“… Ta chỉ nghĩ nếu Tô Diễm rời khỏi thì có lẽ sẽ không làm cho người ta khổ sở như Tiêu Cảnh Diễm.”
“… Đệ thật ngốc, còn nữa… Hai người đến hiện tại mà nói có phân biệt sao?”
Quả đúng như Lận Thần nói, tin chiến thắng truyền đến sau bốn ngày. Bắc Yến đã lui giữ quan ngoại, xâm phạm lần này hoàn toàn không có nửa điểm ích lợi, nhưng lại cùng Đại Lương phân định biên giới trị vì, thất thành ở Bắc cảnh toàn bộ đều khôi phục về Đại Lương. Lâm Thù hiểu rõ tâm sự, liền lệnh Xích Diễm quân trú thủ, một bên phái người tiến kinh cấp báo, còn chính mình thì vó ngựa không ngừng chạy về chỗ của Cảnh Diễm.
Từ một phen suy đoán ngày đó, Lâm Thù luôn luôn không ngừng nhớ về Tiêu Cảnh Diễm ở bên kia. Hắn nhất thời suy nghĩ hiện nay đã bắt đầu mùa đông, Bắc cảnh càng lạnh, Cảnh Diễm có thể chịu đựng hay không, hận không được lập tức về đến Kim Lăng. Hắn lại nghĩ, nếu Cảnh Diễm nhớ được hắn thì lúc này trở lại hắn có phải nên bộc bạch nỗi lòng cho người nọ nghe trước tiên? Phần vui mừng si luyến mười mấy năm qua trong lòng Lâm Thù bộc phát bành trướng, đã chật chội không thể chịu nổi rồi.
Mấy ngày liên tiếp bôn ba vẫn không làm sụp đổ được ý chí của Lâm Thù, nhưng không có nghĩa là hắn thật có thể suy nghĩ đơn giản như vậy. Lâm Thù tung người xuống ngựa, vén màn nhập trướng, liền nhìn thấy Tiêu Cảnh Diễm đang quấn chăn bông ngồi co ro trong góc, đọc một quyển du ký[*] cũ rách. Ngàn ngôn vạn ngữ của Lâm Thù cái gì cũng không nói ra được, hắn do do dự dự lề mề, nhưng lúc mở miệng thì chỉ bắt được cổ tay Cảnh Diễm nắm trong lòng bàn tay. Lâm Thù không nói, Cảnh Diễm cũng để mặc hắn nhìn chằm chằm mình. Nhưng cuối cùng vẫn là Tiêu Cảnh Diễm không nhịn được trước, bèn thả sách, nâng lên nụ cười, nói, “Tại sao trở về nhanh như vậy?”
Ánh mắt của Lâm Thù lập tức sáng lên, hắn từ trong lời nói của Tiêu Cảnh Diễm đoán ra mấy phần ý vị thân mật. Loại thân mật này ‘Tô Diễm’ đối với hắn không có, chỉ duy nhất thuộc về Tiêu Cảnh Diễm. Vì vậy, hắn càng chắc chắn suy đoán trong lòng.
“Cảnh Diễm…”
Ai ngờ một tiếng gọi của hắn vừa xuất khỏi miệng, Tiêu Cảnh Diễm liền đột nhiên giống như bị bỏng đến run rẩy.
Đầu đông chưa có hàn phong se lạnh mà Tiêu Cảnh Diễm đã cần lò sưởi xung quanh, ủ mình trong chăn, còn Lâm Thù đả thương mới khỏi, phong trần mệt mỏi trở về, nhưng tay lại nóng như lửa đốt. Nhiệt độ kia theo cổ tay Tiêu Cảnh Diễm truyền tới tâm, đốt đến y phải đau xót. Y đột nhiên tỉnh táo, nhặt lên chủ ý mà y đã quyết định trước khi Lâm Thù trở lại.
“Lâm huynh chắc là một đường bôn ba? Ta nghe nói huynh vừa với giải độc, thân thể đã tốt chưa?”
Câu hỏi của y nhẹ nhàng khách khí, nhưng mỗi một chữ đều ầm ầm nổ vang trong lòng Lâm Thù. Lâm Thù nhìn y, khó có thể tin tưởng, “Huynh… Những ngày qua… Chưa từng nhớ tới… Nhớ tới chuyện xưa?”
Tiêu Cảnh Diễm nở một cười gượng với hắn, trong lòng cũng là khổ sở, “Mười hai năm qua chưa từng nhớ đến… May mà huynh trưởng và mẫu thân vẫn còn đây, ta…”
“Huynh chớ có nghĩ chuyện muốn gạt ta!” Lâm Thù ngắt lời y, “Tiêu Cảnh Diễm huynh giỏi, có phải muốn trêu chọc ta?”
Lâm Thù nói như vậy, Tiêu Cảnh Diễm liền biết trong lòng hắn đã có hoài nghi. May mà Tiêu Cảnh Diễm đã thật sự hồi phục trí nhớ, điều đó có nghĩa những biện pháp đối phó Lâm Thù cũng khắc trở lại trong suy nghĩ. Y biết dựa vào sự thông minh của Lâm Thù, giờ phút này chỉ sợ càng nói càng sai, nên dứt khoát ngậm miệng không nói, thu lại biểu tình. Qua một hồi, Tiêu Cảnh Diễm có thể cảm giác được tay của Lâm Thù trên cổ tay mình ngày càng bóp chặt, y liền vùng ra, dùng sức đẩy tay Lâm Thù.
Cuối cùng, Tiêu Cảnh Diễm nhịn không được mà lặng lẽ liếc Lâm thù một cái. Đúng như dự đoán, sắc mặt người này trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm y, chớp một cái cũng không, cố gắng tìm chân chống đỡ chứng cứ phán đoán của mình.
Song, bất kể giờ phút này trong lòng Tiêu Cảnh Diễm có đau đớn hơn nữa thì y cũng nhất định không chịu cho Lâm Thù cơ hội. Từ đáy lòng thở dài một cái, Tiêu Cảnh Diễm lấy ra thái độ kính cẩn hữu lễ của ‘Tô Diễm’, nói:
“Lâm huynh? Lâm huynh thật không cần gấp gáp, thương tổn mới khỏi, nên nghỉ ngơi nhiều cho khỏe.”
Dứt lời, y trở tay bắt mạch cho Lâm Thù, lại là điệu bộ của giang hồ lang trung Tô Diễm.
Lâm Thù ngẩn ngơ bị Tiêu Cảnh Diễm bắt mạch một hồi, thời điểm giương mắt thì tay chợt thu hồi, sắc mặt hắn âm u, thanh âm lại nhẹ nhàng chậm chạp, nói, “Huynh chính là trêu đùa ta, coi như báo ứng chuyện ta lúc nhỏ chọc ghẹo huynh. Nếu huynh thật sự chưa nhớ lại thì tại sao khổ cực từ Kim Lăng xa xôi tới tìm ta?”
“Ta tất nhiên xem Lâm huynh là bằng hữu, nghe nói Lâm huynh gặp nạn, như thế nào không đến? Trùng hợp Lận Thiếu các chủ vẫn còn ở đây, mà y thuật của Lang Gia Các ở nơi nào không có danh tiếng?”
“Ồ.” Lâm Thù giễu cợt, “Tin tức ta bị thương chỉ mấy ngày đã truyền tới Kim Lăng? Thủ tướng biên quan trừ phi chiến tử, bằng không thời chiến chẳng thể ngoại truyền. Huynh không biết điểm này sao?”
Lâm Thù nói xong liền hối hận, lời ấy chính là để cho Tiêu Cảnh Diễm thừa cơ lợi dụng. Y một mực cắn chặt mình không nhớ ra thì đương nhiên đối với chuyện sa trường cũng sẽ không biết nhiều.
Nhưng Tiêu Cảnh Diễm chẳng quan tâm Lâm Thù, chỉ tự nói theo ý mình, “Trong lòng Lâm huynh tức giận? Là lỗi của ta. Vả lại… Vả lại cho dù ta không nhớ lại chuyện xưa thì ta cũng nguyện cùng huynh giao tâm, huynh…”
Lâm Thù không tiếp tục nghe lọt lỗ tai, liền đứng dậy ra khỏi màn trướng. Đúng lúc Lận Thần đi vào, bị Lâm Thù đụng phải, thiếu chút nữa ngã ngửa. Hắn muốn cùng Lâm Thù lý luận, nhưng nhìn thấy sắc mặt hai người thì chợt tỉnh ngộ, chờ Lâm Thù đi xa mới thong thả ngồi xuống, nói, “Đệ lại chui rúc vào sừng trâu làm gì thế này? Chỉ giấu giếm hắn một lần? Đệ cảm thấy có thể lừa gạt hắn?”
“… Ta chỉ nghĩ nếu Tô Diễm rời khỏi thì có lẽ sẽ không làm cho người ta khổ sở như Tiêu Cảnh Diễm.”
“… Đệ thật ngốc, còn nữa… Hai người đến hiện tại mà nói có phân biệt sao?”
Tiêu Cảnh Diễm im lặng.
Từ lúc Tiêu Cảnh Diễm nhìn thấy Lâm Thù bị thương thì đã nghĩ thông suốt loại tình nghĩa trước nay bản thân dành cho Lâm Thù là gì, vô số rối loạn dồn dập không ngừng di chuyển trong đầu y. Lâm Thù thuở nhỏ ghét y bướng bỉnh, vốn gọi y là Trâu, nói gần nói xa bảo y đần độn. Kỳ thực, Tiêu Cảnh Diễm y cho dù không so được với Lâm Thiếu tướng quân thông minh, nhưng y ngu ở chỗ nào? Huống chi, một người nếu như đối với một người khác ấp ôm nỗi vui mừng khó thể buột miệng nói ra thì người này sợ rằng là kẻ thông minh nhất trên đời, Tiêu cảnh Diễm lúc này chính là quá thông minh. Trong lồng ngực y đột nhiên minh bạch, giữa nghìn vạn phương thức tốt cho Lâm Thù, cuối cùng ngược lại chọn ra cách chính mình hiểu sai, tự chui vào ngõ cụt.
Trước đây, Lâm Thù chưa từng lừa gạt y điều gì, y đối với Lâm Thù cũng là thẳng thắn đến mức không thể thẳng thắn hơn. Vì vậy, giờ đây y muốn lừa gạt Lâm Thù chuyện gì thì cũng không biết nên lừa gạt thế nào. Y không biết nói dối, hơn nữa càng không biết trong một lời nói dối cần phải có rất nhiều lừa gạt mới tròn vẹn. Y vừa gặp lại Lâm Thù, chỉ muốn hắn ngày sau không thương tâm. Giờ đây nghe Lận Thần bắt bẻ, y mới phát hiện bản thân có thể là đã biến khéo thành vụng rồi.
Cũng may y còn biết không thể tiếp tục mắc thêm lỗi lầm, liền cố gắng nhẫn nhịn, không đi tìm Lâm Thù. May mà Lâm Thù đã giúp y tìm được một lý do viện cớ, cứ xem như y thật sự trêu đùa hắn đi.
Phía bên kia, Lâm Thù như thế nào cũng nghĩ không thông những khúc mắc luẩn quẩn bên trong. Hắn đắn đo nhiều lần, rốt cuộc kết luận Cảnh Diễm chính là đang lừa gạt hắn, nhưng lại tìm không ra lý do y gạt mình.
Chẳng lẽ Cảnh Diễm đã phát hiện tâm tư của hắn? Ý tưởng chỉ vừa xuất hiện thì chính Lâm Thù cũng cảm thấy buồn cười. Dựa vào Tiêu Cảnh Diễm tâm tư so với con trâu còn hậu tri hậu giác hơn mà có thể phát hiện thì thật sự là điều kỳ lạ. Năm đó, xuân phong trong mười dặm Kim Lăng, nữ nhi hướng tâm về Tiêu Cảnh Diễm cũng không ít. Lúc ấy mặc dù Lâm Thù đã uống cạn giấm trong hậu trù Lâm Phủ thì bản thân cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó, huống chi là Tiêu Cảnh Diễm.
Ai bảo thế sự thật thú vị như thế. Ngươi càng không dám nghĩ thì lại càng là thật.
Lâm Thù suy nghĩ nát óc cả đêm vì bận giải thích từng chuyện, sáng sớm ngày thứ hai không thể làm gì khác hơn là đi quấy nhiễu mộng đẹp của Lận Thần. Nhưng Lận Thần cùng Lâm Thù chẳng có một lời hợp nhau, không nhịn được liền muốn quyền cước đối đầu, ai ngờ lại bị một giọng nữ nhu hòa chậm rãi cắt ngang:
“Thiếu các chủ, đã xảy ra chuyện gì?”
“A, Cung Vũ cô nương… Không có, không có chuyện gì. Nàng tìm ta có chuyện? Tiểu Tô Diễm tỉnh chưa?”
“Đã tỉnh. Ban đêm ho liên tục, nhưng cũng may không giật mình tỉnh giấc. Hiện tại công tử tỉnh rồi, ta muốn mời Thiếu các chủ đến nhìn qua một chút.”
Ban đêm ho liên tục? Trong lòng Lâm Thù xoắn lại. Nhưng mà… Không giật mình tỉnh giấc? Làm sao cô nương này biết? Còn có, thanh âm cô nương này lạ tai thế kia, nàng tới Bắc cảnh lúc nào? Nghe giống như quen biết với Lận Thần?
Trong lòng Lâm Thù quả thật muốn xoắn đến không xong rồi. Hắn trừng mắt tức giận với Lận Thần, lại nhìn thấy Lận Thần tỉ mỉ chỉnh lý vạt áo, tiếu dung xán lạn đi ra ngoài, Lâm Thù cuống quýt đuổi theo. Vừa ra khỏi màn trướng, hắn liền nhìn thấy cô nương kia rất là đẹp đẽ, dung mạo lại hiên ngang, tuy rằng một thân trang phục gọn gàng nhưng không hề mất đi uyển chuyển. Nàng gật đầu với Lận Thần, “Thiếu các chủ.”
“Ai nha, không cần nghi thức xã giao, không cần nghi thức xã giao. Đi xem công tử nhà nàng một chút nào.”
Đây đến tột cùng là tình huống gì? Lâm Thù như rơi vào mây, đầu óc mơ hồ đi theo hai người đến bên trong màn trướng của Cảnh Diễm. Chỉ chốc lát sau, Lâm Thù liền rõ ràng mọi chuyện, chỉ hận phải thừa lại thời gian ‘mài răng’ rồi.
“Công tử đừng uống nước nguội, Cung Vũ giúp ngài đun nước mới.”
“…”
“Công tử cảm thấy khỏe hơn nhiều chưa? Cung Vũ đi bưng cháo tới.”
“…”
“Công tử mau nằm xuống đi nào.”
Khí trời bên ngoài trướng ngày càng lạnh nhưng đối với Lâm Thù mà nói thì bên trong trướng khô nóng vô cùng. Tâm vốn đang dằn lại của hắn cuối cùng cũng thiếu kiên nhẫn, liền hướng về phía Tiêu Cảnh Diễm, trách giọng nói, “Huynh không giới thiệu cho ta biết?”
“À, đây là Cung Vũ cô nương, là một vị bằng hữu của ta!”
“Bằng hữu?” Lâm Thù liếc mắt qua. Liệt Chiến Anh giữ chức môn thần tuyệt không nói chuyện, Lận Thần khoanh tay đứng nhìn, hiển nhiên vất vả nén cười, Cung Vũ thì thấp mi thu mắt, tác phong ôn thuận, “Cũng đúng. Ta biết Tô đại phu chỉ bất quá chưa tới một năm, cho nên không biết vài bằng hữu của Tô đại phu cũng phải.”
Dứt lời, lại một lần nữa Lâm Thù tức giận rời đi, tiếp tục bỏ lỡ thời cơ truy vấn chuyện khôi phục trí nhớ của Cảnh Diễm
Tiêu Cảnh Diễm lưu lại bên trong trướng vẫn còn lúng túng, ngượng ngùng nhìn Cung Vũ, “Cô nương đừng trách, mấy ngày gần đây huynh ấy…Khí huyết không thuận, dễ nổi giận.”
Cung Vũ cong môi, miễn cưỡng nở nụ cười. Lận Thần ngược lại nhịn không được mà cười to, giải tán đè nén trong phòng.
Tiêu Cảnh Diễm này… Lận Thần thầm nghĩ, cho dù thông suốt nhưng cũng là một ngốc tử.
~*~
Nam Sở cuối cùng không dám vọng động, Đông Hải và Đại Du đều không đủ sức gây sợ hãi, chuyện Bắc Yến cùng nội loạn bình định, tạm thời thái bình. Lương đế ở Kim Lăng nhận được tin các phe chiến thắng, quyết định Tướng lĩnh trú thủ, những người còn lại chuẩn bị hồi triều thụ thưởng. Mà, sau khi Tiêu Cảnh Vũ biết được chuyện Tiêu Cảnh Diễm đi Bắc cảnh tìm Lâm Thù thì giận đến vỡ ly, không quan tâm tới điều lệ mà trực tiếp dùng hồng nhạn truyền thư, lệnh Lâm Thù ra roi thúc ngựa hồi kinh, Xích Diễm quân trú thủ biên quan, cho đến đầu mùa xuân.
Dọc theo đường đi, Lận Thần trêu chọc rằng có phải tất cả mọi người trong hoàng thành Kim Lăng đều bởi vì một Tiêu Cảnh Diễm mà liều mạng, liền bị Tiêu Cảnh Diến ấn đúng vào huyệt vị, ra sức tấn công. Hắn lúc này mới phát hiện Tiêu Cảnh Diễm khôi phục trí nhớ càng phát sinh thú vị, bèn không đề cập tới quyết định muốn dẫn người này về Lang Gia Sơn.
Lại nói sau khi Lâm Thù biết Cung Vũ thì giống như nhiễm một loại bệnh tên gọi ‘Lận Thần’, da mặt ngày càng dày lên. Đầu tiên là bảo vết thương của mình phát đau, vô lại tiến vào xe ngựa của Tiêu Cảnh Diễm, năn nỉ Tiêu Cảnh Diễm giúp hắn ấn vào huyệt vị giải đau, bắt chẹt rất chuẩn tâm thái hiện giờ hận không thể đối với hắn hữu cầu tất ứng của y. Lận Thần thì khịt mũi coi thường hành vi của Lâm Thù, nhưng hắn cũng chẳng xấu hổ, dù sao tự có Phi Lưu đối phó với Lận Thần. Hắn chỉ cầu dính chặt bên người Tiêu Cảnh Diễm, thầm nghĩ, chờ vào cung gặp hoàng huynh, xem Tiêu Cảnh Diễm còn có thể không thừa nhận hay không.
Lâm gia Tiểu Thù bị đóa hoa Cung Vũ này làm hỗn loạn mờ mắt, lại bỏ rơi thần sắc nhu hòa lúc Tiêu Cảnh Diễm chăm chú nhìn hắn đã không hề giống lúc xưa. Hắn ngày sau rất hối hận, nếu như sớm một ngày phát hiện người này đối với mình tâm tư đồng dạng thì chẳng phải ít đi chút hành hạ hay sao.
Nhưng cũng có câu nói: chuyện tốt gặp nhiều gian nan.
Hoàn Chương 21
~oOo~
[*] – Du ký: ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch.