Hồng phấn đầy mặt, mỹ nhân cười duyên. Nhẹ nhàng khởi vũ, câu thần đoạt phách.
Một bàn nam nhân bên trong nhã gian hơn
phân nửa đều bị thần thái kiều mị của Lâm Nguyệt Nhi hấp dẫn. Người
người mở to mắt thưởng thức, Lâm Nguyệt Nhi này chính là đệ nhất mỹ nhân của Hoài An thành, vũ kỹ siêu quần, muốn thấy nàng vũ một lần, chính là cơ hội vô cùng hiếm a. Hôm nay vừa vặn nhờ phước của Tứ điện hạ, mới
xem được đệ nhất mỹ nhân Hoài An khiêu vũ, thật là cơ hội hiếm thấy cỡ
nào a!
“Hay!” Phó tướng của Phượng Hạo Thiên vỗ tay tán thưởng.
Theo sau là mấy quan viên cũng bắt đầu phụ họa theo, kêu to, hảo!
Bầu không khí dưới tư thái vũ động muôn vàn của Lâm Nguyệt Nhi mà từ từ thân thiện.
Mỹ nữ diễm lệ, không ngừng hướng về thiếu niên băng lãnh truyền tẩn tình đưa ý. Nàng hy vọng kỹ thuật nhảy của
mình có thể hấp dẫn thiếu niên anh tuấn, cũng mong muốn thiếu niên anh
tuấn có thể thích nàng. Mà nàng có thể thông qua cơ hội lần này, hưởng
thụ vinh hoa phú quý.
Đáng tiếc, nhiệt tình của nàng toàn bộ bị sự băng lãnh của thiếu niên che phủ.
Đôi mắt sâu thẳm của thiếu niên tiếp xúc
với sự khiêu khích lớn mật của thiếu nữ, mà dần trở nên u ám, sinh
trưởng trong hoàng thất, từ năm mười một tuổi, bên cạnh sẽ có cung nữ
noãn sàng, mỗi một cung nữ tư sắc đều là thượng đẳng. Nhưng, hắn ngay
tại đêm đầu tiên, lúc các nàng dạy hắn làm sao trở thành nam nhân, hắn
liền vung tay cự tuyệt. Chỉ vì, hắn ghét đụng chạm các nàng! Chỉ cần các nàng tiếp cận, hắn đã muốn huy đao giết người. Nếu không phải muốn diễn kịch cho người trong thiên hạ xem, hắn căn bản sẽ không chạm bất luận
một nữ nhân nào.
Đụng chạm những nữ nhân kia cùng nữ nhân trước mắt này, còn có ánh mắt tham lam ấy, khiến lòng hắn sinh ra cảm giác chán ghét!
Nhưng mà, lúc này hắn lại quên, Hàn Lăng
đối với hắn mà nói là một ngoại lệ. Không phải Hàn Lăng chạm hắn, mà là
hắn đi chạm vào Hàn Lăng.
“Hay! Thật hay quá!”
Thiếu nữ nghe được tiếng ca ngợi, tư thái càng thêm dâng trào, lá gan cũng lớn hơn, theo bước vũ, từng bước một
đến gần thiếu niên băng lãnh thiết huyết.
Tiếng phối nhạc bên ngoài nhã gian càng ngày càng sục sôi.
Cơ thể tuyệt vời của thiếu nữ như con rắn uốn éo, yêu mị tiến bước.
Vài tên quan viên đều ở trong quan trường nhiều năm, nên có thể nhìn ra chút mánh khóe. Lâm tiểu thư dung mạo như thiên tiên này muốn khiến cho Tứ điện hạ mê mẩn, cho nên mới không ngại ánh mắt mọi người, hành động lớn mật như thế. Vũ này còn không có khiêu tận hứng, đã tới trước mặt Tứ điện hạ, nhảy múa xung quanh Tứ điện hạ.
Nâng lên chén rượu, một ngụm uống hết,
vài quan viên đều cúi đầu, chốc lát nữa sẽ trình diễn một màn, bọn họ
còn chưa đủ tư cách xem.
Đều cùng đợi một màn sống sắc sinh hương phát sinh.
Phượng Hạo Thiên từ trong hồi ức bứt ra,
lãnh mâu đảo qua, nhìn thấy Lâm Nguyệt Nhi trang điểm công phu đã đi tới trước mặt, tay áo dài thường thường khiêu khích trên người hắn, nhất
thời nhãn thần u ám xuống, một tia sát khí băng lãnh từ trong khung phát ra.
Lâm Nguyệt Nhi đang trầm trong hoài mộng
mà bản thân dệt nên, hiển nhiên đã bị nhịp trống sục sôi đầu độc, hoàn
toàn không có nhận thấy được, thiếu niên nàng muốn câu dẫn đã nổi sát
tâm với nàng.
Thùng thùng đông………….
Nhịp trống phối tiếng nhạc, vang dội điếc tai.
Bên trong nhã gian, tràn đầy hương rượu, hương đồ ăn, hương mỹ nhân, còn có……… Mùi máu tươi.
Trong đôi mắt bình tĩnh vô ba của thiếu niên, mây đen cuồn cuộn. Trên mu bàn tay nắm chén rượu lúc này bạo khởi gân xanh.
Chỉ cần tay áo khiêu khích kia lại tiếp tục suồng sã nữa, hắn sẽ…….. Giết người.
……………….
Dưới lầu của Danh Dương tửu lâu, thiếu nữ thanh tú toàn thân cực kỳ bình thường và một tiểu nam hài băng lãnh
khoảng chừng bảy tám tuổi đứng tại cửa.
Hai người dường như muốn vào tửu lâu, nhưng điếm tiểu nhị phụ trách tiếp đãi tại cửa, lại mang vẻ mặt khinh thường nhìn bọn họ.
“Các ngươi có biết hay không,
trong tửu lâu của chúng ta, món ăn bình thường nhất cũng đã là một lượng bạc, rượu bình thường nhất hai lượng bạc, dựa vào các ngươi? Muốn đi
vào gọi món ăn, cũng phải nhìn xem bên trong hà bao rốt cuộc có bạc hay
không! Bằng không, một hồi nếu như ăn cơm bá vương, cũng đừng trách ta
không có nói trước, chúng ta ở đây có rất nhiều đại thủ, tuyệt đối sẽ
không cho các ngươi ăn quỵt!” Điếm tiểu nhị khinh thường nhìn
hai người nói. Thời khắc lúc này, chính là giờ làm ăn tốt nhất, thời
gian khách nhân đến đông nhất, khách nhân lui tới, đều là người phóng
khoáng hiển quý, mà hai người trước mắt, mặc áo tang vải thô, bình
thường đến cực điểm, so với y phục trên người hắn, chất liệu còn kém
hơn, có thể ăn được cơm ở tửu lâu bọn họ sao?
Đại thủ: giống như bảo vệ.
Lời nói cực kỳ chói tai, khiến thiếu nữ
phía sau nam hài, sắc mặt hồng lên, hơn nữa ngày sau, túm ống tay áo nam hài phía trước, “Thiếu gia, chúng ta vẫn là đừng nên vào, rượu
và thức ăn của Danh Dương tửu lâu này e rằng cũng không khác gì với ở
kinh thành, không ăn cũng không sao.” Thay vì đứng ở đây bị người cười nhạo, còn không bằng mau rời khỏi, có lẽ trở về khách sạn, ăn cũng không kém so với ở đây.
Mà thân hình nam hài vẫn không động đậy, chẳng qua chỉ giương giương mi, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải muốn ăn sao?”
Sắc mặt thiếu nữ vô cùng kinh ngạc, cắn răng, lắc đầu: “Bây giờ không muốn nữa.” Chỉ là hôm qua nghe người trong khách sạn nhắc tới Danh Dương tửu lâu, nhất thời hiếu kỳ, liền nói với tiểu thư về nơi này, có điều, không nghĩ tới điếm tiểu nhị ở đây, lại mắt cẩu không nhìn người.
Lông mày nam hài khẽ nhíu, đôi mắt băng lãnh như sương quét về phía điếm tiểu nhị mắt cẩu không biết nhìn người kia, “Nếu ngươi can đảm nói thêm một câu, ta cắt đầu lưỡi của ngươi.”
Điếm tiểu nhị trừng to mắt, tiểu hài tử
này uy hiếp hắn! Đang muốn mắng to, thì nam hài không thấy dị động cước
bộ vậy mà trong chớp mắt đã tới trước mặt hắn, mang theo nhãn thần khiến người ta kinh hãi đảm chiến nhìn hắn! Ánh mắt kia so với hàn băng nghìn năm còn lãnh hơn, nhãn thần sâu thẳm so với sát thủ còn kinh khủng hơn, dõi theo hắn, điếm tiểu nhị không kiềm được hai chân như nhũn ra.
Tiểu hài tử này thật kinh khủng!
Thân hình Hàn Lăng khẽ động, không có quay đầu lại, đôi mắt nhìn tiền phương nói: “Chỉ Hâm, chúng ta đi vào.”
Điếm tiểu nhị há hốc mồm nhìn hai người
đi vào, muốn buột miệng mắng to nhưng đành nuốt vào trong bụng. Nhớ tới
ánh mắt của đứa nhỏ, trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi.
Bên trong nhã gian lầu hai, thiếu niên anh tuấn không biết vì sao tim đập nhanh hơn.
Chuyện gì xảy ra?
Phượng Hạo Thiên lấy tay vỗ ngực, tim đập mãnh liệt.
Mới chớp mắt vừa rồi, hắn dĩ nhiên có tia ảo giác, trong tiếng nhạc trống điếc tai kia, hắn lại nghe được giọng
nói non nớt trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc kia!
Tự giễu cười khẽ, bắt đầu từ khi nào, đứa nhỏ kia lại khiến hắn lưu tâm như vậy? Chỉ nghe tiếng nói vài lần, cũng đã thật sâu ghi tạc vào lòng?
Chẳng lẽ hắn không thương mỹ nhân, lại đi yêu một tiểu hài tử gầy như que củi?
Hoặc…….. Bởi vì nàng có chỗ để lợi dụng?
Đang đau khổ tìm kiếm nguyên nhân, thì
Lâm Nguyệt Nhi xinh đẹp lại khiêu khích tiếp, thấy Phượng Hạo Thiên vẫn
chưa nói gì, với lại bộ dáng như có chút suy nghĩ, dưới ánh mắt của
nàng, hay là, Phượng Hạo Thiên có ý với nàng, bằng không sẽ không nhìn
nàng mà thất thần, dưới ánh mắt thầm bảo của Lâm đại nhân, là gan Lâm
Nguyệt Nhi lớn hơn thoáng cái đã ngồi trên đùi Phượng Hạo Thiên.
Ngay tức khắc, gần như là theo phản ứng
bản năng của cơ thể, toàn thân Phượng Hạo Thiên lộ ra một luồng khí tức
bức người, chưởng phong bỗng nhiên phát ra, không thương tiếc gì đánh
vào bả vai trái Lâm Nguyệt Nhi.
“A……”
Tất cả phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người bên trong nhã gian đều không kịp phản ứng.
Thân thể mềm mại của Lâm Nguyệt Nhi như con diều đứt dây, văng mạnh, đánh vỡ cánh cửa nhã gian, từ cầu thang lầu hai rơi xuống.