Lắng Nghe Trái Tim Anh

Chương 5: Chương 5: Chương 3.1




Cô biết ngay mà, tiếng kêu cứu kia quả nhiên là từ trong căn phòng này truyền tới.

Khi cô mở cái nắp của hộp giấy trên bàn ra thì chân tướng cuối cùng cũng rõ ràng, thì ra vật nhỏ này đang cầu cứu! Oh —— vật nhỏ đáng thương, đừng lo lắng, chị tới cứu em đây.

Khi cô muốn vươn tay ra ôm lấy vật nhỏ kia, chợt cái nắp trên tay còn chưa kịp để xuống thì cổ áo đột nhiên bị người ta xách lên, cái nắp trên tay không cẩn thận rớt xuống đất, cả người cô bị xách qua một bên, sao đó là truyền đến tiếng gầm nhẹ của đàn ông.

"Cô ở đây làm gì?"

Sắc mặt Đường Quan Vũ còn thúi hơn cả đậu hủ thúi vạn năm, vừa nhìn thấy cô ở trong phòng sờ đông sờ tây, hại anh phải vội vàng đi tới tóm lấy cô. Cô gái này không ngoan ngoãn ở bên ngoài đợi anh, cho là anh đang đi đạo ngoài đường, xem nơi này là cửa hàng sao?

"Ôi chao, đừng kéo mà." Người này sao lại thô lỗ như vậy chứ, xách cổ áo của cô tựa như xách một con mèo nhỏ, cô không nhịn được mà kháng nghị. "Anh làm gì vậy hả?"

"Tôi mới là người muốn hỏi cô làm gì ở đây? Ai cho phép cô đi vào hả!"

"Bởi vì tôi phải cứu nó á."

"Cứu ai?"

"Nó."

Đường Quan Vũ nghi hoặc nhìn theo ngón tay của cô nhìn đến cái hộp giấy trên bàn, anh nửa tin nửa ngờ kéo cô đi đến trước cái bàn, lại nhìn thấy một con chuột hamster màu vàng nằm trong hộp

"Cô chỉ chính là con chuột chết này?"

"Nó vẫn chưa có chết, hơn nữa nó không phải là chuột thường, mà là chuột hamster vàng đấy." Cô cải chính, tiếng kêu cứu mình nghe được ở bên ngoài chắc chắn là của con chuột hamster này rồi, chuột hamster đáng thương, nhất định là mấy ngày nay chưa ăn gì, nó vẫn luôn than đói bụng đó.

Anh như gặp phải quỷ trừng mắt nhìn cô. "Cô muốn cứu nó?"

"Các anh có thể cứu người, tại sao tôi không thể cứu con chuột hamster này? Có thể buông cổ áo tôi ra được chưa? Con chuột hamster này đã sắp đói chết rồi, không tới cứu sẽ không kịp nữa đâu."

Cô gái này chạy đến đây chỉ vì muốn cứu con chuột hamster đó? Thật sự là rất kỳ quái lại rất không có đạo lý rồi, hành tích* khả nghi, đang muốn thẩm vấn cô lại nghe thấy tên đại ca kia gầm lên. (* dấu vết hoạt động)

"Muốn cứu cô gái kia thì thả bọn tao ra! Nếu không thì đừng hối hận đấy! Đã muộn sắp không kịp rồi!"

Phương Ngọc Văn túm lấy cổ áo của gã, không khách khí chất vấn: "Có ý gì?"

Gã đại ca lộ ra nụ cười gian. "Cô gái kia cũng giống như con chuột này, đói bụng mấy ngày rồi, nếu mày không thả bọn tao đi, sẽ không có ai cho cô ta ăn, hiện tại cô ta hẳn cũng sắp hấp hối rồi nhỉ? Nếu như cô ta đói chết, thì chính là do chúng mày hại chết, chứ không phải là tao!"

Nghe xong lời này thì cảm thấy không ổn, nhiệm vụ chủ yếu lần này của bọn họ trừ bắt tội phạm ra, còn phải cứu cô gái làm con tin trở về. Nếu như mạng của cô gái này đang gặp nguy hiểm, vậy chứng tỏ thời gian rất cấp bách rồi.

"Má nó! Tên điên!"

"A Vũ, chúng ta đánh đám người này thành tàn phế, xem bọn hắn có nói không!"

"Tán thành!"

Đám cảnh sát đều đã rất muốn thu thập đám cướp này một trận, chỉ chờ một tiếng của A Vũ nhà mình.

"Trừ phi mày thả bọn tao ra, nếu không cho dù đánh bọn tao thành tàn phế, bọn tao cũng sẽ không nói!"

"Đúng, không nói!"

"Đánh chết cũng không nói!"

Lần này đám cướp cực kỳ hợp tác, bọn hắn biết đây là cơ hội đàm phán duy nhất, phải biết rằng muốn làm đại sự, nếu không có chút đầu óc thì không được, cô gái kia là lợi thế đàm phán duy nhất của bọn hắn, tuyệt đối không thể dễ dàng thỏa hiệp được.

Đường Quan Vũ suy tính một chút, anh nhìn về phía Phương Ngọc Văn, hỏi ý kiến của bạn.

"Cậu cảm thấy thế nào?"

"Theo tôi thấy, lời bọn hắn nói có thể là thật."

"Cậu tin lời nói dối của bọn hắn?"

"Không tin, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm như vậy, dù sao chúng ta vẫn chưa tìm thấy cô gái kia, không phải sao?"

"Cậu muốn thả bọn hắn đi?"

"Không muốn, nhưng trừ như vậy ra, còn có biện pháp gì đây?"

Đường Quan Vũ hiểu ý của Phương Văn Ngọc, căn cứ vào tuyến báo của bọn họ, vốn tưởng rằng cô gái kia bị nhốt ở chỗ này, nhưng không ngờ ngay cả cái bóng cũng không tìm thấy, bọn họ tính sai hết rồi.

Mặc dù tính tình anh nóng nảy nhưng không lỗ mãng, không tìm được cô gái kia trước thì có bắt được bọn cướp này cũng vô dụng. Dễ nhìn thấy, để chạy thoát thân, bọn cướp này có thể dùng bất cứ giá nào để chạy trốn, nhưng nếu như cô gái kia thật sự đang gặp nguy hiểm, bọn họ nhất định phải tranh thủ thời gian, nếu không mỗi giây mỗi phút trôi qua, đều sẽ khiến cho tỉ suất cứu được cô gái kia càng lúc càng nhỏ.

Đáng ghét thật, bọn họ ngay cả cơ hội đưa bọn cướp này về cục cảnh sát tra hỏi cũng không có.

Khi bọn họ đang lâm vào cục diện khó cả đôi đường thì có người cực kỳ gà mẹ nói cho bọn họ biết.

"Cô gái ở trong vách tường."

Hai người Đường Quan Vũ và Phương Ngọc Văn đều sững sốt, quay đầu nhìn về phía An Hân Hân.

"Cô đang nói nhảm gì đó?"

"Cô gái bị nhốt ở trong tường, tốt nhất nên nhanh chân đi cứu cô ấy đi."

Đường Quan Vũ nhìn chằm chằm vào cô, cô gái này rốt cuộc đang làm cái gì? Đầu tiên là tùy tiện chui đầu vào nơi nguy hiểm này, thiếu chút nữa động vào bom, tiếp theo là đi theo phía sau bọn họ chạy vào đây, nói gì là tới cứu chuột hamster màu vàng, bây giờ còn nói cô gái kia bị nhốt trong tường?

An Hân Hân biết bọn họ không tin, nhưng con chuột hamster này quả thật nói với cô như thế, mà chuyện này liên quan đến mạng người, cô không thể không nói. Chuột hamster này nói chủ nhân của nó bị những kẻ xấu này giấu ở trong vách tường, trong tường này có một không gian kín đáo, nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy được.

"Làm sao cô biết?"

"Tôi… đoán."

"Đoán? Cô xem đây là đang chơi trò giải câu đố sao?"

"Tôi nói nghiêm túc đó, không tin các anh có thể đi kiểm tra xem một chút."

Cái cô nàng này! Anh thật sự nên tóm lấy cô tét vào mông cô một trận, miễn cho cô ăn nói bậy bạ.

Khi hai người bọn họ đang nói chuyện, Phương Ngọc Văn tò mò đi tới trước bức tường cô chỉ cẩn thậ kiểm tra. Bức tường này nhìn bên ngoài thì không có gì đặc biệt, vô cùng bình thường, nhưng khi anh dùng tay gõ thử, lại cảm thấy sự khác thường trong đó.

"A Vũ, cô ấy nói không sai, âm thanh của bức tường này không bình thường, bên trong rỗng ruột."

Đường Quan Vũ vốn không tin, nhưng sau khi nghe thấy lời của Phương Ngọc Văn, anh lại lập tức đi qua kiểm tra, quả nhiên phát hiện bức tường này có vấn đề lớn.

Anh và Phương Ngọc Văn hai người bắt đầu nghiên cứu bức tường này, sau khi đo lường phát hiện chỗ rẽ khác của bức tường có một cơ quan, thì ra bức tường này đúng là còn có một cánh cửa. Khi bọn họ hợp lực đẩy bức tường qua một bên thì phát hiện có một không quan nhỏ chưa tới một bình*, còn cô gái kia thì đang nằm ở bên trong. (1 bình = 400/121 m²)

Đường Quan Vũ lập tức tiến lên kiểm tra, lúc phát hiện cô gái vẫn còn thở thì anh thở phào nhẹ nhỏm, hẳn là cô bị đám người này hạ thuốc ngủ cho nên mới ngủ say như vậy.

Tìm được cô gái bị bắt, năm tên cướp kia đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch, điều này chứng tỏ bọn họ không còn bất kỳ cơ hội thương lượng nào nữa rồi.

"Dẫn bọn chúng về cục cảnh sát." Đường Quan Vũ phân phó những cảnh sát khác, sau đó ôm lấy cô gái lập tức muốn đi đến bệnh viện. Phương Ngọc Văn cùng những cảnh sát khác phụ trách còng tay năm tên này áp giải toàn bộ về cục cảnh sát. Về phần An Hân Hân, nghĩ thầm nơi này không còn chuyện của cô nữa, lúc ôm lấy con chuột hamster đang muốn rời khỏi đây thì đột nhiên cổ áo lại bị xách lên.

"Cô đi theo tôi!" Đường Quan Vũ ra lệnh.

"Hả? Tại sao?"

"Cô phải cho tôi một lời giải thích chính đáng, tại sao cô lại biết người bị nhốt trong tường? Nếu không cho tôi một đáp án hợp lý, tôi sẽ lấy thân phận người bị tình nghi giam cô lại!"

"Ôi? Sao lại —— tôi đã giúp các anh đó, sao có thể như vậy —— ôi da ——"

"Đi!"

Bàn tay to không hề khách khí xách cô đi theo, không cho phép cô rời khỏi tầm mắt của anh.

***

Thì ra là người đàn ông đeo kính đen này tên là Đường Quan Vũ, là một cảnh sát hình sự. Khi bọn họ đang mai phục ở trong cao ốc nơi bọn cướp ẩn náu tiến hành công kiên hành động thì cô lại không cẩn thận xông vào, xém chút nữa làm hỏng đại sự của người ta cũng thuận đường đe dọa mạng nhỏ của mình.

Sau khi đưa cô gái kia đến bệnh viện giao cho bác sĩ và y tá, thông báo cho người nhà của cô gái kia xong, cô liền bị Đường Quan Vũ túm về cục cảnh sát, trở thành người bị tình nghi số một của anh, đơn giản là vì cô không có cách nào giải thích được vì sao mình biết cô gái kia bị giấu ở trong phòng tối sau bức tường.

Được rồi, niệm tình Đường Quan Vũ giúp cô một lần, lại cứu mạng cô một lần, cô sẽ không trách anh dữ dằn với mình. Bởi vì hiện tại tất cả lực chú ý của cô đều ở trên khuôn mặt sau khi lấy mắt kính đen ra.

Thì ra diện mạo thật của anh là như thế này nha! Ánh mắt không cần trừng lên cũng rất có lực sát thương, mày rậm tung bay, sống mũi cao thẳng, cùng với khuôn mặt có đường cong kiên nghị, cộng thêm râu ria ở trên cằm đã mấy ngày rồi không cạo, tất cả tổ hợp lại thì có đủ mười phần "cường đạo". Chỉ là theo ý của cô, cô cảm thấy anh rất có vị dương cương của đàn ông.

"Nói, sao cô lại biết con tin đang ở đó!"

"Tôi đoán chứ sao."

"Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy! Còn nữa, tại sao cô lại đi vào tòa cao ốc kia?"

"Bởi vì tôi muốn cứu con chuột hamster thôi mà."

"Nói nhảm!"

Tiếng gào thét như sấm cộng thêm tiếng đập bàn, khiến cho An Hân Hân ngay cả bịt lỗ tai cũng cảm thấy âm ỉ đau nhức.

"Làm ơn đi, nói chuyện với tôi anh có thể đừng lớn tiếng như vậy có được hay không hả, cũng đừng hơi một tí lại đập bàn? Lúc này đến cả Sóng cũng bị dọa sợ đấy."

Đường Quan Vũ không hiểu. "Sóng gì?"

Cô nâng hai tay lên, đem con chuột hamster màu vàng lớn bằng bàn tay đưa đến trước mặt anh.

"Con chuột hamster này có cực kỳ nhát gian, hơn nữa đã đói bụng rất lâu rồi, thật đáng thương mà. Cũng may trong túi của tôi có cơm nắm cho nó ăn một chút, cũng đã cho uống chút nước, nhưng nó vẫn còn rất yếu, cần phải nghỉ ngơi. Anh làm tôi sợ cũng không sao, nhưng đừng hù dọa nó có được không? Nó vô tội mà." Cô đáng thương năn nỉ anh.

"Tôi đang hỏi cô chính sự, cô đừng nói sang chuyện khác!"

"Aizz, khó trách anh cần phải đeo kính, bởi vì dáng vẻ của anh thật sự hung dữ đó. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi còn tưởng anh là lưu manh hay là đại ca hắc bang đấy, không hề giống cảnh sát hình sự chút nào."

"Không cho phép múa mép khua môi!"

"Tôi không có." Cô vô tội nói, bởi vì cô thật sự nghiêm túc trả lời anh. "Anh biết không? Động vật rất đơn thuần, chỉ cần đối tốt với chúng nó, chúng nó cũng sẽ đối tốt lại với anh, hơn nữa còn tín nhiệm anh. Chúng nó không giống loài người, chúng nó thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ loài người, ngược lại sẽ rước vào phiền toái cho mình, tỷ như hiện tại, tôi giúp các anh tìm thấy cô gái, nhưng ngược lại lại bị các anh hoài nghi. Aizz, tôi tội gì phải tự làm khổ mình chứ?" Nói xong lại còn thương tiếc than thở lắc đầu, trách mắng anh.

Đây là lần đầu tiên Đường Quan Vũ gặp phải một người oán giận anh bởi vì anh hù dọa một con chuột. Anh là cảnh sát hình sự, xung quanh mình đều một một đám đàn ông thô lỗ, cả ngày tra án, giám sát, bắt người, giao thiệp với hai bên hắc bạch, đối phó chính là tiểu nhân gian trá cùng bọn trộm cướp tàn nhẫn xảo quyệt. Nhưng bây giờ đối phương không phải là kẻ đại gian đại ác, chỉ là một cô gái, hơn nữa đang trách anh không biết phải cảm ơn.

"Cô ——"

"Ôi chao." An Hân Hân đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt khẩn trương nói: "Tôi muốn đi toalet."

"Không phải cô mới vừa đi sao?"

"Không phải tôi muốn, mà là Sóng muốn."

Con chuột thối muốn đi toalet? Đường Quan Vũ ra sức đập bàn lần nữa,

"Lại múa mép khua môi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.