Trấn Thanh Hà phía nam Đại Lương.
Thanh Hà là một bức tranh thủy mặc được ví như tiểu Giang Nam thu nhỏ, non xanh nước biếc sơn thủy hữu tình. Cảnh sắc và con người ở đây hài hòa đến khó tin.
Nguyên nhân do nơi này có An Dư cốc. Cốc chủ ở đây chính là đại phu vang danh khắp thiên hạ_Trần Tuân tiên sinh. Ông mở học đường thu nhận đệ tử, những học trò giỏi nhất của ông sau khi được phép xuất môn sẽ xuống trấn mở y quán.
Giữa dòng người đi lại tấp nập, cô nương áo đỏ trên trán ẩm ướt mồ hôi, quần áo lấm lem toàn bùn đất mỉm cười rạng rỡ nhìn hai chữ An Dư trên cửa phủ.
Cơ Ninh vừa bước vào đã có Long quản sự ra tiếp đón.
" Ninh cô nương đã về, mọi việc thuận lợi cả chứ?"_ Nói rồi đỡ túi đồ từ tay nàng đưa cho hạ nhân mang cất." Nước tắm và đồ ăn đã chuẩn bị xong, mời cô nương tới đông phòng nghỉ ngơi."
" Mọi chuyện đều suôn sẻ, đồ cháu cũng lấy được mà không cần nhờ tin tức của huynh ấy nhé. Ôi, cảm thấy bản thân mình thật vĩ đại."
Long quản sự bật cười, từ nhỏ các chủ đã luôn yêu chiều Ninh nhi hết mực, chuyện khó khăn gì của Ninh nhi các chủ cũng đứng ra giải quyết tuyệt đối không để tiểu cô nương này phải chạnh lòng tủi thân.
" Long quản sự, tốt xấu gì cháu cũng là học trò đã xuất môn thành công nhé, thúc không thể gọi một tiếng Ninh đại phu như cách thúc gọi những người khác được à? Bất công quá đấy."
Long quản sự chỉ cười trừ. Hắn trước hay gọi một tiếng Ninh nhi nhưng ngẫm nghĩ dù sao đây cũng là các chủ phu nhân tương lai còn hắn chỉ là thuộc hạ nên dần dần đổi cách xưng hô thành Ninh cô nương.
" Sao thúc biết cháu về mà chuẩn bị..."_ Vỗ vỗ trán cười " Quên mất, có chuyện gì trong thiên hạ mà huynh ấy không biết chứ. Huynh ấy vẫn ở Thính khu à? Đã dùng bữa chưa?"
" Các chủ biết cô về nên vẫn chưa dùng cơm đâu. Vẫn đang chờ cô ở Thính khu đó."
Cơ Ninh tức tối nói ." Bệnh tình của huynh ấy phải cơm đúng bữa thuốc đúng giờ và ngủ đúng giấc, tiên sinh đã dặn dò thúc rất kỹ rồi cơ mà?"
Long quản sự cúi đầu thở dài." Thực ra thì các chủ không muốn cô biết nhưng..."
" Khoan. "_ Nàng vội vàng ngăn cản. " Phần còn lại cháu sẽ tự tìm hiểu, đa tạ thúc đã có ý nói cho cháu biết."_ Cơ Ninh không thể để Long thúc thúc liên lụy chỉ vì bản thân muốn biết bệnh tình của Dương ca được.
Chuyện trên đời này há có thể qua lọt mắt các chủ Lang gia. Huynh ấy không muốn cho nàng biết mà Long thúc thúc lại tiết lộ sẽ bị trừng trị nghiêm khắc. Nàng nháy mắt với Long thúc thúc rồi bước vào đông phòng.
Nàng chẳng có tâm tình mà ngâm mình thưởng thức thùng nước thơm ngát hương liệu được chuẩn bị công phu này nữa. Tắm rửa gội đầu qua một lượt rồi nhanh sang Thính khu.
Giữa hồ sen thơm ngát hương có xây một đình nhỏ bằng trúc rất đẹp và thanh nhã.
" Dương ca, muội về rồi nè."_ Kéo chiếc ghế mây ngồi xuống cạnh Trần Dương thơm nhẹ vào gò má chàng. " Muội nhớ huynh quá đi mất."
Trần Dương dịu dàng nhìn nữ tử quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn. " Đi đường chắc muội nhọc lắm, mau ăn cơm đi, huynh chờ muội cũng đói nẫu ruột rồi đây."
" Ai bảo tại huynh cố chấp đợi muội làm gì? Đói thì tự biết ăn trước đi chứ."
" Cố chấp là học từ muội đấy, chỉ cần muội chịu cho ta nói thì đi phía sườn tây đông Mai Lĩnh cách nơi đây ba ngày đường chứ đã không phải ròng rã bôn ba suốt một tháng trời."_ Trần Dương định gắp một một lát ngó sen xào cho Cơ Ninh nhưng chợt nhớ ra cái gì đó đũa của hắn khựng lại chuyển đũa sang đĩa cá gần mình. " Cá thu hồng thái lát trần, Long quản sự phải vất vả lắm mới tìm được loại cá này cho muội đấy, muội nếm thử xem."
Cơ Ninh nhìn ra cái gì đó khác thường nhưng miệng vẫn cười tươi.
" Đoán xem trên đường muội đụng độ với ai."
" Lâm thiếu soái_ Lâm Thù."
" Chính xác, đi cùng hắn còn có thất hoàng tử Cảnh Diễm và phó lính mới nổi danh gần đây Niếp Đạc."
Trần Dương mỉm cười nhìn nàng. " Nói thử huynh nghe về nhận định của muội đi."
Nàng đưa mắt nhìn ra hồ, nơi ấy có một bông sen trắng muốt tinh khiết không vương tạp chất chậm rãi nói. " Nước cờ đầu tiên vẫn không thay đổi pháo ăn mã *, một quân đổi một quân."_Trận đánh lớn nhất trong đời của hắn ta phải chấn động ngay từ bước đầu.
* Chỉ những ai biết chơi cờ tướng mới hiểu. Quân pháo có thể ăn quân mã ngay từ nước đi đầu nhưng sau đó sẽ bị quân xe của đối phương đập sang. Chính là pháo đổi mã một đổi một. Nhưng vì quân mã với quân pháo lợi hại ngang nhau nên không ai đánh cờ kiểu đó cả.
Hai người ngồi ở đây nói chuyện được một lát thì gia nhân vào bẩm báo, Trần Tuân tiên sinh đã về.
" Muội đi bái kiến tôn sư đây." _ Nói rồi nàng đứng lên nhưng chưa đi được nửa bước vì có một bàn tay giữ nàng lại, bàn tay mát lạnh tinh xảo như bạch ngọc mà trên cổ tay lại nổi lên vô số những chấm đỏ li ti. Sao lại nhanh vậy chứ, trước khi nàng đi đã có đâu, hốc mắt nàng nóng lên, lòng càng thêm quyết tâm. Nàng vòng tay qua ôm lấy Trần Dương thấp giọng nói. " Huynh và muội đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi, huynh yên tâm sẽ không có việc gì đâu."
Một giọt nước nóng hổi rơi lên cổ Trần Dương, trong lòng hắn trào dâng nỗi bất an mơ hồ." Huynh có cảm giác nếu lần này để muội đi, muội sẽ rời xa huynh vĩnh viễn."
" Sẽ không đâu."_ Nàng kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn.
.....
Sảnh phía tây là nơi Trần Tuân tiên sinh dùng để tiếp học trò cũng là nơi ông duyệt bệnh án.
Nàng cúi đầu kính cẩn. " Bái kiến tôn sư, học trò đã hoàn thành nhiệm vụ xuất môn, xin tôn sư nhận của học trò một lễ. "_ Nói rồi quỳ xuống lạy một lạy. " Đa ta người đã hết lòng chỉ dạy."_ Học trò của Trần Tuân tiên sinh có thể xuất môn thành công phải hoàn thành được đề bài do tiên sinh đề ra, nàng đi Mai Lĩnh cũng là vì đồ án tốt nghiệp này.
Trần Tuân tiên sinh tuổi cũng đã cao, cười hiền lành. " Chúc mừng con đã xuất môn thành công, thời gian con không ở đây không có ai giúp vi sư duyệt bệnh án, giờ thì tốt rồi. Ninh đại phu, mau lại đây ngồi."
Tôn sư lúc nào cũng vậy, học trò một khi đã xuất môn đều được ông tôn trọng gọi bằng hai tiếng đại phu.
" Trước khi học trò đi đã nhắn với Ngô đại phu một tiếng để huynh ấy sang phụ giúp tôn sư rồi mà."_ Nàng ngồi xuống phía đối diện.
Trần Tuân tiên sinh thở dài, chậm rãi lắc đầu. " Con xem qua bệnh án các đại phu trong trấn gửi về đi."
Cơ Ninh cầm một tờ trên cùng lên xem.
_ Bệnh nhân tám tuổi, nữ giới, biểu hiện chướng bụng sốt cao, nhức đầu. Bên dưới kê hơn mười loại thuốc và cách sử dụng, dòng cuối cùng thì là nét chữ bằng mực đỏ của tôn sư ' đắp ngải cứu và dùng ngân châm' , nàng nhìn góc bên phải có dấu ấn ký của đại phu Lê Hà.
Nàng lướt qua nửa sấp bệnh án cũng thấy có vài bệnh án cố tình chuẩn đoán sai. Ngẩng đầu thấy tôn sư đang buồn bã thở dài.
" Con thông minh như vậy chắc cũng đoán ra phải không?"
Nàng nặng nề gật đầu. " Đã có công văn gửi tới chưa ạ?". Trần Tuân tiên sinh lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp gỗ đựng công văn." Con xem đi, chỉ có Ngô đại phu và Yến đại phu là tự nguyện, những đại phu khác đều không muốn đi. Chiến sự thì liên miên mãi không dứt, binh lính bị thương cũng là bệnh nhân nhưng chế độ đãi ngộ của quân y không nhiều lại liên tục bị cắt giảm nên hiếm có đại phu thực sự tận tình muốn đi tới chiến trường hung hiểm này. "
Công văn bên bộ binh nói dễ nghe là hiện nay quân đội đang thiếu đại phu mong tôn sư đề cử một vài học trò giỏi vào quân doanh trợ giúp, nói khó nghe thì triều đình đang ép đại phu trấn Thanh Hà phải xung quân làm lính.
Khắp Đại Lương đều biết những đại phu mở y quán ở trấn này đều là học trò xuất sắc nhất của Trần Tuân tiên sinh. Cũng vì công văn này mà các đại phu trong trấn đều nơm nớp lo sợ mình bị tiến cử, có vài đại phu còn cố tình tỏ ra mình y đức chưa đủ để trốn tránh.
" Tôn sư đừng thất vọng, Lê Hà đại phu hay Kiều đại phu đều mới cưới thê tử nên có chút không nỡ đi thôi..."
Trần Tuân tiên sinh cả giận đập bàn. " Ai mà không có gia quyến, ai chẳng muốn có cuộc sống yên ổn ở đất Thanh Hà nhưng mấy người đó để y đức ở đâu? Lương tâm ở đâu? Đây chẳng phải cố tình bày ra cho vi sư tức chết mà."
Cơ Ninh vội vang rót cho tôn sư một ly trà." Người đừng nóng giận kẻo tổn hại tới thân thể."
Trần Tuân tiên sinh cũng bình tĩnh lại, dịu giọng nói.
" Con cũng nghỉ ngơi một thời gian cho tĩnh tâm, vi sư đã chuẩn bị y quán gần An Dư cốc cho con rồi, về phần nhập dược liệu cứ bàn bạc với Nghiêm quản sự là được. Con là học trò xuất sắc nhất của ta, nếu sau này con muốn vào thái y viện vi sư cũng nhất mực ủng hộ."
" Học trò chẳng có tài cán gì nhưng luôn có một tâm nguyện là được chữa trị cho binh lính biên ải những lúc nguy cấp, con muốn được xung quân y đợt lần này."_ Nàng kiên định quỳ xuống. " Xin tôn sư đề cử giúp. "
Trần Tuân tiên sinh sửng sốt lập tức nâng học trò của mình dậy. " Con thân là nữ tử, không cần phải đi những nơi này, có tâm là được rồi."
Cơ Ninh lắc đầu. " Con biết người luôn tâm niệm tìm được những học trò có tài mà thật tâm muốn làm quân y chữa trị cho những binh lính đã đổ máu để bảo vệ từng tấc đất, bảo vệ thanh cảnh yên bình cho muôn dân trăm họ, con chính là tự nguyện, tuyệt đối không hề hối hận."
Trần tiên sinh vỗ nhẹ lên vai nàng mỉm cười hiền từ. " Khá lắm, vi sư tự hào khi có học trò như con." Ông ngẫm nghĩ một lát rồi chậm rãi nói.
" Con là phận nữ tới quân doanh chắc chắn gặp nhiều thiệt thòi. Vi sư sẽ viết thư giới thiệu con với Lâm đại nguyên soái, ta nhờ ngài ấy chiếu cố tới con một chút."
Nàng lại tiếp tục lắc đầu." Học trò xuất môn sau Ngô đại phu và Yến đại phu nên kinh nghiệm chưa nhiều sao dám đứng dưới trướng của đại nguyên soái Xích Diễm quân chứ, tôn sư đề cử con làm quân y trong nhánh Xích Vũ doanh là tốt rồi."
" Không được tuyệt đối không được, đỉnh Mai Lĩnh là nơi khắc nghiệt như thế nào chứ, Mai Châu dù sao đãi ngộ cũng tốt hơn nhiều."
Cơ Ninh nhìn thẳng vào mắt ông, kiên định nói. " Chính vì nơi đây khắc nghiệt điều kiện kham khổ nên con càng phải đến."_ Nàng nắm lấy tay tôn sư " Trong lòng người càng mong binh lính nơi đây được điều trị cẩn thận hơn đúng không? Học trò cũng có mong ước như vậy, xin tôn sư thành toàn."
......
Một tháng sau tại bản doanh Xích Vũ, đỉnh Mai Lĩnh phía bắc cương.
" Chuyện Hồ tộc tạm thời như vậy đã còn tin gì khác không?"_ Lâm thiếu soái lên tiếng chấm dứt tranh luận.
" Triều đình đã gửi lương thực và quân phẩm vừa đến sáng nay , Lý quân trưởng đang kiểm kê số lượng sẽ sớm báo cáo. Bên bộ binh còn cấp thêm ba đại phu bổ sung vào quân y."_ Niếp Đạc đưa danh sách cho thiếu soái.
" Tốt, mọi người còn có vấn đề gì không?"
Niếp Đạc mở miệng định nói lại thôi nhưng thấy Lâm thiếu soái nhìn mình nghiêm nghị đành phải thật thà trình báo." Trong số ba vị đại phu có một người là học trò của Trần Tuân tiên sinh được ông ấy viết thư giới thiệu nhờ thiếu soái chiếu cố giùm."_ Lâm thiếu soái ghét nhất trong doanh trại có kẻ đi cửa sau, nhờ vả nâng đỡ thế nên hắn mới không định nói ra.
" Học trò của Trần Tuân tiên sinh? Trước nay tiên sinh có bao giờ viết thư nhờ nâng đỡ bất cứ một học trò nào đâu?"_ Trần Mông Chí kinh ngạc hỏi.
" Đại phu này là học trò xuất môn trẻ nhất cũng là người tiên sinh tâm đắc nhất."_ Niếp Đạc hơi dừng lại một chút.
Mông Chí nhíu mày nói nhanh. " Cho dù vậy với phong thái của tiên sinh cũng không làm những chuyện đó".
Niếp Đạc thở dài nói nốt. " Vấn đề quan trọng nhất là đại phu này không phải là nam nhân nên mới cần được chiếu cố."
" Cái gì?"_ Mông Chí cả kinh. " Tại sao đại phu này lại là thái giám?"
" Đây là nữ đại phu."_ Vệ Tranh khinh bỉ lườm hắn.
Mọi người trong lều nhất thời xôn xao, là nữ đó, trong bản doanh Xích Vũ này chỉ có đúng một người này thôi, ngay đến người may vá quân trang cũng đổi thành nam nhân rồi.
Đại phu giỏi thì sao? Nữ tử yếu đuối làm sao có thể chịu đựng được cuộc sống quân binh? Rắc rối lớn rồi đây.
" Thiếu soái, ngài định..." Niếp Đạc chần chừ hỏi. " Nhận hay là trả về ạ?" Thực ra quân y đang thiếu trầm trọng, một người là nữ chứ mười người đến là nữ cũng nên nhận, khuyết hụt mất một học trò giỏi của Trần Tuân tiên sinh trong quân y thì thật đáng tiếc.
" Mọi người cũng mệt rồi, kết thúc ở đây, tất cả nghỉ ăn trưa đi, Niếp Đạc đưa vị..." _ Lâm thiếu soái nhìn vào bản báo cáo tìm tên của đại phu kia. " Là Ninh đại phu."_ Niếp Đặc nhanh chóng nói.
" Ừ, đưa Ninh đại phu tới gặp ta còn hai người kia ngươi tự sắp xếp cho họ trước đi."
......
Trong lều vải bạt vàng nâu đất của thiếu soái, hắn một lần nữa gặp lại nàng.
" Chào thiếu soái, thảo dân là Ninh đại phu mới báo danh sáng nay."
Lâm Thù trừng mắt nhìn nàng.
" Thảo dân là người mới đến không biết đã đắc tội với ngài chỗ nào?"
Giọng hắn rét lạnh. " Ngươi vào đây có mục đích gì? Đừng giả vờ giả vịt nữa ". Cơ Ninh đứng thẳng người lên thản nhiên nhìn vào mắt hắn." Thảo dân đến đây vì mục đích gì thì thiếu soái ngài là người rõ hơn ai hết. "
Lâm Thù đứng dậy sải bước tới gần, vì hắn rất cao mà nàng đứng cạnh chỉ tới ngang ngực nên không tránh khỏi phải ngước lên nhìn.
" Quả nhiên ngươi là nội gián." Lâm Thù nghiêm mặt gằn từng chữ.
Cơ Ninh ngạc nhiên nói. " Ơ? nội gián gì? Thảo dân chỉ là một đại phu xung quân thông thường thôi. "
" Mục đích của thảo dân có ghi trong công văn, thiếu soái biết rõ trong đó ghi là xung quân làm quân y chứ không ghi xung quân làm nội gián mà."
Hắn sầm mặt. " Lần trước ngươi cố tình tiếp cận ta, đúng không? "
Cơ Ninh nhìn hắn nở nụ cười. " Từ trước đến nay thiếu soái chưa từng rời khỏi bản doanh, thảo dân cũng không có bản lĩnh vượt qua lính cảnh vệ để vào doanh trại, xin hỏi thảo dân làm sao mà tiếp cận được ngài. Hơn nữa, thần thái uy vũ của thiếu soái khiến người thường gặp một lần cũng không thể quên thì làm sao thảo dân lại dám quên mình đã từng gặp ngài được."
Lâm Thù nhìn nàng hồi lâu rồi gọi Niếp Đạc phân phó. " Phó lính Niếp Đạc, ngươi báo lại bộ binh chỗ chúng ta không thu nhận Ninh đại phu, gửi trả người về ."
" Rõ, thưa thiếu soái."_ Niếp Đặc băn khoăn sao khi dưng thiếu soái lại không nể mặt Trần Tuân tiên sinh như vậy, nhưng quân lệnh như sơn hắn không được hoài nghi bất cứ quyết định gì của thiếu soái. " Ninh đại phu, mời."
Nàng nở nụ cười thản nhiên. " Thiếu soái, ngài chắc chắn rồi chứ?"
" Ta chắc chắn."_ Hắn bình tĩnh nói.
" Hy vọng ngài sẽ không phải hối hận vì đã lựa chọn từ bỏ thảo dân."
Cơ Ninh thoải mái rời đi. Lâm thiếu soái gửi công văn về bộ binh trình bày rõ Ninh đại phu thân thể quá yếu ớt không hợp với chế độ quân binh xin quyết định bãi nhiệm mọi chức vụ có thể có trong quân y. Với công văn này hắn không tin cô ta còn có thể xung quân bất cứ quân doanh nào.