Sảnh chính của Thượng Đinh cung.
“Nhi thần tham kiến mẫu phi.” Phượng Hạo Thiên vừa thức dậy thì nghe cung nhân báo lại, mẫu hậu sáng sớm đã tới Thượng Đinh cung, đang chờ ở sảnh chính.
Lúc này đây, mẫu phi sáng sớm đến đây,
xem khí thế vội vàng, nếu như hắn đoán không sai, nhất định là bởi vì
chuyện của Hàn Lăng.
Mẫn quý phi sau khi nhìn thấy nhi tử, dù
cho trong lòng đối với việc Phượng Hạo Thiên để Hàn Lăng tiến cung vô
cùng bất mãn, nhưng vẫn cười một cách hiền lành, “Mau đứng lên, Thiên nhi.”
Trong lúc nhất thời, các cung nhân trong
chính điện đều bắt đầu vội vàng lên, chuẩn bị châm trà cho Mẫn quý phi
và Phượng Hạo Thiên.
“Các ngươi đều lui xuống hết đi! Canh giữ ở cửa không cho phép bất cứ ai vào đây!” Mẫn quý phi nhìn đám cung nhân, thu hồi nụ cười, lạnh giọng phân phó.
“Vâng, quý phi nương nương. Nô tài/ nô tì xin cáo lui.”
Tất cả cung nhân toàn bộ lui ra, canh giữ ở cửa chờ đợi các chủ tử phân phó.
Phượng Hạo Thiên nhìn lướt qua cánh cửa
đóng chặt, sau đó hướng đường nhìn về phía Mẫn quý phi, đôi mắt hiện lên một tia dị quang, cười nói: “Mẫu hậu hôm nay đến đây, chắc là bởi vì chuyện nhi thần tuyển thư đồng?”
Nghe vậy, Mẫn quý phi mỉm cười, không hổ
là đứa con nàng nuôi nấng, nhanh như vậy đã đoán được mục đích hôm nay
nàng tới đây, sau khi uống xong chén trà, gật đầu nói: “Thượng
Quan Hàn Lăng, phế vật của Thượng Quan gia tộc, ở Thượng Qua gia không
ai coi trọng, lại vô cùng ngu xuẩn, mẫu phi không hiểu, Thiên nhi vì sao phải cho người như vậy làm thư đồng của con? Chẳng lẽ thật như đồn đãi, nàng được chân truyền bản lĩnh cám dỗ của mẫu thân nàng, tuổi còn nhỏ
đã biết câu dẫn Thiên nhi?”
“Câu dẫn? Nhi thần năm nay mười
ba, mà nàng chỉ mới có tám tuổi, tại sao lại nói là câu dẫn? Huống hồ
lời đồn thì không thể tin, mẫu phi lẽ ra nên tin tưởng ánh mắt của nhi
thần mới phải. Về chuyện thư đồng, nhi thần tự có tính toán, Hàn Lăng
cũng không tệ, có lẽ nàng sẽ trở thành vũ khí rất lợi hại. Tin tưởng mẫu phi cũng nghe một ít lời đồn về sự thay đổi gần đây của Hàn Lăng, ngày
nay trên triều đình, các huynh đệ đều đang như hổ rình mồi nhìn nhi
thần, bên người nhi thần kẻ có thể tín nhiệm đã ít nay càng ít. Mẫu phi
cũng không muốn nhìn đến việc người chờ đợi đã lâu, sau cùng như nước đổ đi chứ?” Trong mười ba năm qua, trong mắt mẫu phi ngoại trừ
ngôi vị hoàng hậu, thì chính là bảo tọa của hoàng đế, nàng muốn có một
ngày hắn có thể lên làm hoàng đế, mà nàng thì sẽ trở thành thái hậu, từ
nay về sau trong hậu cung, không ai có thể làm gì được nàng.
Thế nhưng, đôi mắt hiện lên vẻ uể oải, bờ môi Phượng Hạo Thiên nổi lên ý cười nhạt nhẽo.
Vài câu nói đụng đến chỗ đau của Mẫn quý
phi, tuy rằng gần hai năm nay, Thiên nhi khiến nàng càng ngày càng nhìn
không thấu, thế nhưng nàng rõ ràng, Thiên nhi cơ trí, ánh mắt nhìn người độc đáo, có lẽ trên người Thượng Quan Hàn Lăng, có sở trường nào đó mà
kẻ khác không biết, ánh mắt nhất thời chyển động, Mẫn quý phi cười khẽ, “Nếu Thiên nhi đã chọn như thế, vậy mẫu phi cũng không ngăn cản, chỉ có
điều, Thiên nhi phải tránh, sau này Vương phi của con nhất định phải là
người có thân phận cao quý, mà Thượng Quan Hàn Lăng xuất thân thấp hèn
hạ, cho dù trưởng thành, cũng tuyệt đối không thể để nàng làm phi tử của con.”
Kẻ có thân phận thấp hèn, vĩnh viễn cũng
đừng mơ tưởng. Trong mắt Mẫn quý phi hiện lên tia âm ngoan, nếu như
Thượng Quan Hàn Lăng thật có thể bang trợ Thiên nhi thì tốt, nếu như là
một trói buộc, nàng tuyệt đối không để nàng sống sót.
Phượng Hạo Thiên nhíu nhíu mày, khẽ gật đầu.
Mẫn quý phi thoả mãn gật đầu, sau đó đứng lên, “Thiên nhi đã trưởng thành, đã có ý nghĩ của chính mình, nửa tháng sau chính
là bách hoa yến, Thiên nhi có thể tuyển một tâm nghi nữ tử làm phi, nói
như vậy, trong lòng Hoàng thượng, Thiên nhi đã thành gia lập nghiệp.
Nhân tuyển cho ngôi vị hoàng đế cũng sẽ tính Thiên nhi trong đó.”
Đôi mắt Phượng Hạo Thiên chớp động, nạp phi?
“Được rồi, trông thấy Thiên nhi
có chủ kiến, mẫu phi cũng yên tâm. Hoàng thượng cũng sắp tảo triều, mẫu
phi cũng phải đi về, Thiên nhi mới từ Hoài An trở về, hãy nghỉ ngơi cho
tốt.” Sau khi Mẫn quý phi dặn dò hết thảy, an tâm rời khỏi.
“Nhi thần cung tiễn mẫu phi.” Phượng Hạo Thiên nói.
Nhìn bóng lưng Mẫn quý phi rời đi, Phượng Hạo Thiên cau mày sa vào trầm tư………….
Trước cửa điện, Mẫn quý phi đang muốn ra Thượng Đinh cung, kết quả ngay giữa đường gặp được một thiếu nữ tuyệt mỹ.
“Dân nữ Thượng Quan Minh Tiệp tham kiến Mẫn quý phi nương nương.” Thượng Quan Minh Tiệp nửa khom lưng hành lễ trước mặt Mẫn quý phi.
Trong đôi mắt cúi thấp hiện lên tia giảo hoạt, mới vừa thức dậy, chợt
nghe nói mẫu phi của Tứ điện hạ đến, nàng vội vàng rửa mặt chải đầu
trang điểm, bối cảnh và thái độ đối nhân xử thế, phương diện xử sự của
Mẫn quý phi nàng thập phần rõ ràng, vì sau này có thể thuận lợi gả cho
Tứ hoàng tử làm phi, điều đầu tiên chính là phải thông qua vị Mẫn quý
phi này.
“Đứng lên đi.” Trên mặt
Mẫn quý phi vẫn còn có chút kinh ngạc, Thượng Quan Minh Tiệp? Cùng tiến
cung làm thư đồng của Thiên nhi. Nàng đã duyệt không ít người nên nhìn
thoáng qua thiếu nữ trước mặt, liền biết nàng cũng không phải nữ tử tầm
thường. Nếu có loại nữ tử này bên người Thiên nhi, còn có thế lực khổng
lồ phía sau nàng, tỷ lệ Thiên nhi có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế càng
lớn.
Hai người đều tự đánh giá, vừa suy nghĩ đến chỗ lợi và hại của đối phương, vừa lên kế hoạch cho đối phương.
Thượng Quan Minh Tiệp chậm rãi đứng dậy, “Tạ ơn Mẫn quý phi nương nương.”
“Ngươi chính là thư đồng của Thiên nhi?” Mẫn quý phi cười hỏi.
Thượng Quan Minh Tiệp cười duyên, cung kính trả lời: “Vâng.”
“Có thời gian thì đến cung của bản cung ngồi.” Mẫn quý phi cười nói, nàng ngoạn chuyển âm mưu và tâm kế, trong mắt
chớp động, Thượng Quan Minh Tiệp nếu như có thể làm phi tử của Thiên
nhi, thì rất nhiều phiền phức sẽ được giảm bớt.
“Vâng.”
Hai người bèn nhìn nhau cười, quá mức rõ
ràng hai bên yêu cầu lẫn nhau cái gì, mà lúc này là ‘vừa khớp’, mở đường cho bẫy rập vô cùng to lớn phía sau, khiến Hàn Lăng giãy dụa và đối
kháng rất lâu.
…………..
Quảng Đức cung.
Quảng Đức cung đại khí huy hoàng, cung điện thuộc về Lục hoàng tử Phượng quốc Phượng Hạo Dạ.
Tương truyền Lục hoàng tử từ nhỏ thông
minh tuyệt đỉnh, có dung nhan tà mị tuấn mỹ, là nam tử mà nữ tử trong
thiên hạ đều muốn gả.
Đáng tiếc, một năm trước, năm Phượng Hạo Dạ mười hai tuổi thì trong cung của hắn có rất nhiều nữ tử.
Từ đó, danh tiếng phong lưu của Lục điện
hạ liền truyền rất xa, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến mị lực của hắn, mà
bách hoa yến nửa tháng sau sắp đến, nên các đại gia tộc vẫn đều muốn
nịnh bợ hắn.
Hắn tuy rằng phong lưu thành tính, du hí
nhân gian, nhưng sau lưng hắn lại có Triệu thị gia tộc, một thế lực
cường đại chống lưng.
Đêm, yêu mị mà mỹ lệ.
Dưới ánh nến chập chờn, gió theo cửa sổ thổi bay từng tầng sa liêm.
Trên giường lớn, hai thân ảnh đang chặt chẽ dây dưa với nhau.
Những tiếng rên rỉ ái muội, vang khắp ngõ ngách của tẩm cung.
“A…… Lục điện hạ, nô tì sắp không được……. A…….. Lục điện hạ, nô tì cầu ngài…… Nhanh lên một chút” Thiếu nữ xinh đẹp như hoa, gương mặt vì hứng tình mà đỏ bừng, cơ thể kịch liệt run rẩy.
“Nga? Lại không được?”
Thiếu niên tà mị, khẽ cười nhạt, dưới thân lên xuống càng lúc càng
nhanh. Nữ nhân, chẳng lẽ đều tiện như vậy? Chẳng qua chỉ động vài cái,
đã khát khao đến không chịu nổi, liền cầu xin hắn ban cho?