Tiêu Cảnh Diễm chỉ có thể là của hắn, mất mà lại được, nhất định phải thuộc về hắn.
Đó là người mà hắn đã quyết định sóng vai cả đời trong những năm tháng phong quang niên thiếu.
Khi bọn người Lâm Thù về đến Kim Lăng thì đã gần cuối năm, người đi đường vội vàng, chính là mùi vị bận rộn ngày Tết, khói lửa biên cảnh cùng bách tính trong kinh mà nói quả thật cách xa nhau. Chợ bán thức ăn phồn vinh, hán tử đi chọn món ăn liền cảm thấy thiên hạ an ninh, âm thanh truyền đi từ nhạc phường, hoàn khố[1] quang lâm ngã vào ôn nhu hương say giấc mộng, tứ hải thái bình.
Về phần tên đầu sỏ kia, cũng không phải bị người người thóa mạ, chỉ trở thành một bí mật trong những buổi trà dư tửu hậu, cho vài người bàn tán.
Ngày Tiêu Cảnh Diễm hồi kinh, Lương đế cuối cùng vẫn đến thiên lao gặp Tiêu Cảnh Hoàn.
Lương đế trẻ tuổi không thường mặc lễ phục kim tuyến, chỉ vận trên người bộ hồng sắc thường phục mà Kỳ vương trong quá khứ yêu thích. Kim quan buộc tóc, dung nhan tuấn lãng, nếu giữa mi mục xóa đi một chút trầm ổn thì đây chính là bộ dáng của Hoàng trưởng tử đứng đầu đại điện. Một chân hắn bước vào lao phòng chữ ‘Hàn’ thì liền cảm thấy hàn khí bức người, không biết Ngũ đệ kiều sinh quán dưỡng[2] này có thể chịu đựng được hay không. Từng bước từng bước càng gần, lòng càng chua xót, thời điểm hắn ngừng lại thì toàn thân hơi rét run, tựa hồ ngay cả mi mục tinh tường của hắn cũng phát lạnh.
Tiêu Cảnh Hoàn vốn tựa vào góc tường, khi nhìn thấy Thiên tử thì không nhanh không chậm đứng lên. Hơn nửa tháng cầm tù trong tối tăm mù mịt tựa như đã mài đi tất cả góc cạnh của hắn. Hắn cố hết sức đứng thẳng, cổ còn hơi uốn cong, thời điểm giương mắt nhìn Tiêu Cảnh Vũ liền có hơn mấy phần vị đạo sợ sệt, như thể lúc hắn còn bé lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng trưởng huynh.
“Ngũ đệ.” Tiêu Cảnh Vũ mở miệng, nhưng có vẻ như toàn bộ lao phòng càng thêm yên tĩnh, “Đệ muội bình an, nàng đã có mang ba tháng rồi.”
Phảng phất một chùm ánh sáng tựa như sấm sét đánh vào, xóa đi sự mốc meo u ám trong lòng của Tiêu Cảnh Hoàn. Hắn nhìn Lương đế bằng ánh mắt không thể tin, trong nhãn thần chậm rãi xuất hiện nộ ý cùng hối hận ít ỏi. Hắn muốn dùng sự tức giận che giấu phần hối hận kia, nhưng hắn biết bản thân không gạt được ánh mắt của vị Hoàng trưởng huynh này. Cho nên, hắn run rẩy, muốn quỳ xuống khẩn cầu vài điều, nhưng hai chân lại bị lực giam cầm ở nơi nào, không thể di chuyện dù chỉ một chút.
Tiêu Cảnh Hoàn không biết bộ dáng của hắn ở trong mắt Tiêu Cảnh Vũ cực kỳ giống một hài tử luống cuống. Đều nói người đáng hận cũng phải có chỗ đáng thương, những chuyện lúc xưa Tiêu Cảnh Hoàn đối xử với Thất đệ của hắn làm cho Lương đế có nhiều thống hận, nhưng hôm nay ở trong lao phòng này, Lương đế lại có nhiều thương hại. Đều là thiên gia cốt nhục, vì sao chưa từng có tình thân? Tiêu Cảnh Vũ không đến mức ngây thơ, so với thế nhân luôn có nhiều hơn mấy phần đồng tình. Giờ phút này nhìn thấy Tiêu Cảnh Hoàn, Lương đế không tiếp tục mang tâm tư trách cứ, chỉ sinh ra cảm giác đau thương thay cho Tiêu Cảnh Diễm. Y không hề có một phần dã tâm nhưng cuối cùng lại vì dã tâm của mọi người mà gánh chịu nhiều vất vả.
“Trẫm đưa nàng và mẫu gia rời khỏi, còn có đệ đệ từng nhậm chức ở Đại Lý Tự, cùng nhau trở về thôn quê. Từ nay về sau làm một bách tính bình thường, an ổn sống qua ngày mà thôi.”
Tiêu Cảnh Hoàn nghe vậy liền nhắm lại đôi mắt, khóe mắt khô khốc không chảy ra một giọt nước. Hắn cũng lười giả trang bộ dạng của con cá sấu tham lam, chỉ thu lại tâm thần, úp sấp xuống đất, nói, “Tạ bệ hạ ân điển.”
Lương đế không đáp không tránh, cũng không gọi Tiêu Cảnh Hoàn dậy, chỉ lẳng lặng nhìn hắn một buổi như thế, bao nhiêu thương tiếc đều tan chảy trong ánh mắt, nhưng khi mở miệng đã là Thiên tử uy phong, gằn từng chữ một, “Còn có một chuyện, mong ngươi hiểu được.”
Tiêu Cảnh Hoàn chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Hoạt quốc bị diệt tại Thành An thập bát niên… Ngươi là Ngũ tử của tiên phụ hoàng và Quý tần Tường tần quá cố, Đại Lương ta đã từng phong danh hiệu… Dự vương.”
Tiêu Cảnh Hoàn cuối cùng kịch liệt run rẩy, miệng không ngừng niệm ‘không thể nào’, nhất thời lại chán nản ngã xuống, lẩm bẩm hối hận. Sự nhếch nhác này nơi nào có phong thái của Ngũ Châu thân vương của Tiên đế năm đó.
Trong lòng bỗng dưng buông lỏng, Tiêu Cảnh Vũ thiếu chút nữa bật cười, điều này thật sự là giải hận. Tiêu Cảnh Hoàn và và bầy người lòng dạ tiểu nhân của hắn suýt nữa đã đem Lương đế dồn ép thành bạo quân, máu chảy nghìn dặm, thi thể đầy đất. Đây là thù hận, bởi vì huyết thống nên càng khắc sâu thêm, nhưng cũng bởi vì huyết thống mà không thể phục thù.
Hôm nay, coi như kết thúc.
Tiêu Cảnh Vũ lay động ống tay áo, bước ra khỏi lao ngục âm u băng lãnh, nhẹ nhàng đi về hướng hoàng cung. Hắn đã không kịp chờ đợi, muốn gặp ngay ấu đệ không hề nghe lời của mình.
~*~
Lần này, Tiêu Cảnh Diễm trước khi hồi cung vẫn là trở về Lâm phủ. Hoa phục hôm đó Lương đế ban thưởng chưa từng mặc cuối cùng vẫn trói buộc trên người Tiêu Cảnh Diễm, thật là trói buộc. Một nhóm người ‘bắc thượng nam xuôi’, tuy là dựa vào số đo thời niên thiếu để thay đổi một chút, nhưng lúc này mặc lên người Tiêu Cảnh Diễm lại quá lớn, tiếp tục thay đổi thì không còn kịp, nên đai lưng kia buộc lòng phải kéo chặt lại, siết đến nỗi thiếu chút nữa Thất hoàng tử đã la lên vì đau.
Tiêu Cảnh Diễm rất là bất mãn, kéo kéo vạt áo rộng thùng thình, nhìn con mắt như sinh trưởng trên người mình của Lâm Thù, nói, “Y phục này sao lại nặng nề như thế, ngày xưa ta cũng ăn mặc rườm rà vậy sao? Có phải quá phiền toái hay không?”
Một thân áo dài kim hồng sắc đúng là phức tạp, nhưng đây là bộ đẹp mắt nhất trong tất cả váy áo. Lâm Thù tuyệt đối sẽ không nói cho Tiêu Cảnh Diễm biết tư tâm của mình, ngoài miệng chỉ đáp, “Dĩ nhiên, tất cả thường phục của Hoàng tử đều như thế. Huynh nhớ một chút Hiến vương và Dự vương đã gặp qua đi, có phải đều như vậy hay không? Đến đây một chút, phát quan này cũng phải thay đổi.”
Nhìn chằm chằm phát quan trong tay Lâm Thù một lúc, Tiêu Cảnh Diễm rất xác định đó là Ngũ Châu quan, trong lòng đại khái hiểu được ý tứ muốn phân đất phong hầu của Hoàng trưởng huynh. Nhưng y quả thật không mong kinh thành lại sinh ra biến động, huống hồ, coi như hôm nay lật án, truy nã xử trảm Hạ Giang thì y chung quy vẫn là một ‘người chết’. Trước tiên, bất luận là ẩn hoạ trong lời nói của quỷ thần hay quang luận cùng mặt mũi của Tiên đế thì khi truyền đến tai hậu thế tất nhiên không thể dễ nghe.
Tiêu Cảnh Diễm đã nghĩ xong lý do khước từ, dù sao y cũng không thể lưu lại kinh thành lâu dài, tệ nhất thì bất quá mặt dày làm nũng ăn vạ, Hoàng trưởng huynh dù sao cũng sẽ chiều theo y.
Tới thời điểm hiện tại…
Y còn là Tô Diễm ‘chưa phục hồi trí nhớ’, tự nhiên không nhận biết cái gì là Ngũ Châu quan, hiện nay đeo lên, coi như lòng thầm thoải mái một lần, dù sao lúc ngồi xe ngựa vào cung cũng không có người nào thấy.
Ngoan ngoãn đưa đầu mặc cho Lâm Thù kéo căng tóc của mình, Tiêu Cảnh Diễm không nhìn thấy nghi ngờ cùng tinh quang trong mắt Lâm Thù. Y chỉ âm thầm suy tư về khoảng thời gian một năm ngắn ngủi như thế nào, lúc chia lìa có lẽ đau đớn ra sao, hoàn toàn đắm chìm trong buồn thương lan tràn trước thời hạn.
Tay nghề của Lâm Thù suy cho cùng chính là kém cỏi. Hắn chưa từng hầu hạ qua bất luận kẻ nào, coi như lúc nhỏ có giúp mẫu thân chải tóc thì cũng chỉ là hứng thú của trẻ con, tạo dáng một chút, làm gì có chuyện thật sự buộc tóc. Tiêu Cảnh Diễm đối với hắn vô cùng khoan dung, dù bị hắn kéo đau cũng chỉ là nhăn mặt cau mày, không nói một lời. Mãi đến khi Cung Vũ đứng bên cạnh cuối cùng nhìn không nổi, liền tiến lên hành lễ nói, “Lâm Thiếu tướng quân, hay là để Cung Vũ làm cho.”
“Không cần.” Lâm Thiếu tướng quân cứng ngắc trả lời, “Một lần lạ, hai lần quen.”
“… Vậy Cung Vũ chỉ ngài được không? Sẽ tiết kiệm một chút thời gian mò mẫm, không đến nỗi làm lỡ mất giờ vào cung.”
Thái độ ôn hòa như thế, lời nói uyển chuyển như thế, dù đáy lòng Lâm Thiếu tướng quân lại tiếp tục không thoải mái nhưng cũng biết bản thân không có nhiều kinh nghiệm, hạ thủ cũng chẳng biết nặng nhẹ, càng đau lòng khi Cảnh Diễm lặng lẽ bảo hộ mình. Hắn nhất thời áy náy, muốn tìm một kẽ hở mà rúc vào, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng đem lược sừng trâm ngọc ý thức kín đáo đưa cho Cung Vũ, còn mình lui qua một bên nhìn.
Mười ngón tay nhỏ và dài của Cung Vũ xanh nhạt tựa ngọc bích, đặt lên màu tóc đen như mực của Tiêu Cảnh Diễm thật là đẹp mắt. Nàng nhu hòa chậm rãi chỉnh lý lại mái tóc dài đã bị Lâm Thù làm rối, lại linh hoạt kéo lên một búi tóc, sau khi đem phát quan cẩn thận chụp vào thì ôn thuận đưa lại trâm cài tóc vào tay Lâm Thù, hời hợt nói, “Thiếu tướng quân chỉ cần cài trâm vào là được.”
Lâm Thù ngơ ngác làm theo lời nàng, đem trâm đẩy mạnh vào tóc đen của Tiêu Cảnh Diễm, không biết nên nói gì với Cung Vũ.
Bày tỏ cảm tạ? Nàng hầu hạ người trong lòng nàng, Lâm Thù có cái gì tốt mà phải tạ ơn? Khen ngợi tay nghề nàng giỏi? Nếu sau này Lâm Thù có thể mỗi ngày giúp Tiêu Cảnh Diễm buộc tóc mặc y phục thì tay nghề của hắn tuyệt đối không thể thua kém một Cung Vũ bé nhỏ này.
Rốt cuộc vẫn là một ngọn lửa ghen, sợ nữ nhi thông minh ôn nhuận như vậy chiếm đóng bên cạnh Cảnh Diễm, hết lần này đến lần khác còn là một đôi bích nhân, khiến thế nhân phải ca ngợi, không có vị trí của Lâm Thù hắn.
“Lâm huynh? Vì sao lại thất thần rồi, đang suy nghĩ chuyện gì? Không sao, ta không trách Lâm huynh. Lâm huynh còn chưa thú thê, dẫu không biết những chuyện này thì cũng không có gì kỳ quái.”
Hì.
Hì hì.
Lâm Thù bất ngờ nhìn thẳng vào đôi mắt mang hàm ý trêu chọc của Tiêu Cảnh Diễm, ngược lại không nhịn được mà cười lên. Hắn rất nhanh đã ném đi mấy cái phiền não không có thành tựu kia. Đúng rồi, Lâm Thiếu tướng quân vì cớ gì phải cùng một nữ nhi so đo. Tiêu Cảnh Diễm chỉ có thể là của hắn, mất mà lại được, nhất định phải thuộc về hắn.
Đó là người mà hắn đã quyết định sóng vai cả đời trong những năm tháng phong quang niên thiếu.
~*~
Giằng co mất nửa ngày mới vào cung, còn bắt đương kim bệ hạ phải chờ đợi. Tiêu Cảnh Vũ nhìn thấy hai thanh niên toàn thân hoa phục phong thần tuấn lãng, bước chân trầm ổn đi về phía hắn, cuối cùng mới trút được tức giận trong lòng. Kêu trời, trời không đáp, gọi đất, đất chẳng linh, ai bảo hắn đối với hai đệ đệ này không thể nổi cáu, cho dù có đợi thêm đến bữa tối thì hắn chắc hẳn cũng là cam tâm tình nguyện.
Nhất là ấu đệ sau mười hai năm trở về luôn mặc một thân tố y thuần bạch, lần này nhìn thấy hồng y đoan đoan chính chính đứng ở nơi đó, sự thay đổi này có thể nào không làm cho người vui vẻ. Hắn nhìn hai tay Tiêu Cảnh Diễm hợp lại, xa xa bái xuống một cách cao thẳng mà phương nhã, trong lòng liền xuất hiện cảm giác khuây khỏa. Hắn vội vã đi tới, đích thân đỡ ấu đệ bất tỉnh tâm của mình đứng dậy, thở dài nói:
“Tốt, cuối cùng đã chịu trở về rồi sao? Huynh trưởng ta đây rốt cuộc không sánh bằng một Tướng quân dũng mãnh, hôm nay đệ đã học được tiên trảm hậu tấu rồi. May mà sắc mặt không tệ, nếu không sau này ngay cả phủ cũng không phân, trực tiếp nuôi trong cung thôi. Chỉ là vẫn gầy, phải nói Tĩnh di bồi bổ tốt nhất cho đệ. Lần này, nếu Tĩnh di lại lôi kéo đệ đến đau lòng rơi lệ thì chớ có nhìn ta, ta nhất định không giúp đệ!”
“Nói hay như thể lần trước hoàng huynh có giúp đệ vậy.”
Tiêu Cảnh Vũ vui vẻ cười một tiếng, không thể so đo với oán trách của Tiêu Cảnh Diễm. Tất cả lời của y lọt vào lỗ tai hắn đều là ấu đệ đang làm nũng, cao hứng còn không kịp nữa.
Lâm Thù đứng một bên nghe hai người bọn họ đối thoại thân mật, trong lòng lại lần nữa tính toán phải như thế nào vạch trần lời nói dối của Tiêu Cảnh Diễm. Hắn hiện nay hoàn toàn cho rằng Tiêu Cảnh Diễm muốn trêu đùa hắn, không nhanh không chậm chờ đợi thời điểm phản tướng đối phương.
Sự chờ đợi của Lâm Thù kéo dài thẳng đến ngày Tết, chờ đến mức hắn hận không được lập tức gõ cho xương sọ mình mở ra, sau đó gõ qua xương sọ Tiêu Cảnh Diễm, nhìn xem bên trong có phải là hai khối tương hồ hay không.
Mà giờ khắc này, Lâm Thù chỉ đi theo hì hì cười, nghe Tiêu Cảnh Diễm cùng Lương đế hàn huyên qua lại. Thời gian ngẫu nhiên quá dài, lại còn phải giả vờ hơi lộ ra bộ dạng xa lạ, trong lòng hắn cực kỳ thay Cảnh Diễm kêu than mệt mỏi.
Chỉ là, Tiêu Cảnh Diễm quả thật đối với vị Hoàng trưởng huynh này rất có vỏ ngoài, vài ba lời nói liền thuyết phục Lương đế không bắt mình xuất hiện trong yến tiệc ở hoàng cung, chỉ tham gia yến tiệc của gia đình là được. Lâm Thù ở bên cạnh chép miệng khen ngợi, cảm thấy sự vật trong thiên hạ này sinh sinh tương khắc, nói không chừng Tiêu Cảnh Diễm chính là mệnh môn của Lương đế.
Lại không khỏi mỉm cười, Thất hoàng tử điện hạ nào chỉ là mạch nhãn của Hoàng đế bệ hạ. Giống như Lận Thần đã nói, sợ rằng nếu Cảnh Diễm là một cô nương thì tứ phía trong kinh thành lập tức nổi lên lời đồn đại, nói rằng y là người hại nước hại dân.
Bên trong hòa thuận vui vẻ, ngoài điện thị tòng run rẩy như kinh sợ điều gì, nhưng cũng không thể không chạy đến báo. Hắn nói nghịch phạm Tiêu Cảnh Hoàn tự vẫn trong ngục, Tiên hoàng hậu Ngôn thị ở Tây Cung náo loạn, đòi gặp đương kim bệ hạ.
Hoàn Chương 22
~oOo~
[1] – Hoàn khố: quần áo lụa là, bảy tỏ thân phận phú gia tử đệ.
[2] – Kiều sinh quán dưỡng: được cưng chiều từ nhỏ.
~oOo~
1. Ngọt đến sâu răng rồi.
2. Tiểu Thù ghen thấy cưng quá.
3. Vũ ca y như papa của Diễm Diễm.
4. Đếm ngược: còn năm chương nữa.