Chương 13:
Có một hôm trời nắng rõ ngắt, tôi cắp cặp bỏ rọ, đạp xe ra khỏi trường thì bị gọi lại. Một đứa ngang nhiên tát tôi một cái.
“Bốp!”
Chưa kịp hiểu chuyện thì nó nói:
“Nhìn cái mặt mày câng câng rõ ghét. Liệu hồn đấy!”
Ở đâu ra đứa vô duyên đến thế là cùng, tôi ngửa mặt lên nhìn thì nhận ra đó là bà chị họ bằng tuổi của Phượng.
“Mày dám nhìn tao hả?”
Rồi nó túm tóc tôi giật.
Tôi không ngờ Phượng và đám G6, G7 đó ghét mình đến nỗi phải nhờ người xả giận. Tình bạn mấy năm của tôi với chúng nó giờ không bằng kẻ thù, ở nhà thì con nhỏ đối diện suốt ngày cậu cậu tớ tớ với Đức, Hoàng, Cường, trong lúc mất bình tĩnh tôi chẳng cả nể gì mà đấm lại con nhỏ kia.
Dám đánh chị hai trường Trần Nguyên Hãn thì tôi ăn phải gan hùm rồi. Tôi với nó đấu tay đôi, hai đứa đứng giật tóc nhau một hồi, lừ mắt nhìn đối phương. Nó vừa cấu xé vừa chửi bới, tôi cứ tập trung chuyên môn, vò đầu nó. Mà mới cắt móng tay nên trơn tuột, để nó thắng thế, tặng tôi hai cái tát giang hồ. Đám tò mò lại bu lấy xem, mãi mới có một đứa ra can, rồi lại tản ra như chuyện thường tình.
Sau lần đó tôi chính thức bị quy là giả tạo. Trước chỉ bọn con gái nghĩ vậy, giờ cả bọn con trai trong lớp cũng thế. Họ đã tin theo những tin đồn rằng tôi là một đứa cực kỳ ghê gớm, hoặc là vì khi đã có một vài đứa tẩy tray, những đứa còn lại cũng ngại, không muốn tiếp chuyện nữa.
“Diệp có sao không?”
Một hai hôm đi học về, tôi đang tra chìa vào cổng thì gặp Hoàng, liếc nhìn cậu ấy.
“Không phải lo đâu. Bọn đầu gấu trường cậu nể bọn trường tớ nên chúng không dám làm gì cậu nữa đâu.”
Nghe có vẻ như vụ đánh nhau với con bé hôm trước còn tiếp diễn, nhưng chúng nó tha cho rồi, chăng là nhờ mấy cậu bạn nói hộ. Chắc vậy, tôi thì lại chỉ muốn đấm cho con nhỏ đó vài cú nữa, hôm đó do không có móng tay chứ sợ gì nó.
Đang định nói lời cảm ơn thì cô bạn Ly của Hoàng, của Đức, của Cường chạy từ bên đường sang:
“Trailer phim đó hay lắm, tớ thích rồi đấy. A! Diệp! Sáng mai cậu đi xem phim với tớ và các bạn trong xóm không?”
Tớ và các bạn trong xóm, ôi trời, nghe cứ như tôi là đứa xóm khác vậy.
“Diệp đi nhé!” – Nghe giọng có vẻ như Hoàng có ý rủ tôi thật.
Tuy nhiên tôi mở cổng rồi dập một phát đóng lại, bỏ vào trong nhà mà không thèm đáp lại lời hai đứa đó. Nếu không tình cờ gặp thì hẳn mình không có vinh hạnh được đi với tụi nó rồi. Bọn đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!
Nói vậy sáng hôm sau tôi đứng trên tầng dòm xuống xem chúng nó đi xem phim như thế nào, con bé đó mặc cái gì đi. Thấy đám học sinh trường Hùng Vương đỗ ở cổng nhà Hoàng, cách nhà mình hai nhà. Hứ, thế mà rủ tôi theo, rõ là mời rơi.*
Hôm trước vì ngủ sớm không kịp học bài cũ, giờ ra chơi nhồi mãi không vào đầu thành ra trong giờ học tôi ngồi run như cầy sấy, ai dè bị tóm lên bảng trả bài môn Địa.
Không nhớ một chữ gì hết.
Biết chả hy vọng được gì, đang định thú thực với cô rồi xin khất buổi sau thì đã nghe dọa:
“Hôm nay tôi kiểm tra hết cả lớp. Anh chị nào không thuộc xin mời phụ huynh lên gặp tôi.”
Tôi ấp a ấp úng đọc lại câu hỏi của cô, quay xuống lớp cắn môi. Nhóm G6 nhìn tôi thì thích chí lắm.
Toát mồ hôi hột, đúng là đen, bình thường biết tên mình đầu sổ, tôi chăm học bài cũ lắm, thuộc làu làu, không sót một chữ, hôm không học lại bị gọi.
Phía cuối lớp đứa nào lo thân đứa ấy, cắm mặt vào học.
Thế mà có một cậu ngồi trong góc bàn một xoay ngược quyển sách và ra dấu cho tôi, tôi vừa đọc vừa thêm thắt vài từ nối để cô không nghi ngờ. Không những thoát nạn, còn được con mười tươi rói trong sổ.
“Được rồi! Học bài mới!”
Không đứa nào ý kiến gì hết, tôi về chỗ. Cứ tưởng cả lớp chả đứa nào muốn chơi với mình mà vẫn có người giúp, chốc ra chơi tôi sẽ đi cảm ơn cậu đó.
Đó là cậu bạn sau này trở thành bạn thân nhất của tôi. Chính là thằng Quốc năm nào. Đã từ lâu tôi không còn thích chơi với con trai và cứ nghĩ nó không thích mình nên lên cấp hai chả nói chuyện bao giờ.
Cậu ta bây giờ cao hơn hẳn nhưng người gầy như con cá mắm. Quốc bảo rằng bọn con trai trong lớp không ghét tôi nhưng bọn con gái thì có. Ngược lại, Quốc bị con trai tẩy tray. Họ nói cậu ấy đàn bà, thích buôn chuyện và bị bê đê.
Cậu ấy đúng là có hơi điệu chút xíu, những cử chỉ, động tác không dứt khoát như con trai, lắm lúc có hơi so đo tính toán lặt vặt, vẫn còn hằn thù chuyện ngày xưa bị Cường búng rõ đau vào tai, nhưng nhờ đó mà chúng tôi trở nên thân nhau rất nhanh.
Không hiểu sao chỉ vài hôm tôi đã rủ Quốc về nhà chơi.
Thấy con bé Thảo Ly đang tưới giàn hoa trước cổng nhà, tôi mừng ra mặt. Mình cũng có bạn chứ lị.
Vào đến nhà, Quốc nhìn ngắm một hồi rồi chuyển chủ đề:
“Con bé đối diện nhà mày xinh thế?”
“Hừ, bằng tao không?” – tôi có chút bực tức.
“Ối giời ơi là giời! Mày xách dép cho nó ấy.”
Rồi Quốc ôm bụng cười. Cứ nghĩ mới chơi nên cậu ta không nói chuyện thoải mái như thế, ít ra cũng phải rào trước đón sau thái độ tôi thế nào để tiếp chuyện.
Hai đứa ngồi một tý thì thấy mấy cậu bạn hàng xóm của tôi về, con bé Thảo Ly lại cất cao giọng chào.
“Diệp! Mày đang thơ thẩn cái gì thế? Có nghe tao kể chuyện không? Thằng Đức Béo trường Hùng Vương ở gần nhà mày à? Mày có chơi với nó không?”
“Hồi bé chơi thân lắm nhưng giờ không chơi mấy, gặp nhau chỉ cười thôi. Sao thế?”
Tôi trả lời về tình bạn giữa những người bạn hàng xóm đã thản nhiên một cách khô khan.
“Nó học trâu lắm.”
“Vậy à!”
Tôi biết điều đó chứ. Đáp nhẹ nhàng mà tận đáy lòng khẽ nhói đau. Tôi đang nói về Đức cứ như một đứa học trường khác để ý tới một đứa nổi bật nào đó không hơn.
“Thằng Hoàng cùng lớp với nó cũng ở gần nhà mày luôn? Thằng đó kiêu lắm, rõ ghét. Nó suýt bị ăn đập một trận tội lấc cấc đó. Nhưng công nhận đẹp trai.”
Tôi giãy nảy lên:
“Cái gì? Hoàng bị đánh á? Như thế nào?”
“Ôi trời, hàng xóm mà không biết. Chịu mày. Nó chia tay với con Phượng lớp mình nên bị tẩn. Thế thôi.”
Vậy mà tôi không biết gì hết.
“Nhưng thằng Hoàng có thằng bạn quen biết bọn kia nên chúng nó tha. Ể, khéo thằng đó là thằng Cường lớp mình ngày trước. Mày ăn ở kiểu gì chán vậy? Chuyện gì cũng không biết! Hàng xóm khu mày sống ghẻ lạnh nhau lắm à?!”
Tôi không hay gì luôn. Trước giờ tôi vẫn cứ nghĩ những cậu bạn của tôi chỉ be bé như mình, ham ăn, láu cá, thế thôi. Tự khi nào tôi phải nghe thông tin từ các cậu ấy qua lời kể của người khác?
Tiễn Quốc về, tôi đứng trầm ngâm một hồi. Gần mà thật xa!