... Lên lớp cứ thấy bạn bè bàn tán cái con mực khô mà lòng sót xa không nguôi.
Thằng bạn tên Sinh ngồi bàn trên cùng, tọt xuống bàn dưới, quay người hỏi tôi một câu xanh rờn.
Tôi ngồi bàn số ba tính từ trên bục giảng xuống. Trống trường chưa vang, vẫn còn vài phút nữa mới vào học.
' Sao mày quăng mực khô vô nhà người ta? ' Sinh
' à...ờ...ừ...' tôi
Ngượng chín người với câu hỏi của nó. Nó lại đả kích tôi tiếp.
' Chơi kì vậy mày, có thù oán gì hả ? ' Sinh
' không phải, tao mua cho nó ăn mà' tôi
...
Cuộc trò chuyện chóng vánh của nó và tôi kết thúc, nó lại quay lên và thì thầm gì đó với mấy đứa ngồi cùng bàn.
Chỉ là đôi câu hỏi của thằng bạn thôi, sao lại làm tôi buồn thảm đến vậy, xấu hổ, thì ra việc mình vừa làm hôm qua vô tình trở thành một việc xấu trong lòng cô bạn bàn trên, có phải tôi chưa đủ suy nghĩ để phân biệt việc nào tốt, xấu chăng, để hôm nay trở thành đề tài cho tụi bạn bình phẩm về tôi.
Tôi buồn lắm, buồn không tả được, tối ước mình ra..