Truyện : lãng quên thù hận
Tâc giả : Bạch Nhược
Chương 26 : liệu có muộn...
Tôi thở mạnh, làn khói trắng nhẹ bay ra từ khoang miệng không làm tôi giảm đi chút tội lỗi nào, nhắm mắt ổn định tinh thần tôi quay lại nhà, nhấc chiếc thùng lên khiêng tiếp ra đường, bắt taxi tôi lên đường đến cô nhi viện.
Về học tập đứng thứ 4 trong lớp, tính tôi vô tâm nên không biết ai đứng nhất, nhì hay ba tôi chỉ biết như thế là tôi không bị ăn chổi rồi, thấy Tiến xếp thứ 2 mà giật mình nên mới có phản ứng thái quá như vậy.
Tôi ngước vào căn nhà trước mắt mà thấy lòng cũng có chút đồng cảm, cái cổng đã không còn nguyên vẹn, rỉ sắt đã bám lên nhìn không ra màu nữa rồi, cổng bị mất phần trên nữa, may là còn phần dưới dùng được cũng chống được trộm, cứ nghĩ là nhà của người nghèo hóa ra lại là một cô nhi viện à mà không biết cô nhi viện này có thứ gì để trộm không ấy chứ - chắc không có.
Lắc nhẹ đầu tôi ôm chiếc thùng đá nhẹ cánh cổng, tôi chỉ đá nhẹ thôi suýt chút nữa rơi ra làm tôi hết hồn.
Bỏ cái thùng xuống thì tôi bỗng thấy hơn 10 ánh mắt như nai đang ngắm nhìn tôi 'say đắm', say đám lắm ạ như muốn bóc từng lớp thịt trên người tôi ra vậy, nhìn án mắt chúng tôi biết chúng không ưa tôi rồi, cũng đúng chỉ tại tôi đá cánh cửa của chúng mà.
“Chị là ai, sao phá nhà chúng em”
Tôi ngại ngùng gãi đầu rồi ngồi xổm xuống đưa tay xoa đầu thằng nhóc dễ thương đã mở miệng.
“Chị là ai quan trọng sao ?”
Cùng lúc đó một giọng nói quen thuộc vang lên “ủa, Vi già sao mày ở đây“.
“Mọt sách” tôi cũng có chút ngạc nhiên nhìn sang thùy mọt sách.
“Tao tới đây để mang quần áo hồi nhỏ tao mặc cho mấy đứa bé, mùa đông năm nay rất lạnh”
“Từ bao giờ mày có tâm vậy”nó nói đểu.
“Mày chỉ được vậy là giỏi” tôi bĩu môi chán nản.
Vừa nói với nó nhưng tôi không thể nào bỏ qua ánh mắt nóng bỏng của lũ nhỏ khi nhìn vào chiếc thùng, thấy vậy tôi mỉm cười khiêng chiếc thùng vào nền hè.
Bóc mấy lớp keo gián ra, tôi lôi ra một bì kẹo bánh rồi phát cho mỗi đứa một cái kẹo sô cô la, đến thùy mọt sách cũng sáng mắt đòi kẹo.
Sau đó tôi và mọt sách chia quần áo cho mấy đứa nhỏ, chủ yếu là quần áo của tôi hồi nhỏ, nhét đầy trong tủ, giờ mang ra cho mấy đứa nhỏ, tính ra quần áo cũng còn mới nhìn lũ trẻ con híp mắt cười mà chút chuyện buồn khi nãy được giảm bớt.
Giờ thì tôi và thùy mọt sách ngồi một chỗ nói chuyện
“Còn mày sao ở đây” tôi hỏi nó
“Tuần nào mà tao chả ở đây chơi với mấy đứa nhỏ” nó mỉm cười trả lời.
Thấy tôi im lặng nó lên tiếng “nhìn mặt mày có vẻ có chuyện gì đó“.
“Đúng là có chuyện”
Lại là khoảng im lặng giữa hai đứa, được một lúc tôi lên tiếng nhưng trong giọng nói mang chút gì đó man mác buồn
“Tao có chút quá lời với Tiến”
“Thằng cha lạnh lùng lớp mình ?”
“Ừ”
“Quá lời như thế nào ?”
Tôi thở dài gục đầu vào gối của mình miệng lí nhí
“Tao hỏi sao cậu ta được điểm cao, do nhìn bài bạn phải không, thế là...”
“Mày ngốc vậy, lại chạm vào nỗi đau của cậu ta làm gì ?”
“Hả, nỗi đau gì ?”
“Mày...” nó lắc đầu bất lực im lặng
Tôi nhìn nó mong chờ
“Mày biết vì sao Tiến chuyển qua trường này học không ?”
“Tao... không biết”
“Haiz, thôi được rồi để tao kể, thực chất Tiến chuyển trường là vì bị nghi ngờ là gian lận trong kì thi giữa kì bên đấy, chứ đang ở trường chuyên ai rảnh mà chuyển sang trường bình dân“.
Rồi nó lại thở dài nói tiếp “tiếp xúc với cậu ta bấy lâu mày thấy nhân cách cậu ta thế nào, tao thấy cậu ta không phải người như vậy, nếu là tao trong hoàn cảnh đấy, không đánh vỡ mặt mày ra là may lắm rồi.
“Tao không biết”
“Xong mày rồi”
“Tao giờ chỉ muốn đánh thật mạnh vào mồm tao thôi”
“Đánh đi”
“Thôi tao đi chết đây”
“Ừ”
“Ôi tao thật là đứa vô cảm mà” nói xong tôi chạy thật nhanh ra đường bắt taxi về
Lòng tôi rất loạn
Nhịp đập của con tim tăng rất nhanh
Có chút đau
Tôi vô tâm quá
Tôi... biết lỗi rồi.
Hai ngày nay cậu ta không đi học
Gõ cửa nhà thì không có ai mở cửa.
Haiz tôi chịu rồi
Hôm nay là ngày bàn chuyện đi chơi tết ở quê Hải bò, mẹ tôi tết nay không ăn ở nhà nhưng nhìn tâm trạng có vẻ còn tốt chán. Để ở nhà tiền có vẻ tốt hơn đợt trước, tính ra ở nhà một mình cũng chán đi chơi có lẽ sẽ quên cái buồn.
Cái ngày trọng đại này vậy mà Tiến không lên lớp mới mệt chứ.
“Mày, tiền” Hải bỏ ngửa tay ra đòi tiền tôi.
Tôi nhìn mấy đồng tiền mà tiếc đứt ruột.
“Tiền, tiền...” cùng đó nó cũng thu luôn tiền của lớp trưởng, Trinh, mọt sách.
“Điệu đà, mày đi không, à mà mày tới đấy hỏng nhan sắc, thôi ở nhà đi” nó nói đểu Điệu đà.
“Ngại gì, chơi luôn, tiền đây” nó đặt hai tờ năm trăm nghìn lên bàn tôi.
“Ồ, ra là đã có chuẩn bị” bị Hải bò nói một câu điệu đà dỏ mặt đánh Hải bò một cái.
“Hình như thiếu cái gì đấy?” Hải bò nhíu mày.
Tôi chán nản dựa lưng ra sau ghế “Trang bánh bèo với Tiến”
Bỗng Hải bò vỗ trán cái bốp, lũ tụi tôi nhìn nó như người thần kinh đã thế còn trợn mắt đe dọa “nhìn gì ?”
“Ai thèm nhìn mày” Trinh nói nhỏ.
“Bánh bèo chắc không đi được đâu, nó còn chưa thi nữa, sao nghỉ tết cho được, còn Tiến thì...”
“Nói gì tôi vậy”
Tôi cùng mọi người quay qua nhìn sau đó, tôi lật ra khỏi ghế luôn, ghế đổ, tôi cũng đổ.
Tôi lồm cồm bò dậy thì nghe thấy một giọng nói sởn gai ốc “Soái ca” Hà điệu đà trưng ra ánh mắt hình trái tim nhìn chằm chừ thật như muốn ăn tươi nuốt sống Tiến vậy.
Tôi giơ tay lên kiểu muốn chào thì bị cậu ta ngó lơ. Cậu ta cũng đặt hai tờ năm trăm ngàn lên bàn “tôi cũng đi”
Tại sao tôi lại ngã ngửa khỏi ghế cũng chỉ tại phong cách của Tiến hôm nay... tôi thấy sợ rồi cậu ta không cần phải thay đổi đến độ này chứ.
“Đẹp...” Hải bò phán một câu khi thấy bộ dạng đó của Tiến.
Mái tóc đang màu nâu giờ biến thành đen, đeo thêm chiếc kính nữa mới hay.
“Không phải mày thay đổi vì vụ đi chơi chứ” Hải bò cầm lọng tóc màu đen của Tiến lên ngửi ngửi kêu lên “còn mùi này”
Tiến thục vào bụng Hải bò một cái rõ đau, rồi im lặng ngồi vào chỗ nghe nhạc.
Trong tiết học toán, tôi lấy ngón tay chọc chọc khối băng đang tỏa ra hơi lạnh ở ngay bên cạnh.
Không một chút động tĩnh, tôi chọc một phát nữa, vẫn khinh thường tôi, tôi nheo mắt nguy hiểm nhưng rồi chỉ để lại tiếng thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, làn mây trong lành đang khoe mình trước nền trời màu xanh ngọc làm tôi vơi đi phần nào nỗi mệt mỏi trong tâm hồn.
------- tại bến xe một tuần sau------
Hải bò nhíu chặt lông mày lại với nhau nhìn đồng hồ, thỉnh thoảng lôi điện thoại ra gọi nhưng chỉ để lại những tiếng tút tút kéo dài.
Hải bò lên tiếng “Vi già sao giờ này còn chưa tới, xe sắp tới rồi“.
“Mặc nó đi, cái đồ vô trách nhiệm với bạn bè” Hà điệu đà vuốt tóc, nhếch môi trách cứ, thỉnh thoảng liếc Tiến đỏ mặt.
“Xe tới sẽ đi, kệ cậu ta” Tiến nói rồi dựa hẳn vào bức tường, lấy mũ che mặt lại.
“Nếu nó bỏ lỡ thì không còn cơ hội đi tới đấy nữa đâu” có một sự lo lắng không hề nhẹ làm Kiều Trinh đi lui đi tới một chỗ.
------tại nơi khác----
“Bọn mày... tao không ngờ lại chơi đểu đến vậy đấy” lau vết máu đang chảy ra trên khóe miệng tôi cầm cây gậy sắt lên từ từ như thể đe dọa như thể yếu sức.
Tuy rằng khắp cả người đang đau nhức nhưng đến một tiếng rên tôi cũng không tỏ ra, chỉ trưng ra nụ cười khinh khỉnh coi thường tất cả.
Chuyện này phải kể đến lúc tôi chuẩn bị xuất hành tới bến xe, khi không lại nhảy ra mấy tên áo đen, đánh một trận với tôi, và tình hình bây giờ của tôi có thể diễn tả bằng một từ 'thảm', tôi biết bọn chúng không phải hạng tạp nham và bọn chúng chính là... người của tổ chức.
Tôi thật muốn chửi tục, tới lúc nào không tới lại tới lúc chị mày chuẩn bị đi chơi.
“Cùng là người một nhà, cần gì động thủ để phải ăn đau” tên có vẻ cầm đầu mỉm cười sáng lạn, thật sự chả khác nào hồ ly.
Có chút lo lắng khi lúc này đã khá muộn liệu... tôi còn kịp chứ, kịp để tới chỗ tụi nó.
Hết chương 26