu. " Tiểu bối là người ở trấn Thanh Hà. " Nhà thuyền nghe vậy càng khó hiểu hơn. " Ừ, trấn Thanh Hà nằm ở phía nam cách chỗ này khá xa nhưng lão nghe nói nơi đó phồn hoa phú quý chứ có heo hút hẻo lánh đâu."

" Do tiểu bối chỉ ở trong phủ nên những chuyện bên ngoài không biết gì."

Nhà thuyền gật gù, kiểu con nhà phú gia được nuôi trong khuê phòng đây mà, lão đang ngẫm nghĩ lại nghe thấy tiếng thở dài. " Ngoài biết quân Xích Diễm đứng đầu là Lâm đại nguyên soái ra, tiểu bối kiến thức nông cạn chẳng biết chút gì về chuyện nhà binh."

" Ha ha, may mà cô nương còn biết tới Lâm đại nguyên soái đấy."

" Thúc đừng trêu tiểu bối nữa, hàng trăm năm nay Đại Lương nào có ai được phong lên hàm đại nguyên soái."

" Cũng phải, Lâm đại nguyên soái chức cao vọng trọng còn phu nhân thân là công chúa hoàng thất, nay đến con trai còn rất trẻ cũng lên hàm thiếu soái tam phẩm, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ."

Cô nương áo đỏ gật đầu nhẹ.

Thuyền cuối cùng cũng tới bến, tiểu trấn Thù Du với những căn nhà nhỏ thưa thớt dựng bằng rơm đất, đơn sơ tịch mịch chìm giữa hơi sương.

Đi sâu bên trong là đến phiên chợ. Nàng tìm mua cho mình cái gùi đeo lưng để đựng thảo dược cùng với một vài vật phẩm cần thiết.

" Xin cho hỏi một chút, muốn lên núi Mai Lĩnh thì đi đường nào?"

" Đi hết tới cuối trấn cô nương sẽ thấy con đường nhỏ dẫn lên núi nhưng dốc và khó đi lắm."_ Đại thẩm bán hàng tốt bụng nhắc nhở. " Thẩm thấy cô nên bỏ chút tiền nhờ đi cùng đoàn thợ săn hay tiều phu thông thạo vùng núi thì tốt hơn, chẳng may lạc vào khu doanh trại thì rắc rối đấy."

Nàng chỉ mỉm cười gật đầu ý cảm ơn.

Dù vậy nàng vẫn thích đi một mình hơn, lần đầu tiên xuất môn đi xa nên cũng có chút lo lắng nhưng như vậy mới kích thích.

Mệt nhọc leo lên hết đoạn dốc dài thì cũng quá nửa buổi. Nàng tìm một chỗ trống sạch sẽ dưới gốc cây râm mát để trải thảm, cầm ống trúc uống một hơi dài rồi lấy phần nước còn lại đổ ra rửa tay để chuẩn bị dùng bữa, cẩn thận không bao giờ là thừa. Từ sáng đến giờ tay nàng không biết sờ qua bao nhiêu dị thảo rồi, nhất là nơi này rừng thiêng nước độc.

Nàng để ý thấy càng đi về sườn tây đông thảm thực vật càng xanh nên nguồn suối chắc cũng gần đây thôi. Bẻ một mẩu lương khô cho vào miệng uể oải nhấm nháp, Dương huynh không biết giờ này đã đi nghỉ trưa chưa hay còn tham công tiếc việc mà làm tổn hại tới thân thể.

Nàng ngồi đây một lúc, tiện thể quan sát xung quanh thấy cũng chẳng có kỳ thảo gì nên thu dọn đồ rời đi.

Đi về phía tây đông mãi tận chiều tối mới tới chỗ có suối. Khe Mai Lĩnh này ban ngày nóng như thiêu đốt còn ban đêm rét lạnh căm căm, khả năng chỗ này có núi lửa ngầm chưa kích hoạt. Tìm ra núi lửa nàng sẽ lần được dấu vết của nọc trùng hỏa trong truyền thuyết.

Sinh vật thời cổ đại tươi tốt thật, nàng từng đến khu sinh thái, cây cổ thụ to nhất cũng không được như thế này, rễ cây vươn dài tán rộng thành vòm, chỉ cần dọn dẹp một chút có thể dùng làm chỗ nghỉ chân qua đêm.

Nàng ném một mồi lửa thăm dò bên trong có rắn hoặc trùng độc gì không, thấy cũng ổn nên dùng liềm mở lối vào. Kể ra cũng lạ, trong hốc cây này khá sạch sẽ chỉ có ít lá khô. Dù nghi hoặc cũng tạm gác sang một bên bởi ánh dương tà cuối cùng trong ngày cũng sắp tắt, nếu còn không mau chuẩn bị thì đêm nay, nàng sẽ chết cóng.

Thu nhặt thêm cành cây khô, tìm vài loại thảo dược xua đuổi côn trùng rải xung quanh hốc cây, đặt xong vài cái bẫy phòng thân thì trời cũng đã tối.

Bóng tối nơi rừng núi hoang vu hẻo lánh này rất đáng sợ, ngay cả tiều phu hoặc thợ săn giỏi cũng chưa chắc dám ở đây qua đêm. Vậy mà, một cô nương mười lăm tuổi lại thoải mái ngồi uống canh, ăn hoa quả và còn có cả tâm tư nghiên cứu sách.

Vừa uống nốt số canh trong bát thì có tiếng đinh đang vang lên. Ở trong rừng thượng cổ này hổ báo nhiều ngang với gà rừng, nếu không chuẩn bị cẩn thận sao nàng yên tâm được. Nàng đã giăng dây gắn chuông nhỏ ở lối đi xung quanh để khi có biến còn kịp thời tìm ra cách ứng phó.

Định cho thêm củi vào tạo thành đống lửa lớn dọa bọn thú thì lại nghe thấy tiếng người.

" Cái quái quỷ gì vậy?"

Thêm tiếng suỵt khẽ.

Nàng vội cầm ống nước dập lửa, lấy đất với lá cây vùi lên xóa dấu vết. Nàng mang theo dao rồi cẩn thận, nhẹ nhàng trèo lên cây.

Bầu trời đêm hôm nay trong vắt, ánh trăng sáng như đêm rằm, nàng nghe tiếng gió lướt nhận ra đám người này có võ công cao cường nên tự bế phong huyệt khứu giác, tận lực thu liễm mình. Trước khi lên núi, nàng đã chuẩn bị hết thảy bao gồm thứ thảo dược bôi vào có thể che giấu khí tức, dù người đến có mũi thính như mũi chó săn cũng chẳng phát giác ra được.

Tim nàng hẫng đi một nhịp khi bóng ba bóng người vụt xuất hiện ngay dưới gốc cây cổ thụ.

" Thạch Đầu, xem này. "

" Đống lửa này còn ấm chắc chắn vừa mới dập."

" Đạc, Diễm, hai người có phát hiện ra điều gì không?"_ Thạch đầu ngưng thần dò khí tức.

" Cao thủ phương nào xin mời bước ra đây?"_ Diễm trầm giọng.

Đáp lại hắn chỉ là tiếng lá xào xạc, tiếng gió vi vu nơi núi rừng.

" Đệ thấy ớn quá, hay chúng ta về đi."_ Niếp Đạc nhỏ giọng, hắn mới đi lính chưa lâu, địa hình ở đây lại càng không quen thuộc.

" Im ngay, lời như thế mà ngươi cũng có thể nói ra. Ta thấy ngươi võ công cao cường mà sao nhát thế hả?"_ Thạch Đầu nghiêm giọng trách cứ." Đây là lãnh địa quân doanh mà lại có cao thủ tự ý xông vào dù thế nào cũng phải điều tra cho rõ ràng. Phạt ngươi ngày mai chay thêm hai mươi vòng thao trường, rõ chưa?"

Cá mè một lứa có gì khác nhau, cùng trốn ra ngoài đi chơi mà còn dám nhắc tới quân kỷ, quân luật.

Thạch đầu dùng que dóm nhóm lại đống lửa.

" Không ngờ chỗ huynh đệ mình hay tụ tập lại có người."_ Bọn hắn thường lén trốn ra đây tắm suối, nướng thịt uống rượu. Vùng núi này nặng sương đêm nên chỉ có lá trong hốc cây mới khô ráo, dùng nó để nhóm lửa sẽ không tạo ra khói, rất tiện dụng.

" Trong này còn có đồ hái thuốc có thể kẻ đến chỉ là đại phu bị lạc đường."_ Nói rồi hít một hơi sâu." Mùi thảo dược ở đây thơm quá."_ Niếp Đạc cảm thấy mùi này rất dễ chịu, dường như có tác dụng an thần.

Ba... hai... một... gục.

Nếu chỉ có từng ấy lá chắn làm sao nàng dám nơi lỏng chứ, trong đống thảo dược tránh muỗi rải xung quanh còn phải thêm cả thuốc mê liều mạnh nữa.

Nhẹ nhàng tụt xuống, đang chuẩn bị phủi tay thì nàng ngẩn cả người.

Đêm ấy trời trong trăng sáng, bên ánh lửa bập bùng đỏ rực. Đôi mắt sắc lạnh nhưng có thần, gương mặt tuấn dật mà kiên nghị, dù bên đùi đang cắm một con dao vẫn còn đang rỉ máu nhưng bóng lưng thẳng tắp quật cường không cho phép bất cứ ai coi thường.

Đó là lần đầu tiên nàng gặp hắn,

.....

Đêm ấy trời trong trăng sáng, bên ánh lửa bập bùng đỏ rực. Đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên, đôi mắt ấy sáng như một ánh sao, trong vắt như giọt nước. Đôi mắt mà cả đời này hắn không sao quên được.

Đó là lần đầu tiên hắn gặp nàng.

Cô nương áo đỏ chậm rãi lắc đầu, tiến đến bỏ thêm mấy cành củi vào trong đống lửa.

" Sao phải khổ thế chứ? Dù huynh có dùng cơn đau để ngăn dược tính của thuốc mê thì cũng không sử dụng được công lực đâu."_ Có nên khai thật là phải một ngày mới vận được chân khí không nhỉ? Mê dược này nàng chuẩn bị để đối phó với mãnh thú, sức người thì gắng được đến đâu.

Thạch Đầu nghiến răng đẩy chủy thủ thêm sâu. Một khi thuốc mê vẫn còn ở đây thì việc hít thở càng khiến hắn không thể chống cự được, chân tay hắn hiện giờ vô lực, đáng sợ hơn là thanh quản cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Một nguyên soái tài trí vô song, tâm cao ngạo khí mà giờ chỉ biết dùng ánh mắt rét lạnh để nhìn kẻ thù, dương mắt nhìn bản thân cùng hảo huynh đệ lâm vào cảnh hiểm.

Cô nương áo đỏ ngồi trước mặt hắn lấy ra một bình ngọc nhỏ màu xanh.

" Đây là thuốc giải huynh uống trước đi."_ Nói rồi khẽ tách miệng hắn ra nhét vào một viên thuốc.

" Muội tên Cơ Ninh, là thầy thuốc từ nơi khác đến đây tìm thảo dược nên không biết chỗ này thuộc địa phận quân doanh"_ Cơ Ninh rắc một lớp bột lên xung quanh vết thương, thứ bột thuốc ấy khiến cho phần da đang bỏng rát đột nhiên tê liệt không cảm thấy đau nữa. Nàng rút nhanh con dao nhỏ ra rồi rắc thêm thuốc cầm máu.

Hắn không nhìn thấy nàng làm những gì, cổ của hắn vẫn chưa cử động lại được.

" Huynh có gồng sức nổi đầy gân trên trán cũng chẳng thể khiến thuốc giải ngấm nhanh hơn đâu, kiên nhẫn một chút đi."

Hắn không thèm để ý hung hăng trừng Cơ Ninh, ba nam tử hán mà lại bị một tiểu cô nương cho ăn trái đắng như này quả thực rất mất mặt. Hắn có thể tha thứ cho nàng chút đỉnh vì thái độ thành khẩn kia nếu như trên người không thừa ra một sợi dây thừng.

" Thả.. ta.. ra."_ Giọng hắn khàn khàn gằn từng chữ cổ họng dâng lên vị tanh ngọt.

Cơ Ninh thở dài con người này quả nhiên rất cố chấp, gắng vận khí làm chi để tổn hại tới dây thanh quản, đợi thêm chút nữa thì sẽ chết à? Đúng là tuổi trẻ nông nổi nóng tính. Nàng không vơ cả mình vào đâu, cộng cả kiếp trước thì nàng đã thành lão bà sáu mươi chứ chẳng chơi.

Nàng nhìn hắn thản nhiên nói.

" Nếu huynh thử đặt địa vị mình vào một tiểu cô nương mới có mười lăm tuổi mà nghĩ. Ở giữa rừng núi hẻo lánh heo hút này huynh có định cởi trói cho một binh lính sức dài vai rộng mặc dù binh lính ấy chưa thể vận công lực nhưng vẫn có sức khỏe của nam nhân. Tên này sẽ cầm đao uy hiếp tiểu cô nương không có chút võ công để lấy thêm hai viên thuốc giải cho đồng bọn, cho dù đám người này có tử tế đến đâu cũng sẽ áp giải cô nương này về doanh trại tra xét rõ ràng. Cuối cùng tiểu cô nương vô tội rơi vào cả đống rắc rối không tên và trong lòng âm thầm rơi lệ vì còn lâu mới tìm được thảo dược mình cần."

Nói rồi thở dài thườn thượt " Xin huynh đấy, viễn cảnh đen tối ấy muội không muốn dính phải đâu."

Hắn hừ lạnh một tiếng khinh bỉ không thèm nói, cô nương kia cũng chẳng thèm đoái hoài đến, nàng ta thản nhiên ngồi đọc sách, đầu gục lên gục xuống chắc hẳn đang buồn ngủ lắm.

" Này, tên kia."_ Trong lòng hắn ức chế không chỗ phát tiết.

" Cơ Ninh."_ Nàng lẩm bẩm, giọng ngái ngủ.

" Gì hả?"

" Cơ Ninh, muội tên Cơ Ninh, huynh gọi người khác ' Này, tên kia ' khi đã biết danh tính thì thật bất nhã , Cơ Ninh, Cơ Ninh, đã nhớ chưa?"

Hắn trừng mắt nhìn nàng, mày nhíu chặt lại.

Lâm thiếu soái đang bị trói gô như bánh tét lại còn phải nghe một cô nương ít tuổi hơn mình giáo huấn lễ tiết. Dục hỏa công tâm bốc cao lên đầu, nếu không phải trên người còn vết thương cũ há có thể rơi vào tình cảnh như bây giờ.

Cơ Ninh liếc thấy hắn mặt mày sa sầm, khí sắc thật khó coi.

" Có mỗi thế thôi mà huynh đã tức giận đến mức này rồi à?"

Nàng chống cằm nhìn vào đống lửa. " Huynh có muốn nói cho muội biết tên thật của mình không?"

Bốn bề im lặng, Cơ Ninh định thức tới sáng nhưng cuối cùng cũng thiu thiu ngủ say mất. Tờ mờ sáng, nàng bị thời tiết rét lạnh sương sớm làm cho tỉnh giấc, bếp củi đã tắt từ lâu khiến cho nàng phải rùng mình hắt xì vài cái.

Dụi mắt nhìn sang thấy cái thằng nhóc khó ưa trong hốc cây vẫn nhìn mình chằm chằm không khỏi bội phục tài căng mắt không biết mệt của hắn.

" Muội phải nhường chỗ của mình cho các huynh nằm còn muốn gì nữa? Huynh cả đêm không ngủ nhìn chằm chằm vào muội thì muội sẽ bị nội thương chắc. Mà muội rắc thuốc mê đề phòng sài lang hổ báo ai ngờ được mấy huynh cũng mò đến đây. " _ Nói rồi đi xuống suối súc miệng rửa mặt.

Thu dọn đồ đạc xong xuôi nàng mới nhét thuốc giải vào miệng hai người đang ngủ say trong hốc cây. Đại khái là khoảng nửa canh giờ sau bọn họ tỉnh lại thì tự cởi trói cho tên kia.

" Độc hoa đà của Tây Vực dễ chữa nhưng khó lành, gặp nước lại mưng mủ gặp lạnh thì buốt xương, dùng la hán, khổ qua, đơn quy mỗi thứ một chỉ, phục linh, tâm sen, táo chua mỗi thứ nửa chỉ đem hãm thành nước trà uống hằng ngày kiên trì uống trong vòng nửa năm tự khắc sẽ khỏi hẳn."_ Nói rồi lại lẩm bẩm" Cứ cậy khỏe đi về già bệnh tật triền miên cho xem, không biết quý trọng bản thân thì còn có thể thật lòng quý trọng ai cơ chứ."

Khoác gùi lên lưng nàng giơ tay chào hắn. " Đi đây, tạm biệt nha."

Hắn trầm giọng, ngẩng đầu lên cảnh cáo.

" Ta tên Lâm Thù, thiếu soái Xích Vũ doanh, nếu ta còn nhìn thấy cô lảng vảng quanh đây thì cô chết chắc."

" Ừm, nghe khá hơn Thạch Đầu nhiều."_ Nàng mỉm cười quay đi." Nếu huynh không chịu sửa đổi bản chất nóng tính của mình thì sớm muộn cũng bị chữ hỏa này thiêu cháy."

Chẳng ngờ câu nói vu vơ ấy lại như lời sấm tiên tri thay đổi cả cuộc đời hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.