Trong bốn mùa Xuân - Hạ - Thu - Đông,
Mùa Hạ tượng trưng cho tuổi trẻ, của những khát khao, hy vọng,
Những khờ dại, ngốc nghếch,
Có một chút bồng bột, với tất cả nhiệt huyết cháy bỏng.
Tôi dành hết cho em!
Chương 1:
Hồi còn bé, mẹ vẫn hay căn dặn:
“Con gái phải dịu dàng, nết na, thích chơi búp bê, đồ hàng, đừng bắn bi hay đập bài như bọn con trai.”
Tôi vâng vâng dạ dạ cầm con búp bê được một lát đã quăng sang bên, chạy theo bọn con trai trong xóm. Hôm nay chúng nó bắt chuồn chuồn nướng lên ăn.
Tôi mà mang đồ hàng, váy vóc hay mấy thứ đại loại ra kiểu gì cũng bị kỳ thị, không được chơi cùng. Cả xóm có mình tôi là con gái, nếu không chơi với chúng thì chơi với ai, vì thế trước mặt mẹ tôi vẫn cầm lược chải tóc cho búp bê, còn bước chân ra khỏi nhà thì la cà với đám thằng Đức, thằng Hoàng và thằng Cường.
Nhiều lúc nghĩ thấy bất công lắm, tại sao chúng nó là con trai, được cởi trần chạy nhông nhống ngoài đường, mà tôi đã mặc váy còn phải mặc thêm cái quần chun bên trong, vướng víu vô cùng.
“Cháu chào cô ạ! Diệp ơiiiiiiii! Ra nhà thằng Hoàng chơi không?”
Tôi vừa tắm xong, đang mải mặc quần, nghe giọng Đức liền vội vội vàng vàng.
“Từ từ nào con bé này! Con gái phải nhẹ nhàng nữ tính!”
Mẹ mặc váy cho tôi lâu ơi là lâu, cho đầu vào, tay trái, tay phải, kéo xuống, mất thời gian quá.
“Đợi tớ tý!” - Tôi hét toáng lên trong nhà tắm, chỉ chờ mẹ kéo khóa xong là nháo nhào phi ra, khoác vai Đức chạy sang nhà bên.
Nhà Hoàng bán vàng nên mở cửa suốt ngày, nhưngmỗi lần muốn vào là tụi tôi phải gọi nó ra dẫn vào. Nhìn thấy Hoàng đi ra, tôi cười toe toét.
“Ơ? Sao mày dắt theo con Diệp?”
“Bọn mình chơi với nhau lúc nào chả bốn đứa!” - Đức đáp lại lời Hoàng.
“Hức hức, các cậu không muốn chơi với tớ chứ gì? Hức hức, mẹ ơi! Mẹ...!” - Tôi đưa tay lên dụi mắt. Nói là gào lên nhưng nào dám to mồm, mẹ tôi chỉ thích con gái ngồi nhà xem hoạt hình nên để mẹ nghe thấy thì chỉ có ru rú trong nhà.
Mỗi lần tôi giở trò này bọn con trai luôn phải e dè, Hoàng cắn môi nhìn tôi.
“Nhưng mà bọn tao chơi búng chim, mày làm gì có mà chơi cùng?”
“Không có thì ngồi xem!” - Tôi vẫn còn vẻ sụt sùi nhưng đáp ngay lập tức. Luôn lo sợ đến một ngày nào đó chúng chơi với nhau đẩy mình ra rìa nên bất cứ trò gì của ba thằng tôi cứ phải chen vào chơi cùng.
“Ưmmmm...”
Trông vẻ mặt thoáng do dự của Hoàng, tôi tiếp tục gào.
“Sao lâu thế?” - Cường đi từ trong nhà Hoàng đi ra, Hoàng hỏi ngay:“Cho con Diệp vào chơi cùng nhá!”
Tôi không bỏ qua cơ hội, mắt chớp chớp nhìn nó, có lẽ trông vẻ mặt tồi tội nên Cường cũng ậm ừ cho vào theo.
Thằng Hoàng là con nhà giàu nên bé tý đã có phòng riêng. Mỗi lần vào phòng nó tôi thích nhất nghịch hộp nhạc. Lúc nào mở ra đều có bản nhạc cất lên rất thú vị, mấy lần tôi thử đóng mở thật nhanh thế mà chiếc hộp vẫn phát nhạc. Hay thế không biết.
Hôm nay hơi lạ, ba thằng chúng nó nhìn tôi chằm chằm.
“Ế, sao các cậu không chơi búng chim đi?” - Tôi hồn nhiên hỏi.
“Tao cứ thấy có đứa con gái không thoải mái.” - Hoàng khoanh tay nhìn hai thằng còn lại.
“Hay mình nhốt con Diệp trong nhà tắm.”
Hễ Cường lên tiếng tụi nó lại theo, và thế là ba đứa chúng đẩy tôi vào nhà tắm, đóng cửa cái rầm.
Mặc cho tôi kêu la oai oái, chúng nhất định không mở.
“Đức! Mày to nhất giữ cửa cho tao!”
Tôi nghe rõ giọng thằng Cường ra lệnh.
“Mở cho tớ ra đi mà! Tớ muốn chơiiiii!
“Kệ nó, mày tụt quần ra trước đi Hoàng!”
“Không!!!!!! Tớ không muốn ở trong này đâu! Mở cửa ra cho tớ! Không thì tớ mách mẹ!!!!”
“Ô! Ngu gì bọn tao mở cửa cho mày chạy về mách mẹ.”
“Tớ không mách mẹ nữa! Mở cửa cho tớ Đức ơi, Hoàng ơi!”
Tôi đập cửa thùm thụp. Thằng Cường đáng ghét, đồ xấu tính. Mình mà ra được mình sẽ chạy đi mách mẹ nó.
“Trong này tối lắm, tớ sợ lắm!”
Tôi vừa gào lên thì thấy đèn bật sáng, chả biết ai bật nhưng được một tẹo thì lúc được lúc mất. Chúng nó thi nhau nhấn công tắc.
“Hay là...”
“Kệ nó đi, ai bảo nó là con gái! Chơi tiếp đi, đến lượt mày đó Đức.”
Tôi gào lên không ăn thua, chỉ càng làm chúng nó khoái chí hơn.
“Đức ơi, mở cửa cho tớ, kệ hai thằng kia! Đức ới Đức ơi!”
Đức luôn là người bênh vực tôi nhất. Vậy nhưng gào khàn cổ không ăn thua, trong khi bên ngoài chúng nó vẫn cười ha hả.
“Để tao búng cho!” - Thậm chí tôi còn nghe giọng thằng Cường oang oang. Bất công quá, sao tôi không được làm con trai, sao tôi lại bị xa lánh thế này, sao chúng nó không coi tôi là con trai để được chơi cùng? Kêu la nhiều mệt quá nên tôi chỉ khóc rấm rứt, vừa tủi thân vừa giận.
“Này... hay là ném cho nó cái gì đó chơi trong đấy?”
“Ứ ừ. Đức ơi, mở cửa cho tớ ra cơ, tớ cũng muốn chơi. Tớ vẫn hay thấy các cậu đi tè cơ mà. Tớ là con gái thì có làm sao. Hức hức!”
“Hay là cho nó chơi với đi.”
Tôi biết mà, Đức luôn luôn muốn tôi chơi cùng.
“Mày hâm à?”
Còn thằng Cường thì mãi vẫn ngoan cố. Tôi ghét nó lắm, ghét nó nhất, lúc nào nó cũng cấm tôi tham gia với.
“Hmmmm... thôi tao lấy cho nó mượn cái hộp đàn của tao.”
Tôi chả thèm hộp đàn hộp điếc gì hết, tôi muốn chơi với bọn nó cơ. Thế mà chúng nó đâu có nghe, thằng Hoàng đẩy cửa ra và nhét hộp đàn vào trong rồi lại đóng sầm cửa.
“Ứ ừ, tớ muốn được búng trym cơ! AAAAAAAAAA!”
Như sắp đuối, còn chút sức lực, tôi thét lên trong làn nước mắt. Ở trong nhà tắm nóng như lửa, sàn thì trơn, mồ hôi ra ướt hết lưng.
“Mấy đứa làm trò gì thế? Sao lại nhốt bạn trong này?”
Giọng của bác giúp việc, may quá, tôi mừng quýnh:
“Bác ơi, tụi nó không cho con chơi búng chim, tụi nó nhốt con vào trong này! Cả ba đứa tụi nó!”
Chả hiểu sao bác ấy cười mãi không thôi. Kể cả khi dắt tôi về nhà bác ấy vẫn cười không dứt.
“Cô Minh, tôi buồn cười quá cơ! Cái Diệp cứ đòi nghịch cùng ba thằng nhóc. Mà bọn nó đang chơi trò **** ***.”
Tôi phải đòi lại công bằng cho mình mới được, vì thế tôi ôm mẹ khóc lóc:
“Mẹ ơi, bọn thằng Cường, thằng Hoàng, cả thằng Đức nữa, chúng nó nhốt con vào trong nhà tắm, không cho chơi cùng.”
“Ôi giời ơi là giời! - mẹ kéo tôi vào nhà, vào tận sâu trong nhà bếp mà mắng - Mẹ đã bảo thế nào, con gái con đứa phải chơi búp bê, lớn tướng rồi mà không biết ngại. Giờ không được chơi với bọn hàng xóm nữa!”