Chương 3:
Như đã hứa, chiều mẹ cho đi siêu thị Mẹ & Bé ở tận trung tâm thành phố.
Theo vào trong, tôi chỉ dán mắt vào những cái quần áo có túi hộp ở quầy bạn nam, nhưng mẹ cứ kéo tôi ra khu bên phải.
“Có nhiều mẫu mới quá. Diệp thử cái váy này cho mẹ xem.”
“Ứ ừ, mặc quần cơ. Diệp không mặc váy.”
Tôi lắc đầu, nhất quyết không chịu mặc. Cô bán hàng có nịnh nọt đủ kiểu cũng không. Mẹ nói mãi tôi vẫn ì ra, đành chở về. Đến nhà, tôi chạy nhào ôm bố, mẹ mà nổi giận sợ lắm.
“Thế hôm nay mẹ mua gì cho Diệp nào?”
“Có mua được gì đâu. Chả ai như con nhà mình. Tết Thiếu Nhi muốn mua cho con bộ quần áo đẹp đi chơi với cơ quan bố. Anh xem, con nhà người ta đứa nào cũng đòi mẹ mua cho váy vóc, dây nơ, buộc tóc, còn con nhà mình cái gì cũng không.”
Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài kéo vai bố, mỗi lần tôi mặc váy là bọn thằng Cường lại không cho trèo tường, leo cây cùng, còn tôi thì muốn chơi với tụi nó cơ.
“Thằng cu Diệp của tôi.” – Bố bế tôi lên – “Đã thế mẹ đẻ em bé cho Diệp ra rìa!” – nhưng bố lại bênh mẹ.
Tôi bắt đầu lo sợ, mỗi lần bố mẹ nói về em bé, tôi chả thích chút nào.
“Mẹ sẽ đẻ em Diệp bé, không cần Diệp lớn nữa. Diệp bé là con trai, được mọi người yêu quý, không ai chơi với Diệp lớn nữa.”
“Oa oa oa! Mẹ ghét Diệp, mẹ không cần Diệp nữa. Mẹ ơi! Diệp không thích có em đâu, mẹ đừng đẻ em bé, mình Diệp là đủ rồi!” – Tôi sợ hãi khóc toáng lên. Có em mọi người không ai thèm thương tôi nữa, mẹ sẽ chỉ tắm cho Diệp bé, bố cũng không đưa tôi đi ăn sáng nữa, tôi chả còn ai quan tâm cả.
“Mẹ ơi! Mẹ!... Hức hức! Diệp yêu mẹ nhất. mình Diệp yêu mẹ là đủ rồi. Mẹ đừng có em bé.”
“Thế Diệp có ngoan không?”
Tôi dụi mắt trả lời mẹ:
“Diệp ngoan, Diệp mặc váy, Diệp chơi búp bê, Diệp nghe lời mẹ nhất.”
Mãi khi chắc chắn rằng không ai cướp tình yêu của mẹ dành cho mình tôi mới nín.
Kể từ hôm đó trở đi tôi mặc bất cứ thứ gì mẹ đưa mà không dám kêu ca.
*
Tôi ở trong nhà chơi búp bê với đồ hàng. Chả có gì hay ho, làm cơm cho con búp bê nhưng nó có ăn đâu, mặc váy thì phải bẻ chân mới cho được vào. Chán phèo.
“Diệp chơi gì đó?”
Đức thập thò ngoài cửa nhìn vào, tôi đang định xổng ra ngoài thì mẹ gọi cậu ấy:
“Đức vào đây chơi với Diệp.”
Mẹ mở cửa cho cậu ấy vào rồi khóa lại đi chợ một lát. Cậu bạn thân nhất của tôi ngồi xuống sàn, cầm cái nồi và nói:
“Trưa nay ăn gì hả?”
Tôi suy nghĩ một lát.
“Diệp thích ăn ở khách sạn cơ!” – Đức hay được đi ăn ngoài quán xá, còn tôi chưa bao giờ.
“Vậy quý khách muốn ăn gì? Nhà hàng Đức Béo luôn sẵn sàng phục vụ!”
“Yeah! – Đức luôn chiều theo ý tôi, thích quá – Diệp muốn ăn cơm với trứng!”
“Thế thôi à? Còn Barbie?”
Tôi liếc mắt sang con búp bê.
“Ừmmmm... chả lá lốt.”
“Hai vị đợi một chút.”
Cậu ta lấy bếp ga rồi xào xào nấu nấu, trông thích mắt vô cùng. Thế mà nếu chỉ có một mình, tôi đã vât xó đám đồ chơi rồi.
“Ế, Đức! Mày chơi trò của bọn con gái á? Lêu lêu, đồ con gái!”
Đang chơi vui thì thằng Cường đi ngang qua nhà phá đám.
“Nó không được chơi nên ghen đó!”
Tôi mặc xác, giục Đức mang đồ ăn ra.
“Thằng Đức lớn tướng còn đái dầm, con Diệp mít ướt. Lêu lêu!”
Nó còn lè lưỡi, cho tay lên tai giễu. Tôi vờ như không nghe, cầm cốc nước và cho con búp bê uống cùng.
“Lêu lêu, hai đứa chúng bay bị nhốt bên trong, thằng Hoàng mới có siêu nhân, tao vào nhà nó chơi, chơi chán thì bọn tao đi bơi, hai chúng mày chết gí ở nhà.”
“Ứ ừ, Diệp cũng muốn chơi. Diệp không thích chơi đồ hàng.” – Trong chớp nhoáng, tôi ném con búp bê vừa còn nâng niu trên tay đi, khiến bàn ghế, bếp ga và hai cái nồi đổ ật ra, mặc dù Đức đang nấu dở món chả lá lốt.
Siêu nhân biết bay, biết biến hình thành ô tô, lại có súng, hơn hẳn con barbie kia.
“Cường ơi! Chờ tớ với!”
Dù Cường đã chạy qua nhà Hoàng không hề đợi nhưng tôi cứ nhấp nha nhấp nhỏm ngóng mẹ. Mẹ cuối cùng cũng đi chợ về, tôi vội vàng xin phép cho ra ngoài.
“Diệp! Dọn đồ chơi vào đã!”
Vì Đức đang bỏ đồ hàng vào rổ, tôi chạy đi luôn. Đứng trước nhà Hoàng gọi cửa, đợi mãi cậu ta không ra, đành lủi thủi về nhà. Đức vẫn ngồi đó với bộ đồ hàng đã cất gọn gàng của tôi.
Tới chiều, tôi thấy Cường chạy qua nhà Hoàng rủ đi bơi. Hừ, sao không rủ con Diệp này đi chứ?
Tôi đứng ở cửa khoanh tay mặt nhìn. Thế mà hai đứa đi qua luôn. Cả hai qua nhà Đức, bọn nó mỗi đứa cầm một cái quần đùi đi qua đi lại trước mặt tôi như không.
“Ê, cho Diệp đi theo với.”
Tôi biết chắc Đức sẽ nói câu đấy.
“Cho nó tắm chung làm sao được?!”
Và như mọi khi Hoàng nói vậy nhưng trong lòng có chút do dự. Lúc này dở chiêu khóc nhè là dù thằng Cường có rắn như đá cũng phải theo. Tôi bắt đầu sụt sịt.
“Cho Diệp theo với!!!”
“Không! Anh tao làm sao mà trông được cả con Diệp nữa.”
Và chúng nó đi, dù Đức có ngoái nhìn tôi với vẻ mặt áy náy. Tôi bắt đầu nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa con trai và con gái.”