“Đệ theo ta trở về Lang Gia Sơn đi. Ta duy trì đệ qua tuổi bốn mươi.”
“Một năm. Sau khi hồi kinh một năm, ta sẽ theo huynh đi. Dù sao cũng để cho người nhà ta đoàn tụ cùng nhau, qua một cái Tết.”
Thất hoàng tử coi như lưu lạc bên ngoài mười hai năm, đã quen với nhàn vân dã hạc, hình thành một thân tính tình giang hồ, cuối cùng cũng quy về giang hồ mà thôi.
Trong thời điểm mười hai năm, Lận Thần vì tiêu độc cho ‘Tô Diễm’ mà đi tìm hiểu cảnh nội bảy nước, lục lọi khắp tàng thư Lang Gia Các. Thứ Tiêu Cảnh Diễm đúng lúc nhìn thấy vốn không phải là y thư gì, thực tế chỉ là một quyển ký lục Lận Thần tự viết.
Loại độc này của Bắc Yến vô danh, nhưng bởi vì tình trạng khi phát tác rất thê thảm, da giống như lửa đốt, nên được đặt tên là ‘Hỏa’. Độc vốn vô giải, nhưng Lận Thần đã tìm được một vị Tướng quân tiêu độc thành công ở Đại Du, biết được một biện pháp.
… Hoán huyết.
Dùng thuốc tương khắc cho người uống, sau đó lấy máu kia làm giải dược.
Không coi là ác độc, một mạng đổi một mạng mà thôi.
Thiên hạ vô cùng mênh mông, kẻ nào không có vài người chí thân nguyện ý lấy mạng tương cứu?
Mà lúc này đứng trước mặt Tiêu Cảnh Diễm, Lận Thần đột nhiên sinh ra một chút cảm giác vô lực.
Không phải là khuyên y không được thì hắn chẳng thể làm gì. Chỉ là, Lận Thần là người dường nào nhạy bén và thông suốt, nhìn thần sắc trong mắt Tiêu Cảnh Diễm thì hắn có thể hiểu rõ, Lâm Thù trọng yếu như thế nào với y. Đó là thứ mà mười hai năm giao tình của hai người họ không thể nào sánh được.
Đơn thuần nối khố, không có ngăn cách, thiếu thời tương bồi, tâm sinh luyến mộ.
Thời niên thiếu vui vẻ bên nhau.
Tiêu Cảnh Diễm vẫn đang nhìn chằm chằm Lận Thần, tràn ngập mong đợi. Y đối với người được coi là hảo hữu tri kỷ trong mười hai năm qua hoàn toàn không giữ lại điều gì, đem tấm chân tình của mình dành cho Lâm Thù thẳng thắn biểu lộ ra để Lận Thần nhìn thấy. Y không có đoán sai, Lận Thần quả thật bị loại hành động này của y ép đến đường cùng. Nhưng vô luận thế nào thì Lận Thiếu các chủ cũng không bao giờ trơ mắt nhìn người đi tìm cái chết.
Chỉ thấy Lận Thần xuất thủ cực nhanh, nhẹ nhàng đánh một cái vào gáy Tiêu Cảnh Diễm. Tiêu Cảnh Diễm còn chưa kịp hoảng hốt lúng túng thì đã mất đi ý thức. Lận Thần ôm lấy bờ vai Tiêu Cảnh Diễm, tỉ mỉ suy tư hồi lâu, rốt cuộc vẫn đi vào quân trướng, nói với Xích Diễm Tướng lĩnh đang tràn ngập lo lắng trong ánh mắt, “Ta có biện pháp cứu Thiếu tướng quân nhà ngươi. Các ngươi đều ra ngoài đi!”
Tướng lĩnh này sững sờ, hoài nghi nhìn Lận Thần, nhưng lại không che giấu được thần sắc quá đỗi vui mừng. Hắn hướng về Tiêu Cảnh Diễm trong ngực Lận Thần, lúng ta lúng túng, không biết mở miệng như thế nào. Lận Thần cũng không giải thích, chỉ nói mình có thể cứu người, bảo hắn ra ngoài. Tướng lĩnh do dự hồi lâu vẫn không yên lòng, nói là hắn muốn ở nơi này giúp một tay, làm thủ hạ cũng được. Lận Thần nhẹ nhàng liếc hắn một cái, từ chối cho ý kiến, trước tiên vẫn tự mình cầm lấy ngón tay Tiêu Cảnh Diễm, một châm đâm vào.
Trong máu lộ ra màu đen sẫm, thêm nước vào chén lại ngưng tụ thành một khối, không đổi không tan. Lận Thần vặn chân mày, lại cầm lấy tay Lâm Thù, ghim châm như nhau.
Rỉ máu vào nước cũng hiện lên màu đen. Hai luồng máu gặp nhau lại chợt phát ra một chút sắc hồng, cuối cùng lấm tấm tản ra. Một chén máu tuy rằng màu sắc ảm đạm, nhưng rốt cuộc coi như không khiến người rối loạn.
Không trách Tiêu Cảnh Diễm lỗ mãng như vậy, đây quả thật là trùng hợp vô cùng lớn. Nếu kẻ gọi là Bắc Yến Lục vương gia biết độc do hắn hết lòng bào chế ra lại cư nhiên cùng phương pháp hại người của Đại Lương Tiên đế tương sinh tương khắc thì không rõ trong lòng sẽ có cảm tưởng gì.
“Đây là…”
Toàn bộ quá trình, Tướng lĩnh này đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lận Thần, cho đến khi Lận Thần lấy dao rạch cổ tay Lâm Thù thì mới không nhịn được, liền lên tiếng.
Lận Thần tạm thời xem hắn không tồn tại, nhãn thần chuyên chú chẳng hề giống Lang Gia Các Thiếu các chủ. Trong lòng hắn hiện nay chỉ có duy nhất một thanh âm, trời cao đã chiếu cố đệ, thì cứ để cho lão chiếu cố đến cuối cùng đi.
Mười hai năm trước, vận khí của Tiêu Cảnh Diễm kém đến cực điểm, thật sự phải có thần linh giúp đỡ. Hôm nay, chung quy nên hướng về lão ấy một lần.
Chúng tướng đợi bên ngoài trướng đều cấp thiết, đến nửa đêm mới thấy giang hồ lang trung kia vén màn đi ra ngoài, liền tới tấp vây lại. Bọn họ đều là người quanh năm chinh chiến, tâm tư khinh suất, nên cứ ‘ngươi một lời, ta một câu’, hoàn toàn không để ý sắc mặt của Lận Thần. Vì vậy, Lận Thần sau khi mở miệng liền lạnh lùng bỏ đi. Trong lòng hắn dần dần sinh ra một cảm giác không cam lòng thay cho Tiêu Cảnh Diễm.
“Sốt cao đã giảm, sáng mai có thể mở mắt rồi.”
Một đám võ nhân đa tạ trời đất, vui mừng hướng về phía Lận Thần chắp tay thi lễ. Lận Thần ngăn cản người muốn đi vào trong, dặn dò Phi Lưu và Liệt Chiến Anh canh kỹ màn trướng, không cho bất luận kẻ nào vào. Hắn cũng chẳng để ý biểu lộ ngấm ngầm thăm dò của Liệt Chiến Anh, liền sải bước ly khai.
Chuyến đi lần này của Lận Thần mất ba ngày mới trở về. Thời điểm Lận Thần quay lại thì Lâm Thù đã có thể xuống giường di chuyển, nhưng hắn lại ngồi xếp bằng như tượng đá trước giường của Tiêu Cảnh Diễm. Nhìn thấy Lận Thần đi vào, Lâm Thù mới đột nhiên khôi phục sinh khí, siết tay áo Lận Thần, hỏi, “Huynh ấy ra sao? Các người đến đây lúc nào? Độc của ta là ngươi giải? Liệt Chiến Anh vì sao cái gì cũng không nói? Cảnh Diễm huynh ấy rốt cuộc…”
Trong miệng Lâm Thù bất ngờ bị Lận Thân nhét dược hoàn vào, chuỗi câu hỏi liên hoàn cuối cùng cũng dừng lại. Lận Thần ngay cả nhãn thần thừa thãi cũng không muốn cho Lâm Thù, trực tiếp lướt qua hắn, bước đến giường bắt mạch cho Tiêu Cảnh Diễm.
Chân mày Lận Thần sầu não bất tán. Lâm Thù đem dược hoàn nuốt xuống, đại khí cũng chẳng dám xuất. Hắn không hề nháy mắt nhìn Lận Thần bắt mạch cho Cảnh Diễm, lại còn cẩn thận nhét góc chăn vào cho y. Sau khi trầm tư rất lâu, rốt cuộc Lận Thần mới nhớ tới Lâm Thù, hắn thở dài ra một ngụm khí hỗn loạn, nói, “Lâm Thiếu tướng quân ở lại đây làm gì? Chuyện tình Bắc Yến đã giải quyết?”
“Ta hôm qua có bảo Xích Diễm quân chỉnh quân, hạ trại lần nữa. Hôm nay cũng thăm dò qua, Bắc Yến dường như có ý lui quân. Nhưng trong kinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm qua ta mới nghe Phó tướng nói Hoài Đông Bát Châu tạo phản, bệ hạ lại phái Hoàng trưởng tử đốc quân? Một cái chớp mắt mà Đại Lương khói lửa tứ bề, có phải động tác của Dự vương hay không?” Lâm Thù càng nói càng gấp, ho lên mấy cái. Nhìn thấy sắc mặt Lận Thần càng ngày càng lạnh, trong lòng hắn càng cảm thấy khó hiểu, tiếp tục nói, “Đúng rồi, nhất định là Tiêu Cảnh Hoàn, không thể có ai khác. Vậy ngươi cùng Cảnh Diễm tới Bắc cảnh làm gì? Độc của huynh ấy đã giải….”
“Đã giải.”
Lận Thần đột nhiên ngắt lời Lâm Thù, khiến hắn bị nghẹn, thật lâu mới phản ứng kịp, vẻ mặt lộ ra mừng rỡ, lại bất chợt lo lắng, “Đã giải thì tại sao huynh ấy lại mê man? Các người làm thế nào gạt được bệ hạ xuất kinh? Vì sao huynh ấy phải đến nơi nguy hiểm này? Ngươi cũng không ngăn huynh ấy.”
“Ta? Ngươi không phải được gọi là người hiểu rõ đệ ấy nhất sao? Ngươi cảm thấy ta có thể ngăn cản?”
“Thế…”
“Thiếu tướng quân nếu đã khỏe thì hãy đi lại nhiều một chút. Dù có coi giữ đệ ấy, đệ ấy cũng sẽ không tỉnh lại trước thời hạn, ngươi vẫn nên sớm ngày đánh lui mưu đồ của kẻ địch đi.”
Lần này, Lâm Thù quả thật không tiếp tục cố gắng phản bác. Hắn từ trước đến giờ năng ngôn thiện biện[1], nhưng hết lần này tới lần khác đụng phải Thiếu các chủ du diêm bất tiến[2] này, và liền ăn trọn thiệt thòi vì da mặt hơi mỏng.
Chỉ là, Lâm Thù suy cho cùng cũng từng là thiếu niên được kinh thành xưng tụng ‘thiên sinh chi tài’, tâm tư hiện giờ chỉ nhiều không ít. Hắn cong cong lượn lượn suy nghĩ một chút đã thông suốt, lại nghĩ tới câu nói ‘cho hắn một phần đại lễ’ của Lận Thần trước khi lên đường, đáy mắt lần lượt sinh ra lượng ý. Chẳng lẽ Cảnh Diễm đã nhớ được hắn nên mới cầu xin bệ hạ tới Bắc cảnh gặp hắn?
Chu ti mã tích[3] lại thêm chút giả thiết, quả thật cổ vũ hô hào đến mức Lâm Thù tâm thần không yên.
Hắn triệu tập chúng tướng thương nghị phương pháp đánh lui kẻ địch, tuy đặt bản đồ trước mắt quan sát nhưng hồn du thiên ngoại. Hắn thầm nghĩ, nếu thật là như vậy thì bình loạn Bát Châu nói không chừng còn có thủ bút của Cảnh Diễm. Cảnh Diễm của hắn từ trước đến giờ có sở trường tiến công nhanh, mười ngày bình loạn… Đáng tiếc hắn đã bỏ lỡ hình ảnh chỉ huy nhược định[4] của Cảnh Diễm sau mười hai năm, nếu không…
Lâm Thù không thấy được vẻ mặt muốn nói lại ngừng của vị Xích Diễm Phó tướng kia, tất cả mọi người còn lại hướng về phía hắn nín thở ngưng thần, không dám quấy rầy trong lúc hắn đang suy nghĩ phương pháp ứng đối. Mà vị Phó tướng luôn nhớ tới cách thức Lận Thần giải độc cho Lâm Thù đêm đó, còn có diện dung có chút quen thuộc của Tiêu Cảnh Diễm, trong lòng thất thượng bát hạ[5], trù trừ bất định.
Đội quân này coi như là bộ phận Lâm Thù quen thuộc nhất trong Xích Diễm quân, hắn đương nhiên cũng là người phân rõ khinh trọng hoãn cấp[6], hoặc cũng có thể trong đáy lòng hắn kỳ thực tin tưởng Lận Thần. Lận Thần nói Cảnh Diễm vô sự, hắn liền an tâm.
Lâm Thiếu tướng quân có binh mã, còn toàn tâm toàn ý muốn đoạt lại thành mất trước tiên, tuy là quân đội hổ lang của Đại Du uy danh hiển hách nhưng cũng không chống lại được. Về phần Bắc Yến Lục vương, Lâm Thù ở trong lòng lặng lẽ ghi lại mối hận này, việc cấp bách trước mắt chính là cầu ổn định, Đại Lương hiện nay vẫn không thể ham muốn liều lĩnh.
Đợi sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, thậm chí là đoạt lại lãnh thổ quan ngoại.
Cùng lúc đó, Tiêu Cảnh Diễm giống như là cùng chính mình đánh trận, xương thịt giày vò lẫn nhau, phế phủ giao binh, toàn bộ tâm lực cũng dùng để đối phó với những cơn ác mộng liên tiếp cùng đau đớn ngập trời. Y không biết mình đến tột cùng là tỉnh hay ngủ, chỉ bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như bị cối xay đá ghiền qua, tứ chi bách hài không chỗ nào không đau, lại chợt mất đi khí lực cắn chặt hàm răng, phảng phất huyết dịch nghịch lưu, muốn đem y phá tan thành mảnh nhỏ từ bên trong.
Điều duy nhất còn thắp thỏm mong nhớ trong ý thức của Tiêu Cảnh Diễm chính là Lâm Thù. Không biết sau mấy ngày, khi y đột nhiên thanh tỉnh lại thì đã nhìn thấy sắc mặt Lận Thần hiện lên trắng xanh. Y mở miệng hỏi, “Tiểu Thù… Đã tỉnh chưa…”
Lận Thần giận đến mức một tay nắm lấy cổ áo Tiêu Cảnh Diễm, nhưng chỉ chốc lát sau lại không đành lòng, liền giúp y vuốt thẳng, thở dài nói, “Hắn đã dẫn quân lao tới Ký Thành, nghĩ là trong năm ngày liền có tin tức đại thắng truyền tới.”
Giống như cự thạch rơi xuống đất, đại khái là trong lòng đã nhẹ nhõm rồi, nỗi đau đớn cũng không tiếp tục khó khăn chống đỡ như vậy.
Lần nay, mê man bất quá hơn nửa ngày, cuối cùng Tiêu Cảnh Diễm cũng tỉnh lại. Y thừa dịp Lận Thần không có ở đây mà tự bắt mạch cho mình, trừ hư nhược ra thì hoàn toàn không có sơ hở gì. Có thể từ trong cửu tử nhất sinh cầu xin được một mạng, Tiêu Cảnh Diễm cơ hồ không dám tin mình có vận khí như thế, bèn lộ ra một nụ cười tựa như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, nhưng ngược lại khiến cho nội tâm Lận Thần sinh ra nhiều cảm giác không đành, phải rất quyết tâm mới có thể đi vào.
Vừa vào trong, hắn liền thu lại tất cả biểu tình, nói, “Cảm thấy như thế nào?”
“Vui sướng.”
Cứu được người trong lòng, bình định thiên hạ yên ổn. Tiêu Cảnh Diễm quả thật thẳng thắn, suy nghĩ trong lòng đều nói thẳng, hào khí can vân[7].
Lận Thần không biết là phải cười nhạt tốt hay là cười to tốt, thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Diễm hồi lâu, xuất khẩu cứng ngắc:
“Đệ còn bất quá ba năm.”
“… Nhiều nhất?”
“Nhiều nhất.”
Quả nhiên…
Tiêu Cảnh Diễm rủ hạ ánh mắt, nhìn chằm chằm một vết bẩn trên tấm chăn làm bằng vải bố đến xuất thần. Năm nay ải Bắc mất mùa, không biết có bao nhiêu người còn không có than lửa sưởi ấm. Trong lòng y tựa như xuất hiện thê lương, rồi lại an tĩnh một mảnh, nói, “Không tệ, còn có thể hồi kinh gặp hoàng huynh, ở bên cạnh mẫu thân một chút.”
Giờ phút này là ngậm miệng không đề cập tới Lâm Thù.
Lận Thần sau nhiều ngày kìm ném, cuối cùng toàn bộ bộc phát, “Đệ theo ta trở về Lang Gia Sơn đi. Ta duy trì đệ qua tuổi bốn mươi.”
Tiêu Cảnh Diễm nghe vậy cười trừ, y chú ý tả hữu rồi mới nói với hắn, “E rằng phải xin lỗi Cung Vũ cô nương, khiến nàng một chuyến tay không rồi. Trời cao đối đãi ta không tệ, cũng có thể bảo ta may mắn. Lúc ấy thật là lỗ mãng, Lận huynh rộng lòng tha thứ ta.”
“Đệ không phải thích quân mã sao, mấy lời cổ hủ này ở đâu ra?” Thanh âm Lận Thần mạnh mẽ, thần sắc nghiêm túc, “Đệ nhất định phải cùng ta trở về Lang Gia Sơn, nếu không ta lại đem đệ đánh ngất đi.”
“Nói đến, ta thật thiếu Lận huynh một câu cảm tạ.” Tiêu Cảnh Diễm giương mắt hướng về Lận Thần, trong mâu quang thật chỉ có nhẹ nhõm, cũng có mấy phần thông suốt, ngược lại càng biểu lộ Lận Thiếu các chủ là người chấp nhất, “Có câu đại ân không lời nào cảm tạ được hết. Cho dù Lận huynh đánh Cảnh Diễm bất tỉnh thì cũng chưa từng làm trái tâm nguyện của Cảnh Diễm, đây chính là hành động của quân tử.”
Lận Thần thịnh nộ, nhưng cũng không có ngôn từ phản bác, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt ‘róc xương lóc thịt’ y. Tiêu Cảnh Diễm liền cúi đầu xuống, tỉ mỉ suy tư hồi lâu, cuối cùng nói:
“Một năm. Sau khi hồi kinh một năm, ta sẽ theo huynh đi. Dù sao cũng để cho người nhà ta đoàn tụ cùng nhau, qua một cái Tết.”
Y không thể chết ở kinh thành.
Thất hoàng tử coi như lưu lạc bên ngoài mười hai năm, đã quen với nhàn vân dã hạc, hình thành một thân tính tình giang hồ, cuối cùng cũng quy về giang hồ mà thôi.
Hoàn Chương 20
~oOo~
[1] – Năng ngôn thiện biện: ăn nói khéo léo.
[2] – Du diêm bất tiến: dầu muối đều không vào được, ý chỉ người ngoan cố không thay đổi, vô cùng cố chấp.
[3] – Chu ti mã tích: từ tơ nhện treo xuống có thể tìm được chỗ của con nhện, từ dấu vết vó ngựa có thể ra tra hướng đi của ngựa. Tỉ như chuyện mơ hồ lưu lại dấu vết cùng đầu mối có thể tìm ra.
[4] – Chỉ huy nhược định: hình dung thái độ tỉnh táo, cân nhắc chu toàn, chỉ huy mọi chuyện giống như tất cả trước đó đều đã được định liệu tốt.
[5] – Thất thượng bát hạ: hình dung trong lòng hốt hoảng bất an, không biết làm thế nào. Cũng dùng để nói về sự điêu tàn rải rác không đồng đều, hoặc lộn xộn hỗn loạn không đồng đều.
[6] – Khinh trọng hoãn cấp: tùy vào việc nặng nhẹ mà gấp gáp hay thong thả.
[7] – Hào khí can vân: hào khí cao đến tận mây xanh.