Lang Thang Trong Nỗi Nhớ

Chương 12: Chương 12




Chương 12:

Sự việc hoàn toàn không như tôi mong đợi. Miệng lưỡi thiên hạ thật đáng sợ.

Tôi cứ nghĩ chỗ bạn bè nên thẳng thắn, không giấu giếm chuyện gì, thì ra có những chuyện nên chỉ giữ trong lòng.

Ngân tuyên bố ghét tôi. Chẳng rõ mình đã làm gì, hoặc những lời tôi nói tới tai cậu ấy đã bị thêu dệt một cách thái quá bởi chính những cô bạn trong nhóm bảy người chơi thân từ ngày mới vào trường.

Bên cạnh đó, các bạn nữ không ưa nhóm tôi càng được thể phát tán tin đồn, rằng tôi bố thí tình cảm cho bạn thân, hay là tôi cũng thích bạn Kiên nhưng vì sợ Ngân tẩy chay đã không dám đón nhận, gớm hơn thì là vì tôi không thích Ngân nên đã tán tỉnh Kiên,... có nói đến nửa ngày chả hết.

Tôi muốn giải thích rõ ràng với Ngân rằng mình từ chối Kiên chỉ vì tôi không thích cậu ấy chứ không vì lí do nào khác. Tôi không muốn đế mất tình bạn của mình một lần nữa.

“Tao không quan tâm. Con chó Diệp! Mày biết thừa tính tao, một khi là bạn thì hết lòng, nếu chơi xấu tao sẽ không coi ra gì. Mày biết tao thích thằng Kiên còn cố tình để nó phải tỏ tình với mày, rồi làm bộ làm tịch cao thượng. Xong lại ra vẻ ngây thơ nói với những đứa khác. Con **, từ giờ tao không có loại bạn như mày!”

“Nghe tao nói...”

“Im đi con chó, mày không có quyền nói ở đây. Tao không ngờ tao tốt với mày thế mà mày dám cắn sau lưng tao.”

Lời qua tiếng lại. Người ta vẫn nói khi tức giận con người không làm chủ được lời nói và hành động. Tôi bị Ngân tát mạnh vào má, cái nhẫn ở ngón cái sượt qua, suýt thì vào mắt. Tôi không thèm lĩ lẽ với nó nữa, có nói nó cũng không nghe.

Ban đầu chỉ đỡ những cú đạp của nó, được thể nó xông tới túm tóc, tạt tai tôi như đang xả giận lên một bãi rác. Tôi dần không chịu nổi nữa nên đã đáp trả.

Ít ra ngày xưa để theo kịp bọn con trai leo trèo, chạy nhảy tôi đã cố gắng nhiều. Tôi rõ ràng khỏe hơn Ngân, dẫu nó có giỏi mấy món cào cấu, chửi rủa.

Rồi đám G7 nhảy vào can thiệp, không rõ họ có ý can ngăn hay đổ dầu vào lửa nữa. Ngân chơi với bọn nó nhiều hơn tôi, lại hợp tính hơn, đàn chị hơn, thành ra tôi bị đánh te tua.

Lần đầu tiên tôi tham gia vào một vụ đánh đấm với tư cách là người trong cuộc. Cái hình tượng lâu nay mẹ cố gắng uốn nắn cho cô con gái tan biến hoàn toàn, trước mặt đám học sinh, tôi biết mình không thắng nổi những đứa còn lại nhưng vẫn cố gắng bám lấy. Chừng nào nó chưa chịu nghe tôi giải thích, tôi sẽ không buông.

Tàn cuộc, chân tay tôi sứt sát vết cào cấu, tóc tai rối xù, nước mắt tèm nhem. Bọn nó bỏ đi sau khi có một hai đứa khác vào can. Cả đám đông giải tán.

Trước khi đi khuất, tôi thấy chúng dừng lại, cậu Kiên lớp bên đi qua. Tất cả đều từ cậu ta mà ra nhưng lại ngoảnh mặt cho qua.

Một hai hôm sau Kiên gài mảnh giấy ở giỏ xe tôi.

“Tớ xin lỗi. Hôm trước đã định chạy tới chỗ cậu nhưng tớ sợ các bạn nữ kia sẽ ghét cậu hơn, rồi đánh cậu nữa.”

Tôi vo tờ giấy ném đi.

Cậu ta không bằng 1/10 bọn con trai xóm tôi.

Tình bạn dính chút yêu đương đúng là khó giữ. Mong rằng sau này tôi đừng dính phải những rắc rối thế này nữa.

*

Nhắc lại hôm đánh nhau, tôi về nhà mà hiên ngang và ung dung như vừa đi lĩnh thưởng. Máu nóng vẫn còn trong người, tôi ngồi vào bàn ăn kể hết chuyện cho bố mẹ nghe.

Tôi chả có lỗi gì hết. Tức nước thì vỡ bờ, nói theo cách khác hoa mỹ hơn là giọt nước tràn ly.

Mẹ thấy con bị đánh như vậy xót lắm:

“Cái tuổi đi học yêu mới chả đương. Không chơi với đám quỷ con đó nữa. Đua đòi, nhắng nhít, vô duyên, bạo lực. Lớp thiếu gì bạn để chơi.”

Ồ, lớp đông con gái nhưng bọn nó toàn chơi theo phe. Giờ tôi một mình một phe, theo chủ nghĩa không động tới ai song rất nhiều người động tới mình.

Hôm sau mẹ bị gọi lên trường vì tội của cô con gái. Còn tôi đi học trong sự xa lánh và kỳ thị.

Chúng nó vốn không tin rằng một đứa ôn hòa, lành tính, không bép xép như tôi lại có lúc giang hồ đến thế. Từ sau ngày cắt kiểu đầu sư tử và vụ đánh nhau, bọn nó bảo tôi là đứa sống hai mặt, trước mặt con trai thì tỏ ra nai tơ, sau lưng thì bụng dạ nhỏ nhen, ích kỷ.

Tôi chả phiền lòng hay phải tìm cách phân trần mấy lời độc địa đó, càng đào bới thì bọn họ sẽ càng bịa đặt hơn. Tôi cũng không phải dạng thích làm màu làm mè, đứa nào thấy hợp thì chơi, ghét thì chịu.

Xem ra nhóm G7 vẫn chưa nguôi cơn giận. Mấy đứa đó đứng ở góc nhìn khác tôi. Họ lấy tiêu chí “Yêu nhau yêu cả đường đi - Ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng” để đối xử với mọi người. Chả biết họ thực sự yêu được mấy người, nhìn vào cách họ đối xử với thành viên trong nhóm là đủ biết rồi. Họ thông báo tôi chính thức bị “khai tử” và bị “ruồng bỏ” khỏi G7, nhóm đổi thành G6. Rõ ràng họ không có niềm tin về tình bạn, nên số 6 hay 7 vốn chả có giá trị gì.

Còn một sự kiện nữa, Hoàng chia tay Phượng. Giờ ra chơi thấy chúng nó ngồi túm tụm an ủi, thi thoảng nói rõ to như để kể chuyện cho tôi nghe:

“Có con cún cắn lén sau lưng, không làm được gì tụi mình nên xúi giục người khác.”

Như họ nói thì tôi là kẻ chia rẽ tình cảm của Hoàng và Phượng. Trong khi đó tôi ở nhà cũng bị tẩy chay chứ khác gì trên lớp. Đó là sự lựa chọn của Hoàng, cớ gì tôi phải tham gia.

Bao lâu sau tôi mới biết vì cậu bạn hàng xóm thường hay phải nghe chuyện về lớp tôi, mà Phượng đã dùng giọng đay nghiến để nói về con Diệp này. Cả hai bất đồng quan điểm. Hoàng chơi với tôi từ bé, cậu ấy tin tôi không phải người như thế. Phượng không chịu nghe, vì cũng đã chơi với tôi mấy năm chứ ít gì. Từ chuyện vặt vãnh, hai người cãi nhau sang các chuyện khác, không hợp tính, khác sở thích, vân vân và điều gì phải đến đã đến.

Lúc đó thì tôi vẫn nghĩ mình bị cả thế giới bỏ lại.

|

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.