Một đám đàn ông mồm năm miệng mười khiến cho An Hân Hân choáng mắt, không ngờ ở đây lại có nhiều người ẩn nấp như vậy. Kinh ngạc hơn chính là, mỗi người bọn họ đều mặc áo chống đạn, mang theo súng ngắn.
Cảnh sát?
Một đôi hỏa nhãn kim tinh của Đường Quan Vũ bắn quét về phía bọn họ. "Đương nhiên tôi biết cô ấy không thể nói chuyện, bằng không tôi bịt miệng của cô ấy làm gì. Chỉ là tôi không muốn cô ấy thét lên làm hỏng chuyện lớn của chúng ta thôi!"
Đôi mắt đẹp dưới lông mi trừng lại nhìn người đàn ông đeo kính đen, nếu không cho phép cô nói chuyện, vậy liên tục hỏi cô như vậy để làm chi hả? Ăn no không có chuyện làm sao?
"Hình như là cô ấy vô tình đi tới đây, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu đừng mắng cô ấy nữa." Phương Ngọc Văn nói.
Nói đúng rồi, An Hân Hân nhìn về phía người đàn ông giúp cô nói chuyện. Dáng dấp của anh nhã nhặn đẹp trai, dường như tương đối hiểu lý lẽ, cũng không thô lỗ, không phân rõ phải trái như người đàn ông đeo kính đen này.
"Tôi đang nói cho cô ấy biết tính nguy hiểm, nếu không xảy ra chuyện gì thì sao!"
Hai mắt của An Hân Hân trợn lên nhìn người đàn ông đeo kính.
"Cậu đừng hung dữ như vậy, cẩn thận hù dọa người ta đấy."
Hai mắt lại liếc về phía người đàn ông nhã nhặn đẹp trai kia.
"Bị tôi hù sợ còn đỡ hơn bị mất cái mạng nhỏ này."
Con ngươi lại trừng về phía người đàn ông đeo kính.
"Lúc nào cậu cũng hung bạo như vậy, chẳng trách đều hù dọa con gái người ta bỏ chạy."
Đôi mắt tiếp tục liếc về phía người đàn ông nhã nhặn đẹp trai.
"Tôi hung bạo? Tôi chỉ đang nói cho cô ấy nghe lời thật thôi."
"Nói chuyện với cậu không đầu không đuôi, tôi bảo đảm cô ấy nhất định nghe không hiểu."
"Tôi đã nói cho cô ấy biết nơi này rất nguy hiểm rồi, sao lại nghe không hiểu chứ?"
Ôi, đúng là tôi nghe chả hiểu gì cả!
Hai mắt của cô đảo tới đảo lui nhìn hai người đàn ông kia, tình hình bây giờ là như thế nào vậy? Nói tướng thanh* sao? Hai người này chỉ lo nói chuyện của mình, còn cô giống như một con tin bị vây khốn, miệng bị bịt lại, muốn chen vào nói cũng không được.
(* tướng thanh, còn gọi là tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Đường Quan Vũ nhìn về phía cô, thấp giọng cảnh cáo: "Tôi cho cô biết, tôi ghét nhất là nghe tiếng thét của đàn bà, nếu như tôi buông tay ra, cô có thể bảo đảm không thét lên không?"
Cô gật đầu một cái, bởi vì hiện tại cô căn bản không biết mình có lý do gì để thét lên.
"Cô chắc chắn?" Anh không an tâm, hỏi lại lần nữa.
Cô gật đầu thêm cái nữa, anh nhìn chằm chằm vào cô, suy tính một lát, cuối cùng mới quyết định buông tay ra.
Rốt cục, miệng bị bịt chặt cũng lấy được tự do, đang muốn hỏi bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì miệng của cô lại bị một bàn tay to bịt trở lại.
"Có người tới!" Đường Quan Vũ ôm lấy cô tránh ở một bên, Phương Ngọc Văn cùng những người khác cũng nhanh chóng trốn đi. Kết quả, cô lại giống như con tin bị người đàn ông đeo kính đen vững vàng trói chặt lại. Mặc dù cô không biết xảy ra chuyện gì, nhưng từ vẻ mặt căng thẳng và không khí khẩn trương tản mát ra trên thân bọn họ, cô biết có chuyện xảy ra cho nên cũng dè dặt cẩn thận theo, không dám lộn xộn.
Dưới lầu, cô nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, người tới không chỉ có một, nghe qua hình như là một nhóm người, còn có thể nghe thấy đối thoại của bọn họ.
"Chỗ này an toàn chứ?"
"Đương nhiên rồi, nơi này là cao ốc, nằm ở trong khu náo nhiệt, sẽ không có ai nghi ngờ đâu."
"Mày cũng thật can đảm, dám bố trí địa điểm ở chỗ này, đối diện là cục cảnh sát đấy."
"Mày chưa từng nghe qua câu nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất sao? Bọn cớm đó tuyệt đối không ngờ rằng chúng ta cất đồ ở đây."
"Mày có khóa giả sao?"
"Khóa giải thì có ích lợi gì, đồ của tao so với khóa giả còn xịn hơn."
"Thần thần bí bí, rốt cuộc là cái gì, mau cho tao xem."
"Nếu tao là mày, tuyệt đối sẽ không tùy tiện đụng vào cái nắm cửa này."
"Có ý gì? Chẳng lẽ mày ——"
"Ha ha, nếu có người cố gắng mở cái nắm cửa này thì sẽ khởi động cơ quan, không đến năm bước, người xông vào sẽ bị bom tao cài nổ cho banh xác."
An Hân Hân kinh hãi trong lòng. Bom? Trời ạ, trong phòng kia có bom? Cô gần như không dám tin vào lỗ tai của mình, thì ra mình đã xông vào một nơi nguy hiểm như vậy mà không hay biết gì, hiện tại rốt cuộc cô đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
Nghĩ đến vừa rồi thiếu chút nữa mình lỡ tay đụng vào cơ quan bị nổ cho banh xác, không khỏi rùng mình một cái, cũng hiểu vì sao người đàn ông đeo kính đen lại tức giận như vậy.
Nếu không phải anh kịp thời kéo cô ra, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi. Nghĩ tới đây, cô không nhịn được mà rụt người lại dựa sát vào lòng anh, cố gắng tìm một chút cảm giác an toàn ở trong khuỷu tay cường tráng này, có thể trấn an trái tim hoảng sợ của cô.
Đường Quan Vũ hướng về những người khác làm một ám hiệu, sở dĩ bọn họ trốn đi, chính là chờ đối phương giải trừ cơ quan, như vậy có thể sẽ bớt phiền hơn.
Phương Ngọc Văn làm một thủ thế sau đó lặng lẽ tiến tới, những người khác lần lượt đi theo. Đường Quan Vũ cũng tính vào theo, nhưng vừa bước chân ra lại nhớ tới mình vẫn đang ôm một phiền toái trong người, vì vậy buông cô ra, cũng nghiêm túc thấp giọng ra lệnh cho cô.
"Đợi ở chỗ này không cho phép chạy loạn, biết không?" Đợi cô gật đầu đảm bảo, anh lập tức xoay người lại đuổi theo Phương Ngọc Văn.
An Hân Hân trốn ở phía sau nhìn bọn họ từ từ đến gần căn phòng kia, cũng không khỏi lo lắng cho bọn họ. Bình thường chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng cảnh sát truy bắt kẻ xấu ở trong rạp hoặc là trên tivi, không nghĩ tới sinh thời, cô thậm chí còn có cơ hội đích thân trải qua kỳ cảnh này.
Thật ra cô có thể thừa dịp này chạy trốn đi, nhưng hai chân lại không nghe lời cứ dính tại chỗ, trái tim ‘thình thịch thình thịch’ đập nhanh.
Sắc mặt Đường Quan Vũ rét lạnh, lúc ánh mắt sắc bén như báo săn nhìn trúng mục tiêu thì luôn trầm tĩnh như vậy, đây là điềm báo anh sắp vươn móng ra bắt lấy con mồi.
Không hề báo động trước, anh dẫn đầu vọt vào trong phòng, hành động như sấm, nhanh như Jaguar*, Phương Văn Ngọc và những đồng đội khác đi sau anh cũng đồng lời xông lên như bay, nhanh nhẹn như ảnh.
(* báo đốm của Mĩ. Tên Jaguar có nghĩa là “con thú có thể giết chết con mồi chỉ bằng một cú nhảy”)
Phương Văn Ngọc và anh vô cùng ăn ý, một người tấn công bên trái thì người còn lại tấn công bên phải, một người công kích ở trên thì người kia chiếm đóng ở dưới, hợp tác khắng khít, phối hợp không chê vào đâu được.
Đánh bất ngờ đối với bọn họ rất có lợi, không tới một phút, đã đánh cho năm tên kia đến mức đầu óc rối mù, Đường Quan Vũ đánh mấy tên này đến khi mặt mũi bầm dập sau đó mới ném vào một chỗ.
"Ai là đại ca?"
Năm người im lặng một hồi, không ai trả lời, Đường Quan Vũ không nói lời nào hung hăng đạp một cước vào chân bị thương của một người trong đó, đối phương đau đến mức liên tục khóc thét.
"Không nói thì tao sẽ đạp gãy chân mày."
Đối phương đau đớn vội vàng dùng tay chỉ chỉ người bên phải gần nhất. "Là, là hắn ta."
Ánh mắt sắc bén của Đường Quan Vũ đổi vị trí nhìn sang người bên phải, sau khi đánh giá trên dưới liền lạnh giọng hỏi: "Mày là đại ca?"
Khiếp sợ khí thế hung mãnh của anh, cùng với bản lĩnh lợi hại sau khi được thưởng thức qua, đối phương sợ hãi cúi đầu, lắp bắp trả lời: "Đúng… Đúng vậy."
Đường Quan Vũ chậm rãi nheo mắt lại, vừa nắm chặt nắm đấm rắc rắc vang lên, vừa nói: "Chế tạo bom, là chủ ý của mày?"
Gã ta sợ hãi gật đầu thừa nhận."Đúng, đúng vậy."
"Cướp ngân hàng, cũng là chủ ý của mày?"
" Đúng, đúng vậy."
"Bắt con tin đi, cũng là chủ ý của mày?"
"Đúng…"
"Rất tốt!" Quả đấm của Đường Quan Vũ đột nhiên không chút lưu tình nện xuống, chỉ là không phải đánh người tự nhận mình là đại ca, mà là tên ở bên phải gã nhìn dung mạo rất đỗi tầm thường.
"Oa oa!" Đối phương đau thấu trời xanh quát to một tiếng."Sao, sao mày lại đánh tao?"
Anh tóm lấy cổ áo của đối phương, hơi thở phun lên máu mũi đang chảy của người kia. "Mày cho rằng tìm người thay thế là có thể lừa gạt được tao? Theo tao thấy, mày mới là đại ca chân chính của bọn họ, đúng không."
Người đàn ông hiển nhiên khiếp sợ với phán đoán của anh. "Làm sao mày biết?"
"Bởi vì ánh mắt của bọn họ nhìn lên người mày nhiều nhất."
"Vậy cũng không có nghĩa tao chính là đại ca!"
"Còn muốn giả vờ hả!" Vừa nói vừa nện một quyền vào đối phương.
Dựa vào kinh nghiệm phá án nhiều năm tích lũy được, làm thủ hạ bình thường sẽ chờ đại ca nhắc nhở hoặc ra mệnh lệnh, cho dù tận lực che giấu, nhưng ánh mắt của bọn hắn vẫn sẽ không tự chủ được mà liếc về phía đại ca như cũ, lập tức lộ ra chân tướng.
Phương Ngọc Văn cùng những cảnh sát khác vội vàng dọn dẹp hiện trường, có người gọi điện thoại liên lạc với cục cảnh sát, có người ở trong phòng cẩn thận lục soát, đợi sau khi kiểm tra toàn bộ nơi này, Phương Ngọc Văn đi tới ghé vào bên tai anh thấp giọng nói một câu ——
"Không tìm thấy."
Không tìm thấy? Đường Quan Vũ nhíu chặt mày, sau khi chế phục được bọn cướp, lại phát hiện cô gái bọn họ muốn cứu không thấy đâu, anh trừng mắt về phía đại ca của bọn cướp.
"Người đâu? Chúng mày giấu cô gái kia ở đâu rồi?"
Đại ca bọn cướp lộ ra sắc mặt nham hiễm. "Ha ha ha ——" một quả đấm bất ngờ đánh xuống.
"Cười cái gì mà cười? Cô gái kia ở đâu?" Đường Quan Vũ mặt không đổi sắc hỏi.
"Mày dám đánh tao! Không muốn mạng của cô ta nữa sao?"
Lại nện xuống thêm một quyền, nhưng lần này người động thủ là Phương Ngọc Văn. "Cô gái kia ở đâu?"
"Chúng, chúng mày đánh tao! Tao chết cũng không nói cho chúng mày biết! Tao muốn để cho đám cảnh sát chúng mày không tìm được con tin, mất hết mặt mũi, không có cách nào bàn giao lại được!"
Muốn uy hiếp bọn họ? Giỏi lắm.
"Tao thấy nếu không đánh gãy tay mày thì chắc là mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ!"
"Chúng mày dám dùng hình phạt riêng? Cẩn thận tao tố cáo chúng mày!"
Những cảnh sát khác nghe thấy hai chữ tố cáo này đều lộ ra vẻ mặt khó xử.
"Hắn nói muốn tố cáo chúng ta, làm sao bây giờ?"
"Cái này thật là phiền não, tổ trưởng sẽ mắng chúng ta mất."
"Nếu đánh gãy tay hắn, hắn vẫn có thể tố cáo chúng ta."
"A Vũ, theo tôi thấy, không bằng nhổ sạch răng của hắn đi, để cho hắn không có cách nào nói chuyện."
Nói xong, tất cả mọi người đều xoa tay hăm he, còn lộ ra nụ cười nham hiểm, một bộ dáng mạnh mẽ ngoan độc chuẩn bị vận dụng hình phạt riêng, hù dọa đối phương bay mất nửa cái mạng.
"Chúng, chúng mày đừng làm loạn!"
Đường Quan Vũ cố ý gật đầu một cái. "Đề nghị này không tồi, nếu hắn không chịu nói, vậy thì giao cho mấy cậu xử lý đi."
Hù dọa bọn cướp là kỷ xảo bọn họ hay dùng, mục đích chính là muốn ép bọn chúng nói ra tung tích của cô gái kia.
Anh giao bọn cướp cho các cảnh sát khác, còn mình thì đứng ở một bên xem kịch vui. Đột nhiên khóe mắt dường như thoáng nhìn thấy cái gì đó, anh cảnh giác nhìn sang bên cạnh, không khỏi ngơ ngẩn.
Có người đang ở trong phòng rảnh rỗi qua lại, chính là cô gái ở quán cơm An Tâm kia.