Lắng Nghe Trái Tim Anh

Chương 12: Chương 12: Chương 6.2




"Phụt!"

Thay cho câu trả lời là âm thanh bật cười của cô, lần này đến phiên anh sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô che miệng cười, cười đến mức cả khuôn mặt xinh xắn đều đỏ lên.

An Hân Hân không hề tức giận nhìn anh. "Anh trừ hỏi thăm người nhà của em, bạn bè của em, khách trong quán của chúng em, còn có chó của em ra, không biết nói những câu khác sao?"

"Vậy tại sao em lại biết phía sau anh không thể nói những câu khác."

"Vậy anh nói một chút xem, còn có những câu gì?"

Không khí vốn ngượng ngùng trở nên thoải mái hơn, anh đã sớm biết nụ cười của cô rất mê người, còn mình sở dĩ chú ý đến cô, cũng là bị nụ cười của cô hấp dẫn. Mà bây giờ, nụ cười này không hề giữ lại mà nở rộ ra với anh, hơn nữa vừa rồi anh biết thì ra cô cũng thích anh, thế cho nên, anh nhịn không được mà dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nụ cười như hoa của cô.

Cô cũng cảm nhận được ánh mắt của anh không giống trước kia, cảm thấy hôm nay anh rất khác với mọi ngày. Ánh mắt nóng bỏng kia làm nóng cả khuôn mặt cô, hại cô càng thêm xấu hổ hơn, vốn là không khí nhẹ nhõm lại khôi phục thành mập mờ, cô cảm thấy giữa hai người có biến hóa.

"Cái đó..."

"Dạ?" Cô có dự cảm kế tiếp anh muốn nói với cô một chuyện rất quan trọng, cô không khỏi khẩn trương mong đợi.

Ở trong thời khắc quan trọng như vậy, bác sĩ Cổ cố tình đi tới. "Thế nào? Có vấn đề gì không?"

Hai người vội vàng ngó sang chỗ khác, làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, Đường Quan Vũ tằng hắng một tiếng nói: "Kiệt Lợi phục hồi rất tốt, nó rất có tinh thần."

Cô cũng phụ họa thôi: "Đúng vậy đó, Kiệt Lợi nóng lòng muốn xuất viện rồi, có phải không Kiệt Lợi."

Kiệt Lợi thở dài một cái, thật ra nó tương đối muốn tiếp tục xem kịch vui, chỉ tiếc bị bác sĩ Cổ phá mất.

"Vậy tôi dẫn nó về, đi thôi, Kiệt Lợi."

Kiệt Lợi nhảy xuống bàn, đi theo sau lưng chủ nhân, đang đi đến trước cửa phòng, còn quay đầu lại nhìn Hân Hân một cái.

Hân Hân lè lưỡi với nó, thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy đáng tiếc, bởi vì cô thật sự rất muốn biết rốt cuộc vừa rồi Đường Quan Vũ muốn nói gì với cô? Có phải cũng giống như suy đoán trong lòng cô hay không.

Những người khác trong nhà động vật biết Kiệt Lợi phải ra viện, tất cả đều tới vui vẻ đưa tiễn nó, có sờ sờ đầu Kiệt Lợi, có ôm nó hoặc hôn nhẹ nó, Kiệt Lợi có thể bình phục, đối với bọn họ mà nói chính là lễ vật tốt nhất.

An Hân Hân và mọi người cùng nhau đứng ở cửa vui vẻ tiễn bọn họ rời đi, mặc dù cô cảm thấy có chút tiếc nuối nho nhỏ, nhưng cô tự nói với mình không sao cả, đợi lần sau không có những người khác quấy rầy, cô tin tưởng Đường Quan Vũ sẽ tìm cơ hội nói cho cô biết, cô nóng lòng mong đợi.

***

Mỗi ngày An Hân Hân vẫn trải qua cuộc sống phong phú như cũ, ban ngày đến lớp học, sau khi tan học thì đến quán của ông bà nội phụ giúp một tay, ngày nghỉ sẽ đến nhà động vật giúp đỡ chăm sóc động vật.

Xưa nay cô rất có tinh thần, lúc nào cũng treo nụ cười trên mặt, nhưng mấy ngày nay, cô có vẻ có chút mất mác.

Đã mấy ngày rồi Đường Quan Vũ vẫn không xuất hiện, trước kia nhiều lắm là một ngày anh không tới, hôm sau sẽ xuất hiện, nhiều nhất không đến hai ngày, thường xuyên tới quán ủng hộ, nhưng bây giờ đã một tuần rồi mà không thấy anh đâu, khiến cô không khỏi suy nghĩ lung tung.

Ngoài mặt thoạt nhìn cô có vẻ bình thường không có gì khác biệt, nhưng thực ra trong lòng cô là đang tức giận.

Không phải anh đang bảo vệ cô sao? Người đâu? Tại sao không thấy?

Chẳng lẽ anh không sợ trong lúc anh không có ở đây, những tên du côn có ý đồ xấu kia lại tới đây đập phá quán sao?

Đột nhiên biến mất một tuần lễ, hại cô tâm phiền ý loạn, làm cái gì cũng không có tinh thần, rốt cuộc ngày đó ở nhà động vật, anh muốn nói gì với cô?

Cô vẫn nhớ lúc đó ánh mắt anh nhìn cô không giống ngày thường, dường như anh đang nhắn nhủ tình cảm nào đó, cô cũng đánh hơi được tình cảm giữa hai người, tin rằng anh cũng giống như vậy, chỉ tiếc sau đó bị cắt ngang, hơn nữa lại vì lúc đó nhiều người, cho nên cuối cùng hai người bọn họ vẫn không có cơ hội nói chuyện.

Cô mong đợi suốt cả một buổi tối, nhưng hôm sau anh không đến, cô đành phải kiên nhẫn chờ đợi, nhưng ngày thứ ba anh cũng không đến, cô vẫn tiếp tục chờ đợi, ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngay cả ngày thứ bảy.

Bảy ngày trôi qua, anh biến mất giống như không hề xuất hiện nữa, cô có cảm giác bị lừa gạt.

Anh cố ý sao? Lúc cô ghét anh, mỗi ngày anh đều đến đây, đợi sau khi cô thấp thỏm chờ mong anh, anh lại không tới đây?!

Muốn làm gì! Đùa giỡn cô sao?

Anh vẫn không xuất hiện, hại tâm trạng của cô xuống thấp, nhưng lại không có ai có thể thổ lộ hết, nhịn không được mà thở dài.

"Aizz ——"

Cô ngây người, mình vẫn chưa thở dài, những người bên cạnh đã thở dài trước rồi, cô nghi ngờ nhìn về phía hai người Tiểu Song và Tiểu Vân, hai người bọn họ đang không ngừng than thở.

"Hai cậu thở dài cái gì?"

Tiểu Song và Tiểu Vân giống như oán phụ than phiền với cô: "Bởi vì lâu rồi không thấy cảnh sát Phương chứ sao."

"Đúng vậy, không biết tại sao đã nhiều ngày như vậy rồi đều không tới quán dùng cơm."

Lúc này cô sực tỉnh, đúng rồi, Tiểu Song và Tiểu Vân là fan của cảnh sát Phương, không chỉ Đường Quan Vũ không tới, ngay cả cảnh sát Phương cũng không luôn.

"Hân Hân, cậu có biết tại sao nhiều ngày rồi mà bọn họ đều không tới đây dùng cơm không?"

"Hỏi tớ? Làm sao tớ biết được chứ?"

"Không phải cậu đều đến nhà động vật chăm sóc cho Kiệt Lợi sao? Hẳn cũng rất thân với cảnh sát Đường, nếu có cơ hội gặp lại thì cậu hỏi tại sao lâu như vậy rồi mà bọn họ đều không tới dùng cơm?"

"Kiệt Lợi đã bình phục, về nhà với chủ nhân nó rồi." Cô cũng rất muốn biết đáp án mà.

Tiểu Vân đột nhiên vui vẻ đề nghị: "Đúng rồi, nếu không đến cục cảnh sát hỏi thử xem sao, Hân Hân."

"Đặc biệt chạy đến cục cảnh sát?" An Hân Hân khẽ kêu lên. "Chỉ vì hỏi tại sao bọn họ không đến quán chúng ta dùng cơm? Vậy thì kỳ quái quá rồi."

Chuyện như vậy còn lâu cô mới đi làm, rất mất thể diện đấy, mặc dù cô cũng rất muốn biết tại sao đám người Đường Quan Vũ mấy ngày nay không tới, nhưng cô chỉ muốn lén lút hỏi thăm.

Kết quả cuối cùng, các cô vẫn không có kết luận, mấy ngày kế tiếp, Đường Quan Vũ và Phương Ngọc Văn vẫn không xuất hiện như cũ.

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, bởi vì An Hân Hân bận học và thi, tạm thời có thể khiến cho mình mượn chút bận rộn để phân tán sự chú ý.

Bởi vì thứ Hai là Trung Thu, vì vậy được nghỉ ba ngày liên tục, nếu tiết học rơi vào thứ Sáu, vậy thì có bốn ngày nghỉ có thể đi chơi rồi.

Sau khi An Hân Hân xin phép ông bà nội nghỉ mấy ngày, cùng với xin phép ba mẹ xong, đi theo mấy đứa bạn trong lớp cùng nhau đến Cao Hùng chơi.

Đến ngày hôm đó, bốn cô gái mang theo hành lý nhẹ nhàng, ngồi lên ghế sắt một đường đi về phía Nam, ngày thường vất vả làm công để dành tiền tiêu vặt, cuối cùng cũng có thể khao thưởng cho mình thật tốt, dùng tiền mình tự kiếm để đi du lịch, không cần dựa vào tiền ba mẹ cho, đối với các cô mà nói thật đúng là một chuyện rất có thành tựu.

Các cô đặt một phòng dành cho bốn người ở khách sạn lớn cao cấp, có kèm theo ban công cùng phong cảnh đẹp như tranh vẽ, trừ căn phòng sang trọng đẹp đẽ ra, còn có thể khiến người ta hướng về phương diện nhà ăn tinh xảo có thể dùng.

An Hân Hân mặc quần đùi ngắn màu trắng và áo dây sát người, lộ ra da thịt xinh đẹp và đôi chân thon dài của cô, chân mang một đôi dép xỏ ngón thịnh hành, bày ra thân hình cực đẹp mà ngày thường cô không thể hiện ra, tóc dài phủ vai, kính râm sành điệu cài trên đầu. Ba bạn học khác cũng ăn mặc mát mẻ, có mặc quần short, có mặc váy ngắn, bày ra tiền vốn của một cô gái trẻ đẹp nên có.

Sau khi bốn cô sinh viên đại học vui vẻ cất hành lý xong thì mỗi người thoa kem chống nắng, sau đó đi ra cửa nhà ăn dạo quanh một chút.

Tâm trạng của An Hân Hân rất tốt, bởi vì đây là kỳ nghỉ cô mong đợi đã lâu, cô và đám bạn bè đi dạo khắp nơi trong khách sạn, cô thoải mái nhìn chung quanh.

"Thật là lớn, trước kia tớ đã muốn ở trong khách sạn cao cấp năm sao rồi, để dành rất nhiều tiền, cuối cùng cũng có thể tới hưởng thụ một lần."

"Đúng vậy đó, nhà ăn của khách sạn này thật là đắt, nhất định phải chụp nhiều hình một chút, khi về lấy ra khoe với mọi người."

"Mau nhìn kia, có người đang hôn nhau cuồng nhiệt đấy."

Một người khẽ gọi, ba người còn lại hưng phấn hỏi.

"Đâu? Đâu?"

"Ở bên kia, đôi nam nữ bên hành lang lớn kia kìa, thấy không?"

Mọi người nhìn sang phương hướng của cô bạn chỉ, quả nhiên nhìn thấy một đôi nam nữ ở trước mặt mọi người ôm hôn thắm thiết.

Nam mặc áo T-shirt ngắn tay màu đen, có vóc người cường tráng, còn bạn gái bên cạnh anh ta ăn mặc như thiên kim danh viện, trừ toàn thân hàng hiệu qua, cái đáng nhìn nhất chính là thân hình của cô ấy.

Bất luận người nào hễ đi ngang qua, đều sẽ không xem nhẹ dáng người nóng bỏng của cô gái kia.

Cô mặc một cái váy ngang ngực, đầu tóc búi cao, ba vòng lồi lõm hiển thị rõ không bỏ sót điểm nào, đang rúc vào trong khuỷu tay của người đàn ông, hai tay ôm lấy bả vai của người đó, nhón chân lên, ngửa cao mặt, nhiệt tình ôm hôn với người đàn ông đó.

Chuyện này vốn không có là gì, ở trong các khách sạn năm sao của phía Nam Đài Loan có nhiệt huyết này, khắp nơi đều là khách du lịch cặp đôi, hình ảnh hôn môi này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện.

Người khác chú ý tới cô gái kia, còn An Hân Hân thì lại chú ý tới người đàn ông kia, nhìn anh có vẻ rất là quen mắt, lập tức hấp dẫn lực chú ý của An Hân Hân.

Vừa mới bắt đầu cô không nhìn ra đối phương là ai, đợi đến khi cô lại gần, nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương thì cả người cô đều cứng lại.

Người đàn ông ở trước mắt, chính là Đường Quan Vũ mấy ngày nay không hề nhìn thấy bóng dáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.