“Bé con, chưa từng giết người nhỉ.”
Yến Cô Minh hỏi câu này khiến Phong Thiên Nhai ngẩn ra.
“Sao cơ?”
Yến Cô Minh nhìn nàng, Phong Thiên Nhai đưa đôi mắt tròn xoe ra nhìn trả.
“Tuy võ công cao siêu, thân thủ lưu loát, nhưng hẳn là trước giờ chưa từng
giết người.” Yến Cô Minh nói chắc nịch, Phong Thiên Nhai nhất thời không bác lại được.
“Nói đúng không?”
Phong Thiên Nhai dời mắt đi, nhìn mũi chân mình.
“Ừ đấy.”
Yến Cô Minh: “Biết rồi.”
Dứt lời, hắn nghiêng người xuống giường. Phong Thiên Nhai thấy hắn đứng dậy, giữ hắn lại theo bản năng. “Làm gì đó?”
Yến Cô Minh ngoái đầu lại, ánh mắt nhìn xuống nàng rất bình thản.
“Giết.”
Phong Thiên Nhai thoắt cái đã tỉnh ra, nàng cũng đứng dậy, tay thế mà vẫn níu chặt tay Yến Cô Minh, “Định sang giết Phàn Lung Lệ Gia?”
Yến Cô Minh gật đầu ra vẻ đương nhiên, đến đáp cũng lười.
Phong Thiên Nhai vung vẩy tay bên người, mím môi, chẳng biết đang nghĩ gì.
Yến Cô Minh thấp giọng: “Ả chết rồi thì em chẳng nợ ai nữa. Em chưa từng giết ai, cũng không muốn giết, vậy để ta làm.”
Phong Thiên Nhai: “Anh cũng cho rằng nàng ta là mối uy hiếp lớn của trung nguyên?”
Yến Cô Minh cười giễu một tiếng, “Buồn cười.”
Phong Thiên Nhai ngẩng đầu, “Sao?”
Yến Cô Minh xoay lại nhìn nàng, “Trung nguyên với phiên cương có ra làm sao thì cũng chẳng liên quan gì đến ta.”
Phong Thiên Nhai: “Phàn Lung Lệ Gia là tế ti phiên cương, địa vị khác người
thường, giết nàng ta chính là đối địch với cả phiên cương, sao lại chẳng liên quan?”
Yến Cô Minh: “Lãng nhân cả đời giết vô số kẻ, kẻ địch cũng rất nhiều người, chẳng ngại thêm vài tên đâu.”
“Hớ.” Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Tự tin ghê chưa.”
Yến Cô Minh không đáp.
Chốc sau, Phong Thiên Nhai nói: “Yến khờ, ta nhớ mình từng nói với anh rồi,
trên đời này chẳng có chuyện gì là tuyệt đối, dù võ công cái thế cũng
không nên xem thường bất cứ một người nào. Quên rồi ư?”
Yến Cô Minh: “Nếu làm gì cũng rụt rè do dự, ta đã chẳng sống được đến bây giờ.”
“…”
Yến Cô Minh khẽ nhếch môi, hằn nếp nhăn thật nhạt bên khóe miệng.
“Đừng lo.” Hắn xoay người, đi ra cửa. “Dù có phải đối mặt với cái chết thật,
em cũng đừng lo lắng cho ta. Cuộc sống có hôm nay chẳng biết đến ngày
mai này, lãng nhân trải qua ba mươi năm rồi, sớm đã quen với nó.”
Chính lúc hắn đưa tay mở cửa phòng, sau lưng chợt thoảng cơn gió. Yến Cô Minh thở dài, xoay người gập tay, chặn cú đá của Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai co chân lại, “Ui da, quả là đề phòng sẵn có khác.”
Yến Cô Minh: “Vẫn chưa hết hứng đùa?”
Phong Thiên Nhai: “Đứa nào đùa anh, chỉ sư phụ coi.”
Yến Cô Minh rụt tay lại, xoay người mở cửa, đầu không ngoảnh lại: “Đứng đây đếm đến mười, ta sẽ trở lại chỉ cho em.”
Phong Thiên Nhai đương nhiên chẳng quan tâm hắn nói gì, nàng chợt ra tay,
lòng bàn tay lưu chuyển chân khí, năm ngón thành vuốt, kéo hắn lùi lại
—–
Yến Cô Minh đứng rất vững, không vì thế mà nhúc nhích, nhưng cánh cửa phòng lại cạch một tiếng khép trở về.
“…” Yến Cô Minh nhìn cánh cửa đóng chặt, ngoái đầu. “Muốn thế nào đây.”
Phong Thiên Nhai: “Chẳng thế nào hết, chỉ không muốn anh ra tay thôi.”
Yến Cô Minh nhìn thẳng vào mắt Phong Thiên Nhai. Tuy hắn mới quen Phong
Thiên Nhai chưa bao lâu, nhưng hắn biết rõ, tuy hành vi và suy nghĩ của
cô bé này khác với người thường, nhưng nàng vẫn cân nhắc theo cách riêng mình.
Yến Cô Minh lạnh giọng: “Thế mà lại không tin ta.”
Phong Thiên Nhai: “Hả?”
Yến Cô Minh: “Không tin ta có thể chống lại sự phục thù của phiên cương.”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Không phải.”
Ánh mắt Yến Cô Minh lạnh nhạt, “Lo ta sẽ chết dưới tay ai, Khanh Sĩ Việt, Đao thủ hay là chủ nhân phiên cương, hoặc —–“
“Đủ rồi!”
Ánh mắt Phong Thiên Nhai dữ tợn, “Cứ thích treo cái chết bên mồm thế à?”
Yến Cô Minh trước nay chưa từng thấy dáng vẻ bây giờ của Phong Thiên Nhai,
thoáng chốc không kịp phản ứng, đứng ngây ra. Phong Thiên Nhai bước đến
trước mặt hắn, đưa một ngón tay ra, chọc vào ngực hắn thật mạnh.
“Nghe qua câu ‘Trên đầu ba thước có thần linh’ chưa, lời anh nói có thần nghe cả đấy, đừng quàng xiêng! Sau này mà còn nghe thấy chữ này từ miệng
anh, ta sẽ chọc nát, chọc! Nát!”
Yến Cô Minh: “…”
Bắp thịt Yến Cô Minh rất cứng, ngực chắc, nhưng Phong Thiên Nhai cũng không nói đùa, ngón tay hợp lực chọc liên hồi vào cơ thể vạm vỡ đó, tuy ra
sức nhưng chưa dùng tới nội lực.
Chẳng biết vì sao,
lúc ngón tay nhỏ xinh của nàng chạm vào người mình, Yến Cô Minh chợt
ngây ngẩn một chốc, một ý nghĩ vô tình lướt qua trong đầu, khiến lòng
hắn mềm lại.
Phong Thiên Nhai nghiến răng quở trách, Yến Cô Minh cúi đầu, bỗng đưa tay bắt lấy ngón tay nàng.
“Hả?!”
Phong Thiên Nhai ngước mắt lên, Yến Cô Minh nhìn nàng thật sâu. Ngón tay nàng rất nhỏ, Yến Cô Minh căn bản không nắm chắc được, chỉ đành dùng cả bàn
tay to lớn của mình bao bọc lấy.
“Làm gì vậy?”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Sao thế, đau rồi hả, sư phụ chưa dùng nội lực đâu!”
Yến Cô Minh: “…”
“Sao?”
Yến Cô Minh cúi đầu, “Không có gì.”
Phong Thiên Nhai: “Yến khờ.”
“Ừm.”
“Không được chết.”
Yến Cô Minh ngẩng đầu, ánh mắt Phong Thiên Nhai sáng lên.
“Yến khờ, anh biết không, Diệp Hoài Sơn từng kể với ta, trước đây Phàn Lung
Lệ Gia trúng mai phục, bị Cửu Hoa chính môn gây trọng thương, lúc ấy
binh mã phiên cương đã thúc đến thành Lâm, tiến lên thêm một bước là sẽ
công được kinh thành. Nhưng chủ nhân phiên cương lại sẵn lòng lui quân
năm trăm dặm, buông bỏ thành trì sắp nằm trong tay, chỉ để đổi lấy mạng
tàn của nàng ta.”
Yến Cô Minh: “Tế ti phiên cương là người dưới một trên vạn*, mạng ả tất sẽ quý báu.”
[*Dưới một người, trên chục ngàn người.]
“Ừ.” Phong Thiên Nhai chắp tay sau lưng, giọng điềm nhiên.
“Yến tử, lần này xuống núi, ta vỡ vạc ra được một thói quen của giang hồ —–
Ấy là họ sẽ định giá cho mỗi một cái mạng, có kẻ quý như núi vàng, lại
có người hèn tựa kiến hôi.”
Yến Cô Minh không hiểu sao nàng đột nhiên nhắc đến chuyện này, chỉ im lặng đứng nghe.
“Yến khờ.” Phong Thiên Nhai hơi cúi đầu xuống, đưa mắt nhìn mặt đất xanh đen, “Trong lòng anh, mạng mình có giá thế nào?”
“…” Hàng mày Yến Cô Minh khẽ chau, “Mạng ta?”
“Ừ.”
“Ha.” Yến Cô Minh cuối cùng đã hiểu ý nàng, hắn cười khẽ, bên miệng hiện lên
lúm đồng tiền nhàn nhạt. “Mạng không đáng tiền nhất trên đời, là mạng
của lãng nhân. Theo cách nói của em, mạng ta chỉ rẻ như con giun cái
kiến.”
Giọng Yến Cô Minh rất trầm, lại đầy hờ hững.
“Không phải thế.”
“Sao?”
Phong Thiên Nhai ngẩng đầu lên, đưa một ngón tay chạm vào vị trí tim của Yến
Cô Minh. Khóe miệng nàng vương nét cười, đầu mày cuối mắt lại đọng ý
nghĩ sâu xa không tỏ bày bằng lời được.
“Yến tử, mạng của anh rất quý.”
“…”
Phong Thiên Nhai: “Trước đây ra sao, ta không quan tâm, nhưng từ nay về sau,
đừng đem mạng ra đọ với nguy hiểm. Vì với sư phụ, mạng của anh rất quý.”
Yến Cô Minh nhất thời ngây ra, đôi môi kiên nghị dầy dặn run run, tựa như muốn nói gì đó, nhưng mãi không thành lời.
Phong Thiên Nhai xòe tay ra, vỗ nhẹ lên ngực Yến Cô Minh, nhẹ nhàng nói: “Vậy nên, từ từ mà học, phải quý trọng mạng mình.”
Yến Cô Minh cúi đầu, cứ đứng im tại chỗ.
“Này.” Phong Thiên Nhai khom người vặn eo, từ dưới nhìn lên hắn, “Sao rồi, lại không nói chuyện.”
Từ dưới nhìn lên, đôi mắt Phong Thiên Nhai tròn hơn.
Yến Cô Minh đột nhiên vươn tay, khẽ khàng kéo người trước mắt đến gần.
Phong Thiên Nhai: “Hở?”
Nàng được Yến Cô Minh ôm vào lòng, đầu dựa vào ngực hắn, Phong Thiên Nhai
muốn ngẩng mặt lên nhưng vừa nhúc nhích đã bị Yến Cô Minh ấn trở về.
Phong Thiên Nhai dứt khoát không động đậy nữa, mặt nàng dán vào người
Yến Cô Minh, nghe tiếng tim đập vững vàng hữu lực của hắn.
Yến Cô Minh ôm nàng rất nhẹ, nhẹ nhàng đến độ chỉ cần Phong Thiên Nhai khẽ từ chối thì sẽ tách ra được.
Phong Thiên Nhai: “Phàn Lung Lệ Gia… Ta vỡ vạc được rất nhiều điều từ nàng
ta. Anh biết không, ta luôn cảm thấy trong lòng nàng ẩn chứa một điều gì đó.”
Yến Cô Minh: “Điều gì?”
Phong Thiên Nhai: “Cũng không nói rõ được, nhưng ta muốn khơi được điều này, sau đó mới quyết định.”
“Ừm.”
Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Yến khờ, anh vốn không quan tâm tới chuyện này.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai ngẩng đầu lên, Yến Cô Minh nhìn nàng bằng vẻ mặt vô cảm.
“Yến khờ, chờ đây.”
Yến Cô Minh: “Được.”
Hắn buông tay, Phong Thiên Nhai cười một chốc rồi ra khỏi phòng. Đến khi
nàng khép cửa lại, Yến Cô Minh mới nâng tay mình lên, nhìn khuỷu tay rắn chắc kia, bỗng chốc hoảng hốt.
Phong Thiên Nhai vào
phòng bên cạnh, Phàn Lung Lệ Gia đã tỉnh lại. Thị lặng lẽ nhìn Phong
Thiên Nhai đi vào, đến bên giường. Vẻ ngoài của thị nom còn yếu ớt hơn
lúc nãy, nhưng vẫn cố gắng lên tiếng.
“Nói đúng không?”
Phong Thiên Nhai gật đầu, ngồi bên giường, “Đúng rồi, lợi hại ghê.”
Phàn Lung Lệ Gia cười hòa nhã.
Phong Thiên Nhai nhìn thị, nói: “Cô biết chưa, Khanh Sĩ Việt đang ở trong tay Diệp Hoài Sơn.”
Nghe đến cái tên quen thuộc, trong mắt Phàn Lung Lệ Gia thoáng nét buồn nhàn nhạt.
“Tiểu Việt…”
Phong Thiên Nhai: “Ta không biết Diệp Hoài Sơn thế nào chứ sư huynh y Phong Đô thì vô cùng tàn nhẫn, Khanh Sĩ Việt thảm rồi.”
Phàn Lung Lệ Gia: “Nghe danh rồi…”
“Ồ?”
“Phong Đô mở đường, Hoàng Tuyền tống tiễn… Danh tiếng của Diễm lâu chủ, phiên cương cũng từng nghe qua.”
“Uầy, đến đao của gã mà cô cũng biết.” Phong Thiên Nhai khoang tay, “Nhưng
đừng lo, giờ cô chưa nằm trong tay họ, họ hẳn sẽ không giết tên kia
đâu.”
Ánh mắt Phàn Lung Lệ Gia không giấu nổi vẻ lo lắng.
Phong Thiên Nhai: “Các người chuyến này dập mặt rồi, cô chết, gã chết, phiên
cương tam kỳ chết hai, cuộc chiến mất phần thắng vào tay trung nguyên
rồi.”
Phàn Lung Lệ Gia không đáp, Phong Thiên Nhai nhìn chằm chằm vào mắt thị, từ tốn hỏi: “Biết sao ta không giết cô không?”
“Biết.”
“Kể nghe xem.”
Phàn Lung Lệ Gia: “Vì ta khác với tưởng tượng của cô, cô muốn biết lý do của sự khác biệt này.”
Phong Thiên Nhai: “Đúng là rất lợi hại.”
Phàn Lung Lệ Gia: “Bình thường thôi.”
Phong Thiên Nhai bật cười, nói: “Phải nói rõ một điều, hôm nay dù cô có nói
gì đi nữa thì kết quả cũng vẫn thế, sẽ không thay đổi được gì đâu.”
Phàn Lung Lệ Gia: “Biết mà.”
“Vẫn muốn nói?”
Phàn Lung Lệ Gia ngừng một chút như đang gom góp sức lực. Thị xoay mặt, nhìn Phong Thiên Nhai, ánh mắt lại như nhìn xuyên qua nàng, trông thấy một
nơi xa khác.
“Có một vài việc vốn rất bình thường,
nhưng vì giấu quá sâu lại quá lâu trong lòng, trái lại lại trở thành thứ xấu xa trong mắt người khác.” Giọng thị rất nhẹ, rất chậm, “Sợ bây giờ
không nói, đến khoảnh khắc trước khi chết, tới chính ta cũng sẽ cảm
thấy, tấm lòng buổi đầu của mình đã đổi thay…”
Phàn Lung Lệ Gia nhìn Phong Thiên Nhai.
“Trung nguyên coi trọng duyên phận, hoặc giả có duyên, lúc ta muốn trải lòng, cô lại vừa khéo ở cạnh.”
Phong Thiên Nhai: “…”
“Cô nương, biết Thiền Nhạc chăng?”
“Đao thủ phiên cương.”
“Hì.” Lúc nhắc đến gã, Phàn Lung Lệ Gia dường như vui vẻ hơn, “Ta và huynh
ấy, và cả tiểu Việt, ba người chúng ta, từ rất lâu về trước đã quen biết nhau…”