Lang Phi

Chương 25: Q.1 - Chương 25: NGUY HIỂM TRÙNG ĐIỆP 3




“Kháo” Hàn Lăng nhìn về phía những mũi tên sắc bén vô tình bắn về phía mình mắng to. Không cần suy nghĩ nhiều, những kẻ này, đều con mẹ nó là đến ám sát Phượng Hạo Thiên! Con mẹ nó, hắn không có việc gì đi theo nàng làm gì! Nàng thật là xúi quậy, có phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì đâu.

Bên cạnh Phượng Hạo Thiên một tay túm lấy Hàn Lăng, trường kiếm trong tay huy vũ.

Hàn quang hiện ra, đao quang kiếm ảnh.

Cung tiễn phá thiên mà đến, ngay tại kiếm khí sắc bén của hắn, đều bị ngăn trở bên ngoài.

Hàn Lăng nằm trong lòng thiếu niên, muốn giãy khỏi cánh tay không tính là tráng kiện của hắn, “Buông ra!”. Nàng không phải tiểu thư dưỡng tại khuê phòng, bực vụng về ám sát cỡ này, quá bình thường với lại lực công kích của cung tiễn cũng không tính là mạnh mẽ, nàng căn bản không đặt vào mắt!

“Nháo cái gì!” Thiếu niên càng thêm dùng sức ôm nữ hài, không cho phép nữ hài tùy hứng giãy khỏi vòng bảo hộ của hắn. Những cung tên này không có mắt, không cẩn thận, sẽ muốn mạng nhỏ của nàng như chơi!

“Ngươi ôm ta như thế, ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ!” Hàn Lăng dồn sức thoát khỏi của thiếu niên, mặt đầy sát khí nhìn thiếu niên, “Nhớ kỹ, chuyện hôm nay, ngươi thiếu ta!”. Trên mặt đứa nhỏ đằng đằng sát khí, hiện lên ý cười thị sát, lạnh giọng nói với thiếu niên.

Thiếu niên ngẩn ra, nha đầu kia có biết nàng đang làm cái gì hay không?

Nhìn nàng giãy khỏi, một thân nhảy vọt đứng thẳng trên tuấn mã cao to, không có chút dấu hiệu hoảng động nào. An an ổn ổn đứng thẳng.

Cung tiễn không có mắt, vẫn ùn ùn kéo đến, hơn nữa tốc độ càng thêm mãnh liệt.

Những người ẩn núp ở hai bên rừng rậm trên quan đạo, dường như có vô số vô số cung tên, điên cuồng hướng phía bọn họ phóng tới.

Gió thổi qua ngọn cây, sát khí tứ hiện.

Thiếu niên chấp kiếm chống cự, chủy thủ trong tay nữ hài mặc dù ngắn, thế nhưng sắc bén không gì sánh được, mỗi một mũi tên chỉ cần tiếp cận nàng, đều bị nàng mạnh mẽ ngăn cản.

Trong mắt nữ hài là một mảnh băng lãnh, toàn thân lộ ra một cổ sát khí thị huyết.

Phía sau, thiếu niên kề vai chiến đấu, dư quang tảo đến khí thế quyết tuyệt băng lãnh của nữ hài, nhất thời tâm thần chấn động! Rốt cuộc nàng đã trải qua những gì? Vì sao khi đối mặt với lúc sinh mệnh bị nguy hiểm, sẽ có một loại khí tức tử vong khiến người ta mao cốt thúc nhiên? Đồng thời loại khí tức này, nàng ấy vậy mà không chút nào che giấu phóng thích!

Với lại, nàng không sợ chết! Không sợ hãi nhìn những cung tiễn kia tới gần, mắt nàng không chút nào nháy mắt nghênh tiếp.

Âm phong thét gào, sát khí không chỗ nào là không có.

“Muốn giết bản điện hạ?” Thiếu niên chậm rãi từ trên lưng ngựa đứng lên, đứng cùng với nữ hài, thân ảnh cao ngất, hắc y và tóc đen theo gió tung bay, càng hiển lộ thêm khí thế tuyệt mị. Hắc mâu u thâm dừng tại một góc trong rừng rậm “Lục đệ còn rất biết biết thời gian, biết tìm thời cơ này đến ám sát bản điện hạ!”

Cuồng phong ào tới, làm khuếch tán lời nói băng lãnh của thiếu niên.

Người ở chỗ tối không có bất luận động tĩnh gì, vô số cung tiễn vẫn từ chỗ tối ào ào phóng tới.

Đường nhìn băng lãnh của thiếu niên chặt chẽ khóa trụ một góc tối trong mảnh rừng, trong tay nắm một mũi ám khí, khéo miệng cong lên ý cười tà tứ, vung tay lên, nhất thời, ám khí năm sao mang theo hàn quang sắc bén, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt tới rừng rậm.

Ngay tức khắc, tiếng kêu thảm thiết không dứt vang lên bên tai.

“Quả thật là ngươi hấp dẫn đám người này! Chết tiệt!” Nữ hài ngẩng đầu hung hăng trừng Phượng Hạo Thiên, lạnh lùng nói.

Thiếu niên cúi đầu, lộ ra nụ cười với hàm răng trắng tinh “Có thể bồi bản điện hạ, là phúc khí mà ngươi đã tu luyện mấy đời”. Nàng đối với hắn mà nói tính là cái gì? Một người có cá tính đặc biệt hơn nữa còn có thể sử dụng? Hay hoặc là một thứ đồ chơi thú vị thú vị?

Đúng, là đồ chơi. Cho nên, có thể vì hắn chôn cùng, là phúc phận của nàng.

“Cái phúc phận khỉ gió! Ta sẽ không chết! Ngươi chết, ta nhất định nã pháo ăn mừng ba ngày!” Hàn Lăng mắng to. Không biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ của hắn và nàng biến thành như bây giờ, dường như địch cũng không phải địch, hữu cũng không phải hữu.

Đối mặt với cung tiễn mang theo sát khí rào rạt phóng tới kia, thiếu niên và nữ hài cũng không lộ ra biểu tình kinh sợ, ngược lại một bên xuất thủ chống cự, một bên chế giễu lẫn nhau.

Kẻ chủ sự ở chỗ sâu trong mảnh rừng, nhìn một màn phía trước, chỗ bả vai bên phải bụm tiên huyết đang không ngừng phun trào, khuôn mặt vốn đã không anh tuấn, nay càng thêm vặn vẹo dọa người, nhe răng nhếch miệng gầm lên “Bôi dầu hỏa lên mũi tên, phóng hỏa tiễn!”

Nhất thời, mọi người giấu ở chỗ tối, nghe theo mệnh lệnh của kẻ chủ sự, đem dầu hỏa đã chuẩn bị tốt trước đó bôi vào đầu mũi tên.

Nháy mắt, không khí xung quanh Hàn Lăng và Phượng Hạo Thiên, đều tràn ngập hỏa vị gay mũi.

“Dầu hỏa!” Khuôn mặt tuấn lãng của Phượng Hạo Thiên chuyển bạch, bạc môi mân thành một đường thẳng. Kẻ ở chỗ tối này tuyệt đối không phải là người của Lục đệ, cho dù Lục đệ có muốn ngôi vị hoàng đế, tuyệt đối sẽ không không niệm tình huynh đệ, mà hạ sát thủ với hắn!

Như vậy, rốt cuộc kẻ ở chỗ tối là ai? Là ai muốn giết hắn?

“Ha ha ha ha……..” Tiếng cười to càn rỡ, thẳng xuyên trời cao.

“Ngươi hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ! Dù cho không giết được tên cẩu hoàng đế kia, giết ngươi cũng coi như báo thù! Ta muốn cho tên cẩu hoàng đế kia sống không bằng chết!” Người chủ sự cao giọng quát. Hành động lúc này, thế nhưng chính là hắn trù hoạch vài chục năm! Trong vài chục năm này, hắn đã trải qua thời gian ngay cả chó cũng không bằng, nghĩ đến ngày hôm nay có thể chứng kiến nhi tử của kẻ thù chết trong tay mình, tâm tình vui sướng không thôi!

Thiếu niên cau chặt mày, cẩu hoàng đế? Khỉ gió! Là kẻ thù của phụ hoàng!

“Chiêu này không tệ” Hàn Lăng gật đầu khen ngợi. Về sau có cơ hội, đem chiêu này áp dụng.

Khóe miệng thiếu niên lại một lần nữa giật giật, bọn họ bây giờ đang đứng trước nguy cơ tử vong, mà nàng lại một chút cũng không sợ! Còn khen thủ đoạn người khác giết hắn nữa. “Có người nói cho ngươi hay không, đối mặt với thời khắc sinh mệnh bị đe dọa, không nên nhất thời sinh khí”

Hàn Lăng nhướng mày.

“Quân tử báo thù mười năm không muộn, bản điện hạ tuy rằng phong thần tuấn lãng, thông minh cơ trí, võ công vô địch, thế nhưng….. Cũng không có một thân bất tử, cho nên, lúc nên chạy thì chạy” Thiếu niên nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt có chút phiếm hồng, hắn xin thề, sống mười ba năm, hôm nay là lần đầu tiên hắn mất mặt nhất!

Thiếu niên vừa nói xong, nữ hài vung trường tiên lên, “Giá!” Tuấn mã cao lớn, nhất thời thần tốc lao vùn vụt. Phía sau vung lên một mảnh cát bụi.

“Không tệ! Nha đầu!” Phản ứng nhanh như vậy! Trên khuôn mặt trẻ tuổi của thiếu niên vung lên nụ cười thanh xuân.

Tiếng gió gào thét, không biết khi nào thì bắt đầu, bầu trời mây đen dày đặc.

“Muốn chạy? Đuổi theo!” Trung rừng rậm, kẻ chủ sự vốn ngông cuồng, nay thấy bọn họ dĩ nhiên muốn chạy, lập tức cao giọng mệnh lệnh bốn phía.

Trên hãn huyết bảo mã cao to, thiếu niên gắt gao ôm chặt nữ hài vào lòng, lưng nữ hài dán chặt vào bờ ngực cực nóng của thiếu niên. Nơi ấy cứng rắn vô cùng, nhưng lại làm cho lưng nữ hài dần dần ấm áp.

Trong mắt nữ hài hiện lên một tia phức tạp. Cảm giác này rất quái lạ.

Sát khí dày đặc, khói bụi cuồn cuộn, hai người chạy trối chết, tại thời đại binh hoang mã loạn, quả tim đều được đúc vô cùng cứng rắn, đều không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, càng không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn chính mình. Minh minh ám ám, dưới sự an bài của số phận, hai người có rất nhiều chỗ tương tự, đều cùng nhau chạy trối chết.

Vài khắc qua đi, tuấn mã chạy vội đình chỉ chạy trốn.

Nữ hài và thiếu niên cắn răng nhìn tiền phương.

Con đường vốn rộng mở, lúc này bị vô số tảng đá lớn ngăn trở, chừng năm mươi trượng! Mà độ cao của tảng đá lớn, coi như là có khinh công đỉnh cao, cũng vô pháp bay vọt qua.

Tiền phương thì bị cản trở, mà hậu phương địch nhân lại đang đến gần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.