Phàn Lung Lệ Gia nhàn nhã hỏi: “Từng đến phiên cương chưa?”
Phong Thiên Nhai: “Chưa.”
Phàn Lung Lệ Gia: “Phiên cương hoang vắng, tuy giáp trung nguyên nhưng còn
xa mới màu mỡ dồi dào được như nó, chưa đến đấy, sẽ mãi không biết được
nơi ấy là như thế nào.”
“Nhưng bây giờ vẫn ổn…” Phàn
Lung Lệ Gia nói, “Từ khi nhánh tộc Đông Nhĩ thống nhất phiên cương, noi
theo trung nguyên thi hành chế độ cha truyền con nối, phiên cương đã ổn
định hơn dạo trước rất nhiều. Nhưng mãi vẫn không đủ…”
“Năm ta ra đời, vùng bắc phiên cương chịu nạn rét, chưa kể lương thực gia
súc, hằng hà sa số người cũng vì cóng mà chết. Cha mẹ chưa từng gặp mặt
của ta, cũng qua đời vào độ thiên tai ấy.” Phàn Lung Lệ Gia tỉ mẩn nhớ
lại, “Nếu không gặp được Thiền Nhạc, có lẽ ta cũng đã chết rồi. Khi đó
huynh ấy tám tuổi, là môn sinh nhỏ của Võ tộc, huynh ấy thấy ta đáng
thương, bèn mang về cùng.”
“Nên biết, ở phiên cương,
thứ khan hiếm nhất chính là lòng thương hại và sự đồng cảm. Mỗi người
đều phải đấu tranh vì miếng ăn của mình, vì đường sống ngày mai. Chúng
trưởng lão của Võ tộc tất nhiên chẳng muốn nhận một đứa bé gào khóc đòi
ăn, bèn đuổi cả huynh ấy và ta.”
Nói đến đây, Phàn Lung Lệ Gia quay đầu nhìn Phong Thiên Nhai, ánh mắt nhàn
nhạt long lanh. “Kể ra thì, có thể nhớ rõ những chuyện thế này, lạ nhỉ?”
Phong Thiên Nhai: “Ừ.”
Phàn Lung Lệ Gia: “Ta cũng không biết, tại sao lại nhớ rõ tất thảy mọi thứ.
Nhưng nghe tế ti già bảo, mỗi một đời tế ti đều sẽ có năng lực này, trời sinh thông tuệ, nhớ mãi không quên.”
Phong Thiên Nhai cười giễu một tiếng, “Thần bí quá nhỉ.”
“Hờ.” Phàn Lung Lệ Gia thoáng cười, tiếp tục, “Sau đó Thiền Nhạc cứ thế dắt
ta xuôi nam, mong đến được trại chính. Khi ấy ta còn quá nhỏ, ngày
thường đến mắt còn mở không nổi, được Thiền Nhạc bế mãi trong lòng.” Ánh mắt thị lãnh đạm, lại như tràn trề sóng vỗ.
“Không
nhìn thấy, nhưng lại nghe được. Nỗi thê lương và đau buồn của cả hành
trình khi ấy khắc sâu vào tim, mỗi khi lắng đọng, bất giác lại vang vọng bên tai.”
“Thiền Nhạc là kỳ tài võ học hiếm thấy,
tuy còn trẻ nhưng đao pháp đã ít nhiều cứng cáp. Cũng may nhờ thế, nếu
không ta và huynh ấy có lẽ đã thành thức ăn trong bụng kẻ khác rồi.”
“Cuối cùng, lúc bọn ta đến được trại chính, nơi ấy đã thành ổ bệnh từ lâu,
binh sĩ chặn tất cả lối vào lại, giết hết tất cả những kẻ xông vào. Lúc
ấy có bọn chuyên canh ngoài hàng rào, đợi binh sĩ giết người rồi chia
cướp thịt.”
“Thiền Nhạc thấy nơi ấy quá nguy hiểm,
bèn rời đi. Bọn ta tiến vào một ngọn núi sâu, là ngọn Tây Khê Đương Mang bây giờ.” Phàn Lung Lệ Gia chớp mắt nhìn Phong Thiên Nhai. “Ngọn núi ấy nổi danh ở phiên cương lắm, Thiền Nhạc đang ở đấy.”
“Ồ?” Phong Thiên Nhai nhướng mày.
Phàn Lung Lệ Gia: “Khoảng thời gian khi ấy rất dài, ha, kể ra thì đúng là đã làm khó huynh ấy.”
“Sau đó, Thiền Nhạc lại cứu được một đứa bé trong tay bọn Vu giáo, chính là
tiểu Việt. Khi đó đệ ấy trộm bò cạp hóa mệnh của tôn lão Vu giáo, bị hai môn đồ đánh đến nước chỉ thừa một hơi thở.”
“Ha.”
Phong Thiên Nhai bật cười, “Tên Độc thủ này từ nhỏ đã chẳng làm được
chuyện tốt rồi, mới tý tuổi đầu đã chơi sâu độc, chẳng trách lúc trưởng
thành lại âm hiểm gian giảo thế này.”
Phàn Lung Lệ Gia cười nhạt: “Tiểu Việt là một đứa bé ngoan.”
“Ối chao, đúng là Đứa! Bé! Ngoan!” Phong Thiên Nhai nghiến răng nhả chữ, vẻ mặt khinh thường.
Phàn Lung Lệ Gia nhẹ nhàng nói: “Ta biết, vì lập trường của chúng ta, bọn ta đúng là tội đáng muôn chết. Nhưng, tiểu Việt… Đệ ấy thực sự là một
người rất dễ mềm lòng.”
Phong Thiên Nhai nhớ lại lúc
hắn ta bắt Yến Cô Minh để trao đổi với mình, ông cụ ở quán vằn thắn chết mà đến một giọt máu cũng chưa kịp chảy ra, căng mặt cười lạnh.
“Ờ, rất dễ mềm lòng.”
Phàn Lung Lệ Gia: “… Cô gái, ta không biết lúc trước cô và đệ ấy giao tiếp thế nào, nhưng…”
“Dừng, chúng ta không lòng vòng vấn đề này nữa, nói tiếp đi.”
Phàn Lung Lệ Gia thở dài, “Thôi được.”
“Ba người bọn ta sống ở Tây Khê năm năm, sau đó rời núi, cả hành trình vừa
ăn xin vừa ăn cướp để qua ngày. Trận thiên tai kia ảnh hưởng rất lớn đến phiên cương, từ lúc ấy, mười mấy giáo phái tông tộc trong nội bộ phiên
cương bắt đầu tranh đấu giành địa bàn. Có một dạo địa vị tộc Đông Nhĩ
của Cương chủ chênh vênh nguy hiểm. Năm ta chín tuổi, cuộc tranh đấu
cuối cùng cũng lan đến gần nơi bọn ta sống… Lần ấy, là Cương chủ cứu bọn ta.”
“Phiên cương, không có sự ban ơn nào là tự dưng cả. Cương chủ cứu bọn ta là vì xem trọng võ nghệ của Thiền Nhạc. Khi ấy Thiền Nhạc chưa đến hai mươi, đao nghệ lại đã bước đầu có thành tựu.
Tuy Cương chủ hành động có mục đích, nhưng chuyện người cứu ba đứa bọn ta
là thật, cho bọn ta một nơi để sinh tồn cũng là thật. Nên ba người bọn
ta từng đến bên bờ Gia Nhĩ – thánh địa phiên cương lập lời thề, phải
giao mạng sống của mình cho người, cho tộc Đông Nhĩ.”
Phong Thiên Nhai chen vào: “Trong khoảng thời gian bảo vệ các người, đao pháp của Đao thủ mới dần thành hình?”
Phàn Lung Lệ Gia than khẽ: “Đúng thế… Rất nhiều lần, đều là huynh ấy lấy
mạng ra thử, lâm trận ngộ chiêu, thế mới bảo vệ được ta và tiểu Việt.”
Phong Thiên Nhai: “Vậy Cương chủ đem bọn cô về, giao việc gì cho bọn cô?”
Phàn Lung Lệ Gia: “Cương chủ xem trọng Thiền Nhạc, cho huynh ấy làm hộ vệ ở
trại đầu, trong rất nhiều cuộc nội loạn, đều do huynh ấy chặn lại ở
tuyến đầu. Nhưng…” Phàn Lung Lệ Gia đổi chủ đề, “Nhưng, tuy danh tiếng
mỗi ngày một tăng, cuộc sống mỗi ngày một tốt hơn, Thiền Nhạc lại chẳng
lấy gì làm vui vẻ.”
Phong Thiên Nhai: “Sao thế?”
Phàn Lung Lệ Gia: “Tâm tình Thiền Nhạc không như người thường, huynh ấy từ
nhỏ đã tìm võ kỹ, chỉ cầu đạo dụng đao, không thiết gì đến cuộc sống phú quý an nhàn. Nhưng vì ta và tiểu Việt, huynh ấy mới kiên nhẫn làm việc
cho Cương chủ.”
“Sau đấy nữa, tông lão tính quẻ, bói
ra được rằng ta có mệnh tế ti, bèn kế thừa vị trí này, bắt đầu bán mạng
cho phiên cương. Cũng bắt đầu từ khi ấy, ta mới dần bước vào tầng lớp
quyết sách của phiên cương, cũng dần nắm bắt được cuộc chiến mà tộc Đông Nhĩ đã ấp ủ kế hoạch mười mấy năm.”
Phong Thiên Nhai: “Xâm lược trung nguyên.”
“Đúng.” Phàn Lung Lệ Gia nói, “Từ khi Đông Nhĩ Ba thống nhất phiên cương đã ấp ủ ý định này. Phiên cương nước non hiểm nghèo, thiếu thốn tài nguyên,
nhân dân hằng năm đều bị vây vào vòng đói khát chiến loạn, nếu không
giải quyết, phiên cương sẽ chẳng có tương lai gì. Còn trung nguyên… Tuy
tiếp giáp phiên cương, nhưng nó khác hoàn toàn với phiên cương…”
“Năm ta mười bốn tuổi, được gia phong tế ti. Việc đầu tiên ta làm chính là
rời phiên cương đến trung nguyên. Vượt dãy núi Mẫn Lân là đến địa phận
trung nguyên, phía bắc Mẫn Lân, đất đai cằn cỗi, độc tính rất nặng,
lương thực rất khó sống sót. Nhưng phía nam Mẫn Lân, đất đai trung
nguyên lại màu mỡ phì nhiêu, rất thích hợp để trồng lúa.”
“Ồ.” Phong Thiên Nhai ngẩng đầu, “Vậy là nên ý đồ.”
Phàn Lung Lệ Gia rủ mắt.
“Sống ba năm ở trung nguyên, học hỏi văn hóa và tập tục nơi này, càng hiểu
được mảnh đất ấy, càng muốn hướng về nó. Nếu phiên cương cũng có thể văn minh phồn vinh như trung nguyên, thì tốt biết bao…”
“Mà lần ấy cùng ta đến trung nguyên còn có Thiền Nhạc, Cương chủ lệnh huynh ấy theo bảo vệ ta. Thiền Nhạc lại vô cùng vui vẻ vì mệnh lệnh này, khi
ấy đao pháp huynh ấy đại thành, sớm đã vô địch ở phiên cương, có thể đến trung nguyên khiên chiến khiến huynh ấy rất phấn khích.”
Phong Thiên Nhai tiếp lời: “Chuyện này ta biết, bình nguyên Yên Vũ, cách đây không xa.”
Phàn Lung Lệ Gia: “Không sai, chính là bình nguyên Yên Vũ. Thiền Nhạc dựng
võ đài ở đấy, dùng một thanh bảo đao làm phần thưởng, mời anh hùng trung nguyên đấu trận.”
Phong Thiên Nhai nghe đến đây, cười khì, nói: “Ngạo mạn ngút trời, cuối cùng vẫn thua.”
Phàn Lung Lệ Gia cũng cười, đồng ý đáp: “Đúng đó, trung nguyên đúng là ngọa hổ tàng long.”
Phong Thiên Nhai: “Nghe nói sau đó gã bế đao luôn?”
“Ừ.” Phàn Lung Lệ Gia nói, “Từ sau cuộc tỷ võ ấy, tính cách Thiền Nhạc thay
đổi mạnh, không giết chóc nữa, thanh loan đao đó cũng bị bụi phủ kín.”
Phong Thiên Nhai: “Gã chẳng phải là tay chân đứng cản địch tuyến đầu à, được phép bế đao ư?”
Phàn Lung Lệ Gia: “Lúc đầu Cương chủ cũng rất phật ý, nhưng đã có ta và tiểu Việt, khi ấy chúng ta đã là trụ cột phiên cương, một lòng mưu sự vì
mảnh đất ấy, nên người cũng không nhiều lời. Cũng bắt đầu từ khi ấy,
Thiền Nhạc phản đối kế hoạch xâm lược trung nguyên.”
“Đúng là có kế hoạch.” Phong Thiên Nhai nói, “Phiên cương các cô thiếu cái gì bèn đến trung nguyên cướp, đây là lý gì?”
Phàn Lung Lệ Gia rủ mắt, “Chuyện liên quan đến sự tồn vong của cả tộc, chỉ có thể tiến hành.”
“Nhưng…” Phàn Lung Lệ Gia nói, “Thiền Nhạc khi ấy quả thực đã nghĩ đủ mọi cách
ngăn cản. Kế hoạch của Cương chủ không thể sửa đổi, nhưng tình cảm ba
người bọn ta sâu nặng, không có huynh ấy, ta đã chẳng sống được đến bây
giờ. Cho nên với lời thỉnh cầu của huynh ấy, tuy ta không thể hiện rằng
mình đồng ý, nhưng cũng âm thầm liên lạc với quan viên trung nguyên,
cũng can gián Cương chủ xem có thể thông thương với trung nguyên không,
dùng dược liệu da thuộc sản lượng lớn của phiên cương đổi lấy lương thực sản vật trung nguyên.”
Nói đến đây, thị ngập ngừng.
“Nhưng, bên nào cũng cự tuyệt.”
Phong Thiên Nhai: “…”
Phàn Lung Lệ Gia: “Với Cương chủ, cuộc chiến này là di huấn tổ tiên, là kế
hoạch họ đã cực khổ chuẩn bị mấy mươi năm trời, không thể từ bỏ. Với
trung nguyên, phiên cương là mảnh đất man di, bằng bất cứ giá nào họ
cũng sẽ không buôn bán với bọn man di.”
Phong Thiên
Nhai hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, nói: “Nên là, sau khi nghe
chuyện này, cảm nhận của ta về cô chính là —– Nổi lòng tham trộm cướp.”
Phàn Lung Lệ Gia bật cười, “Đúng.”
Phong Thiên Nhai rảo quanh căn phòng, vừa bước vừa nói: “Sau một hồi giảng giải, ta lại thấy càng phải giết.”
Phàn Lung Lệ Gia: “Sao lại bảo thế?”
“Sao lại bảo thế?” Phong Thiên Nhai nhảy đến bên giường, trợn mắt nhìn người nằm trên giường, “Đã đến nước này rồi còn hỏi sao lại bảo thế?”
Phàn Lung Lệ Gia: “Giúp bọn ta, sao lại giết?”
Phong Thiên Nhai: “…”
Nàng thấy Phàn Lung Lệ Gia không có vẻ như đang đùa.
“Có ý gì?”
Phàn Lung Lệ Gia chậm rãi đáp: “Ta bảo rồi, càng hiểu được mảnh đất ấy, càng muốn hướng về nó. Đã có lòng thương yêu, sao có thể hại trung nguyên?”
Phong Thiên Nhai chợt thấy mơ màng, “Nói rõ tý.”
Phàn Lung Lệ Gia ngước mắt lên, đôi con ngươi thị ngả màu xám, không đen
nhánh như người trung nguyên, nhưng trông trầm lắng vô cùng.
“Cô gái, cho dù phiên cương tam kiệt bọn ta đều chết cả, trận chiến này vẫn sẽ tiếp tục như trước. Đã thế, thì càng phải khiến trận chiến này kết
thúc nhanh nhất, thiệt mạng ít nhất.”