Lang Phi

Chương 19: Q.1 - Chương 19: TÂM TƯ THIẾU NIÊN 3




Trên mặt nam hài có vài tia mệt mỏi. Sau khi nói với trung niên nam tử xong, liền ngồi bệt xuống mặt đất, người tựa vào lan can, nhắm mắt lại, chợp mắt, đối với cái nhìn chăm chú của Hàn Lăng cũng không thèm để ý, phải nói là hoàn toàn không đặt vào mắt.

Chỉ Hâm vì sự trấn định của nam hài mà kinh ngạc. Nếu không phải kiến thức qua tiểu thư có sự trầm ổn khác biệt so với những đứa nhỏ cùng tuổi, sợ rằng hôm nay nhìn thấy nam hài này nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng.

Trung niên nam tử sau khi nghe được nam hài nói, vẫn chưa buông xuống phòng bị, vẻ mặt vẫn địch ý nhìn Hàn Lăng và Chỉ Hâm.

Chỉ Hâm quay đầu lại nhìn Hàn Lăng, chờ đợi Hàn Lăng cùng rời khỏi. Thế nhưng, đợi nửa ngày, Hàn Lăng vẫn diện vô biểu tình nhìn nam hài, cũng không có nói một câu.

Một lúc lâu sau, nam hài chợt mở mắt ra, giọng nói tuy có mệt mỏi, nhưng băng lãnh không gì sánh được: “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

Hàn Lăng khẽ nhướng đuôi lông mày, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng nói: “Ngươi có cái gì?”

Nghe thế, nam hài nhất thời nhíu chặt đôi hàng lông mày, hắn hiện tại đích thực cái gì cũng không có. Trong khoảng thời gian này, đã trải qua nhiều lắm, đồng thời cũng mất đi rất nhiều. Hắn còn sót lại bên người cũng chính là Trung thúc. Nghĩ đến đây, sắc mặt nam hài lạnh lùng, “Đã như vậy, ngươi còn ngốc ở đây làm gì?”

“Câm mồm! Sao ngươi dám có thái độ như thế với tiểu thư!” Chỉ Hâm thấy thái độ xúc phạm của nam hài, lập tức quát lớn.

“Tiểu thư?” Nam hài ngẩn ra, nàng là nữ!

Chỉ Hâm cả kinh, vừa rồi nàng vậy mà không có phòng bị, trực tiếp bạo lậu thân phận của tiểu thư!

Hàn Lăng chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua nam hài, nói: “Đã có bản lĩnh thoát khỏi những người đó, vậy, nên chạy càng xa càng tốt.” Sau khi dứt lời, từ trong tay áo, xuất ra một trăm lượng bạc vừa mới đổi, giao vào trong tay nam hài.

“Tiểu thư!” Chỉ Hâm hô to, tiểu thư vậy mà hào phóng bố thí cho một người xa lạ chỉ mới vừa gặp mặt vẻn vẹn trong nửa canh giờ! Nam hài kinh ngạc nhìn hai thỏi kim nguyên bảo trong tay, một trăm lượng! Nàng rộng rãi như thế! “Vì sao giúp ta?”

Hàn Lăng khẽ giương mày, vì sao giúp? Có lẽ là vừa rồi nhìn đến một màn nam hài quật cường cắn môi, tựa như chính nàng nhiều năm trước. Xoay người đưa lưng về phía nam hài, không có giải thích điều gì, mà là nói với Chỉ Hâm: “Chúng ta đi.”

“Vâng.” Chỉ Hâm theo sát phía sau Hàn Lăng.

“Thiếu gia, vị tiểu thư này……” Trung niên nam tử nhìn về phía nam hài đang ngốc lăng.

Nam hài lập tức hoàn hồn trở lại, đứng lên, hướng phía bóng lưng đi xa của Hàn Lăng hô lớn: “Ta là Lý Phong! Sau này, chỉ cần ngươi có điều cần, ta nhất định lấy mạng đáp đền!”

Giọng nói non nớt vang vọng khắp ven hồ yên ả. Mà hình bóng đi xa của nữ hài, vẫn thanh lãnh vô cùng. Hàn Lăng lúc này làm sao cũng thật không ngờ tới, hôm nay đột nhiên thiện tâm, vào nhiều năm sau, lại giúp bản thân nàng, nhặt về được một mạng.

“Trung thúc, chúng ta rời khỏi Phượng quốc.” Mãi đến hình bóng của nữ hài biến mất trong tầm mắt, nam hài nắm chặt hai thỏi bạc trong tay, lạnh giọng nói.

…………………

Hai ngày sau

Phượng Hạo Thiên dẫn đầu đại quân từ ngoài thành Hoài Dương trở lại trong thành.

Cửa thành, toàn bộ tri phủ, huyện lệnh từ bé đến lớn của thành Hoài Dương, chừng mười người quỳ ở cửa thành nghênh đón đại quân của Phượng Hạo Thiên.

Tiếng chiêng trống ngập trời, cửa thành mở rộng ra. Phượng Hạo Thiên mặc khôi giáp hoàng kim cưỡi huyết mã cao to, băng lãnh thiết huyết dẫn đầu mười vạn đại quân trở về Hoài An thành.

Các thiếu nữ vây xem trông thấy trên bảo mã, Phượng Hạo Thiên phong thần tuấn mỹ, thì tiếng than sợ hãi không ngừng vang lên! Các nàng làm sao cũng thật không ngờ, Tứ điện hạ lại tuấn mỹ như thế! Mười ba tuổi đã dũng cảm dẫn đại quân đến đây tiêu diệt phản tặc. Hơn nữa lại trong thời gian ngắn ngủi, đã giành được toàn thắng!

Các thiếu nữ hoài mộng, người người tỉ mỉ chăm chút trang phục, chỉ hy vọng dư quang của Phượng Hạo Thiên có thể tảo đến các nàng, để các nàng có cơ hội có thể trở thành phi của hắn, dẫu cho là nô tì ấm giường cũng được!

Phượng Hạo Thiên cưỡi trên bảo mã cao to, mắt hướng thẳng về trước, vẫn lãnh khốc, mặt không chút thay đổi, sự e thẹn của các thiếu nữ, những tiếng kinh hô, cũng không thể khiến cho hắn chú ý chút nào. Đôi mắt thâm trầm trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua đoàn người, rơi vào trên mình vài người mặc quan phục.

“Vi thần tham kiến Tứ điện hạ.” Mười vị quan viên sau khi nhận thấy được đường nhìn của Phượng Hạo Thiên, lập tức đứng dậy tiến lên, khom lưng hành lễ.

Phượng Hạo Thiên vung tay lên, ngữ khí lanh lãnh: “Không cần đa lễ.”

Tri phủ Hoài An, Lâm đại nhân tiến lên một bước, tươi cười nịnh nọt nói: “Tứ điện hạ, vi thần đã bày tiệc rượu tại Danh Dương tửu lâu nổi tiếng nhất thành Hoài An, đặc biệt vì Tứ điện hạ đón gió tẩy trần. Mong Tứ điện hạ hạ mình tiến đến.”

Hắc mâu của Phượng Hạo Thiên khẽ dao động, vốn không muốn nán lại Hoài An quá lâu, nhưng sau khi xảy ra chuyện Thượng Quan Hàn Lăng mất tích, nên đã lưu lại đây được một ít thời gian. Nhưng hôm nay, song song với việc không có tin tức của Thượng Quan Hàn Lăng, phụ hoàng lại vừa hạ thánh chỉ, phải mau chóng quay về triều. Nghĩ đến đây, trong lòng Phượng Hạo Thiên khẽ cười châm chọc, phụ hoàng có phần quá mức xem thường hắn, cho rằng hắn sẽ ở Hoài An tự mình xưng vương sao? Đã có người thịnh tình mời mọc, vừa lúc làm cho hắn có cái cớ ở đây ngây ngốc một ngày!

Hàn mâu sâu thẳm nhìn lướt qua Lâm đại nhân, Phượng Hạo Thiên sang sảng cười nói: “Hảo!”

…………………

Danh Dương tửu lâu

Hoài An thành, vốn là nơi giàu có. Thương khách tới lui nhiều đếm không xuể. Tửu lâu, kỹ viện càng khỏi phải nói.

Trong giới tửu lâu, Danh Dương tửu lâu là danh phù kỳ thực, danh dương thiên hạ. Đặc phái viên cửu quốc hầu như đều tới đây thưởng thức món ăn.

Lầu hai, bên trong nhã gian huy hoàng lắp đặt thiết bị cực kỳ xa xỉ, Phượng Hạo Thiên và phó tướng quân, còn có mười mấy quan viên ngồi vây quanh bàn tròn được chế từ bạch ngọc.

“Anh hùng xuất thiếu niên, Tứ điện hạ trong mấy ngày ngắn ngủi đã chế ngự được loạn thần Hoài Đức tướng quân. Khiến chúng vi thần mở rộng tầm mắt. Bội phục!” Lâm đại nhân nâng chén, trên nét mặt già nua tràn đầy ý cười, lộ vẻ nịnh hót nói.

Phượng Hạo Thiên nhấc đuôi lông mày, lạnh lùng gật đầu.

Lâm đại nhân nhất thời xấu hổ không thôi. Nụ cười cứng đờ, sau đó cùng phó tướng quân bên người Phượng Hạo Thiên nói chuyện.

Những đề tài xoay chung quanh bọn họ trong lúc đó chính là, ta nịnh hót ngươi, ngươi nịnh hót ta. Ngươi một câu, ta một câu, nói thập phần hăng say, nhưng lại dối trá không thôi.

Lúc này, cánh cửa nhã gian mở ra, kèm theo đó là một làn hương khí tươi mát, một thiếu nữ như hoa như ngọc mặc y phục hồng nhạc chầm chậm tiến vào.

“Dân nữ Lâm Nguyệt Nhi tham kiến Tứ điện hạ.” Thiếu nữ hành lễ với Phượng Hạo Thiên. Tư thái muôn vàn, xinh đẹp tựa thiên tiên, vừa xuất hiện, liền thu hút đường nhìn của toàn bộ nam nhân trong nhã gian.

Phượng Hạo Thiên quét thâm mâu về phía Lâm Nguyệt Nhi, đối với người nhìn qua vô số mỹ nhân như hắn, thì tư sắc của Lâm Nguyệt nhi chỉ có thể thuộc hạng trung thượng đẳng, cũng không làm hắn kinh diễm, cho nên, trong đôi mắt đen ngoài hiển lộ lãnh ý, cũng không có gì khác.

Thật lâu không thấy Phượng Hạo Thiên đáp lại, thân hình Lâm Nguyệt Nhi cứng đờ, bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ vô cùng.

“Tứ điện hạ, đây là tiểu nữ của vi thần, nghe nói Tứ điện hạ chiến thắng trở về, đặc biệt đến đây muốn hiến tặng một vũ khúc.” Lâm đại nhân đang bận bịu tiếp đãi mấy vị đại nhân thấy thế lập tức bứt ra, nét mặt tươi cười vạn phần nói với Phượng Hạo Thiên diện vô biểu tình.

Phượng Hạo Thiên gật đầu, đối với điều ấy không có bao nhiêu hứng thú, nhìn lướt qua Lâm Nguyệt Nhi, lạnh lùng nói: “Vũ đi.”

Lâm Nguyệt Nhi chạm đến đường nhìn của Phượng Hạo Thiên, nhất thời tâm thần chấn động! Tim đập gia tốc, nam nhi nhiệt huyết bực này chính là dạng nàng mong đợi nhiều năm, nam tử mà nàng muốn gả! Nếu như có thể làm nữ nhân của hắn, đời này, nàng không còn cầu mong gì hơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.