Lắng Nghe Trái Tim Anh

Chương 11: Chương 11: Chương 6.1






Sau khi Kiệt Lợi bị thương được đám người bác sĩ Cổ trong nhà động vật cẩn thận chăm sóc thì sức khỏe đã khôi phục trở lại.

Nhận được điện thoại thông báo của bác sĩ Cổ, Đường Quan Vũ đặc biệt tới đón Kiệt Lợi về nhà.

"Cảnh sát Đường, anh tới rồi." Đám chí công ở nhà động vật nhìn thấy anh thì vui vẻ chào hỏi anh.

"Tôi tới đón Kiệt Lợi về."

"Kiệt Lợi ở gian phòng sau cùng."

Sau khi gật đầu với mọi người một cái, Đường Quan Vũ đi tới cuối hành lang, vừa mới đi tới cạnh cửa thì đã nghe thấy trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện, Đường Quan Vũ lặng lẽ xoay nắm cửa, đẩy ra một khe hở nhỏ, giọng nói trong trẻo dễ nghe càng rõ ràng hơn, nhìn qua khe cửa, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

"Ha ha! Có chuyện này sao?"

"Gâu gâu ô ô gâu gâu —— gâu gâu ——"

"Ồ, vậy nhất định em rất tức giận đúng không?"

"Gâu gâu ——"

"Ừ, chị hiểu, thật may thương thế của em đã bình phục lại rồi, không còn đau nữa."

Đường Quan Vũ không tiến vào, mà là đứng ở cạnh cửa lẳng lặng ngắm nhìn, cô gái nhỏ kia rõ ràng là đang nói chuyện với Kiệt Lợi.

Anh cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao lần trước cũng đã thấy cô hôn miệng con heo, cho nên anh cũng không thấy kinh ngạc khi cô nói chuyện với Kiệt Lợi, huống chi người thích chăm sóc động vật, đều có thói quen nói chuyện với động vật.

Thính lực của Kiệt Lợi nhạy bén hơn so với loài người, chẳng mấy chốc liền phát hiện ra chủ nhân đã đến. Nó là một cảnh khuyển đã được tiếp nhận huấn luyện cho nên sẽ không kêu loạn, hơn nữa chủ nhân còn làm một thế tay với nó bảo nó không được ầm ĩ, đương nhiên nó hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh duy trì im lặng.

Khi bốn bề vắng lặng, Đường Quan Vũ liền tháo xuống vẻ mặt hờ hững, lạnh nhạt, thay vào đó là vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt chuyên chú khóa chặt dung nhan xinh đẹp đáng yêu của cô. Chậm rãi nở nụ cười, lẳng lặng nhìn cô giống như một đứa bé dùng đủ loại diễn cảm phong phú linh hoạt vừa nói vừa cười với Kiệt Lợi.

Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cô, lúc ấy cô đến báo án, hi vọng giúp đỡ một con mèo nhà bị lạc đường tìm được chủ nhân của nó, vừa vặn anh vừa mới từ bên ngoài trở về cục cảnh sát, liếc cô một cái, chính một cái liếc đó, khiến anh khắc sâu ấn tượng với cô từ đó.

Từ trong sổ ghi chép đăng ký báo án, anh biết cô tên là An Hân Hân, cô thường xuyên đi ngang qua cục cảnh sát, thỉnh thoảng cô đi cùng một đám bạn vừa nói vừa cười trên đường, thỉnh thoảng cô sẽ dắt một con chó nhỏ màu trắng, còn anh luôn luôn cùng với Kiệt Lợi lẳng lặng đứng ở đằng xa nhìn theo cô và con chó Maltese xinh đẹp kia cùng nhau đi dạo.

Về sau anh mới biết, thì ra cô làm việc cho một quán cơm ở gần cục cảnh sát, vì vậy anh dẫn theo Kiệt Lợi yên lặng đi đến quán cơm kia ăn cơm.

Anh mang kính đen, bởi vì kính đen che giấu rất tốt, tầm mắt của anh xuyên qua kính đen nhìn theo bóng dáng của cô, nhìn cô chịu khó chào hỏi khách khứa, bận rộn nhiều việc, nhưng trên mặt luôn luôn mang theo nụ cười xinh đẹp, cô cười khiến người ta như tắm gió xuân. Mãi cho đến khi xảy ra chuyện có gián trong cơm, anh mới có cơ hội tiếp xúc với cô, cũng rất may mắn lúc ấy mình có mặt, không để cho người khác bắt nạt cô.

Có một lần anh và Phương Văn Ngọc thi hành mai phục, lúc canh giữ nơi ẩn nấu của bọn bắt cóc, sự xuất hiện của cô khiến anh vô cùng kinh ngạc, anh không hiểu tại sao cô lại xuất hiện đó? Lúc cô vươn tay muốn mở cánh cửa đã được cài bom, tim anh gần như muốn nhảy ra ngoài, không chút nghĩ ngợi xông lên phía trước ôm chặt lấy cô.

Tại sao cô lại xuất hiện ở nơi đó? Lại tại sao biết được con tin bị nhốt trong phòng tối ở vách tường? Những điểm đáng nghi này từ đầu đến cuối không có được một đáp án hợp lý nào, khiến anh không thể không nghi ngờ cô có thể có liên quan đến Hắc phu nhân.

Tim anh níu chặt lại, giả sử cô thật sự có liên quan đến Hắc phu nhân, vậy anh nhất định tăng cường tách cô ra khỏi tập đoàn đó, tuyệt đối không thể để cho cô sa vào.

Nghĩ đến đây, anh tái mặt lại, trong mắt lóe ánh sáng kiên quyết.

An Hân Hân nói chuyện với Kiệt Lợi rất là hăng say, không chú ý tới Đường Quan Vũ đang đứng ở cạnh cửa nhìn mọi thứ đang diễn ra, mà Kiệt Lợi cũng không nói chuyện chủ nhân đến cho An Hân Hân nghe, bởi vì nó hiểu chủ nhân cũng không muốn để cho Hân Hân biết anh tới, chủ nhân luôn có thói quen yên lặng đứng ở đằng xa nhìn Hân Hân.

"Chị thật sự không rõ, em đáng yêu như vậy, tại sao lại có một chủ nhân không đáng yêu như vậy chứ?" An Hân Hân không nhịn được mà oán trách với Kiệt Lợi.

Kiệt Lợi dựng thẳng hai tai lên, Đường Quan Vũ ở ngoài cửa vừa nghe đến tên của mình, cũng không tự chủ được mà áp sát tai lại gần.

"Em biết không? Lần trước anh ấy đến quán ăn cơm, chị không cẩn thận va vào một người khách, thiếu chút nữa làm lật cả cái mâm, kết quả em đoán thế nào? Anh ấy kịp thời giữ vững cái mâm, mới khiến cho cái mâm không bị lật." Nói tới đây, An Hân Hân không khỏi nâng cao âm lượng, bởi vì chuyện này khiến cho cô nổi giận.

"Em có biết tại sao anh ấy cứu chị không? Chị nói cho em biết, anh ấy không phải là muốn cứu chị, mà là cứu phần 『cơm chiên thịt bò』kia kìa, nghe rõ đấy, không phải là chị, mà là cơm chiên thịt bò, bởi vì đó là món anh ấy gọi, thật là tức chết chị mà!"

Kiệt Lợi nhìn chủ nhân ở cạnh cửa một chút, lại quay sang nhìn An Hân Hân trước mặt, hai lỗ tai giật giật.

Hân Hân tiếp tục lên án tội trạng của Đường Quan Vũ. "Uổng phí chị có cảm tình với anh ấy như vậy, hiếm thấy anh hùng cứu mỹ nhân, vậy mà anh ấy lại chú ý hết lên phần cơm chiên thịt bò, thật là đáng chết mà!"

Người ngoài cửa nghe đến đó hai mắt sáng lên, càng nín thở tập trung hơn.

Cô có cảm tình với anh? Thật sao?

"Đúng lúc chị lại thích kiểu người như anh ấy, ngoại hình thô lỗ nhưng không dã man, vóc người và cánh tay vừa cường tráng lại rắn chắc."

Đường Quan Vũ không tự chủ mà ưỡn ngực, phồng bắp thịt cánh tay lên, nhìn nhìn vóc người rắn chắc của mình một chút.

"Còn nữa, lúc anh ấy đánh với kẻ xấu, thân thủ vừa nhanh vừa chuẩn, thật sự rất giỏi đó."

Đó là đương nhiên, anh tiếp nhận huấn luyện đánh đọ sức chuyên nghiệp, mỗi ngày đều luyện tập.

"Nhưng anh ấy đối với chị rất xấu, chẳng những coi chị là người bị tình nghi mang về cục cảnh sát dò hỏi, còn nói chuyện lớn tiếng với chị, thái độ rất không khách khí, anh ấy căn bản không coi trọng chị! Theo chị thấy, mỗi ngày anh ấy đến quán dùng cơm, không phải là vì muốn nhìn chị, mà là muốn giám thị chị, hừ, thật không hiểu sao chị lại thích người như vậy."

Đường Quan Vũ lẳng lặng nghe mỗi câu mỗi chữ cô nói vào tai không xót một từ, nhất là câu nói sau cùng, anh nghe rất rõ ràng.

Cô thích anh? Thì ra cô cũng thích anh?!

Thời gian đã không còn sớm, An Hân Hân nhìn đồng hồ đeo tay, không khỏi cảm thấy kỳ quái. "Lúc này chủ nhân của em hẳn nên đến đón em rồi chứ, sao giờ này còn chưa tới?"

Kiệt Lợi có thể nói được gì, chủ nhân của nó đã sớm tới rồi, hơn nữa còn đứng ở ngoài cửa.

"Chị đi hỏi một xem, em ở đây chờ chút nhé." Cô sờ sờ đầu Kiệt Lợi, sau đó xoay người ra khỏi phòng, dọc theo hành lang đi tới quầy đằng trước.

Chí công trực hôm nay chính là Tiểu Phương.

"Tiểu Phương, lúc nào cảnh sát Đường đến vậy?"

"Cảnh sát Đường? Anh ấy tới rồi mà."

"Tới rồi?"

"Đúng vậy, cậu không nhìn thấy sao?"

"Không có à, anh ấy đâu?"

"Vừa rồi tớ thấy anh ấy đi về phía sau đấy."

"Vậy sao?"

An Hân Hân nghi ngờ, cô đi đến mỗi phòng nhìn xung quanh đều không thấy bóng dáng của Đường Quan Vũ đâu, vì vậy cô trở lại phòng của Kiệt Lợi, không ngờ phát hiện Đường Quan Vũ đang đứng bên cạnh Kiệt Lợi.

Đường Quan Vũ quay đầu, nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô.

"Dáng vẻ của em hình như rất kinh ngạc."

"Anh —— sao lại ——" Cô chỉ vào anh, đầu tiên là nhìn phía sau một chút, lại tiếp tục quay đầu ngây ngốc nhìn anh.

Kỳ quái, anh đến phòng này lúc nào vậy? Tại sao ban nãy cô không nhìn thấy anh? Nếu như anh tới, theo lý thì vừa rồi nên đụng ở hành lang mới phải nha.

"Em vẫn ổn chứ?"

"Vừa rồi ——" Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói từ đây, lời nói đến bên miệng lại thu về, bởi vì cô thật sự không biết nên nói với anh những gì, hơn nữa cho dù có nói chuyện với nhau, người này tám phần cũng là ‘miệng chó chẳng mọc được ngà voi’, vì vậy cô đành xóa bỏ ý nghĩ hỏi tiếp. "Thôi, không có gì."

Trong lúc cô cho rằng hai người chẳng có gì hay để nói, Đường Quan Vũ đột nhiên mở miệng nói với cô.

"Cám ơn."

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt bất ngờ dịu dàng của anh.

Đường Quan Vũ dùng giọng nói không giống như trước kia, chân thành nói với cô: "Cám ơn em đã chăm sóc cho Kiệt Lợi, bác sĩ Cổ nói cho anh biết, trong lúc Kiệt Lợi tĩnh dưỡng ở đây, em thường xuyên tới chăm sóc cho nó, anh rất cảm ơn em."

Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện dịu dàng như thế, không lớn tiếng, không thô lỗ, ngược lại thái độ thành thật, vẻ mặt cũng không lạnh nhạt như trước, thật sự là ngoài dự đoán.

Bởi vì thật sự quá đột ngột, khiến cho cô có chút không quen.

"À, đừng khách sáo."

Tại sao anh lại đột nhiên dịu dàng như vậy? Hơn nữa cách cư xử cũng rất lịch thiệp, khiến cô không biết nên phản ứng như thế nào. Còn câu cảm ơn của anh, đủ để chống lại sự thô lỗ và vô lễ trước kia, làm cho bất mãn cô tích trữ trong lòng biến mất toàn bộ, thay vào đó là luồng nhiệt ấm áp dâng lên, sưởi ấm trái tim của cô.

Đối mặt với anh như vậy, ngược lại cô cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng cúi đầu, còn anh thì vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xấu hổ lan đầy hai má của cô, không khí giữa hai người đột nhiên trở nên ám muội .

Anh im lặng nhìn chằm chằm vào cô làm chi vậy hả? Bầu không khí này thật là lạ, lúc trước còn có thể đấu hơn mấy câu, nhưng bây giờ ngay cả tay cũng không biết nên để chỗ nào.

Hai người liên tục im lặng như vậy, khó khăn lắm rốt cuộc anh cũng mở miệng.

"Ông nội bà nội của em khỏe không?"

"Khỏe ạ." Cô xấu hổ trả lời, hiếm khi nghe thấy anh nói chuyện dịu dàng lễ độ như vậy, cô cũng trở nên khách sao hơn.

Kế tiếp, im lặng một hồi, ước chừng một lát sau, anh lên tiếng lần nữa.

"Ba mẹ em khỏe không?"

Cô lại gật gật đầu."Ba mẹ em rất khỏe ạ."

Một lát sau, anh lại mở miệng.

"Những người làm khác trong quán cơm đều khỏe không?"

Cô ngây người, anh hỏi thăm ông nội bà nội, cô còn cảm thấy bình thường, bởi vì dù sao cũng có chút qua lại, thăm hỏi ba mẹ cô, cũng coi như hợp lý, nhưng hỏi thăm người làm trong quán thì rất quái lạ rồi.

"Vẫn… khỏe cả."

"Khách trong quán khỏe không?"

Ngay cả khách cũng hỏi thăm? Anh tìm chuyện để nói sao? Chẳng lẽ anh muốn tìm lời nói chuyện với cô, nhưng không biết nên nói chuyện gì?

"Hẳn là khỏe cả ạ."

Có khi nào câu tiếp theo ngay cả Nữu Nữu anh cũng hỏi thăm nốt không?

"Con chó nhỏ kia của em có khỏe không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.