Đường Quan Vũ ôm người phụ nữ trước mặt, tay của anh đặt lên vòng eo thon thả của cô ta, hôn thăm thiết với người phụ nữ đó, khi nụ hôn kết thúc thì anh hờ hững ngước mắt lên vừa vặn đối mặt với tầm mắt của An Hân Hân.
Hiển nhiên đối với cuộc gặp gỡ bất ngờ này của hai người, anh cũng cảm thấy khiếp sợ, hai người mắt đối mắt có lẽ duy trì năm giây, cô liền dời tầm mắt đi, tiếp tục đi về phía trước với đám bạn học.
"Thật là tốt, nam nữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, lại ở trong khách sạn lãng mạn xa hoa như vậy, thật khiến người ta hâm mộ mà."
"Cậu có thấy không, dáng người của cô đó nóng bỏng thật đấy."
"Đúng vậy, bộ ngực đầy đặn, vòng eo con kiến đó."
"Ngay cả tớ là nữ nhìn cũng cảm thấy hết sức gợi cảm à."
Ba cô bạn học thảo luận, An Hân Hân ở một bên chỉ im lặng không nói, không ai nhận thấy được sự khác thường của cô.
Cô tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trái tim như đang bị ai đó bóp nghẹt, trên đường đi cô chỉ im lặng đi sau lưng bạn học, tâm tình rất tốt sớm đã bị phủ một lớp mây đen, cô chỉ có thể làm, chính là giả bộ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Về phần Đường Quan Vũ, vẫn duy trì vẻ lạnh lùng trước sau như một, không có người nào nhìn thấy tối tăm hiện lên trong mắt anh.
"Xuống lầu dưới làm gì vậy?"
Người phụ nữ sexy quyến rũ trong ngực dùng hai tay ôm lấy bả vai rộng lớn của anh, làm nũng với anh.
"Cô muốn làm gì thì làm, tự mình đi chơi đi." Vừa nói vừa buông eo của cô ra, xoay người muốn rời đi.
"Đứng lại, anh đã đồng ý đi theo em rồi mà!"
"Muốn tìm đàn ông, tự mình đi tìm."
"Nhưng em chỉ muốn mình anh, trừ anh ra, em không muốn những người khác!"
Bàng Đế Nhã là một cô gái gợi cảm lại xinh đẹp, tính tình của cô giống như một con ngựa hoang khó thuần phục, không ai có thể khống chế được cô, nhưng cô lại yêu một người đàn ông cũng giống cô khó mà khống chế được.
Người đàn ông trước mặt này, tính tình thô lỗ lại lạnh lùng, dĩ nhiên, đàn ông phải có phong độ thẳng thắn*, ở nước ngoài có rất nhiều, nhưng đàn ông không coi trọng sắc đẹp và gia thế bối cảnh hiển hách của cô, thì anh là người đầu tiên.
(* 粗犷 có nghĩa là thô lỗ, mà cũng có nghĩa là thẳng thắn; 1 từ tiếng Trung có rất nhiều nghĩa tiếng Việt à, nếu chỗ này dịch thành ‘phong độ thô lỗ’ thì nó kỳ kỳ kỳ >~
"A Vũ, em chỉ muốn anh đi theo em thôi, có được hay không?" Bàng Đế Nhã vừa dụ dỗ vừa cầu xin anh, quấn lấy cánh tay của anh không chịu thả anh đi.
Đường Quan Vũ không kiên nhẫn, hất tay cô ta ra. "Không rãnh."
Mềm không được, cô nổi giận.
"Đứng lại! Anh không sợ em nổi giận sao?"
"Không sợ."
"Em sẽ mách lại với mẹ em, nói anh trêu chọc em!"
"Tùy cô." Anh phất tay một cái, ra vẻ không quan tâm.
Anh đi thật?!
Bàng Đế Nhã tức giận giậm chân, có bao nhiêu đàn ông dụ dỗ cô còn không kịp, nào dám đắc tội với cô chứ? Hết lần này tới lần khác A Vũ chẳng kiêng kị gì cô, mặc dù cô tức giận, nhưng đồng thời càng tán thưởng anh hơn, bởi vì đây chính là nguyên nhân cô thích A Vũ.
Cô yêu giọng điệu kia của anh, một người đàn ông tràn đầy năng lực lại khó khống chế, anh càng khốc, cô càng yêu; anh càng bỏ rơi cô, cô càng muốn quấn lấy anh.
"A Vũ, chờ em với, A Vũ ——" Bàng Đế Nhã vội vàng đuổi theo anh, nhưng cô không biết, trừ phi Đường Quan Vũ cố ý để cho cô đuổi kịp, nếu không cô đừng hòng tìm được anh.
Đợi Bàng Đế Nhã vội vàng đi qua, Đường Quan Vũ trốn ở một nơi khác lúc này mới đi ra; sau khi ném Bàng Đế Nhã đi, anh lập tức đi tìm An Hân Hân.
Anh tuyệt đối không ngờ lại gặp được An Hân Hân ở nơi này, càng không ngờ lại bị cô nhìn thấy anh hôn người phụ nữ khác.
"Chết tiệt!" Anh khẽ nguyền rủa, nếu không phải có nhiệm vụ trên người, anh cũng không cần uất ức như vậy, còn phải đi đối phó với Bàng Đế Nhã đáng ghét kia.
Anh tìm bóng dáng của An Hân Hân khắp nơi, tìm kiếm nơi ban nãy các cô vừa đi, hi vọng có thể đuổi theo cô. Lúc ấy ánh mắt của cô khiến anh cảm thấy bối rối, anh biết cô tức giận, không tìm thấy cô trong lòng càng gấp hơn.
Nhớ lại phương hướng các cô đi, theo lý thuyết hẳn không đi xa mới đúng, nhưng anh nhìn quanh khắp nơi, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của cô.
***
Mà ở bên kia, Hân Hân vốn muốn cùng ba người Tiểu Chiêu đi dạo khắp nơi, nhưng tạm thời nói cho các cô biết mình hơi mệt, cho nên trở về phòng trước. Nhưng thực tế, tâm trạng của cô không tốt, toàn bộ hào hứng đều biến mất.
Cô tức giận đánh vào đầu gối, vừa đánh vừa mắng: "Đường Quan Vũ thối tha! Đường Quan Vũ chết bầm! Thật không ngờ anh lại là loại người như thế! Một tháng không thấy bóng dáng, thì ra là chạy tới nơi này tán gái! Tôi thật sự bị mù mới đi thích anh!"
Cô tức giận, giận bản thân tự mình đa tình. Đều tại Kiệt Lợi cả, nói cái gì mà Đường Quan Vũ thích cô, khiến cô nhớ thật lâu, cũng đoán rất lâu.
Hiện tại rốt cục chân tướng đã rõ, đồ quỷ kia đã sớm có bạn gái, hơn nữa còn là một báu vật gợi cảm, tốt hơn cô cả trăm lần.
Nghĩ tới nghĩ lui, nước mắt không có tiền đồ mà chảy xuống, không phải khóc vì anh, mà là khóc vì sự ngu dốt của mình, giận mình quá ngây thơ không biết gì, còn tưởng rằng người họ Đường kia là một nam tử hán.
"Cốc cốc!" Lúc này tiếng gõ cửa vang lên khiến cô sợ hết hồn, không ngờ ba cô nàng kia lại về nhanh như vậy, khiến cô ngay cả thời gian thương tiếc tình cảm còn chưa bắt đầu đã mất đi cũng không có, cô vội vàng lau khô nước mắt.
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa lại vang lên, thúc giục cô mở cửa nhanh một chút.
"Tới đây!"
Cô vội vàng đi mở cửa, nhưng lúc cô mở cửa ra thì không khỏi ngây cả người, bởi vì đứng ở ngoài cửa không phải là bạn học của cô, mà là Đường Quan Vũ.
Đầu tiên là cô sửng sốt, tiếp theo thì nghiêm mặt lại, lập tức muốn đóng cửa.
Đường Quan Vũ sao có thể để cô làm như vậy, đưa tay ngăn cản rồi trực tiếp đẩy cửa ra.
Sức lực của cô không bằng anh, đành phải thờ phì phò mắng anh: "Anh đi ra ngoài! Đi ra!" Cô muốn đẩy anh ra ngoài, nhưng tên này lại giống như tường đồng vách sắt đẩy hoài không đi. "Cút ra ngoài! Không cho phép đi vào! Có nghe hay không! Nếu không tôi sẽ kêu người đến!"
Anh vẫn không nhúc nhích như cũ, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào vết tích cô vừa mới khóc.
Được rồi, anh thật sự cho rằng cô không dám kêu sao? Vậy cô sẽ kêu cho anh xem!
"Cứu ——" Vừa mới muốn kéo cổ họng rống to, ngay lập tức bị chặn lại, hơn nữa còn dùng miệng của anh để chặn.
Cô dùng sức đánh anh, kháng nghị sự bá đạo của anh. Người này lạnh như một tảng băng, dùng lửa đốt cũng không dùng được, một khi thiêu cháy, nóng đến mức tựa như cái gì đó, cư nhiên đánh lén môi của cô?!
Không! Cô không muốn! Không muốn anh sau khi hôn những người phụ nữ khác xong thì tới hôn cô, nụ hôn của cô mới không rẻ như vậy!
Cô ra sức giãy giụa, dùng tay ngăn miệng của anh lại
"Không cho phép hôn tôi! Ghét! Tôi ghét anh nhất! Anh ghê tởm ghê tởm ghê tởm!" Cô đánh anh, đá anh, thậm chí còn cắn anh.
Nhưng dù cô làm gì Đường Quan Vũ cũng không buông cô ra, cô có thể không để ý tới anh, ghét anh, nhưng tuyệt đối không thể hiểu lầm anh thích những cô gái khác, điều này anh không thể chịu đựng được.
"Người anh thích chính là em!"
"Đi chết đi!" Đánh đánh đánh!
"Anh không thích cô gái đó!"
"Anh cho tôi là người mù à? Không thích còn hôn người ta!" Cắn cắn cắn!
"Bởi vì bây giờ anh đang nằm vùng!"
Cô vội cắn người đột nhiên ngẩng ra, trực tiếp nhìn chằm chằm vào anh.
"Nằm vùng?"
"Đúng vậy, lúc đầu anh không nói cho em biết vì đây là cơ mật, cũng không nên tới tìm em, nhưng nếu anh không giải thích rõ, em nhất định sẽ tức giận không để ý đến anh, nói không chừng còn lập tức thu dọn hành lý trở về Đài Bắc nữa."
Đây là sự thật, anh không đoán sai, quả thật cô muốn thu dọn hành lý không đi chơi nữa.
Sau khi biết anh đang nằm vùng, cô cũng tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ. Nếu như anh thật sự không quan tâm đến cô, vậy cũng sẽ không chạy đến phòng của cô, hơn nữa còn cứng rắn xông tới, cưỡng hôn cô, đây không phải là chuyện ngày thường anh luôn mang vẻ mặt lạnh lùng sẽ làm.
"Thời gian này anh không đến quán chúng em dùng cơm, là bởi vì đang nằm vùng?"
"Đúng vậy."
Thì ra là như vậy, khó trách, cô đã nói rồi, sao anh có thể đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng nữa chứ? Thì ra là vì làm nhiệm vụ. Cô hết giận phần nào, nhưng nhớ tới vừa rồi anh hôn cô gái kia, lại nhịn không được mà ăn giấm chua.
"Tại sao anh lại hôn cô gái kia? Chẳng lẽ đây cũng là một trong những nhiệm vụ của anh?"
"Anh không thể nói cho em biết nội dung của hành động lần này, anh chỉ có thể nói, đến gần cô gái kia, có giúp đỡ cho nhiệm vụ của bọn anh."
Cô thay đổi sắc mặt. "Ý của anh là anh sẽ cùng cô ấy ——"
"Không có!" Biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh lập tức phủ định. Anh tuyệt đối sẽ không đụng vào cô gái kia, cũng không muốn đụng!
Thấy anh phủ định nhanh như vậy, lại kiên quyết như thế, cuối cùng cũng khiến cho khóe miệng cô cong lên nở ra nụ cười ngượng ngùng: lời nói này giống như là đang cam kết cái gì đó, giải trừ hết tất cả buồn phiền thời gian dài của cô.
Anh nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô, ngọt ngào như vậy, mềm mại như vậy, đôi môi cong cong kia dường như đang dụ dỗ anh, còn đôi mắt vừa mới khóc của cô lại đang hấp dẫn anh.
Đường Quan Vũ không nhịn được mà cúi đầu chiếm lấy miệng nhỏ của cô lần nữa, trượt vào ngọn lửa đưa anh vào trong nhiệt tình dồn nén đã lâu của mình.
Nụ hôn này phá vỡ hàng rào của hai người, tỏ rõ tâm ý của anh, anh bị cô hấp dẫn thật sâu.
Nếu không phải trải qua kích động ban nãy, hai người hoàn toàn không biết phải kéo dài tới khi nào mới có tiến triển.
Cô thừa nhận nhiệt tình của anh, không hề miễn cưỡng giấu diếm sự thật mình yêu anh, lưỡi mềm ngây ngô dây dưa không rõ với ngọn lửa của anh, bởi vì dục vọng cùng chiếm giữ của anh mang đến cho cô rất nhiều kích thích.
Dù sao cô cũng thiếu kinh nghiệm, thoáng chốc bị hôn đến ngây ngất, cả người gần như muốn xụi lơ, toàn bộ đều dựa vào hai cánh tay có lực của anh để chống đỡ.
Hai người hôn đến không biết xảy ra chuyện gì, đợi đến khi phát hiện thì đã hôn đến trên giường rồi.
Cô nằm ở trên giường, còn anh đè lên cô, dùng lồng ngực rắn chắc của anh dán lên bộ ngực mềm mại của cô, cho dù cách một lớp áo, cũng cảm nhận rõ được đường cong uyển chuyển của cô.
Có lẽ cô không đủ đầy đặn, vóc người cũng không đủ nóng bỏng, nhưng chuyện hoàn toàn không liên quan đến vóc người, anh yêu cô, lý do này cũng đủ để anh điên cuồng vì cô.
Hôn hôn, đợi đến khi phát hiện thì anh đang gặm cắn mút hôn một đường từ môi thơm, vành tai, cổ, kéo dài xuống tiến công đến bộ ngực mềm mại.
Quần áo của cô bị anh dò tay vào khiến cho xốc xếch, áo lót ngực bị cởi ra, viên tròn non mềm nhạy cảm sao có thể chịu đựng cái mút hôn dày vò của anh.
"A..." Cô không nhịn được mà khẽ ngâm một tiếng.
Một tiếng khẽ ngâm đòi mạng mê người này thúc giục linh hồn vui vẻ, đồng thời cũng là một tiếng kêu nhạy cảm, khiến cho dục hỏa của anh càng dâng cao, nhưng cũng đồng thời thức tỉnh anh.
"Không được!"
Anh đột nhiên dừng lại, ôm cô thật chặt, cố gắng đè nén rối loạn trong cơ thể, nếu không ngừng lại, như vậy sẽ không ngừng được nữa.
An Hân Hân ở trong lòng anh thở dốc, ngực hai người đều phập phồng dữ dội, trong lòng cô biết rất rõ anh đang đè nén cái gì, hiện tại cô cũng dục hỏa đốt người, ngay cả cô cũng rất ngạc nhiên bởi vì mình không hề có sức phản kháng, tình dục tán loạn trong cơ thể khiến cô không có cách nào tự kiềm chế được, đến bây giờ toàn thân vẫn còn run nhẹ, khuôn mặt đã sớm đỏ ửng.
Cô rúc vào trong ngực anh, cảm nhận được nổi thống khổ và sự kiềm chế của anh, thật sự cao hứng vì bản thân có sức hấp dẫn lớn với anh như vậy, đủ để cho anh mất khống chế.
"Còn dám cười trên nổi đau của anh hả? Có tin bây giờ anh ăn sạch em hay không." Bên tai truyền đến giọng uy hiếp to đến khàn đục, đừng tưởng anh không biết cô đang cười trộm, hiện tại cô không biết anh đang đau đớn tổn thọ đến cỡ nào.
Cô rất muốn nói được, đáng tiếc không có lá gan đó, nhưng vẫn không ngăn được xúc động muốn cười, đành phải cầm lấy áo của anh che khuất nửa khuôn mặt, tỏ vẻ mình rất tiết chế.
Anh cúi đầu nhìn cô, có che hay không che cũng như nhau, làm anh dở khóc dở cười.
Loại dục hỏa này thật sự hại chết người, hiện tại anh muốn cô muốn đến phát điện, nửa người dưới căng đau muốn chết, lại nhất định phải ép buộc mình không thể hành động thiếu suy nghĩ, cực lực dùng lý trí để cố gắng kiềm chế tình dục, miễn cho lau súng cướp cò.