Gió đêm hiu hiu, tại một tòa cung điện xa hoa giữa muôn nghìn những tòa cung điện, vầng trăng treo trên cao chậm
rãi di động trong bầu trời lam sắc của bóng tối, từ từ lên cao dần,
những vì sao bắt đầu ló dạng.
Thượng Đinh cung
Trong căn phòng bố trí lịch sự tao nhã nhưng không mất vẻ xa hoa.
Nữ hài nằm ở trên giường vẫn nhắm chặt hai mắt.
Sau khi hồi cung, Phượng Hạo Thiên đã ném nàng cho đám cung nữ, từ trong ra ngoài, tất cả đều thanh tẩy sạch sẽ.
Ánh sáng nhàn nhạt của ngọn nến rọi xuống, thiếu niên đang chắp tay đứng trước cửa sổ, lúc này xoay người đi về phía giường.
Mi tâm của nữ hài luôn cau chặt, trên
trán đầy mồ hôi, đôi tay đặt ở ngoài tấm chăn nắm chặt thành quyền. Dáng vẻ cự người nghìn dặm, chỉ cần có người tới gần, nàng sẽ vung quyền
ngay.
Tuy nhiên, rất may là, bây giờ nàng đang hôn mê, nên căn bản không rõ ràng quanh thân đã xảy ra chuyện gì.
Thiếu niên khẽ bật cười: “Rốt cuộc trong đầu của ngươi chứa cái gì?”
Hô hấp của nữ hài càng ngày càng trầm……….
“Ta biết, dưới vẻ bề ngoài kiên
cường của ngươi, ẩn giấu một trái tim nồng cháy, nếu không sẽ không vì
một tỳ nữ mà vượt qua nghìn dặm gấp gáp trở về. Nhưng mà, khi tỳ nữ của
ngươi chết, ngươi vẫn trấn định, ngay cả tức giận cũng không có, chẳng
lẽ, ngươi tồn tâm tính toán gì khác?” Thiếu niên đứng trước giường, tiếng nói nhẹ nhàng, tựa như đang chất vấn, mà lại tựa như độc thoại.
Chỉ có điều, mặc kệ như thế nào, hai người bọn họ quả thực rất giống………..
Hàn Lăng nằm trên giường, cũng không nghe thấy những gì thiếu niên nói, nhưng, hai mi của nàng thì cau lại càng
sâu. Cơ thể cũng tùy theo run rẩy.
“Lạnh…….. Đói………” Câu nói không rõ ràng được thốt ra từ miệng nữ hài.
Thiếu niên nhướng mi, khom lưng lắng nghe, “Ngươi nói gì?”
“Lạnh quá…… Đều là tuyết, còn có sói…… Ta muốn giết chúng nó………” Đầu nữ hài liên tục lay động, cơ thể khi nhắc tới hai chữ sói và tuyết
thì run càng thêm đáng sợ. Nàng không thể sợ, không thể sợ, dù cho y
phục đều bị ướt bởi cái lạnh của băng tuyết, nàng cũng không thể hô
lạnh, muốn có thức ăn, thì phải tranh đấu với với bầy sói, bao nhiêu vết thương, bao nhiêu lạnh buốt, nàng không thể nghĩ tới, cũng không dám
nghĩ! Cơ thể nữ hài lúc này cuộn tròn co rút lại.
Thiếu niên trừng mắt, đưa tay khẽ chạm vào trán nữ hài, nàng đang phát sốt! Đang nói mê sảng?
Nơi khóe mằt của nữ hài chậm rãi chảy
xuống một giọt lệ, dưới sắc mặt tái nhợt, giọt nước mắt trong suốt càng
lộ ra rõ ràng, cơ thể thiếu niên cứng đờ. Vốn định xoay người, phái
người đi gọi ngự y. Nhưng lời nói kế tiếp của nữ hài, khiến hắn không có cách nào dời bước.
“Ta sẽ không chết, sẽ không chết……….. Ta tin cậy nhất…..Các ngươi lại phản bội ta, giết người vô số, vì cái gì………. Vì cái gì…….” Nữ hài phóng thích, hoàn toàn phóng thích bản thân, cả người đều vùi lấp trong cảnh mộng, không cách nào tự kềm chế.
Thuộc hạ và bạn bè tín nhiệm nhất, vì
quyền lợi, vì tiền tài, bán đứng nàng, ngay cả chết, cũng muốn nàng trải qua sự vũ nhục của đặc công địch quốc, sau cùng mới cho mấy viên đạn,
lúc ấy nàng mới chết đi. Thật nhẫn tâm, tâm địa thật độc….. Nếu có kiếp
sau, nàng không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn nàng! Tuyệt không
cho phép!
“Ai cũng đừng hòng thương tổn ta…”
Nữ hài liên tục nói mê, dường như muốn đem tất cả áp lực mà nàng đè nén dưới đáy lòng bấy lâu nay bộc phát.
Thiếu niên ngốc lăng nhìn nữ hài, rốt
cuộc nàng đã trải qua những gì? Cho dù chỉ là những lời nói mơ hồ không
rõ ràng, căn bản không nghe rõ nàng nói cái gì, nhưng, hắn tinh tường
cảm thụ được nỗi thống khổ của nàng.
Từng phái người điều tra nàng, từ nhỏ
nhát gan nhu nhược, đối mặt với sự ức hiếp của các tỷ tỷ, thì không hề
dám phản kháng. Ngoại trừ những điều này, không có bất cứ điều đặc biệt
gì khác. Điều gì khiến nàng đau đớn như thế?
Không đúng, trong lòng thiếu niên có một đáp án chắc chắn, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, “Bang bang bang….”
Mâu quang của Phượng Hạo Thiên chợt lóe,
là ai? Trong phòng hắn, mỗi cung nhân đều biết, không có mệnh lệnh của
hắn, tuyệt đối không thể tự ý hành động, hắn mới vừa phân phó qua, không có mệnh lệnh của hắn, ai cũng không thể đi vào! Lúc này sẽ là ai?
Chẳng lẽ là?
Người ngoài cửa thấy thật lâu không nhận được bên trong đáp lại, lập tức mở miệng: “Minh Tiệp vừa mới thu dọn đồ đạc tiến cung, nghe nói lục muội vẫn hôn mê, có chút lo lắng, nên đặc biệt tới thăm. Hy vọng Tứ điện hạ có thể đáp
ứng.”
Quả thật là Thượng Quan Minh Tiệp, thăm Hàn Lăng? Đôi mắt thâm trầm sâu lắng của Phượng Hạo Thiên chớp động, cười nói: “Vào đi.”
Thượng Quan Minh Tiệp đẩy cửa phòng ra, chậm rãi cúi đầu đi vào.
“Tứ điện hạ, lục muội bây giờ sao rồi?” Sau khi Thượng Quan Minh Tiệp nhìn lướt qua Hàn Lăng nằm trên giường,
khuôn mặt hơi có chút phiếm hồng, nhưng vẫn thập phần trầm tĩnh hỏi.
Phượng Hạo Thiên gật đầu, “Đã tốt nhiều lắm.”
Thượng Quan Minh Tiệp vốn định tiến lên
ngồi trên giường nhìn Hàn Lăng, nhưng bỗng nghĩ đến chuyện phát sinh ở
đại sảnh hôm nay, cái liếc mắt thoáng nhìn của Hàn Lăng, nàng liền nhíu
nhíu mày, khẽ gật đầu với Phượng Hạo Thiên, “Thế thì tốt. Vậy Minh Tiệp xin cáo lui.” Ban nãy trước khi tiến cung, cha đã căn dặn nàng, tiến cung lúc này là
một cơ hội tốt để tiếp xúc với Tứ điện hạ, nàng nhất định phải nắm bắt,
tranh thủ trở thành Tứ Vương phi. Hơn nữa phải tìm cơ hội, bất kể dùng
bất cứ biện pháp gì, cũng phải trừ bỏ Hàn Lăng!
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không
thể động thủ, tuyệt đối không thể để bất luận kẻ nào hoài nghi đến nàng. Cho nên mọi chuyện phải suy tính kỹ hơn, vạn lần không thể nôn nóng.
Phượng Hạo Thiên gật đầu, “Lui xuống đi.”
Khi trong phòng chỉ còn lại Phượng Hạo
Thiên và Hàn Lăng, Phượng Hạo Thiên khẽ nhìn Hàn Lăng đang mê man trên
giường, hai hàng lông mày gắt gao nhíu lại. Đẩy cửa phòng, phân phó cung nữ bên ngoài: “Đi tìm ngự y đến đây.”
“Vâng, Tứ điện hạ.”
Phân phó xong, Phượng Hạo Thiên xoay người rời đi.
Cửa phòng vừa đóng lại, nữ hài vốn đang mê man trên giường đột nhiên mở mắt, nhìn cánh cửa đóng chặt, nàng im ắng mở miệng: “Thượng Quan Minh Tiệp, Thượng Quan Chính Hào.”
Nếu bọn họ muốn chơi, như vậy, nàng sẵn sàng phụng bồi.
……………….
Ngày hôm sau, sáng tinh mơ.
Thượng Đinh cung, tới một khách nhân.
Phải nói là khách không mời mà đến.
Là Mẫn quý phi – mẫu phi của Phượng Hạo
Thiên, nửa đêm hôm qua nàng nghe được tin, nói là Phượng Hạo Thiên mang
hai nữ nhi của Thượng Quan gia vào cung, hơn nữa còn phá lệ dụng tâm với Thượng Quan Hàn Lăng chỉ có tám tuổi, ngay cả trên đường hồi cung cũng
ôm nàng trở về.
Nàng vốn không định bận tâm, thế nhưng
nghe nói đứa bé đó là phế vật của Thượng Quan gia tộc, nhát gan nhu
nhược, với lại còn do một tiện thiếp sinh ra, người trong cung nhìn thấy Phượng Hạo Thiên ôm nàng hồi cung, nhất thời lời đồn nổi lên, cho nên
sáng sớm hôm nay nàng liền chạy tới, dẫu có thế nào nàng cũng muốn xem
một chút phế vật trong lời đồn bộ dạng ra sao!
Nếu đúng là phế vật theo lời đồn. Nàng
không thể để nàng ở trong cung. Với lại một người do tiện thiếp sinh ra, mới tám tuổi đã biết dụ dỗ nam tử, đây còn cần phải xem nữa sao!
Nếu để nàng làm bạn đọc, nàng tuyệt đối không cho phép!