Ngay lúc mọi người cho rằng Hàn Lăng phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Một đạo thân ảnh từ phía sau Hàn Lăng chạy cực nhanh vượt đến, “Tiểu thư!”
“Xẹt” Kiếm vô tình đâm
vào cơ thể. Xuyên qua toàn thân, từ phía sau lưng đâm qua trái tim,
xuyên thấu qua da thịt, mũi kiếm lấy máu, đứng ở trước mặt nữ hài, chỉ
vẻn vẹn một ly.
Gần như vậy.
“Phịch” một tiếng, cơ thể đơn bạc ngửa ra sau, thiếu nữ mở to hai mắt, một đóa mai hoa đỏ thắm từ trong miệng phun ra, “Tiểu thư….. Không có việc gì là tốt rồi”
Rồi thiếu nữ ngã xuống, trên môi xả ra nụ cười an tâm. Thân là nô tỳ, trung tâm là việc chính………..
“Chỉ Hâm!”
Lần đầu tiên, nữ hài không khống chế được hô lớn! Một bước nhào tới trước mặt thiếu nữ, cơ thể thiếu nữ nặng nề
ngã vào trong lòng nữ hài.
“Sao ngươi lại ngốc như vậy! Ta nói rồi ta không có việc gì!” Hàn Lăng giận quát với thiếu nữ.
Nhìn thanh kiếm trước ngực thiếu nữ, tiên huyết xâm thấu y phục nàng, lúc này, theo từng đợt hô hấp kịch liệt của nàng, không ngừng phun ra. Trong mắt nữ hài hiện lên vẻ kinh hoàng.
Nữ hài một tay rút kiếm ra, theo thanh
kiếm được rút ra, máu tươi càng phun mãnh liệt, nữ hài cắn răng, tay nhỏ bé dằn lên miệng vết thương đang không ngừng phun máu, gắt gao đè
xuống.
“Tiểu thư……. Vô dụng……….” Hơi thở của thiếu nữ ngày càng bạc nhược, phe phẩy ngăn cản Hàn Lăng.
Sắc mặt Hàn Lăng tái nhợt, trong mắt xuất hiện hoảng mang mà chẳng bao giờ có qua, nàng hướng về phía thiếu nữ giận quát “Đừng nói nữa! Ngươi sẽ không sao! Nghe ta nói, hít sâu, hít sâu vào!”
“Tiểu thư……… ta phải di đây……
người……. sau này………phải bảo vệ tốt……chính mình, nghìn vạn lần đừng…..
cậy mạnh……..đừng……. đem mọi người……. cự bên ngoài…… nô tỳ……… đi trước
đây……” Thiếu nữ chậm rãi nhắm mắt lại, che khuất nồng đậm lo
lắng trong mắt nàng, nàng rất mệt, nếu có kiếp sau, hy vọng, kiếp sau
vẫn là nô tỳ của tiểu thư………
Trong đại sảnh, yên tĩnh không tiếng động.
Một giọt lệ chậm rãi từ trên mặt nữ hài chảy xuống. Bên tai vang vọng tiếng nói khiến đôi mắt nàng lên men.
“Tiểu thư đói bụng không? Xem trí nhớ của nô tỳ này, tiểu thư chờ một chút, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị đồ ăn
sáng. Tiểu thư trước nghỉ ngơi trong chốc lát, nô tỳ rất nhanh sẽ làm
xong”
“Ta không muốn thấy tiểu thư bị thương, chỉ cần tiểu thư không có việc gì……. Là tốt rồi”
“Tiểu thư….Mặc kệ ta”
……………………….
Chỉ Hâm……..Nữ hài thật sâu nhắm mắt lại,
đôi mắt cay quá, chua xót quá. Dường như chỉ có nhắm mắt không nhìn tới, không thèm nghĩ nữa, liều mạng làm lạnh trái tim đang phun trào, cái
loại thống khổ từ sâu trong nội tâm mới có thể tiêu tán.
Thượng Quan Chính Hào cau mày, lệ khí
không tiêu tan, một kiếm của hắn dĩ nhiên không giết được nàng! Tiện tỳ
chết tiệt, vậy mà lại chạy ra chắn!
Phượng Hạo Thiên chậm rãi đi tới trước
mặt Hàn Lăng, nhìn trên mặt nữ hài lúc này chỉ còn lưu lại một giọt nước mắt, trong lòng thiếu niên xẹt qua một tia khác thường, che ở trước
người nữ hài, hắn nhìn về phía Thượng Quan Chính Hào.
Đột nhiên phát sinh một màn này, làm kinh ngạc tất cả mọi người.
“Thì ra giáo huấn theo như lời
Thượng Quan tộc trưởng là muốn giết người. Đã có một tỳ nữ thay Hàn Lăng chết. Như vậy, Thượng Quan tộc trưởng coi như Hàn Lăng đã chết đi, từ
hôm nay trở đi, Hàn Lăng là thư đồng của bản điện hạ, sau này giáo huấn
dạy bảo đều giao cho bản điện hạ” Phượng Hạo Thiên trầm giọng
nói. Nguy hiểm thật, trong nháy mắt vừa rồi, nếu như không phải Chỉ Hâm
trung tâm xông lên che cho Hàn Lăng, bây giờ Hàn Lăng hẳn phải chết
không thể nghi ngờ.
Không ngờ trên đời này còn có tỳ nữ trung tâm như thế, cũng không uổng Hàn Lăng vì nàng ngày đêm không ngừng chạy về, nàng chết cũng xem như có giá trị.
Thượng Quan Chính Hào nhíu chặt mi tâm,
ưng mâu lợi hại nhìn chằm chằm Phượng Hạo Thiên, hắn kiên trì như vậy,
chính là muốn bảo vệ Hàn Lăng. Càng nghĩ, tự đánh giá quan hệ lợi hại,
Thượng Quan Chính Hào ôn hòa cười cười “Nếu Tứ điện hạ đã nói
như vậy, vậy thì lão phu đem nha đầu Hàn Lăng cho Tứ điện hạ. Bất quá nữ nhi của lão phu rất ít, vừa rồi cũng là tức quá nên mất chừng mực, hoàn hảo không đả thương nàng, nếu như làm nàng bị htương, lão phu nhất định thương tâm không thôi. Cho nên, lão phu có một yêu cầu hy vọng Tứ điện
hạ đáp ứng”
“Là yêu cầu gì?” Hắc mâu cảu Phượng Hạo Thiên chợt lóe.
Thượng Quan Chính Hào hào sàng cười, quay đầu nhìn về phía vẫn không nói chuyện Thượng Quan Minh Tiệp, trong mắt
xẹt qua tia ám quang, cười nói với Phượng Hạo Thiên “Hàn Lăng
còn nhỏ, làm bạn đọc của Tứ điện hạ, ắt phải có chỗ sẽ không lo chu toàn được, để Tiệp nhi theo Tứ điện hạ tiến cung, cùng với Hàn Lăng làm bạn
đọc với Tứ điện hạ”. Một màn hỗn loạn vừa mới phát sinh ban
nãy, Uyển Đình và Mộng Dao đều liên tục kêu sợ hãi, mà Tiệp nhi lại ở
phía sau vẫn luôn quan sát cục diện, hắn phát hiện, nữ nhi này, có lẽ là một nhân vật lợi hại so với Hàn Lăng càng thêm lợi hại hơn. Đem nàng
đặt bên cạnh Phượng Hạo Thiên, nàng nhất định có biện pháp đạt được yêu
mến của hắn, điều này đối với bách hoa yến tuyển phi nửa tháng sau phi
thường có lợi.
Nghe thế, Thượng Quan Minh Tiệp kinh ngạc không thôi! Cha dĩ nhiên muốn nàng tiến cung! Đầu tiên là kinh ngạc,
sau đó lại ẩn chứa vui mừng nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, hy vọng hắn
không cự tuyệt.
Con ngươi âm u, hiện lên một tia nan
giải, khóe miệng Phượng Hạo Thiên chậm rãi cong lên, nhìn về phía nét
mặt vẫn chưa có bao nhiêu biểu tình của Thượng Quan Minh Tiệp, trong
lòng cười nhạo, bàn tính của Thượng Quan Chính Hào thật đúng là không
tồi. Chỉ có điều………. Vì Hàn Lăng – món đồ chơi càng ngày càng thú vị, để Thượng Quan Minh Tiệp làm bạn đọc, cũng tốt, vừa lúc cũng có thể thông
qua nàng biết được bàn tính sau này của Thượng Quan Chính Hào.
Nghĩ đến đây, thiếu niên gật đầu, “Vẫn là Thượng Quan tộc trưởng nghĩ chu toàn, cứ quyết định như vậy đi, Tiệp nhi thu thập chút đồ vật cùng bản điện hạ cùng tiến cung đi” Hắn nhìn về phía Thượng Quan Minh Tiệp, nhẹ giọng nói.
Gương mặt thiếu nữ bỗng nhiên đỏ lên, lần đầu tiên, hắn nhu tình nói với nàng như thế, e thẹn gật đầu. Bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía vẫn luôn nhắm mắt lại không nói gì – Hàn Lăng. Kế tiếp nàng chắc sẽ có một trận đánh ác chiến đây.
Dường như cảm thụ được đường nhìn của
Thượng Quan Minh Tiệp, đôi mắt như sao sáng cảu nữ àhi chợt mở, trong
mắt tẫn hiển hàn ý băng người. Hàn Lăng cúi đầu nhìn thoáng qua Chỉ Hâm
đã chết trong lòng nàng, trong mắt xẹt qua một tia sát khí.
Thân thể nho nhỏ cường ngạnh chuyển hướng đến Phượng Hạo Thiên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng khàn khàn vang lên, “Hảo hảo an táng Chỉ Hâm”
Phượng Hạo Thiên gật đầu, nàng trấn định như vậy?
Hàn Lăng hơi gật đầu, ánh mắt băng lãnh
đảo qua đám người Thượng Quan Chính Hào, mỗi người, sau cùng rơi vào
trên thanh kiếm giết chết Chỉ Hâm. Những người này, nàng toàn bộ nhớ kỹ. Thời cơ chưa tới, hỏa hậu không đủ, nàng chờ. Đến lúc thời cơ tới, hỏa
hậu tới, nàng muốn đem thù ngày hôm nay, tất cả gấp bội hoàn trả!
Chạm đến đường nhìn của Hàn Lăng, Thượng
Quan Chính Chính Hào nhíu mày, bề ngoài bình tĩnh như thế, nhượng hắn
lại nhận thấy được mùi vị không tầm thường.
Không biết vì sao, không muốn tiếp tục ở
chỗ này nữa, Hàn Lăng bước một bước, đi về phía cửa, lại không nghĩ rằng lại không nghĩ rằng, mới vừa đi ra hai bước, thể lực chống đỡ hết nổi,
bảy ngày suốt đêm chạy đi, thân thể gầy yếu sớm cũng đã tiêu hao, hôm
nay càng thêm quá tải, nàng vô lực ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
“Bản điện hạ vừa lúc cũng nên quay về, còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, bản điện hạ cáo từ” Phượng Hạo Thiên ném một câu, lập tức ôm lấy Hàn Lăng té xỉu rời khỏi.
Hắn đã nói, không ăn không uống, nàng có thể kiên trì thời gian bao lâu. Này, đã ngã xuống!
Thiếu niên gắt gao ôm nữ hài vào ngực, đi ra phía cửa. Lưu lại nhóm người đang kinh ngạc trong phòng khách, bao
gồm vừa mới tâm hoa nộ phóng – Thượng Quan Minh Tiệp.
“Nha đầu, ngươi đã bao lâu không tắm?” Thiếu niên cúi đầu cau mày nhìn nữ hài một thân hắc y, trên mặt còn nhuốm vết máu, mùi vị này thật gay mũi.