Xuân thủy bích vu thiên, họa thuyền thính vũ miên. (Trời còn kém nước xuân xanh biếc, trên thuyền đêm nghe tiếng mưa gần.)
“Thiếu gia, hoàng hôn hôm nay phá lệ đẹp mắt, đẹp quá a.” Thiếu nữ ngẩng cao đầu, nhìn về nơi chân trời đỏ bừng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, tràn đầy ý cười rực rỡ.
Các nàng đến địa phương đẹp như bức tranh này, đã được ba ngày. Hai ngày nay, nàng và tiểu thư đều tới đây, nhìn
thái dương hạ sơn, thưởng thức cảnh sắc hồ nước. Chỉ có lúc này, nàng có thể cảm giác được, hơi thở băng lãnh trên người tiểu thư dần dần tan
biến, nàng biết, tiểu thư thích nơi này, nói xác thực một chút, tiểu thư thích sự yên lặng và vẻ mỹ lệ chói mắt của nơi này.
Khóe miệng nam hài cong lên, khí tức băng lãnh trước đó nhất thời bị ý cười bên môi che giấu, “Ừhm.” Đúng là rất đẹp, nàng thích, kiếp trước nàng luôn sinh hoạt trong bờ vực của tử thần, đối với nàng mà nói, bây giờ trải qua mọi thứ, so với trước
đây, đều là cảnh tượng chỉ có ở trong mộng.
Không ngờ bây giờ có thể thành hiện thực.
Nheo mắt, cảm thụ được gió nhẹ khẽ phất
qua hai gò má. Nhẹ nhàng ôn nhu, tựa như bàn tay mẫu thân tinh tế vuốt
ve. Thật lâu thật lâu trước đây, nàng cũng từng tưởng tượng qua, được
mẫu thân vuốt ve tóc cảm giác là thế nào, có phải rất ấm áp hay không?
Có điều, điều đó cũng chỉ có thể diễn ra
trong màn đêm thâm sâu nhân tĩnh, lúc không có nguy hiểm, chỉ là vài
giây đồng hồ như vậy, nàng mới có thể nghĩ đến.
“Kế tiếp chúng ta nên làm gì đây? Trong nửa tháng chạy suốt ngày suốt đêm, hai nghìn ngân phiếu đã tiêu
hết một trăm, nếu không nghĩ cách, sớm muộn có một ngày chúng ta sẽ
miệng ăn núi lở.” Thiếu nữ nhỏ nhắn thanh tú lo lắng nói.
Nghe vậy, tiểu nam hài mở hàn mâu, nhìn mặt hồ sóng nước dao động, cong môi cười nói: “Không vội.”
Thiếu nữ sửng sốt, không vội? Tiểu thư
quả thật là một tiểu hài tử, đối với việc này đương nhiên không thèm để
ý, thế nhưng, nếu như bây giờ không nghĩ được cách tốt, thì con đường
sau này nên đi như thế nào đây? Huống hồ nàng bây giờ còn là nô tịch,
nếu bị người tra được, nhất định sẽ phiền phức.
“Tiểu thư….. Thiếu gia, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên……” Chỉ Hâm ngẩng đầu vừa thấy, hình bóng mặt trời lặn sớm đã không thấy,
sắc trời dần dần tối, lập tức nói với Hàn Lăng. Nhưng nói còn chưa hết,
đã bị một những tiếng truy sát lấp đậy.
Một trung niên nam tử hơn bốn mươi tuổi
toàn thân là máu, trong lòng ôm một nam hài có độ tuổi không kém Hàn
Lăng là mấy, bị hơn hai mươi mấy người tay cầm đại đao lóe sáng truy
đuổi.
“Giết bọn chúng! Nghìn vạn lần đừng cho bọn chúng chạy thoát!” Đầu lĩnh của hai mươi mấy người giơ đại đao ho to với những người phía sau.
Trung niên nam tử vẻ mặt kiên nghị, rõ
ràng thân nhiễm trọng thương, nhưng vẫn ôm chặt lấy nam hài trong lòng
chạy trốn. Mà nam hài trong lòng hắn, vẫn không có một tia sợ hãi, hàm
răng gắt gao cắn môi.
“Hai người này chính là nô lệ mới vừa mua nay dám chạy trốn! Mau, bắt bọn họ! Mau!”
Trong lúc nhất thời, đại động tĩnh của
bọn họ hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong trường đình. Người người sợ
phiền phức nên vội vã rời khỏi. Những người không sợ thì đứng ở một bên
xem náo nhiệt.
Bốn phía nhất thời vang lên tiếng nghị luận.
“Những người này không phải hạ nhân trong nhà Lâm đại nhân sao? Làm sao lại ở trên đường hô đánh hô giết như thế?”
“Nam tử bị truy đuổi là quản gia
Tây Thành võ quán, nam hài hắn ôm là tiểu thiếu gia của võ quán, không
biết thời gian trước xảy ra chuyện gì, trong một đêm võ quán bị sụp đổ,
quản gia và tiểu thiếu gia đều bị bán cho nhà Lâm đại nhân làm nô lệ!”
“Thì ra là thế, có thể là bọn họ chịu không nổi nên trốn!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Có lẽ là như vậy!”
“Đều đã làm nô lệ, nên cam chịu số phận đ! Bọn họ sao vẫn còn chạy? Cũng khó trách Lâm đại nhân lại phái người bắt bọn họ!”
Trung niên nam tử bị thương và tiểu nam hài sau khi nghe được tiếng nghị luận của bốn phía, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Tiếng nghị luận cao thấp nối tiếp nhau.
Không có một người tỏ vẻ quan tâm với một lớn một nhỏ bị thương. Có lẽ,
trong mắt bọn họ, nô lệ không cần đồng cảm.
“Tiểu thư.” Sắc mặt Chỉ
Hâm tái nhợt như tờ giấy nhìn về phía Hàn Lăng, trong lúc nhất thời đã
quên cách xưng hô. Thật là đáng sợ, đao và kiếm trong tay những người đó đều không có mắt a! Nếu như lỡ thương đến tiểu thư và nàng thì làm sao
bây giờ?
Hắc mâu của Hàn Lăng lạnh lẽo, ánh mắt
băng lãnh khóa trụ nam hài trong lòng trung niên nam tử. Cùng lúc đó,
nam hài cũng quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Hàn
Lăng, tiếp đó bám vào tai trung niên nam tử nói cái gì đó. Màn này bị
Hàn Lăng toàn bộ thu vào mắt, khóe miệng chậm rãi cong, có ý tứ.
Đúng lúc này, trung niên nam tử ôm nam hài nhảy xuống hồ nước!
“Bọn họ nhảy sông tự vận!” Chỉ Hâm kinh hô! Lần đầu tiên, nàng xem thấy có người ở trước mặt mình tự vận. Cảm giác kinh hãi không cách nào nói nên lời.
Bốn phía đồng thời vang lên tiếng hút không khí!
Người truy đuổi lập tức dùng đại đao khuấy khuấy nước. Hơn nữa ngày, trong hồ nước một điểm động tĩnh cũng không có.
Mà trên mặt hồ đã có những vết máu.
“Đã chết! Trên thân nam nhân kia
hơn mười đao, tiểu hài tử xấu xa mới bảy tám tuổi, nhảy xuống nước,
không chết đuối mới là lạ! Dám chắc đã chết!”
“Đi! Đi! Đừng ở chỗ này phí phạm thời gian, mau trở về nói rõ với Lâm đại nhân đi!”
“Chết tiệt, hai nô lệ lá gan lớn
như vậy ta là lần đầu tiên thấy được, không ở trong phủ làm việc cho
tốt, trốn cái rắm! Chết là đáng kiếp!”
Sắc trời ảm đạm, màn đêm buông xuống.
Hai mươi mấy nam nhân hung thần ác sát
hướng phía hồ nước phun nước bọt mắng to. Đợi hồi lâu, cũng không thấy
được người nổi lên, mắng cũng mắng mệt mỏi, tất cả đều tản đi.
Dân chúng vây ở một bên thấy không có việc gì để xem, cũng tản đi.
“Tiểu thư, chúng ta cũng đi thôi.” Chỉ Hâm thấy tất cả mọi người rời đi, trong trường đình to lớn chỉ còn lại
hai người các nàng, hơn nữa chóp mũi còn bị mùi máu tươi bao trụ, có
chút sợ hãi nói với Hàn Lăng.
Hàn Lăng từ ghế đá đứng lên, hai tay chắp sau lưng, nhìn về phía mặt hồ không một gợn sóng, ý cười bên môi như có như không càng ngày càng thâm, “Chờ một chút”
Chờ? Chờ cái gì? Trong trường đình không có ai? Chỉ Hâm nghi hoặc nhìn Hàn Lăng.
Gió nhẹ hiu hiu, tĩnh lặng không một tiếng động.
Thời gian từ từ nhạt nhoà. Ngay lúc sự
kiên nhẫn của Chỉ Hâm dần dần mất hẳn, muốn lần thứ hai mở miệng, thì
mặt hồ vốn yên ả, nay nổi lên đại sóng.
Nước gợn dạt về phía trong trường đình, bắn tung tóe tới trên người Hàn Lăng và Chỉ Hâm.
“A! Tiểu thư cẩn thận!” Chỉ Hâm kinh hô, cơ thể chuyển hướng Hàn Lăng, đề phòng nước bắn vào người Hàn Lăng.
Hàn Lăng không có mảy may sợ hãi, lãnh mâu nhìn về phía hai người từ trong nước nhảy ra.
“Nha, bọn họ làm sao………” Không chết? Chỉ Hâm há hốc miệng nhìn trung niên nam tử và nam hài toàn thân nhếch nhác trong trường đình, kinh ngạc nói.
Trung niên nam tử liếc nhìn Hàn Lăng, vốn muốn tựa vào lan can nghỉ ngơi lập tức đứng thẳng thân thể, sát khí
trọng trọng nhìn Hàn Lăng, bọn họ thật vất vả trốn được, tuyệt đối không thể để người phát hiện bọn họ còn sống!
Trái với sự phòng bị của trung niên nam
tử, nam hài nhìn thấy Hàn Lăng và Chỉ Hâm vẫn không kinh ngạc, ngược lại thập phần bình tĩnh: “Trung thúc, không sao.” Nam hài nhẹ giọng nói với trung niên nam tử.
−−−−−−−−−−−−−−−−
Bồ Tát Man (nhân nhân tận thuyết Giang Nam hảo)
Vi Trang
Nhân nhân tận thuyết Giang Nam hảo,
Du nhân chỉ hợp Giang Nam lão.
Xuân thủy bích ư thiên,
Họa thuyền thính vũ miên.
Lô biên nhân tự nguyệt,
Hạo uyển ngưng sương tuyết.
Vị lão mạc hoàn hương,
Hoàn hương tu đoạn trường.
Dịch:
Người người ca tụng Giang Nam,
Du nhân chỉ muốn mãi làm du nhân.
Trời còn kém nước xuân xanh biếc,
Trên thuyền đêm nghe tiếng mưa gần.
Bên sông người tựa trăng ngân,
Cổ tay rót rượu trắng ngần hơn sương.
Chưa già xin chớ hoàn hương,
Hoàn hương là ắt đoạn trường ai ơi!