...đến nhà trọ nó tôi không mừng vui như trước, nỗi buồn trong tôi quá lớn, như cốc nước tràn, không nén lại được nữa, tôi không nói với bất kì ai về chuyện trái tim tôi đã ấp ủ bóng dáng của cô bạn bàn trên, tôi giấu nhẹm đi với cả những đứa bạn đực rựa chí cốt ở gần nhà, mặc dù tụi nó cứ hay bô bô về chuyện yêu đương của chúng với những cô gái trong làng, và hay hỏi dò về chuyện gái gú của tôi. Thế mà, nay tôi lại mò đến nhà con bạn dở này để trút nỗi lòng, tôi thường gọi nó với cái tên cúng cơm là my bánh mì, vì nhà nó bán bánh mì, tôi kể nó nghe về câu chuyện, về những nỗi buồn tôi đã thấm khi lần đầu biết yêu một người, nó tập trung nghe ghê lắm, tôi kể đến đâu nó ôm bụng cười hô hố đến đó, buồn ghê gớm, cốc nước tràn gặp phải cái khăn ướt sũng, buồn không vơi,
' mày đi mua rụ cho tao đi ' tôi nói
' điên hả mày' mi cản.
Tôi nài nỉ một hồi nó mới chịu lê xe đi mua.
Nó mua cho tôi bịch rụ rõ to, to vật vã luôn, cuộc đời tôi trước nay cứ ngửi thấy mùi rượu..