Chương 2:
Sau hôm đó mẹ chả mấy dắt tôi ra ngoài chơi nữa, kể cả tôi có vòi vĩnh mẹ cho theo mua bánh xà phòng, hay chai mắm. Ở trên lớp mẫu giáo, tôi thấy mẹ nói gì đó với cô giáo, thành ra giờ chơi cô ấy cứ tách tôi khỏi đám con trai.
“Ê, chơi bập bênh không?”
“Chơi!” – Tôi gật đầu theo Đức.
Hoàng với Cường đã ngồi bên kia của cái bập bênh, còn Đức bên này. Chỉ có tôi mới vừa cân để khiến nó được thăng bằng.
“Đức Béo nhún mạnh lên!”
Vui ơi là vui, tôi chơi với bọn nó mãi không biết chán, trong khi ngồi với bọn con gái một tẹo là ngán quá trời quá đất.
Nhưng cứ đến bốn giờ chiều mẹ đã đi đón, cứ mải xớn xa xớn xác bên ba thằng con trai tôi lại phóng vèo ra chỗ mấy đứa con gái đang ngồi nghe kể chuyện.
“Sao hôm nào đít quần cũng đen xì thế hả Diệp? Con nhìn các bạn nữ khác xem, các bạn ấy giữ quần áo sạch sẽ thế kia mà. Như vậy con trai mới quý! Con gái là phải gọn gàng nghe chưa!”
“DẠ!” – Tôi dạ rõ to nhưng chả để trong đầu, tối tối lại mò ra hè chơi. Ba cậu bạn thân đã ngồi đó từ khi nào. Mẹ chả cấm nổi vì dù sao chạy lăng xăng ngoài hè mới là trẻ con.
Tôi chơi với bọn nó mà cứ la hét ầm ĩ khắp xóm, tốc hết váy lên chơi cho thoải mái, ngồi chơi bi váy vóc bùng nhùng khó chịu lắm.
“Chờ tý, nhà tao có khách!”
Đức chạy về nhà. Bố mẹ cậu ấy làm công chức nên thường có khách vào chơi. Cậu ta thường chào rất to và một lát chạy ra ngoài với một bịch kẹo hay hoa quả. Tôi thích nhất là bánh Chocopie nên lần nào Đức cũng cho tôi những hai cái.
“Ế? Sao mày cho con Diệp những hai cái mà tao có một?”
“Tại Diệp thích ăn bánh Chocopie!” – Tôi vênh mặt lên đáp lại Cường – “Hí hí, Đức là số một!” – Ngoài ra tôi còn biết nịnh đầm nữa.
“Nhà tao chả thiếu, cho mày nè con tham ăn!” – Hoàng nhét chiếc bánh của Đức vừa cho vào tay tôi. Sướng quá, tự dưng lại được những ba cái. Không chén mau mẹ trông thấy lại bắt cất đi để ăn sáng, tôi mừng thầm trong bụng.
“Tao cũng thích ăn Chocopie! Tao ăn xong cái này mà mày vẫn còn thì tao sẽ cướp!”
Nói rồi Cường mở xoẹt gói bánh, cậu ta cắn hai phát là hết. Tôi trông thấy thế vội vàng bóc vỏ nhét vào mồm. Hai đứa nhai nhồm nhoàm.
Trong lúc sơ ý, cậu ta đã cướp bánh của tôi, mặc dù vẫn còn một gói nữa nhưng tôi vẫn gào lên:
“Trả đây! Có trả không? Trả bánh cho Diệp! Đức ơi, nó cướp bánh của Diệp...”
Đang nói, Cường đã ngang nhiên xé gói Chocopie của tôi. Tôi quăng luôn gói bánh ăn dở đuổi theo. Một đứa thì chạy huỳnh huỵch, một đứa thì lạch bạch theo sau, tôi đuổi theo Cường từ đầu phố tới cuối đường luôn.
Đến khi cậu ta dừng lại mút tay tôi mới biết cái bánh đã bị tiêu hóa rồi. Thế là tôi khóc ầm lên.
“Đồ tham ăn, đồ đáng ghét, đồ con trai vô duyên.”Nhưng khi Đức chạy lại đưa gói khác thì tôi hết khóc luôn, bỏ ra cắn ngay và luôn.
“Eo ơi, con gái mà tham ăn thế?!”
Mặc kệ! Tôi ăn xong rồi kéo hai thằng bạn nam đi theo mình, cho thằng Cường ở lại một mình. Lúc đi qua nhà, mẹ tóm tôi về học chữ cái, trông thấy cô con gái miệng nhoen nhoét, hai hàm răng đen xì hẳn mẹ thất vọng phải biết. Tôi chỉ nhớ mẹ thở một hơi rõ dài.
“Diệp mà là con trai thì nam tính phải biết!”
Hihi, tôi rất thích được khen giống con trai nên bố vừa nói vậy là tôi liền giật áo, đợi bố ngồi xuống thì tôi hôn chụt vào má.
Sau đó bố cho con gái vào lòng và tôi ngủ chả biết gì nữa.
*
“Diệp! Dậy đi ăn sáng!”
Tôi còn ngái ngủ nhưng được bố cho đi ăn sáng thì bật dậy ngay. Tôi thích nhất là bánh mỳ chấm cùng trứng đánh kem. Thích cực kỳ, hơn cả Chocopie. Sáng chủ nhật nên bố mới rảnh rang cho cô con gái diệu đi ăn.
Cô bán hàng bẻ chiếc bánh mỳ làm đôi rồi đưa cho. Vị của món trứng kem ngon dã man, ngậy ngậy, thơm thơm, quẹt một miếng bánh mỳ vào và nhai. Trên cả tuyệt vời! Tôi vừa ăn vừa làm nũng bố, lúc thì đòi ngồi vào lòng, đòi bố lấy hết cái này đến cái nọ. Đi với mẹ không được thế, tự kéo ghế, tự lau thìa, tự làm hết.
Tôi đang ăn ngon lành là vậy. Quay sang bên cạnh thấy Cường thì mặt quay ngoắt đi luôn.
“Cháu chào chú!”
Bố tôi có hỏi chuyện cậu ta tôi cũng chẳng để tâm. Cái tội ăn bánh của tôi, đáng ghét, không thèm chơi. Tôi ngồi im luôn. Dường như cậu ta chả có chút áy náy, ăn xong trả tiền cho cô bán hàng rồi đi về. Bố còn bắt chuyện với bác hàng xóm nên tôi ngồi chơi chán thì xin phép chạy loăng quăng.
Nhưng sáng chủ nhật hai thằng kia chưa dậy, tôi ngồi ngoài hiên chống cằm nhìn ra ngoài. Cách tôi năm nhà, Cường cũng ngồi nhìn ra sân, dù thế chả đứa nào thèm ra nói chuyện. Cậu ta gây sự trước nên tôi nhất định không mở miệng đầu tiên.
Tôi ngồi được một lúc thấy chán chán định chạy vào xem tivi thì thấy cửa xếp nhà Hoàng mở, mừng húm. Vậy là có người chơi cùng rồi. Thế nhưng bố cậu ấy dắt xe ra, cả mẹ cậu ấy cũng ra nữa. À, họ đi ăn sáng.
Nhìn thấy tôi nhưng Hoàng không ra hỏi mà ngó sang bên Cường:
“Ơ sao không ra chơi với Diệp?”
Cậu Cường kia quay đi hệt như vừa rồi tôi vênh mặt lên.
“Mẹ ơi, từ từ con vào nhà lấy cái này đã!”
Tôi nghe tiếng chân Hoàng chạy vào trong nhà rồi chạy ra, chìa một viên kẹo bọc giấy vàng cho tôi.
“Cái này ngon hơn Chocopie.”
Tôi ngước mắt lên nhìn, ông mặt trời ẩn mình dưới bóng của Hoàng, cậu ấy nhoẻn miệng cười, để lộ cái răng sún, rồi leo lên xe máy. Tôi cầm lấy kẹo mà không quên cảm ơn cậu ta.
Giờ tôi mới thấy ngoài Đức ra thì Hoàng dễ thương nhiều nhiều. Chả để viên kẹo phải chờ đợi lâu, tôi bỏ ra bóc ăn luôn. Vị của nó hơi đắng, có hạt lạc hay hạt gì đó bùi bùi, ngon quá.
“Tham ăn!”
“Xí! Đồ xấu tính!” – Tôi lè lưỡi lại với Cường rồi chạy tót vào nhà đi tè.
Đang tính chạy ra ngoài chơi thì mẹ bắt ngồi học.
“Diệp ngoan, học đi rồi chốc mẹ dẫn đi mua váy!”
“Ứ ừ, con không thích mặc váy.”
Mẹ đã hứa nếu tôi đọc vanh vách bảng chữ cái sẽ mua quà cho. Tôi thích cái quần bộ đội của Hoàng cơ, có tới sáu cái túi, cả khóa, đựng được bao nhiêu thứ.
“Diệp có biết mẹ tự hào nhất vì Diệp là con gái không? Mẹ của Hoàng, của Đức, cả của Cường cứ ghen tỵ với mẹ đó. Là con gái thì nên mặc váy, đi giày có nơ, giữ chân tay sạch sẽ, ngoan ngoãn...” – Mấy câu đầu mẹ nói khiến tôi sướng lắm, nhưng nghe tới câu tiếp đã thấy quen thuộc nên lắc đầu nguầy nguậy.
Dù vậy tôi không thoát được việc học bài. Ngồi ê a hết cả buổi sáng.