Lang Thang Trong Nỗi Nhớ

Chương 4: Chương 4




Chương 4:

Quạt đang chạy vù vù, tôi ngồi hong cho khô tóc thì mất điện. Đợi mãi mới tới giờ chiếu Những Bông Hoa Nhỏ mà không được xem. Cắt điện cả khu, mọi người kéo nhau ra ngoài hóng gió. Mỗi nhà Hoàng có máy phát nên các dì, các cô đem ghế ngồi quanh, vừa kể đủ thứ chuyện. Tôi dắt theo con búp bê đi cùng, mẹ có vẻ hài lòng lắm. Nhưng trông thấy bọn con trai thì tôi nhét con bé vào trong cạp quần, phủ váy lên.

“Cháu Hoàng nhà cô càng lớn càng rõ các nét nhỉ, chắc lớn lên đẹp trai lắm đây!”

“Dạ, cháu mắt to giống mẹ, lại được cái dáng giống bố, làn da di truyền đằng ngoại.”

Mẹ Hoàng cười rất tươi vuốt tóc cậu con trai của mình. Tiếp tới cô ấy nói với mẹ Đức:

“Đức nhà chị chả người lớn quá đi. Làm anh rồi có khác.”

“Vâng. Thằng bé giỏi lắm, đã biết nhặt rau rồi đấy.”

“Thế cơ à, thằng Cường nhà tôi nghịch lắm, quản không cũng mệt, chả nhờ vả được gì.”

“Trẻ con càng hiếu động sau này càng thông minh mà chị.”

...

Mẹ tôi nãy giờ vẫn im lặng. Tôi giật giật áo mẹ.

“Mẹ khen Diệp đi mẹ!” – Tôi làm mặt dễ thương nắm vạt áo mẹ, không biết trong mắt người lớn tôi giỏi như thế nào nhỉ?

“Con gái gì mà như con trai.”

Tôi bỏ tay khỏi mẹ, ra chen vào chỗ các cô thì bị giữ lại, mẹ lôi con búp bê giấu trong bụng tôi ra.

“Mẹ Diệp lắm chuyện. Diệp dễ thương thế này cơ mà. Diệp có làm con dâu cô không?”

Tôi nhìn cô Trang lưỡng lự, về căn bản là tưởng cô nói thật.

“Con mà thèm cưới con Diệp ăn tham á?”

Ngoài ra thì Cường cũng nghĩ đó là sự thật, cậu ta nói xen vào. Tôi giãy nảy lên, như con nhím xù lông:

“Ai thèm. Diệp sau này lấy Đức làm chồng cơ! Lêu lêu!”

Thằng Cường tham ăn có kém gì tôi đâu. Tôi lè lưỡi đáp lại vẻ mặt nhăn nhở của nó rồi chạy ra chỗ cậu bạn béo mập của mình. Lấy Đức về tha hồ mà sướng, cậu ta biết nhặt rau, trông em bé, lại còn nhường bánh Chocopie cho tôi nữa. Lấy Đức là nhất. Tôi xí xớn nhảy tưng tưng bên cạnh cậu ấy.

Mấy cô dì chú bác xung quanh bật cười khúc khích, riêng mẹ tôi chán chả buồn nói, bởi mẹ lo với tính cách bạo dạn, như đàn ông của cô con gái thì mãi mãi chả ai thèm để ý. Bằng chứng là cậu bạn Đức cứ ngồi im.

“Diệp, mẹ dặn con nghe chưa. Con gái không được ăn nói tùy tiện.”

Khi có điện, ai về nhà nấy, mẹ lôi bản trường ca dành riêng cho tôi. Dù đã biết sự khác nhau giữa con trai và con gái, nhưng với tôi tất cả chỉ là nước đổ đầu vịt.

*

Nhưng đời không như ta mong đợi. Tôi không được cùng lớp với Đức thân yêu.

Năm vào lớp một, tôi cùng lớp với Cường, cả hai đứa học lớp thường. Còn Đức và Hoàng đăng ký bán trú. Thấy mẹ nói rằng, lớp bán trú học phí cao hơn và không cần thiết. Chiều ở nhà mẹ gửi tôi đi học thêm hoặc cho chơi loanh quanh.Hôm khai giảng, mỗi đứa được mua một quả bóng bay, xách theo một cái ghế nhựa tới trường. Tôi thích nghịch bóng bay lắm, cứ nhún nha nhún nhảy. Mẹ dắt đến trường, tôi còn nhớ như in lúc mẹ thả tay tôi để cô giáo đưa vào lớp. Tôi vui lắm, chạy tót vào trong. Trong khi đó thằng Hoàng bên dãy đối diện khóc nhè, gào ầm lên đòi theo bố về.

Tôi và Cường thuộc dạng còi cọc nhất lớp nên phải ngồi bàn đầu. Cả hai mẹ có vẻ rất an tâm khi hai đứa ngồi cạnh, nhưng riêng tôi luôn trong trạng thái đề phòng. Vì cậu ta hay cướp đồ ăn của tôi lắm.

Ngồi trong lớp một lát, cô cho ra ngoài tập trung. Thấy Cường chạy ra chỗ Hoàng, tôi cũng lăng xăng chạy theo. Cậu ta giễu cợt Hoàng mít ướt, nói rằng còn không bằng con Diệp. Xí! Tôi cầm quả bóng bay giật giật, cười thích thú với Đức.

Ôi thôi, những đứa khác buộc dây bóng ở cổ tay, tôi thích nghịch nên đã tháo ra thả chơi, lần này thả cao quá, không tài nào với được. Quả bóng cứ thế bay lên cao trên nền trời xanh trong.

“Con Diệp! Chết mày, cô vừa dặn thế nào hả?”

Tôi giật bắn mình lo sợ. Chết rồi, làm thế nào bây giờ?

Tôi bị nấc, và nước mắt bắt đầu trào ra.

“Giời ạ, mày khóc thì giải quyết được cái gì?”

“Cường ơi, tớ phải làm sao?!!! Tớ sợ cô lắm!”

Hồi đó, một quả bóng bay hai nghìn, bằng nguyên bát bánh đa. Tôi làm gì có tiền mua quả khác.

“Diệp lấy quả bóng của tớ đi!”

Đức rút dây bóng ra, buộc vào tay tôi. Tôi còn nhớ mãi quả bóng của cậu ấy màu xanh dương, khác với quả bóng màu vàng rực rỡ của mình.

Thế là tôi nín ngay mới sợ chứ. Mặt hớn hở như không có gì xảy ra.

“Nhưng...” – Vì thế nên câu này của Hoàng hay Cường tôi cũng không nhớ rõ nữa.

Cô tổng phụ trách đã yêu cầu mỗi lớp xếp hàng. Tôi vốn sợ cô giáo nên chạy ngay về chỗ.

*

Buổi khai giảng kết thúc khi chúng tôi thả bóng.

Nhìn những quả bóng lao mình lên khoảng không bao la, tôi tiếc lắm. Tôi đợi chúng nó thả hết, mong rằng cô giáo không để ý, giấu quả bóng mang về nhà chơi.

“Diệp, sao chưa thả bóng vậy con?”

“Dạ dạ, dây bóng của con thắt chặt quá!”

Đức không biết buộc nơ nên cậu ấy thắt nút, có thể luồn khỏi tay nhưng tôi muốn chơi với bóng cơ. Tôi muốn chơi bóng bay, muốn, rất muốn.

Cô giáo đang lại gần, tôi không muốn thả bóng đi một chút nào.

Cường kéo tay tôi ra, cậu ta dùng răng cứa sợi dây và quả bóng màu xanh từ từ bay lên cao.

“Hức hức, sao mày thả bóng của tao đi!!!!!”

Tôi giận quá hét lên. Mẹ không cho gọi mày tao với các bạn nhưng vì ức quá, tôi giở giọng lè nhè. Tuy nhiên khi cô đi tới thì im bặt luôn.

Tôi không thèm đếm xỉa gì tới thằng Cường nữa. Nó cũng thế.

Đồ con trai vô duyên!

Cô giáo giữ cả lớp lại để phổ biến lịch cho buổi học đầu tiên. Tôi vẫn cứ thơ thẩn nhìn ra ngoài, không biết bọn bóng bay tới đâu rồi?

Cô cho về, trong lúc đợi người lớn đến đón, tôi và Đức, Hoàng đứng đợi ở hành lang.

“Thằng Cường nghịch trò gì thế kia?”

Hừm, đồ đáng ghét đó toàn chơi dại, ngày xưa tôi còn thích chơi với nó nhưng sau hôm nay tôi cạch mặt luôn. Kệ cho Hoàng và Đức đã chạy ra chỗ gốc cây, tôi vẫn đứng đá chân đợi mẹ.

“A ha, còn một quả bóng mắc vào cây nè.”

Mắt tôi sáng như pha đèn, chạy một mạch ra chỗ tụi nó.

“Cường lấy cho Diệp nhé!”

Và đổi thái độ ngay lập tức.

Cây bàng cổ thụ rợp bóng, cành không cao lắm nhưng không phải dễ lấy. Cường đã leo gần tới, cậu ta cố ướn hết người, một tay nắm cành một tay với hết cỡ.

“Cẩn thận đó!” – Tôi hơi lo vì cành cây nhỏ quá, lỡ cậu ta ngã thì toi - “Thôi không lấy nữa nguy hiểm lắm!”

Cành cây mà Cường đặt chân lên đã có tiếng răng rắc, ba đứa chúng tôi sợ hãi.

“YYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY.”

Sau khi ré lên vài chữ y thì Cường tóm được dây quả bóng. Cậu ta nhảy cái bịch xuống, khiến lá bàng rụng lả tả.

Tôi hí hửng xòe tay ra.

“Ai cho mày!” – Cậu ta làm mặt kiêu quay ngoắt đi.

Không cho Diệp thì còn cho ai nữa, tôi vui quá nên quên mất rằng mình cần phải giở giọng nịnh nọt.

“Sao giờ vẫn còn cầm bóng? Thả đi em!”

Một cô giáo không biết đi từ đâu tới, và vì vẫn còn lạ trường lớp mới nên bọn tôi dăm dắp tuân theo mà không dám ngo ngoe.

Quả bóng của Cường màu đỏ và trông sắp xịt đến nơi rồi mà cô không tha. Nó đứng thẳng dây còn khó nữa là bay lên trời.

“Thả lên trời đi em!”

Tôi bắt đầu nấc, biết thế nãy giấu nó trong bụng rồi chạy một mạch ra cổng.

“Này, thả đi.”

Cường đẩy sợi dây lại gần tay tôi, tôi nắm lấy rồi thả ra, nhìn quả bóng khó nhọc bay lên xa khỏi tầm với.

Suốt quãng đường về, tôi nắm áo mẹ không hé một lời. Mẹ hỏi đủ thứ về lễ khai giảng nhưng đọng lại trong tôi chỉ là ba quả bóng bay.

Ba thằng kia về nhà là lại vui như thường, còn tôi chán ơi là chán, nằm ườn ra ghế. Không biết mấy quả bóng đã nhập hội với đám bóng của cả trường chưa? Chúng bay đến đâu thì dừng nhỉ?

“Cho Diệp mượn bóng một lát rồi giả đó nhớ!”

Là giọng của Hoàng, cậu ấy đứng ở hiên nhà tôi, tay cầm sợi dây của quả bóng bay.

Tôi cười tít mắt nhào ra cửa. Bên kia đường một chú bán bóng đủ sắc màu vừa đi qua. Có lẽ cậu ấy mới mua.

Sướng thế không biết, tôi nhẩy cẫng lên. Cả trưa hôm ấy cứ ăn một thìa cơm tôi phải giật dây bóng một lần, quả bóng nhún xuống rồi lại thẳng căng. Đến khi đem trả thì nó chỉ bay là là dưới mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.